← Ch.457 | Ch.459 → |
-Báo cáo thủ trưởng, tiểu đội đặc chiến Long Hồn đã có mặt, đang chờ chỉ thị!
Rất nhanh, Từ Thế Hải và Diệp Cô Thành bị thu hút bởi nhóm người Bùi Đông Lai hai trước ba sau, tiến tới báo cáo, tiếng xé gió gào thét, như cắt qua bầu trời.
"Bá!"
Tiếng nói vang lên đó là của Bùi Đông Lai, tất cả thành viên tiểu đội đều cúi chào, động tác chỉnh tề, cứ như một người đang chào vậy.
"Bá!"
Diệp Cô Thành và Từ Thế Hải cũng hoàn lễ, vẻ mặt nghiêm túc.
- Thượng úy Bùi Đông Lai, dựa theo quyết định của thị ủy, thời hạn huấn luyện 2 tháng ở Thiên Sơn đã hết, cấp trên phái tôi đến để kiểm tra thành quả của các cậu.
Buông tay xuống, Diệp Cô Thành khôi phục vẻ lãnh mạc, nhưng ngữ khí lại có phấn khác thường:
- Tuy tôi không biết các cậu tập luyện thế nào, nhưng tôi tin rằng, các cậu đã có thể tham gia cuộc thi đáu quân sự, tôi tin rằng, các cậu hoàn toàn có thể mang về những thành tích đáng để kiêu ngạo.
- Cảm ơn thủ trưởng đã tín nhiệm.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, vẫn giọng to, bình tĩnh như nước, ngay cả Trần Anh, Tiêu Cường, Vương Khuê, cùng Tôn Nhận cũng không lộ ra vẻ kích động gì.
Bởi vì để được tham gia chiến đấu bọn họ đã trả giá rất nhiều, cho nên bọn họ tin chắc khi lên võ đài, sẽ cho quân lính tinh nhuệ trên thế giới biết rằng quân nhân Tung Của là như thế nào!
Buổi nói chuyện ngắn ngủi trôi đi, nhóm Bùi Đông Lai theo Diệp Cô Thành, Từ Thế Hải lên trực thăng.
Bên trong phi cơ, cả năm người không khỏi bồi hồi khi phải xa cái trụ sở huấn luyện sơ sài này... Khi phi cơ cất cánh bay đi, bọn họ không nhịn được phải hướng ánh mắt về Cao Sơn hồ.
Không một nơi nào mà không có đổ mồ hôi cố gắng của bọn họ, nơi đây đã chứng kiến sự trưởng thành của họ!
Đây là nơi mà họ sẽ nhớ mãi!
...
Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Cô Thành và Từ Thế Hải đại biểu cho toàn bộ quân khu Bắc Cương tiễn nhóm Bùi Đông Lai lên đường.
Trước khi Bùi Đông Lai lên máy bay trực thăng, Diệp Cô Thành đưa một đống tư liệu cho Bùi Đông Lai.
Đây chính là nhiệm vụ chính của hắn, cung câp toàn đội dữ liệu của đội ngũ tham gia thi đấu.
Bùi Đông Lai tối hôm qua ở trụ sở Thiên Sơn có thấy qua Diệp Cô Thành, thì đã đoán được mục đích của Diệp Cô Thành hôm nay, chỉ không có nghĩ là tới trước giờ bay Diệp Cô Thành mới giao tư liệu cho hắn.
-Một người đội trưởng bộ đội đặc chủng xuất sắc, không phải là trên chiến trường giết được bao nhiêu tên, mà phải là hoàn thành nhiệm vụ được giao mà khi trở về không thiếu một huynh đệ nào.
Thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai có chút nghi hoặc, Diệp Cô Thành trầm giọng nói:
-Những lời này, là đội trưởng của tiểu đội Đằng Long và Long Nha, cậu không được phép quên.
Bùi Đông Lai gật đầu
-Địch nhân có thực lực rất mạnh, nhưng tôi hi vọng lúc trở về không thiếu một ai,
Đang nói, Diệp Cô Thành đột nhiên cao giọng nói:
-Thượng úy Bùi Đông Lai, cậu nói cho ta biết, có làm được hay không?
-Thưa thủ trưởng, có!
Bùi Đông Lai vận khí đan điền, lớn tiếng trả lời, vang như sám rền, vang vọng khắp quân khu Bắc Cương
"Bá!"
Diệp Cô Thành không nói gì nữa, dẫn đầu kính lễ Bùi Đông Lai, đám người Từ Thế Hài thấy thế cũng làm theo.
-Mọi người, chào!
Bùi Đông Lai một tay ôm tư liệu, truyền đạt mệnh lệnh
"Bá"
Dưới ánh rạnh đông, lấy Bùi Đông Lai cầm đầu, năm đội viên hướng Diệp Cô Thành, Từ Thế Hải đám người làm lễ, như muốn dùng cách này nói cho hắn biết: thủ trưởng cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm cho quân nhân Tung Của mất mặt!
-Lên đường
Buông cánh tay, Bùi Đông Lai truyền đạt mệnh lệnh, đợi cho đám người người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận chuẩn bị võ trang xong, liếc mắt nhìn Diệp Cô Thành một cái, rồi cũng đi theo lên máy bay.
Sau một lát, chiếc máy bay đã bay lên không tiến về phương Bắc
...
- Đông Lai, lúc nãy Long Vương đưa cho cậu chắc là báo cáo thực tế tình hình của các đội dự thi? Coi thử xem có đối thủ nào đáng đánh không?
Trong phi cơ, Tiêu Cuồng mắt tỏa sánh nhìn chằm chằm vào tư liệu trên tay của Bùi Đông Lai, mặt tràn đầy hưng phấn nói, cảm giác không hề có chút e sợ khi ra chiến trường, mà giống như đi trình diễn thân thủ.
Nghe Tiêu Cuồng nói vậy, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận ba người mặt tràn dầy chờ mong nhìn về đống tài liệu trên tay Bùi Đông Lai, tha thiết muốn biết đối thủ là thần thánh phương nào.
- Lần tham gia thi đấu của bộ đội đặc chủng có ba mươi sáu nước, trong đó chỉ có vài đội là đáng lưu ý.
Bùi Đông lai mở tư liệu, xem xong Bùi Đông Lai tổng kết:
- Bộ đội đặc chủng vùng châu thổ của Mỹ, Alpha của Nga, Thần Phong của Nhật, lính đặc chủng hoàng gia của Anh, quân đội Hồng Sắc Ma Quỷ của Ấn, 707 của Hàn, lính biên phòng số 9 của Đức, bộ đội đặc chủng Châu Mỹ....
- Đông Lai theo ka được biết, bộ đội đặc chủng Châu Mỹ có thực lực bình thường, trong các cuộc thi trước thứ hạng đều không cao, sao lại coi trọng bọn họ?
Chờ Bùi Đông Lai nói xong, Vương Khuê hỏi
- Lúc trước, tôi đã nói rồi, cuộc thi đấu lần này, các nước đều không có cung cấp danh sách người tham gia thi đấu, cho nên họ có thể có vũ khí bí mật.
Bùi Đông Lai sắc mặt phức tap nói:
- Chắc mọi người cũng biết 'Bộ Lạc Cuông Nhân' của Nam Mĩ chứ, lần này trong bộ đội đặc chủng Châu Mỹ sẽ có họ.
-Cái gì?!
Khi nghe Bùi Đông Lau giải thích, Vương Khuê và Tôn Nhận hồn
-Thành viên hắc đạo mà mà cũng có thể tham gia cuộc thi của đặc công sao? Quân đội bên đó làm sao có thể làm như vậy?
-Vương ca, Tôn ca, không dám dấu diếm. Bộ Lạc Cuồng Lạc có tư thù với tôi, lần này chúng hướng về tôi mà đến.
Bùi Đông Lai híp mắt, nói:
-Bọn chúng có thể vào được, lý do rất đơn giản, bởi vì bọn chúng mạnh, có thể ảnh hưởng đến quân đội Châu Mỹ.
Lời của Bùi Đông Lai làm cho bọn Vương Khuê, Tôn Nhận không nói nên lời.
Còn đói với người hiểu Bùi Đông Lai nhất là Tiêu Cuồng, thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm trọng:
-Đông Lai, nếu ka đoán không sai. Thì tới tìm cậu không chỉ có Bộ Lạc Cuồng Nhân đâu nhỉ?
-Căn cứ theo tin tình váo, tổ chức Ma Bồ, nghị viện Mafia, Bộ Lạc Cuồng Nhân đều có phái người tham gia
Bùi Đông Lai thành thật trả lời
-Có thông tin cụ thể không?
Trần Anh nhíu mày.
- Mafia sẽ phái người tên là Merck, theo tình báo là chiến sĩ cấp tám, tương đương với Hóa Kính đại thành, Bộ Lạc Cuồng Nhân thì có một gia hỏa tên là Robert, cũng là một chiến sĩ cấp tám. Còn bên tổ chức Ma Bồ, thì làm một nữ nhân tên là Tô Bồ Đề, là người đã đánh nhau với tôi vài ngày trước trên Thiên Sơn, nàng ta cũng là Hóa Kính đại thành.
Nói tới đây, Bùi Đông Lau dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
-Theo cuộc chiến ngày đó của tôi với Tô Bồ Đề, thì thực lực của cô ta không chỉ là Hóa Kính đại thành đâu, ba người này có thực lực cường đại hơn trong tư liệu.
Không khí trong phi cơ bỗng nghiêm trọng, sắc mặt cả bốn người đều ngưng trọng.
Trong bọn họ chỉ có Bùi Đông Lai là thực lực cực mạnh, mà ba người này còn mạnh hơn cả Bùi Đông Lai, nếu đụng nhau thì ....
- Trừ bỏ ba tổ chức trên, các nước còn lại đều phái ra các cao thủ cường đại vào trong quân đặc công lần này.
Thấy đám người Tiêu Cuồng bị đả kích, Bùi Đông Lai trầm giọng rồi nói.
- Con bà nó, dám vương bát đản này sao mạnh quá vậy, sao mà đánh lại đây?
Tiêu Cuồng bực mình nói:
- Càng quan trọng hơn, nếu bên trên đã biết như vậy, sao không chuẩn bị đi, lỡ mấy tên này có ý đồ thì làm sao bây giờ?
-Cuồng ca, trong đánh trận, không phải cứ chỉ dựa vào năng lực tác chiến của từng binh sĩ, với lại chúng ta kì này đến đây là để thi đấu chứ không phải dánh nhau tới chết, cho nên tôi cũng nói thẳng, chúng ta tới đây chỉ là để giành thành tích thôi.
Bùi Đông Lai nhắc nhở một câu, sau đó bổ sung:
-Mọi người đừng quá lo lắng, kẻ trên thế giới muốn tôi chết không ít, nhưng mọi người thấy đấy, tôi vẫn còn sống mà.
-Nếu đám vương bất đản kia muốn giết cậu, tôi sẽ là người đầu tiên chém chúng!
Tiêu Cuồng nghe vậy, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Vương Khuê cùng Tôn Nhận nắm chặt hai tay, đều nói:
-Chúng tôi cũng như thế.
-Theo tôi bọn họ không dám làm bậy đâu.
Tràn Anh cau mày, suy nghĩ nói:
-Dù sao, đây là trận thi đấu toàn cầu, là vinh dự của các đội tham gia. Mặt khác 3 tổ chức kia nếu muốn nhân cơ hội này làm bậy, thì cũng sẽ không cho người lấn vào trong đám đặc công, mà sẽ cho người ám sát.
-Hả?!
Khi nghe Trần Anh phân tích, đám người Tiêu Cuồng ba người ngẩn người sau đó như giác ngộ được chân lý.
-Vậy bọn chúng muốn gì?
Tiêu Cuồng không nhịn được hỏi
Trần Anh đồng tử mỉm cười, nhưng lai có chút lo lắng nhìn về Bùi Đông Lai:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đảm bảo trong trận đấu, bọn họ sẽ xuống tay với Đông Lai
-Trần tỷ, nếu suy đoán của tỷ là đúng, tôi cam đoan Russia sẽ là mồ chôn của bọn chúng!
Bùi Đông Lai nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng.
← Ch. 457 | Ch. 459 → |