Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 469

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 469: Thất Sát, Phá Quân chiến quần hùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngày hôm sau, sáng sớm tất cả các đội viên dự thi đã tập chung đầy đủ, tinh thần phấn chấn.

Đối với bộ đội đặc chủng đến từ toàn cầu mà nói, bởi vì thân phận đặc thù của mình nên bọn hắn phải nhận những nhiệm vụ gian khổ nhất, không thể giống người thường có cuộc sống an nhàn, trừ bỏ huấn luyện và làm nhiệm vụ thì không còn gì hết, ngủ nướng đối với bọn họ mà nói là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

Mà phần xa xỉ này, tất nhiên là không thể đang trong lúc tham gia cuôc thi quận sự mà hưởng thụ.

Lấy Ratatosk cầm đầu dẫn thành viên tổ ủy và ngũ đại Dong Binh Vương đi vào chỗ tập trung, thì bọn họ cảm nhận được tinh thần phấn chấn và chiến ý trên người của các đội viên dự thi.

Khi toàn bộ đội viên dự thi chăm chú lắng nghe thì Austin Rostov bước ra từng bước lên tiếng nói:

- Cuộc thi cách đấu hôm nay bắt đầu. Cuộc thi sẽ diễn ra trong vòng 5 ngày.

Sau khi Austin Rostov nói xong thì trên màn hình tivi hiện lên tên của những người tham dự cuộc thi cách đấu.

Trong đó một ít người tham dự cuôc thi cách đấu này khi thấy tên mình trên màn hình nhịn không được nắm hai đầu nằm tay lại, trên người chiến ý tỏa ra nồng nặc.

Trên màn hình xuất hiện tám tổ ABCDEFGH, mỗi tổ có bốn cái tên, phía dưới tên của mỗi người phân biệt đánh dấu ký hiệu A1, B1...

Kết quả chia tổ vừa ra tới, tất cả thành viên của các đội dự thi mắt đều mở lớn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Rất nhanh Bùi Đông Lai đã tìm thấy tên mình, hắn nằm ở tổ E chung với bộ đội đặc chủng 707 HQ Park Ji Yong, bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc Johan, còn có một người đến từ bộ đội đặc chủng Israel.

Mà Tiêu Cuồng thì nằm ở tổ H, cùng bảng với bộ đội đặc chủng NB Thần Phong Nhật Xuyên, bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc Gele, và một người tới từ bộ đội đặc chủng Nam Phi.

- Hắc hắc, thật sự là tình cờ gặp phải thù xưa a.

Mắt thấy Bùi Đông Lai chung tổ với Park Ji Yong, còn mình thì chung tổ với Gele, Tiêu Cuồng hưng phấn cười to.

Thấy được bảng chia tổ, sau đó nghe được tiếng cười của Tiêu Cuồng, Gele cùng Park Ji Yong đồng thời nhìn về phía Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ. Trong đó Gele khóe miệng cười lạnh như băng, mà Park Ji Yong thì mặt mày ủ rũ.

Park Ji Yong cực kỳ hận Bùi Đông Lai, nhưng hắn biết mình không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai, nên chỉ mong Bùi Đông Lai chung tổ với Battty Ann, Tô Bồ Đề và Merck. Từ tối hôm qua đến bây giờ hắn luôn cầu nguyện để mình không nằm chung tổ với Bùi Đông Lai.

Có lẽ thượng đế đang trêu chọc hắn, chẳng những phân cho hắn cùng tổ với Bùi Đông Lai, mà trận đầu tiên cũng là hắn đấu với Bùi Đông Lai.

Nhận thấy được ánh mắt của Gele cùng Park Ji Yong, Tiêu Cuồng quay đầu nhìn về phía hai người.

Cảm nhận được sát ý trong nụ cười của Gele, Tiêu Cuồng chẳng những không hề cố kị, mà cả người như cắn lắc, chiến ý điên cuồng phun ra như núi lửa, như muốn cùng Gele đại chiến ngay tại đây.

- Mỗi một tổ chỉ có một người chiến thắng, người chiến thắng sẽ được tiến vào bát cường.

Sau kết quả chia tổ xuất hiện, Austin Rostov mở miệng giải thích:

- Sau khi bát cường xuất hiện, thì người đứng đầu tổ A sẽ chiến với người đứng đầu tổ B(cứ như vậy mà tính tiếp)

Sau khi Austin Rostov nói xong thì Bùi Đông Lai thấy Tô Bồ Đề cùng Battty Ann một người ở tổ A, còn một người ở tổ D, mà Merck thì ở tổ G.

Phát hiện này làm cho đồng tử Bùi Đông Lai không khỏi một trận co rút, nếu Tiêu Cuồng tiến vào bát cường sẽ đụng phải Merck.

Làm như nhận ra biến hóa của Bùi Đông Lai, Merck thoáng nhìn qua Bùi Đông Lai, trong mắt hắn Bùi Đông Lai đã là kẻ chết, nếu không có bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ gặp Bùi Đông Lai trong trận bán kết.

Tô Bồ Đề cùng Battty Ann hai người cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Trong mắt Tô Bồ Đề tràn ngập tiếc nuối kế hoạch giáo huấn Bùi Đông Lao của nàng đã hoàn toàn phá sản, nếu muốn được giao thủ với Bùi Đông Lai trừ khi hai người gặp nhau trong trận chung kết.

Tạm thời không đề cập đến vấn đề nàng có thể đánh bại Battty Ann hay không, nhưng nàng biết chắc rằng Bùi Đông Lai không thể nào thắng được Merck.

Bởi vì nàng đã giao thủ với Bùi Đông Lai rồi, đối với thực lực của Bùi Đông Lai nàng đã nắm chắc trong lòng bàn tay, nàng tự nhận là thực lực của Bùi Đông Lai không bằng mình.

Khi nàng nhìn Merck, thì thấy trên người hắn tỏa ra một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, cổ khí tức nguy hiểm này làm cho tim của nàng có chút đập nhanh.

Nàng không tin Bùi Đông Lai có thể tạo ra kỳ tích đánh bại Merck.

Một chút tiếc nuối trong lòng nàng rất nhanh biến mất, thay vào đó là sự lo lắng.

Nàng mặc dù khó chịu với Bùi Đông Lai nhưng chỉ muốn giáo huấn hắn một chút rồi thôi, chứ không muốn lấy mạng hắn, nàng biết rõ sư phụ của mình tuy chưa gặp Bùi Đông Lai, nhưng đã xem hắn như là con thân sinh của mình.

Nàng rất rõ hiện nay tổ chức mafia danh chấn nhất thế giới, đã phái ra hai mươi bốn U linh át chủ bài để lấy mạng Bùi Đông Lai.

Nàng dám khẳng định, nếu Bùi Đông Lai không biết trời cao đất dầy cùng với Merck đánh một trận, thì chắc chắn người chết là Bùi Đông Lai.

So sánh với Tô Bồ Đề mà nói, Battty Ann không hề cảm thấy tiếc nuối, vì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho hoàn cảnh này, hơn nữa hắn nghĩ chỉ cần đoạt giải quán quân trong cuộc thi cách đấu, thì chức quán quân đó sẽ là minh chứng cho thực lực cực mạnh của hắn.

Bùi Đông Lai âm thầm quyết định, nếu Tiêu Cuồng thuận lợi giành chiến thắng ở tổ H, thì khi vào bát cường sẽ đụng phải Merck, đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ khuyên Tiêu Cuồng từ bỏ trận đấu.

Bởi vì Bùi Đông Lai cảm thấy, Merck có thể dễ dàng giết chết Tiêu Cuồng.

Ước chùng một phút đồng hồ sau, Áo Tư Khắc Phu nhìn mười sáu thành viên dự thi sau đó nói:

- Sàn đầu lần này rộng 30 mét, dùng sợi chỉ màu trắng làm dấu hiệu, căn cứ theo quy tắc mà quyết định thắng bại.

- Thứ nhất là bị đánh bay ra ngoài sàn đấu sẽ thua. Thứ hai là người mất đi năng lực chiến đấu sẽ thua. Thứ ba là có người chủ động nhận thua.

Nói tới đây ngữ khí, Austin Rostov bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hẳn lên, thậm chí mơ hồ mang theo một tia sát khí:

- Tôi nói cho mọi người biết, trong trận chiến cách đấu nếu không cẩn thận có thể sẽ phải mất mạng, đây cũng là tình huống thứ tư tôi muốn nói với mọi người.

Mất mạng.

Hai từ này đối với người thường có sự uy hiếp rất lớn, nhưng nó chẳng là gì đối với tất cả đội viên dự thi ở đây.

Mặc dù trong lời nói của Austin Rostov mang theo vài phần sát khí, nhưng chẳng ai sợ hãi cả, ngược lại còn kích thích chiến ý, thậm chí là sát khí của bọn hắn.

Cảm thụ được sát khí từ bốn phương tám hướng, khiến cho ngũ đại Dong Binh Vương có chút động dung, bọn hắn phải công nhận, bộ đội đặc chủng tinh anh đến từ toàn cầu đều mạnh hơn thủ hạ của bọn hắn một ít.

- Trận đấu sẽ tiến hành sau 30' nữa, mọi người giải tán.

Cảm thụ được từng đạo đặc hơn sát ý, Austin Rostov vừa lòng gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt xin chỉ thị của Ratatosk, thấy đối phương nhẹ nhàng vuốt cằm, hắn liền tuyên bố giải tán.

Mệnh lệnh giải tán truyền ra, các đội dự thi trật tự ngay ngắn đi ra ngoài.

Nhưng mà.

Cùng với lần giải tán lần trước bất đồng, Merck rời khỏi đội ngũ, đi tới chỗ Bùi Đông Lai đang đứng.

Trước khi tổ chức cuộc thi này ban tổ chức không có công khai danh tính các nước dự thi, nhưng các chi bộ đội đều có tin tình báo riêng, nên bọn hắn cũng biết trong cuộc thi này có bốn người đặc biệt.

Merck muốn làm gì?

Không lẽ hắn muốn trực tiếp xuống tay với Bùi Đông Lai sao?

Hành động của Merck cơ hồ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.

- Ngươi là con trai của Hoa Hạ Vũ Thần, không nên bị loại quá sớm.

Merck đi tới trước mặt Bùi Đông Lai, mặt không chút thay đổi lãnh lùng nói.

Trong phút chốc, cả toàn trường lâm vào im lặng, nhất thời cổ áp lực vô hình từ người Merck tỏa ra, khiến cho một số người không thở nổi.

- Người muốn giết ta rất nhiều, những đến bây giờ vẫn chưa có ai thành công, ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng.

Đối mặt với sát khí của Merck, Bùi Đông Lai cười nhạt một tiếng, sau đó thoải mái nói:

- Với lại chức quán quân lần này là của ta, không ai có thể thay đổi.

Rầm

Sau khi Bùi Đông Lai nói xong, làm cho toàn trường lập tức xôn xao, tất cả đội viên dự thi lập tức nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai như đang hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì để nói chức quán quân là của ngươi? "

Ánh mắt Battty Ann tràn ngập sự kinh ngạc, hắn không ngờ Bùi Đông Lai lại cuồng ngạo đến như vậy.

So sánh với Battty Ann mà nói, Tô Bồ Đề trên mặt tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói gì.

Quán quân?

Nàng thật thật sự muốn hỏi Bùi Đông Lai một chút, rốt cuộc ai cho hắn dũng khí để nói ra câu đó, dường như trong mắt hắn nàng cùng Battty Ann, Merck là chó mèo.

Bất quá cuối cùng lý trí ngăn chặn xúc động, Tô Bồ Đề không có trước mặt mọi người hỏi Bùi Đông Lai, mà trong lòng không kìm được nhớ lại câu nói:"Các ngươi, cùng lên đi."

Những lời này là lời của Long Bồ Tổ Đề Đề kể lại, người đã chứng kiến một trận đấu có một không hai ở Châu Phi.

Căn cứ theo lời Long Bồ Tổ Đề kể lại, thì trên đỉnh núi ở Châu Phi, khi đối mặt với đám người Odin bài danh đệ nhất Thần bảng Bùi Vũ Phu đã khoanh tay đứng đó, nói ra những lời này.

Lúc ấy, nghe được câu nói này thì trong lòng Tô Bồ Đề nổi lên một trận nhiệt huyết mênh mông, sau đó trong đầu ảo tưởng lại hình ảnh lúc đó.

Trong lúc lòng nàng đang rối rắm thì lại cảm nhận khí tức xung quanh Bùi Đông Lai bắt đầu thay đổi, giờ khắc này nàng cảm thấy Bùi Đông Lai sẽ giống như Bùi Vũ Phu tạo ra một cuộc chiến có một không hai.

Đồng dạng là đối mặt quần hùng, đồng dạng bình tĩnh ung dung, tràn ngập khí thế của một vương giả.

"Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh con sẽ không thể trở thành con mèo, con của vương giả cũng sẽ trở thành vương giả."

Nhận thấy được điểm này, nên trong lòng Tô Bồ Đề nói thầm một câu.

Cảm nhận được khí thế trên người Bùi Đông Lai, Merck tràn đầy hứng thú đánh giá Bùi Đông Lai, ánh mắt của hắn như con thú chuẩn bị săn mồi, hắn âm lãnh nói:

- Bởi vì những lời này của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái chết thật phấn khích.

Lúc này Bùi Đông Lai không thèm trả lời, giống như đem Merck trở thành không khí.

Merck thấy Bùi Đông Lai coi thường hắn, hắn nhíu mày, sau đó xoay người đi về phía bộ đội đặc chủng M quốc đang đứng.

- Hắc, tên ngu ngốc này thực lực thì không bằng Merck mà dám nói lời cuồng ngạo đến thế, chắc chắn Merck sẽ lấy mạng hắn.

Đội trưởng Bộ đội đặc chủng 707 HQ Park Ji Yong thấy mình cùng tổ với Bùi Đông Lai, nên tâm trạng cực kỳ khó chịu, trong lòng hắn đang tự hỏi làm thế nào để không bị Bùi Đông Lai giết, nhưng khi thấy Bùi Đông Lai nói lời cuồng ngạo trước mặt Merck, Park Ji Yong liền nhân cơ hội này mở miệng châm chọc.

Mặc dù đã nhận ra Park Ji Yong mặt mày đùa cợt, nhưng Bùi Đông Lai không thèm chú ý.

Hắn từng huấn luyện địa ngục 2 tháng.

Bây giờ hắn quyết định thử kiếm.

Nhưng Park Ji Yong không có tư cách đó.

PS: Phác Trí Dũng sẽ được sửa thành Park Ji Yong

*****

Ánh rạng đông chiếu vào cũng là lúc cuộc thi cách đấu sắp sửa bắt đầu.

Ratatosk cầm đầu các thành viên của hội tổ ủy và ngũ đại Dong Binh Vương đi tới khu vực dành cho những người quản lý cuộc thi quân sự lần này, cùng nhau đợi trận đấu bắt đầu

- Cuộc thi bắt đầu, trận đấu thứ nhất là bộ đội đặc chủng Red Alert Ấn Độ Tô Bồ Đề đánh với bộ đội đặc chủng Israel Ater.

Austin Rostov đứng lên trầm giọng nói:

- Mời hai đội viên dự thi lên sàn thi đấu.

"Ba!"

Austin Rostov vừa nói xong, Tô Bồ Đề đã sớm chuẩn bị liền ngay tại chỗ phóng lên sàn đấu.

"Tê ~ "

Tô Bồ Đề vừa vào sàn đấu làm cho không ít người hít khí lạnh.

Tô Bồ Đề không hề che dấu thực lực của mình, gây cho mọi người cảm giác sợ hãi lớn.

- Xem ra cuộc thi cách đấu này phấn khích hơn so với chúng ta tưởng tượng.

Đệ nhất Dong Binh Vương Merce nhìn Tô Bồ Đề nói.

Nghe được lời nói Merce, 4 gã Dong Binh Vương kia đều gật đầu.

Không riêng gì bọn hắn, Austin Rostov cùng Ratatosk cũng là dùng ánh mắt trao đổi một phen, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng chờ mong.

Không thèm để ý đến thái độ của mọi người, thân là một trong tam đại thành nữ của tổ chức Ma Bồ Tô Bồ Đề mặc một bộ quần áo của bộ đội đặc chủng ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt quét về phía chỗ đứng của bộ đội đặc chủng Israel.

Bởi vì bộ y phục của bộ đội đặc chủng che lấp hoàn toàn dáng người của nàng, nhưng không thể nào che lấp được khí chất cường thế trên người nàng, nàng chỉ đơn giản liếc mắt qua một cái đã làm cho không ít người cảm thấy áp lực.

- Bà chằn này thật mạnh.

Ngày đó Bùi Đông Lai giao thủ với Tô Bồ Đề thì Tiêu Cuồng đã thông qua camera mà nhìn thấy hết, hơn nữa hắn còn nổ súng để ép Tô Bồ Đề rời đi, nhưng đối với thực lực của Tô Bồ Đề hắn không quá nhận thức, lúc này thấy được thực lực chân chính của Tô Bồ Đề hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ngữ khí cà lơ phất phơ, nhưng nữa điểm cuồng ngạo cũng không còn.

Bởi vì hắn biết cho dù hắn sử dụng sát chiêu của Diệp Cô Thành dạy cho hắn, thì hắn cũng không phải là đối thủ của Tô Bồ Đề, hai bên thực lực quá trên lệch.

Ngay cả Tiêu Cuồng cũng cảm thấy không bằng, huống chi các thành viên khác.

Trong lúc nhất thời trừ bỏ ba người Bùi Đông Lai, Battty Ann cùng Merck, thì các đội viên khác nhìn thấy thực lực của Tô Bồ Đề nên cả kinh không nhẹ,

Khi Battty Ann thấy được thực lực của Tô Bồ Đề, chiến ý trên người hắn liền bị kích thích, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường. Còn Merck chỉ hơi nhíu mày giống như thực lực của Tô Bồ Đề nằm ngoài dự kiến của hắn.

Chỉ có một mình Bùi Đông Lai là mặt không đổi sắc.

Trong đám người ở đây hắn là người đã từng giao thủ với Tô Bồ Đề, thực lực của Tô Bồ Đề hắn biết rõ ràng nhất.

Ngắn ngủi vài giây đi qua, Tô Bồ Đề chăm chú nhìn bộ đội đặc chủng Israel, Ater sắc mặt ngưng trọng nhìn Tô Bồ Đề, sau đó cùng với các đội trưởng bộ đội đặc chủng Isarael trao đổi một phen.

- Báo cáo giáo quan, tôi nhận thua.

Vài giây đồng hồ sau, trong khi mọi người đang chờ đợi thì Ater bước ra khỏi hàng, cúi chào Austin Rostov sau đó nói.

Nhận thua?

Chưa chiến liền nhận thua sao?

Ngạc nhiên nghe được lời Ater nói, khiến cho toàn trường một mảnh xôn xao. Bất quá rất nhanh liền lắng xuống, vì điều này cũng rất bình thường, nếu Ater cùng Tô Bồ Đề giao thủ chẳng những sẽ nhận kết quả thua mà còn có thể tàn phế, thậm chí chết.

- Bộ đội đặc chủng Israel Ater nhận thua, bộ đội đặc chủng Red Alert Ấn Độ Tô Bồ Đề chiến thắng.

Rất nhanh Austin Rostov đã đứng dậy công bố kết quả.

Trên sàn đấu Tô Bồ Đề đối với chiến thắng này không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại có chút tức giận với hành vi nhận thua của Ater.

Buồn bực, khó chịu rất nhiều, Tô Bồ Đề cũng không nói gì, mà là căm tức trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai, nàng giống như muốn Bùi Đông Lai lên sàn đấu đại chiến với nàng.

- Đông Lai, cô gái này rất hận cậu a, nếu không cùng cậu đánh một trận chắc chắn sẽ không bỏ qua ý định này.

Nhận thấy được Tô Bồ Đề căm tức, nén giận trong lòng, Tiêu Cuồng cười hắc hắc, sau đó lại hỏi:

- Đông Lai thực lực của cô gái này mạnh đến mức nào?

- Bán Bộ Hóa Kính đỉnh phong.

- Cái đệt, thật là quá đả kích người.

Tiêu Cuồng buồn bực cuối đầu xuống, cũng không hỏi thực lực Bùi Đông Lai đã tới trình độ nào, vì hắn biết rõ cho dù Bùi Đông Lai không sử dụng Bùi gia quyền vẫn có thể khiêu chiến vượt cấp

Cùng với trận thứ nhất bất đồng, mấy cuộc tranh tài kế tiếp trừ bỏ đội trưởng bộ đội đặc chủng Russia Lipsky có thực lực khá cao nên dễ dàng chiến thắng, còn các trận đấu khác đều rất kịch liệt, có người thì bị đánh rớt xuống sàn đấu, có người thì bị đánh đến tàn phế.

- Xin mời bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ Battty Ann, cùng Lehman bộ đội đặc chủng nước Đức bước lên sàn đấu.

Bất tri bất giác trong lòng mọi người đều cùng nổi lên một ý nghĩ.

Cái tên gia hỏa Lehman kia có giống với Ater trực tiếp nhận thua hay không?

Nghe được lời Austin Rostov nói, trong lòng tất cả mọi người đều hỏi chính mình, trong đó có người nhìn về phía Battty Ann, phát hiện Battty Ann đứng bất động tại vị trí của mình, giống như một vị thần linh nhìn một con kiến có tên Lehman, còn có một số người thì nhìn Lehman, phát hiện Lehman bước ra khỏi hàng bước về phía sàn đấu.

Hả?

Hành động của Lehman lập tức hấp dẫn tất cả mọi người, kinh ngạc có, nghi hoặc có, bội phục cũng có.

- Quân đội nước Đức có thể ở thế chiến thứ hai quét ngang Châu Âu không phải là điều may mắn. Quân nhân nước Đức có kỷ luật chặt chẽ, hơn nữa còn có dũng khí hơn người.

Mắt thấy Lehman có gan đối mặt với áp lực Battty Ann, trong lòng Bùi Đông Lai dâng lên vài phần kính ý.

"Bành bạch..."

Trong lòng dâng lên kính ý không riêng gì Bùi Đông Lai, ở hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay khích lệ Lehman.

Chứng kiến Lehman đứng trong áp lực vẫn nện từng bước chân để đi lên sàn đấu Battty Ann có chút tức giận, Tô Bồ Đề có thể chưa chiến mà thắng, còn đối thủ của hắn thì lại nhất quyết cùng hắn hơn thua.

Đây giống như nói thực lực của hắn không bằng Tô Bồ Đề.

- Hừ.

Thấy Lehman đi lên sàn đấu, Battty Ann có chút căm tức hừ lạnh một tiếng, nháy mắt tiến vào sàn đấu, tốc độ của Battty Ann còn nhanh hơn của Tô Bồ Đề.

- Tên cùi bắp, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tư cách để đấu với ta sao?

Tiến lên sàn đấu, Battty Ann trợn mắt nói.

Đối mặt với lời sỉ nhục của Battty Ann, Lehman đúng mực nói:

- Quân nhân nước Đức chỉ có tiến không có lùi.

- Cút

Battty Ann nghe vậy tức giận quát lên một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái như dịch chuyển tức thời, trực tiếp đứng kế bên Lehman, trong khi Lehman chưa kịp phản ứng thì Battty Ann tay biến thành trảo chụp lấy áo Lehman, lập tức ném bay ra ngoài như một món đồ thông thường.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong một cái nháy mắt, cả hiện trường người có thể thấy rõ động tác của Battty Ann chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đại bộ phận thì ngơ ngác nhìn Battty Ann như muốn hỏi:

- Hắn vừa làm gì thế?

"Bốp"

Thân hình Lehman bay trên không trung, sau đó nặng nè đập vào khán đài, cả người nằm trên mặt đất run rẩy không dứt.

Chỉ một hít, Battty Ann liền đem Lehman ném ra ngoài, còn làm cho Lehman mất đi sức chiến đấu.

- Ta không thích cùng phế vật giao thủ.

One hit đánh bại Lehman, Battty Ann ánh mắt như sắc như đao nhìn chằm chằm vào mọi người sau đó nói:

- Nếu lần tới có tên phế vật nào có ý muốn chơi với lửa, thì sẽ không được may mắn như hắn nữa.

Mắt thấy Lehman như chó chết nằm trên mặt đất, lại tiếp tục nghe được lời Battty Ann nói, khiến cho tuyệt đại bộ phận ở đây hoàn toàn bị trấn nhiếp.

- Bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ Battty Ann thắng.

Austin Rostov đứng lên công bố két quả, trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi.

Thấy Battty Ann đi xuống sàn đấu, Austin Rostov thu hồi ánh mắt sau đó nhìn Bùi Đông Lai nói:

- Trận kế tiếp tiến hành ở tổ E, trận đầu tiên của tổ E là Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ Bùi Đông Lai đánh với bộ đội đặc chủng 707 HQ Park Ji Yong.

"Ba!"

Austin Rostov vừa nói xong, Park Ji Yong liền bước ra khỏi hàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước lên sàn đấu, giống như hắn không hề sợ hãi Bùi Đông Lai.

Cùng với Lehman đi lên sàn đấu bất đồng, Park Ji Yong đi lên sàn đấu cũng không có sự náo động.

Mặc dù Bùi Đông Lai cùng Tô Bồ Đề, Battty Ann, Merck được nhận định là bốn người đặc biệt nhất trong cuộc thi này, hơn nữa còn đạt được giải quán quân đột kích cá nhân.

Nhưng căn cứ theo những gì Merce thuật lại, thì Bùi Đông Lai có thể đạt được giải quán quân đột kích cá nhân đều dựa vào khả năng ẩn núp cùng tài bắn súng.

Cuộc thi cách đấu cần thực lực.

Tương đương với Chiến Sĩ Cấp Bảy.

Đây là tình báo các nước lấy được trong trận chiến giữa Bùi Đông Lai và Đằng Dã.

Thực lực Chiến Sĩ Cấp Tám.

Đa số đội viên tham dự ở đây đều phán đoán như thế.

Các đội viên cảm thấy cho dù Bùi Đông Lehmanh thật, nhưng chẳng lẽ Park Ji Yong không thể ẩn dấu thực lực?

*****

"Bá!"

Rất nhanh, tuyệt đại bộ phân đội viên dự thi nhìn về hướng Bùi Đông Lai, ánh mắt mang theo vài phần hài hước, cảm giác giống như đang nói:

- Không phải ngươi nói chức quán quân là của ngươi sao? Vậy thì hãy thể hiện ngươi mạnh hơn Merck, Battty Ann, Tô Bồ Đề.

Bởi vì Park Ji Yong có hành vi khiêu khích, làm cho Tiêu Cuồng căm ghét Park Ji Yong tới cực điểm, thế cho nên trước khi chia tổ Tiêu Cuồng có nằm mộng cũng muốn nằm cùng tổ với Park Ji Yong.

Khi Tiêu Cuồng phát hiện Bùi Đông Lai nằm chung tổ với Park Ji Yong, hắn thập phần hưng phấn, nhưng hắn lại có chút bận tâm, lo lắng Park Ji Yong không lên sàn mà nhận thua.

Nhìn thấy Park Ji Yong đi lên sàn đấu, Tiêu Cuồng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn có chút khó chịu nhìn vào Park Ji Yong

Ngay tại lúc Tiêu Cuồng đang khó chịu, thì hắn thấy các đội viên tham dự đang dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Bùi Đông Lai, bọn hắn đối với thực lực của Bùi Đông Lai cực kỳ xem thường.

Điều này làm cho Tiêu Cuồng rất bực mình, hắn muốn nói cho mọi người biết ba người Battty Ann, Tô Bồ Đề và Merck chẳng là gì so với Bùi Đông Lai cả, nhưng hắn cảm thấy nói như vậy lại không có sức thuyết phục nên chỉ biết im lặng mà nhìn.

Cùng lúc đó, Tô Bồ Đề, Battty Ann cùng Merck nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong đó Tô Bồ Đề cùng với không ít thành viên dự thi có suy nghĩ giống nhau, thực lực của Bùi Đông Lai chỉ là bát cấp chiến sĩ (Hóa Kính đại thành cảnh giới) lấy cái gì mà hắn có dũng khí hô to câu nói: "chức quán quân lần này là cua ta"

Hai người Battty Ann cùng Merck không tin rằng Bùi Đông Lai có thể ngồi chung mâm với bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại muốn biết thực lực của Bùi Đông Lai đã đạt tới trình độ nào.

Trong lúc nhất thời toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Park Ji Yong không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Đang lúc mọi người chăm chú nhìn thì thấy Bùi Đông Lai không giống như Battty Ann hay Tô Bồ Đề dùng thực lực mà phóng lên sàn đấu, mà hắn đi từng bước rất chậm rãi lên sàn đấu.

- Hắc xem ra hắn không dám làm giống Battty Ann hay Tô Bồ Đề dùng thực lực của mình mà phóng lên sàn đấu.

Chứng kiến hành động của Bùi Đông Lai, không ít đội viên nghĩ như vậy, bọn hắn cho rằng Bùi Đông Lai vì sợ nhục mặt nên không dám làm giống Battty Ann hay Tô Bồ Đề.

Thậm chí hai người Battty Ann, Merck cũng có ý tưởng đó.

Tô Bồ Đề không có nghĩ như vậy.

Mặc dù nàng biết thực lực của Bùi Đông Lai không bằng mình, nhưng nàng đã từng giao thủ với Bùi Đông Lai, luận về tốc độ Bùi Đông Lai không hề thua kém nàng.

Hắn dám trước mặt tất cả mọi người hô to chức quán quân là của ta vô cùng kiêu ngạo, nhưng vì sao khi lên sàn đấu hắn lại biểu hiện như vậy?

Tô Bồ Đề ở trong lòng hỏi chính mình.

- Merce, luận tốc độ thì Bùi Đông Lai không hề thua kém Tô Bồ Đề cùng Battty Ann, vậy sao hắn không thể hiện thực lực của mình.

Bài danh đệ tứ Dong Binh Vương Terry thấy hành động của Bùi Đông Lai, có chút khó hiểu hỏi Merce.

- Theo đạo lý mà nói lúc trước hắn biểu hiện cuồng ngạo như vậy, thì bây giờ không nên biểu hiện thấp điệu như vậy chứ.

Bài danh đệ nhị Dong Binh Vương Kruff cũng thập phần khó hiểu.

- Đúng vậy, mà tại sao hắn lại làm như vậy chứ?

Hai gã Dong Binh Vương còn lại cũng nghi hoặc nhìn Merce.

- Hắn chẳng những có tốc độ cực nhanh, mà thậm chí thực lực của hắn còn có thể ngồi chung mâm với 3 người Tô Bồ Đề, Merck, Battty Ann.

Merce nhíu mày, lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không cách nào đoán được Bùi Đông Lai làm như vậy có dụng ý gì:

- Theo như ta thấy trong cuộc thi đột kích cá nhân thì hắn là một người rất cuồng ngạo. Nhưng tại sao bây giờ hắn làm ra hành động như vậy thì ta cũng không biết.

Tô Bồ Đề cùng ngũ đại Dong Binh Vương không biết Bùi Đông Lai làm vậy là có dụng ý gì, nhưng bốn người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận thì tâm sáng như gương. Park Ji Yong không chỉ chọc giận Tiêu Cuồng mà còn chọc giận toàn bộ thành viên Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Bùi Đông Lai muốn giáo huấn cho Park Ji Yong khắc cốt ghi tâm nên mới làm vậy.

Giờ khắc này Bùi Đông Lai làm vậy, chỉ vì phòng ngừa Park Ji Yong nhận thua mà thôi.

Bởi vì hôm qua, Bùi Đông Lai chỉ dùng một câu nói đã khiến cho Park Ji Yong sợ đến xanh mặt, thì bọn hắn có thể khẳng định Park Ji Yong rất sợ Bùi Đông Lai, nhưng bởi vì tôn nghiêm người HQ nên hắn vẫn kiên trì bước lên sàn đấu.

Giống như để xác minh ý nghĩ của bốn người Tiêu Cuồng, Park Ji Yong phát hiện Bùi Đông Lai không có dùng thực lực của mình để phóng lên sàn đấu, mà bước từng bước chậm rãi lên sàn, trong lòng hắn không khỏi run rẫy một trận.

Vì bảo vệ tôn nghiêm người HQ, vì vinh quang hắn vẫn kiên trì làm ra bộ dạng trang bức đi lên sân khấu, trên thực tế hắn đang dùng phương thức này để chọc tức Bùi Đông Lai, để Bùi Đông Lai thể hiện ra thực lực cường đại của mình.

Nếu Bùi Đông Lai có thể đoạt được giải quán quân cuộc thi cách đấu, thì Park Ji Yong có thể thanh thản, giống như ta không có bị hắn hù cho sợ hãi, mà là hắn thật sự rất mạnh.

Mắt thấy mưu kế không thực hiện được, trong lòng Park Ji Yong phát run, nhưng trên gương mặt hắn vẫn biểu hiện như cũ, ngẩng đầu lên khinh thường nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác giống như hắn không thèm để Bùi Đông Lai vào mắt.

Không thể không nói Park Ji Yong biểu diễn thập phần thành công, hắn thành công đến nổi khiến cho các đội viên bên dưới tưởng hắn ẩn dấu thực lực, theo đó mà họ cảm thấy buồn cười với câu nói của Bùi Đông Lai, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai càng thêm khinh thường.

Đối mặt với từng đạo ánh mắt khinh thường Bùi Đông Lai không thèm để ý, mặt vẫn bình tỉnh đi lên sàn đấu, khoảng cách với Park Ji Yong chừng mười bước thì ngừng lại.

Âm thầm tính toán khoảng cách giữa mình và Bùi Đông Lai, trong lòng Park Ji Yong cực kỳ khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng khống chế tâm tình của mình, hắn bắt chước Battty Ann dùng ánh mắt thần linh nhìn Bùi Đông Lai như một con kiến:

- Ta không biết nguyên nhân gì mà ngươi cuồng ngạo đến như vậy? Chức quán quân là của ngươi? Hắc đầu của ngươi có bị ngập nước hay không thế?

- Ha ha.

Ngạc nhiên nghe được lời Park Ji Yong nói, các đội viên phía bên dưới không khỏi cười to một trận.

Nghe được tiếng cười sự khẩn trương trong lòng Park Ji Yong cũng giảm bớt, hắn làm ra thủ thế để tùy thời có thể né tránh công kích của Bùi Đông Lai.

- Nếu ta đoán không sai thì ngươi muốn ta động thủ trước sau đó ngươi tiến hành tránh né, thẳng đến khi không còn sức lực để né tránh nữa ngươi sẽ làm ra một bộ dáng hối hận, chứng mình ngươi không hề muốn rời sàn đấu, cứ như vậy người có thể bảo vệ tôn nghiêm của người HQ, đồng thời cũng tránh khỏi kết cục bị ta đánh cho tàn phế.

Đối mặt với lời nói của Park Ji Yong cùng sự cười nhạo của các đội viên dưới khán đài, Bùi Đông Lai không hề tức giận mà nở một nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười đó rơi vào mắt Park Ji Yong chẳng khác nào ác mà, giọng nói Bùi Đông Lai sắc bén như đâm xuyên vào tim hắn, làm hắn hết hồn một trận.

Hắn... hắn làm như thế nào đoán được.

Tâm thần Park Ji Yong có chút hoảng loạn rồi, trên mắt xuất hiện một tia kinh hoàng. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, nở một nụ cười tràn đầy khinh thường nói:

- Cuồng vọng, ngu ngốc, ngươi có bị ảo tưởng không thế? Nếu không làm sao ngươi có thể nói ra những lời buồn cười đến thế.

- Không thể không nói khả năng diễn xuất của người xứng đáng đoạt giải Oscar.

Bùi Đông Lai tươi cười nói:

- Nhưng miệng của ngươi cũng thực thối.

- Cuồng vọng, ngu ngốc, không cần nhiều lời nữa xông lên đi, chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ đoạt giải quán quân sao? Xông lên đi, đánh bại ta đi.

Park Ji Yong làm ra một tư thế rất khí thế, sau đó ngón tay ngoắc ngoắc Bùi Đông Lai rồi nói:

- Ngươi lên đi, trong vòng 10 chiêu ta không xuất thủ.

"Ba!"

Khi Park Ji Yong nói xong, Bùi Đông Lai liền xuất hiện trước mặt Park Ji Yong một quyền nên ra, thân hình Park Ji Yong bay lên trời như một trái bóng chày.

"Ách..."

Bất thình lình xảy ra biến cố, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm lên sàn đấu, trong đầu hiện ra câu hỏi: " vừa mới xảy ra chuyện gì?"

"Phốc"

Giống như để đáp lại nghi hoặc trong đầu của bọn hắn, trên không trung mặt của Park Ji Yong huyết nhục mơ hồ, một ngụm máu tươi xen lẫn mấy cái răng được phun ra, trong lúc hắn đang nói chuyện thì lọt vào tập kích của Bùi Đông Lai, lực đạo khủng bố đến nổi làm cho hắn câm miệng đồng thời tự cắn đứt cả đầu lưỡi.

Dù hắn có thể sống sót qua cuộc thi này, nhưng hắn sẽ không nói chuyện được nữa.

- Sảng khoái.

Thấy một màn như vậy Tiêu Cuồng không nhịn được liền gầm lên.

"Bịch"

Tếng trầm đục truyền ra, cơ thể Park Ji Yong hung hăng nện vào khán phòng, sau đó té xuống mặt đất không hề nhúc nhích.

Tiêu Cuồng gầm lên một tiếng giận dữ, còn các đội viên dự thi thì mắt trợn miệng há, dời ánh mắt từ người Park Ji Yong sinh tử không rõ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này trong mắt mọi người không còn một điểm nghi ngờ, cùng khinh thường, thay vào đó là sự khiếp sợ.

*****

Có thể nói rằng bằng vào tốc độ khủng khiếp của mình, Bùi Đông Lai có tư cách cuồng ngạo, cũng có tư cách giành chức quán quân.

Tuyệt đại bộ phận người ở đây vẫn còn bị vây trong kinh hãi, Bùi Đông Lai vẫn giống như trước từ từ đi xuống sàn đấu.

Cùng lúc đó đội quân y khẩn trương lên sàn đấu kiểm tra sức khỏe Park Ji Yong.

- Báo cáo trưởng quan, hắn còn thở, nhưng đầu bị tổn thương nghiêm trọng cần lập tức phẫu thuật.

Chờ đợi vài tên quân y nâng Park Ji Yong lên cáng, đội trưởng quân y hướng về phía Austin Rostov báo cáo.

- Lập tức tiến hành phẫu thuật cho hắn.

Ratatosk vội vàng truyền đạt mệnh lệnh.

- Vâng, trưởng quan.

Người cầm đầu quân y cuối chào lĩnh mệnh, sau đó cùng với vài tên quân y đưa Park Ji Yong đang hôn mê vào căn cứ chữa bệnh.

Thấy một màn này mọi người đều hiểu được, cho dù Park Ji Yong may mắn sống sót qua lần này, nhưng trong lòng hắn sẽ để lại bóng ma, thậm chí không còn dũng khí để sống tiếp trên đời này.

- Thực lực của tiểu tiện nam này tăng lên rất nhanh a.

Đối với thực lực Bùi Đông Lai tăng lên, nàng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại lắc đầu nói:

- Tuy hắn có tiến bộ nhưng thật sự quá ít, mới chỉ đạt đến cảnh giới Hóa Kình đại thành mà thôi.

Nàng cảm thấy dù thực lực của Bùi Đông Lai có tăng lên nhưng vẫn chưa đủ để so sánh với Merck.

- Hắc, thực lực chỉ có như vậy mà cũng dám kiêu ngạo nói chức quán quân là của hắn, thực sự là buồn cười chết người.

Nguyên bản Battty Ann nghĩ thực lực của Bùi Đông Lai đã đạt tới Chiến Sĩ Cấp 8 đỉnh phong (Hóa Kình đại thành đỉnh phong) hiện giờ xem ra thực lực Bùi Đông Lai chỉ mới đạt tới Chiến Sĩ Cấp 7 thông thường, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Về phần Merck nhìn Bùi Đông Lai ánh mắt toát lên vẻ xem thường, trào phúng, hắn thấy Bùi Đông Lai là kẻ không biết lượng sức mình.

- Hắc đúng là đám ngốc, bọn hắn cho rằng thực lực Bùi Đông Lai chỉ có vậy thôi sao?

Nhận ra Battty Ann cùng Merck trào phúng khinh thường Bùi Đông Lai, Tiêu Cuồng không hề tức giận, mà là trong lòng chờ mong Bùi Đông Lai sẽ dạy cho bọn hắn một bài học.

Chờ mong rất nhiều nhưng Tiêu Cuồng không tùy tiện nói ra, mà là nhìn Bùi Đông Lai cười, sau đó đấm ra một quyền không nhẹ không nặng vào ngực Bùi Đông Lai để chúc mừng.

Trần Anh, Vương Khuê cùng Tôn Nhận ba người cũng là vẻ mặt sáng lạn tươi cười nhìn Bùi Đông Lai.

- Tiêu Cuồng thực lực tên Gele kia là Hóa Kình nhập môn, anh phải cẩn thận.

Đối mặt Tiêu Cuồng bốn người chúc mừng, Bùi Đông Lai cũng không có biểu hiện ra một chút vui sướng, cảm giác giống như đó là chuyện thường tình, sau đó hắn nhắc nhở Tiêu Cuồng.

Tiêu Cuồng nghe vậy liền nhìn Gele, hắn phát hiện Gele đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bùi Đông Lai, nhịn không được bật cười:

- Hóa Kính nhập môn? Ka sẽ từ từ chơi với hắn.

Bên tai vang lên lời nói tràn đầy tự tin của Tiêu Cuồng, Bùi Đông Lai cười khổ không thôi, hắn biết lời nhắc nhở của mình hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn tin tưởng Tiêu Cuồng được Diệp Cô Thành nhận làm đệ tử đồng thời truyền thụ cho sát chiêu, tuy rằng thực lực mới chỉ là Hóa Kinh nhập môn nhưng đối phó với Gele không có vấn đề gì lớn, thậm chí có thể dùng sát chiêu để lấy mạng Gele.

Bùi Đông Lai biết rõ điểm này, nhưng Gele thì không biết.

Bởi vì Bùi Đông Lai đánh cho Park Ji Yong thành tàn phế nên trong lòng hắn sợ hãi không thôi, nhưng hắn lại phát hiện Tiêu Cuồng đang dùng vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, thì trong lòng hắn bốc lên nộ hỏa không thôi.

Trong phút chốc, ánh mắt Tiêu Cuồng cùng Gele đụng nhau trên không trung, song phương đều cảm nhận được chiến ý cùng sát ý trong mắt đối phương.

Sau đó, Gele thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Johan đồng đội hắn.

Bởi vì Bùi Đông Lai ở cùng tổ với Johan, mà lần trước Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ xảy ra xích mích với bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc, Gele sợ Johan sẽ bị cho đi chầu diêm vương nên hắn nói với Johan đụng phải Bùi Đông Lai lập tức nhận thua.

Gele tiến hành an ủi Johan, sau đó bảo Johan điều chỉnh tâm trạng, rồi tiến lên sàn đấu đánh một trận với bộ đội đặc chủng Israel, cuối cùng Johan giành chiến thắng đánh tàn phế tên bộ đội đặc chủng tới từ Israel.

Đối với kết quả này, Gele hết sức hài lòng, nhưng Johan lại biết cuộc thi này hắn nên dừng lại ở đây, nếu tiếp tục hắn sẽ đụng phải Bùi Đông Lai, đến lúc đó không những bị tàn phế mà còn đem đến sỉ nhục cho bộ đội đặc chủng A quốc.

Trong tất cả các tổ, tổ F là tổ có thực lực yếu nhất trong các tổ, bốn gã thành viên trong tổ F đánh nhau u đầu chảy máu mới xong trận.

Nhưng cũng là tổ hấp dẫn nhất trong các tổ, vì đa số các tổ khác toàn hack 1 hit, nên trận đấu kết thúc một cách nhanh chóng.

- Trận kế tiếp cũng là trận đầu tiên của tổ G, đội trưởng bộ đội đặc chủng nước Đức Podor sẽ đấu với bộ đội đặc chủng M quốc Merck.

Sau khi cuộc tranh tài ở tổ F kết thúc, Austin Rostov đứng dậy chủ trì trận đấu, hắn mở miệng nói đồng thời liếc nhìn Podor một cái ý như nhắc nhở, nhưng ở mặt ngoài vẫn trước sau như một:

- Mời 2 bên lên sàn đấu.

"Bá!"

Nhận được sự nhắc nhở của Austin Rostov, vì Merck là một tên giết ngươi điên cuồng, Austin Rostov vừa nói xong, tất cả mọi người kể cả Bùi Đông Lai đều nhìn về phía Podor, bọn hắn cùng đợi quyết định nhận thua hay tử chiến.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, thì Podor xoay người đối mặt với ba gã chiến hữu vươn tay lên.

"Ba! Ba! Ba!"

Mắt của 3 gã thành viên còn lại của nước Đức đỏ lên, cắn răng, trước sau đưa tay lên đập vào tay của Podor, như lời cổ vũ.

- Chỉ có tiến, vĩnh viễn không lùi.

Hô to khẩu hiệu của nước Đức vang lên, Podor mỉm cười, sau đó xoay người đi lên sàn đấu.

Dưới ánh mặt trời hắn đứng thẳng tắp, nện từng bước chân trầm ổn bước lên sàn đấu, giống như một gã cảm tử quân, biết rõ là sẽ phải hi sinh nhưng vẫn lao vào không hề ngần ngại.

- Cúi chào!

Thấy một màn như vậy, trong lòng Bùi Đông Lai dâng lên một cỗ kính ý, nói nhẹ một tiếng, đối với bóng lưng dần xa kia cúi chào.

"Bá! Bá! Bá! Bá!"

Nghe được Bùi Đông Lai quát khẽ, 4 người Tiêu Cuồng trước tiên đối với Podor cúi chào.

"Bá... Bá... Bá..."

Sau đó lần lượt đội viên dự thi cúi chào, đến cuối cùng ngũ đại Dong Binh Vương và thành viên ủy hội cũng đứng lên cúi chào, đó là hành động biểu đạt sự kính ý.

Đám bộ độ đặc chủng HQ không có cúi chào, Park Ji Yong bị đánh cho tàn phế, trong lòng cực kỳ hận Bùi Đông Lai, làm sao còn tâm tư để cúi chào.

Không cúi chào còn có bộ đội đặc chủng M quốc, vì Podor nằm chung tổ với Merck nên được xem là địch nhân, tự nhiên sẽ không ở trước trận đấu cúi đầu chào địch nhân.

Có lẽ thật không ngờ Podor không chịu thua mà quyết tâm liều chết đánh một trận, con ngươi Merck lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại thay đổi thành ánh mắt hoàn toàn coi thường.

Một cỗ sát khí bất tri bất giác xuất hiện mạnh mẽ trên người Merck, hắn giống như một cỗ máy giết chốc, lãnh đạm đi lên sàn đấu.

Trẹn sàn đấu sắc mặt của Podor cực kỳ nghiêm trọng khi thấy Merck lên sàn đấu.

Tiến lên sàn đấu, Merck không hề dừng bước lại mà lập tức đi tới chỗ Podor, cùng lúc đó sát khí trên người hắn ngày càng đậm, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn Podor, giống như là trực tiếp tuyên bố án tử cho Podor.

Cảm nhận được sát khí trên người Merck điên cuồng tuông ra, nhìn Merck cả người băng lãnh, Podor như rơi vào hầm băng, một trận lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Hắn có gắng bước lên thêm một bước, nhưng hắn lại phát hiện chân hắn giống như đeo quả tạ nặng ngàn cân, dù nữa bước cũng không thêm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Merck đi tới chỗ hắn đứng.

Hắn biết mình bị sát khí khủng bố trên người Merck làm kinh sợ, nhưng hắn vẫn ương ngạnh dùng sức mạnh ý để chống cự.

Nhưng..

Trong tay Merck nhuốm máu của vô số người, sát khí của hắn do máu tươi mà tạo thành, khủng bố tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên Podor đem toàn bộ lực lượng của mình bày ra nhưng vẫn không thể đối kháng.

10m. 8m, 5m...

Khoảng cách giữa Podor và Merck ngày càng rút ngắn, tất cả đội viên dự thi đều thấy trán Podor xuất hiện mồ hôi lạnh, thân mình không thể khống chế được run lên, tựa hồ như đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

- Tới.

Khoảng cách giữa Merck và Podor chỉ còn 3m, Podor dùng ý chí ương ngạnh của mình để chống lại sát khí trên người Merck, sau đó hắn rống to một tiếng, hóa thủ thành đao đâm vào yết hầu của Merck.

"Bốp!"

Merck tùy ý đưa tay lên đỡ, sau đó biến chưởng thành trảo, năm ngón tay như gọng sắt kẹp lấy cổ Podor.

'Rắc"

Một tiếng vang giòn truyền ra, cổ Pador trực tiếp bị Merck bẽ gãy.

"Vèo"

Sau khi giết chết Pador, hắn tùy tiện ném xác Pador ra ngoài như một món đồ chơi.

Làm xong tất cả chuyện này.

Hắn nhìn Bùi Đông Lai một cái như muốn nói ngươi cũng sẽ như hắn.

Trong nhất thời, trường luận võ trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Giống như lúc Bùi Đông Lai chấm dứt trận đấu trước, ánh mắt toàn trường đều nhìn về một chỗ, khác biệt duy nhất là, ánh mắt không có kinh hãi như khi nhìn về Bùi Đông Lai.

Lúc này, trừ Bùi Đông Lai và một ít người, còn lại thì ánh mắt đều chưa cảm xúc sợ hãi khi nhìn về phía Merck.

Đúng vậy...

Chính là sợ hãi!

Đối với các đội viên dự thi khác thì Bùi Đông Lai chỉ cần một chiêu đã đánh bại đối thù mang đến chấn động rất lớn, nhưng so sánh với hành động vừa rồi của Merck thì chấn động vẫn thua xa.

Bởi vì.

Bùi Đông Lai là bất ngờ xuất chiêu nên khiến cho Park Ji Yong không thể biết thực lực chính thức của bản thân hắn. Còn Merck khi bắt đầu đã tuyên bố đội trưởng thứ chín của đại đội biên phòng Đức: Lehmann phải chết, cũng cho Lehmann có cơ hội ra tay, nhưng tất cả đều vô dụng, bị Merck đùa giỡn, kết thúc tính mạng một cách tàn nhẫn

Bá đạo, mãnh mẽ, khát máu!

Những từ đó đã được các đội viên dự thi gắn cho Merck trong thời gian ngắn.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Merck nhìn về phía Bùi Đông Lai, tất cả đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Dưới ánh mặt trời chói mắt. Bọn hắn đã thấy rất rõ, Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh trước sự tàn nhẫn và thực lực mạnh mẽ của Merck, Bùi Đông Lai dám nhìn thẳng vào cặp mắt chứa đầy sát ý kia. Biểu hiện bình tĩnh kia khiến cho phần lớn thành viên dự thi nghi ngờ thực lực Bùi Đông Lai cũng giống như thế, giống như mặt hồ không chút gợn sóng nào.

Thấy mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, Merck cũng không nói gì, từ từ bước xuống khỏi võ đài trong ánh mắt sợ hãi của mọi thành viên dự thi, cùng lúc đó, ba gã thành viên còn lại thuộc đại đội biên phòng thứ chín của nước Đức chạy nhanh chạy đến thi thể Lehmann, gập người như muốn chào Lehmann, sau đó nâng thi thể Lehmann lên rồi rời khỏi võ đài.

- Merck của bộ đội đặc chủng nước M đã thắng.

Khi thấy thi thể Lehmann bị khiêng đi, Austin Rostov đứng lên tuyên bố trận đấu kết quả như các cuộc tranh tài chấm dứt trước đó, chẳng qua... sau khi tuyên bố kết quả, sắc mặt của hắn phức tạp, nói:

- Trước mỗi trận giao đấu, tôi từng nói qua, cuộc đấu này sẽ có nhiều người mất mạng. Ban tổ chức hi vọng trong trận đấu, mỗi một ứng viên sẽ đánh ra toàn bộ thực lực của mình, nhưng cũng hy vọng các vị hãy quý trọng tánh mạng của mình.

Nhắc nhở của Austin Rostov vang lên bên tai, cả trường luận võ đều im lặng, tất cả mọi người đều hiểu rõ, qua lời nói này, Austin Rostov nhắc nhở những người kế tiếp là Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề, Battty Ann cùng Merck hãy suy nghĩ lại, không cần hi sinh vô ích vì cái gọi là quang vinh, đồng thời cũng báo cho toàn bộ ứng viên dự thi, sau cùng còn có hàm tiền thưởng cuộc thi rất cao.

Có lẽ nhắc nhở của Austin Rostov đã có tác dụng, hai cuộc tranh tài kế tiếp, ứng viên cũng không có liều mạng, cũng không có tình huống đánh tàn phế, đánh chết.

- Cuồng ca, binh sĩ Âu M nổi tiếng với sức mạnh kinh người, lực công kích mạnh mẽ, không khác gì việc luyện ngoại công đến cực hạn.

Còn 1 tiếng nữa trận đấu giữa Tiêu Cuồng và bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh Gele trận đấu sẽ bắt đầu, Bùi Đông Lai nhắc nhở Tiêu Cuồng:

- Bởi vì họ không luyện nội công nên lục phủ ngũ tạng, các tử huyệt trên người họ là yếu nhất, là nhược điểm trí mạng của bọn hắn, anh cứ việc tấn công vào những chỗ này là được.

- Ok.

Tiêu Cuồng gật gật đầu, tuy hắn gia nhập Long Nha, nhưng chưa có cơ hội giao chiến với cao thủ Âu M, ở phương diện này kinh nghiệm của hắn không đủ.

So ra mà nói thì Bùi Đông Lai từng lấy yếu thắng mạnh tại Đông Nam Á, tử chiến với một trong tứ đại sát thủ Thần Võng là Aust, tích lũy từng chút một kinh nghiệm chiến đấu, mà trong đầu hắn còn có ký ức về trận đấu giữa Tiêu Phi với vô số cao thủ Âu M. Kinh nghiệm chiến đấu về binh sĩ Âu M rất phong phú.

- Khốn kiếp, tao thừa nhận tao không phải là đối thủ của mày, nhưng... mày cho rằng mày tùy tiện nói hai câu với tên Tên người rừng kia thì hắn ta có thể thắng tao sao?

Bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, Gele thấy Bùi Đông Lai nói nhỏ với Tiêu Cuồng cái gì đấy thì khuôn mặt đằng sát khí nói:

- Tao cho mày biết, suy nghĩ của mày quá tức cười!

- Bây giờ sẽ tiếp tục diễn ra cuộc tranh tài cuối cùng của hôm nay, Tiêu Cuồng thuộc bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, và Gele đội trưởng bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, mời hai bên lên võ đài.

Thời gian trận đấu giữa Gele và Tiêu Cuồng đã đến, Austin Rostov lại đứng dậy tuyên bố.

"Bộp"

Austin Rostov vừa dứt lời, Tiêu Cuồng không nén nổi nữa, bật tại chỗ, nhờ phản lực, vọt nhanh về phía võ đài.

Hiện giờ Tiêu Cuồng đã đạt đến Bán Bộ Hóa Kính, đã không thua kém Tô Bồ Đề, Battty Ann bao nhiêu, thậm chí ngay cả Gele người mới chỉ có thực lực tương với Hóa Kính nhập môn cũng không bằng.

Dưới tình hình này, tuy lợi Tiêu Cuồng dụng tốc độ nhanh nhất để lên võ đài, nhưng cũng không làm ra náo động gì.

- Hắc, thực lực kém cỏi mà còn khoe khoang, Tên người rừng chính là Tên người rừng.

Gele thấy thế thì cười mỉa mai, sau đó... Gã từ từ bước lên võ đài, chẳng khác gì một thân sĩ hoặc một quý tộc truyền thống của nước Anh, giống như gã không phải tham gia vào cuộc chiến sinh tử, mà là đang tham gia một lễ hội của tầng lớp thượng lưu vậy.

Bắt gặp thái độ của Gele, Tiêu Cuồng tức giận muốn nhảy tới tẩn Gele một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đứng nhìn Gele lên võ đài.

Gele vừa lên võ đài, Tiêu Cuồng lập tức tấn công thì thấy Gele hành lễ theo phương thức giao chiến của quý tộc, sau đó mỉm cười:

- Tên người rừng, mày không cần phải thô lỗ thế, tao sẽ dốc toàn lực ra giao đấu. À phải, giáo quan Austin Rostov đã nói, chúng ta hãy quý trọng sinh mệnh của bản thân, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tao cho mày một cơ hội nhận thua.

Đối với Tiêu Cuồng người có tính kiêu hãnh đã ngấm vào máu, trong từ điển của hắn không bao giờ có hai từ chịu thua, vì thế lúc Bùi Đông Lai và Trần Anh chia tổ đã nhắc nhở hắn khi gặp ba người Merck, Tô Bồ Đề và Battty Ann thì nên nhận thua. Tuy hắn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có ủy khuất.

Cho nên khi nghe Gele bảo hắn nhận thua, hắn đã nổi giận!

- Mày muốn chết!

Hắn gầm lên giận dữ, bật tại chỗ, vọt nhanh tới Gele, phát động tiến công.

Tên người rừng chính là Tên người rừng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."

Mắt thấy Tiêu Cuồng bị khích tướng, ra tay tấn công trước, Gele chẳng những không khẩn trương, mà còn thầm khinh bỉ, sát ý che dấu đột nhiên bùng lên. Hắn muốn Tiêu Cuồng nhận thua là giả, cái chính là khiêu khích Tiêu Cuồng, hành hạ Tiêu Cuồng đến chết mới là mục đích thực sự của hắn.

"Vù!"

Nương theo cước lực, Tiêu Cuồng hóa thủ vi đao chém thẳng vào đầu Gele, khí thế như Mãnh Hổ vồ mồi.

"Hừ!"

Đối mặt Thủ đao sắc bén của Tiêu Cuồng, Gele không né tránh, bình tĩnh, vung tay trái chống đỡ.

"Chát!"

Tiêu Cuồng chém trúng cánh tay Gele, Tiêu Cuồng cảm thấy như chém vào một khối thép, lực phản chấn mạnh mẽ làm cho tay hắn chưởng chấn động, đau đớn vô cùng, thậm chí khí huyết trong người đảo lộn hết cả.

Chỉ là Tiêu Cuồng liền tin lời Bùi Đông Lai, Gele giống binh sĩ Âu M, thực lực ghê gớm, trình độ cũng ngang với cường giả, nếu lựa chọn cứng đối cứng thì hoàn toàn vô dụng.

Ngay tại khi Tiêu Cuồng tự cảm nhận điều này thì Gele cười lạnh một tiếng, tay trái chém ra, hóa thủ thành kiếm, sử dụng kiếm pháp Tây Dương đâm tới yết hầu Tiêu Cuồng.

Đòn này của hắn này giống như một con rắn độc đớp mồi, cánh tay làm mình rắn, bàn tay là đầu rắn. Đầu rắn đột nhiên nhảy lên, kéo theo mình rắn, tốc độ chẳng những cực nhanh mà còn rất hiểm độc, khó lòng phòng bị, xem ra gã muốn dồn Tiêu Cuồng vào chỗ chết!

Bàn về thiên phú võ học, Tiêu Cuồng còn hơn Tiêu Phi, được xưng là thiên tài võ học hiếm có!

Ngoài phương diện lĩnh ngộ võ học kinh người, còn có khả năng cảm ứng lực tấn công ngang ngửa võ giả. Vì thế tuy Gele phản kích mãnh liệt, nhưng Tiêu Cuồng vẫn tránh kịp, bàn chân trượt tới, thân nghiêng sang một bên, khiến cho thủ kiếm Gele đâm vào khoảng không.

"Hừ!"

Một kích không trúng, Gele kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhẹn của Tiêu Cuồng nhưng mà gã cũng không dừng lại, lập tức vung tay tới cổ Tiêu Cuồng tốc độ không hề giảm.

Bởi vì chênh lệch cảnh giới, cộng thêm sức mạnh của binh sĩ Âu M của Gele, Tiêu Cuồng lần đầu tiên dùng cứng đối cứng đã chịu thiệt, nên hắn, không dùng cứng đối cứng nữa, lúc này thấy Gele không buông tha, thế tới hung hãn, rơi vào đường cùng, đành phải nhảy lùi về.

Tiêu Cuồng lui về, dĩ nhiên chấp nhận thua thiệt.

- Tên nhu nhược.

Gele cười lạnh, tiếp tục phát huy khí thế, vọt tới truy kích Tiêu Cuồng, tốc độ nhanh hơn cả Tiêu Cuồng, trong chớp mắt đã đuổi kịp, thủ kiếm lại đâm ra, không để cho Tiêu Cuồng kịp thở.

- Đậu xanh rau má mày!

Tiêu Cuồng tức giận văng tục, nhưng không nóng lòng vận dụng sát chiêu Long Vương Diệp Cô Thành dạy cho hắn, mà tiếp tục tránh né.

Một công một né.

Tình thế nghiêng về một phía, Tiêu Cuồng chạy như bị ma đuổi trên võ đài. Gele quyết tâm truy đuổi không bỏ, công kích liên tục, không cho Tiêu Cuồng cơ hội phản kích.

- Xem ra bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Tiêu Cuồng bại rồi.

- Không bị thua đơn giản như vậy, chiêu nào của tên Gele kia cũng đều trí mạng, rõ ràng muốn giết đối thủ, như vậy chỉ cần Tiêu Cuồng không nhận thua, mà kiên trì chiến đấu, không chừng sẽ bị Gele giết chết.

Trên phòng quan sát, hai gã là Kruff và Đặc Lý chứng kiến Tiêu Cuồng hoàn toàn bị áp đảo, không có bất kỳ cơ hội phản kích, nhịn không được bàn luận, theo sau Kruff lại càng hướng đệ nhất vua lính đánh thuê Merce hỏi:

- Merce các hạ, ngài thấy thế nào?

- Xem tình thế, gã gia hỏa tên Tiêu Cuồng quả thật hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Merce như có suy nghĩ gì nói:

- Nhưng là nếu hắn có thể được Chiến tranh chi vương lựa chọn thu làm đệ tử, như vậy tự nhiên có chỗ hơn người. Huống chi, bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ Bùi Đông Lai nếu để cho hắn lên võ đài, tự nhiên cũng là có chỗ nắm chắc, ta cho là hắn cũng không phải không có cơ hội nào, ít nhất sẽ không thua trong thời gian ngắn.

*****

- Tao tưởng rằng mày giống như đội trưởng bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, khiến người ta phải kinh hỉ, hóa ra không phải.

- Đúng vậy, hắn không thể nào trong tình huống đó còn ẩn dấu thực lực được, vừa nãy xém chút nữa hắn đã bị Gele giết chết.

- Bây giờ, vấn đề không phải là có ẩn dấu thực lực hay không, mà là theo tình huống này tiếp tục hắn rất có thể sẽ chết trong tay Gele.

- Hắn có thể kiên trì đến giờ đã là kỳ tích, nếu tiếp tục đánh nữa chắc chắn sẽ phải chết.

...

Trong lúc đám Merce bàn luận, không ít Dong Binh dự thi cũng bàn tán, tất cả đều giống đám Merce đều không cho rằng Tiêu Cuồng có thể lật ngược tình thế.

Ba người Tô Bồ Đề, Battty Ann và Merck mặc dù nhìn thấy Tiêu Cuồng tạm thời chưa thua, nhưng lấy thực lực một kích Tiêu Cuồng vừa thể hiện, không thể tạo thành vết thương trí mệnh cho Gele, cả ba đều cảm thấy Tiêu Cuồng nhiều nhất chỉ là cầm hòa.

Nhưng.

Khi nhìn thấy Bùi Đông Lai vẫn vững vàng như cũ, lý trí và trực giác đều nói cho họ biết là Tiêu Cuồng vẫn còn cơ hội.

Có cơ hội sao?

- Đông Lai, tiểu Cuồng xảy ra chuyện gì vậy?

Ở trong đám bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Trần Anh nhìn thấy Tiểu Cuồng lien tục gặp nguy hiểm, xém nữa phải chết nhưng vẫn kiên trì không xử dụng độc môn tuyệt kỹ Long Vương Diệp Cô Thành để phản kích thì có chút khẩn trương và nghi hoặc.

Nghe được nghi vấn của Trần Anh, Bùi Đông Lai thở dài nói:

- Trần tỷ, tỷ nên biết, Cuồng ca là một nam nhân kiêu ngạo, trong người hắn chảy dòng máu cuồng ngạo. Nếu như Gele không lên tiếng nói Cuồng Ca nhận thua thì chắc lúc này trận đấu đã kết thúc rồi.

- Ý của cậu là tiểu Cuồng không có ý định sử dụng tuyệt kỹ của sư phụ?

Trần Anh đối với tính tình cuồng ngạo của Tiêu Cuồng cũng hiểu rõ, đồng thời nàng cũng hiểu trận đấu chấm dứt theo lời Bùi Đông Lai có nghĩa là một khi Tiêu Cuồng sử dụng tuyệt kỹ, Gele căn bản không phải là đối thủ.

- Vâng.

Bùi Đông Lai gật đầu, nói:

- Lời nói của Gele quá kích thích Cuồng ca, lấy tính khí cuồng ngạo của Cuồng ca mà suy luận thì hắn nhất định sẽ không chịu sử dụng tuyệ kỹ để đánh bại Gele.

Lúc này, Trần Anh cũng không lên tiếng mà chỉ hơi cau mày, hình như hơi lo lắng Tiêu Cuồng làm vậy sẽ gặp nguy hiểm.

- Trần tỷ không cần lo lắng đâu, Cuồng ca dù cho không có sử dụng sát chiêu cũng vẫn chiến thắng mà.

Cảm nhận được Trần Anh đang lo lắng, Bùi Đông Lai cười cười nói:

- Bởi vì hắn mặc dù cuồng nhưng cũng không phải dạng cuồng nhân không có đầu óc mà ngược lại hắn cuồng vọng sẽ khiến địch nhân cảm giác giả tạo, sẽ khinh thường hắn. Các Lặc này sẽ như thế!

- Hắc, quốc gia của mày từng được gọi là con bệnh của châu Á, mà lúc này mày chính là nhược phu của Tung cẩu, mày dám giống như một nam nhân chân chính chiến đấu cùng tao không?

Giống như xác định cho lời nói của Bùi Đông Lai, bên trong đấu trường, Gele ngừng tấn công, mặc dù trong lòng khiếp sợ phản ứng cực nhanh và thể lực sung mãn của Tiêu Cuồng nhưng hắn vẫn không hề lộ ra ngoài mặt, mà ngược lại, vẻ mặt tràn đầy nhục mạ, cố gắng chọc giận Tiêu Cuồng, bắt hắn phải chủ động tấn công.

Hắn phải làm như vậy là đã cảm nhận được tốc độ phản ứng của Tiêu Cuồng có chút biến thái, nếu muốn chiến thắng phải rất cực khổ.

Mà dựa vào tính khí nóng nảy ngay từ khi bắt đầu trận đấu của Tiêu Cuồng, hắn tin rằng với kế khích tướng này, Tiêu Cuồng đang bị áp chế từ lâu sẽ nổi giận chủ động phản kích.

Từ đó hắn sẽ rơi vào bẫy, chỉ cần tìm được điểm sơ hở trong lúc Tiêu Cuồng tấn công sẽ là một kích tất sát!

- Anh quốc quỷ tử, tao xxx grandmother mày!

Giống với dự đoán của Gele, Tiêu Cuồng thật sự giận dữ, mở miệng mắng chửi hơn nữa lại còn là Trung Anh hỗn hợp.

"Vù"

Sau khi chửi xong, Tiêu Cuồng giống như là tuyệt địa phản kích, thân hình hơi nhếch lên, lần thứ hai chuẩn bị phát động công kích, khí thế so với lần đầu còn mạnh hơn, trực tiếp đánh thẳng về Gele, hận không thể trực tiếp đem y xé nhỏ.

- Tới rất tốt!

Nhìn Tiêu Cuồng mắc bẫy, Gele cực kỳ vui mừng không hề né tránh mà đứng im chờ đợi.

- Ăn một quyền của Cuồng gia gia đi!

Theo một tiếng gầm, Tiêu Cuồng đã xuất hiện trước mặt Gele, thiết quyền vung lên, nhắm đầu Gele mà nện xuống.

- Đúng là loại người man rợ.

Trong long Gele khẽ cười lạnh, vươn tay đón đỡ, đồng thời tay phải vận sức thủ sẵn, chuẩn bị cho Tiêu Cuồng một kích trí mệnh.

- Hả!

Ngay sau đó, tay trái của Gele chém ra để đón đỡ thì thiết quyền của Tiêu Cuồng đã thu về, từ Phách quyền chuyển sang Câu quyền, đánh mạnh vào bụng của Gele..

Tiêu Cuồng biến chiêu cực nhanh làm Gele không có chút cơ hội đón đỡ, chỉ còn cách né tránh.

Nhưng không muốn bị mất mặt bởi vì lần trước cùng Tiêu Cuồng cứng chọi cứng, Gele đối với lực công kích của Tiêu Cuồng rõ như lòng bàn tay, chắc chắn rằng đòn này của Tiêu Cuồng không thể tạo ra thương tổn cho bản thân hắn, vì vậy mà hắn bỏ qua cách né tránh mà lựa trọn trực tiếp ngạnh kháng.

Cùng lúc đó, lặng lẽ hóa thủ thành kiếm, chuẩn bị bất ngờ cho Tiêu Cuồng một kích trí mệnh, trong lúc này Tiêu Cuồng đang dồn toàn lực chú ý vào công kích, không thể nào kịp trốn tránh và phòng thủ.

Bản thân là vũ khí bí mật của của A Quốc, Gele có kinh nghiệm chém giết rất phong phú. Phán đoán của bản thân hắn cũng chính xác, lúc này Tiêu Cuồng đang toàn lực tấn công, không thể nào kịp suy nghĩ né tránh và phòng thủ.

Nhưng mà.

Hắn và rất nhiều cường giả Âu M giống nhau, chỉ biết đến huyệt Thái Dương chắc chắn là tử huyệt, còn một ít tử huyệt khác trong cơ thể đều không biết chút gì.

Ví dụ như lúc này mục tiêu mà Tiêu Cuồng công kích trên người Gele lúc này chính là một trong số ít tử huyệt của con người, gọi là Đan Điền hay Khí Hải.

- Đi chết đi!

Cùng một lúc, trong đầu hai người đều có cùng một suy nghĩ.

- Một chiêu định thắng bại!

Cùng lúc đó, hầu như tất cả người đang quan chiến đều có suy nghĩ này trong đầu, bọn hắn đều thấy được tay phải của Gele hóa thủ thành kiếm lúc nào cũng có thể đánh ra một kích trí mệnh cho Tiêu Cuồng, mà trong khoảng cách ngắn này, lấy uy lực một đòn của Gele, nếu đánh trúng chắc chắn Tiêu Cuồng phải chết không nghi ngờ gì.

Hắn chết chắc rồi!

"Bịch"

Như là đáp án trả lời cho các đội viên dự thi, một quyền mạnh mẽ của Tiêu Cuồng đánh lên Đan Điền của Gele, trên thiết quyền ẩn chứa kình lực giống như núi lửa phun trào, ầm ầm tuôn ra, đánh mạnh vào cơ thể Gele.

Một cảm giac đau đớn không tả nổi lan ra toàn thân của Gele, khiến cho bàn tay vung lên một nửa của hắn dừng lại, thân hình không thể tự không chế mà cong lại như con tôm khô, một bụm máu tràn lên cổ họng hắn.

Thời gian chậm dần, hình ảnh như dừng lại.

Nhìn một màn như ảo thuật này, làm cho những người tin rằng Tiêu Cuồng chết chắc chấn động, bọn họ tất cả đều trợn mắt há mồm, sợ đến ngây người.

" Phốc"

Sau đó, trong lúc đám người đang trợn mắt há mồm quan sát, thân hình gấp khúc của Gele đột nhiên bay ngược về sau, há mồm phun ra một bụm máu, khuôn mặt hài hước trước đó đã trở nên trắng bệch, sát ý và âm lãnh trong con ngươi không còn chút nào, nhìn về phía Tiêu Cuồng tràn ngập sợ hãi, sao lại có thể như vậy được?

Không có đáp án, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt cuồng vọng kia hé ra một tia cười lạnh.

Nụ cười này đối với Gele cũng không xa lạ gì, đó chính là nụ cười sau khi âm mưu thực hiện thành công!

- Chẳng... Chẳng lẽ hắn che dấu thực lực?

Nụ cười lạnh của Tiêu Cuồng rơi vào mắt hắn, khiến cho Gel thầm hỏi.

" Ầm"

Trả lời hắn chính là thanh ầm trầm muộn, thân thể hung hăng đập xuống măt đất sau đó, trên mặt đất nơi ấy cũng biến thành một cái hố sâu.

"Răng rắc!"

Vừa tỉnh lại, Gele đi ra với một cái sống mũi bị đụng gãy máu tuôn dầm dề, cùng lúc đó thân thể hắn như bị giật kinh phong, cả người run rẩy kịch liệt, mỗi một lần run rẩy đều phun ra một bụm máu và nước bọt, hai thứ phun ra nhuộm đỏ cả người.

"Bá"

Nhìn thảm cảnh của Gele, đám đội viên dự thi đều không hẹn và đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cuồng.

- DCM! Cuồng gia gia mày không phát uy thì ngươi tưởng tap là còn mèo bệnh à!

Đối mặt với từng đạo ánh mát tràn đầy kinh ngạc, khó tin, Tiêu Cuồng nhìn Gele đang hấp hối mắng, nhìn như là đang mắng chửi Gele nhưng thật ra là đang đáp trả lại một đám người cho rằng hắn sẽ chết chắc!

" Ọe"

Giống như nghe được ẩn ý trong lời nói của Tiêu Cuồng, thân hình Gele tức giận mà chấn động, lại phun ra thêm một bụm máu, sau đó, hắn cố gắng, cố gắng lật người lại.

Chỉ là.

Dù cho hắn cố gắng đến mấy cũng không thể làm được, hắn chỉ cảm thấy khi lực cả người đều bị mất sạch, căn bản không thể xoay người lại, chỉ có thể một lần lại một lần không cam long giãy dụa.

Chính lúc này, đám quân y mang theo cáng lao nhanh về phía Gele, 4 gã quân y đem y bỏ lên cáng sau đó khiêng đi.

Trong lúc đó, do miệng vết thương bị động, lại phun ra hai ngụm máu.

Chẳng qua.

Sau khi phun hai ngụm máu loãng, thì ánh mắt trống rỗng xuất hiện chút thần khí, thân thể yếu đuối như có thêm chút khí lực.

Cố giãy giụa đứng dậy, ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Tiêu Cuồng:

- Lấy lực công kích của mày căn bản không thể tạo thành thương tổn trí mệnh cho tao... Tại sao một quyền vừa rồi lại mãnh mẽ như vậy?

- Võ học thần kỳ của TQ thì kẻ ngu ngốc như mày sao biết được.

Tiêu Cuồng nhìn Gele bằng ánh mắt thương hại, nói.

"Ọe...Ọe.."

Lời nói của Tiêu Cuồng vang lên, Gele bị đả kích trầm trọng, thân hình cũng run rẩy theo.. Sau đó, hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, đập đầu xuống cáng cứu thương, cứ vậy mà chết đi.

Như đã sớm dự đoán được chuyện này, Tiêu Cuồng không hề quay đầu lại nhìn, chỉ chậm rãi bước về phía Bùi Đông Lai.

- Tiêu Cuồng này có thể dùng võ học TQ xoay chuyển thế cục, đánh chết Gele đang tràn đầy ưu thế, như vậy Bùi Đông Lai đội trưởng bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ có thể nào sẽ sử dụng thần kỹ TQ để đối kháng với cỗ máy giết chóc Merck không?

Thấy Tiêu Cuồng đi đến chạm quyền với Bùi Đông Lai, đa số mọi người trong lòng đều sinh ra nghi vấn này.

Câu trả lời chỉ có thể chờ đợi.

Bọn hắn cực kỳ mong đợi với trận chiến đỉnh cấp sắp diễn ra này!

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)