Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 403

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 403: Một quyền đánh chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong biệt thự ở Côn Ngọc Hà, lúc này Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đang xuống bếp làm thức ăn.

Thấy Bùi Đông Lai giờ này vẫn chưa có về thì Hạ Y Na liền lấy điện thoại ra rồi gọi cho Bùi Đông Lai:

- Đồ ăn đã làm xong rồi, khi nào thì cậu về.

Điện thoại được chuyển, Hạ Y Na mở miệng hỏi.

- 10' nữa thì tớ về đến nhà.

Chiếc Mercedes-Benz S600 đã chạy vào khu nhà giàu, Bùi Đông Lai cầm điện thoại nói.

- Chúng tớ đợi cậu về rồi dọn cơm.

Hạ Y Na cười trả lời một câu, cúp điện thoại rồi tỏ ra vui mừng nói với Tần Đông Tuyết:

- Hắn nói rằng 10' hắn sẽ trở về.

- Vậy thì tốt rồi, dù sao thức ăn cũng gần làm xong.

- Để tớ giúp cậu cắt cà chua...

Sau đó 2 người lại bận rộn.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên mà các nàng nấu cơm cho Bùi Đông Lai.

...

Trong xe, sau khi cúp điện thoại thì Bùi Đông Lai mở TV trong xe ra, mở tới kênh CCTV1.

1' sau, kim đồng hồ chỉ đúng 7h, tin thời sự liền xuất hiện.

"Két"

Bùi Đông Lai giẫm phanh lại, tiếng ma xát giữa lốp xe và mặt đường liền vang lên.

Khi xe dừng lại, tiếng nhạc buồn vang lên, trên màn hình xuất hiện di ảnh của Tiêu gia lão thái gia, dưới di ảnh có viêt một dòng chữ: Đồng chí Tiêu Vạn Phúc đã ra đi vào ngày hôm nay tại Yên Kinh.

Nghe bản nhạc buồn, nhìn vào gương mặt đầy tàn nhang mà quen thuộc của lão nhân gia kia thì Bùi Đông Lai yên lặng mở cửa xe, xuống xe, thân mình giống như là cây thương.

Hả?

Thấy một màn như vậy thì Lãnh Vô Cực ngồi trong xe và Diệp Tranh Vanh đứng trên ban công liền ngẩn ra, nhìn thây sau khi xe dừng lại thì bọn hắn đều nghĩ đến Bùi Đông Lai phát hiện ra cái gì, mà biểu hiện lúc này của Bùi Đông Lai thì cũng không phải là như vậy.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Vô Cực và Diệp Tranh Vanh thì Bùi Đông Lai đứng trước cửa xe, rồi vái 3 cái thật sâu vào di ảnh của Tiêu gia lão thái gia ở trong màn hình TV.

- Xuất hiện đi.

Vái xong, Bùi Đông Lai cũng không vào xe, cũng không quay đầu lại mà kêu một tiếng.

- Tam rất hiếu kỳ là mày đang làm gì?

Trong màn đêm, Lãnh Vô Cực một thân đạo bào từ trong xe đi ra, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi, thảnh thơi rất nhiều lại có vài phần tò mò, tò mò hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai.

- Tao đã thấy mày.

Bùi Đông Lai xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Lãnh Vô Cực đứng cách đó 10m, nói:

- Ngày đó ta cùng cha tao nghênh chiến với người NB thì mày đã từng xuất hiện ở võ quán Vịnh Xuân, mày là đại đệ tử Võ Đang Lãnh Vô Cực.

- Trí nhớ không tệ.

Lãnh Vô Cực hài hước cười cười, cảm giác kia giống như hắn chính là Như Lai Phật Tổ mà Bùi Đông Lai đó là Tôn Ngộ Không. Bất kể như thế nào đều trốn không thoát lòng bàn tay của hắn

- Nếu tao đoán không sai thì Diệp Tranh Vanh muốn tìm mày đến giết ta?

Bùi Đông Lai vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào Lãnh Vô Cực, hắn đã chuẩn bị nghênh chiến.

- Toàn bộ Đảng ủy, nhân dân của TQ....

Không đợi Lãnh Vô Cực trả lời thì giọng nói trong TV lại truyền ra.

- Thì ra là mày đang bái tế chỗ dựa vững chắc của mình, thật là thú vị.

Lãnh Vô Cực đã bước vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn cho nên thính lực vô cùng biến thái, hắn đã nghe được giọng nói trong TV, vẻ hài hước trên mặt càng đậm:

- Không cần tế bài, rất nhanh mày sẽ gặp hắn ở trên đường đi xuống dưới kia.

- Đã có rất nhiều người từng muốn giết tao, nhưng mà kết quả bọn hắn đều chết hết.

Bên tai vang lên lời nói của Lãnh Vô Cực, ánh măt Bùi Đông Lai híp lại, giọng nói chuyển lạnh:

- Mày cũng không ngoại lệ.

- Không biết trời cao đất rộng!.

Lãnh Vô Cực cười lạnh một tiếng, sát ý trên người như núi lửa phun trào, trường bào trên người không gió mà bay, giống như là một đại kiếm khách đến trái đất.

- Nghe nói "'Thiên Đình Phát Kính, Túc Để Dũng Tuyền" trong "Bùi gia quyền" là bộ pháp đệ nhất thiên hạ, có thể đạt tới hiệu quả súc địa thành thốn. Ngoài ra, " Thất Thương" trong "Bùi gia quyền" cũng ẩn chứa thất trọng kình lực, uy lực vô cùng cường đại.

Vẻ mặt Lãnh Vô Cực ngạo nghễ nhìn vào Bùi Đông Lai, cười khinh thường:

- Ngày đó ở võ quán Vịnh Xuân, mày bằng vào "Bùi gia quyền" đánh bại tên tiểu tử NB kia, lần này tao sẽ cho ngươi một cơ hội để ra tay trước.

Cảm nhận được sát ý trên người Lãnh Vô Cực, bên tai vang lên lời nói cuồng ngạo của Lãnh Vô Cực thì Bùi Đông Lai cũng không ra tay, chiến ý trong người không ngừng tăng lên. Đồng thời, dư quang liền nhìn chỗ ban công mà Diệp Tranh Vanh đứng, thì mơ hồ thấy được Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh đang dùng ốm nhòm quân sự mà nhìn về bên này.

"Keng"

Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì Lãnh Vô Cực đột nhiên rút kiếm, một tiếng thanh thúy vang lên, thanh kiếm lạnh như băng chỉ vào Bùi Đông Lai:

- Mày đã mất đi cơ hội xuất thủ.

Nói xong, bóng người động.

Trong màn đêm, Lãnh Vô Cực liền ra tay trước.

"Thanh long xuất hải thế nan đáng, bát vân kiến nhật định kiền khôn; tê ngưu vọng nguyệt hiển linh ky, bạch viên phàn chi tàng áo diệu."

"Thanh Long xuất hải che nạn thế, rẽ mây thấy mặt trời định càn khôn, Tê giác nhìn trăng hiển lộ linh cơ, Vượn trắng víu cành ẩn dấu ảo diệu" (Tạm dịch, hên xui)

Thái Ất Huyền Môn kiếm, Tử Yến Xuyên Lâm!

Lãnh Vô Cực ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền xuất ra 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp uy chấn giới võ học TQ.

Trong phút chốc, cả người Lãnh Vô Cực hóa thành một đạo quang ảnh cùng dung hợp với thanh Thừa Ảnh trong tay, giống như là bóng chim xuyên qua rừng cây, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Thật nhanh.

Giờ phút này, khí huyết cảm nhận được Lãnh Vô Cực ra tay thì trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh. Hắn liền không dám đón chiêu mà liền dùng "Thiên Đình Phát Kính, Túc Để Dũng Tuyền" để né tránh.

"Cong"

Một kiếm Lãnh Vô Cực đâm ra, uy lực vô cùng kinh khủng.

"Hừ!"

Một kiếm đâm vào không khí, Lãnh Vô Cực hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên di chuyển, cả người giống như liệt mã rồi đột nhiên dừng lại, sau đó bước về từng bước, chém về phía Bùi Đông Lai.

Mã Hậu Dương Tiên!

Nhanh, chuẩn, độc.

Một chiêu 'Mã Hậu Dương Tiên' của Lãnh Vô Cực chẳng những " nhanh, chuẩn, độc" mà xuất kiếm vô cùng xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

"Vù"

Một kiếm chém ra, kình phòng đảo qua làm cho hơi thở Bùi Đông Lai ngưng lại.

"Vù"

Thanh kiếm sắc bén chém ngang qua bả vai của Bùi Đông Lai, kình phong sắc bén trực tiếp làm nát áo của Bùi Đông Lai, đâm vào da thịt của hắ, máu tươi liền chảy ra.

Không để ý đến cơn đau trên vai, dưới chân Bùi Đông Lai phát kình, thân thể lui ra sau.

Nam tôn Võ Đang, Bắc sùng Thiếu Lâm.

Võ Đang, Thiếu Lâm là 2 môn phái uy chấn Trung Hoa, Võ Đang thì dựa vào Kiếm còn Thiếu Lâm thì dùng Côn.

Lúc cùng Quý Hồng luyện tập 'Cô Độc Kiếm Pháp' thì Bùi Đông Lai từng nghe qua Quý Hồng nói về Võ Đang, lại còn biết so với " Cô Độc kiếm pháp" thì 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp' lại càng lợi hại hơn, lúc dùng kiếm giống như Giao Long nổi trên mặt nước, tĩnh như mèo bắt chuột, khi ra tay thì tay phân âm dương, thân chứa bát quái, chân đạp cửu cung, nội hợp kỳ khí, ngoại hợp kỳ hình, là một trong những trấn sơn chi bảo của Võ Đang.

Hắn mơ hồ nhìn ra Lãnh Vô Cực đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính, nếu so về thực lực thì Lãnh Vô Cực có thể thắng hắn, hiện giờ lại xuất ra Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp thì hắn tự biết bản thân không thể nào chống đỡ cho nên hắn tạm thời tránh đi mũi nhọn.

- Trốn đi đâu.

Mắt thấy Bùi Đông Lai làm bộ muốn chạy trốn thì Lãnh Vô Cực quát lên một tiếng lớn, cả người liền ngay tại chỗ bắn ra bay về phía Bùi Đông Lai rồi vung kiếm ra đâm.

"Phiên thiên hề kinh điểu phi, cổn địa hề bất triêm trần, nhất kích chi gian, hoảng nhược khinh phong bất kiến kiếm, vạn biến chi trung, đãn kiến kiếm chi bất kiến nhân".

Cả người Lãnh Vô Cực giống như Thanh Long xuất hải, người và kiếm cùng hợp nhất, thanh kiếm trong tay giống như là một bộ phận trên thân thể của hắn.

Người là kiếm, kiếm là người, Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Thân là cường giả Hóa Kính nhập môn thì trong khoảnh khoắc tiến vào trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất thì khí thế của Lãnh Vô Cực liền tăng lên, quả thật là thế tới không thể đỡ, Bùi Đông Lai tất phải chết.

Lui.

Lui nữa.

Đối mặt với một kiếm có uy lực tuyệt luân này của Lãnh Vô Cực thì Bùi Đông Lai chỉ có thể lui về sau.

Nhưng mà.

Sau khi lui về sau được khoảng 20m thì Bùi Đông Lai phát hiện phía sau hắn là một bức tường.

Phát hiện này làm cho trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh!

Sau đó.

Hắn đột nhiên giảm tốc độ, thân mình cong lên, thuận thể ngửa mặt lên trời, 2 chân giống như là dính vào mặt đất, lưng lại càng sát đất.

Thiết Bản Kiều!

Trong lúc nguy hiểm, Bùi Đông Lai liền dùng chiêu " Thiết Bản Kiều!" để né một nhát đâm tuyệt thế này của Lãnh Vô Cực.

"Vù"

Thanh kiếm liền bay sát qua thân thể của Bùi Đông Lai, kình phong sắc bén đánh vào trên mặt Bùi Đông Lai làm cho hắn không tự chủ được mà nhắm chặt 2 mắt lại.

"Hừ!"

Một kiếm đâm hụt, Lãnh Vô Cực liền hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên giậm về phía trước mặt Bùi Đông Lai, cố gắng muốn giậm nát mặt của Bùi Đông Lai.

2 tay Bùi Đông Lai vung lên, che trước mặt, ngăn lấy bàn chân của Lãnh Vô Cực.

"Bốp"

Tiếng vang giòn truyền ra, kình lực bùng nổ, 2 tay Bùi Đông Lai đau đớn, dường như là mất đi cảm giác, lực đạo khủng bố làm cho thân thể của hắn đập vào đất, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.

"Vù"

Mượn lực phản chấn, thân mình Lãnh Vô Cực bay lên không, sau đó làm ra một động tác lộn giống như con mèo, hướng về phía tường kia nhẹ nhàng rơi xuống.

"Bộp"

Không đợi thân mình rơi xuống, một cước Lãnh Vô Cực liền giẫm xuống, lại mượn phản lực, cả người giống như viên đạn bắn ra, thaanh mình như mãng xà xoay người, thanh Thừa Ảnh trong tay lại vung lên rồi chém về phía Bùi Đông Lai, lần này hắn nhắm vào đầu Bùi Đông Lai mà chém xuống.

*****

- Chết đi.

Mắt thấy một kiếm Lãnh Vô Cực chém tới thì Bùi Đông Lai Lãnh quát một tiếng, cổ tay làm bộ run lên.

Hả?

Đồng tử Lãnh Vô Cực co lại, nghĩ đến Bùi Đông Lai dùng ám khí thì thanh Thừa Ảnh trong tay vung lên, sử xuất Hoàng Tảo Thiên Quân trong 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp', quét ra một vòng tròn, muốn dùng chiêu này để ngăn ám khí Bùi Đông Lai bắn ra.

Nhưng mà.

Một kiếm này của hắn không chém trúng vào bất cứ vật gì.

"Vù"

Một kiếm Lãnh Vô Cực vừa vung xong thì cổ tay của Bùi Đông Lai lại run lên, tiếng xé gió vang lên, một chiếc zippo trong tay Bùi Đông Lai liền hóa thành một đạo bạch quang, bắn về phía Lãnh Vô Cực.

"Bá!"

Lãnh Vô Cực biến sắc, gần như bản năng chém ra một kiếm.

"Keng"

Chiếc zippo đã bị Lãnh Vô Cực chặt đứt.

Cùng lúc đó, phần eo của Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực, giống như là Lý Ngư Đả Đĩnh, từ mặt đất mà nhảy lên, dùng "Thiên Đình Phát Kính, Túc Để Dũng Tuyền", cả người như quỷ mị, trong nháy mắt liền thối lui ra sau.

"Bịch"

Bởi vì bị Bùi Đông Lai đùa giỡn cùng với phóng ám khí cho nên thế công như sóng của Lãnh Vô Cực đã bị cắt ngang, 2 chân hắn chạm xuống đất thì thấy Bùi Đông Lai đã đứng cách mình hơn 10m.

- Không chết sao?

Đứng trên ban công ở biệt thự, Hoàng Oanh thông qua ống dòm quân sự thì thấy cảnh chém giết giữa Bùi Đông Lai và Lãnh Vô Cực nhưng mà bởi vì tốc độ 2 người quá nhanh cho nên nàng không thấy rõ được chiêu thức 2 bên, bất quá, lúc nãy nàng thấy được Bùi Đông Lai bị Lãnh Vô Cực làm cho té ngã trên mặt đất thì nàng nghĩ đến Bùi Đông Lai sẽ chết, nhưng mà hiện thấy Bùi Đông Lai chẳng những không có chết, lại cùng Lãnh Vô Cực giằng co, lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.

- Không chế thì coi như hắn có vận khí tốt, tiếp theo thì vận khí của hắn cũng không tốt như vậy.

Diệp Tranh Vanh cũng không thấy rõ cảnh chém giết nhưng mà hắn biết được Lãnh Vô Cực đang chiếm thế thượng phong.

- Tao không thể không thừa nhận bộ pháp này của mày rất thần kỳ, đồng thời tao cũng phải thừa nhận tuy mày còn trẻ tuổi nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú, những thứ này chính là tiền vốn để mày có thể né tránh đợt công kích đầu tiên.

Một loạt những đòn công kích không thể giết chết Bùi Đông Lai đã khiến cho Lãnh Vô Cực có chút kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều đối với Bùi Đông Lai nhưng hắn vẫn không có để ở trong lòng, dù sao vừa rồi Bùi Đông Lai chỉ có thể né tránh những đòn công kích của hắn, căn bản là không có cơ hội để phản công. Huống chi hắn cảm thấy lấy thực lực Ám Kính đại thành của Bùi Đông Lai thì dựa vào tay không để công kích thì căn bản sẽ không tạo thành thương tổn đối với hắn.

Tốc độ.

Mình có thể né tránh được những đòn công kích của Lãnh Vô Cực hoàn toàn là dựa vào tốc độ.

Nhưng mà.

Tốc độ của mình rõ ràng nhanh hơn hắn, vì sao lúc nào cũng suýt phải mất mạng như vậy?

Trong lòng âm thầm tự hỏi, trên mặt Bùi Đông Lai không có tỏ ra chút khẩn trương nào, mà là khinh thường cười:

- Lãnh Vô Cực, đây là lần đầu tiên chúng ta giao thủ, tao cũng không có quen thuộc đối với mày, lúc nãy tao chỉ là thăm dò chiêu thức của người mà thôi. Hiện giờ sau khi đã thăm dò hết những chiêu thức của mày thì mày cảm thấy rằng mày có thể giết được tao sao?

- Vừa rồi mày dùng Zippo, tiếp theo thì ngươi mày lấy cái gì làm ám khí?

Lãnh Vô Cực nở ra nụ cười âm lãnh, nếu vừa rồi không phải Bùi Đông Lai cái khó ló cái khôn, vốn là đùa giỡn trá, sau đó lợi dụng chiếc Zippo làm ám khí thì Bùi Đông Lai đã sớm chết dưới kiếm của hắn.

Chính mình vừa rồi có thể thoát được một kích trí mệnh, đích thật là giữa thời khắc sinh tử mình không có kinh hoảng, lợi dụng ám khí để cho bản thân có thời gian né tránh.

Bùi Đông Lai âm thầm suy nghĩ, đột nhiên trong lòng vừa động.

Kinh hoảng!

Đúng vậy...

Sau khi thấy Lãnh Vô Cực thì mình tỏ ra kinh hoảng, nên Lãnh Vô Cực mới có thể dồn mình đến như thế.

Trong phút chốc, Bùi Đông Lai hiểu ra so với mình thì tốc độ của Lãnh Vô Cực còn thua xa, sở dĩ Lãnh Vô Cực có thể áp chế được mình hoàn toàn là do bản thân mình tỏ ra kinh hoảng.

Đồng thời hắn cũng biết được bản thân đã chạm đến trạng thái " Nhập Thần", cái gọi là " Nhập Thần" chính là trong lòng không minh, hoàn toàn để cho ý thức thoát khỏi thân thể, do đó khi gặp chiêu thì phá chiêu.

Trong lòng hiện ra ý nghĩ này thì Bùi Đông Lai liền cảm thấy khẩn trương, trong lòng liền che dấu vẻ khẩn trương kia. Vẻ mặt trào phúng nhìn vào Lãnh Vô Cực:

- Lãnh Vô Cực, mày thân là cường giá Hóa Kính, cầm trong tay bảo kiếm, sử dụng trấn sơn chi bảo của Võ Đang là 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp' mà không giết được một Ám Kính đại thành như tao, tao xem phái Võ Đang cũng chỉ là hư danh, hoặc là nói mày quá mức kém cỏi, đem mặt mũi phái Võ Đang vứt đi hết rồi sao?

- Mày muốn chết.

Thân là đại đệ tử của Võ Đang thì 2 năm trước Lãnh Vô Cực đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính, ở trong Võ Đang thì thực lực của hắn chỉ sau chưởng giáo Bạch Mi đạo nhân, uy vọng cực cao.

Hiện giờ, Bùi Đông Lai chẳng những khẩu xuất cuồng ngôn, coi rẻ uy chấn pháo Võ Đang, hơn nữa còn nói hắn làm mất mặt hết phái Võ Đang, điều này đã làm hắn nổi giận.

"Vù"

Hét xong, chân phải Lãnh Vô Cực đột nhiên đạp xuống đất, mượn lực ngay tại chỗ bắn ra, xách kiếm hướng về phía Bùi Đông Lai mà chém tới.

Bùi Đông Lai đã hiểu ra được vì sao mình lại chật vật như thế, lúc này thấy Lãnh Vô Cực chém tới thì hắn cũng không có tỏ ra sốt ruột mà né tránh. Hắn thông qua khí huyết, cảm nhận được khí huyết trong cơ thể Lãnh Vô Cực, rồi tính toán Lãnh Vô Cực sẽ chém về phía nào của mình.

Trong chớp mắt.

Kiếm đến, người đến.

Lãnh Vô Cực xuất hiện trước người Bùi Đông Lai, một kiếm đâm về phía yết hầu của Bùi Đông Lai.

Trong màn đêm, dường như Bùi Đông Lai bị một kiếm này của Lãnh Vô Cực hù sợ, bất động đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng mà.

Khi kiếm của Lãnh Vô Cực sắp đâm vào Bùi Đông Lai thì đột nhiên Bùi Đông Lai động, cả ngươi nghiêng qua, trực tiếp làm cho một kiếm này của Lãnh Vô Cực đâm vào không khí.

"Vù"

Một kích không trúng, Lãnh Vô Cực cũng không dừng lại, mà vung tay ra, tiếp tục chém về phía cổ Bùi Đông Lai.

Hắn muốn thống qua công kích như cuồng phong vũ bão để khiến cho Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được!

Thanh Thừa Ảnh lại hóa thành một đạo ảnh chém về phía Bùi Đông Lai nhưng mà lần này vẫn không chém trúng cổ Bùi Đông Lai.

- Chậm, quá chậm.

Liên tục né được 2 đòn công kích của Lãnh Vô Cực thì lòng tin trong lòng Bùi Đông Lai tăng lên, trên mặt nở ra nụ cười trào phúng.

- Chết cho ta.

"Ba!"

Lãnh Vô Cực lại quát lên một tiếng lớn, thanh Thừa Ảnh trong tay lại chém ra, trên không tạo xẹt qua một đường cong, thẳng đến cổ của Bùi Đông Lai mà chém xuống.

Tiến Bộ Trảm Bột!

Đây là chiêu thức ngoan độc nhất dùng để giết địch trong Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp

- Lãnh Vô Cực, tại sao mày lại chậm như thế?

Làm cho Lãnh Vô Cực giật mình là Bùi Đông Lai chẳng những thoải mái né được một đòn công kích của hắn, mà lại còn vũ nhục hắn. Làm cho hắn vô cùng tức giận.

"Vù"

Tức giận rất nhiều, Lãnh Vô Cực dựa theo bộ pháp của 'Thái Ất Huyền Môn kiếm', bộ đạp cửu cung, nội hợp kỳ khí, ngoại hợp kỳ hình, lại chém ra một kiếm!

Hắn không tin rằng bản thân không thể chém không trúng Bùi Đông Lai.

- Lãnh Vô Cực, mày hãy cút trở về Võ Đang kêu sư phụ mày ra mặt, lấy bản lĩnh của mày thì cho dù tao không hoàn thủ thì mày cũng không thể giết chết tao.

Thanh âm trào phúng lại vang lên, Bùi Đông Lai vọt đến bên trái Lãnh Vô Cực, khoảng cách giữa hắn và Lãnh Vô Cực vẫn giữ nguyên, đã hoàn toàn nắm thế chủ động trong tay.

"Tê ~ "

Lại nghe Bùi Đông Lai vũ nhục thì Lãnh Vô Cực không khỏi tức giận, hít sâu một hơi lạnh.

Vì có thể chắc chắn giết được Bùi Đông Lai nên Diệp Tranh Vanh vốn định để chưởng giáo của Võ Đang là Bạch Mi đạo nhân ra tay, bất quá Bạch Mi đạo nhân dù sao cũng là nhất môn chi chủ hơn nữa cũng là cường gia đứng thứ tư trên Long bảng, dã tâm bừng bừng muốn xưng bá giới võ học TQ nên hắn rất coi trọng danh dự của mình. Hắn không có tự mình ra tay mà phái đệ tử của mình là Lãnh Vô Cực giúp Diệp Tranh Vanh giết Bùi Đông Lai.

Biết được việc này thì Lãnh Vô Cực liền tỏ ra tức giân, Bùi Đông Lai chỉ là một tên Ám Kính đại thành, chính mình ra tay cũng được, đáng để sư phụ mình ra tay sao? Đây không phải là lấy dao giết trâu mà mổ gà sao?

Nhưng mà.

Từ lúc giao thủ với Bùi Đông Lai đến giờ thì Lãnh Vô Cực phát hiện ra Bùi Đông Lai đã thay đổi rất nhiều điều này đã làm cho hắn thu lại lòng khinh thị đối với Bùi Đông Lai, hơn nữa trong lòng hắn lại có một giọng nói nói cho hắn biết: Hắn không thể giết chết Bùi Đông Lai.

Trong chiến đấu thì trừ thực lực ra thì khí thế cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc quyết chiến.

Trong lòng hiện ra ý nghĩ " Giết không chết Bùi Đông Lai" thì khí thế của Lãnh Vô Cực liền giảm xuống, mà khí thế Bùi Đông Lai ngày một tăng lên, mơ hồ có xu thế vượt qua Lãnh Vô Cực.

- Hôm nay nếu không giết được mày thì từ nay về sau tao sẽ phong kiếm.

Thấy khí thế của mình ngày càng giảm xuống thì Lãnh Vô Cực cắn răng quăng ra một câu ngoan thoại, hắn muốn dùng cái này để động viên bản thân mình.

Lãnh Vô Cực hô lên câu thệ ngôn hiển nhiên là quyết tâm muốn giết chết Bùi Đông Lai.

Không thể không nói, thân là đại đệ tử Võ Đang, hơn nữa thực lực đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính thì Lãnh Vô Cực là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chỉ một câu thệ ngôn đã làm hắn khôi phục lại khí thế, chủ động phát động công kích, kiếm tùy thân tẩu, dĩ thân đái kiếm, hình dữ ý hợp, ý dữ khí hợp, khí dữ thần hợp, hoàn toàn đem uy lực của "Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp" xuất ra.

Nếu như ngay từ đầu Lãnh Vô Cực làm như vậy thì hơn phân nửa Bùi Đông Lai sẽ bị giết chết nhưng mà lúc này Bùi Đông Lai đã hiểu rõ cách thức ứng phó, cho dù Lãnh Vô Cực có phát huy ra thực lực đỉnh phong của mình thì cũng không thể làm tổn thương Bùi Đông Lai. Hắn giống như là biết Lãnh Vô Cực sẽ công kích vào bộ vị nào tên người, trước tiên hắn cũng không né tránh, ngược lại mỗi khi thanh bảo kiếm của Lãnh Vô Cực sắp chạm vào người của hắn thì hắn lại giống như một con khỉ vô cùng linh hoạt, né tránh khỏi kiếm của Lãnh Vô Cực.

Ngươi công ta trốn.

Một kiếm lại một kiếm.

Trong một lúc ngắn thì Lãnh Vô Cực đã chém ra 72 kiếm, một bộ Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp chỉ còn lại hai chiêu cuối cùng là Hoàng Long Lãm Vĩ cùng Thu Thức.

"Keng"

Kiếm thứ 73 chém ra, một tiếng giòn vang lên, một chiêu Hoàng Long Lãm Vĩ của Lãnh Vô Cực đã chém vào chiếc bàn đá trên bãi cỏ, thân bảo kiếm liền trực tiếp dính vào bàn đá kia.

- Tới phiên tao rồi.

Lúc này, mắt thấy kiếm của Lãnh Vô Cực đã dính vào trong bàn đá thì Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng, chiến ý trên người bùng nổ, dĩ thanh trợ uy, dĩ uy trướng thế, một quyền oanh ra giống như là đạn pháo, đánh thẳng về phía Lãnh Vô Cực.

Lôi Đình!

Hắn đánh ra sát chiêu trong 'Bùi gia quyền'!

*****

Trong biệt thự, thức ăn đã được dọn hết lên trên bàn.

Bên bàn ăn, Hạ Y Na cầm điện thoại mà gọi.

- Thật xin lỗi quý khách, thuê bao...

Mười mấy giây sau thì giọng nói của vị tiểu thư trực tổng đài vang lên khiến cho Hạ Y Na nhíu mày, mang theo vài phần lo lắng nàng hỏi Tần Đông Tuyết:

- Đông Tuyết, cậu ta không nghe điện thoại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

- Chắc là cậu ta đang trên đường trở về.

Tần Đông Tuyết cố gắng an ủi Hạ Y Na.

Nói xong, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na 2 người không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen.

Trong lơ đảng, chân mày 2 người nhíu lại, phần lo lắng trong lòng càng đậm hơn.

Trên ban công một tòa biệt thự khác.

- Hội trưởng, Lãnh Vô Cực không phải nói hắn giết Bùi Đông Lai giống như là giết gà sao?

Hoàng Oanh nhớ tới những lời tự tin của Lãnh Vô Cực thì nhịn không được mà hỏi:

- Nhưng...nhưng mà lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa có giết chết Bùi Đông Lai?

Vì sao?

Trả lời Hoàng Oanh chính là hành động thực tế của Bùi Đông Lai.

Trong màn đêm, đây là lần đầu tiên hắn phát động công kích.

Hắn đánh ra sát chiêu " Lôi Đình" trong Bùi gia quyền.

Hắn đem toàn bộ phẫn nộ và hận ý hóa thành một quyền phản kích.

Đây cũng chính là Một kích tất sát.

Nhưng mà.

Lãnh Vô Cực hoàn toàn không có để ý đến một quyền đáng sợ này, ở hắn xem ra Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đại thành, công kích tay không căn bản là không thể tạo thành thương tổn đối với hắn.

"Hừ!"

Bởi vì có tâm lý như thế cho nên mặc dù không thể rút kiếm ra được nhưng hắn vẫn khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi vung chưởng nghênh đón.

Chưởng khắc quyền.

Điểm này, võ giả bình thường đều biết, huống chi Lãnh Vô Cực?

"Bốp"

Chưởng quyền giao nhau, kình lực trên tay Bùi Đông Lai đột nhiên bùng nổ.

"Bốp"

Tiếng kình lực va chạm nhau, kình lực trên tay của Lãnh Vô Cự trong nháy mắt liền bị triệt tiêu, bàn tay trực tiếp biến thành một đống thịt nát.

Trong phút chốc, huyết nhục bay tứ tung.

Nhưng mà.

Quyền thế Bùi Đông Lai không giả, hướng tới thân thể Lãnh Vô Cực oanh tới.

"Ách..."

Có lẽ tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, thế cho nên Lãnh Vô Cực không kịp nhận thấy được cơn đau trên bàn tay, mà là trừng to mắt, khẽ nhếch miệng, trơ mắt nhìn nắm đấm của Bùi Đông Lai oanh tới.

"Bốp"

Ngay sau đó.

Âm thanh nặng nề lại vang lên, nắm đấm của Bùi Đông Lai đã oanh vào ngực Lãnh Vô Cực, kình lực liền đánh toàn bộ vào thân thể của Lãnh Vô Cực.

Lực lượng khủng bố làm cho thân thể Lãnh Vô Cực cong lại giống như con tôm khô, sau đó, cả người hắn liền bay ngược ra sau.

"Phốc"

Trên không, lục phủ ngũ tạng của Lãnh Vô Cực hoàn toàn bị chấn vỡ, khí huyết trong người tan rã, phún ra một búng máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Rầm"

Thân thể của Lãnh Vô Cực liền nện vào một thân cây to ven đường.

"Rắc"

Thân cây không chịu được lực lượng khủng bố của Lãnh Vô Cực cho nên liền gãy xuống, mà Lãnh Vô Cực cũng rơi xuống, hung hăng đập xuống đất, giống như là một con chó chết.

"Ọe.. Ọe"

Sau khi ngã xuống đất thì cả người Lãnh Vô Cực cuộn tròn một chỗ, không ngừng mà run lên, mỗi lần run là mỗi lần hắn phun ra một ngụm máu tươi, hít thì ít mà thở ra thì nhiều, sinh mạng của hắn đã tới cuối đường.

Ngũ tạng lục phủ bị chấn nát, cho dù là Hoa Đà sống lại cũng không pháp cứu vãn.

Thân là cao thủ Hóa Kính nhập môn thì Lãnh Vô Cực biết điểm này nhưng mà hắn không cảm thấy sợ hãi, mà cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Mày... Mày ...Ọe....

Lãnh Vô Cực khó khăn há mồm ra, cố gắng hướng về phía Bùi Đông Lai như muốn nói cái gì nhưng mà kết quả lại phun ra một ngụm máu.

Nhưng mà.

Sau khi phun ra một ngụm máu này thì hơi thở Lãnh Vô Cực trở nên chậm lại, ánh mắt cũng hiện lên vài tia thần thái.

Hồi quang phản chiếu!

- Sao mày lại mạnh như vậy?

Lãnh Vô Cực trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như hắn không tin tất cả chuyện xảy ra trước mắt là sự thật, hắn cũng không thể chấp nhận được việc bản thân là cao thủ Hóa Kính là bị một tên Ám Kính đại thành đánh bại.

- Võ giả Ám Kính đại thành làm sao có thể một quyền miễu sát được cường giả Hóa Kính nhập môn? Điều đó không có khả năng! Mày nhất định che giấu thực lực! Mày nhất định đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, thậm chí mày đã đạt đến Hóa Kính đại thành rồi, có đúng không?

Không trả lời câu hỏi của Lãnh Vô Cực, ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn về phía ban công ở phía xa xa.

Trên ba công, thông qua ống nhòm quân sự thì Hoàng Oanh và Diệp Tranh Vanh đều thấy được một màn như vậy.

Tất cả chuyện này, trực tiếp khiến cho 2 người Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh ngây dại, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

"Bá!"

Không đợi có câu trả lời thì 2 người đều thấy được Bùi Đông Lai đang nhìn về phía này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng và sát ý.

Ánh mắt ẩn chứa sát ý quét tới đã làm cho 2 người Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, sắc mặt bọn hắn cuồng biến, sau đó chỉ cảm giác được dường như trên cổ có một thanh đao đang kề vào. Cả người lạnh như băng, lông tơ nổi lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Hắn muốn giết ta!

Ý nghĩ tràn tràn ngập lòng bọn hắn khiến cho 2 chân bọn hắn như muốn nhũn ra.

- Không chỉ nói Ám Kính đại thành, mặc dù Hóa Kính nhập môn cũng không có uy lực như thế, mày nhất định là đã đạt đến Hóa Kính đại thành.

Lãnh Vô Cực thấy Bùi Đông Lai không thèm hé răng trả lời mình thì hắn giống như kẻ điên, vẻ mặt oán độc nhìn về phía Bùi Đông Lai, khàn giọng hô:

- Bùi Đông Lai, mày che dấu quá sâu... Quá sâu...

Nói xong, đầu Lãnh Vô Cực lệch qua một bên, tăt thở ngay tại chỗ.

Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn vào Lãnh Vô Cực giống như là nhìn một kẻ đáng thương.

- Hội... Hội trưởng làm sao bây giờ?

Mắt thấy ánh mắt không còn nhìn về phía bên này thì nổi sợ hãi trong lòng Hoàng Oanh đã giảm bớt, nàng thất kinh hỏi:

- Có nên báo cảnh sát không?

Đúng rồi, báo cảnh sát.

Bùi Đông Lai giết chết Lãnh Vô Cực, chứng cớ vô cùng xác thực!

Trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, nhưng mà hắn cũng biết, việc quan trọng trước mắt là rời khỏi nơi này.

"Bộp.. Bộp.. Bộp"

Không đợi Diệp Tranh Vanh nói cái gì, làm cái gì. Đột nhiên tiếng bước chân nặng nề vang lên, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trươc cửa ban công rồi hướng về phía Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh đi tới.

Thình lình nghe được tiếng bước chân thì cả Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh sợ tới mức cùng một lúc quay đầu lại nhìn.

"Ách..."

Ngay sau đó, hai người đều là há to miệng.

Bởi vì... Hiện ra ở trong tầm mắt 2 người chính là... Long Vương Diệp Cô Thành!

- Thật bất ngờ đúng không?

Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn vào Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh:

- Các ngươi vốn nghĩ, người chết hẳn là Bùi Đông Lai, chứ không phải là Lãnh Vô Cực.

"Ực"

2 người muốn nói cái gì đó nhưng mà liên tiếp xảy ra những chuyện chấn kinh như thế này đã làm cho bọn hắn hoảng sợ, không biết nên nói cái gì.

- Cuộc chiến vừa rồi, ngay khi đợt công kích đầu tiên của Lãnh Vô Cực không thể giết chết Bùi Đông Lai thì thắng bại đã phân rõ. Từ lúc đó về sau thì nếu như Bùi Đông Lai muốn giết chết Bùi Đông Lai cũng dễ như trở bàn tay.

Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:

- Nhưng mà hắn không có làm như vậy, mà trốn tránh, thẳng cho đến cuối cùng mới một quyền đánh chết Lãnh Vô Cực, biết đây là tại sao không?

- Tại sao?

Theo bản năng Hoàng Oanh mở miệng hỏi.

- Bởi vì hắn sớm đã phát hiện các ngươi! Hơn nữa... Hắn đoán được các ngươi sẽ lấy việc hắn giết Lãnh Vô Cực làm nhược điểm, lợi dụng thủ đoạn pháp luật để đối phó với hắn.

Giọng nói Diệp Tranh Vanh trầm xuống:

- Là hắn cố ý, hắn dùng một kích giết chết Lãnh Vô Cực là bởi vì đó là tự vệ, hắn không để cho các ngươi có thể nắm được bất cứ nhược điểm gì của hắn.

Tự vệ?

"Ách..."

Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh lại một lần nữa bị sợ ngây người, trong lúc chiến đấu sinh tử Bùi Đông Lai lại còn lo lắng đến việc tự vệ?

Điều này sao có thể?

- Không có khả năng... Đây tuyệt đối không có khả năng! Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Dường như Diệp Tranh Vanh không tin Bùi Đông Lai sẽ tính kế suâ như thế, hắn điên cuồng mà lắc đầu:

- Thực lực của hắn chỉ mạnh hơn Lãnh Vô Cực mà thôi.

- Diệp Tranh Vanh, luận về võ lực thì Bùi Đông Lai bóp chết ngươi giống như một con kiến, luận về mưu trí thì ở trước mặt hắn ngươi chỉ là một đứa con nít ranh, ngươi căn bản không đủ tư cách để làm đối thủ của hắn.

Diệp Tranh Vanh lạnh giọng cảnh cáo:

- Hôm nay, ta xem ngươi là cháu của ta nên cứu ngươi một mạng, nhưng mà nếu ngươi liều lĩnh tiếp tục trêu chọc hắn thì không ai có thể cứu ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.

Nói xong, Diệp Tranh Vanh xoay người rời đi.

"Bá!"

Bên tai vang lên lời nói không chút lưu tình của Diệp Tranh Vanh, nhìn bóng lưng Diệp Cô Thành rời đi thì Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy có một thanh chủy thủ đang đâm vào trái tim của hắn, làm cho niềm tin, phần kiên cương trong người hắn vỡ vụ. Cả người hắn vô lực xụi lơ trên mặt đất, trên mặt cũng không tìm được nửa điểm huyết sắc.

Nhìn Diệp Tranh Vanh xụi lơ trên mặt đất thì đây là lần đầu tiên Hoàng Oanh nàng cảm nhận được, thái tử người mà nàng ái mộ lại nhỏ yếu như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)