← Ch.463 | Ch.465 → |
- Merce các hạ, không thể không nói, tư liệu về tôi các hạ đã thu thập rất khá, nhưng các ông lại xem nhẹ một điều.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh, giống như là đang nhắc đến một chuyện nhỏ, không đáng kể.
Merce không nhịn được hỏi:
- Cái gì?
- Ta lớn lên trong một hoàn cảnh không công bình.
Bùi Đông lai cười hờ hững, trong giọng nói lại tràn ngập sự tự tin làm cho Merce có chút khiếp sợ:
- Tôi cùng các chiến hữu đến đây là vì chức quán quân. Cảm tạ sự chiếu cố của các ông bởi vì chúng chức quán quân này có giá trị rất cao, và nó đã được để sẵn cho chúng tôi.
- Mỗi một đội dự thi là đều nhắm tới chức quán quân, chúc anh may mắn. Bùi Đông Lai
Mặc dù ở Bùi Đông Lai toát ra sự tự tin làm cho Merce kinh ngạc, cũng làm cho hắn không thể tin dược, nhưng mà nếu như mà Bùi Đông Lai có thể trong vòng 20' không bị bắn trúng, sau đó thoát khỏi rừng tùng thì đây là một chuyện không thể.
Nghe Merce chúc phúc, nhưng bằng cái giọng kinh thường, Bùi Đông Lai cũng không nói nhiều, mà miệng cười đáp lại:
- Cám ơn.
Merce không nói gì, mà đi nhanh tới chỗ của bốn gã Dong Binh Vương cùng với Ratatosk rồi đi về phía trước
Rất nhanh, 16 người tham gia cuộc thi đã bắt dầu lên đường
Nương theo ánh trời chiều, tại nơi xuất phát có rất nhiều trang bị, như súng ống, đạn cao su cái gì cũng có đầy đủ.
- Merce các hạ, 10' nữa trận đấu nữa sẽ bắt đầu, các vị chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Ratatosk dừng bước, nói với Merce.
Merce cúi chào Ratatosk nói:
- Tướng quân Ratatosk cứ yên tâm, tôi cùng các an hem của mình đã sẽ nghiêm túc giúp đỡ ban tổ chức hoàn thành trận thi đấu lần này.
- Tôi rất yên tâm với các vị.
Ratatosk mỉm cười, chào theo nghi thức quân đội
Đám Merce thấy thế cũng không nói nhiều, mà như 5 con báo trong chớp mắt đã biến mất trong rừng.
Chứng kiến tốc độ của 5 người Merce, không ít đội viên giật mình, mà những ai tham gia vào trận thi đấu đột kích cá nhân này cũng đều tỏ ra ngưng trọng.
- Trên đây là các trang bị, các anh có 10' để chuẩn bị.
Ánh mắt của Ratatosk như dao sắc, quét qua các đội viên dự thi, mặt không biến sắc nói.
"Vù"
"Vù"
Lời Ratatosk vưa phát ra, các đội viên dự thi liền bắt đầu chạy về bãi đất trống, sôi nổi chọn cho mình một trang bị hữu dụng, rồi lấy một đống đạn, nhưng mà đa số đều chọn trang bị ngụy trang.
Sau đó, khi các đội viên đã lấy trang bị xong, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào người Bùi Đông Lai.
- Tại sao hắn lại đứng nguyên tại chỗ?
- Chẳng lẽ hắn không cần đồ để ngụy trang, chỉ cần các đồ vật tren người là có thể đánh thắng 500 Dong Binh tinh anh và 5 đại Dong Binh Vương vượt qua rừng tùng sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai đứng yên bất động, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thậm chí Tô Bồ Đề, Battty Ann cùng Meeerck cũng tỏ ra kỳ quái, liếc nhìn Bùi Đông Lai.
Đói mặt với nhiều ánh mắt kinh ngạc, nhưng Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như nước.
- Xem ra tên gia hỏa không biết xấu hổ này đã biết mình không cách nào thành công, cho nên đã bỏ cuộc rồi.
Phác Trí Dũng cũng đã chuẩn bị trang bị cho mình, thấy Bùi Đông Lai vẫn đứng yên, liền nghĩ nghĩ, khóe miệng nở ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
- Chẳng lẽ hắn biết rõ thế nào cũng thua, nên làm màu che dấu bộ mặt thật? Hắc hắc, người Trung Quốc đúng là đạo đức giả.
Vẻ mặt Gele tỏ ra trào phúng xem thường Bùi Đông Lai.
Không riêng gì Phác Trí Dũng và Gele, tất cả các đội viên khác đều nhìn Bùi Đông Lai với con mắt trào phúng.
- Trận thi đấu thứ nhất bắt đầu.
Thấy các thí sinh dự thi đã trở về hàng, Ratatosk liền bắn súng lên trời, để trận đấu chuẩn bị bắt đầu.
"Pằng"
Tiếng súng vang lên, liền thấy Trát Tây Đức dùng tốc độ kinh người, thoáng đã biến mất.
Thật nhanh.
Tốc độ và sức bật của Trát Tây Đức đáng sợ không gì sánh kịp, làm cho đa số người ở đây âm thầm cảm thán, Trát Tây Đức dùng tốc độ cực nhanh đi vào rừng tùng.
"Pằng...Pằng"
Rất nhanh, trong rừng truyền đến những tiếng súng dồn dập nói nhau không dứt, Trát Tây Đức đang giao chiến với 500 Dong Binh tinh nhuệ.
Trận giao chiến ngắn ngủi trôi qua, tiếng súng cũng tắt dần, nhưng bóng dáng thì đã biến mất tăm hơi.
Hẳn là Trát Tây Đức cũng chưa bỏ mình.
Có lẽ là bởi vì Trát Tây Đức thể hiện ra thực lực cường đại, có lẽ là trận đấu vừa mới bắt đầu, mặc dù tiếng súng đã biến mất nhưng mà không ai cho rằng Trát Tây Đức đã rời khỏi trận đấu một cách nhanh chóng như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh suy đoán của bọn họ, tiếng súng lại vang lên thẳng cho đến khi đồng hồ bước qua phút 18' thì tiếng súng mới ngừng lại.
- Đội trưởng đội đặc chủng nước M Trát Tây Đức đã bị hạ gục khi chỉ mới vượt qua 1km.
Lúc này, thân là người phụ trách Ratatosk thông qua được điện thoại của Merce thông báo tới mọi người.
Ngoài Bùi Đông Lai ra, thì ai cũng tỏ ra ngỡ ngàng khi nghe được tin này. !
Bởi vì bọn họ đã thấy được thực lực của Trác Tây Đức, cứ tưởng là hắn sẽ dễ dàng thành công mà xuyên qua rừng tùng.
Mà bây giờ nghe Ratatosk nói Trác Tây Đức tốn chín trâu hai hổ, tốn tận 18 phút mà chỉ đi được 1km.
Điều này làm cho đa số đội viên dự tho cảm thấy không còn tự tin nữa.
Vẻ mặt của Phác Trí Dũng, Cương Bản Nhật Xuyên và Gele cũng không còn tỏ ra tự tin như trước nữa.
Chỉ có đội trưởng Rus Alpha là Phổ Tư Cơ và đội trưởng đội biên phòng thứ 9 của Ger là vẻ mặt trấn định.
Phổ Tư Cơ có thực lực cường đại đã vậy còn là chủ nhà, nên trong lòng tràn ngập tự tin.
Còn về phần nước Ger, thì bọn họ là những người có tố chất tâm lý rất tốt, cho nên bọn họ sẽ không để lộ ra vẻ nhụt chí trước mặt nhiều người.
Tâm tình quyết định thắng bại.
Những lời tất nhiên là đúng, nhưng với điều kiện là phải có thực lực cường đại.
Không có thực lực cường đại thì tâm tính tốt cũng vậy!
Cho nên ở trong những đợt tiếp, một ít đội viên có thực lực không đủ, tâm tình không xong, nên đã bỏ cuộc.
Mà Phác Trí Dũng tuy có tâm tính tốt, nhưng thực lực lại cùi bắp nên đành phải bỏ cuộc khi trận đấu vừa diễn ra đến phút thứ 8.
Cương Bản Nhật Xuyên thì kiên trì đến phút 20, mà Lehmann đội trưởng đội biên phòng thứ 9 của Ger cũng chỉ kiên trì đến phút thứ 16, sau đó rời khỏi trận đấu.
Hắn cũng chỉ thành công qua được gần 1 km.
- Không ai có thể vượt qua được sao?
Khi Ratatosk công bố kết quả của Lehmann, đa số đều hỏi thầm trong lòng ánh mắt hướng về đội trưởng Rus Alpha Rus là Phổ Tư Cơ.
19' sau.
- Đội trưởng Phổ Tư Cơ của Alpha Russia đã trở thành người đầu tiên vượt qua được thử thách, hạ gục 132 địch nhân.
Thành tích của Phổ Tư Cơ làm cho mọi người xôn xao.
Phổ Tư Cơ đã mang đến cho mọi người một hi vọng.
Nhưng mọi người lại hoài nghi có phải là gà nhà được thả cho qua không.
Mặc dù nghi ngờ nhưng ai cũng biết là gà nhà thì lúc nào cũng luôn được ưu ái một chút.
1h sau, cũng chỉ có 1 người thành công xuyên qua rừng tùng.
Đó chính là Gele.
Mà hắn chỉ cần 16' để vượt qua.
Thành tích đó làm hắn lên ngôi đầu bảng.
Sau khi hắn trở về có 2 đã tên bắt đầu nhưng chỉ mới 3' thì liền đã rời trận đấu.
- Tên TQ bỏ đi kia, còn làm màu cái gì nữa, thôi thì bỏ cuộc luôn đi để mắc công làm trò cười cho thiên hạ.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Tao nói ròi tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là thực lực, bọn mày cứ chóng mắt lên mà nhìn đi.
Không thèm để ý tới Gele, Bùi Đông Lai bắt đầu tiến vào trận đấu.
Im lặng không có nghĩa là yếu đuối, mà là lười nói.
*****
Lúc này, thân thể Bùi Đông Lai như một cây súng lên nòng, chỉ chờ Ratatosk nổ súng là hắn liền bắt đầu.
- Đội trưởng Long Hồn TQ, trước khi bắt đầu ta muốn hỏi anh một vấn đề.
Khi Bùi Đông Lai dang chờ đợi tiếng súng, thì ánh mắt của Ratatosk tỏ ra phức tạp, nhìn vào Bùi Đông Lai.
Đối mặt với câu hỏi của Ratatosk, Bùi Đông Lai ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Giáo quan cứ hỏi.
- Mọi người tham gia đều xài trang bị ngụy trang, tại sao anh không dùng?
Ratatosk hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Không chỉ có Ratatosk mà tất cả các đội viên đều tò mò, cho nên khi Ratatosk vừa mở miệng, bọn hắn liền trông chờ đáp án của Bùi Đông Lai.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của đám đông, Bùi Đông Lai sắc mặt không đổi nói:
- Báo cáo giáo quan, theo tôi được biết mục đích của lần thi đấu này chính là để cho mỗi người trong chúng ta trở thành một chiến binh chân chính.
- Đúng vậy.
Ratatosk gật đầu, nhưng không hiểu vì sao Bùi Đông Lai phảinói vậy.
Không riêng gì hắn, thành viên của các đội dự thi cũng không hiểu gì.
- Giáo quan, thứ cho tôi mạo muội, tôi cũng muốn hỏi ngài một câu: Nếu lát nữa chiến đấu xảy ra, chúng ta có thể sử dụng trang bị ngụy trang kịp không?
Bùi Đông Lai đá trả lại cho Ratatosk.
Ratatosk khẽ nhếch miệng, nhưng không nói ra lời nào, vẻ mặt xấu hổ.
Bởi vì... Hắn biết, đáp án chỉ có một câu, khi đã tham gia cuộc chiến thì không thể nào ngụy trang kịp được.
Không tiêng gì Ratatosk mà các dội viên đều đã hiểu ra.
- Cảm ơn anh, anh đã cho chúng tôi thấy những điểm sai của kì tổ chức này, chúng tôi sẽ khắc phục ở những trận thi đấu sau.
Sau vài phút đồng hồ ngắn ngủi, Ratatosk điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Bất quá để công bằng, tôi cho anh thêm mười phút đề chuẩn bị đồ ngụy trang giống các thành viên khác.
- Cảm ơn ý tốt của ngài, giáo quan.
Bùi Đông Lai cảm ơn, nhưng trong lòng Ratatosk cũng hiểu là Bùi Đông Lai từ chối ý kiến của mình.
- Được rồi, chúc anh may mắn.
Ratatosk sắc mặt phức tập, nhìn Bùi Đông Lai, rồi giờ súng lên trời, tay bóp cò.
"Pằng"
Tiếng súng bang lên, Bùi Đông Lai lao đi cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đã biến mất, làm cho mọi người ở đây kinh hoàng, tốc độ của Bùi Đông Lai thật sự rất nhanh, làm cho họ không nhìn rõ Bùi Đông Lai tiến vào rừng tùng như thế nào.
- Tiểu tiện nam, chỉ có 2 tháng không gặp, thực lực lại tăng tiến nữa rồi.
Vẻ mặt Tô Bồ Đề như có suy nghĩ gì.
Battty Ann ở cách đó không xa, đồng tử thu nhỏ lại, ngay cả Merck cũng đang nhíu mày không biết là suy nghĩ cái gì.
-Tư liệu ghi hắn mới chỉ là lục cấp thôi mà? Sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Gele ban nãy xuất sắc lên ngôi đầu bảng, kiêu ngạo khiêu khích Bùi Đông Lai. Giờ chứng kiến tốc độ khủng khiếp của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt tỏ ra khiêp sợ, mà thần kinh cũng bất an.
- Hừ, cho dù hắn che dấu thực lực thì sao chứ? Hắn cũng không có ngụy trang, mà chẳng lẽ Merce lại bỏ qua, cho hắn vượt qua rừng tùng sao?
Gele nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa Merce và Bùi Đông Lai trước đó thì thở phào một hơi.
"Pằng...Pằng"
Giống như đáp lại cho ý nghĩ đó của Gele, vừa mới bước vào rừng tùng, đã có hơn 10 viên đạn cao su Bùi Đông Lai bắn về phía Bùi Đông Lai.
Từng viên đạn từ tren những thân cây, trong bụi cỏ bắn ra, nhưng đều không chạm được tới một sợi tóc của Bùi Đông Lai.
- Đâu rồi?
Vẻ mặt của hơn 10 tên Dong Binh tỏ ra hoài nghi.
"Pằng...Pằng"
Không đợi 10 tên Dong Binh nghĩ ra đáp án. Bùi Đông Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới, vừa chạy vừa bắn, bắn phát nào là trúng phát đó.
Viên đạn bay ra như có gắn thiết bị truy tìm, không đợi mấy tên Dong Binh kịp né, đã bắn trúng cái mũ sắt của bọn chúng.
Mấy tên kia muốn tránh nhưng tiếng vang của viên đạn đã báo cho biết rằng mình đã mất quyền thi đấu.
Trong nháy mặt đã loại dược hơn 10 tên Dong Binh, mà không bị một thương tích gì.
Khi 10 tên Dong Binh kia ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai đâu nữa.
- Thoát rồi sao?
Một gã Dong Binh không trúng đạn hướng về đồng bạn hỏi.
Mấy tên con lại đều ngơ ngơ ngác ngác, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Tên Dong Binh vừa hỏi thấy thế, liền cầm điện thoại lên báo cáo:
- Báo cáo đội trưởng, địch đã đột phá được vòng tuyến thứ nhất, tốc độ của hắn cực nhanh...
"Pằng...Pằng"
Tên đó chưa kịp báo cáo xong thì tiếng súng lại vang lên.
- Chằng lẽ chưa gì mà tên kia đã tới phòng tuyến thứ hai?
Tên Dong Binh đó dừng việc báo cáo, quay đầu nhìn xung quanh.
Giống như để trả lời cho hắn, một tên Dong Binh ở phòng tuyến thứ hai gọi cho hắn, giọng nói tỏ ra phẫn nộ:
- Fukc, đám phòng tuyến số 1 ngu ngốc, các ngươi bị ngu à? Sao không báo trước? Các ngươi....
"Pằng"
Tên đó chưa kịp nói hết thì một viên đạn cao su đã bắn trúng cái mũ sắt của hắn.
Sau đó có một người mặc quân phục không nói không rằng, lướt qua hắn, đi về phía trước.
- Tên điên, hắn không cần ngụy trang gì cả, mà là giống như một con trâu điên, xông thẳng về phía trước.
Một gã Dong Binh vừa định giơ súng lên bắn, kết quả lại thấy thân ảnh của Bùi Dông Lai đã biến mất làm cho hắn tức ói máu, gào khóc kêu lên:
- Tốc độ nhanh như vạy sao mà nhắm kịp, muốn mà đánh thắng tên này thì chỉ còn cách bao vây bốn phương tám hướng mà thôi!
- Hỗn đản, im miệng cho ta!
Không đợi mấy tên dong binh báo về, điện thoại đã truyền đến tiếng của Merce, giọng nói trầm thấp:
- Các người làm cái quái gì đó? Chẳng lẽ cứ để hắn tự nhiên như ở nhà vậy sao?
Không có hồi âm.
"Hô... Hô..."
Sự im lặng trôi qua, trên sóng vô tuyến tràn ngập tiếng thở dốc, một gã đội viên bị bắn trúng đạn cao su hô:
- Báo cáo đội trưởng, xin lỗi cho tôi thât lễ, nhưng mà nếu không được chửi thề chắc tôi điên lên quá.
- Đội trưởng, tốc độ của tên kia thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi mà chúng tôi không kịp nắn lén thì đã dính đạn ngay đầu! Kỹ năng bắn súng của hắn quả thật là biến thái, có Thượng đế làm chứng chúng tôi vừa thấy hắn thì chưa kịp gì đã ăn đạn lên đầu rồi. Ôi Fukc, làm sao mà hắn biến thái thế?
Không có tiếng hồi âm, bên kia đã đứng chết trân.
*****
Buồi chiều, đa phần mọi người đều đã thi đấu xong, chỉ còn Bùi Đông Lai mà thôi, tất cả mọi người đều chờ Ratatosk đọc kết quả.
Mặc dù ánh mặt chời có chút chói mắt, nhưng mà khi Bùi Đông Lai tiến vào rừng tùng được 30s thì vẻ mặt Ratatosk rất phấn khích.
Vừa bắt đầu, mắt Ratatosk trợn to, vẻ mặt biến sắc, sau đó miệng khẽ nhếch, khóe miệng run rẩy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao giáo quan lại có phản ứng như vậy.
Thấy biểu hiện khác thường của Ratatosk, mọi người xung quanh đều tỏ ra nghi hoặc.
........
- Câm miệng!
Sau khi nghe tin từ một tay súng bắn tỉa, vẻ mặt của Merce tỏ ra âm lãnh, con người tràn ngập sự tức giận, hắn đã phá lệ chiếu cố Bùi Đông Lai, để cho hắn biết Dong Binh không phải là loại giá áo túi cơm, nhưng mà hiện giờ Bùi Đông Lai không nể nang gì cả đi lại thoải mái như chốn không người, rồi làm thịt mấy tên Dong Binh.
Điều này có thể làm cho hắn không tức giận sao?
Một lát sau, Merce bình tâm trở lại, ngữ khí âm trầm nói:
- Trước trận đấu ta đã nói qua với các ngươi, tên kia từng mang theo một đám ô hợp tiêu diệt Dong Binh đoàn Seberia cho nên hắn chính là đối tượng của chúng ta trong lần này, ta muốn các người phải dồn hết toàn lực, không được lơ là, biến đây là một trận chiến thực sự.
- Thông qua trận đấu vưa rồi, các ngươi hẵn đã thừa nhận, là hắn có thể một mình tác chiến không ngán ai. Lát nữa, ta mong mọi người lấy lại tinh thần, đem trận đấu này thành trận chiến sinh tử, đem đạn cao su thành viên đạn chân chính! Nhớ kỹ chỉ cần trúng 1 viên đạn thì coi như hắn đã chết!
Phải thừa nhận là Dong Binh Vương đứng đầu, bản thân Merce có năng lực tác chiến cường hãn, mà còn có khả năng dùng lời nói làm tăng khí thế, sau đó mới an bài:
- Phía trước may mắn mà vẫn còn rào cản, toàn bộ những người còn lại ở tuyến phòng thủ thứ 3 liền bắt đầu bao vây hắn, nhớ trong lúc chiến đấu hãy chiếu cố cho nhau, nếu thấy kẻ địch thì phải bắn chết nghe rõ không?
- Rõ!
- Giết hắn!
Merce hét lên một tiếng, sau đó cúp máy, rồi nói với 4 gã Dong Binh Vương khác:
- 4 vị đứng chéo ở đây, tôi phụ trách chắn nơi đường ra.
Nói xong Merce mở ba lô lấy một khẩu súng bắn tỉa ra, động tác ráp súng thuần thục, lúc trước hắn không nghĩ là mình phải ra tay.
Không tiêng gì Merce mà 4 tên kia cũng nghĩ vậy.
Bất quá.
Giờ phút này khi nghe Bùi Đông Lai kiêu ngạo đột kích làm bọn hắn dựng cả tóc, không nói hai liền cầm súng tìm những địa điểm có thể bắn tỉa được, tiến hành bắn lén Bùi Đông Lai.
....
Trong rừng, Bùi Đông Lai chạy như điên, đột nhiên dừng bước rồi quỳ rạp xuống đất, áp tai vào đất để lắng nghe những tiếng động ở xung quanh.
Hắn nghe được tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe được.
Hắn biết mình đã bị hơn 100 tên Dong Binh tinh nhuệ bao vây, nên hắn sẽ chọn ẩn nấp, mà không công phá nữa, lúc này hắn bắt đầu ngụy trang, lợi dụng cành cây, lá cây bên đường tạo thành một cái nón, dồng thời đem cỏ dại quấn lên cây súng của mình.
Ngụy trang xong, hắn chạy như điên về trước hơn 10m, mỗi một bước đều dùng sức in lại dấu chân trên mặt đất, sau đó hắn nhẹ nhàng trở lại con đường cũ, tìm một chỗ để ẩn nấp vào.
Nhưng lần này hắn không lưu lại dấu chân nào.
Làm xong mọi việc, hắn như khỉ vậy, vội leo lên một đại thụ có cành là sum xuê rồi giấu mình trong đó.
4' sau, một đám Dong Binh từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Thông qua khe hở, Bùi Đông Lai chứng kiến thấy đám Dong binh như đang đánh một trận sinh tử vậy, vẻ mặt đề phòng, mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai không khỏi thừa nhận, đám Dong Binh này rất có nhiều kinh nghiệm chiến trận.
Dần dần, có gần 30 tên Dong Binh từ phía Tây Bắc đi tới cây đại thụ, nơi Bùi Đông Lai đang ẩn nấp.
Hắn có thể cam đoan là chỉ trong một thời gian ngắn dọn dẹp hết đống này, nhưng hắn không làm vậy, bởi vì nếu hắn nổ súng với đám này thì mấy tên kia vọt tới, điều này sẽ làm cho khả năng trốn thoát của hắn thấp đi hơn nữa còn tốn thời gian nữa.
Nếu không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không nổ súng.
30m
20m.
10m.
Bùi Đông Li ngừng thở tay nắm chặt súng, trong đầu đầu có ý tưởng phá vòng vây.
- Dấu chân từ nơi này biến mất, chắc hắn đang núp ở gần đây, mọi người lục soát cẩn thận!
Sau đó, vẻ mặt 6 gã Dong Binh cảnh giác đi lại dưới cây đại thụ, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng động.
Ngạc nhiên khi nghe đồng bạn kêu gọi, 6 gã Dong Binh vội bước đến.
Mát thấy cái bẫy mình gài đã thành công, Bùi Đông Lai yên lặng bò xuống rồi bước nhẹ về phía trước.
- Báo cáo đội trưởng chúng tôi thấy dấu chân của đối phương biến mất ở bán kính 300m, vẫn đang tìm kiếm nhưng không thấy địch nhân.
30s sau, một gã Dong Binh tỏ ra ngưng trọng báo cáo:
- Tôi nghi ngờ dấu chân đó là do hắn để lại gạt chúng ta, có thể hắn đột kích ở con đường khác rồi.
- Các tay súng bắn tỉa xung quanh, có phát hiện được địch nhân không?
Nghe thuộc hạ báo cáo, Merce trầm giọng hỏi.
- Không thấy.
Cùng một lúc, 10 mười tay súng bắn tỉa đều cho ra một đáp án giống nhau.
- Phòng tuyến phía sau phải đề cao cảnh giác, không được để cho đối phương trốn thoát.
Sau đó Merce tiếp tục truyền lệnh:
- Phía trước và ở giữa nghe lệnh cùng phía sau áp dụng chiến thuật tiền hậu giáp kích, khi thấy địch nhân xuất hiện, phải trong thời gian ngắn nhất mà hạ được địch nhân.
- Vâng.
- Vâng.
2 gã Dong Binh liền lên tiếng.
Cùng lúc đó, cách tên Dong Binh kia khoảng 10m, Bùi Đông Lai nấp vào trong một bụi cỏ, xuyên qua khe hở thấy được tên Dong Binh kia.
Bùi Đông Lai tập trung, vãnh tai, cẩn thận nghe, xác định phía trước không có tiếng hít thở cũng như tiếng tim đập, hắn cẩn thận di chuyển, lợi dụng bụi cỏ ẩn nấp để tiến về phía trước.
1s, 2s... rồi 10s trôi qua, Bùi Đông Lai không gặp rắc rối gì khi xuyên qua bụi cỏ, thành công trốn khỏi tầm nhìn của hơn 20 tên Dong Binh, thành công đột phá phòng tuyến phía sau.
Xác định rời xa phòng tuyến phía sau, Bùi Đong Lai giơ cổ tay lên.
Trên tay hắn không phải là chiếc đồng hồ Patek Philippe mà là một chiếc đồng hồ điện tử không rõ hình dáng.
Mắt thấy trận đấu đã trôi qua 6-7' thời gian, Bùi Đông Lai không dám mạo hiểm vì hắn biết đám này tuy nhiều nhưng không phải phòng tuyến cuối cùng.
Bởi vì nói chung, phòng tuyến cuối cùng thường là các tay súng bắn tỉa
Láy lại tinh thần, Bùi Đông Lai giả tưởng nếu mình là một trong những tay súng bắn tỉa thì sẽ ẩn nấp ở đâu để bắn lén.
Rất nhanh, Bùi Đông lai đã xác định địa diểm của năm tên bắn lén, sau đó kiên nhẫn núp trong bụi cỏ, rồi quan sát xung quanh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua nhưng Bùi Đông Lai không có vẻ gì lo lắng hay sợ hãi, mà vẫn bình tĩnh như thường.
Một lúc sau, Bùi Đông Lai từ từ đi ra.
Vào phút thứ 9, Bùi Đông Lai từ nơi ẩn nắp đi về phía trước 300m rồi dừng lại.
Trong bụi có, Bùi Đông Lai quỳ một chân xuống đất, cầm súng lên, họng súng nhắm về phía một tên Dong Binh Vương đang ở chỗ bắn lén rồi bóp cò.
"Pằng"
"Cong"
2 tiếng vang lên, một viên đạn cao su bắn trúng tên Dong Binh Vương đứng thứ 5, hắn lộn một vòng trên không, rồi mới lưu luyến đáp xuống đất.
"Pằng"
"Cong"
Sau đó, không đợi tên Dong Binh Vương kia lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai lại bắn vào tên Dong Binh Vương đứng thứ 3.
Xử lý xong 2 tên, Bùi Đông Lai lăn vài vòng, sau đó cả người giống như một con rắn ánh nhìn chằm chằm về phía Merce, mặc dù hắn không phát hiện được bóng dáng của Merce nhưng mà hắn biết ở đó có một tay súng bắn tỉa.
Vì vinh quang, hắn phải bảo đảm mình không có một sơ sót nào.
"Pằng...Pằng.."
Hai tiếng súng vang lên, hai viên đạn gào thét bắn vào chỗ Bùi Đông Lai đang núp.
- Địch nhân đã đột phá phòng tuyến phía sau, mọi người mau trở về.
Merce đem chính mình hoàn toàn giấu trong bụi cỏ, nhỏ giọng truyền mệnh lệnh.
Có thể nói, Merce đã đem âm thanh của mình hạ xuống đến mức nhỏ nhất, theo hắn tính toán thì Bùi Đông Lai không thể nào nghe được.
Trên thực tế, nếu đổi lại là người khác thì không thể nào nghe được, nhưng Bùi Đông Lai đâu giống với người thường.
Mơ hồ nghe được âm thanh của Merce, nghi hoặc trong lòng Bùi Đông Lai liền biến mất, hắn yên tâm nương theo bụi cỏ, di chuyển hơn 10m về phía trước, nằm sấp trên mặt đất, rồi nhắm vào một người.
Rất nhanh, nửa chiếc mũ sắt đã xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, hắn không chút do dự trực tiếp bóp cò.
"Pằng"
Một tiếng súng vang giòn truyền ra, tên Dong Binh Vương thứ ba bị đạn cao su bắn trúng đầu, mất đi tư cách thi đấu.
Một viên xử lý tên Dong Binh Vương thứ ba, Bùi Đông Lai không ngừng lại, liền đổi hướng của họng súng.
Ở vị trí gần đó tên Dong Binh Vương kia làm như đã nhận ra nguy hiểm, cố gắng lùi về.
Nhưng.
Đã muộn!
"Pằng"
Không đợi tên Dong Binh Vương kia lùi về, tiếng súng lại vang lên, hắn chỉ cảm thấy trán truyền đến một cảm giác đau đớn.
Thường xuyên hoạt động trên chiến trường, hắn biết rõ nếu đây là chiến trường thì hắn đã mất mạng.
Bởi vì... Bùi Đông Lai bắn vào trán hắn, mà không phải là trái tim, nếu trúng trái tim bằng vào cơ thể vốn có của hắn, hắn có thể sống thêm được 10s để tả xung hữu đột xử lý đối thủ, nhưng bắn vào trán thì mọi chuyện chấm dứt.
Cho nên hắn không phản kích, mà có chút không cam lòng đứng lên.
Ngay lúc đó Merce chứng kiến đệ nhị Dong Binh Vương bị hạ, trong lòng hắn căng thẳng đang muốn đổi vị trí để đánh lén, thì thấy Bùi Đông Lai từ trong bụi cỏ nghênh ngang đi ra.
Đúng vậy!
Hắn giống như là đi dạo chơi thông thường, cứ như vậy nghênh ngang đi ra.
Hả?
Chẳng lẽ hắn tưởng tất cả nguy hiểm đã tiêu trừ hết?
Thấy một màn như vậy, Merce ngẩn ra, theo sau khóe miệng lộ ra nụ cười như băng, lặng yên nhắm vào vị trí của Bùi Đông Lai.
- Đi chết đi, thằng khốn.
Tập trung vào mục tiêu, trong lòng Merce nổi giận gầm lên một tiếng, quyết đoán bóp cò
"Pằng"
Viên đạn bắn ra, xuyên qua lực cản không khí cấp tốc lao về phía Bùi Đông Lai.
Ngay sau đó.
Lúc Merce đang hưng phấn tươi cười, thì Bùi Đông Lai làm ra một tư thế khó tin để né viên đạn, sau đó Merce lại thấy một nòng súng đen đang nhắm về phía hắn.
- ĐKM, VKL, CLGT
Merce tức giận mắng một tiếng, cơ thể hắn lập tức phản xạ có điều kiện lăn qua một bên để né viên đạn.
"Pằng"
Một viên đạn cao su xẹt qua đỉnh đầu của Merce.
Nếu phản ứng của hắn chậm chút nữa là lên dĩa chung với mấy người kia rồi.
Sax.
Khi Bùi Đông Lai hạ gục tứ đại Dong Binh Vương, sau đó nghênh ngang bước ra thì tứ đại Dong Binh Vương và Merce cho rằng hắn đã bài trừ nguy hiểm rồi mới dám nghênh ngang như vậy. Nhưng giờ khắc này khi Merce nổ súng thì Bùi Đông Lai làm ra động tác né tránh hoàn hảo sau đó còn bắn trả lại, làm cho bọn hắn trợn mắt há hốc mồm.
Hắn biết còn nguy hiểm cho nên cố ý bại lộ mình ra để dụ đối phương?
Trong lúc nhất thời, một cái nghi vấn đồng dạng cùng xuất hiện trong đầu tứ đại Dong Binh Vương
Không có khả năng.
Tuyết đối không có khả năng
Sau đó bọn hắn lại không hẹn mà cùng nhau phủ định loại khả năng này.
Bởi vì... Bọn hắn không tin trên đời có người mẫn cảm với nguy hiểm đến vậy, khi nguy hiểm vừa tới thì liền làm động tác tránh né.
Huống chi, Bùi Đông Lai không những né tránh mà còn bắn trả, viên đạn lao vào đúng ngay chỗ của Merce.
Cùng tứ đại Dong Binh Vương bất đồng, Merce chật vật né được viên đạn của Bùi Đông Lai nhưng hắn không có tâm tình nghĩ đến việc này, hắn đem thân mình hoàn toàn đè thấp xuống, ẩn núp trong bụi cỏ đồng thời di chuyển.
Cùng lúc đó Bùi Đông Lai mang theo súng trường, chạy như điên đến vị trí của Merce, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào vị trí của Merce.
Tên hỗn đản này đối mặt với Merce, chẳng những nghênh ngang xuất hiện, mà còn làm ra động tác khó tin đến như vậy, làm cho Merce không dám thò đầu ra.
Thấy được cảnh buồn cười này, tứ đại Dong Binh Vương cực kỳ phấn khích.
So với tứ đại Dong Binh Vương mà nói thì hơn 400 Dong Binh kia khóc không ra nước mắt.
Bọn hắn mang theo súng, dựa theo chỉ thị của Merce cấp tốc chạy tới cứu viện, kết quả lại thấy tứ đại Dong Binh Vương trước sau hiện thân.
Phát hiện này làm cho bọn hắn hiểu được, tứ đại Dong Binh Vương đã bị loại, điều này làm cho bọn hắn trợn mắt há mồm, ở trong trí nhớ của bọn hắn chỉ cần tứ đại Dong Binh Vương dẫn đội là chắc chắn thắng trăm phần trăm.
Mà hiện giờ, tứ đại... à không là ngũ đại Dong Binh Vương lần này suất lĩnh hơn 400 Dong Binh tinh nhuệ, làm hết khả năng nhưng vẫn bị Bùi Đông Lai trong thời gian ngắn tiêu diệt.
Làm cho bọn hắn có cảm giác như nằm mộng.
Hành động của Bùi Đông Lai làm cho bọn hắn phẫn nộ, cũng làm cho danh tiếng của Dong Binh đoàn mất hết.
Nhưng mà... Phẫn nộ thì phẫn nộ, bởi vì khoảng cách với Bùi Đông Lai quá xa nên đạn cao su không thể bắn tới, nên bọn hắn chỉ có thể một đường dốc sức chạy như điên, cố gắng trong thời gian ngắn thu ngắn khoảng cách với Bùi Đông Lai.
Khi bọn hắn đang chạy tới thì nghe tiếng súng vang lên và thấy Bùi Đông Lai làm ra một tư thế không tưởng được để né viên đạn. Sau đó hắn chạy như điên tới chỗ Merce đang núp, vừa chạy vừa bắn làm Merce không dám thò đầu ra.
Mà bọn hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra ai là người đang núp ở đó.
Thằng này có còn là người không?
Hơn 400 Dong Binh có cảm giác vô lực, nếu ở trên chiến trường gặp địch nhân như này là chết luôn.
Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy được, bọn hắn không đủ tư cách để chiến đấu với Bùi Đông Lai.
Hình như vì đáp lại ý nghĩ của bọn hắn, Bùi Đông Lai đang cầm súng chạy như điên, đột nhiên dừng lại.
"Pằng"
Trong bụi cỏ Merce vừa mới dừng lại, cố gắng thông qua các khe hở tìm vị trí của Bùi Đông Lai, kết quả không những không tìm được mà còn bị ăn đạn vào ót.
Xong rồi!
Trong lòng Merce chợt lạnh, thân mình cứng đờ, sau đó vô lực buông súng xuống.
Tứ đại Dong Binh Vương cũng tràn ngập ý nghĩ này trong đầu, sau khi Bùi Đông Lai tiêu diệt xong Merce chắc chắn sẽ thoải mái mà về đích.
Lần này ngũ đại Dong Binh đoàn thật sự mất hết mặt mũi.
Trong bụi cỏ, Merce nhìn đồng hồ, hắn nhận thấy trận đấu đã hoàn thành sau tiếng chuông, sau đó cười tự giễu, rồi chậm rãi đứng dậy như muốn nhìn thấy tuyệt thế phong thái của Bùi Đông Lai.
Hả?
Hắn... Hắn muốn làm gì?
Ngay sau đó Merce thấy Bùi Đông Lai không chạy đến đích, mà là chạy về hướng của mình.
- Ngươi.... .
Rất nhanh Bùi Đông Lai đã vọt tới bên cạnh Merce, Merce nghi hoặc nhìn Bùi Đông Lai như muốn nói gì đó, kết quả chưa kịp nói thì vô tuyến truyền ra âm thanh của Ratatosk:
- Đoàn trưởng Merce, nói cho tôi biết tình hình ở đó hiện giờ ra sao?
Tình huống gì?
Hơn 400 Dong Binh tinh nhuệ đang chạy như điên thì thấy Merce đứng dậy đi ra khỏi bụi cỏ, liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra, không hẹn mà cùng nhau gục đầu ủ rũ.
Merce cùng bốn gã Dong Binh Vương khác lấy làm kì lạ nhìn Bùi Đông Lai, thì thấy Bùi Đông Lai vứt cây súng trường, cầm lấy súng bắn tỉa của Merce.
- Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?
Ratatosk thấy Merce không trả lời thì trầm giọng hỏi người khác.
- Báo cáo giáo quan tên kia đã tiêu diệt thành công Kruff, Kanrui, Terry, Zanetti bốn vị đội trưởng, sau đó......
"Pằng"
Không đợi tên Dong Binh kia trả lời hết, một tiếng súng vang lên, viên đan lao tới trúng ngay giữa đầu hắn, làm cho lời nói của hắn phải dừng lại giữa chừng.
- Cái gì nữa?
Ratatosk có chút căm tức hỏi, tên Dong Binh này không thể nói hết chuyện gì đang xảy ra sao?
"Pằng...Pằng..."
Đáp lại lời của Ratatosk là âm thanh của tiếng súng, Bùi Đông Lai cầm súng của Merce không ngừng bắn tỉa mấy trăm Dong Binh.
- Ratatosk thượng tướng, Bùi Đông Lai vào hai mươi giây trước đã hạ tôi và tứ đại Dong Binh Vương, thành công đột phá phòng tuyến.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai cầm súng ngắm, như là đang tập bắn bia, tiêu diệt từng người trong nhóm 400 Dong Binh, cơ mặt của Merce run rẩy, ngữ khí cổ quái đến cực điểm:
- Nguyên lai hắn có thể về đích dành chiến thắng, nhưng hắn không làm như vậy, mà cầm súng bắn tỉa của tôi điên cuồng tiêu diệt thuộc hạ của tôi.
"Ách"
Ratatosk trực tiếp bị tình huống đang diễn ra sợ đến ngây người.
- Bùi Đông Lai các hạ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Trong bụi cỏ Merce giống một con sư tử xù lông đang phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, hắn như muốn bay vào đập Bùi Đông Lai ngay lập tức.
- Người chết không thể nói chuyện.
Làm như nhận ra tâm tư của Merce, Bùi Đông Lai nói:
- Như ý ông mong muốn tôi đang hướng dẫn cho thuộc hạ của ông đây.
- Ta..
Merce tức giận đến nỗi đập luôn cái vô tuyến trong tay.
Fukc, khi dễ người mà.
*****
"Pằng...Pằng.."
Hai tiếng súng vang lên, hai viên đạn gào thét bắn vào chỗ Bùi Đông Lai đang núp.
- Địch nhân đã đột phá phòng tuyến phía sau, mọi người mau trở về.
Merce đem chính mình hoàn toàn giấu trong bụi cỏ, nhỏ giọng truyền mệnh lệnh.
Có thể nói, Merce đã đem âm thanh của mình hạ xuống đến mức nhỏ nhất, theo hắn tính toán thì Bùi Đông Lai không thể nào nghe được.
Trên thực tế, nếu đổi lại là người khác thì không thể nào nghe được, nhưng Bùi Đông Lai đâu giống với người thường.
Mơ hồ nghe được âm thanh của Merce, nghi hoặc trong lòng Bùi Đông Lai liền biến mất, hắn yên tâm nương theo bụi cỏ, di chuyển hơn 10m về phía trước, nằm sấp trên mặt đất, rồi nhắm vào một người.
Rất nhanh, nửa chiếc mũ sắt đã xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, hắn không chút do dự trực tiếp bóp cò.
"Pằng"
Một tiếng súng vang giòn truyền ra, tên Dong Binh Vương thứ ba bị đạn cao su bắn trúng đầu, mất đi tư cách thi đấu.
Một viên xử lý tên Dong Binh Vương thứ ba, Bùi Đông Lai không ngừng lại, liền đổi hướng của họng súng.
Ở vị trí gần đó tên Dong Binh Vương kia làm như đã nhận ra nguy hiểm, cố gắng lùi về.
Nhưng.
Đã muộn!
"Pằng"
Không đợi tên Dong Binh Vương kia lùi về, tiếng súng lại vang lên, hắn chỉ cảm thấy trán truyền đến một cảm giác đau đớn.
Thường xuyên hoạt động trên chiến trường, hắn biết rõ nếu đây là chiến trường thì hắn đã mất mạng.
Bởi vì... Bùi Đông Lai bắn vào trán hắn, mà không phải là trái tim, nếu trúng trái tim bằng vào cơ thể vốn có của hắn, hắn có thể sống thêm được 10s để tả xung hữu đột xử lý đối thủ, nhưng bắn vào trán thì mọi chuyện chấm dứt.
Cho nên hắn không phản kích, mà có chút không cam lòng đứng lên.
Ngay lúc đó Merce chứng kiến đệ nhị Dong Binh Vương bị hạ, trong lòng hắn căng thẳng đang muốn đổi vị trí để đánh lén, thì thấy Bùi Đông Lai từ trong bụi cỏ nghênh ngang đi ra.
Đúng vậy!
Hắn giống như là đi dạo chơi thông thường, cứ như vậy nghênh ngang đi ra.
Hả?
Chẳng lẽ hắn tưởng tất cả nguy hiểm đã tiêu trừ hết?
Thấy một màn như vậy, Merce ngẩn ra, theo sau khóe miệng lộ ra nụ cười như băng, lặng yên nhắm vào vị trí của Bùi Đông Lai.
- Đi chết đi, thằng khốn.
Tập trung vào mục tiêu, trong lòng Merce nổi giận gầm lên một tiếng, quyết đoán bóp cò
"Pằng"
Viên đạn bắn ra, xuyên qua lực cản không khí cấp tốc lao về phía Bùi Đông Lai.
Ngay sau đó.
Lúc Merce đang hưng phấn tươi cười, thì Bùi Đông Lai làm ra một tư thế khó tin để né viên đạn, sau đó Merce lại thấy một nòng súng đen đang nhắm về phía hắn.
- ĐKM, VKL, CLGT
Merce tức giận mắng một tiếng, cơ thể hắn lập tức phản xạ có điều kiện lăn qua một bên để né viên đạn.
"Pằng"
Một viên đạn cao su xẹt qua đỉnh đầu của Merce.
Nếu phản ứng của hắn chậm chút nữa là lên dĩa chung với mấy người kia rồi.
Sax.
Khi Bùi Đông Lai hạ gục tứ đại Dong Binh Vương, sau đó nghênh ngang bước ra thì tứ đại Dong Binh Vương và Merce cho rằng hắn đã bài trừ nguy hiểm rồi mới dám nghênh ngang như vậy. Nhưng giờ khắc này khi Merce nổ súng thì Bùi Đông Lai làm ra động tác né tránh hoàn hảo sau đó còn bắn trả lại, làm cho bọn hắn trợn mắt há hốc mồm.
Hắn biết còn nguy hiểm cho nên cố ý bại lộ mình ra để dụ đối phương?
Trong lúc nhất thời, một cái nghi vấn đồng dạng cùng xuất hiện trong đầu tứ đại Dong Binh Vương
Không có khả năng.
Tuyết đối không có khả năng
Sau đó bọn hắn lại không hẹn mà cùng nhau phủ định loại khả năng này.
Bởi vì... Bọn hắn không tin trên đời có người mẫn cảm với nguy hiểm đến vậy, khi nguy hiểm vừa tới thì liền làm động tác tránh né.
Huống chi, Bùi Đông Lai không những né tránh mà còn bắn trả, viên đạn lao vào đúng ngay chỗ của Merce.
Cùng tứ đại Dong Binh Vương bất đồng, Merce chật vật né được viên đạn của Bùi Đông Lai nhưng hắn không có tâm tình nghĩ đến việc này, hắn đem thân mình hoàn toàn đè thấp xuống, ẩn núp trong bụi cỏ đồng thời di chuyển.
Cùng lúc đó Bùi Đông Lai mang theo súng trường, chạy như điên đến vị trí của Merce, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào vị trí của Merce.
Tên hỗn đản này đối mặt với Merce, chẳng những nghênh ngang xuất hiện, mà còn làm ra động tác khó tin đến như vậy, làm cho Merce không dám thò đầu ra.
Thấy được cảnh buồn cười này, tứ đại Dong Binh Vương cực kỳ phấn khích.
So với tứ đại Dong Binh Vương mà nói thì hơn 400 Dong Binh kia khóc không ra nước mắt.
Bọn hắn mang theo súng, dựa theo chỉ thị của Merce cấp tốc chạy tới cứu viện, kết quả lại thấy tứ đại Dong Binh Vương trước sau hiện thân.
Phát hiện này làm cho bọn hắn hiểu được, tứ đại Dong Binh Vương đã bị loại, điều này làm cho bọn hắn trợn mắt há mồm, ở trong trí nhớ của bọn hắn chỉ cần tứ đại Dong Binh Vương dẫn đội là chắc chắn thắng trăm phần trăm.
Mà hiện giờ, tứ đại... à không là ngũ đại Dong Binh Vương lần này suất lĩnh hơn 400 Dong Binh tinh nhuệ, làm hết khả năng nhưng vẫn bị Bùi Đông Lai trong thời gian ngắn tiêu diệt.
Làm cho bọn hắn có cảm giác như nằm mộng.
Hành động của Bùi Đông Lai làm cho bọn hắn phẫn nộ, cũng làm cho danh tiếng của Dong Binh đoàn mất hết.
Nhưng mà... Phẫn nộ thì phẫn nộ, bởi vì khoảng cách với Bùi Đông Lai quá xa nên đạn cao su không thể bắn tới, nên bọn hắn chỉ có thể một đường dốc sức chạy như điên, cố gắng trong thời gian ngắn thu ngắn khoảng cách với Bùi Đông Lai.
Khi bọn hắn đang chạy tới thì nghe tiếng súng vang lên và thấy Bùi Đông Lai làm ra một tư thế không tưởng được để né viên đạn. Sau đó hắn chạy như điên tới chỗ Merce đang núp, vừa chạy vừa bắn làm Merce không dám thò đầu ra.
Mà bọn hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra ai là người đang núp ở đó.
Thằng này có còn là người không?
Hơn 400 Dong Binh có cảm giác vô lực, nếu ở trên chiến trường gặp địch nhân như này là chết luôn.
Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy được, bọn hắn không đủ tư cách để chiến đấu với Bùi Đông Lai.
Hình như vì đáp lại ý nghĩ của bọn hắn, Bùi Đông Lai đang cầm súng chạy như điên, đột nhiên dừng lại.
"Pằng"
Trong bụi cỏ Merce vừa mới dừng lại, cố gắng thông qua các khe hở tìm vị trí của Bùi Đông Lai, kết quả không những không tìm được mà còn bị ăn đạn vào ót.
Xong rồi!
Trong lòng Merce chợt lạnh, thân mình cứng đờ, sau đó vô lực buông súng xuống.
Tứ đại Dong Binh Vương cũng tràn ngập ý nghĩ này trong đầu, sau khi Bùi Đông Lai tiêu diệt xong Merce chắc chắn sẽ thoải mái mà về đích.
Lần này ngũ đại Dong Binh đoàn thật sự mất hết mặt mũi.
Trong bụi cỏ, Merce nhìn đồng hồ, hắn nhận thấy trận đấu đã hoàn thành sau tiếng chuông, sau đó cười tự giễu, rồi chậm rãi đứng dậy như muốn nhìn thấy tuyệt thế phong thái của Bùi Đông Lai.
Hả?
Hắn... Hắn muốn làm gì?
Ngay sau đó Merce thấy Bùi Đông Lai không chạy đến đích, mà là chạy về hướng của mình.
- Ngươi.... .
Rất nhanh Bùi Đông Lai đã vọt tới bên cạnh Merce, Merce nghi hoặc nhìn Bùi Đông Lai như muốn nói gì đó, kết quả chưa kịp nói thì vô tuyến truyền ra âm thanh của Ratatosk:
- Đoàn trưởng Merce, nói cho tôi biết tình hình ở đó hiện giờ ra sao?
Tình huống gì?
Hơn 400 Dong Binh tinh nhuệ đang chạy như điên thì thấy Merce đứng dậy đi ra khỏi bụi cỏ, liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra, không hẹn mà cùng nhau gục đầu ủ rũ.
Merce cùng bốn gã Dong Binh Vương khác lấy làm kì lạ nhìn Bùi Đông Lai, thì thấy Bùi Đông Lai vứt cây súng trường, cầm lấy súng bắn tỉa của Merce.
- Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?
Ratatosk thấy Merce không trả lời thì trầm giọng hỏi người khác.
- Báo cáo giáo quan tên kia đã tiêu diệt thành công Kruff, Kanrui, Terry, Zanetti bốn vị đội trưởng, sau đó......
"Pằng"
Không đợi tên Dong Binh kia trả lời hết, một tiếng súng vang lên, viên đan lao tới trúng ngay giữa đầu hắn, làm cho lời nói của hắn phải dừng lại giữa chừng.
- Cái gì nữa?
Ratatosk có chút căm tức hỏi, tên Dong Binh này không thể nói hết chuyện gì đang xảy ra sao?
"Pằng...Pằng..."
Đáp lại lời của Ratatosk là âm thanh của tiếng súng, Bùi Đông Lai cầm súng của Merce không ngừng bắn tỉa mấy trăm Dong Binh.
- Ratatosk thượng tướng, Bùi Đông Lai vào hai mươi giây trước đã hạ tôi và tứ đại Dong Binh Vương, thành công đột phá phòng tuyến.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai cầm súng ngắm, như là đang tập bắn bia, tiêu diệt từng người trong nhóm 400 Dong Binh, cơ mặt của Merce run rẩy, ngữ khí cổ quái đến cực điểm:
- Nguyên lai hắn có thể về đích dành chiến thắng, nhưng hắn không làm như vậy, mà cầm súng bắn tỉa của tôi điên cuồng tiêu diệt thuộc hạ của tôi.
"Ách"
Ratatosk trực tiếp bị tình huống đang diễn ra sợ đến ngây người.
- Bùi Đông Lai các hạ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Trong bụi cỏ Merce giống một con sư tử xù lông đang phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, hắn như muốn bay vào đập Bùi Đông Lai ngay lập tức.
- Người chết không thể nói chuyện.
Làm như nhận ra tâm tư của Merce, Bùi Đông Lai nói:
- Như ý ông mong muốn tôi đang hướng dẫn cho thuộc hạ của ông đây.
- Ta..
Merce tức giận đến nỗi đập luôn cái vô tuyến trong tay.
Fukc, khi dễ người mà.
← Ch. 463 | Ch. 465 → |