Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 371

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 371: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế!
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Biệt thự quận Gofl ở Đông Hải, lúc này trong xe, Hạ Hà một thân âu phục, tay cầm một điếu thuốc lá rẻ tiền, ngồi hút.

Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Hạ Hà làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bất quả có thể thấy được chân mày của Hạ Hà đang nhíu chặt lại.

Đối với Hạ Hà mà nói thì bởi vì có sự trợ giúp của Bùi Đông Lai nên hắn đã trở thành Ngọc Thạch Chi Vương của TQ, hơn nữa còn là người có quyền nói chuyện ở Tây Nam.

Nhưng mà

Dù hắn có thân phận như vậy, nhưng mà khi Diệp gia tiến hành trả thù Bùi Đông Lai thì cho dù hắn muốn giúp cũng hữu tâm vô lực. Sở dĩ hôm nay hắn đến Đông Hải là bởi vì hắn nghe được con gái bảo bối của mình là Hạ Y Na nói cho hắn biết rằng Bùi Đông Lai sẽ triển khai phản kích Diệp gia.

Lúc nghe được tin này thì hắn liền hoảng hồn.

Bởi vì.

Hắn không tưởng tượng được, không có Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dựa vào cái gì có thể lay động được Diệp gia.

Trong biệt thự, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai, trong đó Hạ Y Na vì lo lắng Bùi Đông Lai sẽ gặp bất trắc gì nên vẻ mặt lo lắng nhìn vào Bùi Đông Lai, còn Tần Đông Tuyết thì tỏ ra bình tĩnh.

Mấy phút sau, Hạ Hà để bảo tiêu của mình ở lại bên ngoài rồi một mình đi vào biệt thự.

Sau khi đi vào biệt thự, không đợi Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết chào hắn thì hắn đã vọt tới bên cạnh Bùi Đông Lai, tức giận nói:

- Đông Lai, buông tay đi, đây là lệnh của quốc gia, hiện giờ chúng ta muốn lay động Diệp gia là một việc không thể nào.

- Đúng a, Đông Lai. Chúng ta hãy đem những thứ đó quăng vào mặt Diệp gia đi, chúng ta sống như người bình thường cũng được, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.

Hạ Y Na thấy Hạ Hà nói như thế thì liền phụ họa theo.

- Hạ thúc, Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi.

Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, ngẩng đầu lên nhìn vào Hạ Hà, nhẹ giọng nói:

- Huống chi, ngài cho rằng cháu còn có đường lui sao?

Còn có đường lui sao?

"Ách..."

Hạ Hà há to miệng, không phản bác được, hắn biết, Diệp gia mượn thủ đoạn pháp luật để trả thủ Bùi Đông Lai, đây là việc không phải vì của cải cua Bùi Đông Lai mà là vì cái mạng của Bùi Đông Lai.

- Cháu đã bị buộc lên tuyệt lộ, không đường thối lui.

Khi nói chuyện, trong đầu Bùi Đông Lai hiện ra nụ cười ngây ngô của Bùi Vũ Phu, đôi mắt hơi nheo lại:

- Chỉ có phản kháng mà thôi.

- Một khi đã như vậy thì con mẹ nó chứ, cậu muốn ta làm cái gì?

Mắt thấy tâm ý Bùi Đông Lai đã định, Hạ Hà cũng không khuyên nữa mà hỏi thẳng.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, mỉm cười, nói:

- Cảm ơn thúc, Hạ thúc, thúc không cần phải làm gì, cháu có thể giải quyết được.

Nói xong, Bùi Đông Lai từ từ đứng lên, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na thấy thế cũng đứng dậy theo.

- Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.

Bùi Đông Lai mỉm cười nói với Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.

- Cậu nhất định phải cẩn thận, tớ vào Đông Tuyết chờ cậu.

Mắt Hạ Y Na đỏ lên, cắn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để nước mắt chảy xuống nhưng mà nước mắt lại ở quanh tròng mắt.

Bùi Đông Lai gật đầu rồi nhìn về phía Tần Đông Tuyết.

Cùng Hạ Y Na bất đồng, Tần Đông Tuyết không có nói gì với Bùi Đông Lai. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, cậu đã từng bị Nạp Lan Minh Châu hạ nhục, nhưng lúc ấy tớ tin tưởng rằng cậu có thể dùng hành động thực tế để trả lại cho nàng ta 2 cái tát. Sau đó, cậu đã hứa với tớ rằng " Cậu cần thẳng lưng lên, quang minh chính đại đi vào Tần gia mang tớ rời đi" tớ tin tưởng rằng cậu sẽ làm được. Hôm nay, tuy rằng tớ không biết cậu sẽ dùng cách nào để đối phó với Diệp gia nhưng mà tớ biết cậu không phải là kiến càng lay cây.

Bùi Đông Lai xoay ngưởi rời đi, Tần Đông Tuyết nắm chặt 2 tay, trong lòng thầm nhủ.

...

Bên ngoài biệt thự, Quý Hồng thân mặc một chiếc áo khoác màu hồng đang ngồi trong Rolls-Royce Phantom LWB sớm đợi đã lâu, nhìn thấy Bùi Đông Lai đi ra thì liền đẩy cửa xe rồi bước xuống, bộ dạng uể oải dựa vào cửa xe, vẻ mặt dễ thương tươi cười, nói:

- Quan nhân, từ sau lúc này thì thiếp thân đây là người đầu tiên đi theo cậu xuất chinh.

- Lẳng lơ, lên xe.

Không biết vì sao, thấy được chiêu thức như vậy thì Bùi Đông Lai liền cảm thấy thả lỏng đi rất nhiều, hắn liền cười mắng một câu.

- Tuân lệnh thưa lão bản thân ái của ta.

Quý Hồng lắc lắc thân hình như rắn nước, cười phóng đãng rồi xoay người rời đi.

Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.

2' sau.

Ô tô chạy nhanh ra khỏi biệt thự quận Golf, chạy trên đường cao tốc đến Giang Lăng.

...

Giang Lăng, trong khu biệt thự Tử Kim Sơn, Nạp Lan Ngũ Khải ngồi ở trên ghế, hưởng thụ sự phục vụ của 4 nữ nhân người Mãn, trong đó 2 người quỳ dưới đất đấm chân cho hắn, một người đứng sau bóp vài cho hắn, còn một người thì đút hoa quả cho hắn.

Đột nhiên vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, cận vệ của hắn là Hải Đông Viên liền bước lên đưa điện thoại cho hắn, đồng thời hạ giọng nói:

- Ngũ gia, là điện thoại của Từ Mãng.

Oh?

Trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải vừa động, khoát tay, nói:

- Đi xuống đi.

- Vâng Ngũ gia.

4 nữ nhân kia nghe vậy thì liền cúi chào Nạp Lan Ngũ Khải rồi bước xuống.

- Có tin tức gì sao?

Nạp Lan Ngũ Khải đứng lên nghe điện.

- Vâng Ngũ gia, mới vừa nhận được tin tức, Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng rời khỏi Đông Hải, đang trên đường cao tốc đến Giang Lăng.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Mãng liền báo lại cho Nạp Lan Ngũ Khải.

- Vậy là đến rồi.

Dù là Nạp Lan Ngũ Khải có thể đoán được điểm này nhưng mà nghe được Từ Mãng nói như thế thì hắn liền hưng phấn, sau đó liền an bài:

- Tiếp tục chú ý theo dõi, một khi hắn đến Giang Lăng thì lập tức báo lại cho ta, cũng dựa theo kế hoạch mà làm.

- Vâng Ngũ gia.

Nạp Lan Ngũ Khải liền cúp máy sau đó bấm số của Diệp Tranh Vanh.

Nhưng mà.

Không đợi hắn bấm số của Diệp Tranh Vanh thì điện thoại của hắn lại vang lên, lần này người gọi đến là Nạp Lan Minh Châu.

- Minh Châu.

Bởi vì ngày đó Diệp Tranh Vanh đã gọi điện cho Nạp Lan Minh Châu để Nạp Lan Minh Châu truyền lời nên ở Nạp Lan gia địa vị của Nạp Lan Minh Châu đã được tăng lên đáng kể.

- Ngũ thúc, cháu mới nhận được tin tức, Bùi Đông Lai kia đã rời khỏi Đông Hải, đang trên đường cao tốc đến Giang Lăng.

Giọng nói Nạp Lan Minh Châu tràn đầy hương vị vui sướng khi người ta gặp họa.

- Ừh, Minh Châu, ta cũng mới nhận được tin tức này, đang định nói lại cho Diệp thiếu, vậy thì cháu hãy gọi điện thoại cho Diệp thiếu đi.

Nạp Lan Ngũ Khải cũng có chút hưng phấm, hắn đến Giang Lăng đã nhiều ngày vì chính là để cho Bùi Đông Lai nhảy vào cái hố này, để cho Nạp Lan gia tiêu trừ được cái họa lớn là Bùi Đông Lai. Hiện giờ mắt thấy kế hoạch đã gần như là ổn thỏa thì hắn có thể không hưng phấn sao?

- Thật đáng tiếc a, không thể tận mắt nhìn thấy được cảnh tên Bùi Đông Lai kia giống như là một con chó chết ngồi xuống cầu xin tha thứ.

Nạp Lan Minh Châu mang theo vài phần tiếc nuối nói sau đó trong lòng vừa động, nói:

- Ngũ thúc, nếu có cơ hội thì thúc nhất định phải quay lại cảnh hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Được.

Nạp Lan Ngũ Khải cũng biết được người hận Bùi Đông Lai nhất trong Nạp Lan gia chính là Nạp Lan Minh Châu, hận không thể chặt Bùi Đông Lai thành 8 miếng. Lúc này nghe yêu cầu như thế của Nạp Lan Minh Châu thì hắn liền đáp ứng, sau đó lại nói:

- Được rồi, Minh Châu, ta cũng nên báo trước lại cho Diệp thiếu một tiếng rồi sẽ gọi lại cho cháu.

- Ngũ thúc, thúc không cần gọi cho ta, cháu chờ tin tốt của thúc.

Nạp Lan Ngũ Khải như là tiểu nhân đắc chí, cười to rồi cúp điện thoại.

Thấy Nạp Lan Minh Châu cúp máy thì Nạp Lan Ngũ Khải liền bấm số của Diệp Tranh Vanh.

- Diệp thiếu, dựa vào tin tức chính xác thì Bùi Đông Lai đang trên đường đến Giang Lăng.

Điện thoại được chuyển thì Nạp Lan Ngũ Khải liền báo lại, giọng nói vô cùng tôn kính.

- Ta đã biết.

Diệp Tranh Vanh dùng kiểu nói cao cao tại thượng để trả lời:

- Sau này không cần nói lại những chuyện này cho ta, ta chỉ cần kết quả, không cần quá trình, nếu như ông không làm được thì ta cũng không để ý mà sẽ thay người.

- Xin Diệp thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Diệp thiếu một kết quả hài lòng.

Trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải chấn động, liền vội vàng cam đoan.

Không trả lời, Diệp Tranh Vanh trực tiếp cúp điện thoại.

Nạp Lan Ngũ Khải xoa mồ hôi lạnh trên trán, sát ý trong mắt hiện ra.

2 tiếng sau.

1 chiếc Rolls-Royce Phantom quân chủ có biển số xe Đông Hải tiến vào Giang Lăng, khiến cho mọi người chú ý.

Đây là lần đầu tiên hắn ngồi chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ này.

Hắn không hề khiêm tốn nữa.

*****

Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy vào quân khu Giang Lăng, khi đến trước một tòa nhà giành cho tướng quân thì dừng lại.

Trước biệt thức, Chung Cương cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào đã đứng đợi ở đây, thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom chở Bùi Đông Lai vào thì không khỏi ngẩn ra, sau đó liền cười khổ rồi bước xuống chào đón:

- Đông Lai, thủ trưởng đang đợi cậu ở thư phòng.

Khi nói chuyện, Chung Cương nhìn sang Quý Hồng một cái, dường như đang ám chỉ điều gì.

- Tôi ở trong xe chờ cậu.

Quý Hồng là người thông minh nên có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Chung Cương, nên đã nói với Bùi Đông Lai một câu.

- Được.

Bùi Đông Lai cũng biết thân phận của Quý Hồng thật sự là có chút không thích hợp khi gặp Trần Quốc Đào, vì thế gât đầu rồi nói:

- Làm phiền Chung thúc rồi.

- Khách khí cái gì, tôi mang cậu vào.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Chung Cương tức giận, liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái rồi dẫn đường đi.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai cùng Chung Cương đã đi đến trước cửa thư phòng của Trần Quốc Đào.

Trong thư phòng, Trần Quốc Đào đang ngồi trước bàn đọc sách, đang nhìn qua những bản văn kiện bí mật trong mấy ngày nay.

- Báo cáo.

Đứng ở trước của Chung Cương hô lên.

Nghe được tiếng hô của Chung Cương thì Trần Quốc Đào buông văn kiện trong tay ra rồi ngẩng đầu lên, thấy được Bùi Đông Lai đứng bên cạnh Chung Cương thì nói:

- Vào đi Đông Lai.

Nghe được Trần Quốc Đào nói thế thì Chung Cương mỉm cười với Bùi Đông Lai rồi rời đi. Bùi Đông Lai lập tức đi vào, đi đến trước bàn đọc sách của Trần Quốc Đào, 2 chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như là một cây thương thẳng tắp, cúi chào:

- Thủ trưởng, khỏe.

- Con thỏ nhỏ, con mja nó cậu còn biết ta là thủ trưởng của cậu à?

Có lẽ sẽ không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại thản nhiên đến thế, nhìn bộ dạng phấn chấn của Bùi Đông Lai thì trong lòng Trần Quốc Đào âm thầm khen ngợi nhưng mà hắn không có đem vẻ giật mình biểu lộ trên khuôn mặt mà là cười mắng:

- Thằng nhóc, sau khi Đại Bỉ Võ kết thúc thì cậu liền chơi trò biến mất với ta, ngay cả ăn Tết cũng không ghé qua nhìn ta một cái, cậu nói đi, trong mắt của cậu còn có một người thủ trưởng như ta không?

- Thật có lỗi, thủ trưởng, vốn là tính toán trong Tết sẽ ghé thăm ngài nhưng mà bởi vì xảy ra một số chuyện nên không thể.

- Khụ, khụ, được rồi. Đó cũng xem là một lý do. Ta xem cậu là một thằng nhóc kiêu ngạo, có khó khăn thì mới đến tìm lão già như ta a.

Trần Quốc Đào nghiêm mặt giáo huấn.

Bùi Đông Lai biết rõ Trần Quốc Đào đang đùa giỡn với mình nên cười khổ nói:

- Lão thủ trưởng, ngài tiếp tục nói như vậy thì sau này ta sẽ không đi gặp ngài nữa rồi.

- Cậu cho rằng lão tử đây muốn gặp cậu à, còn uy hiếp lão tử nữa, cút...cút ra cho lão tử.

Trần Quốc Đào tức giận mắng.

Bùi Đông Lai cười nói:

- Thủ trưởng, vừa rồi ngài có nói, nếu có khó khăn thì mới tìm ngài đúng không?

- Haiz..

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Trần Quốc Đào không khỏi thở dài, nói:

- Tiểu tử, chuyện Diệp gia lợi dụng chính phủ để trả thù cậu thì ta có nghe qua, ta nói thật cho cậu biết, chuyện này không chỉ nói ta mà cho dù Tiêu lão thủ trưởng có bằng lòng ra mặt giúp cậu thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Nghe được Trần Quốc Đào nói như thế thì Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì hắn biết được Trần Quốc Đào nói là sự thật. Diệp gia mượn danh nghĩa dùng hành động tảo hắc chính là đem mũi nhọn chĩa về phía hắn, vô luận là pháp luật hay là luật giang hồ thì cũng kông có khẽ hở gì, điều ấy đã khiến cho mấy vị đại lão kia không có gì để nói cả.

Mà trước kia sở dĩ Diệp gia không dám làm điều ấy là bởi vì sợ chọc giận Bùi Vũ Phu, sợ Bùi Vũ Phu trả thù mà thôi.

- Tiểu tử, Diệp gia khai đao với cậu, lão tử tuy muốn giúp cậu nhưng mà hữu tâm vô lực, bất quá... Tiêu gia có thể giúp cậu.

Trần Quốc Đào thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì liền châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, trầm giọng nói:

- Ngày đó Tiêu lão thủ trưởng giúp cậu, chuyện đó ta có hỏi qua Tiêu Nguyên Thanh, hắn nói qua nguyên nhân không phải là vì cha của cậu. Nguyên nhân cụ thể là gì thì không riêng gì ta mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng không rõ ràng lắm.

Ngày đó khi Tiêu lão thái gia ra mặt giúp Bùi Đông Lai ở khách sạn Yên Kinh thì Bùi Đông Lai cũng tưởng rằng Bùi Vũ Phu ra mặt, sau đó thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Bùi Vũ Phu nhìn hắn thì hắn mới biết rằng không phải là do Bùi Vũ Phu mời đến, hơn nữa hắn cũng không biết nguyên nhân trong đó.

Lúc này nghe được Trần Quốc Đào nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi ngạc nhiên.

- Tiểu tử, tuy rằng ta không biết ngày đó vì sao Tiêu lão thủ trưởng lại ra mặt giúp cậu nhưng mà tình thế ngày ấy phức tạp mà Tiêu lão thủ trưởng cũng không ngại đắc tội Diệp gia, nguyện ý giúp cậu điều ấy cho thấy người đã coi trọng cậu. Nếu như Diệp gia muốn diệt sạch cậu thì lão nhân gia ông ta tự nhiên sẽ không đứng nhìn.

Trần Quốc Đào nhắc nhở nói:

- Đây cũng chính là nói chỉ cần cậu nguyện ý bỏ hết thảy mọi việc trong khu vực Hắc Kim thì Diệp gia cũng không thể làm gì cậu.

- Cháu biết.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu được.

- Tiểu tử, theo như ta nói, cậu không đi được bên thương nghiệp, càng không nên đi cái ĐH chó má kia, thành thành thật thật mà tham gia quân ngũ cho ta đi.

Trong lòng Trần Quốc Đào vừa động, nhịn không được mà đề nghị:

- Có lão tử bảo vệ cậu, thêm nữa là Tiêu lão thủ trưởng, cho dù Diệp gia có khó chịu với cậu thì cũng không thể làm gì cậu.

- Trần gia gia, cám ơn hảo ý của ngài.

Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có cúi chào Trần Quốc Đào, cũng không gọi Trần Quốc Đào là thủ trưởng mà trực tiếp gọi Trần Quốc Đào là Trần gia gia, hơn nữa hắn còn khom người bái một cái thật sau:

- Cha cháu từng dạy cháu, nhân sinh trên đời này chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngay từ đây cháu đã cảm thấy người nói điều này là không đúng. Cháu cảm thấy cái gọi là Phú Nhị đại có thể hưởng được một cuộc sống vui vẻ. Sau đó, từ ý nào mà nói thì bản thân cháu cũng trở thành Phú Nhị đại, trực tiếp hoặc gián tiếp đều là của người cha này cho cháu cả. Hiện giờ, người đã bỏ cháu đi, rốt cuộc thì cháu cũng hiểu được những lời này của người. Dựa vào người bên ngoài chỉ là nhất thời mà thôi còn dựa vào bản thân mới là điều quan trọng.

- Lời này của cậu không có nói sai.

Trần Quốc Đào nghe vậy, cười khổ không thôi:

- Haiz, dựa theo lời nói của ta thì nếu như cậu tiến vào trong quân thì Diệp gia không thể làm gì cậu nhưng mà chờ sau khi Tiêu lão thủ trưởng qua đời, ta lui xuống thì mặc dù cậu ở trong quân thì vẫn phải đối mặt với sự chèn ép của Diệp gia, vẫn là bước đi gian nan.

- Một khi đã như vậy thì cậu hãy buông bỏ những thứ không sạch sẽ đó, thành thành thật thật làm người đi.

Nói xong lời cuối cùng, Trần Quốc Đào lại bổ sung thêm, ở hắn xem ra, hiện giờ chỉ có một cách như vậy.

- Trần gia gia, lần này cháu đến tìm ngài không phải là muốn ngài ra mặt giúp cháu, cũng không phải là muốn nhờ ngài liên hệ với Tiêu lão thái gia để ra mặt cho cháu bởi vì cháu biết được những lời ngài nói lúc nãy đều là sự thật. Lúc này đây, Diệp gia dựa vào pháp luật nên không ai có thể làm gì được. Mà nếu như cháu đem toàn bộ của cải của tập đoàn Đông Hải tách ra thì tự nhiên là sẽ không cần ích lợi này.

Bùi Đông Lai nói xong, ánh mắt nheo lại, lời nói xoay chuyển:

- Nhưng mà, cháu không cam lòng, cháu không nuốt được cơn tức này.

Hả?

Trong lòng Trần Quốc Đào cả kinh:

- Cậu muốn làm gì?

- Trần gia gia, ngài cảm thấy cha của cháu là một người như thế nào?

Bùi Đông Lai không có trả lời vấn đề của Trần Quốc Đào mà là hỏi lại một câu.

Trần Quốc Đào hơi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Anh hùng dân tộc.

- Cháu cũng hiểu người là một anh hùng dân tộc.

Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:

- Nhưng mà người là một anh hùng không có gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là một từ anh hùng mà thôi. Hơn nữa, khi người vì đất nước, vì dân tộc của mình mà làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng bỏ mạng lại ở bên ngoài. Người được cái gì? Còn con của người thì lại bị đám người được xưng là quan to kia bắt đầu tiền hành trả thù, bọn hắn muốn đưa con của người rời khỏi cái thế giới này.

- Ngài nói rằng, cháu sẽ cam tâm sao?

Cam tâm sao?

Trần Quốc Đào thở dài:

- Đông Lai, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu nhưng mà cậu nhất định phải đối mặt với sự thật.

- Trần gia gia, chẳng lẽ ngài cảm thấy được cháu không có đối mặt sự thật sao?

Bùi Đông Lai nhịn cười không được, liền cười lạnh:

- Nếu như cháu không đối mặt với sự thật thì hiện giờ cháu đã khiến cho Diệp Thạch phải quy thiên rồi, trừ phi Diệp Cô Thành ở bên cạnh bảo vệ hắn 24/24, nếu không thì hắn sẽ là một cái xác không hồn.

- Đông Lai, vạn lần không được.

Trong lòng Trần Quốc Đào kinh hãi, trực tiếp đứng lên.

Bùi Đông Lai điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói:

- Trần gia gia, cháu biết, cháu đối mặt với sự thật cho nên cháu mới không làm như vậy.

- Vậy cậu tính toán như thế nào?

Vẻ mặt Trần Quốc Đào lo lắng hỏi, hắn đã nhìn ra Bùi Đông Lai sẽ không từ bỏ ý đồ, mà cùng với Diệp gia người chết ta sống nhưng mà hắn thật sự không nghĩ ra Bùi Đông Lai sẽ dùng biện pháp gì để đối kháng với Diệp gia.

- Nếu cháu không thể tạo ra dược quy tắc của trò chơi thì như vậy cháu chỉ có thể chấp nhận sự thật là tuân theo quy tắc.

Bùi Đông Lai híp mắt, hàn quang trong mắt lóe lên.

Tuân theo quy tắc?

Đồng tử Trần Quốc Đào mở to ra, vẻ mặt như có suy nghĩ gì, sau đó lại hỏi:

- Vậy cậu muốn ta giúp cậu cái gì?

*****

- Diệp Tranh Vanh xuôi Nam đảm nhận chức vụ, địa phương khác không chọn, cố tình lựa chọn Giang Lăng mục đích là....

Đối mặt với câu hỏi của Trần Quốc Đào thì Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Lúc trước hắn từng lợi dụng Dương Sách, Nạp Lan Minh Châu cùng Lâm Tường tính kế muốn đối phó với cháu nhưng cuối cùng lại bị cháu phá cục hơn nữa còn giết chết Dương Sách, địa đầu xà của Nam Tô là Dương Viễn phải đưa tang cho con, Dương Viễn coi Dương Sách như là con ruột bởi vì thế mà hắn hận cháu thấu xương bất quá chỉ là hận mà không nói gì. Lần này Diệp Tranh Vanh xuôi Nam cùng Dương Viễn chẳng khác gì là cấu kết với nhau cả.

- Diệp Tranh Vanh cùng với Dương Viễn liên hợp với nhau, cơ bản là có thể khống chế hết cảnh sát ở Nam Tô này, đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn, bước thứ hai chính là đem Nạp Lan gia trở thành quân cờ.

Bùi Đông Lai nói tới đây thì dừng một chút, rút ra một điếu thuốc đưa cho Trần Quốc Đào rồi châm lửa lên, sau đó hắn cũng châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, ngồi ở trên ghế rồi nói tiếp:

- Trong mười mấy năm qua, lúc nào Nạp Lan gia cũng muốn xuôi Nam, khuếch trương thế lực nhưng mà bởi vì những nguyên nhân khác nhau nên bọn hắn không thể làm được. Ngoài ra còn có ân oán giữa Bùi gia và Nạp lan gia, người của Nạp Lan gia cũng hận không thể giết chết cha con cháu. Cho nên, khi Nạp Lan gia biết được bản thân là quân cờ, là con chó săn của Diệp Tranh Vanh thì bọn hắn cũng bằng lòng phối hợp với Diệp Tranh Vanh để diệt trừ cháu.

- Đích thật là như vậy.

Trần Quốc Đào phun ra một ngụm khói, tinh quang trong mắt lóe lên:

- Giống như lời của cậu nói, Diệp Tranh Vanh đã nắm 2 giới hắc bạch trong tay. Hắn lợi dụng Nạp Lan gia làm mồi, dụ dỗ cậu đến đây để cùng chém giết với Nạp Lan gia trên phương diện hắc đạo, cùng lúc hắn lại âm thầm khống chế cảnh sát Nam Tô, một khi trong quá trình tranh đấu với Nạp Lan gia, cậu để hắn bắt lấy được nhược điểm thì hắn sẽ đem cậu lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Hơn nữa ở con đường làm quan hắn cũng đã dựng thế cho bản thân mình.

Nói tới đây, Trần Quốc Đào không biết Bùi Đông Lai sẽ dùng cách gì đối phó với Diệp Tranh Vanh thì càng thêm tò mò:

- Đông Lai, cậu tính toán làm như thế nào?

- Lấy đạo của người trả lại cho người.

Giọng nói không rét mà run của Bùi Đông Lai vang lên.

- Lợi dụng quy tắc.. Lấy đạo của người trả lại cho người.

Trần Quốc Đào nhớ kỹ 2 câu này, vắt óc suy nghĩ Bùi Đông Lai sẽ dùng cách nào nhưng mà cho dù hắn cố gắng đi mấy cũng không nghĩ ra được, sau đó liền mấng:

- Tiểu tử, đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi, cậu muốn làm cái gì? Còn nữa, cậu muốn lão tử giúp cậu như thế nào đây?

- Lúc trước, cháu từng bí mật đến Giang Lang, đã chiếm được một ít đồ vật.

Bùi Đông Lai nói ra con bài chưa lật:

- Mà ngài chỉ cần ngồi im làm 1 việc.

- Việc gì?

Vẻ mặt Trần Quốc Đào ngạc nhiên.

...

10' sau, khi Bùi Đông Lai rời khỏi phòng của Trần Quốc Đào, bước ra bên ngoài thì những cơn mưa đã ập tới.

Thấy được Bùi Đông Lai đi ra thì Quý Hồng liền cầm dù đi lên đón rồi cả 2 đi vào một chiếc xe Jeep.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Chung Cương thì chiếc xe Jeep biến mất trong màn đêm.

...

Cũng giống như những thành phố khác, ở Giang Lăng cũng có hội sở tư nhân, trong đó hội sở Đường Hối là một hội sợ tư nhân có tiếng nhất. Trước đây hội sở Đường Hối này là do một tay Dương Sách xây dựng, nó cùng nhiều hội sở giống như, cũng có chế độ sử dụng Vip, hội viên dựa vào thân phận, địa vị cao thấp, phân biệt thành Vip sơ cấp và Vip cao cấp. Có thể nói đây chính là một nơi để đốt tiền.

Nhưng mà.

Từ sau khi hội sở Đường Hối này được thành lập thì rất nhiêu nhân sĩ quyền quý ở Giang Lăng và các nơi này để muốn thành hội viên ở đây.

Bởi vì.

Mọi người đều cần Quan Hệ.

Đây chính là nơi để những nhân sĩ quyền quý kia kết giao, khuếch trương mạng lưới quan hệ của mình để kiếm lấy lợi ích.

Lúc 12h đêm, cách trụ sở Đường Hối khoảng 500m, ở ven đường xuất hiện 7 chiếc xe công vụ.

Trong xe là một mảnh tối đen làm cho người ta không thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Bất quá.

Đối với người có kinh nghiệm mà nói thì bọn hắn chỉ dựa vào lốp xe là có thể suy đoán được trong đó có người hay không, thậm chí là có thể đoán được trong xe có bao nhiêu người.

- Địch đội trưởng, sau khi Bùi Đông Lai đi vào Giang Lăng thì liền đến quân khu Giang Lăng, không biết là đêm nay có động thủ với Nạp Lan Ngũ Khải không?

Trong xe, một tên có dáng người khôi ngô, mặc đồng phục cảnh sát hướng về một nam nhân trung niên có dáng người hơi mập hỏi.

- Bên ngoài mưa lớn như thế, tôi cũng cho rằng hắn sẽ không tới.

- Đúng vậy, theo tôi thấy thì tên tiểu tử đó đi tìm Trần Quốc Đào, hơn nữa bây giờ còn chưa rời đi, hơn phân nửa là không muốn dùng thủ đoạn hắc đạo rồi, mà hắn muốn thông qua con đường quyền lực để đối kháng với Diệp Tranh Vanh.

- Địch đội trưởng, tục ngữ nói, thần tiên đánh nhau, nhân dân bị tai ương. Giống như chúng ta chỉ là những con tôm nhỏ, sẽ trở thành vật hy sinh của đám người tranh đấu quyền lực kia sao?

Trong lúc nhất thời, trong xe vang lên vài tiếng nghị luận của mấy tên đặc công.

Nghe được thuộc hạ của mình nói như thế thì tên đội trưởng đội đặc công là Địch Dũng không khỏi nhíu mày.

Sở dĩ hắn dẫn đội đi ra hoàn toàn là dựa vào mệnh lên ở cấp trên.

Cái gọi là cấp trên kỳ thật chính là chỉ thị của Dương Viễn.

- Nói cho các anh em, rút lui.

Trầm ngâm một lát, Địch Dũng liền làm ra quyết định. Hắn cảm thấy tên thủ hạ của mình nói có lý, nếu như Bùi Đông Lai dùng cách của hắc đạo để đối kháng lại với Diệp Tranh Vanh thì như vậy bọn hắn cũng không để ý mà giúp Diệp Tranh Vanh, nhưng mà nếu như Bùi Đông Lai tìm đến Trần Quốc Đào thì như vậy trận tranh đấu này sẽ trở nên vô cùng hung hiểm hơn, làm không tốt thì bọn hắn sẽ hãm sâu vào trong đó, trở thành vật hy sinh.

Mệnh lệnh của Địch Dũng vừa ra thì thủ hạ hắn liền lĩnh mệnh.

Trong khoảng khắc đó, mấy chiếc xe liền khởi động rồi biến mất trong màn mưa.

...

- Lão bản, đặc công mai phục đã rút lui.

Mấy phút sau, trong một biệt thự của hội sở Đường Hối, một tên đại hán người Nga liền bước lên báo lại cho Nạp Lan Ngũ Khải.

Hắn chính là một tên bảo tiêu cấp A của một công ty bảo vệ có tiếng ở Nga, hắn đi vào TQ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Nạp Lan Ngũ Khải.

Nghe được tên bảo tiêu người Nga nói như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải bóp tắt tàn thuốc, không có hé răng.

- Ngũ gia, Bùi Đông Lai đến Giang Lăng liền đi tới quân khu Giang Lăng, cho tới bây giờ vẫn chưa rời khỏi quân khu, hẳn là đi tìm Trần Quốc Đào rồi.

Từ Mãng ở một bên, thấy Nạp Lan Ngũ Khải không nói lời nào thì do dự một chút rồi nói:

- Theo ý của tôi thì sở dĩ đám đặc công kia rút lui hơn phân nửa là cảm thấy Bùi Đông Lai tính toán mượn Trần gia nên bọn hắn không muốn giao du với kẻ xấu như chúng ta.

Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy, cau mày, không có tỏ thái độ.

- Nếu tiểu tử đó muốn lợi dụng Trần gia thì chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết, theo tôi thấy cần phải bàn lại.

Từ Mãng nói ra quan điểm của mình.

Nạp Lan Ngũ Khải híp mắt, nghiền ngẫm nhìn vào Từ Mãng:

- Cậu sợ sao?

"Ách..."

Sắc mặt Từ Mãng hơi đổi, kiên trì nói:

- Nếu như Diệp thiếu đã quyết định khai đao với Bùi Đông Lai thì như vậy Bùi Đông Lai đã bị tuyên án tội chết, tự nhiên là tôi sẽ không sợ.

Tuy nói như vậy nhưng mà ánh mắt của hắn không ngừng chớp chớp, điều này đã bán rẻ nội tâm của hắn, hắn thật sự sợ.

Sợ là bởi vì trong kế hoạch lần này thì Nạp Lan gia là con cờ trong tay của Diệp Tranh Vanh, còn hắn chỉ là con cờ trong tay của Nạp Lan gia, vì để cho Bùi Đông Lai trúng kế nên hôm nay toàn bộ mọi hoạt động trong hội sở Đường Hối đã ngừng lại, cả hội sở trừ Nạp Lan Ngũ Khải cũng 5 tên bảo tiêu của hắn ra thì những người khác đều là thuộc hạ của Từ Mãng hắn.

Cho nên, nếu như Bùi Đông Lai đến đây thì hắn Từ Mãng cũng không dễ chịu gì.

Hắn sẽ trở thành vật bồi táng!

Bởi vì biết được chuyện này, bởi vì sợ hãi, bất đắc dĩ mới khuất phục Nạp Lan Ngũ Khải cùng Diệp Tranh Vanh cho nên hắn không hy vọng Bùi Đông Lai đến đây, mà hy vọng Bùi Đông Lai sẽ lợi dụng thủ đoạn bạch đạo để giải quyết trận tranh đấu này.

- Ngũ gia, tiểu tử đó sẽ không sợ tới mức không dám tới sao?

Lúc này đây Hải Đông Viên liền mở miệng hỏi, hắn mà Từ Mãng khác nhau, một thân công phu của hắn đã luyện tới mức tận cùng, hắn ước gì Bùi Đông Lai đến tìm cái chết.

Không dám tới?

Ngay sau đó.

Trong bộ đàm truyền ra một giọng nói dồn dập:

- Cửa số 8, toàn bộ đã bị giết chết. Bọn hắn dường như chết cùng một lúc, đều bị người ta bắn nát đầu hơn nữa trên máy quay lại không thấy hình ảnh bọn hắn bị bắn, căn bản là không nhìn ra ai đã nổ súng.

Đến rồi.

Trong phút chốc, suy nghĩ này đã hiện ra trong đầu của đám người Nạp Lan Ngũ Khải.

*****

- Pavlovsky, bọn hắn có bao nhiêu người.

Xảy ra biến hóa bất ngờ làm cho Nạp Lan Ngũ Khải cả kinh sau đó hắn liền bình tĩnh trở lại, cầm lấy bộ đàm hỏi lấy tên bảo tiêu tên là Pavlovsky kia.

- Lão bản, tôi không thể xác định được bọn hắn đến đây có bao nhiêu người, tôi đang dựa vào tiếng súng để tìm tung tích bọn chúng.

Bên ngoài hội sở, Pavlovsky đang núp trong một bụi cây, trừng to mắt, một bên tìm tung tích đối thủ, một bên báo lại cho Nạp Lan Ngũ Khải.

- Honey, ngươi nói nhiều rồi đó.

Ngay sau đó.

Không đợi Pavlovsky hội báo xong, đột nhiên một giọng nói hấp dẫn vang lên.

Trong màn đêm, Quý Hồng một thân áo khoác màu đỏ chẳng biết đã lúc nào đã xuất hiện phía sau Pavlovsky.

"Lộp bộp"

Trong lòng Pavlovsky chấn động, theo bản năng liền rút súng ra rồi nhắm về phía Quý Hồng mà bắn.

Nhưng mà.

So với hắn thì Quý Hồng nhanh hơn.

Trong lúc khẩu súng của Pavlovsky giơ lên thì chân phải của Quý Hồng đã động, một cước đá về phía cổ tay phải của Pavlovsky.

"Bốp"

Một cước của Quý Hồng đá trúng cổ tay của Pavlovsky, đá bay khẩu súng trong tay hắn.

Sau đó.

Quý Hồng không dừng lại, nắm lấy đầu của Pavlovsky, tay phải đột nhiên vung lên.

"Xoẹt"

Tiếng xé gió vang lên, một thanh chủy thủ trong tay Quý Hồng xuất hiện, một đạo bạch quang hiện lên.

"Phốc"

Một đao chém ra, máu tươi liền phun ra.

"Ách..."

Thân mình Pavlovsky chấn động sau đó hắn cố gắng giãy dụa nhưng mà bởi vì bị Quý Hồng nắm chặt nên giãy dụa đã trở nên vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu chảy ra, cảm nhận sinh mạng đang trôi đi.

- Thay ta gởi lời thăm hỏi về phía lão đầu kia.

Quý Hồng tiến lên từng bước, nở ra một nụ cười chết người với Pavlovsky.

Nói xong, nàng lại chém ra đao thứ 2.

"Phốc"

Hàn quang hiện, máu tươi bắn.

Đầu của Pavlovsky bị Quý Hồng chặt xuống, thi thể của hắn liền ngã xuống đất.

- Pavlovsky, nói cho ta biết. Chuyện gì đã xảy ra?

- Pavlovsky, ngươi thế nào rồi?

Quý Hồng giết chết Pavlovsky chỉ xảy ra trong vài giây đồng hồ, trong hội sở Đường Hối, Nạp Lan Ngũ Khải cùng với tên bảo tiêu người Nga tên là Ruscha không nhận thấy được tin tức của Pavlovsky thì liền hô to.

- Ngũ gia, ngài sốt ruột rồi sao?

Bùi Đông Lai đi đến bên cạnh Quý Hồng, cầm lấy bộ đàm lên rồi nhìn vào tầng cao nhất của hội sở.

- Bùi Đông Lai.

Nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai thì Nạp Lan Ngũ Khải cả kinh, sau đó trầm giọng nói với Từ Mãng ở bên cạnh:

- Để cho người của ngươi lập tức đổi tần số, ngoài ra để cho bọn chúng canh gác ở cửa thang lầu, cửa thang máy...

Người có tên, cây có bóng.

Nghe được cái tên Bùi Đông Lai này thì Từ Mãng bị dọa không nhẹ.

Bất quá hắn biết rõ hôm nay hắn và Nạp Lan Ngũ Khải đã ngồi chung một con thuyền, vì thế cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, cầm lấy bộ đàm rồi chuyển mệnh lệnh của Nạp Lan Ngũ Khải xuống.

- Lão bản, bọn hắn xuất hiện. Có tổng cộng 2 người, 1 nam 1 nữ, bọn hắn không có né tránh máy quay, cứ như thế mà đi một cách nghênh ngang.

Sau đó, đột nhiên ở trong phòng điều khiển, giọng nói của một tên bảo tiêu vang lên:

- Mà...hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

Chẳng biết tại sao, nghe được giọng nói run rẩy của tên bảo tiêu này thì Nạp Lan Ngũ Khải cảm thấy một trận sợ hãi, vì thế hắn liền hét lên một tiếng, hắn muốn dùng phương thức này để làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng.

- Mà hơn nữa trong tay nữ nhân kia có mang theo đầu của Pavlovsky....

- Hỗn đản, ngươi quan tâm đến cái đó làm gì. Ta chỉ cần biết có thể thấy được tung tích của bọn hắn không?

Nạp Lan Ngũ Khải lớn tiếng nói.

- Được, bọn hắn chẳng những nghênh ngang đi vào mà hơn nữa bọn hắn cũng không có che dấu tung tích của mình.

Trong phòng điều khiển, tên bảo tiêu kia nhìn vào Bùi Đông Lai và Quý Hồng ở trên màn hình, lớn tiếng nói lại.

Lời của tên bảo tiêu vừa nói xong thì trong văn phong ở tầng cao nhất của hội sở, Ruschaya vội vàng chạy đến bên cạnh một màn hình, trong màn hình Bùi Đông Lai và Quý Hồng đang nghênh ngang đi vào.

Trong màn hình, Bùi Đông Lai mặc một chiếc áo khoác màu đen, dưới chân là một đôi giày bộ đội, một đôi bao tay màu đen. Còn Quý Hồng thì mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, dưới chân là một đôi giày màu đỏ, bao tay màu đỏ cùng với một thanh chủy thủ.

Giống như lời của tên trong phòng điều khiển kia vậy, Bùi Đông Lai và Quý Hồng giống như là cặp tình nhân đang đi dạo chơi, cứ như vậy mà nghênh ngang đi vào.

2 người này muốn làm gì?

Thấy một màn như vậy thì tất cả các tên bảo tiêu của Nạp Lan Ngũ Khải đều thâm hỏi bản thân, bọn hắn đã làm nhiều nhiệm vụ, gặp qua không ít sát thủ, nhưng mà chưa bao giờ bọn hắn thấy được có người dám giết người một cách trắng trợn như thế.

- Ha Ha, Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, mày thật là một tên ngu xuẩn.

Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy thì nhịn không được mà bật cười:

- Từ Mãng, lập tức kêu người của ngươi động thủ, có thể xử lý hắn thì càng tốt. Mje nó chứ, nếu không xử lý được bọn hắn thì chỉ có thể quay lại cảnh bọn hắn giết người là tốt rồi. Ruscha, ngươi tới phòng điều khiển đi.

Hả?

Nạp Lan Ngũ Khải vừa nói xong thì đột nhiên Quý Hồng và Bùi Đông Lai liền biến mất trong hình ảnh.

Một lát sau.

" Pằng... Pằng... Pằng... Pằng..."

Tiếng 4 viên đạn liền vang lên, 4 viên đạn liền bắn chính xác vào 4 tên đại hán đang đứng trước đại lầu của hội sở.

" Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"

Trên màn hình, 4 gã đại hán bị bắn vỡ đầu, huyết hoa nở rộ.

- Ngu ngốc.

Thấy một màn như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải liền nắm lấy bộ đàm, lớn tiếng nói:

- Các ngươi đám ngu ngốc này. Mau núp đi, không cần thò đầu ra, ta không cần hình ảnh các ngươi bị giết.

- Lão bản thân ái, nếu tên thiếu não Nạp Lan Ngũ Khải kia biết được trước đây chúng ta lẻn vào đây một cách thần không hay quỷ không biết thì hẳn sẽ sợ tới mức nào đây nhể?

Mắt thấy Bùi Đông Lai dễ dàng giải quyết 4 tên đại hán kia thì Quý Hồng cũng không có khẩn trương mà tỏ ra nũng nịu. Cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai và nàng đang chơi một trò chơi đơn giản vậy.

Không trả lời.

Đột nhiên Bùi Đông Lai rút súng ra rồi nhắm về phía một cửa sổ trên lầu 2 rồi bóp cò.

"Pằng"

Tiếng súng vang lên, Bùi Đông Lai bắn ra ngay tại chỗ, cả người đột nhiên bay lên, một tay cầm dây thừng, một tay cầm súng, hai chân dẫm vào vách tường, cả người giống như là một linh hầu vậy, hướng về phía trên mà nhảy lên.

- Hắn ở đây.

" Pằng.. Pằng... Pằng.. Pằng... Pằng.. Pằng... Pằng.. Pằng..."

Cả hội sở đang im lặng bỗng vang lên một tiếng hét sau đó từng tiếng súng liền vang lên.

Trên không, chân phải Bùi Đông Lai đạp một cái, cả thân mình liền tung lên trời làm cho những viên đạn không thể bắn trúng hắn.

Pằng.. Pằng... Pằng.. Pằng... Pằng.. Pằng...

Sau khi né hết những viên đạn kia, Bùi Đông Lai không để cho thân mình chạm đất thì thì hắn liền quyết đoán mà bóp cò.

"Phốc...Phốc"

2 gã đại hán không kịp né tránh đã bị Bùi Đông Lai hạ gục, ngã xuống trong vũng máu. Ngoài ra, 4 tên còn lại cũng sợ tới mức liền trốn vào những bụi cây bên cạnh.

"Loảng xoảng"

Sau khi bắn xong, thân mình Bùi Đông Lai liền thu lại, 2 chân đá vào cảnh cửa thủy tinh rồi đi vào phòng.

- Nạp Lan Ngũ Khải, mày tưởng rằng thông qua đám phế vật người Nga kia thì có thể đối phó được với lão bản sao? Đầu của mày bị lừa đá vào rồi sao? Chẳng lẽ mày không biết lão bản của ta ngoài là cao thủ ra thì hắn lại là một siêu cấp binh vương sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai thuận lợi đi vào phòng thì Quý Hồng cười lạnh một tiếng, cả người giống như quỷ mị liền biến mất. Nhiệm vụ của nàng chính là xử lý lầu 1 cùng với phòng điều khiển.

...

Sau khi đi vào phòng, Bùi Đông Lai liền bỏ súng xuống, sau đó 2 tay cầm lấy 2 khẩu súng tự động, đi đến cửa rồi dán tai vào cửa phòng, nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Trong hành lang, hơn 10 tên đại hán đang đứng 2 bên hành lang, bọn hắn dùng súng nhắm vào cửa phòng kia, hô hấp bọn hắn tỏ ra dồn dập, vẻ mặt khẩn trương, tay cầm súng run lên, cảm giác kia giống như lúc nào cũng có thể nổ súng vậy.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai thông qua thính lực biến thái của mình đã nghe được những tiếng thở dồn dập của những tên ở bên ngoài cửa, đã đoán được vị trí của đối phương.

"Két"

Đột nhiên, cửa phòng mở ra.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng....."

Nghe được tiếng mở cửa thì hơn 10 tên đại hán trong cùng một lúc liền bóp cò, bắn về phía cửa phòng.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Sau đó, coi như lúc hơn 10 tên đại hán không thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai mà không nổ súng nữa thì đột nhiên từ trong phòng xuất hiện 2 khẩu súng tự động, hướng về phía 2 đầu hành lang mà nhả đạn một cách điên cuồng.

" Phốc.. Phốc.. Phốc"

Vài tên đại hán không kịp trốn tránh liền bị đạn bắn trung, kêu rên rồi ngã xuống vũng máu, còn những tên còn lại thì liền rút đầu lại, không dám ló ra.

"Bịch"

"Bụp"

Tiếng bước chân và tiếng máy chụp cùng vang lên một lúc, Bùi Đông Lai từ trong phòng đi ra, xuất hiện ở hành lang liền bị máy quay chụp lại.

- Ha Ha, cuối cùng cũng chụp được, Ruscha, mau mau lưu lại rồi gởi vào hòm thư đi.

Thấy được hình ảnh Bùi Đông Lai trong tấm hình thì Nạp Lan Ngũ Khải liền lớn tiếng nở nụ cười.

- Lão...lão bản, dây cáp của hội sở đã bị chặt đứt rồi, không thể vào mạng.

Ruscha biến sắc, thất thanh nói:

- Ngoài ra, mạng in tờ nét cũng không vào được.

- Cái gì?

Tiếng cười của Nạp Lan Ngũ Khải dừng lại, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

- Lão bản, nếu như bọn hắn có thể cắt đứng dây cáp thì cũng có thể cắt được dây điện của hội sở.

Sau đó, không đợi Nạp Lan Ngũ Khải nói cái gì, đột nhiên Ruscha hiểu được vì sao Bùi Đông Lai lại nghênh ngang đi vào hội sở, trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh hãi, rống lớn nói:

- Hắn là cố ý làm như vậy, hắn cố ý làm như vậy để chúng ta thấy được cảnh hắn giết người. Ta thề trước Thượng Đế, người này chính là một kẻ điên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)