← Ch.393 | Ch.395 → |
Mắt thấy Bùi Đông Lai từ trong xe đi ra thì Tiêu Cuồng nở ra nụ cười tà mị, chủ động chào hỏi nói:
- Bùi Đông Lai?
- Cậu là Tiêu Cuồng?
- Đúng là tôi.
Tiêu Cuồng đi về phía Bùi Đông Lai, nói:
- Đại danh của cậu thì tôi đã nghe qua như sấm nổ bên tai, đã sớm muốn gặp cậu nhưng không có cơi hội, hôm nay nhất định chúng ta phải uống vài chén mới được.
- Không thành vấn đề.
Hả?
Đột nhiên.
Bước chân của Tiêu Cuồng dừng lại.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt Tiêu Cuồng đọng lại, hắn trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào bđl, trên mặt tràn ngập nổi không thể tưởng tượng.
Dường...Dường như giờ phút này Bùi Đông Lai đối với hắn mà nói thì vô cùng xa lạ.
Thấy được vẻ khác thường của Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó thì hắn hiểu được sở dĩ Tiêu Cuồng thất thố như vậy là bởi vì bản thân hắn đã dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, nên hơi thở trên người của hắn cũng giống với Tiêu Phi.
"Ách.. Ực"
Giống như xác định suy đoán của Bùi Đông Lai, Tiêu Cuồng mang theo vài phần thương cảm, cười khổ:
- Lúc nãy, chị Tiêu Nam nói khi tôi gặp cậu thì có cảm giác mới gặp đã qun thì tôi còn không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ gặp được cậu thì tôi lại hiểu được dụng ý đó, khí tức trên người của cậu thật sự rất giống với anh Tiêu Phi, giống đến nổi tôi suýt nữa ngộ nhận là do anh ấy tá thi hoàn hồn nữa đó.
Tá thi hồn hoàn?
Trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ không thôi, từ ý nào mà nói thì quả thật cũng giống như vậy.
- Tôi từng gặp Tiêu đại ca vài phần, anh ấy dạy cho tôi không ít kỹ năng nên được cho là sư phụ của tôi.
Bùi Đông Lai liền nói dối.
- Thì ra là thế.
Tiêu Cuồng tỉnh ngộ sau đó liền minh cái cái gì rồi hỏi?
- Trong lần Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng cả nước thì cậu đã giành chức quán quân ở hạng mục xạ kích và cách đấu, hơn nữa trong hạng mục thi đấu đoàn thể thì cậu đã dùng phương thức Linh Vong để dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long tiêu diệt đội dự bị Long Nha. Nếu như tôi không đoán sai thì kỹ năng tác chiến cá nhân là do anh Tiêu Phi dạy cho cậu?
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu không có phủ nhận điểm này
- Chẳng trách lão thái gia lại nhiều lần ra mặt cho cậu như vậy, trước đây anh Tiêu Phi chính là người mà lão nhân gia coi trọng.
Tiêu Cuồng cười khổ nói, tuy rằng hắn rất được Tiêu Nguyên Thanh và Tiêu gia lão thái gia yêu thương, nhưng bởi vì hắn thường xuyên gây ra chuyện thị phi cho nên không được 2 lão nhân coi trọng, ngược lại thì Tiêu Phi chính là người mà 2 lão nhân kia ký thác kỳ vọng.
- Lão nhân gia đâu rồi?
Bùi Đông Lai không có giải thích chuyện Tiêu gia lão thái gia ra mặt cho mình mà chuyển sang nói chuyện khác.
- Ở trong.
Tiêu Cuồng nói sau đó có chút khó hiểu, nói:
- Bất quá vẫn chưa rời giường.
- Lão nhân gia không có bị bệnh đó chứ?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, tràn đầy lo lắng mà hỏi.
- Tôi cũng nghĩ đến bị bệnh bất quá chị Tiêu Nam lại nói không có sao.
Tiêu Cuồng buồn bực gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn khổ nói:
- Cũng không biết chuyện gì nữa.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cũng là không hiểu ra sao.
- Chị Tiêu Nam ở trong sân, chúng ta vào đi, cậu hỏi chị ấy một chút, chị ta là bác sĩ nên cũng biết được.
Tiêu Cuồng thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì ý bảo Bùi Đông Lai đi vào trong rồi tiếp tục nói chuyện.
Bùi Đông Lai gật đầu, cùng Tiêu Cuồng đi vào.
Trong sân, Tiêu Nam đang cùng trò chuyện với Tiêu gia lão thái gia, thấy Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng đi vào thì ngừng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Tiêu tỷ.
Bùi Đông Lai mở miệng chào hỏi Tiêu Nam.
- Đến đây, Đông Lai.
Nghe Bùi Đông Lai chào hỏi mình thì Tiêu Nam cười đáp.
- Lão nhân gia không sao chứ?
Bùi Đông Lai mang theo vài phần lo lắng mà hỏi.
Tiêu Nam cười lắc lắc đầu:
- Không có việc gì, chỉ là gần đây ngủ nhiều hơn một chút mà thôi.
Nghe được Tiêu Nam nói như thế thì Bùi Đông Lai thở nhẹ.
- Tiểu Nam, lão thủ trưởng tỉnh rồi, nói để cho mọi người đi vào.
Sau đó, cảnh vệ viên của Tiêu gia lão thái gia đứng ở trước cửa biệt thự, nói.
- Vâng.
Tiêu Nam lên tiếng trả lời cảnh vệ viên của Tii gua lão thái gia, sau đó nhìn Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng rồi nói:
- Chúng ta vào thôi.
Sau khi đi vào trong biệt thự thì 3 người thấy Tiêu gia lão thái gia đang mặc bộ đồ ngủ, được cảnh vệ viên dìu từ tầng 2 đi xuống.
- Lão thái gia.
- Lão thủ trưởng.
Mắt thấy Tiêu gia lão thái gia từ trên lầu đi xuống thì 3 người Bùi Đông Lai liền chào hỏi. Trong đó 2 chân Bùi Đông Lai khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, cúi chào Tiêu gia lão thái gia. Mà bộ dạng của Tiêu Nam cùng Tiêu Cuồng thì tùy ý.
- Đông Lai, đều là người nhà, không cần khách khí như vậy.
Tiêu gia lão thái gia cười cười:
- Ta và gia gia của cậu là người cùng thế hệ, sau này cậu cứ kêu ta là gia gia đi.
Gia gia?
Tiêu Nam và Tiêu Cuồng nghe vậy thì liền tỏ ra khiếp sợ nhìn về phía Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như đang hỏi: Chuyện gì thế?
- Lão thái gia, cháu mới vừa tính toán kết bái huynh đệ với Đông Lai, người để cho cậu ta kêu người là gia gia, chẳng phải cháu phải gọi hắn là thúc thúc sao?
Sau đó, Tiêu Cuồng tỏ ra buồn bực, hướng Tiêu gia lão thái gia hỏi.
- Luận về vai vế thì cháu phải gọi là như thế.
Tiêu gia lão thái gia tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cuồng, trầm giọng hỏi:
- Tiểu tử, không phải cháu đang đi bộ đội sao? Tại sao lại trở về rồi?
- Lão thái gia, ở trong đó thì cháu nhớ người cho nên mỗi đêm xuống đều mất ngủ, rơi vào đường cùng, cháu chỉ có thể xin phép cấp trên để có thể trở về thăm lão nhân gia người.
Mắt thấy sắc mặt Tiêu gia lão thái gia tỏ ra nghiêm ngị, vẻ mặt cứng rắn thì Tiêu Cuồng không biết xấu hổ liền tiến lên ôm lấy cổ Tiêu gia lão thái gia.
- Tiểu tử, cháu....
Tiêu gia lão thái gia dở khóc dở cười, tuy rằng trước đây Tiêu Cuồng là người hay gây chuyện nhưng mà nó cũng là bảo bối của hắn và Tiêu Nguyên Thanh.
- Lão thái gia, người đừng nghe nó nói bậy, nó không chịu nổi tịch mịch nên mới trốn về đó.
Thấy được Tiêu Cuồng giống như đứa bé ôm lấy Tiêu gia lão thái gia thì Tiêu Nam liền vạch trần lời nói dối của Tiêu Cuồng.
- Trời đất chứng giám a, cháu quả thật là nhớ đến lão nhân gia mà.
Tiêu Cuồng âm thầm trừng mắt liếc Tiêu Nam một cái, giống như đứa trẻ làm nũng, nói:
- Đương nhiên, lần này cháu về là cũng muốn làm quen với Bùi Đông Lai một chút.
- Biểu hiện của Đông Lai ở lần Đại Bị Võ bộ đội đặc chủng cả nước thì cháu đã nghe nói qua chưa?
Sắc mặt Tiêu gia lão thái gia tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.
- Đã nghe qua, quả thật là rất có phong cách.
Tiêu Cuồng gật đầu giống như con gà mổ thóc.
- Sau này hãy đi theo Đông Lai học tập một chút, không nên cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.
Tiêu gia lão thái gia tức giận tát một cái vào Tiêu Cuồng, sau đó nói:
- Tháng 7 này Đông Lai sẽ dẫn dắt bộ đội đặc chủng đến Nga để tham gia giải Đại Bị Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu, đến lúc nó nếu như cháu làm mất mặt thì đừng nên trở lại làm gì.
- Lão thái gia, cháu quả thật là yêu người chết mất, hôn một cái nhé.
Tiêu Cuồng nghe vậy thì mừng rỡ, làm ra bộ dạng muốn hôn Tiêu gia lão thái gia.
"Bốp"
Tiêu gia lão thái gia lại cho Tiêu Cuồng một cái tát, cười mắng:
- Cút qua một bên.
- Xin thủ trưởng yên tâm, Trung Úy Tiêu Cuồng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, vì sự vinh quang của đất nước mà đánh cho đám người nước ngoài ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.
Tiêu Cuồng giả vờ cúi đầu lĩnh mệnh, điều này làm cho Tiêu gia lão thái gia dở khóc dở cười còn Tiêu Nam thì cũng đã sớm thích ứng rồi cho nên không cảm thấy kỳ quái mà Bùi Đông Lai thì một trận không nói gì.
- Tiêu Cuồng, em chính là Phá Quân Tinh trong vận mệnh " Sát Phá Lang", được vinh dự mang danh Đại tướng quân tung hoành thiên hạ, vậy mà bộ dạng bây giờ của em lại như thế.
Tiêu Nam khinh bỉ nói.
- Chị Tiêu Nam, lời ấy sai rồi.
Tiêu Cuồng bĩu môi, nói:
- Trong Mạng Lý thì Thất Sát Phá Quân Thâm Lang tập hợp lại thì mới xuất hiện cách cục " Sát Phá Lang" đến lúc đó, em trai của chị mới lộ ra bộ mặt thật của một Đại tướng quân.
- Vậy sao?
Tiêu Nam cười, nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Theo chị được biết thì Đông Lai đã trở thành Thất Sát, hiện giờ em cùng Đông Lai đã gặp nhau.
Ách?
Nghe được Tiêu Nam nói thế thì không riêng gì Tiêu Cuồng mà Bùi Đông Lai cũng cảm thấy sửng sờ:
- Tôi là Thất Sát sao?
- Ừh, Thất Sát, người đảo loạn thế giới.
Tiêu Nam gật đầu.
Một đầu Bùi Đông Lai hắc tuyết, hắn là một người điển hình của chủ nghĩa vô thần, tự nhiên lại bị người ta gán cái mác này.
- Xem ra cũng đến lúc Đại tướng quân ta đây tung hoành thiên hạ a.
Tiêu Cuồng hưng phấn vỗ ngực nói.
Tiêu Gia Lão Thái gia đứng ở một bên, như có suy nghĩ gì, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó.
Hàng Hồ, Thanh Long sơn trang, trong thư phòng một biệt thự.
Một lão nhân đầu hơi bạc, một thân y phục đời Đường ngồi ở trên ghế thái sư, trong tay vuốt vuốt 2 viên ngọc thạch, một tên thanh niên có làn da trắng, 2 mắt hẹp dài, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn đi vào thư phòng, cung kính hướng về phía lão nhân mà hành lễ:
- Gia gia.
- Tiểu Hồ, cháu biết sau khi từ Mỹ về là làm gì không?
Lão nhân hỏi, trên người lại toát ra một cỗ sát khí làm cho thanh niên trước mặt cảm thấy áp lực.
Áp lực rất nhiều, thanh niên họ Tịch tên Hồ ngẩng đầu nhiên vào lão nhân:
- Gia gia muốn giới thiệu cho cháu làm quen với Bùi Đông Lai, hành động của hắn đã làm cháu vô cùng hứng thú, hiện giờ cháu cũng không có làm gì cho nên....
- Vẫn chưa đến lúc.
Lão nhân nghe vậy thì không đợi Tịch Hồ nói xong đã cắt ngang, lắc đầu.
- Cháu đây nghe theo lời an bài của gia gia.
Tịch Hồ cung kính trả lời một câu, theo sau do dự một chút, nhịn không được hỏi:
- Gia gia, trong Mệnh Lý có nói Thất Sát Phá Quân Tham Lang gặp nhau, thiên hạ đổi chủ, không thể nghịch chuyển, rốt cuộc là thật là giả?
- Trước kia ta không tin vào vận mệnh nhưng hiện tại thì đã tin.
Lão nhân đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài, thì thào tự nói:
- Vũ Phu a Vũ Phu, ông lấy thiên hạ làm bàn cờ, bày ra thế cục " Sát Phá Lang" này, có thể nói là dụng tâm lương khổ a.
← Ch. 393 | Ch. 395 → |