Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 415

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 415: Muốn đối ngoại cần phải yên nội
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Sau đó khoảng 2 tiếng đồng hồ, trong một gian phòng Vip của một hội sở ở Yên Kinh, 13 tên thành viên Hồng Kinh hội trước đây, do Đổng Văn Bân đứng đầy đã tập trung lại.

- Thật không ngờ kết cục lại như vậy a.

- Đúng a, Bùi Đông Lai còn thật sự là ngoan độc, lại có thể thật sự dám giết Diệp Tranh Vanh.

- Cho dù hắn không giết Diệp Tranh Vanh, Diệp gia cũng sẽ bỏ qua cho hắn, nói vậy hắn là chó cùng rứt giậu, trước khi chết cũng đem theo một tấm đệm lưng.

- Dù sao, lúc này đây, hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ

Trong phòng, những tên đệ tử quyền quý này đều nói chuyện Bùi Đông Lai liên hợp với thế lực ngoại cảnh giết chết Diệp Tranh Vanh, sau đó bị đặc công vây bắt.

- Đổng thiếu, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Sau khi nghị luận xong thì một gã liền mở miệng hỏi Đổng Văn Bân.

- Đúng theo lời của mọi người đã nói, lần này Bùi Đông Lai chết chắc rồi, hắn vừa chết cái gọi là Đông Hạ hội cũng sẽ biến mất.

Vẻ mặt Đổng Văn Bân tỏ ra cơ trí, nói:

- Mặt khác, Hồng Kinh hội đúng là một tay Diệp Tranh Vanh tạo ra. Hiện giờ hắn đã chết, Hồng Kinh hội tương đương Quần Long Vô Thủ, trong đó người luôn ái mộ Diệp Tranh Vanh là Hoàng Oanh sẽ hơn phân nửa là cảm thấy bi thương đối với cái chết của Diệp Tranh Vanh, nàng sẽ không có tâm tình mà quản chuyện của Hồng Kinh hội, mà mặc khác nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những tên phó hội trưởng khác cũng sẽ lợi dụng cơ hội lần này để nắm quyền khống chế Hồng Kinh hội trong tay, kết quả cuối cùng Hồng Kinh hội sẽ tứ phân ngũ liệt, kể từ đó, chúng gia nhập vào Hồng Kinh hội cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

- Đổng thiếu, ý của cậu là muốn chúng ta tự lập môn hộ?

Nghe được Đổng Văn Bân nói như thế thì một người liền mở miệng hỏi.

Hả?

Hắn vừa thốt lên xong thì những người khác đều tỉnh ngộ.

- Ừh.

Đổng Văn Bân cấp ra một câu trả lời thuyết phục:

- Chúng ta tự lập môn hộ, sáng lập ra một tổ chức mới, sau đó nhân cơ hội này mà lấy một số người bên Hồng Kinh hội cùng Đông Hạ hội.

- Ý kiến hay.

Mắt thấy Đổng Văn Bân muốn tự lập môn hộ thì không ít người 2 mắt tỏa sáng, nếu như thành lập một tổ chức mới thì bọn hắn chẳng những là thành viên trung tâm, hơn nữa còn là nguyên lão, có thể hưởng thụ những tài nguyên lớn nhất của tổ chức.

- Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây không phải là thảo luận chuyện của Bùi Đông Lai cùng Diệp Tranh Vanh, đây mới là mục đích.

Đổng Văn Bân thấy thế, khóe miệng nở ra nụ cười đắc ý:

- Kế tiếp, chúng ta sẽ đặt một cái tên mới, ngày mai chính thức thành lập.

...

Cùng lúc đó, trong một gian phòng Vip của một nhà hàng 5*, đám người Trang Nham cũng tề tụ một chỗ ở đây.

- Bùi Đông Lai cùng tập đoàn Đông Hải đã xong đời rồi.

- Đích thật là, lúc này Bùi Đông Lai chính là vô lực xoay chuyển trời đất, hoặc là nói sau khi cái chết của Tiêu gia lão thái gia truyền ra ngoài thì kết quả đã được chú định rồi, chỉ là không có nghĩ đến hắn lại để Diệp Tranh Vanh chôn cùng.

- Đúng a, Diệp Tranh Vanh cũng thật xui xẻo, không hảo hảo ở lại Yên Kinh, tự dưng chạy đến Đông Bắc, đây không phải là để cho Bùi Đông Lai có cơ hội trút giận sao?

- May mắn lúc đó chúng ta quyết đoán, liền lập tức cắt đứt mọi quan hệ với tập đoàn Đông Hải, nếu không bây giờ chúng ta cũng sẽ không có tâm tình mà ngồi đây nói chuyện.

- Các người thật sự đều cảm thấy Bùi Đông Lai xong đời rồi sao?

Bên tai vang lên lời nói của 5 vị đại lão kia thì Trang Nham cảm giác được có chỗ khác lạ.

Hả?

Nghe được Trang Nham nói như thế thì 5 vị đại lão kia tỏ ra quái dị nhìn vào Trang Nham.

- Lấy cục diện bây giờ, Bùi Đông Lai đích thật là hoàn toàn rơi vào vực sâu, vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng ta tôi cảm nhận rằng hắn không thể rơi xuống nhanh như ậy được.

Trang Nham thấy 5 vị đại lão kia nhìn mình thì nói ra điều mà hắn nghĩ ở trong lòng.

- Lão Trang, ông nghĩ cái gì a?

Một gã đại lão hỏi.

- Đúng a, chuyện cho tới bây giờ, Bùi Đông Lai còn có thể có biện pháp nào tự bảo vệ mình?

Mặt khác một gã đại lão phụ hoạ, nói:

- Ông chớ quên, hắn đã cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh, chỉ riêng một chuyện này thôi cũng đủ để hắn ăn 10 phát súng rồi.

- Đúng vậy.

Mấy người còn lại đều là phụ hoạ gật đầu.

- Đích thật là như vậy, có thể là các ông không có nghĩ tới chính là trong vụ án ở Giang Lăng thì mọi người bên ngoài đều nghĩ rằng Bùi Đông Lai khó có thể xoay chuyển thế cục nhưng không phải là cuối cùng hắn đã chuyển bại thành thắng đó sao?

Trang Nham nói xong, trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh hắn gặp Bùi Đông Lai ở khách sạn Đông Duyệt, trong lòng vừa động, lập tức biết là lạ ở chỗ nào:

- Còn nữa, các ông chớ quên, ngày đó ta đi tới khách sạn Đông Duyệt gặp hắn thì hắn có nói với ta câu kia.

- "Chuyển lời cho lão bất tử kia của Diệp gia rằng: Qua tử đã dạy tôi rất nhiều thứ, chỉ riêng việc cúi đầu trước địch nhân là không có dạy" là những lời này sao?

Trong đó một gã đại lão nghe vậy, cười khổ một tiếng, nói:

- Lão Trang a, ngày đó không phải chúng ta đã nói rồi sao? Câu nói kia chỉ là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi.

- Đúng vậy, Trong mắt của ta, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, không chỉ nói cúi đầu, chính là quỳ xuống, chỉ sợ hắn cũng làm.

Một gã đại lão khác phụ họa theo.

- Ta có cảm giác không đơn giản như vậy.

Lại nghe 2 vị đại lão khác nói những lời này, nghĩ đến vẻ mặt tự tin của Bùi Đông Lai khi nói ra những điều kia thì trong lòng Trang Nham thầm nghĩ một câu, nhưng mà không có nói ra khỏi miệng.

....

Cùng lúc đó, trong đại sứ quán NB ở TQ, sau khi tan việc thì Điền Nguyên cũng không vội vã chạy về mà đem tập hợp lại những tin tức mà hắn thu được, sau đó hắn bấm số điện thoại của Đằng Xuyên Nguyên.

- Hội trưởng.

Điện thoại được chuyển, Điền Nguyên liền mở miệng nói trước, giọng nói vô cùng tôn kính:

- Dựa vào tin tức tình báo thực tế mà tôi thu được thì Bùi Đông Lai đã bị đặc công TQ khống chết, đang trên đường áp giải trở về Yên Kinh.

- Nói cụ thể.

- Vâng, hội trưởng.

Trong lòng Điền Nguyên cẳng thẳng, lập tức kể lại:

- Bởi vì Bùi Đông Lai liên hệ với thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh, hoàn toàn chọc giận Diệp gia, nên Diệp gia đã không tiếc mà vận dụng tổ chức đặc thù để vây bắt Bùi Đông Lai. Nhưng mà chuyện hắn liên hệ với Thôi gia để giết chết Diệp Tranh Vanh, theo phân tích của tôi thì đó là tin giả, hẳn là do Diệp Tranh Vanh muốn liên hợp với Thôi gia để giết chết Bùi Đông Lai, chẳng biết tại sao Bùi Đông Lai lại mượn tay Thôi gia thủ tiêu Diệp Tranh Vanh.

- Phân tích của ông không sai, đích thật là giả, Thôi gia HQ bị huyết tẩy là do một tay Bùi Đông Lai sai khiến.

Đầu bên kia điện thoại Đằng Xuyên Nguyên nói:

- Mà Diệp gia sở dĩ xuống tay với hắn nhanh chóng như vậy, thậm chí không tiếc mà vận dụng các tổ chức đặc thù một mặt là muốn giải quyết cừu hận của bọn hắn, quan trọng hơn là muốn che dấu đi việc làm ngu ngốc của tên kia khi liên hợp với đám người HQ.

Lúc này đây, Điền Nguyên không có tự tiện phát biểu ý kiến, hắn biết, luận về chính trị thì Đằng Xuyên Nguyên có thể bỏ xa hắn mấy dãy phố.

- Đám người TQ kia am hiểu nội đấu a.

Thấy Điền Nguyên không nói lời nào, Đằng Xuyên Nguyên cảm thán một câu, theo sau nhịn không được nở nụ cười lạnh:

- Dựa theo lời của ông thì hiện giờ tập đoàn Đông Hải đã bị niêm phong, toàn bộ thành viên ban giám đốc đã bị bắt. Mà Bùi Đông Lai đã rơi vào tay đám đặc công TQ, chắc là hoàn toàn xong đời rồi.

- Vâng hội trưởng, lấy thế cục bây giờ thì lúc này đây, hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ gì.

Điền Nguyên phụ họa nói.

- Ta sẽ mau chóng cho người bí mật lẻn vào TQ, ám sát thành viên trung tâm của Diệp gia, đem chuyện này làm lớn hơn một chút, sau đó đem tin này tung lên Inte để đám người TQ kia hoàn toàn rối loạn.

Tinh quang trong mắt Đằng Xuyên Nguyên lóe lên, nói ra kế hoạch của mình:

- Ông tiếp tục chú ý tình thế, có tình huống nào trước tiên liền hội báo, ngoài ra đến lúc ta phái người thì ông hãy đi tiếp ứng.

- Vâng hội trưởng.

Điền Nguyên nghe vậy, trong lòng hiểu được, nếu kế hoạch của Đằng Xuyên Nguyên thành công thì TQ sẽ hoàn toàn đại loạn, nội đấu sẽ càng thêm gay gắt.

...

Trong một thư phòng của tòa trang việc gia tộc Gambino ở New York nước Mỹ, lúc này đây Anthony Gambino đang ngồi trên ghế salon, tay cầm một ly rượu đỏ, nhìn về màn hình tinh thể lỏng treo ở trên tường, nghe thuộc hạ hội báo.

- Anthony thiếu gia tôn quý.

Trong màn hình thì Pavarotti liền cung kính cúi đầu chào Anthony, sau đó nói:

- Dựa vào tin tức mới nhận được thì Diệp gia đã cho rằng Bùi Đông Lai liên hợp với Thôi gia HQ giết chết Diệp Tranh Vanh nên đã phái ra tổ chức đặc thù để vây bắt Bùi Đông Lai.

Oh?

Anthony Gambino nghe vậy thì hơi kinh ngạc:

- Tên kia cho dù là phế vật cũng không ngồi yên đợi đám đặc công kia bắt đi a?

- Anthony thiếu gia có điều không biết, nghe nói hành động vây bắt lần này là do Long Vương Diệp Cô Thành tự mình suất đợi, cho nên mới thuận lợi bắt Bùi Đông Lai.

Pavarotti làm ra giải thích.

- Như vậy a...

Lại nghe được thuộc hạ hội báo, Anthony Gambino tiêu trừ nghi ngờ trong lòng, như có suy nghĩ gì nói:

- Lúc này đây tên phế vật kia chết chắc rồi, một khi đã như vậy thì chúng ta có thể tăng thêm người đến TQ, uh, ngoài ra dường như ta cũng nên tới đó một chuyến, tìm Liễu để nói chuyện tâm tình, đây đúng là một tin tốt lành làm người ta hưng phấn a....

Nghe được Anthony Gambino nói như thế thì Pavarotti không dám lên tiếng, bất quá hắn lại phát hiện được trong ánh mắt Anthony Gambino toát lên dục vọng.

...

- Biểu hiện của ngươi so với tưởng tượng của ta thì còn kém xa, thật đúng là làm cho người ta thất vọng.

Châu Âu, tổng bộ Thần Võng, biết được chuyện này trên mặt của Dixi không có lộ ra vẻ hưng phấn mà chính là thất vọng, thất vọng rất nhiều, ánh mắt mắt hắn co rút lại, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ để ra lệnh:

- Dracula, thừa dịp TQ hỗn loạn hết sức, ngươi tự mình dẫn người lén vào TQ, chiếm trước tiên cơ.

*****

Trong biệt thự, thân là người kế thừa đời thứ 3 của Tần gia, Tần Tranh đang ngồi trên ghế salon, trong tay cầm điếu thuốc lá, nhíu mày suy tư về cái gì

Có lẽ là do quá suy nghĩ nên điếu thuốc trong tay hắn đã cháy hết phân nửa nhưng hắn cũng không có nhận thấy.

- Đông Lai cùng Đông Tuyết hiện tại ở nơi nào?

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Tiếu Ái Linh vội vàng tiến vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng hỏi han.

Sau khi biết được tin tức thì Tiếu Ái Linh liền bỏ một cuộc hội nghị quan trong, ngồi trên máy bay mà bay về.

- Đông Lai đã bị dẫn tới Yên Kinh, trước mắt đã bị giam vào một ngục giam bí mật.

Mắt thấy Tiếu Ái Linh trở về, Tần Tranh mới phát hiện thuốc lá trong tay sắp hết, hắn bóp tắt tàn thuốc rồi mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Tiếu Ái Linh.

- Vậy Đông Tuyết đâu?

Tiếu Ái Linh truy vấn.

Tần Tranh cau mày nói:

- Đông Tuyết không cùng về với Đông Lai, Diệp Cô Thành đã phái trực thăng đưa nó và Hạ Y Na trở về, đại khái là khoảng 30' sau mới về đến.

- Tôi không tin Bùi Đông Lai sẽ ngu xuẩn đến mức cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh, chân tướng cụ thể là gì?

Tiếu Ái Linh vốn là phát biểu cách nhìn của chính mình, theo sau lại hỏi.

Tần Tranh trầm ngâm một chút, tinh quang trong mắt lóe ra:

- Nếu Đông Lai không làm như vậy thì thế lực cảnh ngoại hẳn là do Diệp Tranh Vanh dẫn vào, Diệp gia muốn nhanh chóng đem chậu phân này đổ lên đầu Bùi Đông Lai, một mặt là muốn giải quyết Đông Lai, mặt khác quan trọng hơn là muốn che dấu tai mắt người ngoài.

- Không biết xấu hổ.

Nghe Tần Tranh nói như thế thì Tiếu Ái Linh hổn hển nói:

- Đi, bây giờ chúng ta đi tìm cha, bất kể thế nào thì chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Lai chết được.

- Được.

Tần Tranh vốn là muốn đợi Tần Đông Tuyết trở về rồi mới đi tìm Tần Hồng Sơn, lúc này nghe Tiếu Ái Linh nói như thế thì quyết định đi cùng với ta, dù sao thì ở trước mặt Tần Hồng Sơn thì Tần Đông Tuyết cũng không có quyền lên tiếng nói gì.

Sau khi làm ra quyết định thì Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh liền rời khỏi biệt thự, lái xe đi đến tứ hợp viện của Tần gia.

Cùng lúc đó trong một biệt thự của sơn trang Thanh Long ở Hàng Hồ, một lão nhân đầu tóc đã hoa râm, mặc một bộ Đường trang, ngồi ở thái sư, tay cầm 2 viên ngọc thạch.

- Gia gia, dựa theo thế cục trước mắt thì Bùi Đông Lai đã bị đưa vào tử cục rồi.

Tham Lang Tịch Hồ một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trước mặt lão nhân đó, nói:

- Gia gia, ngài luôn không cho con đi tìm Bùi Đông Lai, chắc là muốn đợi ngày này sao?

- Ừh.

Nghe được Tịch Hồ nói như thế thì lão nhân cũng không có phủ nhận mà gật đầu:

- Trước khi Vũ Phu xuất ngoại thì có nói cho ta biết, nếu như hắn không trở về thì nhờ ta làm giùm 2 chuyện, thứ nhất là nhắn tin đến cho Diệp Cấm, để trong Diệp Cô Thành ở trong lúc Bùi Đông Lai gặp nguy hiểm thì ra mặt giúp Bùi Đông Lai một mạng, thứ 2 là nếu như Bùi Đông Lai thấy bại trong trận chiến với Diệp gia thì chúng ta phải bảo vệ con hắn một mạng.

Tịch Hồ nghe vậy, nhịn không được thở dài, hỏi:

- Gia gia, khi nào chúng ta mới đi đây?

- Hiện tại.

Khi nói chuyện, lão nhân đứng lên, mang theo vài phần lo lắng nói:

- Ta sợ nếu đi trễ thì sẽ không kịp.

Tịch Hồ biết chỉ cần gia gia mình ra mặt thì tất cả các vị đại lão đứng ở trên đỉnh quyền lực của Kim Tự Tháp bao gồm Diệp Thạch cũng sẽ nể tình, nhưng mà ân oán giữa Bùi Đông Lai và Diệp gia quá sâu, dù ai cũng sẽ không cách nào đoán được Diệp gia sẽ động thủ khi nào, nếu như Diệp gia đã thủ tiêu Bùi Đông Lai thì chính mình và gia gia đi cũng là toi công.

Còn về phần gọi điện thoại thì càng không có thể, như vậy sẽ đả thảo kinh xà, Diệp gia hoàn toàn có thể ở mặt ngoài đáp ứng nhưng thầm phái người động thủ, sau đó lấy cớ là gia gia của mình mở miệng hơi chậm để làm lý do thoái thác.

Bên ngoài biệt thự, 1 chiếc Rolls-Royce Phantom cùng 3 chiếc xe Benz sớm đã đứng đợi.

Thấy lão nhân cùng Tịch Hồ đi ra thì thủ lĩnh Ám Vệ của Tịch gia liền bước lên đỡ lấy, sau đó đưa 2 người vào chiếc Rolls-Royce Phantom, đợi 2 người lên xe rồi đóng cửa lại, sau đó tự mình bước lên xe rồi lái. Mà những Ám Vệ khác cua Tịch gia lại lao vào 3 chiếc xe Benz.

Trong màn đêm, 4 chiếc xe lao nhanh ra sân bay Hàng Hồ.

Trong màn đêm, không ai biết được, tộc trưởng của gia tộc Rhodes Cai Wales đệ nhất toàn cầu cũng là người nắm quyền của Tịch gia, sau 5 năm mới Bắc thượng, trở lại Yên Kinh.

5 năm trước hắn Bắc thượng là bởi vì nguy cơ tài chính toàn cầu, hắn đến gặp mặt thủ trưởng số 1.

Lúc này đây, hắn là vì Bùi Đông Lai.

Chính xác ra là tổ huấn của Tịch gia: Tịch gia để cho Bùi gia sai khiến.

...

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay bay từ quân khu Tây Bắc tiến vào vùng trời Yên Kinh, bay thẳng đến biệt thự Tây Sơn.

Trong máy bay, tâm tình của Tiêu Cuồng tỏ ra vô cùng lo lắng, tuy rằng hắn phối hợp diễn với Bùi Đông Lai một tuồng kịch nhưng mà hắn không biết được kế hoạch của Bùi Đông Lai, hắn chỉ nghĩ rằng Bùi Đông Lai muốn thông qua phương thức này để kiểm tra độ trung thành của người trong Đông Hạ hội, hiện giờ Bùi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Mấy phút sau, chiếc máy bay đáp xuống một bãi cỏ của biệt thự số 2 Tây Sơn.

Cabin mở ra, Tiêu Cuồng liền nhảy xuống máy bay, đi vào biệt thự số 2.

- Ông nội của ta đâu rồi?

Tới gần biệt thự số 2, thấy cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh đứng ngoài cửa thì Tiêu Cuồng hành văn gãy gọn hỏi.

- Thủ trưởng ở thư phòng chờ cậu.

Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh cười khổ không thôi, hắn cũng biết vì muốn trở vê Yên Kinh mà Tiêu Cuồng đã làm náo loạn cả quân khu Tây Bắc, hắn là trò trước mặt vị đại lão của quân khu Tây Bắc cầm súng uy hiếp, nói rằng nếu không phái máy bay chở hắn về Yên Kinh thì hắn sẽ tự sát, rơi vào đường cùng vị đại lão kia chỉ có thể nói lại cho Tiêu Nguyên Thanh, kết quả là Tiêu Nguyên Thanh đã dùng đặc quyền để đưa Tiêu Cuồng về đây.

Nghe được cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh nói thế thì, Tiêu Cuồng không có cảm ơn, mà là trực tiếp vọt vào biệt thự.

"Kết"

Đi tới thư phòng, Tiêu Cuồng cũng không có gõ cửa mà liền đẩy cửa rồi đi vào.

Trong thư phòng, Tiêu Nguyên Thanh sớm đã nghe tiếng bước chân Tiêu Cuồng, lúc này thấy Tiêu Cuồng xô cửa mà vào thì khóe mắt hơi giật lên, vẻ mặt tức giận nhìn và Tiêu Cuồng, mắng:

- Cháu xem cháu còn ra thể thống gì?

- Gia gia, tình huống bây giờ của Đông Lai thế nào rồi?

Tiêu Cuồng không chú ý đến bộ dạng tức giận của Tiêu Nguyên Thanh, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Bốp"

Tiêu Nguyên Thanh vỗ mạnh xuống bàn, tức giận quát:

- Cút ra.

- Gia gia, trước tiên người đừng phát hỏa, chỉ cần người có thể cứu Đông Lai ra thì cho dù người có bắn chết cháu thì cháu cũng đồng ý.

Vẻ mặt Tiêu Cuồng quật cường nhìn thẳng vào Tiêu Nguyên Thanh, không sợ chút nào.

Thấy được ánh mắt quật cường của Tiêu Cuồng thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh cảm thấy một trận vô lực, theo sau thu hồi ánh mắt, cầm lấy văn kiện của Đảng xem, thản nhiên nói:

- Ở trong ngục.

- Gia gia, có thể cứu Đông Lai ra không?

Tiêu Cuồng nghe vậy, tiến lên từng bước, vẻ mặt khẩn trương nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh.

Không để ý đến, Tiêu Nguyên Thanh thậm chí cả đầu cũng không ngẩng

"Bịch"

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh thờ ơ, đầu gối của Tiêu Cuồng liền trực tiếp đập vào sàn nhà.

Hả?

Thấy được Tiêu Cuồng quỳ xuống thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh không khỏi sửng sốt.

- Gia gia, mấy năm nay tuy rằng cháu thường xuyên gây chuyện thị phi nhưng mà chưa bao giờ cháu nhờ người trong nhà ra mặt giải quyết, càng chưa bao giờ cầu xin người cái gì.

Dưới ánh đèn, mắt cả Tiêu Cuồng đỏ lên, nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh, gằn từng chữ:

- Hôm nay, Tiểu Cuồng cầu xin gia gia một lần, hy vọng gia gia có thể cứu Đông Lai ra, chỉ cần gia gia cứu Đông Lai ra thì Tiểu Cuồng có thể đáp ứng mọi điều kiện mà gia gia đưa ra.

- Nếu ta nhớ không lầm thì cháu chỉ quen Bùi Đông Lai cách đây không lâu.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp nhìn vào Tiêu Cuồng, nghi hoặc hỏi:

- Cháu vì muốn cứu hắn mà chẳng những đại náo quân khu Tây Bắc, thậm chí cũng không tiếc mà quỳ xuống trước mặt ta, rốt cuộc là vì cái gì?

- Cháu cũng không biết.

Tiêu Cuồng nghe vậy, cười khổ một tiếng nói:

- Có lẽ là trên người Đông Lai có bóng dáng của Tiêu Phi ca làm cho cháu có cảm giác thân thiết, hoặc là do tính tình của Đông Lai hợp với cháu, có lẽ là do nguyên nhân khác, tóm lại thì cháu đã xem cậu ta giống như một người anh em của mình.

Nghe được Tiêu Cuồng nói ra đáp án thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh cười khổ không thôi, hắn biết rõ từ nhỏ đến lớn Tiêu Cuồng là một trọng tình người trọng nghĩa, hơn nữa lại có tình cảm sâu đậm đối với Tiêu Phi.

Dưới một loại tình hình như vậy mà Tiêu Cuồng mới gặp Bùi Đông Lai vài lần mà đã tỏ ra như thế thì cũng có chút kỳ quái/

- Tiểu Cuồng, không phải ta không cứu, mà là ta căn bản cứu không được.

Trong lòng hiểu được điểm này, giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp:

- Đầu tiên cháu phải biết rằng cứu Bùi Đông Lai tương đương với trở mặt hoàn toàn với Diệp gia, trở thành thành kẻ thù một mất một còn. Còn nữa, nói vậy thì cháu cũng biết Bùi Đông Lai làm ra cái gì, cấu kết với thế lực cảnh ngoại đây là điều tối kỵ.

- Không có khả năng, Đông Lai sẽ không ngu xuẩn đến mức phải cấu kết thế lực với cảnh ngoại để đối phó với tên ngu ngốc Diệp Tranh Vanh kia.

Vẻ mặt Tiêu Cuồng khẳng định, nói.

- Được rồi, ngay cả ta cũng không tin Bùi Đông Lai sẽ ngốc như thế nhưng mà cháu có chứng cứ chúng minh điểm này không? Không có. Diệp gia sớm đã tạo chứng cứ khác, toàn bộ chứng cứ để xác minh Bùi Đông Lai cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh.

Tiêu Nguyên Thanh trầm giọng nói:

- Còn nữa, nói cách khác nếu có người muốn giết cháu, ta muốn mạng của người kia, Diệp Thạch tới tim ta, cháu cảm thấy ta sẽ nể mặt mà tha sao?

Lúc này đây, Tiêu Cuồng há mồm ra, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, kết quả gấp đến độ hai mắt phiếm hồng:

- Gia gia, thật sự không có biện pháp nào sao?

- Ừh.

Tiêu Nguyên Thanh khe khẽ thở dài, nói:

- Tiêu gia bây giờ không còn như Tiêu gia lúc lão thái gia còn sống nữa.

Tiêu Cuồng nghe vậy, tựa hồ cũng ý thức được điểm này, vô lực ngồi trên mặt đất, vẫn không có hé răng.

"Reng...Reng"

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong thư phòng.

- Thủ trưởng, Tần Đông Tuyết Tần gia muốn gặp ngài.

Tiêu Nguyên Thanh cầm điện thoại lên nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói của cảnh vệ viên.

Tần Đông Tuyết?

Nàng tới tìm ta làm cái gì?

Bên tai vang lên lời nói của cảnh vệ viên, trong lòng Tiêu Nguyên Thanh vô cùng nghi hoặc.

*****

- Cậu đi nói cho nó biết, ta đang bận nên không thể tiếp 2 đứa nó, tạm thời nói 2 đứa nó ngày khác lại đến.

Nghi hoặc thoáng qua đi, Tiêu Nguyên Thanh theo bản năng cảm thấy lần này Tần Đông Tuyết đến dây là muốn cầu tình cho Bùi Đông Lai nên liền từ chối.

- Từ...Từ từ.

Sau đó, coi như lúc Tiêu Nguyên Thanh sắp gác máy thì Tiêu Cuồng liền nhảy dựng lên, nóng lòng hỏi:

- Là Tần Đông Tuyết sao?

- Ừh.

Tiêu Nguyên Thanh do dự một chút, vẫn gật đầu.

- Gia gia, ông hãy để Tần Đông Tuyết vào đi, để xem thử nàng muốn nói cái gì, cháu cảm giác chuyện này không đơn giản.

Tiêu Cuồng khẩn cầu.

Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy, trầm ngâm một chút, cuối cùng tiếp nhận đề nghị của Tiêu Cuồng, lại nói lại với cảnh vệ viên:

- Cậu mang 2 đứa nó đến thư phòng.

Đầu bên kia điện thoại, thấy Tiêu Nguyên Thanh không cúp điện thoại thì cảnh vệ viên không dám gác máy trước, lúc này nghe Tiêu Nguyên Thanh nói thế thì vội vàng trả lời:

- Vâng thủ trưởng.

Nói xong, thì cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh lấy bộ đàm ra, nói lại với cảnh vệ ở bên ngoài, yêu cầu cho Tần Đông Tuyết đi vào.

- Cấp trên đã đáp ứng gặp cô, bất quá chúng tôi cần phải kiểm tra xe của cô, xin phối hợp.

Nghe được mệnh lệnh của cảnh vệ viên Tiêu Nguyên Thanh thì mấy tên binh lính liền bước lên, để cho Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng tài xế taxi xuống xe, sau đó bước lên kiểm tra 3 người cùng xe.

- Các vị có thể đi rồi.

Kiểm tra xong, phát hiện không có thứ gì thì binh lính làm ra động tác cho đi.

- Các cô đã biết được nơi này thì tại sao lại phải đón xe đến đây?

Tài xế taxi bị mấy tên binh lính hù dọa đến cả kinh, hỏi:

- Phải biết rằng nơi này dọa người như vậy, cho dù các cô cho tôi nhiều tiền thì tôi cũng không dám chở thêm lần nữa,

Nghe được lời nói tức giận của tài xế taxi thì 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng không nói gì thêm, trong đó khuôn mặt của Tần Đông Tuyết lộ ra vài phần tò mò, dựa vào kế hoạch của Bùi Đông Lai thì Tiêu Nguyên Thanh hẳn là đợi cho đến khi Tần Đông Tuyết nói ra ý đồ đến đây gặp mặt thì hắn mới gặp nàng mới đúng, mà tại sao bây giờ Tần Đông Tuyết chưa nói gì mà Tiêu Nguyên Thanh đã muốn gặp nàng?

Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng mà Tần Đông Tuyết cũng không có để ý đến chuyện này, mà đem tất cả những lời Bùi Đông Lai nói cho nàng nhớ lại 1 lần.

20' sau, 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na được cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh đưa đi vào biệt thự số 2 Tây Sơn, trong đó đây là lần đầu tiên Hạ Y Na đến đây nên nàng có hơi chút khẩn trưởng, còn Tần Đông Tuyết thì xuất thân từ thế gia, thêm tố chất tâm lý ổn định, hơn nữa biết được Bùi Đông Lai đã nắm thế cục bàn cờ trong tay cho nên không có khẩn trưởng, mà cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hạ Y Na, dùng phương thức này để an ủi, cổ vũ Hạ Y Na.

- Tiêu Cuồng?

Cửa thư phòng đẩy ra, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na thấy được Tiêu Cuồng thì vốn là ngẩn ra, sau đó Tiêu Nguyên Thanh liền biết được lý do mà Tiêu Nguyên Thanh muốn trực tiếp gặp nàng.

- Đông Lai có phải là bị hãm hại không?

Thấy 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đi vào thì Tiêu Cuồng liền chủ động hỏi.

- Ừh.

Tần Đông Tuyết gật gật đầu, theo sau thấy vẻ mặt nóng lòng của Tiêu Cuồng thì nhẹ giọng nói:

- Tiêu Cuồng, cậu không cần lo lắng, Đông Lai không có việc gì.

Hả?

Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì không riêng gì Tiêu Cuồng mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng ngẩn ra, phải biết rằng lấy tình thế bây giờ thì Tiêu Nguyên Thanh cũng tự nhận là không có năng lực cứu Bùi Đông Lai, mà Tần Đông Tuyết lại nói Bùi Đông Lai không có việc gì?

Chẳng...chẳng lẽ Bùi Đông Lai còn con bài nào chưa lật sao?

- Thật xin lỗi Tiêu Cuồng, lấy quan hệ giữa cậu và Đông Lai thì rất có nhiều chuyện cậu ta chưa nói cho cậu nghe, bởi vì những chuyện này có liên lụy đến Tiêu gia..

Tần Đông Tuyết xin lỗi Tiêu Cuồng.

- Việc gì?

Không đợi Tần Đông Tuyết nói xong, Tiêu Cuồng liền lên tiếng cắt ngang, trên mặt không có chút tức giận nào mà là kinh ngạc cùng tò mò.

- Tất cả chuyện này đều do một tay Bùi Đông Lai bố trí.

Tần Đông Tuyết đem ánh mắt từ trên người Tiêu Cuồng chuyển đi, nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh, gằn từng chữ:

- Từ lúc Tiêu gia lão thái gia qua đời thì Đông Lai đã bắt đầu bố trí rồi, mà đến bây giờ, sự tình phát triển hoàn toàn dựa theo dự đoán của cậu ta, hiện tại cũng đã tới lúc thu quan.

- Tần nha đầu, ta biết đêm nay cháu đến đây là vì muốn cứu vị hôn phu của mình, nhưng mà cháu cũng không nên nói mơ hồ như thế.

Bên tai vang lên câu nói kinh người của Tần Đông Tuyết, vẻ mặt Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra không tin, nói đùa, chuyện này hắn cũng chưa nghĩ tới, tại sao lại có thể là bố cục của Bùi Đông Lai được.

Tần Đông Tuyết cùng không có tỏ ra lo lắng hay khẩn trưởng, mà là vẻ mặt trấn định, tự tin nói:

- Tiêu gia gia, ngài đã đoán sai, đêm nay cháu đến đây không phải là muốn đến cầu ngài.

- Oh?

Nhìn bộ dạng của Tần Đông Tuyết thì Tiêu Nguyên Thanh có chút tò mò, hỏi:

- Vậy cháu đến đây làm gì?

- Cháu thay mặt nam nhân của mình đến bàn sinh ý với ngài, một sinh ý quyết định tương lai của Tiêu gia.

Tần Đông Tuyết ngữ xuất kinh nhân:

- Thậm chí là có thể quyết định đến tương lai của quốc gia này.

Có lẽ là thật không ngờ Tần Đông Tuyết sẽ nói ra một câu như vậy nói, có lẽ là những lời này của Tần Đông Tuyết thực sự khiến người ta phải kinh hãi, cho nên không riêng gì Tiêu Cuồng mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng bị cả kinh không nhẹ. Bất quá, rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, cười khổ không thôi:

- Nha đầu, cháu có biết mình đang nói gì không? Quyết định tương lai của Tiêu gia cùng quốc gia sao? Ở trên miếng đất này thì cháu có thể làm được điểm này sao?

- Có thể làm hay không thì Tiêu gia gia nghe xong lời cháu sẽ biết.

Đối mặt với Tiêu Nguyên Thanh, vị đại lão số 2 trong quân đội thì Tần Đông Tuyết chăng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại mơ hồ để lộ ra vài phần phong phạm đế vương.

Nếu như nói lúc nãy Tiêu Nguyên Thanh tò mò, thì hiện tại giờ phút này hắn đã cảm thấy hứng thú, cười nói:

- Xem ra lời nói kế tiếp chính là lợi thế của cháu, được rồi, nói đi, bản thân ta muốn nhìn cái gì có thể quyết định đến tương lai của Tiêu gia và quốc gia này.

- Sau khi Tiêu gia lão thái gia qua đời thì trừ việc Diệp gia vung dao mổ với Đông Lai thì cuộc chiến giữa Tiêu gia và Diệp gia đã hạ màn, mà cuối cùng Diệp gia đã thành công đứng vững gót chân trong quân đội, thế như mặt trời ban trưa.

Giọng nói Tần Đông Tuyết tỏ ra hờ hững nhưng mà lịa giống như một thanh dao găm, vô cùng sắc bén:

- Nếu như nói cục diên ở nước cộng hòa này từng là thế chân vạc, nhưng mà hiện giờ Diệp đã danh xứng như thực, đã trở thành đầu đàn, đen 3 nhà Tiêu, Tần, Bạch để lại phía sau.

Nghe được Tần Đông Tuyết nói thế thì Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày.

- Đối với cục diện này thì 3 nhà Tiêu, Tần, Bạch đều không muốn nhìn thấy, hoặc là nói không cam lòng.

Tần Đông Tuyết thấy Tiêu Nguyên Thanh không có tỏ vẻ, tiếp tục nói:

- Mà trong 3 nhà, thì Tiêu gia là khó chịu nhất, Tiêu gia ở trong quân đội đã mất đi quyền khống chế trong quân đội, hơn nữa Tiêu gia lão thái gia đã qua đời, việc xuống dốc chỉ còn là vấn đề thời gian, đây chính là việc là Tiêu gia gia ngài không muốn nhìn thấy.

- Hắc, nha đầu, cháu cũng quá trâng tráo (nói khoác mà không biết ngượng) chứ?

Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày, không hờn không giận nói một câu, những lời này chính là lời uy hiếp ở trong lòng hắn, thân là gia chủ của Tiêu gia thì hắn không muốn nghe những lời này.

- Những lời này là xuất ra từ miệng Đông Lai, cháu chỉ chuyển lời mà thôi.

Tần Đông Tuyết cười nhạt:

- Tiêu gia gia, ngài cảm thấy Đông Lai sẽ cấu kết với thế lực cảnh ngoại để giết chết Diệp Tranh Vanh sao?

- Không tinn.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra khó coi mà trả lời, tuy rằng hắn không tin Bùi Đông Lai có thể lật bàn nhưng mà hắn không tin Bùi Đông Lai sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

- Chính xác là không phải.

Tần Đông Tuyết gật đầu cười:

- Chân tướng là Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu cố gắng hợp tác với Thôi gia HQ, lợi dụng việc Đông Lai đi thăm mộ mà tính toán giết Đông Lai.

- Cháu có chứng cớ.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thanh vừa động.

- Có.

Tần Đông Tuyết biết con cá đã mắc câu rồi cho nên không hề quanh co lòng vòng, mà là bắt đầu lộ ra lá bài tẩy thứ nhất:

- Cháu chẳng những có chứng cớ chứng minh Diệp Tranh Vanh hợp tác với Thôi gia HQ, mà lại còn có cảnh 5 tên tử sĩ Thôi gia giết chết đặc công.

"Ách..."

Nghe được Tần Đông Tuyết nói thế thì Tiêu Cuồng trực tiếp cả kinh há to miệng mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng động dung, hắn biết rõ những chứng cớ này thì có ý vị gì.

- Tiêu gia gia, cấu kết thế lực ngoại cảnh thì bất luận người nào cũng không được phép dung tha, điểm này thì ngài rõ hơn cháu.

Tần Đông Tuyết hữu ý vô ý nhắc nhở một câu

Tiêu Nguyên Thanh trầm mặc không nói, diễn cảm âm tình bất định.

Một lát sau, vẻ mặt Tiêu Nguyên Thanh khôi phục lại vẻ bình thường, lần đầu nhìn tiên nhìn thẳng vào Tần Đông Tuyết, trầm giọng nói:

- Tần nha đầu, tuy rằng cháu đã lật ra con bài tẩy này nhưng mà lại không thể đến mức quyết định tương lai của Tiêu gia, càng không nói quyết định tương lai của quốc gia này.

- Tiêu gia gia, lấy thân phận của ngài, hẳn là nghe chuyện xảy ra ở HQ? Tiêu gia gia cảm thấy chuyện kia sẽ náo động như thế nào?

Tần Đông Tuyết hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ý cười trên mặt không giảm.

- Là hắn làm?

2 mắt Tiêu Nguyên Thanh lại trợn tròn ra, giống như lời của Tần Đông Tuyết, hắn chẳng những biết chuyện kia, hơn nữa biết chuyện kia gây chấn động như thế nào với HQ, chấn động cỡ nào trên thế giới.

- Giết sạch tử sĩ Thôi gia lẻn vào quốc nội, huyết tẩy Thôi gia, đều là hắn làm.

Tần Đông Tuyết không nhanh không chậm lộ ra con bài tẩy thứ hai:

- Trong tay Đông Lai có nắm một thế lực lính đánh thuê cường đại, hơn nữa còn có thể điều động lực lượng giới võ học TQ.

Mắt thấy Tần Đông Tuyết lộ ra con bài tẩy thứ hai thì Tiêu Nguyên Thanh hoàn toàn động dung, hắn biết rõ 2 cỗ thế lực này có ý vị như thế nào.

- Tiêu gia gia, hiện tại thế lực quốc ngoại đang âm thầm lén vào quốc nội, nhưng bởi vì thân phận của bọn chúng hoàn toàn trong sạch cho nên vô luận là cảnh sát hay là quân đội đều không thể xuất thủ.

Tần Đông Tuyết mỉm cười hỏi:

- Ngài cảm thấy lấy năng lực cùng thế lực của Đông lai thì có thể đuổi những thế lực đen kia ra khỏi TQ, thậm chí làm cho bọn họ không dám tiến vào TQ không?

Có thể.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thanh liền xuất hiện đáp án, sau đó hắn muốn mở miệng nói cái gì nhưng mà chưa kịp hắn mở miệng thì Tần Đông Tuyết lại lên tiếng:

- Tiêu gia gia, cháu biết kế tiếp ngài muốn nói chính là đem đuổi thế lực đen này ra khỏi quốc nội, nhiều nhất chỉ là tiêu trừ đi tai họa ngầm mà thôi, chứ làm sao mà thay đổi được tương lai của quốc gia, đúng không?

Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì chân mày nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết không còn tỏ ra vẻ xem thường nữa, có chính là ngưng trọng.

Hắn đột nhiên có cảm giác không nhìn thấu người con gái Tần gia đang ngồi trước đó.

Chính xác ra là hắn không nhìn thấu Bùi Đông Lai, người điều khiển tất cả mọi chuyện này ở phía sau amnf.

Ngoài ra, trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò với con bài thứ ba mà Tần Đông Tuyết chưa lật ra.

*****

- Tiêu gia gia, cháu có thể uống miếng nước rồi tiếp tục không?

Mắt thấy lòng hiếu kỳ của Tiêu Nguyên Thanh đã bị khơi dậy thì Tần Đông Tuyết cũng quanh co, đột nhiên ngừng lại.

Tiêu Nguyên Thanh chờ mong Tần Đông Tuyết lật ra con bài thứ ba, lúc này nghe được Tần Đông Tuyết nói thế thì không khỏi ngẩn ra, sau đó âm thầm cảm thán thủ đoạn "'Lạt mềm buộc chặt" của Tần Đông Tuyết quả thật là không đơn giản, cảm thán rất nhiều, hắn cười khổ gật đầu:

- Tiểu Cuồng, rót cho Tần nha đầu 1 ly nước.

- Kháo, Tần Đông Tuyết, cô muốn chơi ka à?

So sánh với Tiêu Nguyên Thanh mà nói thì Tiêu Cuồng lại càng tò mò hơn, vẻ lo lắng trong lòng hắn đã biến mất, tức giận hướng về phía Tần Đông Tuyết nói.

Tần Đông Tuyết cười cười, không nói gì.

Mà Tiêu Cuồng thì tung tăng rót cho Tiêu Nguyên Thanh, Hạ Y Na cùng Hạ Y Na, mỗi người 1 ly nước.

- Được rồi, Tần gia cát, nước cũng đã uống rồi, tiếp tục có nên nói tiếp không?

Mắt thấy Tần Đông Tuyết đã nhấp một ngụm nước thì Tiêu Cuồng mở trừng hai mắt, trêu ghẹo nói

Tần Đông Tuyết buông chén nước, nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh, lại nói:

- Tiêu gia gia, Đông Lai nói, sau cuộc chiến Vùng Vịnh thì bởi vì bởi vì có vũ khí hạt nhân uy hiếp nên chiến tranh toàn diện sẽ không xuất hiện, nếu có chính là chiến tranh cục bổ, từ đó làm cho cuộc chạy đua vũ trang toàn cầu trở nên nóng bỏng hơn.

- Nước ta cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nhưng bởi vì một số nước quấy rối nên nước ta vẫn không thể đạt được một số kỹ thuật quân sự, ví dụ như tàu ngầm, chiến hạm. (Đậu mja nhà nó, dịch cái này mà ức chế vãi cho tụi loz chó TQ này)

- Rơi vào đường cùng quân đội chỉ có thể đổ một lượng lớn vào nghiên cứu khoa học, đem hy vọng gởi gắm vào tự lực cánh sinh cùng đánh cắp tư liệu của nước ngoài, nhưng mà gần 20 năm qua, đặc công của chúng ta vẫn không thể nào lấy được những bản vẽ thiết kế hiện đại quân sự của VN, nên đã bị VN áp chế. Còn về phương diện tự lực cánh sinh tuy rằng chúng ta có tiến bộ không nhỏ, nhưng mà bởi vì bước đi quá muộn nên đã bị các nước phương Tây, đặc biệt là VN bỏ xa, đúng không?

Ân?

Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì tntn vốn là ngẩn rau, sau đó ý thước được cái gì, biến sắc, mơ hồ có chút kích động nói:

- Chẳng...Chẳng lẽ Bùi Đông Lai có trong tay những tư liệu kỹ thuật quân sự này sao?

- Hiện tại cậu ta không có, nhưng mà cậu ta có thể lấy được.

Tần Đông Tuyết thành thật trả lời. Lộ ra con bài tẩy thứ ba.

- Cháu xác định?

Lần này đây, Tiêu Nguyên Thanh trực tiếp kích động từ trên ghế đứng lên, giọng nói to hơn.

- Xác định cùng với khẳng định.

Thấy bộ dạng vô cùng kích động của Tiêu Nguyên Thanh, nghĩ đến lúc Bùi Đông Lai nghĩ đến bộ dạng của Tiêu Nguyên Thanh khi nói ra con bài thứ ba này thì khóe miệng của Tần Đông Tuyết nở ra một nụ cười.

- Là tư liệu ở khu vực nào?

Có lẽ là Tần Đông Tuyết lộ ra con bài thứ ba này có tác dụng quan trọng đối với quốc gia, khiến cho trong lòng Tiêu Nguyên Thanh nhấc lên kinh đào sóng lớn, giọng nói của hắn hiện ra một tia khác thường.

- Từ xe thiết giáp, đến quân hạm, máy bay chiến đấu, thậm chí là tên lửa phòng không.

Thấy được vẻ kích động cùng hưng phấn của Tiêu Nguyên Thanh thì Tần Đông Tuyết nói ra, thiếu chút nữa làm cho Tiêu Cuồng tè ra quần.

Mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng sợ ngây người!

Ngây người sao?

Đúng vậy!

Thân là người ở địa vị cao, nắm giữ quyền to trong quân thì khi nghe được những lời này của Tần Đông Tuyết thì hắn trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, vẫn không có hé răng.

Bởi vì thân là nhân vật số 2 trong quân nên hắn biết được những tư liệu này có ý nghĩa gì đối với nền quân sự nước nhà?

"Hô... Hô..."

Kích động đi qua, Tiêu Nguyên Thanh liên tục phun ra hai ngụm oi bức, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, nhất châm kiến huyết nói:

- Tần nha đầu, vừa rồi cháu có nói hiện giờ những tư liệu này không có ở trong tay Bùi Đông Lai, ta dựa vào cái gì mà có thể tin hắn có thể đoạt được những thứ này?

- Đông Lai nói trước khi đắc thủ thì cho dù cậu ta nói cái gì thì ngài cũng không tin tưởng.

Tần Đông Tuyết hoặc là Bùi Đông Lai sớm dự đoán được Tiêu Nguyên Thanh sẽ có phản ứng như thế.

- Hắn chuẩn bị đi nơi nào để lấy những tư liệu đó?

Tiêu Nguyên Thanh lại hỏi.

- Nước Mỹ, cho Bùi Đông Lai 10 cái gan thì cậu ta cũng không dám hó hé bước vào châ 1 bước.

Tần Đông Tuyết trả lời:

- Sau khi chuyện này kết thúc, đến một lúc thích hợp thì cậu ta sẽ đi Mỹ để lấy những tư liệu này.

- Nếu hắn thật có thể lấy được những tư liệu kia thì ta có thể cam đoan cứu hắn nhưng mà cháu cũng biết, trên thế giới này không có việc gì có thể chỉ nói suông bằng miệng là tốt.

Tiêu Nguyên Thanh nhìn Tần Đông Tuyết liếc mắt một cái, mơ hồ có chút thất vọng.

Thấy được vẻ thất vọng trong ánh mắt Tiêu Nguyên Thanh thì Tần Đông Tuyết thất vọng, Tần Đông Tuyết thật cũng không để ý, chính là thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói:

- Đông Lai nói, lợi thế của chúng ta cùng gắng liền với quốc gia, lúc trước cậu ta đối phó với thế lực cảnh ngoại là vì quốc (nước), nhưng đó không phải là tấm bùa hộ mạng của cậu ấy.

Hả?

Tiêu Nguyên Thanh bất minh sở dĩ.

- Những tư liệu này là cậu ta muốn để Diệp gia sụp đổ.

Giọng nói Tần Đông Tuyết tăng lên, giống như sấm rền nổ vang:

- Ngày cậu ta đem những tư liệu này đưa lên cũng chính là ngày mà Diệp gia sụp đổ, tầm quan trọng của những tư liệu này có thể đền bù cho một loạt phản ứng khi Diệp gia sụp đổ.

"Ách..."

Lại nghe lời nói kinh người của Tần Đông Tuyết thì Tiêu Nguyên Thanh lại một lần nữa bị cả kinh không nhẹ, khi hắn xem ra dã tâm của Bùi Đông Lai cũng thật sự quá lớn.

Kinh ngạc đi qua, Tiêu Nguyên Thanh dở khóc dở cười, nói:

- Tần nha đầu, tục ngữ có nói " Cơm cần ăn từng miếng, đường cần bước từng bước". Hiện tại mạng của Bùi Đông Lai đã ở trong lúc sớm tối, nếu như cháu muốn nói cái kia dùng để khiến cho Diệp gia sụp đổ thì chẳng lẽ cháu không biết trước khi đưa cái đó ra thì ta phải ra mặt cứu hắn sao?

- Tiêu gia gia, lấy cục diện trước mắt, cho dù ngài bị 2 cái lợi kia mê hoặc nhưng muốn người đi cứu Đông Lai cũng là một chuyện rất khó.

Tần Đông Tuyết cười nhạt một tiếng. Thân mình đột nhiên hơi hơi nghiêng tới trước, lộ ra con bài thứ tư chưa lật:

- Nhưng mà, nếu Nế Tần gia cùng Tiêu gia liên thủ thủ ngài cho rằng có thể làm được không?

"Bá!"

Sắc mắt Tiêu Nguyên Thanh biến đổi, trong lòng hiện lên đáp án: Có thể.

Tuy rằng bây giờ Diệp gia như mặt trời bàn trưa, trở thành kẻ đứng đầu trong tứ đại gia tộc nhưng mà cũng không hơn gì ba nhà Tiêu, Tần, Bạch cả, chỉ cần 2 nhà trong đó liên kết lại, đối phó với Diệp gia thì chuyện này cũng dễ dàng.

Như vậy, nếu Tiêu gia và Tần gia liên thủ, lợi dụng chứng cứ Bùi Đông Lai nắm giữa việc Diệp Tranh Vanh cấu kết với thế lực cảnh ngoại giết chết 5 tên đặc công thì có thể đập một phát mạnh vào Diệp gia, làm cho Diệp gia bị thương nặng.

Dù sao, bởi vì chuyện này Diệp gia nhúng tay vào, đổi trắng thay đen, vu oan giá họa Bùi Đông Lai để làm mục đích che mắt người ngoài.

Nói khó nghe một chút, chính là vừa đánh trống vừa la làng!

- Tiêu gia gia, nói như vậy thì trong lòng ngài cũng rất rõ ràng, một khi Tiêu gia và Tần gia liên thủ, lợi dụng chứng cứ này thì sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với Diệp gia.

Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười như cũ:

- Ngoài ra ngài chớ quên quan hệ giữa Diệp gia và Bạch gia, nếu như Tần gia cùng liên thủ với Tiêu gia đối phó Diệp gia thì Bạch gia sẽ làm gì?

Thúc đẩy, bỏ đá xuống giến...

Tiêu Nguyên Thanh liền nghĩ như thế.

- 3 nhà liên thủ, cho dù Diệp gia không sụp đổ thì cũng bị thương nặng, đồng thời 3 nhà có thể chia thành quả.

Tần Đông Tuyết thấy Tiêu Nguyên Thanh không lên tiếng thì nói thêm:

- Kể từ đó, lấy bộ cục của 3 nhà, thêm vào tư liệu của Đông Lai, triển khai một kích tất sát Diệp gia, khiến cho Diệp gia hoàn toàn sụp đổ, điều này cũng không phải trăng trong nước, hoa trong gương, Tiêu gia gia, ngài nói đúng không?

Đáng sợ.

Thật là đáng sợ!

Mắt thấy Tần Đông Tuyết đem toàn bộ ván cờ Đồ Long của Bùi Đông Lai nói ra thì Tiêu Nguyên Thanh chỉ cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh người, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được lòng dạ và tâm kế của người thanh niên Bùi gia kia đã vượt qua dự đoán của hắn.

- Ngược lại, Tiêu gia gia, nếu Đông Lai chết đi thì ngài cảm thấy tình hình như thế nào?

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh đã nhìn thấu được những chỗ tốt thì Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, tự hỏi từ đáp:

- Một khi Đông Lai chết đi thì mặt trên sẽ không tìm được người đối phó với thế lực ngầm của quốc ngoại, những thế lực ấy sẽ thẩm thấu vào quốc nội, càng ngày càng phát triển, đợi cho đến khi ra hình ra hồn rồi, nếu muốn diệt trừ còn khó hơn lên trời, đây là thứ nhất.

- Thứ hai, sau khi Đông Lai chết, chứng cớ cấu kết của Diệp Tranh Vanh cùng với Thôi gia HQ, hơn nữa là video tử sĩ Thôi gia giết chết 5 tên đặc công sẽ được cháu đem ra ánh sáng, đến lúc đó tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, đến lúc đó thậm chí phía bên HQ còn nói rằng chuyện huyết tẩy Thôi gia có liên quan đến nước ta.

- Thứ ba, cháu vừa nói, trong tay Đông Lai chẳng những nắm được một đội lính đánh thuê có thực lực cường đại, hơn nữa cậu ta còn có thể điều động giới võ học TQ, lấy sự kính ngưỡng của những đại sư võ học này đối với Bùi thúc, bọn họ đã coi Đông Lai trở thành người thân của mình, thậm chí bọn họ còn vung tay khi Diệp Cô Thành bắt Đông Lai, chẳng qua bởi vì Đông Lai nói chuyện hiểu lầm nên bọn họ mới bỏ qua. Nếu như bọn họ biết Đông Lai là bị Diệp gia hãm hại chết, ai dám cam đoan bọn bọ sẽ làm ra những chuyện gì? Cháu có thể nói cho ngài biết, trong số những người bọn họ lấy ra một người thì cũng đủ để ám sát người kia của Diệp gia, trừ phi Diệp Cô Thành không rời người kia một tấc, nếu không thì hắn sẽ chết không thể nghi ngờ!

"Tê ~ "

Tiêu Nguyên Thanh trực tiếp hít vào một hơi, lại một lần nữa hắn tức giận khi nghe lời uy hiếp của Tần Đông Tuyết, cũng là vì hắn cảm thấy hậu quả đáng sợ.

- Cứu Đông Lai, Diệp gia bị thương năng, Tiêu gia được lợi, quốc gia được lợi; Đông Lai chết, loạn thế lên, đến lúc đó cho dù 3 nhà muốn mượn cơ hội để động thủ với Diệp gia tìh chỉ sợ mấy vị đại lão ở mặt trên vì muốn yên ổn mà ngăn cản, nói cách khác, Tiêu gia không có lợi, quốc gia bị hao tổn.

Tần Đông Tuyết nói xong, trực tiếp đứng lên.

- Tiêu gia gia, cuộc trao đổi này, ngài làm không?

- Dường như ta không có lý do để từ chối.

Tiêu Nguyên Thanh cười khổ nói.

- Nếu như Tiêu gia gia đã quyết định thì cháu sẽ tự mình về gặp gia gia của cháu, tự mình nói chuyện với ngài ấy.

Tần Đông Tuyết thấy Tiêu Nguyên Thanh đáp ứng thì cũng không tỏ ra hưng phấn.

- Được.

Tiêu Nguyên Thanh gật gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, hối hận khi đã sớm phân rõ giới hận với Bùi Đông Lai.

- Tiêu gia gia, Đông Lai nói, việc hợp tác lần này, ngài không cần nghĩ quá nhiều.

Thấy vẻ hối hận trên mặt Tiêu Nguyên Thanh thì Tần Đông Tuyết hữu ý vô ýnhắc nhở một câu, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cuồng:

- Tiêu Cuồng, Đông Lai để cho tôi nói với cậu, chuyện lần này thì cậu ta thật sự xin lỗi cậu, đợi sau khi cậu ta ra thì sẽ tự mình đến bồi tội cậu. Cậu vĩnh viễn là anh em của cậu ấy.

- Thất Sát, đảo loạn thế giới, xem ra tin đồn này không phải là vô căn cứ a.

Nhìn bóng lưng Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na rời đi, Tiêu Nguyên Thanh cười khổ một tiếng, trong lòng càng trở nên hối hận.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-529)