Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 420

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 420: Giẫm lên Diệp gia, đi lên sân khấu thế giới (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đêm đã khuya, trong biệt thự của Điền Nguyên.

Lúc này, Điền Nguyên vẫn còn chưa ngủ mà ngồi trong thư phòng ngồi hút thuốc.

Hiển nhiên là hắn biết được thế cục bây giờ ở TQ đã thay đổi, khiến cho hội Tam Hợp mất đi cơ hội làm đảo loạn TQ, càng mất đi cơ hội xâm nhập vào TQ.

Như vậy, cho dù hắn muốn nghĩ nhiều hơn cũng chẳng thấm vào đầu, căn bản không thể xoay chuyển cục diện.

"Két"

Sau đó, khi Điền Nguyên đang đến tủ mở ra lấy hồ sớ thì đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, hắn phát hiện có 2 người đứng ở trước cửa.

Một nam một nữ.

Nam nhân thân mang một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nữ nhân mặc một chiếc áo khoác màu đỏ.

Trai tài gái sắc.

Thấy được 2 người này, nghĩ đến cảnh bọn hắn thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở cửa thư phòng thì Điền Nguyên nhảy dựng lên.

Dưới ánh đèn, miệng của hắn mở to ra, đồng tử trợn tròn, thậm chí ngón tay vươn ra chỉ chỉ vào.

1s, 2s trôi qua, dần dần Điền Nguyên bừng tỉnh, theo bản năng thu tay lại rồi lui về phía sau.

- Điền Nguyên tiên sinh, không cần phải phí công giãy dụa..

Điền Viên lui, Bùi Đông Lai mang theo Quý Hồng đi vào thư phòng.

Không trả lời, Điền Nguyên tiếp tục đi lui, sau khi tới bàn làm việc thì hắn kéo ngăn bàn ra, trong đó có 1 khẩu súng.

Bùi Đông Lai bước chậm vào.

- Điền Nguyên tiên sinh, nếu không phải lắng những người khác không yên lòng thì ta cũng không để ý mà đứng chỗ này, để cho ông cầm súng mà bắn.

Mắt thấy Điền Nguyên dừng bước lại, Bùi Đông Lai khẽ mĩm cười nói:

- Nhưng mà trên đời này không có nếu, cho nên ông hãy thành thật một chút. Dùng lời nói của chúng ta thì ông không cần tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lại nghe đuộc Bùi Đông Lai nói như thế thì chân mày Điền Nguyên nhíu lại, không kìm lòng mà thu tay về, cố gắng điều chỉnh tâm tình, đón nhận ánh mắt Bùi Đông Lai, tỏ ra vẻ trấn định, nói:

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

- Điền Nguyên tiên sinh, hai câu này rất quen thuộc, ông cho là đây là đang đóng phim sao?

Bùi Đông Lai chẳng thèm để ý đến Điền Nguyên, thản nhiên ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn Điền Nguyên.

- Bùi tiên sinh, tôi không có đụng chạm gì với các người, các người tới tìm tôi là muốn làm gì?

Điền Nguyên do dự một chút, không có lựa chọn tiếp tục giả vờ ngốc.

- Ông không phải mới vừa hỏi chúng ta là ai sao?

Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm, ngữ khí thoải mái, tuy nhiên nó lại mang đến áp lực cho Điền Nguyên:

- Tại sao biết ta họ Bùi?

"—— "

Điền Nguyên không phản bác được, sau đó nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, nói:

- Bùi tiên sinh, thật sự là tôi đã nghe đại danh của ngài nhưng mà giống như lời vừa rồi của tôi, tôi và ngài không có xích mích gì, tôi chỉ qua chỉ là một nhân viên đại sứ quán bình thường mà thôi.

- Điền Nguyên tiên sinh, ông nói như thế tưởng rằng tôi sẽ tin ông sao?

Bùi Đông Lai cười nói:

- Ngoài ra ông cũng đứng nói chuyện mình là nhân viên công tác đại sự quán. Ừh, ta biết, ông muốn nói, lấy quan hệ giữa 2 nước chúng ta, nếu như đột nhiên ông chết ở Yên Kinh thì sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng, nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ông cho rằng ta bởi vì lo lắng quan hệ giữa 2 nước nên sẽ không làm gì đối với ông sao?

Điền Nguyên nghe vậy, chỉ cảm thấy Bùi Đông Lai giống như con giun ở trong lòng của hắn, có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, trong lúc lơ đãng chân mày của hắn lại nhíu lại.

- Ông có biết mục đích ta tới đây tìm ông là gì kh ông? Vì tiết kiệm thời gian nên chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Điền Nguyên không nói lời nào, Bùi Đông Lai không hề vòng vo.

Không trả lời, Điền Nguyên từ từ ngồi xuống, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.

"Bá!"

Ngay sau đó, không đợi Điền Nguyên rút thuốc ra, Quý Hồng giống như quỷ mị, xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn.

- Bùi tiên sinh, ông nên biết, lựa chọn kế tiếp sẽ có ý nghĩa gì đối với tôi, thế cho nên tôi muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh.

Trong lòng Điền Nguyên cả kinh, cố gắng để cho bản thân tỏ ra trấn định một chút.

- Điền Nguyên tiên sinh, dường như tôi đã nói, tôi đã biết rõ về ông mà.

Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói:

- Bất kỳ một gián điệp nào của một quốc gia đều đã trai qua huấn luyện, nhất là những người thân là người đứng đầu như ông, tố chất tâm lý vô cùng cường đại. Bình thường các ông luôn chuẩn bị cho mình một cách để tự sát, ví dụ một ít nữ đặc công sẽ đeo một chiếc vòng cổ làm bằng chất liệu đặc biệt, khi biết được nguy hiểm, vì muốn tránh khỏi sự thống khổ khi tra tấn nên đã dùng vòng cổ ấy để tự sát. Mà điếu thuốc trong tay ông có trộn với một chất kịch độc, đây chính là cách mà ông muốn tự sát.

- Cậu cũng đã biết rồi, còn nói ra làm gì?

Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Điền Nguyên không hề giả tạo nữa mà lạnh lùng nhìn vào Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai ý bảo Quý Hồng thả Điền Nguyên ra, sau đó nói:

- Nếu ta nói, ta đang muốn kiểm tra ông thì ông có tin không?

Kiểm tra?

Đồng tử của Điền Nguyên đột nhiên co rút lại.

- Thông qua kiểm tra vừa rồi thì tôi đã nhìn ra ông rất trung thành với tổ quốc của ông, hoặc nói là ông tình nguyện chết vì Đằng gia cũng không muốn nói cho ta biết gì đó, ngoài ra ông cũng rất quyết đoán, biết rõ không thể thoát từ trong tay ta nên quyết định tự sát.

Bùi Đông Lai không nhanh không chậm nói:

- Từ các vấn đề trên tổng hợp lại, ông là người đứng đầu của gián điệp, hơn nữa ông cũng để ý đến tôn nghiêm của quân nhân. So với tính mạng thì nó quan trọng hơn, ông thà chết cũng không muốn trở thành tù binh.

- Ta rất hiếu kỳ, cậu muốn khảo nghiệm ta để làm gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng có thể làm ta mở miệng sao?

Mặc dù phát hiện ra Bùi Đông Lai biết được mọi chuyện nhưng mà Điền Nguyên vẫn nở ra nụ cười khinh thường:

- Nếu cậu cho rằng đó là sự thật thì cứ động thủ đi.

- Rất nhanh ông sẽ biết dụng ý của ta.

Bùi Đông Lai cười cười, dùng ánh mắt ý bảo Quý Hồng, sau đó lại nói:

- Ông không phải muốn dùng thuốc độc sao? Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông.

"Ách..."

Bùi Đông Lai nói xong, Quý Hồng liền mở miệng Điền Nguyên ra, rồi nhét một viên thuốc vào miệng hắn.

- Chất độc của tôi khác so với chất độc của ông, nó còn có một số tác dụng khác.

Bùi Đông Lai nói xong, châm một điếu thuốc lá.

- Đây...đây là thuốc mê.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Điền Nguyên thấy được thị giác của mình có chút mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn.

- Cũng có thể nói như vậy, bất đồng duy nhất chính là, nó được sản xuất từ một thế gia thần bí của Đông y.

Bùi Đông Lai một bên hút thuốc, một bên trả lời câu hỏi Điền Nguyên, đợi dược lực trong người Điền Nguyên hoàn toàn phát tác.

Điền Nguyên nghe vậy, cố gắng kéo ngăn bàn ra lấy súng để tự sát, kết quả lại bị Quý Hồng ngăn lại.

Dần dần, vẻ mặt Điền Nguyên trở nên mờ mịt nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Thân phận chân thật của ông là gì?

Bùi Đông Lai thấy dược lực hoàn toàn phát tác thì bóp tắt thuốc lá, bắt đầu hỏi.

- Gián điệp số 3 của NB, là người phụ trách tình báo của Đằng gia.

Điền Nguyên giống như là bị ai triệu hoán vậy, trước tiên cấp ra câu trả lời thuyết phục.

- Ông ở đây với mục đích gì?

- Thu thập tình báo, tìm cơ hội làm cho TQ nội loạn, làm giảm sự uy hiếp của TQ đối với NB, để hội Tam Hợp có thể xâm nhập vào đây.

- Người của quân đội NB cùng hội Tam Hợp gần đây có phái người vào TQ không?

- Không có.

- Tại sao hội Tam Hợp lại không phái người?

- Hội trưởng vốn nghĩ muốn tại lúc Bùi Đông Lai tranh đấu với Diệp gia, phái người lén vào, ám sát thành viên trung tâm Diệp gia, khiến cho TQ hoàn toàn đại loạn, sau đó để người hội Tam Hợp tiến vào. Nhưng mà hiện giờ Diệp Cấm đột nhiên ngã ngựa làm cho hội trưởng hủy bỏ kế hoạch này.

- Tổng cộng quân đội NB có bao nhiêu gián điệp? Người của hội Tam Hợp có bao nhiêu người? Bọn họ có thân phận gì? Ở đâu.

- Có 60 gián điệp, có hắn có lưu học sinh, có nhân viên công chức...

...

Ước chừng một giờ sau, Điền Nguyên dần dần khôi phục ý thức, thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai cười cười nhìn mình.

- Mày...Mày đã làm gì tao?

Nghĩ đến viên thuốc lúc nãy thì trong lòng Điền Nguyên có chút bất an.

- Tự ông xem đi.

Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai ý bảo Quý Hồng mở video lên.

Quý Hồng đi đến trước người Điền Nguyên, lấy điện thoại ra rồi mở cảnh lúc nãy.

"Ách..."

Thấy được bản thân mình trả lời toàn bộ mọi câu hỏi của Bùi Đông Lai, Điền Nguyên vốn là cả kinh há to miệng, theo sau liền trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

- Điền Nguyên tiên sinh, nếu như để cho người trong quân đội NB, hoặc là người của hội Tam Hợp thấy được đoạn video này thì kết quả sẽ là gì?

Đông Lai thấy đạt được hiệu quả, ý bảo Quý Hồng thu hồi di động, tự hỏi từ đáp:

- Ông sẽ trở thành phản đồ của NB, đồng dạng ông sẽ trở thành nỗi sỉ nhục lớn của quân đội NB, ông sẽ trở thành cái gai trong mắt của quân đội NB và hội Tam Hợp, bọn hắn sẽ tìm mọi cách để giết ông, ừh, còn có thể giết vợ ông, con ông, hoặc là nói dùng vợ ông, con ông để uy hiếp ông a?

- Đủ lời.

Lời nói của Bùi Đông Lai giống như thanh chủy thủ sắc bén đâm vào sâu trong lòng Điền Nguyên, làm cho cảm xúc Điền Nguyên không không chế được, khàn giọng rống lên.

- Ông không phải coi tôn nghiêm của quân nhân NB quan trọng hơn tính mạng của mình sao? Chỉ cần đoạn video này được truyền ra thì phần tôn nghiêm kia của ông sẽ trở thành chuyện cười của người ta, mà người trong gia tộc của ông sẽ vĩnh viễn mang danh phản đồ ở trên lưng, vĩnh viễn bị phỉ nhổ

Bùi Đông Lai nói tiếp, hoàn toàn làm cho phòng tuyến tâm lý của Điền Nguyên bị sụp đổ.

"Bá!"

Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế, Điền Nguyên kích động đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Mày là tên ác quỷ, rốt cuộc là mày muốn gì?

- Muốn ông trung thành với ta.

Bùi Đông Lai gằn từng chữ:

- Lấy năng lực của ta có thể hoàn toàn che dấu việc này, như vậy những chuyện vừa rồi coi như là chưa xảy ra, vợ và con của ông sẽ tiếp tục hạnh phúc, sống trên cõi đời này.

- Không được.

2 mắt Điền Nguyên đỏ bừng, giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

- Ta chỉ muốn biết tin về hội Tam Hợp, điều đó có thể giúp ông giữ lại phần tôn nghiêm của một người quân nhân.

Bùi Đông Lai tỏ ra không sao cả:

- Nếu không đồng ý thì ông cứ tự sát, ta sẽ không cản ông.

Điền Nguyên nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau kích động cầm lấy hộp thuốc lá rồi rút điếu thuốc có chứa chất độc ra.

Nhưng mà.

Cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể đưa điếu thuốc vào miệng.

Cuối cùng.

Hắn vứt điếu thuốc xuống, lựa chọn nguyện trung thành, như là một con ếch tiến vào thùng nước ấm.

*****

Ban đêm, trong một tòa khách sạn được coi như là nhà giam. Lúc này sau khi bị đám người Từ Lệ đưa đi thì Liễu Nguyệt đã ở đây.

Sau khi Bùi Đông Lai gọi điện thoại tới kể lại mọi chuyện thì Liễu Nguyệt biết được đã không có việc gì cho nên đã an lòng.

"Reng.. Reng"

Đột nhiên vào lúc này, tiếng điện thoại vang lên, Liễu Nguyệt tỏ ra tò mò cầm lấy điện thoại.

Đang trong lúc bị thẩm vấn, điều tra nên điện thoại của nàng đã bị tổ điều tra giữ lấy, thẳng cho đến khi đến Bùi Đông Lai xoay thế cục, mặt trên ra lệnh, tổ điều tra mới trả lại điện thoại cho nàng, mà sau khi nhận điện thoại thì nàng chỉ gọi cho Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi và Bùi Đông Lai.

Mọi người bên ngoài đều cho rằng nàng đang bị cầm tù, trong lúc nửa đêm lại có người gọi điện cho nàng, điều này có thể làm cho nàng không hiếu kỳ sao?

Tò mò rất nhiều, Liễu Nguyệt nhìn vào màn hình thì thấy được số gọi điện là ở bên Mỹ.

Hả?

Trong chốc lát, Liễu Nguyệt liền nhận ra chủ nhân của số điện thoại này chính là Anthony Gambino.

Thấy được người gọi điện là Anthony thì Liễu Nguyệt cũng không có nghe máy.

"Reng...Reng"

Vài giây sau, điện thoại lại vang lên, dường như Anthony đang muốn gọi điện cho Liễu Nguyệt.

Lại nghe tiếng điện thoại vang lên, Liễu Nguyệt vốn rất muốn tắt điện thoại nhưng lại lo Bùi Đông Lai sẽ gọi đến nên trầm ngâm một chút rồi cũng nghe máy.

- Liễu thân ái, thật xin lỗi muộn như vậy quấy rầy em.

Điện thoại được chuyển, giọng nói ôn nhu của Anthony vang lên.

Liễu Nguyệt có thể nhận ra được Anthony có ý với mình nhưng mà nàng chỉ xem Anthony là bạn hợp tác làm ăn. Từ sau khi Bùi Đông Lai cầm quyền thì toàn vộ mọi chuyện đều do Bùi Đông Lai xử lý, nàng cũng trở nên xa xách Anthony. Mà từ sau khi tin Bùi Vũ Phu chết trận ở nước ngoài truyền ra, Bùi Đông Lai biết được người cầm quyền của Mafia cũng có tham gia vào việc đó thì liền cắt đứt toàn bộ sinh ý với gia tộc Gambino.

Có lẽ nguyên nhân là yêu ai yêu cả đường đi cho nên từ sau lúc đó, bởi vì nguyên nhân là Bùi Đông Lai nên ấn tượng của Liễu Nguyệt đối với Anthony ngày càng tồi tệ hơn.

Bất quá.

Anthony vẫn tiếp tục theo đuổi nàng, thế cho nên mấy ngày trước, hắn muốn Mafia xâm nhập vào TQ cho nên nói với Pavarotti đi tìm qua Liễu Nguyệt nhưng lại bị Liễu Nguyệt cự tuyệt.

- Anthony, ngươi hẳn là rất rõ, bởi vì chuyện cha của ngươi tham gia trận chiến ở châu Phi nên chúng ta đã không còn là bạn bè hợp tác nữa.

Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.

- Anh biết.

Dường như Anthony sớm đoán được Liễu Nguyệt sẽ nói như vậy, mặt không đổi sắc giải thích:

- Liễu, anh luôn luôn nghĩ biện pháp liên hệ với em, kỳ thật chính là muốn giải thích chuyện này.

- Anthony, sự việc đã đến nước này, cần phải giải thích sao?

Giọng nói Liễu Nguyệt lạnh như băng:

- Không cần nữa, sau này chúng ta sẽ là địch nhân.

Kỹ nữ chết tiệt.

Nghe được lời nói lạnh như băng của Liễu Nguyệt nghĩ đến chuyện Bùi Vũ Phu chết mà Liễu Nguyệt coi mình là địch thì trong lòng Anthony chửi má nó, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra tiếc nuối:

- Liễu, trong chuyện này có chút hiểu lầm, tuy rằng cha anh đã đến châu Phi nhưng mà người cũng không tham dự vào trận chiến ấy, người chỉ đứng ở bên ngoài xem bọn họ chiến đấu, nhưng mà cuối cùng không hiểu vì sao lại bị cuốn vào trận chiến ấy.

- Có gì khác nhau sao?

- Có.

Anthony thề son thề sắt, nói:

- Anh lấy danh nghĩa thượng đế để thề, người không có ra tay đối phó với Vũ Thần TQ, sau khi người bị Vũ Thần TQ làm bị thương, chưa kịp phản kích thì đã bị đám người Odin liên thủ đẩy xuống núi.

- Anthony, ngươi coi ta là kẻ ngu sao?

Liễu Nguyệt cười lạnh.

- Liễu, anh biết em không tin cho nên anh nghĩ muốn mời em đến Mỹ một chuyến, để cha anh nói cho em biết toàn bộ mọi chuyện.

Anthony nói xong, cố nén tức giận trong lòng, tiếp tục dụ dỗ nói:

- Nếu như bạn của em là Bùi Đông Lai có hứng thú với chuyện ấy thì có thể đi cùng em.

- Anthony, theo ta được biết thì người đã phái người tiền vào TQ, nếu ta đoán không sai thì ngươi tính đợi cho Bùi Đông Lai chết thì liền để cho người của Mafia hoàn toàn xâm nhập vào TQ, hiện giờ ngươi biết Đông Lai không có việc gì, cho nên muốn dùng lý do này để dụ dỗ ta cùng Đông Lai sang Mỹ, để người xử lý, đúng không?

Càng nói giọng nói của Liễu Nguyệt càng trở nên lạnh lùng:

- Anthony, tốt nhất là người đừng để cho ta gặp lại người, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!

- Ha ha, Liễu, cô đang nói đùa sao? Giết ta, bằng vào cô sao? Hay là bằng tên phế vật kia?

Mắt thấy Liễu Nguyệt hoàn toàn bộc phát thì Anthony không hề giả tạo, giận quá thành cười. Nói:

- Chỉ cần ta tát một các là nhóm người các cô sẽ chết hết.

Liễu Nguyệt nghe vậy, ánh mắt nheo lại, lại không nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

"Đô đô... Đô đô..."

Bên tai vang lên tiếng "Đô đô... Đô đô..." Anthony tức giận đến xanh mặt, sát khí trong mắt hiện ra:

- Kỹ nữ, Trung Quốc có câu ngạn ngữ kêu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô sẽ hối hận.

Nói xong, Anthony cầm lấy điện thoại, bấm số của người phụ trách công việc Mafia ở TQ là Pavarotti.

"Reng.. Reng.."

Lúc này, Pavarotti đang chiến với một cô gái u18 ở trên giường, vì muốn kiếm tiền để mẹ mình làm cuộc phẫu thuật nên cô gái này đã chấp nhận cái giá 10 vạn, để bán lần đầu tiên của mình cho Pavarotti.

Nhưng mà nàng không ngờ, mới vừa vào cuộc thì Pavarotti giống như là một con thú, không ngừng đâm vào, rút ra, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, khóc thét lên.

Hả?

Bên tai vang lên tiếng khóc của cô gái, Pavarotti thấy được số gọi đến là Anthony thì đồng tử của hắn liền phóng đại ra.

- Kỹ nữ, câm miệng lại cho tao.

Phát hiện người gọi đến là Anthony thì trong lòng Pavarotti liền nhảy dựng lên, hắn lạnh lùng quát với cô gái kia một tiếng, sau đó cầm điện thoại, đi vào phòng vệ sinh rồi nghe máy.

- Chết tiệt, Pavarotti, mày đang làm gì đó? Vì sao hiện giờ mới nghe máy?

Điện thoại được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng trách cứ của Anthony.

Trong lòng Pavarotti căng thẳng:

- Thật có lỗi, Anthony thiếu gia, thức ăn ở TQ thật sự là quá tệ, vừa rồi tôi mới ở toilet...

- Hiện tại cậu hãy làm cho ta một việc.

Anthony cắt ngang.

- Anthony thiếu gia xin phân phó.

Pavarotti âm thầm thở dài một hơi, giọng nói vô cùng tôn kính.

- Hãy dẫn người đi bắt cóc 2 đứa con bên cạnh Liễu Nguyệt, sau đó mang bọn hắn rời khỏi Đông Hải, trở về Mỹ.

Anthony ra lệnh.

Pavarotti nghe vậy, trong lòng vừa động, nháy mắt đoán được dụng ý Anthony:

- Vâng, Anthony thiếu gia.

"Đô... Đô..."

Nói xong trong điện thoại liền truyền ra tiếng "Đô... Đô...".

Pavarotti nhẹ nhàng thở ra, thu hồi di động, đi ra buồng vệ sinh, rõ ràng phát hiện cô gái cố nén đau đớn, toát mồ hôi lạnh, mặc áo vào thì liền nhíu mày:

- Kỹ nữ, ai bảo mày mặc quần áo?

- Tôi không làm nữa, tôi không cần tiền... Tôi muốn rời khỏi đây.

Bởi vì Pavarotti mạnh mẽ tiến vào mà xuất huyết nhiều nên cô gái đầm đìa nước mắt, lắc lắc đầu Pavarotti, nàng biết nếu mình còn ở đây thì sẽ chết.

- Mày nói không làm sẽ không làm sao?

Pavarotti nghe vậy, cười lạnh tiến lên, một tay nắm lấy cô gái rồi quăng xuống giường, mạnh mẽ xông vào.

Khoảng 10' sau, Pavarotti phát tiết xong, rút thương ra đi vào phòng vệ sinh rửa sạch một phen rồi mặc quân áo đi xuống lầu.

Mà cô gái thì đau ngất, màu tươi nhuộm đỏ cả tấm đệm giường, nhìn thấy ghê người.

- Anthony thiếu gia vừa rồi gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta lập tức đi tới biệt thự Đàn Cung bắt 2 đứa con của Liễu Nguyệt rồi mang về Mỹ.

Đi xuống lầu, Pavarotti đối với một gã đại hán người da đen làm ra chỉ thị.

- Vâng, Pavarotti tiên sinh.

Thuộc hạ cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó do dự một chút hỏi:

- Mặt cái cô bé kia làm sao bây giờ? Trả thù lao rồi để nó rời đi sao?

- Nó muốn rời khỏi nơi này, ông nói còn muốn đưa tiền cho nó sao?

Nghĩ đến chuyện lúc nãy thì Pavarotti cười lạnh một tiếng, bước đi ra đại sảnh:

- Gọi điện cho tên nịnh bợ chó đẻ người TQ kia, để cho hắn xử lý chuyện này, nếu ngay cả chuyện này mà không xử lý xong thì hắn không có tư cách liếm giày cho ta, càng không nói đến chuyện hợp tác.

- Vâng, Pavarotti tiên sinh.

Nhận thấy được trong giọng nói Pavarotti lộ ra bất mãn, tên đại hán người da đen hông có bất kỳ dị nghị gì.

1' sau.

Pavarotti trực tiếp dẫn người rời khỏi biệt thự.

Cùng lúc đó.

Máy bay chở Bùi Đông Lai đến sân bay Đông Hải.

*****

2h sáng, tại khu biệt thự Đàn Cung.

- Tiểu Lang ca, còn sớm như thế mà kêu người ta rời giường làm gì a?

Trong biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ bị bảo tiêu của Liễu Nguyệt là Tiểu Lang đánh thức, hắn mơ mơ màng màng hỏi, sau khi Liễu Nguyệt rời khỏi đây thì hắn liền từ trường dọn về đây để ở với Đông Phương Uyển Nhi, mỗi ngày sáng sớm đều là do Tiểu Lang gọi hắn cùng Đông Phương Uyển Nhi rời giường, sau đó lại đưa bọn họ tới trường học.

- Thiếu gia, đây là an bài của tiểu thư, tiểu thư bảo lập tức mang theo ngài cùng Uyển Nhi rời khỏi đây.

Sau khi Liễu Nguyệt bị mang đi, Từ Lệ cùng 2 gã tinh anh của Huyết Sát chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi. Vừa rồi đột nhiên Liễu Nguyệt gọi điện thoại đến, biết được rât có thể người của Mafia sẽ động thụ cho nên yêu cầu hắn mang theo 2 người rời đi.

- Là tiểu cô an bài sao?

Đông Phương Lãnh Vũ hơi chút thanh tỉnh một ít, bất quá vẻ mặt mơ hồ:

- Trễ như thế này rồi mà tiểu cô còn muốn làm gì?

- Dựa theo lời tiểu thư thì có thể có người gây bắt lợi với thiếu gia và Uyển Nhi.

Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói thế thì Tiểu Lang do dự một chút, vẫn là nói ra nguyên nhân.

- Không thể nào.

Lại nghe được Tiểu Lang nói như thế thì Đông Phương Lãnh Vũ mở to hai mắt nhìn, có vẻ có chút giật mình. Tối nay hắn nhận được điện thoại của Liễu Nguyệt, biết được Liễu Nguyệt cùng Bùi Đông Lai không những không có việc gì, ngược lại Diệp gia còn bị Bùi Đông Lai hung hăng giáo huấn một trận, cho nên hắn thật sự không nghĩ ra có người nào dám đến đây gây sự.

- Là người của Mafia.

Tiểu Lang thấy vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ không tin thì giải thích:

- Liễu tiểu thư nói, để cho tôi mang theo cậu và Uyển Nhi rời khỏi nơi này, sau đó Bùi tiên sinh sẽ đến Đông Hải. Chỉ cần Bùi tiên sinh trở lại, nguy hiểm liền không tồn tại.

- Đông Lai ca sẽ về?

Nghe Tiểu Lang nói thế thì Đông Phương Lãnh Vũ không còn tỏ ra sợ hãi mà vô cùng kích động, chỉ cần có Bùi Đông Lai ở đây thì cho dù trời có sập xuống cũng không có chuyện gì.

- Ừh.

Tiểu Lang gật gật đầu, có chút không yên lòng nói:

- Vì để an toàn, chúng ta nhanh lên thôi.

- Được.

Đông Phương Lãnh Vũ mặc quần áo xong, nói:

- Đừng có đánh thức Uyển Nhi, để tôi ôm nó cho.

Tiểu Lang nghe vậy, gật đầu đồng ý, không nói lời vô ích, trực tiếp rời khỏi phòng Đông Phương Lãnh Vũ, bước chân có chút lo lắng.

Lo lắng là bởi vì hắn biết lấy thực lực của hắn và 2 tên bảo tiêu còn lại thì nếu như người của Mafia giết vào thì bọn hắn không thể ngăn cản nổi.

...

"Reng...Reng.."

Cùng lúc đó, khi máy bay đáp xuống sân bay Đông Hải thì điện thoại của Bùi Đông Lai vang lên.

Bùi Đông Lai mở điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Liễu Nguyệt.

Phát hiện này khiến Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra, sau đó trực tiếp nhận nghe điện thoại.

- Đông Lai, vừa rồi Anthony của gia tộc Gambino đã gọi điện đến cho tôi, cố gắng dụ dỗ chúng tôi đi tới Mỹ, sau khi bị tôi phát hiện ra quỷ kế thì hắn liền đe dọa, tôi lo lắng hắn sẽ động thủ với Tiểu Vũ và Uyển Nhi, vừa rồi đã gọi điện thông báo cho Tiểu Lang để đưa bọn nó đi, bất quá vì am toàn, tôi nghĩ muốn cậu phái thêm người để bảo vệ bọn họ.

Điện thoại được chuyển, giọng nói bất an của Liễu Nguyệt vang ra.

Hả?

Bùi Đông Lai nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Mặc dù thế lực cảnh ngoại âm thầm tiến vào đây nhưng mà Diệp Cô Thành vẫn phái thành viên Long Nha theo dõi nhất cử nhất động của bọn hắn.

Mà trước khi rời Yên Kinh thì Bùi Đông Lai đã đem toàn bộ danh sách những tên gián điệp lấy từ Điền Nguyên đưa cho Diệp Cô Thành, hơn nữa nói cho Diệp Cô Thành, rằng đêm nay hắn sẽ động thủ với Thần Võng mà Maffa ở trong quốc nội.

Diệp Cô Thành biết được Bùi Đông Lai kế hoạch, liên hệ với 2 gã phụ trách theo dõi Pavarotti, biết được đám người Pavarotti sau kh trở lại chỗ ở thì liền để 2 gã thành viên Long Nha kia đi bắt đám gián điệp người NB, để đám người Pavarotti cho Bùi Đông Lai đối phó.

- Liễu tỷ, tôi đã đến Đông Hải, tỷ cứ yên tâm, chuyện của Mafia sẽ do tôi xử lý, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi. Liễu tỷ, trước tiên tôi sẽ liên lạc với Tiểu Lang, đợi xong việc sẽ gọi lại cho tỷ.

Biết được đám người Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi đang gặp nguy hiểm thì Bùi Đông Lai quyết định không đi tới Nam Cảng.

Hắn có thể cho phép đám người Pavarotti động thủ đả thảo kinh xà, có thể để Dracula chạy trốn nhưng không cho phép Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi xảy ra chuyện gì.

Cho dù là một chút nguy hiểm, cũng muốn bóp chết từ trong trứng nước!

- Được.

Liễu Nguyệt nghe vậy thì bình tĩnh hơn.

Bùi Đông Lai cúp điện thoại, lại bấm số điện thoại di động của Tiểu Lang.

- Bùi tiên sinh.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tiểu Lang liền vang ra.

- Tiểu Lang, anh đưa Tiểu Vũ và Uyển Nhi đến nơi nào rồi?

- Bẩm Bùi tiên sinh, chúng tôi vừa mới thu dọn, chuẩn bị rời đi.

- Tiểu Lang, anh nghe đây, hiện tại chúng ta không thể xác định đám người Mafia còn cách đó bao xa, anh không cần mang Tiểu Vũ và Uyển Nhi rời khỏi biệt thự Đàn Cung, anh đi tìm một tòa biệt thự trống rồi ở trong đó chờ tôi.

Nghe Tiểu Lang nói thế thì Bùi Đông Lai thở ra một hơi, làm ra an bài.

- Vâng Bùi tiên sinh.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tiểu Lang vốn là ngẩn ra, theo sau nháy mắt minh bạch ý của Bùi Đông Lai.

Dưới đèn đen.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Khu Đàn Cung có rất nhiều biệt thự trống.

Như vậy, nếu như hắn mang theo Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi tìm một tòa biệt thự trống rồi đi vào, chẳng những sẽ không bị phát hiện, hơn nữa tính an toàn lại cao hơn, thậm chí lại có thể xác định đám người Mafia khi nào đến để rồi báo lại cho Bùi Đông Lai, chẳng khác gì là một công đôi việc!

- Đi làm ngay.

Bùi Đông Lai biết rõ thời gian gấp gáp, không nói lời vô ích, trầm giọng nói:

- Có tình huống nào khác thì liền lập tức báo lại cho tôi, một khi có chuyện ngoài ý muốn thì lập tức chạy trốn, bất kể như thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của bọn họ.

Nói xong, Bùi Đông Lai không đợi Tiểu Lang đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

- Cần báo cho Phong Diệp phái người qua không?

Đã bước vào Ám Kính đại thành Quý Hồng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Liễu Nguyệt và Bùi Đông Lai, cũng như giữa Bùi Đông Lai và Tiểu Lang, sau khi thấy Bùi Đông Lai cúp máy thì nàng trầm giọng hỏi. Từ sau khi xóa tan hiềm khích với Liễu Nguyệt thì nàng cùng Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi sống với nhau rất khá, hiện giờ biết được đám người Mafia dám đánh chú ý vào 2 người bọn họ thì nàng hận không thể lập tức đi qua mà giết.

- Tôi muốn tự tay chặt đầu bọn hắn.

Rồng có nghịch lân, đụng vào tất chết.

Bùi Đông Lai quyết đại khai sát giới.

*****

Trong màn đêm, một chiếc Mercedes-Benz S600 chạy về khu biệt thự Tử Viên, hướng về biệt thự của đám người Pavarotti mà chạy đến.

Trong xe, vẻ mặt của tên lái xe tỏ ra chuyên tâm, ngồi ở phía sau là một gã nam nhân đầu hói, hắn không ngừng hút thuốc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Hắn họ Trương tên Đồ Hồ, chỉ là một thương nhân hạng 2 ở Đông Hải.

Trong vài năm qua hắn đã dùng nhiều biện pháp để mở rộng sản nghiệp, nhưng vì tài năng còn có hạn thêm vào đó là vận khí của hắn hơi kém nên sản nghiệp không có tăng lên, mà ngày càng giảm xuống.

Mà đoạn thời gian trước, một lần hắn gặp được Pavarotti, một CEO của một công ty của Mỹ tại TQ, hắn liền vắt óc suy nghĩ, tìm kế đút lót cho Pavarotti, hắn tặng vàng, tặng bạc, cuối cùng lại tặng cho Pavarotti một cô bé nhưng mà không ngờ việc này lại trở nên phiền toái. Nếu như cô bé kia hiện đang ở biệt thự xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ bị liên lụy.

"KÉt"

Xe dừng lại ở cửa biệt thự.

- Vào.

Trương Đồ Hổ bóp tắt thuốc lá, không đợi lái xe xuống xe liền chủ động đẩy cửa xe ra.

1' sau, Trương Đồ Hổ cùng tên lái xe kiêm bảo tiêu tiến vào biệt thự, thấy trong đại sảnh không ai, nhanh chóng lên lầu. Rất nhanh liền thấy được trong phòng ngủ, cô bé kia hoàn toàn hôn mê, vết máu ở chảy dưới ga giường.

"Lộp bộp"

Nhìn cảnh tượng như thế thì Trương Đồ Hổ vô cùng khẩn trương:

- Coi xem thử cô ta chết hay chưa?

- Vâng lão bản.

Trung niên lái xe gật đầu đáp lại, bước nhanh tới trước người cô gái cúi người. Vươn tay đặt ở lỗ mũi của cô gái.

- Lão bản, hơi thở của nàng hơi mong manh, bất quá tình cảnh vô cùng nguy hiểm, cần phải lập tức đưa vào bệnh viện.

Mắt thấy cô gái còn thở thì tên lái xe vội vàng nói.

- Mau, mau đưa cô ta vào bệnh viện.

Trương Đồ Hổ nghe vậy. Nhẹ nhàng thở ra, quyết định cứu cô gái một mạng, mặc dù hắn là một gã thương nhân gian thương nhưng mà lương tâm cũng chưa bị chó ăn hết, lương tri nói cho hắn biết, vận mệnh của cô gái này đã bi thảm, không thể để cho nàng chết được, còn nữa nếu như nàng chết thì hắn sẽ gặp phiền toái.

Nghe được mệnh lệnh, tên lái xe không nói 2 lời, vội vàng ôm cô gái đi xuống lầu.

Ra biệt thư, sau khi đi vào xe thì Trương Đồ Hổ vốn định gọi điện cho Pavarotti nhưng nghĩ lại đành thôi, hắn muốn đưa cô gái này đến bệnh viện trước.

Cùng lúc đó,

2 chiếc Mercedes-Benz S350 cùng 1 chiếc Lincoln chạy như bay về phía biệt thự Đàn Cung.

- Pavarotti tiên sinh, Anthony thiếu gia phái chúng ta đến để mở đường, để chuẩn bị sau này thâm nhập vào TQ sao?

Trong chiếc Lincoln một tên đại hán có râu quai nón mang theo vài phần nghi hoặc hỏi:

- Vậy tại sao lại để chúng ta bắt 2 đứa con của Liễu Nguyệt, mang về Mỹ?

- Thế cục phát sanh biến hóa.

Pavarotti bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng mà lắc lắc:

- Vốn dựa theo suy đoán của Anthony thiếu gia thì trên dưới của TQ sẽ rung chuyển, tên gia hỏa tên là Bùi Đông Lai kia sẽ bị Diệp gia xử lý, chúng có có thể nhân cơ hội tiến vào Trung Quốc, chờ sau khi hội trưởng khôi phục lại thương thế thì liền giết chết tên Long Vương chó má kia, do đó mới hàng loạt tiến vào TQ. Nhưng mà hiện giờ, Bùi Đông Lai chẳng những không có bị Diệp gia xử lý, ngược lại Diệp gia lại gặp đả kích trí mạng, nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn, hỗn loạn sẽ chấm dứt, chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có tác dụng gì.

- Còn về phần bắt cóc 2 đứa kia thì rất đơn giản.

Pavarotti nói tới đây dừng lại một chút, cười lạnh nói:

- Anthony thiếu gia muốn thông 2 đứa kia để ép Liễu Nguyệt cùng Bùi Đông Lai đến Mỹ, sau đó giết chết Bùi Đông Lai rồi khiến cho con gái điếm Liễu Nguyệt kia thần phục.

- Thì ra là thế.

Thủ hạ của Pavarotti nghe thế thì tỉnh ngộ.

Pavarotti thấy thế, bưng chén rượu lên, nhìn chén rượu đỏ, nghĩ đến máu tươi của cô gái kia thì cười tà:

- Máu tươi của xử nữ so với ly rượu này thì càng đặc sắc hơn nhiều.

Bọn thủ hạ của hắn nghe thế thì không dám hé răng.

Ước chừng 40' sau, 3 chiếc xe hơi chạy vào khu biệt thự Đàn Cung, trước cửa khu biệt thự đám bảo vệ thấy xe đến là chiếc Lincoln, phận không giống bình thường, biết điều không có tiến lên hỏi, mà là trực tiếp cho đi.

- Tuy rằng Liễu Nguyệt không có ở trong này nhưng mà bên cạnh 2 đứa con của ả vẫn còn bảo tiêu.

Xe đi vào khu biệt thự Đàn Cung, Pavarotti trầm giọng nói:

- Sau khi đến nơi thì chúng ta lấy danh nghĩa đến thăm để đi vào, một khi đối phương không phối hợp, trực tiếp xử lý, dùng thời gian nhanh nhất để giải quyết.

- Vâng, Pavarotti tiên sinh.

Tên đại hán có râu quai nón lĩnh mệnh sau đó dùng bộ đàm để nói lại.

Nhận được mệnh lệnh của Pavarotti thì mấy tên thành viên của gia tộc Gambino rút súng ra, chuẩn bị chiến đấu.

Mấy phút đồng hồ sau, 3 chiếc xe hơi dừng lại.

- Pavarotti tiên sinh, trong biệt thự dường như không có ai.

Mắt thấy biệt thự một mảnh tối đen, chung quanh im lặng, cửa biệt thự cũng không có bảo tiêu thì tên râu quai nón có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ Liễu Nguyệt biết kế hoạch của Anthony thiếu gia, nên đã dẫn 2 đứa nhỏ kia đi rồi sao?

Trong lòng Pavarotti thầm nghĩ, hơi trầm ngâm, làm ra quyết định:

- Mày dẫn người đi xem một chút.

- Vâng, Pavarotti tiên sinh.

Tên râu quai nón lĩnh mệnh rồi dùng bộ đàm liên lạc với mấy tên còn lại.

Rất nhanh, 12 tên thành viên của Mafia liền nhảy xuống xe, trong đó 4 tên bảo vệ chiếc Lincoln, bảo vệ Pavarotti, còn lại 8 tên thì chạy vào biệt thự.

- Pavarotti tiên sinh, trong biệt thự không có ai.

Mấy phút đồng hồ sau, tên đại hán râu quai nón mang theo thủ hạ trở lại, cung kính hướng về phía Pavarotti hội báo nói:

- Dường như bọn hắn đã nhận được tin tức nên vội vàng rời khỏi đây.

- Làm sao mày biết được?

Pavarotti nhíu mày hỏi.

- Mùng mền trong 2 căn phòng ngủ vô cùng bữa bài, hơn nữa chăn còn có chút ấm, hẳn là rời đi chưa lâu.

Tên râu quai nón tỏ ra cơ trí, nói.

- Xem ra Liễu Nguyệt đã đoán được dụng ý của Anthony thiếu gia.

Nghe được thủ hạ báo lại như thế thì Pavarotti nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không báo chuyện này lại cho Anthony:

- Đi. Chúng ta rời đi nơi này, đợi ngày mai tiếp tục nghĩ biện pháp tìm được bọn hắn.

Nghe được mệnh lệnh của Pavarotti thì 12 tên kia đều lên xe.

Cùng lúc đó, trên con đường đi vào khu biệt thự Đàn Cung thì Bùi Đông Lai đang lái một chiếc Audi A8, tốc độ vô cùng nhanh, Quý Hồng ở một bên lại tỏ ra vô cùng kích thích, nàng từng thấy Bùi Đông Lai lúc trước đua xe với xe vương HQ, nên biết rõ trình độ đua xe của Bùi Đông Lai ngưu bức đến cỡ nào.

"Reng.. Reng"

Đột nhiên điện thoại của Bùi Đông Lai vang lên.

Nghe được điện thoại vang lên thì một bên Bùi Đông Lai lái xe, một bên cầm điện thoại lên.

- Bùi tiên sinh, đám người Mafia vừa mới lục soát trong biệt thự, phát hiện chúng ta không có ở đó thì liền rút lui.

Điện thoại được chuyển, giọng nói Tiểu Lang vang lên:

- Bọn hắn tổng cộng đi 3 chiếc xe, 13 người.

- Tôi biết rồi, các anh chờ điện thoại của tôi.

Bùi Đông Lai nói xong. Trực tiếp cúp điện thoại.

- Bọn hắn rời khỏi biệt thự Đàn Cung, hẳn là đi ngang qua con đường này.

Quý Hồng nghe được Tiểu Lang báo lại như thế thì sát ý liền sôi trào.

Thấy được sát ý trên người của Quý Hồng toát ra thì Bùi Đông Lai híp mắt:

- Giao cho tôi, cô ở bên cạnh xem là được rồi.

- Ok.

Quý Hồng nhìn ra được Bùi Đông Lai thật sự bị chọc giận, muốn đích thân động thủ, vì thế đối với an bài của Bùi Đông Lai, không có bất kỳ dị nghị gì.

- Hẳn là bọn hắn.

10' sau, thấy được phía trước xuất hiện 3 chiếc xe hơi thì Quý Hồng nhịn không được mở miệng nói.

- Nghe mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị xuống xe.

Bùi Đông Lai híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trầm giọng nói.

Hả?

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Quý Hồng vốn là ngẩn ra, theo sau minh bạch được dụng ý của Bùi Đông Lai, hưng phấn " uh" một tiếng.

- Mẹ nó, nửa đêm lại có người đua xe.

Mắt thấy chiếc xe hơi phía trước lao nhanh đến thì tên lái chiếc Mercedes-Benz S350 mắng một tiếng, vội vàng thả ga xuống, sợ đối phương sẽ tông vào.

"Ông... Ông..."

Cùng lúc đó, chiếc Audi A8 dùng tốc độ khủng khiếp lao vào chiếc Mercedes-Benz S350 chạy ở đằng trước.

1000m.

500m.

100m.

Trong màn đêm, khoảng cách 2 chiếc xe hơi không ngừng được rút lại, trong chớp mắt khoảng cách chỉ còn lại 100m.

- Nha... Không!

Bỗng nhiên, chiếc Audi A8 thay đổi phương hướng, vọt tới phía trước chiếc Mercedes-Benz S350, đồng tử tên lái chiếc Mercedes-Benz S350 phóng đại, sợ tới mức hét to một tiếng, cố gắng muốn né.

Muộn rồi.

"Rầm"

Một tiếng vang thật lớn rồi đột nhiên nổ vang, cửa xe của chiếc Audi A8 đang chạy như bay đột nhiên phang thẳng vào chiếc Mercedes-Benz S350, lực đạo khủng bố trực tiếp làm cho chiếc Mercedes-Benz S350 bị đâm bay lên trời.

"Két"

Thấy được một màn như thế thì 2 chiếc Mercedes-Benz S350 cùng chiếc Lincoln đi ở phía sau liền sợ, dẫm phanh lại.

"Rầm"

Cùng lúc đó, chiếc Mercedes-Benz S350 chạy ở đằng trước liền rơi xuống, biến thành một đống hoang tàn.

Người trong chiếc Mercedes-Benz S350 liền trở thành một đống thịt nát, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả quốc lộ.

"Tê'

Thấy được một màn như thế thì đám người Pavarotti không nhịn được mà hít vào một hơi.

Trong lòng bọn hắn liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cả đường lớn bỗng trở nên im lặng như chết.

*****

- Đi... Đi xuống xem một chút..

3s sau, vẻ mặt Pavarotti kinh hồn, mở miệng:

- Xem thử còn sống không.

Nghe được Pavarotti nói như thế thì toàn bộ mấy tên Mafia ngồi trong chiếc Lincoln liền lấy lại tinh thần.

- Mày đi xuống xem một chút.

Tên râu quai nón vội vàng nói với tên da đen bên cạnh.

- Vâng.

Tuy rằng tên da đen kia vô cùng hoảng sợ nhưng mà thân là tinh anh của gia tộc Gambino nên đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ hơn thế này, hắn cũng không có sợ hãi mà liền mở cửa xe đi xuống.

Xuống xe, tên da đen đi về phía hiện trường vụ tai nạn trước mặt.

- Bọn người Peter đều chết rồi.

Đến gần chiếc Mercedes-Benz S350, tên da đen thấy đồng bọn của mình chết hết thì nhíu mày, cố nén cảm giác nôn mửa, quay đầu lại lớn tiếng nói.

- Xem chiếc xe kia đi.

Tên râu quai nón liền đưa đầu ra cửa xe, lạnh lùng nói:

- Nếu có ai còn sống thì trực tiếp xử lý.

Tên da đen nghe thế liền không dám lãnh đạm vội vàng đi đến chiếc Audi A8.

Rất nhanh tên da đen đã đi tới trước chiếc Audi A8, thì thấy được trong đó trống không, không có ai cả.

Hả?

Phát hiện này làm cho đồng tử của hắn mở to ra, hắn liền tỏ ra vô cùng sợ hãi.

"Ực"

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt tỏ ra kỳ lạ, báo lại:

- Trong...Trong...xe.. không... không có ai

Không có ai.

Nghe được tên da đen nói thế thì đám người Pavarotti liền trợn tròn mắt.

- Rhea, mày xách định là không có ai?

Rất nhanh, Pavarotti liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt tỏ ra không tin hỏi:

- Chẳng lẽ chiếc xe kia tự lái sao?

- Hắn nói đúng, không cso ai đâu.

Pavarotti vừa nói xong, không đợi tên da đen lên tiếng thì một giọng nói vang lên.

Tiếng nói rơi xuống, bóng người hiện ra.

Bùi Đông Lai từ trong bụi cây ven đường đi ra.

"Bá!"

Trong phút chốc, , sắc mặt đám người Pavarotti dại biến, trong lòng đã hiểu rằng vì sao trong chiếc Audi A8 lại không có ai.

Hiểu được điểm này, thấy khuôn mặt quen thuộc của Bùi Đông Lai thì đám người Pavarotti theo bản năng liền sờ hồng, muốn rút súng ra, trong đó tên da đen kia là phản ứng nhanh nhất.

Nhưng mà.

Tốc độ của Bùi Đông Lai lại nhanh hơn.

Trong nháy mắt, Bùi Đông Lai liền xuất hiện trước tên da đen, không đợi tên da đen nổ súng thì 2 tay liền vung ra, nắm lấy cổ của tên da đen, dùng sức rị lên.

Nhanh, chuẩn, độc.

"Rắc"

Tiếng giòn vang truyền ra, cổ của tên da đen đã bị bẻ gãy.

"Phốc"

Bẻ cổ xong, Bùi Đông Lai không dừng lại, tay phải đột nhiên phát lực, giống như là nhổ củ cải vậy, trực tiếp kéo đầu của tên da đen ra khỏi thân mình hắn, máu liền phun ra.

Không để ý máu tươi bắn vào, Bùi Đông Lai quăng đầu tên da đen đó ra, rồi đi về phía trước.

"Lộp bộp"

Thấy thủ đoạn huyết tinh của Bùi Đông Lai thì đám người Pavarotti liền khiếp sợ, vội vàng đưa tay ra ngoài cửa xe rồi bóp cò.

"Pằng.. Pằng.."

Đạn liền bắn như mưa về phía Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Vài giây đồng hồ sau, tiếng súng ngừng lại, đám người Pavarotti sôi nổi há to miệng, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, lại phát hiện phía trước căn bản không có bóng dáng Bùi Đông Lai.

Người đâu?

Hầu như cùng một lúc, đám người Pavarotti liền nghĩ tới điều này.

Không có đáp án, Pavarotti cố nén nội tâm sợ hãi, một tây cầm lấy bộ đàm, quát:

- Mọi người cẩn thận, thực lực tên này rất mạnh.

Không ai trả lời, bóng người lại hiện ra.

Bùi Đông Lai giống như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở trước cửa xe chiếc Lincoln, một tay giữ lấy của xe, tay trái liền đưa vào kéo lấy tên lái xe ra, hóa thủ vi đao, dùng sức chém xuống!

"Rắc"

"Phốc"

Thủ đao của Bùi Đông Lai giống như là cắt vào đậu hũ, trực tiếp chém đầu đối phương, máu tươi tuôn ra.

"Pằng...Pằng.."

Tiếng súng lại vang lên, đạn liền bắn về phía Bùi Đông Lai, trong đó có mấy viên bắn thẳng vào cửa xe.

Tiếng vỡ cửa kính xe vang lên, đám người Pavarotti giống như là cảm thấy Tử thần đang xuất hiện, bọn hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bởi vì.

Lại không thấy Bùi Đông Lai đâu.

Đúng vậy.

Nếu không phải trước cửa xe có đổ máu thì bọn hắn nghĩ rằng tình cảnh lúc nãy là ảo giác, Bùi Đông Lai hoàn toàn không có xuất hiện.

Không có xuất hiện qua?

"Rầm"

Đáp lại bọn hắn là tiếng vang giòn, tên lái xe kia bay thẳng vào chiếc Mercedes-Benz S350, bởi vì tốc độ quá nhanh, lực đạo quá mạnh cho nên liền làm vỡ kính chắn gió.

"Vù"

Ngay sau đó, một miếng thủy tinh trong tay Bùi Đông Lai bắn ra, hóa thành một đạo bạch qua xuyên thẳng vào cổ họng tên kia, một kích trí mạng.

"Hô... Hô..."

Bùi Đông Lai lại ra tay, làm cho Pavarotti cùng 4 tên thành viên Mafia trở nên sợ hãi, bọn hắn thở dốc, sắc mặt như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh chảy xuống.

- Xuống...xuống xe.

Pavarotti lại ra lệnh, giọng nói của hắn có chút run run:

- Xuống xe rồi dựa vào nhau.

Nghe được mệnh lệnh của Pavarotti, thì 3 tên Mafia trong chiếc Mercedes-Benz S350 ý thức được nếu còn ngồi trong xe thì sẽ làm bia nhắm cho Bùi Đông Lai, cho nên liền lập tức nhảy xuống, rồi giơ súng lên.

Trong chiếc Lincoln, tên râu quai nón nhảy xuống trước, đầu gối hắn tựa xuống đất, cầm lấy súng, nhìn xung quanh, bởi vì quá mức khẩn trương, sợ hãi nên tay cầm súng của hắn hơi run run.

- Roch, mày lái xe.

Pavarotti cũng không có xuống xe, mà là dựa vào phía sau chiếc Lincoln, lớn truyền ra lệnh, hắn hiểu được, nếu còn ở chỗ này thì sớm hay muộn cũng bị Bùi Đông Lai giết chết, đường sống duy nhất là lái xe chạy trốn.

- Vâng...Vâng.

Roch nghe vậy, trong lòng run sợ trả lời một câu, khẽ ngồi qua chỗ lái xe.

Hả?

Đột nhiên Roch cảm thấy bên cạnh truyền đến tiếng gió, hắn liền rùng mình.

Trong màn đêm, Bùi Đông Lai xuất hiện trước mặt Roch.

Theo bản năng Roch bóp cò.

Nhưng mà.

Tốc độ của Bùi Đông Lai lại nhanh hơn hắn.

Chỉ thấy tay phải Bùi Đông Lai chém ra, một phát bắt lấy tay của Roch rồi dùng sức vặn một cái.

"Rắc"

Ám kình bùng nổ, cánh tay của Roch liền hóa thành một đống huyết nhục, súng rơi xuống.

Bùi Đông Lai liền cầm lấy súng, tay trái nắm lấy đầu Roch, bỏ súng vào miệng hắn rồi bóp cò. cả động tác hành văn liền mạch lưu loát.

"Pằng"

Viên đạn bay thẳng vào miệng Roch, máu tươi phun ra.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Cùng lúc đó, 3 tên Mafia ở phía sau bóp cò.

"Phốc.."

3 viên đạn liền găm thẳng vào thi thể của Roch, Bùi Đông Lai nhân cơ hội nghiêng người, vọt đến chiếc Lincoln, lợi dụng thân xe để che.

"Rầm"

Thi thể Roch ngã xuống.

3 gã Mafia thấy Bùi Đông Lai lại biến mất thì sợ tới mức ngừng bắn, ngay cả súng cũng thiếu chút nữa mà quăng xuống.

Sợ.

Rất sợ.

Tuy rằng bọn hắn là tinh anh của gia tộc Gambino nhưng mà giờ phút này bọn hắn thật sự sợ.

Bọn hắn căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai giống như quỷ vậy, đến vô ảnh, đi vô tung.

Điều này làm cho bọn hắn cảm thấy đây không phải là chiến đầu mà là đang bị quỷ đòi mạng.

- Chết... Đã chết rồi sao?

Trong chiếc Lincoln, Pavarotti lại mở miệng, hắn sợ hãi khi thò đầu ra sẽ bị Bùi Đông Lai giết chết cho nên úp mặt xuống ghế, cũng không thấy được cảnh Bùi Đông Lai dùng súng bắn chết Roch.

"Pằng"

"Pằng"

"Pằng"

Trả lời Pavarotti chính là 3 tiếng súng.

Trong màn đêm.

3 viên đạn liền chuẩn xác bắn thẳng vào ấn đường của 3 tên Mafia núp sau chiếc Mercedes-Benz S350.

Một súng bạo đầu.

Máu tươi liền phun ra xối xả.

"Rầm.. Rầm.. Rầm>

Sau đó, thi thể của 3 tên kia trước sau rơi xuống đất.

- Chết... Chết... Đã chết rồi sao?

Pavarotti lại hỏi ra vấn đề này, giọng nói càng run hơn.

- Đều chết hết, chỉ còn lại mày.

Giọng nói của Bùi Đông Lai lại vang lên giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Pavarotti, làm cho cả người Pavarotti chấn động.

"Ba! Ba!"

Không đợi Pavarotti từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, tiếng bước chân ở trên đường lớn vang lên, Bùi Đông Lai đi về phía cửa sau của chiếc Lincoln.

"Hô... Hô... Hô..."

Trong Lincoln, Pavarotti vô cùng hoảng sợ, hắn thở hổn hển, cố gắng muốn thông qua cách này để làm giảm bớt sợ hãi.

Dần dần, hơi thở của hắn trở nên bình thường.

Hắn từ từ ngẩng đầu dậy, thông qua của kính xe thì thấy được Bùi Đông Lai đang bước về phía hắn.

- Chết đi.

Thấy như thế thì Pavarotti gào thét một tiếng, quyết đoán bóp cò.

"Pằng"

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

"Phanh! Phanh! Phanh!"

Tiếng súng, tiếng vỡ cửa xe cùng vang lên

"Đinh"

Viên đạn bắn vào chỗ trống, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Bùi Đông Lai bình yên vô sự đứng ở ngoài cửa sổ xe.

- Mà quỷ, mày là ma quỷ.

Pavarotti sợ tới mức xụi lơ ngay tại chỗ, không ngừng kêu rên.

*****

3h sáng, tại một bệnh viện ở Yên Kinh.

Trương Đồ Hổ đem cô gái kia đến đây để điều trị.

- Bác sỹ, nàng ta không sao chứ?

Mắt thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra thì Trương Đồ Hổ bước lên, hỏi.

- Ông là người nào của bệnh nhân?

Một y tá đứng bên cạnh hỏi.

"Ách"

Trương Đồ Hổ một lòng muốn biết kết quả phẫu thuật, không ngờ y tá sẽ nói thế nên nhất thời không biết trả lời ra sao.

- Cầm thú.

Lúc Trương Đồ Hổ trầm mặc thì vị bác sĩ phẫu thuật liền mở miệng mắng một tiếng.

Thấy Trương Đồ Hổ, bác sĩ cho rằng chính Trương Đồ Hổ là tên đã hấp riêm cô bé kia, làm cho cô bé kia phải chảy nhiều máu như thế, hắn có thể không tức giận sao?

- Ông...

Nghe được bác sĩ mắng thì Trương Đồ Hổ vốn là ngẩn ra sau đó vẻ mặt tỏ ra bất mãn phản kích lại, tuy rằng lương tâm hắn không muốn cho cái chết nhưng mà đây là do cô gái kia chủ động trao đổi với Pavarotti, là do cô gái kia tự nguyện, mà hắn ngồi không lại bị chửi là cầm thú.

- Ông cũng có con gái, nếu như con gái của ông bị người ta làm như thế thì ông sẽ nghĩ gì?

Bác sĩ lạnh giọng cắt ngang lời nói của Trương Đồ Hổ.

"Ách"

Lúc này đây, Trương Đồ Hổ há to mồm, không phản bác được, theo sau sắc mặt hắn tỏ ra phức tạp, nói:

- Mặc kệ ông tin hay không, tất cả chuyện này đều không phải là ta tạo thành, ta chỉ đưa nàng đến bệnh viện, tình huống của nàng thế nào?

- Mạng có thể bảo vệ nhưng ngày sau không thể sinh con được.

Bác sĩ không tin lời nói của Trương Đồ Hổ, giọng nói lạnh lùng:

- Ngoài ra, chuyện này còn tạo thành ảnh hưởng tâm lý đối với người bệnh.

Nói xong, bác sĩ biết nếu nói tiếp sẽ không nhịn được mà tát Trương Đồ Hổ cho nên hắn liền lập tức mang y tá rời đi.

- Ảnh hưởng tâm lý, con mja nó, có liên quan gì đến tao?

Nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi thì sắc mặt Trương Đồ Hổ khó coi mắng một tiếng, sau đó cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Pavarotti.

....

- Ma quỷ, mày là ma quỷ.

Trên con đường cái đi về biệt thự Đàn Cung, Pavarotti thấy sau khi mình bắn đạn ra thì Bùi Đông Lai vẫn bình yên vô sự đứng ở bên ngoài thì sợ tới mức xụi lơ như cây cơ, không ngừng kêu rên.

"Bá!"

Không để ý đến Pavarotti kêu rên, Bùi Đông Lai giật cửa x era.

Theo bản năng Pavarotti lui về phía sau, cả người như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại.

Giờ phút này, trong lòng hắn tỏ ra vô cùng sợ hãi.

- Tự mày lăn xuống hay là tao giúp mày?

Mắt thấy Pavarotti hoảng sợ thì Bùi Đông Lai lạnh giọng hỏi.

"Reng.. Reng.."

Nhưng mà trả lời Bùi Đông Lai chính là tiếng chuông điện thoại của Pavarotti.

Chẳng lẽ là Anthony gọi đến?

Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Pavarotti liền nhìn sang chiếc điện thoại, trong lòng thầm hỏi, theo bản năng muốn cầm lấy điện thoại.

- Chẳng lẽ mày cho rằng đến lúc này rồi thì chủ nhân của mày có thể cứu được mày sao?

Dường như là đoán được ý nghĩ của Pavarotti, Bùi Đông Lai mở miệng cười hỏi.

Nghe được giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai, thấy được bộ dạng mỉm cười như ác ma của Bùi Đông Lai thì trong lòng Pavarotti kịch chấn.

Bùi Đông Lai thấy thế, thì cầm lấy điện thoại, thấy được số gọi đến là ở Đông Hải.

Hả?

Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra sau đó hắn liền cho rằng đây có thể là nội ứng của Mafia ở Đông Hải gọi đến cho nên liền nghe điện thoại.

- Tiên sinh Pavarotti tôn kính, tôi đã đưa cô bé kia đến bệnh viện, hơn nữa còn làm phẫu thuật cho nàng, hiện giờ tánh mạng của nàng đã không còn nguy hiểm.

Điện thoại được chuyển, giọng nói Trương Đồ Hổ truyền ra, ngữ khí vô cùng tôn kính:

- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.

- Mày là người nào của Pavarotti?

Bùi Đông Lai hỏi.

- Mày...Mày là ai?

Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì Trương Đồ Hổ hoảng sợ:

- Pavarotti tiên sinh đâu?

- Rất nhanh hắn sẽ biến thành một người chết.

Bùi Đông Lai mang theo vài phần uy hiếp nói:

- Mày có thể lựa chọn trả lời câu hỏi của tao, cũng có thể lựa chọn im lặng để tao phái người điều tra mày, nếu như mày còn sống thì sau này mày sẽ rập khuôn như hắn.

- Mày...mày rốt cuộc là ai?

Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Trương Đồ Hổ cả kinh thiếu chút nữa trực tiếp vứt bỏ điện thoại di động sau đó hắn lại hỏi vấn đề này, trong giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc, càng nhiều là sợ hãi.

- Bùi Đông Lai, chủ tịch tập đoàn Đông Hải.

- Bùi Đông Lai?

Lúc này đây, Trương Đồ Hổ trực tiếp sợ tới mức ngẩn người tại chỗ, cảm giác kia giống như tất cả chuyện này là ảo giác.

Đúng vậy.

Là ảo giác.

Tuy rằng hắn không biết rõ mọi chuyện nhưng mà hắn đã nghe được chuyện xảy ra ở núi Đại Hưng An còn biết Bùi Đông Lai cấu kết thế lực ngoại cảnh giết chết Diệp Tranh Vanh, khiến Diệp gia phẫn nộ, tập đoàn Đông Hải bị niêm phong.

Hắn còn từ chỗ những vị đại lão khác biết được lần này Bùi Đông Lai chết chắc rồi.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại cùng nói chuyện điện thoại với hắn.

"Ực"

Ngắn ngủi khiếp sợ cùng sợ hãi đi qua, Trương Đồ Hổ nuốt nước bọt, run giọng hỏi:

- Ngài...ngài là Bùi Đông Lai chủ tịch tập đoàn Đông Hải sao? Không phải là ngài bị bắt giam vào ngục rồi sao?

- Mày có thể không tin, nhưng mà hãy suy nghĩ hậu quả.

Bùi Đông Lai nhẫn nại nói.

Chẳng biết tại sao nghe những lời này của Bùi Đông Lai thì trực giác cùng lý trí nói cho Trương Đồ Hỗ quả thật hắn đang nói chuyện với Bùi Đông Lai.

Hiểu được điểm này thì Trương Đồ Hổ liền giải thích:

- Bùi tiên sinh, sự tình là như vậy...

- Ông tốt nhất là đừng để cho ta biết ông đang nói láo, nếu không ta cam đoan ở TQ này không có ai có thể cứu được ông.

Nghe xong lời kể lại của Trương Đồ Hổ thì Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, trực tiếp cúp điện thoại.

"Lộp bộp"

Lời uy hiếp của Bùi Đông Lai khiến cho Trương Đồ Hổ cả kinh, vô cùng hoảng sợ.

Tuy rằng hắn không biết Bùi Đông Lai tại sao lại xu ất hiện ở Đông Hải, tuy rằng hắn không biết tại sao Bùi Đông Lai lại giải quyết Pavarotti nhưng mà hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rằng nếu Bùi Đông Lai muốn giết hắn thì đơn giản như bóp chết một con kiến.

Lúc này, Bùi Đông Lai đang nhìn về phía Pavarotti.

- Cô bé kia tự nguyện, nàng nguyện ý ở với tôi suốt đêm, tôi cho nàng 10 vạn..

Chẳng biết tại sao đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Bùi Đông Lai thì Pavarotti lại khẩn trương giải thích.

Bùi Đông Lai tiến vào trong xe, tay xách lấy cổ của Pavarotti như xách một con gà đem ra ngoài, lạnh lùng nói:

- Mày cảm thấy rằng mày có nhiều tiền thì thích làm gì thì làm, đúng không?

Sắc mặt Pavarotti trở nên trắng bệch, không dám lên tiếng.

"Ngao!!"

Một tiếng như tiếng giết heo vang lên.

Đầu gối của Bùi Đông Lai hung hăng nện vào giữa 2 đùi của Pavarotti, cơn đau đớn khiến cho Pavarotti vặn vẹo.

"Rầm"

Bùi Đông Lai buông tay ra, Pavarotti trực tiếp té ngã xuống đất, 2 tay theo bản năng che ở đũng quần.

Bùi Đông Lai thấy thế thì nâng chân lên, đạp xuống giữa 2 đùi của Pavarotti lần nữa.

"Răng rắc —— "

"Ngao!!"

Tiếng xương gãy và tiếng hét liền vang lên, đồ chơi của Pavarotti đã bị gãy, làm cho hắn kêu rên, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Trên mặt Bùi Đông Lai không có một chút nhân từ nào, lạnh lùng nói:

- Mày chỉ là một tên tạp chủng đến từ bên ngoài, mày dựa vào cái gì mà làm bậy làm bạ hả? Là ai có phép mày làm cái đó?

"Tê ~ "

Không trả lời, Pavarotti đau đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa.

- Trả lời tao.

Bùi Đông Lai giận quát một tiếng, chân phải chuyển động, bàn chân giẫm vào thứ đồ chơi kia của Pavarotti.

"A... Ngao..."

Pavarotti vốn là kêu rên, sau đó liền bất tỉnh hôn mê.

"Reng.. Reng""

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Bùi Đông Lai cầm điện thoại thì thấy được một dãy số xa lạ.

Anthony Gambino.

*****

New York, Mỹ.

Trong biệt thự của gia tộc Gambino, lúc này sau khi phát tiết với 1 nữ minh tinh Hollywood xong thì Anthony Gambino cầm điện thoại bấm lấy số của Pavarotti.

Cách đó hơn ngàn dặm, Bùi Đông Lai thấy được cái tên Anthony Gambino này thì hơi híp mắt lại, sau đó chuyển sang chế độ gọi điện thoại bằng hình ảnh.

- Chết tiệt, Pavarotti, mày bắt được 2 đứa nó chưa? Tại sao lại không báo lại cho ta?

Anthony đưa điện thoại để ỏ bên tai nên không thấy được hình ảnh, mở miệng chất vấn, giọng nói vô cùng bất mãn.

- Thật đáng tiếc, thủ hạ của mày đã không thể mở miệng rồi.

Bùi Đông Lai mở miệng, cười lạnh nói.

Hả?

Nghe được giọng nói bằng tiếng trung của Bùi Đông Lai thì đồng tử Anthony phóng to, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt thì thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Đông Lai.

- Bùi Đông Lai?

Thấy được bộ dạng của Bùi Đông Lai ở bên đầu điện thoại kia thì Anthony không khỏi ngẩn ra.

- Kinh ngạc sao?

Bùi Đông Lai nhìn vào Anthony ở trong màn hình điện thoại thì liền hỏi.

- Quả thật là có chút kinh ngạc, tao chỉ biết được mày chẳng những không chết trong tay Diệp gia, hơn nữa lại phản kích lại Diệp gia, thật không ngờ mày lại xuất hiện ở Đông Hải.

Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho Anthony ý thức được bản thân mình thất thố, vẻ mặt hắn tỏ ra khinh thường:

- Tao thừa nhận là mày đã lợi hại hơn một chút so với tưởng tượng của tao, ưh, ít nhất là mày không phải là tên phế vật.

- Từng có rất nhiều người cho rằng tao là phế vậy, sau đó bọn họ không chết thì cũng tỏ ra hối hận.

Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, nói:

- Mày thuộc về loại người phía trước.

"Ha ha... Ha ha a... Ha ha ha ha..."

Anthony nghe vậy thì cười to lên, ánh mắt hắn nhìn Bùi Đông Lai giống như là nhìn tên ngốc, khinh thường nói:

- Nước Mỹ, không, Bắc Mỹ hoan nghênh mày.

Nghe Anthony nói thế thì Bùi Đông Lai không nói gì thê, /

- Như thế nào? Không dám tới sao?

Anthony thấy thế, vẻ khinh thường trên mặt càng đậm, nụ cười trên miệng càng lạnh lẽo:

- Hài tử đáng thương, không nói đến chuyện mày đến Mỹ giết tao, lấy thực lực của mày thì sau khi rời khỏi Tung của thì sẽ liền banh chè.

- Banh chè thì tao không biết, nhưng mà tao chỉ biết không lâu sau mày sẽ giống như tên thủ hạ của mày.

Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai từ từ ngồi xuống, cầm lấy một miếng thủy tinh rồi tay phải đột nhiên vung liên, cắt vào động mạch chủ của Pavarotti.

"Phốc"

Miếng thủy tinh cắt đứt động mạch chủ của Pavarotti, làm cho máu tươi phun ra.

"Ngao!"

Pavarotti đau đến bừng tỉnh, ý thức bừng tỉnh, liền đưa tay che lấy vào vết cắt.

Thông qua màn hình điện thoại, thấy được một màn như thế thì nữ minh tinh Hollywood sợ tới mức hét lên một tiếng, thối lui đến một bên, mà nụ cười trên mặt Anthony biến mất, ánh mắt như độc xà nhìn vào Bùi Đông Lai, giọng nói khàn khàn:

- Mày nhất định phải chêt, tao thề trước Thượng Đế.

- Thật có lỗi, tao không tin Thượng Đế.

Bùi Đông Lai thưởng thức cảnh Pavarotti vô lực giãy dụa, chậm rãi nói:

- Vừa rồi hắn đã thiếu chút nữa hại chết một cô gái, mày cho rằng tao trừng phạt hắn như thế có được không?

Không trả lời, lửa giận trong mắt Anthony bừng bừng, cảm giác kia giống như hận không thể lập tức vọt tới Đông Hải để giết Bùi Đông Lai.

- Xem ra là mày đã tán thành quan điểm của tao.

Bùi Đông Lai mảy may không thèm để ý lửa giận Anthony, mà là tiếp tục mở miệng:

- Như vậy, mày cho rằng, giết hắn có phải là trừng phạt tốt nhất không?

- Giết ta... Giết ta!

Trả lời Bùi Đông Lai chính là giọng nói khàn khàn của Pavarotti, hắn cảm thấy đây là một loại dày vò nên cầu xin Bùi Đông Lai ra tay.

- Tạp chủng, đừng tưởng rằng mày rút cổ ở Tung cẩu thì tao không xử lý được mày.

Bên tai vang lên lời cầu xin tha thứ của Pavarotti, nhìn thấy hình ảnh Pavarotti đau muốn chết thì sắc mặt Anthony dữ tợn, giọng nói lạnh lùng:

- Đợi cho cha tao và những cường giả khác khôi phục thương thế thì đó chính là ngày chết của mày. Đến lúc đó không chỉ là mày mà ngay cả tên chó má Long Vương kia cũng sẽ giống như thằng cha của mày.

Không trả lời.

Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên, chân trái giẫm xuống ngực Pavarotti rồi chân phải đột nhiên vung lên.

"Rầm"

Tiếng trầm đục vang ra, đầu của Pavarotti đã bị Bùi Đông Lai sút văng.

"Phốc"

Cột máu liền phun lên.

- Tao cảm thấy đây là cái chết thích hợp giành cho hắn.

"Ách..."

Thấy được cảnh tượng tàn bạo như thế thì Anthony khẽ nhếch miệng, muốn nói cái gì, kết quả không đợi hắn nói cái gì thì Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại.

"Ô... Ô..."

Cùng lúc đó, phía trước truyền ra tiếng còi xe cảnh sát.

- Cần tránh không?

Quý Hồng thấy được Bùi Đông Lai giết chết Pavarotti thì từ trong một bụi cây đi ra, hướng Bùi Đông Lai hỏi.

- Không cần.

Bùi Đông Lai lắc đầu.

Hả?

Quý Hồng nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau lại bình thường trở lại. Sau khi Bùi Đông Lai làm Diệp gia bị thương nặng thì đã đạt được hiệp nghị với mặt trên, bất kể hắn làm gì với thế lực ngoại cảnh thì cũng sẽ không bị gì.

Rất nhanh, mấy chiếc xe đặc công đã đến, Trần Anh dẫn dắt 20 tên đặc công từ trong xe nhảy xuống.

"Ách..."

Thấy được cảnh tượng như địa ngục ở trước mặt thì bọn hắn liền rung động.

Trong màn đêm, bọn hắn trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

"Bá... Bá... Bá..."

Sau đó, bọn hắn không nói hai lời, sôi nổi lấy súng ra, nhắm vào Bùi Đông Lai.

- Cất súng, đứng nguyên tại chỗ chờ lệnh.

Sắc mặt Trần Anh phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, quay đầu lại, hạ lệnh.

- Đội trưởng, cô...?

Nghe được mệnh lệnh của Trần Anh thì đám đặc công đều cả kinh không nhẹ.

- Thượng cấp đã giao quyền cho hắn.

Mặt Trần Anh không đổi sắc, giải thích một câu rồi bước về phía Bùi Đông Lai.

Thấy Trần Anh đi tới thì Quý Hồng liền biết đều tránh sang một bên, để không gian cho Trần Anh và Bùi Đông Lai.

- Trần tỷ.

Thấy Trần Anh đi tới, Bùi Đông Lai lên tiếng chào hỏi, thấy Trần Anh đứng lại thì nói:

- Các vị đã đến đây thì hãy rửa sạch hiện trường đi.

- Sau này cẩn thận một chút.

Thấy Bùi Đông Lai thì Trần Anh không khỏi đang nhớ lại Tiêu Phi đã chết đi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong giọng nói tỏ ra vô cùng lo lắng:

- Sau này thế lực cảnh ngoại còn lớn mạnh hơn so với tưởng tượng của cậu.

Bùi Đông Lai nghe vậy, muốn nói lại thôi.

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không cần miễn cưỡng chính mình."

Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Trần Anh vươn tay ra, sửa lại cổ áo cho Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:

- Tôi không hy vọng cậu rập khuôn giống anh ấy.

Nói xong, Trần Anh không đợi Bùi Đông Lai đáp lời, liền xoay người, trầm giọng hạ lệnh:

- Lập tức rửa sạch hiện trường!

- Vâng.

Đám đặc công nghe vậy thì không dám làm trái mệnh lệnh của Trần Anh, lập tức bắt đầu rửa sạch hiện trường.

Cùng lúc đó, xa xa trong rừng cây, một gã thành viên Thần Võng thân mặc áo gió màu đen, chấm dứt cuộc điện thoại với Dracula, sau đó biến mất trong màn đêm.

Nam Cảng.

Dracula nhận được tin tức của thủ hạ liền không dám lãnh đạm, gọi cho thần chi tử Dixi.

- Thần chi tử tôn quý, tên Bùi Đông Lai kia đã xuất hiện ở Đông Hải, giết chết đám người Mafia.

Điện thoại được chuyển, Dracula cung kính hội báo:

- Ngoài ra, dựa vào tin tức Lahm truyền tới thì đám cảnh sát Tung cẩu đã chạy đến hiện giờ bất quá lại không làm gì Bùi Đông Lai, nếu không có gì bất ngờ thì hắn đã có hiệp nghị với chính phủ Tung cẩu nên mới điên cuồng giết người như thế.

- Xem ra mọi chuyện trong đó đã giải quyết xong.

Dixi nghe vậy thì làm ra chỉ thị:

- Ngươi hãy lập tức dẫn người rời khỏi TQ.

- Vâng, thần chi tử tôn quý.

Đối với Dixi an bài, Dracula không có bất kỳ dị nghị gì, bởi vì... Hắn biết rõ, lấy thế cục trước mắt nếu hắn còn ở lại TQ thì chỉ có con đường chết.

- Xem ra tao đã đánh giá thấp năng lực của mày nhưng mà tao cũng chờ mong, nếu như mày không giải quyết được phiền phức trong nước thì mày không có tư cách để bước lên sân khấu của thế giới này.

Cúp điện thoại xong, Dixi nhìn lên trời, vẻ mặt chờ mong nói:

- Vấn đề tao lo lắng chính là bây giờ mày quá nhỏ bé, hy vọng thực lực của mày sẽ tăng lên, có đảm lượng rời khỏi TQ chứ không giống như con rùa mà rút đầu, như vậy sẽ không thú vị cũng không có ý nghĩa gì. Đợi một khi thương thế của các lão gia kia khôi phục thì bọn hắn sẽ làm thịt mày.

..

Trên đường lớn Bùi Đông Lai ngồi trong chiếc Mercedes-Benz S350, chạy vào biệt thự Đàn Cung.

- Trần tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không giống như Tiêu đại ca.

Trong xe, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 đấm:

- Ta sẽ thực hiện lời hứa với Tiêu đại ca, một ngày nào đó, ta sẽ diệt sạch Thần Võng, chó gà không tha.

Địa phát sát ky, long xà khởi lục.

Ngày này.

Bùi Đông Lai lên Diệp gia, đi lên sân khấu thế giới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)