← Ch.043 | Ch.045 → |
Theo tin tức nhân viên tình báo Nạp gia cung cấp, Nạp Lan Hiên dễ dàng tìm được Bùi Vũ Phu, ở gần nơi ở của Bùi Đông Lai.
Lúc này bọn họ ở trong tiểu khu tên Hòa Bình, tiểu khu này xây dựng những năm giữa của thập niên 90, nhà lầu sớm đã cũ nát ọp ẹp, được coi là khu bỏ đi của Trầm thành.
Có lẽ vì vậy mà tiểu khu rất tàn tạ, người ở đây hoặc là tầng lớp lương còm hoặc là những người buôn bán nhỏ.
Lúc này, chiếc BMW 740 của Nạp Lan Minh Châu chạy vào tiểu khu thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hiển nhiên bọn họ không hiểu, kẻ có tiền sử dụng BMW 740 tại sao lại chạy vào tiểu khu rách nát này?
Thấy ánh mắt hâm mộ, kinh ngạc của người chung quanh, Nạp Lan Minh Châu cảm thấy rất phê.
Nàng thích cảm giác được người khác ngưỡng mộ!
Dừng xe lại, Nạp Lan Hiên nhảy xuống trước mở cửa cho Nạp Lan Minh Châu.
Nàng thấy mặt đất bẩn thỉu, dường như sợ làm dơ giày của mình, khẽ nhíu mày cuối cùng không muốn xuống xe.
- Xem ra tình báo chính xác, chẳng hiều tại sao thời gian này buổi chiều Bùi Vũ Phu không hề đưa xe taxi ra ngoài mà lại cất ở nhà, biển số xe không sai.
Đón Nạp Lan Minh Châu xuống, Nạp Lan Hiên chỉ chiếc taxi cũ kĩ cách đó không xa.
- Lên lầu.
Biết Bùi Vũ Phu ở nhà, Nạp Lan Minh Châu cảm thấy phấn chấn, vội vàng đi lên lầu.
Trong căn phòng ở mé phía đông lầu hai, Bùi Vũ Phu đeo tạp dề tựa như một đầu bếp bận bịu nấu nướng.
Bởi gần thi vào trường cao đảng, Bùi Vũ Phu sợ Bùi Đông Lai thiếu dinh dưỡng nên khoảng thời gian này buổi chiều không lái taxi đi mà ở nhà nấu đồ ăn cho Đông Lai, chờ hắn về ăn xong lại chở đến trường học.
- Rầm...rầm.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Bùi Vũ Phu dừng tay, khẽ nhíu mày...
Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên vừa lên lầu hắn đã nghe tiếng bước chân hai người, lúc này tiếng gõ cửa truyền tới cùng tiếng bước chân, Bùi Vũ Phu dễ dàng đoán ra.
Cảm thấy nghi ngờ, Bùi Vũ Phu không cởi tạp dề, đi ra ngoài mở cửa.
Hắt xì!
Âm thanh khẽ vang lên, cửa phòng Bùi Vũ Phu bị giật ra, Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên xuất hiện trước mặt Bùi Vũ Phu, Nạp Lan Minh Châu đứng trước, Nạp Lan Hiên đứng lùi phía sau nửa bước tựa như người hầu vậy.
Hả?
Hai người Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan hiên thấy sự lôi thôi của Bùi Vũ Phu, còn đang đeo tạp dề dường như đang vào bếp khiến họ ngẩn người ra!
Bọn họ cũng không ngờ Bùi Vũ Phu lại có bộ dạng này. ,
- Xin hỏi hai người tìm ai?
Thấy vẻ kinh ngạc của hai người, Bùi Vũ Phu liền hỏi.
Lúc này trên mặt hắn không còn nụ cười hiền hậu chất phác nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Giọng Bùi Vũ Phu vang lên, Nạp Lanh Minh Châu cũng tỉnh ra, sự tôn kinh với hình tượng Bùi Vũ Phu trong lòng cũng biến mất sạch trơn, đổi lại là sự xem thường.
Nhưng nàng vẫn giữ nét mặt bình thường, tươi cười nói:
- Người khỏe chứ, Bùi thúc thúc, cháu là Minh Châu.
- Cháu là Minh Châu?
Sự thay đổi của Nạp Lan Minh Châu lọt vào mắt Bùi Vũ Phu, hắn hỏi.
- Bùi thúc thúc, là cháu.
Nạp Lan Minh Châu vẫn tươi cười nói:
- Cháu nghe cha nói người cùng Đông Lai đệ đệ ở Trầm thành nên thừa dịp mồng một tháng năm được nghỉ tới thăm.
- Vào đi.
Nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy, Bùi Vũ Phu cười ngây ngô.
Đây là Bùi Vũ Phu sao?
Nhìn bộ dáng lôi thôi cùng gương mặt ngô ngố của hắn, Nạp Lan Hinh cũng không tin vào mắt mình.
Nạp Lan Minh Châu lại không hề nghi ngờ, nàng cố nén cảm xúc khó chịu, bước vào căn phòng.
Trong phòng khách chỉ có một chiếc sô pha cũ nát cùng cái bàn gỗ tróc hết sơn, không còn gì thêm.
- Ngồi đi.
Bùi Vũ Phu chỉ chiếc ghế bảo hai người ngồi.
Nạp Lan Hiên xốc lại tinh thần, ngồi xuống ghế, Nạp Lan Minh Châu khẽ nhíu mày, vẫn ngồi xuống nhưng trong lòng không hề tình nguyện.
- Tuy rằng sô pha hơi rách nhưng ngày nào ta cũng lau, không bẩn đâu.
Bùi Vũ Phu cũng nhận ra biểu hiện của Nạp Lan Minh Châu, nói xong liền châm điếu thuốc rẻ tiền, rít một hơi rồi phả khỏi nghi ngút.
- Bùi thúc thúc, hoàn cảnh nơi này hình như không tốt lắm, nếu người không để ý, cháu sẽ gọi người trong nhà ra chợ mua vài bộ đồ dùng mới.
Nạp Lan Minh Châu nhìn Bùi Vũ Phu hút thuốc, suy nghĩ một chút liền nói.
Bùi Vũ Phu lắc đầu cười:
- Không cần, nơi này khá đầy đủ, mà cũng gần trường Đông Lai, nếu tiền thuê nhà đắt thằng bé sẽ không vui.
Nghèo vẫn hoàn nghèo, chút tiền con mà cũng tiếc rẻ!
Bị giội gáo nước lạnh khiến Nạp Lan Minh Châu khó chịu, thầm mắng vài câu nhưng không hề phát hiện nụ cười trên mặt Bùi Vũ Phu khi nhắc tới Bùi Đông Lai khác trước đó.
- Bùi thúc thúc, Đông Lai đệ đệ không có nhà sao?
Thấy Nạp Lan Minh Châu không nói gì, không khí trở nên trầm mặc, Nạp Lan Hiên liền tươi cười hỏi.
Bùi Vũ Phu lắc đầu:
- Sắp về rồi.
- À.
Nạp Lan Hiên cũng không biết nên nói gì thêm, liếc trộm Nạp Lan Minh Châu ngầm xin chỉ thị xem có cần làm theo kế hoạch làm việc... hắn là người nghe điện để lộ ra hôn ước.
- Minh Châu, hôm nay hai đứa tới đây chủ yếu là vì hôn ước của cháu cùng Đông Lai đúng không?
Thấy hai người im lặng, Bùi Vũ Phu lại châm thêm một điếu thuốc.
- A
Nạp Lan Minh Châu đang suy tư nghe thấy liền giật mình, nhìn Bùi Vũ Phu bằng ánh mắt kinh hãi.
Sửng sốt một chút, Nạp Lan Minh Châu nhìn sang Nạp Lan Hiên cũng đang kinh ngạc ra hiệu bảo hắn làm theo kế hoạch.
Được nhắc nhở, Nạp Lan Hiên liền hiểu ra vội lên dây cót tinh thần nói:
- Bùi thúc thúc, hôm nay Minh Châu tỷ tới đây ngoài gặp người, thực ra là còn muốn gặp Đông Lai, xem hai bên có hợp hay không.. Minh Châu tỷ hơn Đông Lai đệ ba tuổi, nàng sợ Đông Lai sẽ ghét mình.
- Ha ha...Minh Châu, Đông Lai xuất thân bần hàn, cháu lại là đại tiểu thư Nạp Lan gia, nói ghét bỏ phải là cháu ghét nó, nó làm sao ghét bỏ cháu được?
Chưa đợi Nạp Lan Hiên nói xong Bùi Vũ Phu đã mỉm cười cắt ngang.
Nạp Lan Minh Châu sửng sốt nhưng vẫn cười nói:
- Bùi thúc thúc nói quá lời, hôn sự này là do người cùng chau cháu tự định đoạt, người hai lần có ân với Nạp Lan gia chúng cháu nên cháu sẽ không ghét bỏ Đông Lai đệ đệ.
- Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này mà không chê?
Bùi Vũ Phu vẫn cười ngây ngô.
Nạp Lan Minh Châu trầm ngâm một lạt, nghiêm giọng nói:
- Bùi thúc thúc, bởi ông nội cùng cha cháu rất coi trọng việc tương lai cháu phụ trách sự vụ trong Nạp Lan gia. Nếu cháu kết hôn với Đông Lai đệ dệ thì hắn cũng phải làm việc cho Nạp Lan gia, chia sẻ gánh nặng của Nạp Lan gia. Vốn dĩ cháu không ghét bỏ Đông Lai đệ đệ, nhưng cháu nghe nói gần đây thành tích học tập của hắn xuống dốc, dường như không có chí tiền thủ. Cháu gặp cũng là để cổ vũ hắn, để cho hắn có ý chí phấn đấu.
- Minh Châu, thực chúc mừng cháu được gia gia cùng cha dạy bảo, sau này xem ra gánh nặng chấn hưng Nạp Lan gia sẽ đặt lên vai cháu rồi.
Bùi Vũ Phu mỉm cười:
- Nhưng phải thất lễ rồi...Đông Lai sẽ không vào Nạp Lan gia.
- Bùi thúc thúc...
Nạp Lan Minh Châu muốn nói thêm.
- Minh Châu, cháu không cần lo ông cùng cha trách móc, cháu cứ về nói đây là quyết định của ta.
Bùi Vũ Phu thản nhiên nói.
- Dạ.
Ngạc nhiên vì lời Bùi Vũ Phu nói, Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên ngẩn người nhưng lại cảm thấy vui vẻ.
Tin mừng, Nạp Lan Hiên cũng bội phục sự cao minh của Nạp Lan Minh Châu, hiểu việc nắm tình hình, dựa vào tính tính kiêu ngạo của Bùi Vũ Phu làm điểm đột phá.
Nắm bắt tình hình?
Không.
Là ghét bỏ.
Nhưng mà...
Ai ghét ai mới là vấn đề!
← Ch. 043 | Ch. 045 → |