← Ch.500 | Ch.502 → |
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Biên Dịch: Goncopius
Giống như nhiều đại gia tộc khác, tổng hộ gia tộc De Rothschild nằm ở thành phố Frankfurt nước Đức, chiếm diện tích không nhỏ. Họ có không ít biệt thự, trong đó phần lớn đều là biệt thự bỏ không, trang viên vô cùng quạnh quẽ.
Tất cả những chỗ này đều là nơi ở của những thành viên trung tâm trong trực hệ có thể tiến vào tổng bộ của gia tộc.
Dù gia tộc De Rothschild được công nhận là gia tộc đệ nhất toàn cầu nhưng số người có thể đồng thời đạt được hai yêu cầu để làm thành viên gia tộc cũng khá là ít ỏi!
Khi mặt trời đỏ mọc lên ở đường chân trời, thân là người có khả năng trở thành người thừa kế gia tộc De Rothschild nhất trong tương lai, Guti chấm dứt việc luyện công vào buổi sáng thường ngày. Hắn trở lại biểt thự, tắm rửa thay quần áo rồi tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Trong phòng ăn, hiểu rõ Guti là một người làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, bọn người hầu đã sớm chuẩn bị bữa sáng tươm tất, đặt lên bàn. Các món ăn khá đa dang, ước chừng có tới mười món.
Thân là trợ thủ của Guti, mỗi buổi sáng sớm, Decathlon đều ngồi dùng cơm với Guti. Trong thời gian dùng bữa, hắn sẽ báo cáo một sốt tin tức trọng yếu và lịch trình một ngày cho Guti.
- Thiếu gia.
Đợi Guti vào chỗ, Decathlon mới ngồi xuống phía đối diện, mở miệng báo cáo:
- Tôi vừa nhận được tin tức, ban nhạc Hoàng Hậu có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Bùi Đông Lai đã ký hợp đồng với Công Ty Giải Trí Warner Brothers của Hollywood.
Lấy thân phận của Guti, chuyện khiến cho hắn chú ý trên thế giới này không có nhiều lắm. Nhưng từ sau sự kiện "du thuyền Aram" kia, sự chú ý của hắn với Bùi Đông Lai lại tăng lên không ít. Thế nên báo cáo mỗi ngày của Decathlon đều có thông tin liên quan tới Bùi Đông Lai.
- Ồ?
Lúc này, khi nghe được báo cáo của Decathlon, Guti mỉm cười, đôi lông mày giương lên. Trầm mặc trong chốc lát, hắn mới cười khổ nói:
- Chẳng trách sao mà cậu ta lại để tôi thả ra chân tướng của sự kiện bắt cóc "du thuyền Aram". Thì ra là vì mục đích này.
- Thiếu gia, ý của ngài là cậu ta muốn đình chiến với nghị viện Mafia, dùng toàn bộ tinh lực để đối phó với Thần Võng?
Decathlon có thể trở thành trợ thủ của Guti cho nên chỉ số thông minh, độ nhạy bén đều vô cùng tốt. Nhưng mà, hắn lại không nghe được ý tứ của Guti.
- Sai rồi.
Guti lắc đầu, nói một giọng điều khẳng định:
- Cậu ta sẽ động thủ với nghị viện Mafia, chính xác là động thủ với gia tộc Gambino.
Decathlon cái hiểu cái không.
- Decathlon, cậu cần nhớ kỹ cho tôi. Lời của người kia đã nói ra có khi nào không thực hiện hay không?
Đôi mắt của Guti lóe ra tia sáng tinh minh:
- Cậu ta là một người có thù tất báo, cho nên... trên lôi đài Bộ đội đặc chủng toàn cầu Đại Bỉ Vũ, cậu ta chẳng những chém giết Merck lại còn khắc hai chữ "diệt tộc" trên người thằng đó nữa. Nếu cậu ta làm như vậy thì có nghĩa là đã nói cho mọi người, cậu ta sẽ dùng toàn lực tiêu diệt gia tộc Gambino!
- Theo lời của thiếu gia, cậu ta muốn diệt trừ gia tộc Gambino cho nên mới lấy cơ hội hợp tác để kiếm cớ. Điều này có thể hiểu được, nhưng mà tại sao cậu ta lại để cho chúng ta thả ra chân tướng của sự kiện "du thuyền Aram"? Cậu ta làm như vậy không phải là gián tiếp nói cho cả thế giới hay về thực lực của cậu ta bây giờ sao. Còn cả Anthony của gia tộc Gambino nữa, phân nửa cũng sẽ không tin cậu ta có ý cầu hòa. Có thể thấy, cậu ta làm như vậy chẳng những không có chút tác dụng che lấp nào, ngược lại còn bại lộ chính bản thân mình, khiến cho Anthony phòng bị.
- Decathlon, cậu đã nghe qua từ "Dương mưu" bao giờ chưa?
Guti hỏi ngược lại.
Decathlon ngẩn ra:
- Dương mưu?
- Dương mưu là đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ. Nó không che dấu, không bí mật, gần như tất cả đều trong suốt.
Guti giải thích:
- Điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là Anthony cũng biết Bùi Đông Lai sẽ không bỏ qua cho gia tộc Gambino, cái gọi là hợp tác kia chính là một cái màn che to đùng. Nhưng mà hắn lại không thể nhận cái gọi là hợp tác đó!
- Vì sao?
Decathlon khó hiểu. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ Dương mưu này. Lý trí nói cho hắn biết, Dương mưu còn đáng sợ hơn cả Âm mưu.
- Nghị viên Mafia là một tổ chức ngầm phức tạp nhất thế giới. Nó do mười mấy gia tộc Mafia tạo thành. Gambino tuy là gia tộc cầm quyền nhưng... điều này cũng không đại biểu rằng gia tộc Gambino là nghị viện Mafia.
Guti nói đúng trọng tâm:
- Anthony đã giao thủ với Bùi Đông Lai vài lần, cả ngoài sáng lẫn trong tối và lần nào cũng là thất bại mà chấm dứt. Không ít thành viên trong nghị viện Mafia đều đưa ra kháng nghị, nhất là nhân vật tai to mặt lớn số 2 trong nghị viện - Vio. Tên này từ đề nghị hòa đàm với Bùi Đông Lai trong đại hội của nghị viên Mafia. Dưới tình huống như thế, nếu Bùi Đông Lai chủ động đưa ra yêu cầu hòa đàm vậy thì âm thanh đồng ý trong nghị viện Mafia sẽ rất cao.
- Thì ra là thế.
Decathlon đã hiểu ra một chút, thuận theo lời Guti, hắn nói:
- Hiện giờ, Bùi Đông Lai thả ra tin tức về sự kiện "du thuyền Aram", để cho tất cả mọi người đều biết sự cường đại của hắn. Dưới tình huống như thế, trừ bỏ một số thành viên Gambino vẫn phản đối từ trước tới giờ ra thì chỉ sợ phần nhiều sẽ tính toán làm sao để không làm địch thủ với Bùi Đông Lai. Dưới bức bách kiểu này, mặc kệ cậu ta có đoán được chuyện hợp tác là màn che hay không, Anthony nhất định phải đồng ý hợp tác với Bùi Đông Lai.
- Điều khiến Dương mưu đáng sợ nhất là, cho dù hắn có đoán được kết cục của mọi chuyện nhưng hắn lại không biết mục tiêu của Bùi Đông Lai thực hiện ở nơi nào.
Guti trầm tư, nói:
- Cho dù là huyết tẩy Thôi gia ở HQ hay là huyết tẩy NB, Bùi Đông Lai đều dùng Âm mưu. Bây giờ, anh ta lại đổi lại, dùng Dương mưu. Nói thật, ta cũng không đoán được mục đích của anh ta. Nhưng... ta dám cam đoan, mục tiêu của cậu ta tuyệt đối không dời gia tộc Gambino quá xa.
- Thiếu gia, dựa theo lời ngài nói thì cậu ta rất có thể cũng sẽ tính cả Thần Võng vào. Nhưng mà tôi từng nghe một câu nói của VN: Trước mặt vũ lực tuyệt đối, mọi Âm mưu hay có là Dương mưu đều vô dụng.
Decathlon do dự một chút rồi nói:
- Sức mạnh của Dixi đã có thể so sánh với Giáo Hoàng. Coi như cậu ta để cho Chiến Tranh Chi Vương Diệp Cô Thành ra tay thì chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thần Võng!
- Decathlon, cậu phải luôn nhớ kỹ điều này. Bất kể là Âm mưu hay Dương mưu, người vạch ra nó tuyệt đối còn chu toàn hơn cả người đứng xem. Cậu có nghĩ tới thì cậu ta cũng có thể nghĩ tới.
Khi nói chuyện, vẻ mặt của Guti trở nên ngưng trọng:
- Theo góc độ cá nhân, ta rất tán thưởng Bùi Đông Lai. Nhưng lý trí và trực giác lại nói cho ta biết, cậu ta còn đáng sợ hơn so với Dixi. Trở thành địch nhân của cậu ta đúng là một cơn ác mộng!
- Ớ...
Bên tai vang lên lời nói của Guti, Địch Tiếp bị dọa cho cả kinh, trợn mắt há mồm.
Bởi vì.
Trong ký ức của hắn, địch nhân có thể khiến cho Guti kiêng kị trên thế giới này chỉ có 3 người.
Bùi Vũ Phu, Tịch Nhân Đình và Odin.
Hiện giờ lại có thêm một Bùi Đông Lai bằng tuổi Guti nữa. Điều này sao có thể không khiến hắn kinh ngạc đây?
...
Khi Guti và trợ thủ Decathlon đang cùng thảo luận chuyện ban nhạc Hoàng Hậu muốn ký hợp đồng với Công Ty Giải Trí Warner Brothers, thân là người đứng đầu gia tộc Gambino và nghị viện Mafia, Anthony tổ chức hội nghị khẩn cấp, mời các nghị viện của Mafia tới tham dự.
- Nói vậy thì mọi người đã biết cái tên Hoa Hạ chết tiệt kia chuẩn bị để cho ban nhạc Hoàng Hậu có quan hệ chặt chẽ với hắn ký hợp đồng cùng Công Ty Giải Trí Warner Brothers. Từ việc đó ra, hắn ta còn muốn giảng hòa với chúng ta.
Hội nghị bắt đầu, thân là người chủ trì, Anthony mở lời trước, ngữ khí của hắn có chút âm trầm:
- Cá nhân tôi cũng không thực sự tin hắn ta thực sự muốn giảng hòa. Mấy người thấy thế nào?
- Anthony, nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi cái tên bộ đội đặc chủng Merck mà anh phái tới lôi đài Đại Bỉ Vũ bị tên Hoa Hạ kia chém chết, cậu liền để cho Công Ty Giải Trí Warner Brothers đi ký hợp đồng với ban nhạc Hoàng Hậu, đúng không?
Anthony vừa nói xong thì nhân vật số hai trong nghị viện Mafia - tộc trưởng Vio của gia tộc Arnold ngồi cách đó không xa đã lên tiếng. Hắn ta nở một nụ cười khinh miệt:
- Ha, sau khi cái tên Hoa Hạ kia chém chết Merck, hình như còn khắc hai chữ "diệt tộc" lên trên người Merck nữa. Còn cậu đưa ra lời mời ký kết chẳng qua là muốn thừa dịp tên kia đi vắng, lừa hai cô gái trong ban nhạc Nữ Hoàng tới nước Mỹ, đợi cho sau khi Đại Bỉ Vũ kết thúc thì sẽ lợi dụng hai cô gái đó để uy hiếp tên Hoa Hạ kia.
- Hê...
Vio vừa nói xong, một số thành viên trong nghị viện Mafia ủng hộ Arnold gia tộc đều thay nhau nở nụ cười, một nụ cười nhạo Anthony ngu muội. Âm mưu của Athony quả thực là vũ nhục chí thông minh của con người!
Nghe được lời châm chọc của Vio, nhìn những nụ cười trào phúng kia, trong lòng Anthony bùng lên ngọn lửa giận. Nhưng mà nhớ lại lời dặn dò của cha hắn, hắn mạnh mẽ cưỡng chế cơn tức trong lòng, trầm giọng nói
- Chú Vio, tôi thừa nhận lúc đấy tôi đã quá xúc động nhưng tình thế trước mắt phức tạp, chúng ta nhất định phải làm rõ dụng ý của tên khốn kia.
- Dụng ý chả phải rất đơn giản sao. Áp lực quá lớn, cho nên tên đó mới muốn hòa giải với chúng ta, toàn tâm toàn ý đối phó với Thần Võng.
Một tên tộc trưởng tên Stick mở miệng giải thích:
- Sau chuyện du thuyền Aram, tên đó và Thần Võng đã xé toang da mặt. Mặc dù hắn có sự ủng hộ của liên minh Hoa Hạ nhưng để đối phó với Thần Võng thì sẽ vô cùng khó khăn. Phải biết rằng, Thần Võng bắt cóc thánh nữ Giáo đình, cho dù là Giáo đình hay là gia tộc De Rothschild cũng không đi trả thù Thần Võng. Điều này cũng đủ để thấy Thần Võng ẩn chứa lực lượng đáng sợ đến nhường nào.
- Tôi tán thành quan điểm này...
- Tôi cũng tán thành.
...
Lời của Stick được không ít thành viên trong nghị viện phụ họa.
- Chú Vio, chú thấy thế nào?
Anthony khách khí hỏi Vio.
- Anthony, VN có một câu thành ngữ: "lưỡng bại câu thương". Hai bên đấu tranh đều bị thương tổn, ai cũng không chiếm được lợi ích gì.
Vio nói thẳng:
- Tôi tuy không thể xác định tên đó muốn giải hòa tạm thời hay vĩnh viễn nhưng tôi có thể khẳng định, sau này tên đó sẽ không động thủ với chúng ta. Nó vốn không thể đối kháng với Thần Võng, nếu lại làm cho thế lực của mình suy yếu thì kết quả chỉ có một, đó là bị Thần Võng tiêu diệt!
- Đây cũng là điều tôi muốn nói. Tên đó tạm thời giải hòa cũng được, vĩnh viễn giải hòa cũng tốt, chúng ta đều đáp ứng được.
Vio lại bổ sung:
- Hắn muốn đối kháng với Thần Võng, thực lực nhất định sẽ bị tổn hại đến một mức nhất định. Đến khi đó, hắn muốn tiếp tục đối phó với chúng ta thì gần như là chuyện không thể nào. Chúng ta lại không có xung đột lợi ích nào với hắn và liên minh Hoa Hạ, hoàn toàn không cần phải liều chết tới cùng.
Không có xung đột lợi ích?
Hắn đã giơ cao khẩu hiệu tiêu diệt gia tộc Gambino rồi!!
Nghe được lời Vio nói, Anthony tức giận đến suýt nữa thì hộc máu. Hắn có thể khẳng định, có sự có mặt của Vio, thành viên của nghị viện Mafia đã không còn một lòng thần phục gia tộc Gambino như trước nữa!
- Nếu chú Vio và mấy người muốn giải hòa thì chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.
Mặc dù hận không thể ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Vio nhưng đựa theo mật chỉ của hội trưởng nghị viện Mafia đương nhiệm Chiến Thần Yossi Gambino, Anthony không thể phát hỏa, chỉ có thể để cho mọi người bỏ phiếu công bằng.
Nghe được lời của Anthony, một số người đã không còn trung tâm thần phục gia tộc Gambino, trong đó có cả Vio đều cười lạnh, dường như cười nhạo Anthony chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy zú xệ là chưa kinh hồn.
7 và 3!
Đây chính là tỷ lệ của đồng ý và không đồng ý việc giải hòa!
- Cha, chờ khi người tự tay chém chết cái tên Hoa Hạ kia, bọn người Vio chỉ sợ sẽ hối hận đến chết!
Đối mặt với kết quả thảo luận kia, mặt ngoài thì Anthony tức giận vô cùng, trong lòng thì lại cười lạnh: "Rất nhanh thôi, bọn mày sẽ phải quỳ gối là liếm giày cho gia tộc Gambino!"
*****
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Biên Dịch: Goncopius
Hội nghị khẩn cấp của nghị viện Mafia kéo dài một giờ.
Trải qua nghiên cứu và quyết định của hội nghị, việc hòa đàm với Bùi Đông Lai đã được tán thành.
Điều khiến một số thành viên nghị viện Mafia thấy khó hiểu là Anthony lại không đặt địa điểm ở trong trang viện gia tộc Gambino mà lại ở trong một hội tư nhân do gia tộc Gambino âm thầm khống chế.
- Cha, người cho rằng cái tên Bùi Đông Lai kia thực sự muốn hòa đàm sao?
Một chiếc Cadillac Tổng Thống có kính chống đạn chạy qua trang viện của gia tộc Gambino. Trong ô tô, một thanh niên tóc vàng mặc âu phục Armani, tò mò nhìn nhân vật số hai của nghị viện Mafia - tộc trưởng Vio của gia tộc Arnold.
- Không biết.
Vio trả lời cực kỳ rõ ràng.
- Đã như vậy sao cha còn cực lực đề nghị hòa đàm làm gì?
Người thanh niên tóc vàng khó hiểu.
Vio nhấp một ngụm rượu, sau đó nhẹ nhàng đung đưa chiếc ly. Hắn nở một nụ cười lạnh:
- Ngoài mặt, tên Bùi Đông Lai kia đúng là chĩa mũi nhọn về phía nghị viện Mafia nhưng trên thực tế chỉ là nhằm vào gia tộc Gambino. Hơn nữa, lấy cách làm việc trong quá khứ của người này, có khả năng tên này sẽ không buông tha cho gia tộc Gambino!
- Cha, ý của cha là tên ta sẽ dựa vào cơ hội lần này tới New York đàm phán để động thủ với gia tộc Gambino?
Thanh niên tóc vàng giật mình. Dù sao nước Mỹ cũng là địa bàn của nghị viện Mafia và New York thì chính là địa bàn của gia tộc Gambino. Bùi Đông Lai làm như vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp.
- Theo lối suy nghĩ bình thường thì hắn ta không nên chạy tới Mỹ để ra tay nhưng hắn ta lại là một thằng điên chính hiệu. Không ai dám chắc rằng hắn ta sẽ không nổi điên lên.
Vio nói tới đầy thì đã không nhịn được cười:
- Nói thật, bản thân ta cũng rất hy vọng hắn ta sẽ động thủ.
Thanh niên tóc vàng dường như nghĩ tới cái gì đó. Vio thấy thế thì không tiếp tục giải thích nữa mà để cho hắn ta tự ngẫm.
- Nếu hắn ta động thủ thì chỉ có hai kết quả. Một là hắn ta chết, hai là gia tộc Gambino sẽ bị trọng thương, cũng có thể bị diệt tộc.
Là đứa con trai mà Vio rất xem trọng, thanh niên tóc vàng đã trải qua không ít tôi luyệt, tâm trí được cho là nổi bật trong đám người cùng tuổi. Hắn rất nhanh liền đoán được ý đồ của Vio:
- Hai kết quả này đều là chuyện tốt với chúng ta. Kết quả đầu, chúng ta có thể tránh khỏi việc bị gia tộc Gambino liên lụy, đối phó với một địch nhân khó chơi. Còn cái sau, nếu hắn ta quả thực có đủ thực lực làm gia tộc Gambino bị thương nặng, thậm chí là bị tiêu diệt. Vậy thì cơ hội của chúng ta đã tới, thay gia tộc Gambino đứng lên nắm quyền nghị viện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
- Tiếp đi.
Vio cổ vũ.
- Cho dù hắn ta có năng lực tiêu diệt gia tộc Gambino nhưng tuyệt đối không có khả năng tiêu diệt nghị viện Mafia ở Mỹ, thậm chí... Bởi vì sự uy hiếp của Thần Võng, hắn ta cũng không có khả năng toàn diện khai chiến với Mafia.
Thanh niên tóc vàng được cổ vũ, liền tiếp tục nói:
- Kể từ đó, hắn ta không những sẽ không ngăn trở chúng ta lật đổ gia tộc Gambino mà ngược lại còn thích ý đứng khoanh tay theo dõi.
- Mike, xem ra hai năm qua con đã trưởng thành không ít.
Nghe xong phân tích của Mike, Vio vui mừng nở nụ cười.
Hiếm khi được cha mình tán thưởng, Mike vui vẻ hẳn lên:
- Lui một bước, cho dù lần này hắn ta không động thủ mà đợi tới sau này thì với gia tộc chúng ta, chỉ có lợi chứ không có hại.
- Đúng vậy.
Vio gật đầu:
- Điều chúng ta cần làm bây giờ là kiên nhẫn thêm một chút, bình tĩnh quan sát tình thế rồi đưa ra quyết định có lợi nhất.
...
Cùng lúc đó, sau khi hội nghị khẩn cấp kết thúc, Anthony trở về biệt thự của mình. Hắn lập tức dùng máy liên lạc đặc biệt để liên lạc với cha mình - Chiến Thần Yossi Gambino.
- Cha, tất cả đều giống như những gì người đoán. Vì cha vẫn chưa hiện thân đâm ra mấy tên khốn kia đều trợ lực cho Vio, cực lực đồng ý hòa đàm.
Máy liên lạc vừa kết nối, Anthony thở hổn hển nói:
- Bọn khốn nạn kia thật quá ghê tởm! Cha, người lần này nhất định phải chém chết cái thằng Hoa Hạ kia. Phải đánh một hồi chuông cảnh tỉnh cho bọn kia biết rõ, để sau này họ làm việc nên thành thực lại một chút.
- 3 ngày tới, ta sẽ bế quan chữa thương. Con không cần quấy rầy.
Yossi dùng cớ chữa thương mà chậm chạp không hiện thân, một mặt là bởi vì đúng là hắn bị thương không nhẹ, mặt khác là vì hắn muốn khảo nghiệm Anthony. Nhưng biểu hiện bây giờ của Anthony khiến hắn vô cùng thất vọng:
- Khi đàm phán, cha sẽ đến.
- Vâng thưa cha!
Anthony không thấy được sự thất vọng trong mắt cha mình, ngược lại còn tỏ ra vô cùng hưng phấn, cảm giác như rất khẩn cấp muốn nhìn thấy cảnh Bùi Đông Lai bị đạp dưới chân. Đến lúc đó, gia tộc Gambino chẳng những có thể nhờ lần này hoàn toàn nắm giữ nghị viện Mafia mà nghị viện Mafia cũng có thể thực hiện kế hoạch thẩm thấu và Trung Quốc!
- Liễu Nguyệt ơi là Liễu Nguyệt, đợi cho tới khi tất cả chuyện này kết thúc, tao sẽ khiến cho mày phải quỳ dưới háng tao mà liếm!
Anthony vô cùng hưng phấn, trong đầu hiện ra hình ảnh thân thể mềm mại chín mọng của Liễu Nguyệt. Đôi mắt kia tràn đầy dục vọng.
Hắn chưa bao giờ dứt bỏ dục niệm với Liễu Nguyệt!
...
Khi New York nghênh đón màn đêm buông xuống thì Đông Hải bên kia đang chào đón ánh bình minh. Mặt trời đỏ ối đang chậm rãi dâng lên ở đường chân trời, ánh rạng đông chiếu vào phố lớn ngõ nhỏ của Đông Hải.
Bùi Đông Lai chấm dứt buổi luyện công vào sáng sớm, ngồi lên chiếc xe Audi A41 rồi đi tới bệnh viện Võ Cảnh Đông Hải.
Vì bây giờ là giờ cao điểm cho nên vốn con đường chỉ cần mất khoảng 30', Bùi Đông Lai lại dùng tới 1h.
Một giờ sau, Bùi Đông Lai dừng xe trong bãi đỗ của bệnh viện Võ Cảnh Đông Hải, tay xách một giỏ hoa quả, tiến vào trong bệnh viện.
Đây là lần thứ năm hắn tới đây kể từ khi trở về từ núi Tu Di.
Tất cả đều là vì Trần Anh ở đây.
Bởi vì dùng Cửu Chuyển Hồi Mệnh đan cho nên nội tạng của Trần Anh cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có mấy cái xương sườn bị gãy mà thôi.
Vì thế, sau khi bị quân đối phái người đón về nước, Trần Anh liền cự tuyệt ở lại thủ đô Yên Kinh để trị liệu mà khăng khăng đòi ở Đông Hải.
Nằm trong phòng bệnh đặc biệt, Trần Anh mặc áo bệnh nhân, nằm trên giường, trong tay cầm một quyển tạp chí.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nằm viện một thời gian nên trông Trần Anh càng thêm đầy đặn, khuôn mặt vốn gầy gò nay cũng đã trở nên tròn tròn. Ngoài ra thì trên người nàng còn có một chút thịt thừa.
Điều này làm nàng không thích nổi, không chỉ một lần muốn ra viện.
Nhưng tổn thương gân cốt cần một trăm ngày hồi phục.
Để tránh bị ảnh hưởng tới việc khôi phục vết thương, lưu lại di chứng, cho nên Bùi Đông Lai không để nàng về nhà mà yêu cầu phải ở lại bệnh viện điều dưỡng.
"Xoạch ----- "
Có lẽ là ánh nắng ngoài cửa sổ khá rực rỡ, cũng có lẽ quyển tạp chí trong tay thực quá nhàm chán, Trần Anh tiện tay vứt nó sang một bên, tính đứng dậy xuống giường, ra ngoài tản bộ.
"Két"
Trần Anh vừa mới ngồi dậy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Bùi Đông Lai đang cầm hoa tươi, và một giỏ hoa quả di đến.
- Trần tỷ, tỷ lại ngứa toàn thân à?
Thấy hành động của Trần Anh, Bùi Đông Lai cười trêu ghẹo. Hắn đi lên trước, đặt giỏ hoa quả và bó hoa tươi lên cái bàn gần giường.
Trần Anh thở dài:
- Nằm trên giường cả ngày, cảm giác thật không thoải mái.
- Để cho bác sĩ kiểm tra cẩn thận một lượt đi. Nếu vết thương đã thực sự khôi phục thì chị có thể làm một số hoạt đồng đơn giản mỗi ngày.
Bùi Đông Lai cũng biết Trần Anh sẽ không bị ngồi yên một chỗ lâu, hơn nữa nếu vết thương đã khôi phục tới một mức độ nhất định thì hoạt động nhẹ sẽ khỏi nhanh hơn.
Trần Anh gật đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Đúng rồi, hôm qua chị nghe tin tức là ban nhạc Hoàng Hậu sẽ ký hợp đồng với Công Ty Giải Trí Warner Brothers của Hollywood. Thật à?
- Ừm.
Hai ngày này, chuyện ban nhạc Hoàng Hậu muốn đầu quân vào Hollywood đã ầm ĩ tung trời rồi. Trần Anh có thể biết chuyện qua TV cũng là bình thường. Vì thế, Bùi Đông Lai không hề giấu diếm mà thẳng thắn thừa nhận.
- Đông Lai, như chị được biết thì hai cô bé trong ban nhạc Hoàng Hậu kia có quan hệ không bình thường với cậu đúng không? Trong đó có một ca sĩ tên là Mộ Khuynh Nhan, chính là người mà năm trước cậu đã cứu ra từ trong tay bọn cướp.
Trần Anh nhíu mày, lời nói mang theo sự lo lắng:
- Chẳng lẽ cậu không sợ nghị viện Mafia lợi dụng cơ hội này để đối phó với cậu sao?
- Việc ký hợp đồng là do tôi chủ động đề nghị, hơn nữa tôi còn tỏ rõ với bên nghị viện là mình muốn hòa đàm.
Bùi Đông Lai giải thích.
- Há...
Trần Anh cả kinh há to mồm, sau đó vốn muốn hỏi cái gì đó nhưng tiếng mở cửa lại ngăn nàng lại.
"Két"
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, đeo kính râm đang đi tới.
Long Vương?
Mặc dù Diệp Cô Thành đeo kính râm nhưng cho dù là Bùi Đông Lai hay là Trần Anh đều chỉ liếc mắt qua là nhận ra hắn. Trong đó, vì Bùi Đông Lai có ước định với Diệp Cô Thành cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có Trần Anh thì trợn mắt há hốc mồm, hỏi han theo bản năng:
- Sư... sư phụ, sao thầy lại tới đây?
- Tới thăm con.
Diệp Cô Thành bỏ kính râm xuống, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Thuận tiện muốn tìm Bùi Đông Lai nói chuyện.
- Sư... sư phụ, là vì chuyện ban nhạc Hoàng Hậu muốn vào Hollywood sao?
Trần Anh hỏi.
Diệp Cô Thành gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chuyện này con đừng hỏi nhiều, an tâm dưỡng thương là được rồi.
- Dạ.
Trần Anh vốn vẫn luôn tràn ngập tò mò với Bùi Đông Lai, nay lại nghe Diệp Cô Thành nói thế, nàng đành phải buông tha cho việc hỏi kỹ những thắc mắc trong đầu.
Mấy phút đồng hồ sau, Diệp Cô Thành nói chuyện xong với Trần Anh. Hắn và Bùi Đông Lai liền rời khỏi phòng bệnh, một trước một sau đi lên trên sân thượng.
Khi hai người đi lên sân thượng, trên này có không ít hộ sĩ và bệnh nhân đang nói chuyện phiếm với nhau hoặc đang ở đây phơi nắng.
- Hiện giờ ta đã biết được địa điểm dưỡng thương của lão Yossi, nó nằm ngay hội sở tư nhân, địa điểm mà cháu sẽ cũng đàm phán với nghị viện Mafia.
Diệp Cô Thành và Bùi Đông Lai đi tới một góc tối không ai để ý tới. Hắn nói cho Bùi Đông Lai nghe tình báo mới nhất, sau đó lại nỏi:
- Cháu tính khi nào khởi hành?
- Nếu đã biết chỗ của Yossi thì cháu sẽ khởi hành trong thời gian sớm nhất.
Bùi Đông Lai ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy thì, cháu sẽ hấp dẫn mọi ánh mắt về phía mình, những chuyện còn lại thì nhờ cậu âm thầm làm.
- Khi ta không ở bên, mọi sự nhớ cẩn thận.
Diệp Cô Thành nhắc nhở.
- Yên tâm đi! Hiện giờ cháu đã hoàn toàn đưa "Bùi Gia quyền" và "Long quyền" tới bước dung hợp rồi. Tốc độ đã tăng lên gấp hai, coi như đối mặt với những địch thủ không đấu nổi thì cháu cũng sẽ thuận lợi chạy trốn.
Bùi Đông Lai tự tin cười, sau đó do dự nói:
- Cậu, lão Yossi kia được xưng là Chiến Thần, đứng thứ sáu trong Thần bảng. Tuy nói ông ta bị thương nhưng đã qua thời gian dài như vậy, chúng ta không thể đoán trước thương thế của ông ta khôi phục tới mức độ nào... Ngoài ra, Thần Võng Dixi cũng có thể xuất hiện. Nghe nói, thực lực của Dixi đã có thể so sánh với Giáo hoàng... Hay là để cho Long Bồ Tổ Đề ra mặt?
- Đừng nói là thương thế của Yossi chưa khỏi hắn, cho dù ông ta có ở trạng thái đỉnh phong thì ta cũng có thể bóp chết!
Diệp Cô Thành trả lời lệch đi, giọng điệu hời hợt qua loa nhưng cũng khí phách vô cùng.
- Còn... Dixi chỉ là một tiểu bối mà thôi.
- Ặc...
Bùi Đông Lai trừng to mắt.
Diệp Cô Thành khẽ thở dài:
- Vị trí trên Thần bảng, đã 20 năm rồi chưa thay đổi.
*****
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Biên Dịch: Goncopius
Bởi vì biết sáng nay Bùi Đông Lai sẽ đi Mỹ cho nên không riêng gì Tần Đông Tuyết luôn dậy đúng giờ mà Hạ Y Na cũng dậy sớm.
Trên thực tế, hai người vì lo lắng cho chuyến đi tới Mỹ lần này của Bùi Đông Lai cho nên tối quan trằn trọc cả đêm, gần như không ngủ chút nào.
Mặc dù hai người đều đã biết dương mưu của Bùi Đông Lai nhưng trên thế giới này không có một kế hoạch nào hoàn mỹ không chút tỳ vết... mọi trình tự đều có thể xảy ra một lỗi nào đấy.
- Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng phải bình an trở về.
Khác với những lần chia tay trước, lần này Hạ Y Na kiên cường không rơi lệ, chỉ là đôi mắt hơi phiếm hồng.
Bùi Đông Lai đưa tay xoa mặt nàng, cười nói:
- Mọi chuyện xong xuôi, tớ sẽ trở về.
- Đông Lai, tuy chuyện này không chỉ là ân oán cá nhân của riêng cậu mà còn ảnh hướng tới vận mệnh của quốc gia nhưng...
Tần Đông Tuyết vẫn như trước, nhẹ giọng nói với Bùi Đông Lai:
- Nhưng tớ vẫn nói lại câu nói kia: mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đừng cố quá sức mình.
- Ừ.
Bùi Đông Lai cũng vươn tay xoa mặt Tần Đông Tuyết, gật đầu đáp ứng.
Mấy phút đồng hồ sau, Quý Hồng lái một chiếc Rolls-Royce Phantom tới cửa biệt thự. Trông thấy cảnh Bùi Đông Lai và hai người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng đi ra từ biệt thự, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ghen tỵ nhưng không biểu hiện lên trên mặt.
- Ông chủ yêu quý, hiện tại cách thời gian máy bay cất cánh có mấy phút thôi. Nếu ngài còn muốn làm cái gì thì làm cho lẹ đi.
Thu hồi tâm tư ghen tỵ, Quý Hồng hạ kính xe xuống, cười trêu chọc.
Ngạc nhiên khi nghe được lời của Quý Hồng, cho dù là Hạ Y Na hay Tần Đông Tuyết cũng phải thừa nhận rằng, luận tâm tính, mình không sánh bằng nàng ấy.
Chuyện này không phải là Quý Hồng không yêu Bùi Đông Lai bằng các nàng. Hai nàng đều có thể cảm nhận rõ rệt tình cảm mà Quý Hồng giấu ở sâu tận trong lòng kia.
Quý Hồng và Bùi Đông Lai đã không chỉ một lần cùng nhau trải qua cơn hoạn nạ, hiện giờ nàng còn cùng Bùi Đông Lai đi đối mặt với nguy hiểm.
- Quý tiểu thư, nếu như cô không để ý thì tôi muốn nói với cô mấy câu.
Tần Đông Tuyết bỗng nhiên nói với Quý Hồng.
Ngạc nhiên nhìn Tần Đông Tuyết một cái, Quý Hồng ngẩn người rồi mới cười nói:
- Được.
- Đông Lai, tớ và Quý tiểu thư vừa đi vừa nói chuyện, cậu lái xe đi theo sau bọn tớ nhé.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết cười cười nói với hắn.
Bùi Đông Lai gật đầu, cũng không hỏi Tần Đông Tuyết cần nói chuyện gì với Quý Hồng.
- Quý Hồng, tôi biết trong lòng cô đang ghen tỵ với tôi và Y Na.
Tần Đông Tuyết và Quý Hồng đi ra xa mấy chục thước, nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp không kém gì mình của Quý Hồng, mở miệng nói ra trước:
- Thực ra... bọn tôi cũng rất hâm mộ cô.
- Há!
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết, sắc mặt của Quý Hồng hơi biến đổi, sau đó nàng lại nở một nụ cười mê người quen thuộc:
- Tần Đông Tuyết, tôi nhớ cô không phải là một người đa sầu đa cảm cơ mà. Hôm nay cô làm sao vậy?
- Bọn tôi hâm mộ và ghen tỵ cô có thể trải qua hoạn nạn cùng với cậu ấy, hiện giờ lại cùng sinh cùng tử.
Tần Đông Tuyết nói:
- Tôi và Y Na không làm được việc này.
- Cô đang muốn nói cho tôi biết, Thượng Đế thực công bình sao?
Quý Hồng vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là trong nụ cừoi thiếu đi vài phần thoải mái lại thêm vài phần chua sót.
- Cô yêu cậu ấy không hề ít hơn tôi và Y Na yêu cậu ấy.
Tần Đông Tuyết khẽ lắc đầu, như là đã hạ quyết định nào đó. Nàng cắn môi nói:
- Đợi cho tới khi mọi chuyện kết thúc, chỉ cần cô có thể buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình, tôi sẽ không phản đối chuyện hai người ở cùng một chỗ.
- Bởi vì không có gì là tự nhiên sinh ra, cho nên tối sẽ đi tranh đoạt thứ mà tôi thích. Nhưng tôi cũng không phải là kẻ ăn xin.
Bên tai vang vọng lời nói của Tần Đông Tuyết, trái tim của Quý Hồng rung lên liên hồi, nàng dừng bước, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Tần Đông Tuyết. Giọng nói nàng lúc này tràn ngập chua sót:
- Cảm ơn trí tuệ rộng lớn của cô nhưng tôi không thể lấy hết dũng khí để buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình lần thứ hai!
Nói xong, Quý Hồng xoay người đi tới phía Rolls-Royce Phantom, Tần Đông Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng không gọi Quý Hồng lại nữa.
...
Sáng sớm ở Đông Hải cũng là chạng vạng ở Nam Mỹ.
Trời sẩm tối, mặt trời đỏ dần hạ xuống đỉnh núi, Battty Ann - người cầm đầu tạm thời của bộ lạc Cuồng Nhân đang trần truồng đứng dưới thác nước, tùy ý để cho dòng nước kia giã thẳng vào thân hình rắn chắc của hắn.
Cách đó không xa, vài tên đại hán đầu đội mũ đan bằng lông chim, mặc quần áo màu trắng rộng thùng thình, đi giày đan bằng lá tre đang đứng nhìn Battty Ann ở dưới thác nước khủng bố đã gần hai canh giờ. Khuôn mặt họ không hề che dấu sự kính sợ.
Thân là "Cuồng Chiến Sĩ", bọn họ đều là cường giả tuyệt đối trong bộ lạc Cuồng Nhân, tương dương với thần vệ trong Thần Võng, u linh trong nghị viên Mafia, thực lực mạnh mẽ, thậm chí.... còn từng cùng tầm với Battty Ann.
Mà hiện giờ, bọn họ đều biết, thực lực của Battty Ann đều vượt xa họ.
- Ha ha...
Đột nhiên, Battty Ann ngửa mặt lên trời cười phá lên. Tiếng cười cuồng ngạo giống như muốn đánh tan phá tan tầng không mà vang vút lên trời.
Chẳng... chẳng lẽ, nhị thủ lĩnh lại đột phá?
Ngạc nhiên nghe tiếng cười của Battty Ann, trong lòng mấy tên Cuồng Chiến Sĩ đều không hẹn mà đoán như vậy.
Thân là tùy tùng trung thành của Battty Ann, họ cũng biết sau thất bại ở lôi đài Bộ đội đặc chủng toàn cầu Đại Bỉ Vũ, nhị thủ lĩnh của bọn họ nhân họa đắc phúc, đạt được đột phá. Từ đó về sau Battty Ann luôn tỉ mỉ nghiên cứu... Dưới tình huống như bây giờ, cũng chỉ có chuyện thực lực tăng lên thì Battty Ann mới có thể hưng phấn nhường này!
- 6 người bọn mày cùng vây công tao đi.
Giống như xác minh phán đoán của sáu tên Cuồng Chiến Sĩ, Battty Ann nhìn về phía họ, cuồng ngạo nói:
- Nhớ kỹ là phải phát động một kích toàn lực!
Hả?!
Nghe được lời nói của Battty Ann, sau gã Cuồng Chiến Sĩ đều biến sắc, không dám phát động công kích.
- Tao đã hoàn toàn tiến nhập đỉnh phong cửu cấp chiến sĩ, hơn nữa còn luyện "Cuồng Hóa" tới mức cực hạn.
Thấy sáu gã Cuồng Chiến Sĩ có điều băn khoăn, Battty Ann kiêu ngạo nói:
- Vậy nên, bọn mày cứ yên tâm công kích đi. Tao muốn kiểm tra "Cuồng Hóa" sau khi luyện tới mức tận cùng thì sẽ có lực phòng ngự thế nào.
- Vâng thưa nhị thủ lĩnh.
Nghe Battty Ann nói như thế, 6 gã Cuồng Chiến Sĩ tỉnh ngộ, ánh mắt kính sợ nhìn Battty Ann đã biến thành sùng bái. Trừ cha Battty Ann là Cuồng Thần ra thì hắn là Cuồng Chiến Sĩ thứ hai luyện "Cuồng Hóa" tới mức tận cùng.
6 gã Cuồng Chiến Sĩ hét lớn một tiếng, lần lượt từ các vị trí bất đồng công kích Battty Ann.
"Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!"
6 thanh âm trầm đục truyền ra, nắm đấm của 6 tên Cuồng Chiến Sĩ đã đánh lên người Battty Ann. Họ chỉ cảm thấy như mình đã đánh vào một tòa núi lớn. Battty Ann không lay động lấy nửa phần, lực phản chấn khủng bố khiến tay bọn họ rung lên.
Biết được lực phòng ngự khủng bố của Battty Ann, 6 gã Cuồng Chiến Sĩ rối rít quỳ rạp dưới đất, quỳ lễ với nhị thủ lĩnh của bọn họ.
Thân là Cuồng Chiến Sĩ, bọn họ rất rõ ràng, bí thuật của cánh cửa "Cuồng Hóa" này có tác dụng lớn nhất không phải chỉ việc tăng cường phòng ngực mà là tăng cường dũng khí, khí thế, khiến cho người tu luyện biến thành dũng sĩ dũng cảm bước tới trước. Hơn nữa, nó còn có thể phát huy lực công kích khủng bố.
Hiện giờ, Battty Ann đã luyện "Cuồng Hóa" tới mức tận cùng, chỉ lực phòng ngực mà đã cường đại đến thế này thì có thể suy nghĩ chút đã biết lực công kích sẽ kinh khủng như thế nào!
Battty Ann cười vừa lòng, hỏi:
- Gần đây tao một lòng bế quan tu luyện, bên ngoài có phát sinh chuyện gì không? Nhất là những chuyện có liên quan tới đứa con của Vũ Thần Hoa Hạ.
- Thưa nhị thủ lĩnh, hai ngày trước chúng ta nhận được tin thức, chuyện "du thuyền Aram" không phải do Guti cứu người bị bắt cóc mà là do đứa con của Vũ Thần Hoa Hạ gây nên.
Một gã Cuồng Chiến Sĩ vẫn quỳ trên dất, nhanh chóng báo cáo:
- Mặc khác, tin tức mới nhất là con của Vũ Thần Hoa Hạ sẽ đi tới New York Mỹ để đàm phán với nghị viện Mafia.
- Ồ?
Battty Ann nghe vậy, đôi lông mày hơi nhướng lên, có vẻ không tin, hỏi lại:
- Cái thằng nhóc cuồng nhạo không kém tao kia lại chạy tới nghị viện Mafia đòi giảng hòa á?
- Thưa nhị thủ lĩnh, bên ngoài truyền tới tin tức như vậy.
Tên Cuồng Chiến Sĩ kia tiếp tục nói:
- Nghe nói, rất nhiều người cho rằng đứa hắn do phải đối mặt với áp lực quá lớn từ phía Thần Võng cho nên chỉ có thể tạm thời xoa dịu quan hệ với nghị viện Mafia. Cũng có người cho rằng, hắn treo tấm biển giảng hòa thực chất là tới nước Mỹ để thực hiện mưu đồ gì đó.
- Cha tao đã xuất hiện chưa?
Battty Ann nghe vậy, trầm ngâm một lát xong lại hỏi.
- Thưa nhị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh cho tới giờ vẫn chưa lộ diện.
- Nếu đã thế thì không cần phải xin chỉ thị từ ông ấy.
Battty Ann cười lạnh nói:
- Lần trước, thằng ranh Bùi Đông Lai và con điếm Tô Bồ Đề kia hợp lại bắt nạt tao. Tao tức giận mà không dám nói gì nhưng bây giờ là thời điểm trả lại cho bọn nó. 6 người bọn mày đi tới nước Mỹ với tao!
...
Khi Battty Ann vừa quyết định tới nước Mỹ, trong tòa thảnh cổ - tổng bộ của Thần Võng cũng đang diễn ra cuộc gặp mặt.
- Cá nhân ta cho rằng tên kia không có khả năng giải hòa với nghị viện Mafia. Theo ta thấy, tên đó dựa vào chuyến đi hòa đàm này để tới đó đối phó với nghị viện.
Trong một gian đại sảnh cũ, đứa con của thần Philipps đưa ra lời giải thích của mình, sau đó lại hỏi Dixi:
- Dixi, ngươi thấy thế nào?
- Nếu tên đó muốn đối phó với nghị viện Mafia, hay chính xác hơn là đối phó với gia tộc Gambino thì hoàn toàn không cần làm như vậy, tên đó có thể làm việc này trong bóng tối. Theo cách làm việc của tên này, đúng là không có khả năng thỏa hiệp với địch nhân, cho dù là tạm thời thì cũng không thể!
Lông mày của Dixi lơ đãng nhăn lại, đôi mắt màu tím lóe tinh quang:
- Tuy rằng ta không đoán được mục đích của tên đó nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của chúng ta. Ta nghĩ, đấy đúng là thời điểm hai bên gặp mặt.
- Ta có thể đi cùng ngươi chứ?
Philipps dường như cũng bị lòng hiếu kỳ đánh động, muốn đi cùng.
- Có thể.
- Nếu tên đó thực sự giảng hòa với nghị viện Mafia thì chúng ta sẽ phải châm ngòi cho hai bên tiếp tục tranh đấu hay là sẽ trực tiếp xử lý tên đó?
Thấy Dixi đồng ý cho mình đi, Philipps cũng không tỏ ra hưng phấn mà âm hiểm hỏi.
- Nếu tên đó thực sự giải hòa với nghị viện Mafia thì nó cũng không phải là nó trước kia nữa, không có tư cách để cho ta chờ mong nó trở thành đối thủ của mình.
Dixi hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười âm trầm:
- Một đối thủ không đáng chờ mong thì còn lưu lại làm cái gì?
- Nếu tên đó muốn mượn lần này để đối phó với nghị viện Mafia thì sao?
Philipps do dự hỏi.
- Tuy rằng ta còn muốn cho tên đó chút thời gian, nhưng mà... cha chỉ còn một chút thời gian nữa là đã khôi phục hoàn toàn rồi.
Dixi dường như có chút tiếc nuối, không nhịn được một tiếng thở dài:
- Cho nên ta phải mang đầu của tên đó về để giải thích cái chết của Aust và Sonali cho cha!
← Ch. 500 | Ch. 502 → |