← Ch.525 | Ch.527 → |
- Y Na, để câu đối kia qua phải một chút.
Đêm giao thừa, trong tứ hợp viện của Bùi gia ở Yên Kinh, lúc này Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na đang treo câu đối xuân:
- Đông Tuyết, cậu xem thử được chưa?
- Được rồi.
Tần Đông Tuyết liền nói, sau đó đưa cho Hạ Y Na một cái đèn lồng.
- Đông Tuyết, chúng ta sửa lại cái đèn lòng kia đi.
Dán xong câu đối, thấy được chiếc đèn lồng ở bên trên bị vướng vào vật gì đó, Hạ Y Na nói.
- Ừh, cậu tới tí, tớ đi lấy ghế đã.
Tần Đông Tuyết trả lời.
- Để đó cho tôi.
Sau đó, Quý Hồng thân mang một chiếc sườn xám màu đỏ từ bên trong đi ra.
Cùng những năm qua bất đồng, năm nay ăn Tết còn có nàng, Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na và Mộ Khuynh Nhan.
- Được.
Thấy Quý Hồng chủ động muốn làm thì Tần Đông Tuyết mỉm cười gật đầu, từ sau khi Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai cửu tử nhất sinh ở M trở về thì thái độ của nàng dối với Quý Hồng đã chuyển biến rất lớn, không có cạnh tranh nhau nữa mà là cố gắng dung hòa chúng nữ, tạo thành một đại gia đình.
Không riêng gì Tần Đông Tuyết mà ngay cả Hạ Y Na cũng đã chấp nhận Quý Hồng.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na không nói gì thì Quý Hồng mỉm cười bước lên cầm lấy đèn lồng trong tay Hạ Y Na rồi nhảy lên, dễ dàng treo được đèn lòng ở trên cửa.
- Biết võ công thật tốt.
Thấy một màn như vậy thì Hạ Y Na tỏ ra hâm mộ nói 1 câu, sau đó đề nghị:
- Quý Hồng tỷ, sau này tỷ dạy công phu cho em và Đông Tuyết đi.
- Được.
Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na thay đổi hái độ, Quý Hồng đều biết được, từ sâu trong lòng thì nàng cũng rất muốn trở thành chị em với 2 người, cho nên nghe Hạ Y Na nói thế thì nàng lập tức gật đầu.
Cùng lúc đó, ở trong phòng bếp Bùi Đông Lai đang làm mấy món ăn.
Lúc này đây, hắn đang nhớ lại cảnh hằng năm ăn Tết, hắn và Bùi Vũ Phu cùng nhau viết câu đối, cùng nhau làm sủi cảo, cùng nhau ăn rồi cùng nhau đốt pháo.
- Qua tử, nếu để những người trên Thần bảng biết được người là một người nội trợ trong gia đình thì chỉ sợ bọn hắn sẽ mắng người là một kẻ ngốc a.
Nghĩ nghĩ, Bùi Đông Lai lên tiếng rồi nở ra nụ cười nhưng mà nụ cười vô cùng chua sót.
- Qua tử, con nhớ đến người.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh lúc trước thì Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên, 2 mắt phiếm hồng nhìn trần nhà, thì thào tự nói.
Sau đó, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thấy 3 người Tần Đông Tuyết đi vào thì Bùi Đông Lai nở ra nụ cười:
- Thịt làm tốt rồi, một lát nữa có thể làm sủi cảo.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì khuôn mặt 3 người có chút đỏ lên.
Ở các nàng xem ra, vô luận là cắt thịt, làm sủi cảo...đều là do nữ nhân làm, hiện giờ Bùi Đông Lai lại làm hết mọi chuyện.
Mặt đỏ rất nhiều, các nàng đều rất rõ ràng, Bùi Đông Lai làm như vậy, chỉ là muốn tìm cảm giác gia đình đoàn viên.
...
Màn đêm buông xuống, một chiếc Audi A6 chạy đến rồi dừng lại trước cửa tứ hợp viện Bùi gia.
Khi xe dừng lại, Mộ Khuynh Nhan vội vàng xuống xe, hốt ha hốt hoảng chạy vào tứ hợp viện.
Bởi vì tham gia tiết mục cuối năm, bởi vì cả buổi chiều làm công tác nên nàng không thể ở nhà làm sủi cảo với đám người Bùi Đông Lai, nhưng mà sau khi biểu diễn xong thì nàng đã để đạo diễn tự lo, còn nàng thì chạy về.
- Khuynh Nhan, cậu về thật đúng lúc, bánh sủi cảo vừa mới nhấc xuống bếp nè.
Hạ Y Na thấy Mộ Khuynh Nhan vào nhà thì mở miệng trêu ghẹo.
Khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan đỏ lên:
- Chiều này tớ muốn trở về nhưng mà lại có nhiều khan giả...
- Không sao đâu Khuynh Nhan, chuyện chính quan trọng hơn, mọi người đều mong thấy được hình ảnh em biểu diễn ở trên TV vào tối nay đó.
Thấy bộ dạng nóng lòng của Mộ Khuynh Nhan thì Quý Hồng liền lên tiếng an ủi.
- Đúng a, Khuynh Nhan, cậu cũng không nên lo gì, chúng ta đều là người một nhà mà.
Tần Đông Tuyết thấy vậy thì cũng mở miệng phụ họa nói theo.
- Các vị đại nhân cũng biết tiểu nhân đang bận ư?
Mắt thấy tứ nữ đứng đó nói chuyện thì Bùi Đông Lai có chút dở khóc dở cười:
- Sủi cảo đã nóng rồi, mau mang lên rồi chuẩn bị dọn cơm thôi.
- Tuân lệnh, Bùi đại sư.
Hạ Y Na liền cúi chào lĩnh mệnh, điều này khiến cho 3 người Tần Đông Tuyết, Quý Hồng cùng Mộ Khuynh Nhan buồn cười.
Sau đó, một bàn thức ăn đã được dọn lên.
"Reng"
Sau đó, coi như tất cả mọi người chuẩn bị ngồi xuống dùng cơm thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Hả?
Nghe được tiếng vang này thì Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì đây là chính là tiếng chuông của điện thoại vệ tinh mà hắn dùng để liên lạc với Diệp Cô Thành.
- Mọi người ăn trước đi, tớ đi nghe điện thoại.
Sau đó, Bùi Đông Lai cười nói một câu rồi đi ra ngoài cửa để nghe máy.
- Cậu.
Mở khóa xong, Bùi Đông Lai mở miệng nói trước.
- Đông Lai, là ta.
Bùi Đông Lai vừa dứt lời thì trong điện thoại truyền ra một giọng nói, giọng nói này không phải là của Diệp Cô Thành mà là của Thủ trưởng số 1.
"Ách"
Nghe vậy thì Bùi Đông Lai cả kinh, , hiển nhiên hắn không ngờ rằng Thủ trưởng số 1 lại dùng điện thoại của Diệp Cô Thành mà gọi cho mình, hơn nữa còn gọi vào đêm giao thừa.
- Thủ trưởng, chúc ngài năm mới vui vẻ.
Kinh ngạc qua đi, Bùi Đông Lai vội vàng trả lời, mặc lời là nói lời chúc nhưng mà chân mày hắn lại nhíu vào nhau.
- Thật có lỗi vì đã làm phiền cậu.
Thủ trưởng số 1 thở dài nói xin lỗi, giọng nói tỏ ra ngưng trọng:
- Nhưng mà bởi vì an toàn của quốc gia nên ta phải làm như vậy.
- Thủ trưởng, đã xảy ra chuyện gì?
Lời nói của Thủ trưởng số 1 khiến cho Bùi Đông Lai chấn động, hắn mơ hồ đoán được chuyện này có liên qua đến cha con Odin, Dixi.
- Đông Lai, lúc nãy Tổng thống M có gọi đến nói chuyện với ta, trong điện thoại, ông ấy nói rằng tối qua ở trong một căn cứ hạt nhân ở M đã bị tập kích, toàn bộ người trong căn cứ đã bị giết chết, hung thủ đã khống chế toàn bộ đầu đạn hạt nhân ở trong căn cứ đó.
Giọng nói của Thủ trưởng tỏ ra ngưng trọng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập:
- Tên hung thủ chính là Dixi, nhưng mà hắn không có nhấn nút để phóng đầu đạn hạt nhân, hắn đã nhờ quân đội M gởi yêu cầu đến chúng ta, hắn nói trong vòng 24h nữa thì cậu phải đi gặp hắn, nếu không thì hắn sẽ phóng toàn bộ đầu đạn hạt nhân trong đó để hủy diệt cả TQ chúng ta.
*****
Dixi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng mà Bùi Đông Lai nằm mơ cũng không ngờ Dixi lại dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mình.
Điều này làm cho cả người Bùi Đông Lai ngây ngẩn ra.
- Như thế nào hắn làm vậy? Tại sao Odin lại cho phép hắn làm thế?
Ngây người đi qua, Bùi Đông Lai trăm mối vẫn không có cách giải, ở hắn xem ra Dixi dưới tình thế cấp bách sẽ làm ra chuyện cực đoan như thế này nhưng mà Odin kẻ luôn muốn thống trị thế giới ngầm, thậm chí là muốn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới sẽ không làm chuyện như thế.
Bởi vì Dixi làm như vậy sẽ đắc tội đến Góp đại ka của 4vn, không riêng gì hắn mà thậm chí còn đẩy Odin vào tuyệt lộ.
Cái gọi là tuyệt lộ chính là làm kẻ địch của toàn bộ thế giới.
- Chẳng...Chẳng lẽ Odin tẩu hỏa nhập ma, chết rồi sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nghĩ đến một khả năng khác.
- Đông Lai, vô luận là vì cậu hay vì đất nước thì nhất định trong 24 tiếng cậu phải có mặt ở đó.
Thủ trưởng số 1 cũng biết tin này quá kinh hãi thế tục cho nên thấy Bùi Đông Lai không nói gì thì mở miệng nói tiếp.
Lời nói của Thủ trưởng số 1 để cho Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, hắn hỏi:
- Thủ trưởng, tôi muốn biết tổng cộng có bao nhiêu người?
- Chỉ có một mình tên gia hỏa tên là Dixi.
- Thủ trưởng, ngài xác định sao?
Bùi Đông Lai có chút hoài nghi, khi hắn xem ra, cho dù Odin tẩu hỏa nhập ma chết đi thì tên thủ lĩnh Thần vệ kia cũng cùng đi với Odin mới đúng.
- Xác định.
- Thủ trưởng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Mắt thấy Thủ trưởng số 1 xác nhận thì Bùi Đông Lai liền lập tức đồng ý.
- Tốt, vậy cậu hãy đến quân khu XX ở Yên Kinh, tự tôi sẽ tiễn cậu đi.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai thì Thủ trưởng số 1 khẽ thở phào một hơi.
"Hô ~ "
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thì Bùi Đông Lai thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm tình rồi đi vào trở lại phòng ăn.
- Cuồng ca muốn đến đây ăn Tết, nhưng đã bị tớ từ chối.
Đi vào phòng ăn thấy 4 người Tần Đông Tuyết không hề động đũa mà chờ mình thì Bùi Đông Lai liền chủ động mở miệng nói đối 1 câu.
- Cuồng ca muốn làm bóng đèn a, quá vô sỉ rồi.
Hạ Y Na cười nói:
- Bùi đại sư, nhanh chóng đến chủ trì tiệc tối đi, một hồi Khuynh Nhan còn đi diễn tiết mục cuối năm nữa a.
- Tớ có hối hận khi đã nhận lời tham gia tiết mục cuối năm này.
Mộ Khuynh Nhan đáng thương nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười, đi đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, sau đó giơ chén rượu gạo mới vừa mới nhập khẩu từ VN về rồi nói:
- Sau đây, tớ xin tuyên bố, bữa tiệc tối đêm giao thừa được bắt đầu.
"Hì hì"
Thấy bộ dạng cười đùa của Bùi Đông Lai thì tứ nữ đều nở nụ cười, trong đó Hạ Y Na là cười sung sướng nhất:
- Ây za, tớ nói nè, mọi người nhìn xem có phải Bùi Đông Lai đồng học chúng ta nên đi làm lãnh đạo hay không?
- Phạt Y Na 1 chén.
Bùi Đông Lai nghiêm trang nói:
- Không uống thì không cho phép ăn sủi cảo.
- Cậu...
Hạ Y Na vốn cười đến nhất sung sướng, đột nhiên nghe được Bùi Đông Lai vừa nói như thế, lập tức giống là bị ủy khuất, lập tức kháng nghị:
- Hừ, thật không công bằng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Đông Lai cùng 3 người Tần Đông Tuyết không nhịn được mà cười lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nổi lên bốn phía, không khí hòa hợp.
- Sau đây, chúng ta uống chén thứ 2.
Sau khi ăn 1 miếng sủi cảo thì Bùi Đông Lai lại giơ chén rượu lên, nói:
- Bất quá trước khi uống thì tớ có một chuyện muốn nói.
- Cậu còn phạt rượu tớ thì tớ không để yên cho cậu đâu.
Hạ Y Na làm ra bộ dạng giương nanh múa vuốt.
3 người Tần Đông Tuyết thấy thế thì lại cười, đồng thời đợi Bùi Đông Lai mở miệng.
Nghe lời nói trêu ghẹo của Hạ Y Na, thấy bộ dạng hạnh phúc của 4 người Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai không muốn nói những lời đó để ở nhà hảo hảo mà cùng ăn tết với 4 người Tần Đông Tuyết nhưng mà hắn biết bản thân hắn không thể làm như vậy!
Vô luận là vì mình, hay là vì người!
- Kỳ thật thì vừa rồi tớ đã nói dối.
- Điện thoại vừa rồi không phải là do Cuồng ca gọi đến.
Hả?
Lời kia của Bùi Đông Lai vừa thốt ra thì 4 người Tần Đông Tuyết liền sửng sốt.
- Vậy là ai?
Quý Hồng liền mở miệng hỏi.
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm:
- Thủ trưởng số 1.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Bùi Đông Lai nói là Thủ trưởng số 1 gọi đến thì trong lòng Quý Hồng liền có một cảm giác bất an.
- Không phải là Góp ka của 4vn đến thăm nước chúng ta sao?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra thoải mái:
- Đêm nay, Thủ trưởng số 1 sẽ dẫn người thiết yến đãi tiệc cho Góp ka, nên muốn mời tớ đến tham dự.
- Đáng ghét thật, Tết rồi mà cũng không để người ta yên.
Hạ Y Na tin lời của Bùi Đông Lai, cho nên nàng tỏ ra khó chịu nói:
- Cậu không phải là nhân viên chính phủ thì đi làm gì?
Mộ Khuynh Nhan thì không nói gì còn 2 người Tần Đông Tuyết và Quý Hồng thì trầm mặc không nói gì.
Lấy chỉ số thông minh của bọn họ thì bọn họ cho rằng Bùi Đông Lai đang nói xạo.
- Nếu không thì cậu gọi điện, coi thử có thể không đi được không?
Hạ Y Na tính cách ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó.
- Y Na, tuy rằng Đông Lai không phải là nhân viên chính phủ nhưng mà cậu cũng biết, hành động của Đông Lai đã làm cho nước ta đi lên một mức mới, từ ý nào mà nói thì thân phận của cậu ấy cũng vô cùng hiển hách.
Đối mặt với lời đề nghị của Hạ Y Na, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Tần Đông Tuyết liền cười nói:
- Lần này Góp ka đến đây là để vui chơi, nếu như Đông Lai không đến thì có thể Góp ka sẽ tung bom làm tan bành nước mình thì sao?
Quý Hồng nghe vậy cũng phụ họa:
- Ừh, ăn Tết cả 15 ngày lận, hắn có thể thoát được đêm giao thừa nhưng không thể trốn khỏi mồng 1.
Chẳng biết tại sao thấy cục diện như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng tức giận và cảm động, tức giận vì hành động chó má của Dixi, còn cảm động về biểu hiện của 4 người Tần Đông Tuyết.
Dưới ánh đèn, tay cầm ly rượu của hắn khẽ run lên, thiếu chút nữa là làm đổ rượu ra bên ngoài.
- Đêm nay uống đến đây thôi, khi nào trở lại thì tớ sẽ uống gấp đôi.
- Uống xong chén này thì tớ sẽ đi, mọi người cứ tiếp tục mà dùng bữa.
Nói xong, Bùi Đông Lai ngẩng cổ, một hơi uống sạch.
- Tớ đưa cậu ra ngoài.
Mắt thấy Bùi Đông Lai uống hết thì Tần Đông Tuyết đứng dậy, nói.
- Được.
Bùi Đông Lai biết Tần Đông Tuyết đã nhìn ra chỗ sơ hở nhưng mà biết mình không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của Tần Đông Tuyết, ngược lại nếu Tần Đông Tuyết khăng khăng muốn hỏi thì nhất định hăn sẽ đem mọi chuyện nói ra cho Tần Đông Tuyết biết.
Ra khỏi phòng ăn, Tần Đông Tuyết chủ động khoác tay Bùi Đông Lai rồi cùng Bùi Đông Lai đi ra bên ngoài.
Nhưng mà làm cho Bùi Đông Lai bất ngờ chính ra đi ra tới bên ngoài cửa thì Tần Đông Tuyết cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng đi cùng hắn.
Tần Đông Tuyết trầm mặc khiến cho Bùi Đông Lai không yên, hắn nhịn không được mà dừng bước lại, quay đầu, nhìn vào Tần Đông Tuyết, muốn nói thật:
- Đông Tuyết, tớ....
- Đi nhanh thôi.
Không đợi Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết đã mỉm cười cắt ngang, sau đó ôn nhu sửa lại cổ áo cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy vậy thì lẳng lặng không nói gì, tùy ý để Tần Đông Tuyết làm.
- Vào đi.
Sau đó, đợi Tần Đông Tuyết làm xong thì Bùi Đông Lai mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt Tần Đông Tuyết, ôn nhu nói.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, xoay người, trở lại tứ hợp viện.
Bùi Đông Lai bước nhanh ra ngoài.
1 bước.
2 bước.
Bước được 3 bước, 2 người không hẹn mà cùng dừng bước lại, xoay người nhìn lại.
- Tớ sẽ còn sống trở về.
- Bọn tớ chờ cậu.
Trong màn đêm.
Bọn họ không nói tiếng nào nhưng lại tâm hữu linh tê.
*****
- Tên hỗn đản không có lương tâm, lần trước từ biệt không đến thăm ta thì thôi lại còn đến tìm Thánh nữ, đá phái người đến mời sư phụ rời núi đối phó với Thần Võng mà cũng không nói cho ta biết, thật sự quá ghê tởm.
Trên đỉnh Tu Di sơn, Tô Bồ Đề mặc một chiếc trường bào màu trắng, ngồi bên trên dốc núi, thì thào tự nói.
- Ta đè chết tên hỗn đản nhà ngươi.
Khi nói chuyện, Tô Bồ Đề không khỏi nhớ lại cảnh Bùi Đông Lai lấy tuyết ném vào ngực mình, trong lòng nàng hơi tức, không ngừng ném tuyết cảm giác giống như Bùi Đông Lai đang ở trước mặt.
- Không được ta phải đi giáo huấn tên hỗn đản đó.
Liên tục ném mấy quả tuyết cầu, trong lòng Tô Bồ Đề vừa động, đột nhiên nghĩ đến Bùi Đông Lai còn thiếu nhân tình của nàng.
Sau khi quyết định thì nàng liền đứng dậy muốn tới tìm Long Bồ Tổ Đề để nói.
Ma Bồ môn, trong phòng Long Bồ Tổ Đề.
Lúc này Long Bồ Tổ Đề không có đã tọa mà là cau mày, bước chân lo lắng đi về phía cửa sổ, cầm lấy một bông hoa trong bình.
- Sư phụ.
Đột nhiên Long Bồ Tổ Đề nghe được giọng nói của Tô Bồ Đề.
- Vào đi.
Long Bồ Tổ Đề điều chỉnh lại cảm xúc rồi lên tiếng.
"Két"
Cửa được mở ra, Tô Bồ Đề đi vào thấy Long Bồ Tổ Đề không đả tọa thì ngẩn ra, hỏi:
- Sư phụ đêm nay ngài không đả tọa sao?
- Bồ Đề, vi sư có chuyện, phải xa nhà một chuyến, con có chuyện gì sao?
Long Bồ Tổ Đề hỏi một đằng, trả lời một nẻo
- Sư phụ, con muốn đến TQ.
Nghe Long Bồ Tổ Đề hỏi thì Tô Bồ Đề đáp một câu, sau đó có chút tò mò:
- Sư phụ, ngài đến TQ tìm tên hỗn đản đó sao?
- Con muốn tìm Đông Lai à?
Lbt nhíu mày, giọng nói hơi to một chút.
- Vâng.
Tô Bồ Đề gật đầu, sau đó ý thức được đêm nay Long Bồ Tổ Đề có chút gì khác thường, nhịn không được mà hỏi:
- Sư phụ, ngài làm sao vậy?
- Con không cần đi.
Chân mày Long Bồ Tổ Đề càng nhíu chặc hơn.
Tô Bồ Đề vô cùng nghi hoặc:
- Vì sao?
- Con đi TQ cũng không thấy hắn, đêm nay hắn đã đến M.
- Hắn đi M làm gì?
Tô Bồ Đề hỏi kỹ, sau đó trong lòng nàng vừa động, đột nhiên đoán được cái gì:
- Chẳng...Chẳng lẽ người của Thần Võng xuất hiện sao?
- Ừh.
Suy nghĩ một lát, Long Bồ Tổ Đề vội đem mọi chuyện nói cho Tô Bồ Đề biết:
- Long Vương Diệp Cô Thành vừa mới gọi điện cho ta, hắn nói tên tiểu bối Thần Võng gọi là Dixi đã xâm nhập vào căn cứ hạt nhân ở M, giết sạch mọi người trong đó, trước mắt hắn đã khống chế cả căn cứ, hơn nữa còn để quân đội M thông báo cho Đông Lai, nếu trong vòng 24h Đông Lai không đến thì hắn sẽ liền phóng những đầu đạn hạt nhân để hủy diệt cả TQ.
"Ách"
Nghe Long Bồ Tổ Đề nói thế thì Tô Bồ Đề cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó sắc mặt của nàng đột nhiên biến đổi, tỏ ra vô cùng tức giận:
- Tên Dixi khốn kiếp kia làm sao lại làm như vậy? Thật sự là rất hèn hạ.
- Vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, Long Vương liên hệ ta cùng với Giáo Hoàng đi đến M để đối phó với Odin.
Long Bồ Tổ Đề giải thích:
- Hiện tại ta sẽ xuống núi, con cùng với 2 vị sư tỷ hãy ở lại đây.
- Sư phụ, con cũng đi.
Tô Bồ Đề chủ động xin đi giết giặc.
Sắc mặt Long Bồ Tổ Đề phát lạnh:
- Không được.
- Vì sao?
Tô Bồ Đề thở gấp, nói:
- Sư phụ, con đã bước chân vào Cương Kính, có thể giúp hắn mà.
- Tuy rằng con đã bước vào Cương Kính nhưng thực lực của con cũng không đủ để tham gia chuyện này.
Giọng nói Long Bồ Tổ Đề tỏ ra nghiêm túc, nói.
- Vậy...vậy tại sao Bùi Đông Lai có thể đi?
Tô Bồ Đề hoàn toàn nóng nảy.
Long Bồ Tổ Đề trầm giọng:
- Thứ nhất là do tên Dixi kia chỉ đích thân nó, thứ hai là thực lực của nó bây giờ đã là Cương Kính đại thảnh rồi.
- Hả?
Tô Bồ Đề hoảng sợ:
- Khi nào mà hắn lại trở nên mạnh như thế?
Lúc này đây, Long Bồ Tổ Đề không nói gì mà là đi ra.
- Sư...sư phụ, theo như lời người nói thì hắn không có việc gì phải không?
Tô Bồ Đề ở phía sau hỏi.
Bước chân Long Bồ Tổ Đề vẫn bước đi, không có trả lời.
Long Bồ Tổ Đề trầm mặc khiến cho trái tim Tô Bồ Đề trầm xuống, cả người đứng sững sờ tại chỗ.
Sau đó, đợi Tô Bồ Đề lấy lại tinh thần thì Long Bồ Tổ Đề đã đi xa, nàng liền đuổi theo.
- Sư muội, sư phụ nói để chúng ta nói cho muội biết, tuy rằng muội đã bước chân vào Cương Kính nhưng mà thực lực của muội vẫn không đủ để tham gia chuyện này, sư phụ không cho phép muội đi M.
Trong sân, 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề thấy nàng chạy ra thì liền đem những lời dặn dọ trước khi đi của Long Bồ Tổ Đề nói lại.
- Muội không đi M.
Nghe được đại sư tỷ nói thế thì thân thể của Tô Bồ Đề chấn động, sắc mặt có chút trắng bệch.
- Vậy muội?
- Muội đến TQ chờ hắn.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Tô Bồ Đề phiếm hồng, khuôn mặt tỏ ra cô chấp:
- Nếu hắn trở về thì muội sẽ vì hắn mà..., nếu hắn chết thì muội vì hắn mà hạ huyệt.
Dứt lời, người động.
Tô Bồ Đề mang theo lo lắng, cả người giống như một đạo bạch quang, biến mất trong màn đêm.
...
Cùng lúc đó.
Căn cứ không quân quân khu XX ở Yên Kinh.
Lúc này đây toàn bộ đám người Thủ trưởng số 1 đang đợi Bùi Đông Lai đến.
Một lát sau một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy đến rồi dừng lại trước mặt mọi người, Bùi Đông Lai xuống xe, đi đến trước mặt Thủ trưởng số 1, 2 chân khép lại, tay phải giơ lên cúi chào, lớn tiếng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, Bùi Đông Lai đã đến.
Thủ trưởng số 1 hoàn lễ rồi nói:
- Mọi người đang ở trong đó đợi cậu.
- Vâng thủ trưởng.
Bùi Đông Lai buông tay, cả người đứng thẳng giống như một cây thương.
- Bùi Đông Lai đồng chí, nhiệm vụ lần này thì ở trong máy bay Diệp Cô Thành đồng chí sẽ nói cho cậu biết, tôi chỉ hy vọng cậu nhớ điều này, nhiệm vụ lần này có liên quan rất lớn đến an toàn của nước chúng ta.
Gió muộn thổi qua, Thủ trưởng số 1 gằn từng chữ:
- Tôi hy vọng cậu sẽ là anh hùng của dân tộc, cậu nói cho tôi biết cậu có làm được không?
- Báo cáo thủ trưởng, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Bùi Đông Lai lại cúi chào, lớn tiếng lĩnh mệnh.
- Cúi...Cúi chào.
"Bá bá bá bá..."
Thủ trưởng số 1 ra lệnh, toàn bộ những vị đại lão của nước cộng hòa liền chào lại theo một nghi thức quân đội.
*****
- Khẩn trương sao.
Trong phi cơ, Diệp Cô Thành mặc một bộ y phục tác chiến màu đen, ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì nhịn không dược mà hỏi.
- Nói không khẩn trương là không thể nào.
Bùi Đông Lai khe khẽ thở dài, nói:
- Dù sao một trận chiến này cũng quyết định nhân sinh của không chỉ cá nhân cháu mà còn cả nhân dân TQ, nói thật là chuyện này quá nặng, cho tới lúc này thì cháu vẫn không tin rằng bản thân sẽ gánh nổi.
Diệp Cô Thành nghe vậy, cũng không trách Bùi Đông Lai mà khe khẽ thở dài.
Hắn có thể tưởng tượng được áp lực của Bùi Đông Lai lúc này.
Ở hắn xem ra, nếu Bùi Đông Lai không bị phần áp lực này đè sập thì đã khó rồi dù sao đi nữa thì ngay cả bản thân chính hắn cũng khó có thể đối phó với việc này.
- Cậu, tình huống bên kia sao rồi?
Bùi Đông Lai thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, chủ động mở miệng hỏi.
- Trước mắt, Dixi đã khống chế cả căn cứ quân sự, quân M sợ chọc giận Dixi nên đã không dám làm gì, may mà bên trong còn có camera nên chúng ta có thể biết được tình huống bên trong mà Dixi cũng có thể thấy được toàn bộ hình ảnh trong căn cứ.
Có lẽ sự việc quá mức nghiêm trọng nên Diệp Cô Thành cũng lộ ra bộ dạng ngưng trọng, chân mày nhíu lại:
- Ngoài ra, hắn đã ép hỏi ra được mật mã phóng đầu đạn hạt nhân, hiện giờ chỉ cần hắn nhấn nút là toàn bộ M và TQ đều banh chè.
Nói tới đây, Diệp Cô Thành dừng lại một chút, lại nói:
- Điều đáng mừng duy nhất chính là ta đã gọi cho Giáo Hoàng và Long Bồ Tổ Đề, hiện giờ bọn họ đang đến đó, bọn ta cũng nhất trí trí cho rằng Odin không có tham gia vào việc lần này, rất có thể là hắn tẩu hỏa nhập ma mà toàn bộ võ công bị phế hoặc là đã chết đi rồi.
- Cháu cũng cho rằng như vậy, nếu không lấy tính của Odin thì hắn sẽ không để Dixi làm những chuyện cực đoan như thế.
Biết được phân tích của đám người Diệp Cô Thành giống mình thì Bùi Đông Lai khẽ thở ra một hơi.
Vẻ mặt Diệp Cô Thành tỏ ra cơ trí, nói:
- Không riêng gì Odin mà dưới tình huống bình thường thì Dixi cũng sẽ không làm như vậy.
- Ý của cậu nói là Odin chết đi đã làm cho Dixi mất hết hy vọng, nên mới làm ra chuyện cực đoan như thế?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động.
Diệp Cô Thành gật đầu:
- Hắn làm như vậy chẳng khác gì là muốn đối nghịch với mọi người, còn về phần hắn muốn gặp cháu thì cũng không khó giải thích.
Bùi Đông Lai như có suy nghĩ gì.
- Mặc dù cháu là con trai của Vũ Phu nhưng mà bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cháu quá nhỏ bé, cho nên cho dù cháu giết được Aust thì Dixi cũng không tự mình ra tay đối phó với cháu, khi đó đối với hắn mà nói thì cháu chỉ là một phế vật, hoặc chính xác ra chỉ là một con kiến mà thôi.
Diệp Cô Thành giải thích:
- Sau này, tuy rằng cháu lớn nhanh, làm ra một số chuyện kinh thiên động địa nhưng hắn vẫn không cho rằng cháu là đối thủ của hắn, hắn tin chắc chỉ cần hắn ra tay thì hắn có thể thoải mái bóp chết cháu.
- Thẳng cho đến khi mọi chuyện cháu làm ở M thì có thể nói biểu hiện của cháu đã rơi vào mắt Dixi, do đó đó là lần đầu tiên mà hắn ra tay với cháu.
Diệp Cô Thành nói tới đây thì cảm thấy may mắn, may mắn bởi vì ngày đó hắn tới sớm, nếu không thì Bùi Đông Lai đã chết trong tay của Dixi.
- Sau đó, cháu lại lợi dụng việc tài chính để chèn ép M, hơn nữa còn liên hợp các thế lực lớn tiến hành tiêu diệt Thần Võng.
Bùi Đông Lai nói tiếp:
- Sau đó, Dixi chẳng những đem cháu trở thành đối thủ của hắn, hơn nữa hắn còn hận, muốn giết cháu nhưng mà hắn hữu tâm vô lực.
- Mà hiện giờ, bởi vì mất đi chỗ dựa vững chắc là Odin nên Dixi trở trở nên cô độc bất lực, hắn biết chỉ cần hiện thân ra thì sẽ bị chúng ta đuổi giết cho nên mới tiêu diệt căn cứ quân sự kia, muốn để cho mọi người chôn cùng với hắn.
- Đúng vậy.
Diệp Cô Thành nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì gật đầu:
- Hắn muốn quyết tâm tiêu diệt cả TQ, bức cháu đến gặp hắn, chỉ là muốn dùng vũ lực để xử lý cháu.
"Cốp"
Bùi Đông Lai không tự chủ được mà nắm chặt 2 tay lại, Dixi thật sự khinh người quá đáng!
- Nếu Dixi là Cương Kính đại thành đỉnh phong thì lấy thực lực của cháu, cùng với vũ kỹ" Miểu Sát", tuyệt đối có thể giết được hắn.
Diệp Cô Thành thấy Bùi Đông Lai tràn đầy phẫn nộ, sợ Bùi Đông Lai sẽ bị cừu hận choáng váng đầu óc, nhịn không được nhắc nhở nói:
- Tiếc là hắn còn có thêm " Phòng Ngự Tuyệt Đối" hơn nữa cái này đã luyện đến cực hạn, do đó, lấy thực lực bây giờ của cháu, cho dù có thêm " Miễu Sát" thì cũng không thể thắng được hắn.
"Hô ~ "
Mặc dù trong lòng hận không thể lập tức làm thịt Dixi, nhưng lý trí nói cho Bùi Đông Lai. Trước mắt hắn, đích xác còn không phải là đối thủ của Dixi, liền hỏi:
- Cậu, kế hoạch của mọi người là gì?
- Ta đã nói cho Giáo Hoàng và Long Bồ Tổ Đề, đến lúc đó, trong thời gian ngắn nhất chúng ta sẽ giết Dixi, đồng thời phòng ngừa Odin xuất hiện dù sao thì chúng ta cũng không biết chắc chắn Odin có tẩu hỏa nhập ma hay không.
Diệp Cô Thành trầm giọng nói:
- Bất quá, Dixi có thể thấy được mọi hình ảnh trong căn cứ quân sự, thêm vào đó là thực lực cao cường nên hắn có thể cảm nhận được khí tức. Cho nên mấy người chúng ta chỉ có thể đợi sau khi cháu vào phòng thì mới tiến vào.
- Ý của cậu là để cháu vào đó, tận lực cố gắng kéo dài thời gian, chờ mọi người đuổi tới sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ kế hoạch của Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành gật đầu:
- Ừh, chỉ cần cháu cố gắng kiềm chế hắn trong vòng 3' thì chúng ta có thể xử lý mọi chuyện sau đó.
Không trả lời, chân mày Bùi Đông Lai nhíu lại, lấy thực lực trước mắt thì hắn biết giữ vững được 3' là một chuyện rất khó.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành vốn là thở dài, theo sau ngữ khí trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Đông Lai, ta biết mọi chuyện rất khó khăn nhưng mà ta nói cho cháu biết, tình thế bức người, trừ nghênh chiến thì cháu không còn lựa chọn nào khác.
- Cháu sẽ cố gắng hết sức.
Bùi Đông Lai cười khổ, đột nhiên nhớ đến câu nói " Trời sập xuống có Qua tử khiêng" của Bùi Vũ Phu thì nhịn không được mà thở dài:
- Nếu Qua tử ở đây thì tốt rồi.
- Đúng, lấy thực lực của Vũ Phu thì có thể ngăn cản được mọi chuyện.
Diệp Cô Thành nhìn vào Bùi Đông Lai, giọng nói phức tạp:
- Đông Lai, nhưng mà Vũ Phu đã chết rồi.
"Lộp bộp!"
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai chấn động dữ dội.
- Tuy rằng Vũ Phu dốc sức để dạy dỗ nền tảng cho cháu, để cháu đi làm một việc nhưng mà hắn sẽ không vì để bản thân cháu lớn dần mà lấy an toàn của nhân dân TQ làm tiền đặt cược.
Diệp Cô Thành nghĩ đến câu nói " Có một số việc, nó thích hợp làm hơn ta" của Bùi Vũ Phu thì cười khổ:
- Trừ phi hắn có lòng tin cháu có thể giết chết Dixi.
Bùi Đông Lai không phản bác được.
Tuy rằng bởi vì một màn thần kỳ xảy ra trên du thuyền lần đó, để cho Bùi Đông Lai dấy lên hy vọng Bùi Vũ Phu chưa chết nhưng mà hắn biết Diệp Cô Thành đã nói đúng.
Bùi Đông Lai thương hắn, thậm chí vì hắn mà làm trái lời hứa hẹn với mẹ của hắn, một lần nữa rời núi vì hắn.
- Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều chọn" người không vì mình trời tru đất diệt" một số ít thì cố gắng vì gia đình của mình, còn những người khác thì có thể hy sinh vì quốc gia.
Trong lòng nhất thời, trong đầu Diệp Cô Thành hiện ra hình ảnh Bùi Vũ Phu, tràn đầy kính ý nói:
- Cha ta nói ta " Chỉ có quốc mà không có gia" nhưng trên thực thế ta không có vĩ đại như thế.
- Trong lòng ta chỉ có cha cùng gia gia của cậu là hoàn toàn xứng đáng với câu nói đó.
Những lời này của Diệp Cô Thành làm cho Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó khuôn mặt không khỏi xuấ hổ, xấu hổ khi phải đối mặt với cha và gia gia của mình.
Cá nhân, gia đình, quốc gia...
Trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi âm thâm suy nghĩ mối quan hệ giữa những cái này.
Có lẽ là quá tập trung nên hơi thở trên người Bùi Đông Lai trở nên mỏng hơi, cuối cùng hơi thở dường như là biến mất.
Chẳng...Chẳng lẽ Đông Lai đột phá?
Đột nhiên cảm thấy được điểm này thì Diệp Cô Thành hiểu được trong lúc vô tình Bùi Đông Lai đã tiến vào trạng thái " Vô Thần" cho nên hắn không quấy rầy mà vẻ mặt tỏ ra chờ mong nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Thì ra bản thân đã bỏ qua ý nghĩa đó.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai mở mắt ra, trong đầu Bùi Đông Lai nắm lấy một đạo tinh quang, tỉnh ngộ, nhịn không được thì thào tự nói.
Cuối cùng hắn đã lĩnh ngộ được ảo diệu của " Vô Thần".
*****
Khoảng 10 tiếng sau, máy bay đáp xuống một sân bay quân sự của M.
Trên đường băng, mắt thấy máy bay sắp hạ cánh thì bộ trưởng bộ GFB cùng với những quan viên của M đã đứng đợi từ lâu.
- Thượng tướng Lahm, thiếu tướng Nicola, chào các vị.
Khoang máy bay mở ra, Diệp Cô Thành đi xuống chào hỏi mọi người.
- Diệp Cô Thành thượng tướng, chào ngài.
Thấy vậy thì mọi người ở bên dưới liền hoàn lễ.
- Diệp Cô Thành thượng tướng, Bùi tiên sinh đâu? Hắn không theo ngài đến đây sao?
Buông tay ra, Lahm thấy Bùi Đông Lai không có mặt thì hắn nhịn không được mà hỏi.
Diệp Cô Thành giải thích nói:
- Đông Lai ở trong máy bay tu luyện, một hồi khi Giáo Hoàng cùng Long Bồ Tổ Đề tới thì hắn sẽ ra.
Hả?
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì 2 người Nicola có chút bất mãn.
Bất mãn thì bất mãn nhưng bọn hắn cũng không nói gì mà là cùng với Diệp Cô Thành đợi Giáo Hoàng cùng Long Bồ Tổ Đề đến.
2 tiếng sau, máy bay chở Giáo Hoàng đã đến, cabin mở ra, 12 tên kỵ sĩ thần thánh xuống trước, Giáo Hoàng đi sau, đám người Diệp Cô Thành thấy thế thì bước lên nghênh đón.
- Chiến tranh chi vương, không nghĩ chúng ta sẽ gặp mặt nhanh đến như vậy, đúng rồi Bùi tiên sinh đâu?
Sau khi gặp mặt, không đợi 2 người Nicola chào hỏi thì Giáo Hoàng đã mở miệng hỏi Diệp Cô Thành, giọng nói có chút nghi hoặc, hắn biết rằng Bùi Đông Lai là mấu chốt để ngăn cản Dixi, vậy mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại không có mặt ở đây.
- Đông Lai đang ở trong máy bay lĩnh ngộ một ít đồ vật.
Diệp Cô Thành trả lời một cách đơn giản.
Giáo Hoàng Mario nghe vậy, trong lòng vừa động, sắc mặt vui vẻ:
- Chẳng... Chẳng lẽ Bùi tiên sinh lại muốn đột phá?
- Ừh.
Diệp Cô Thành gật gật đầu.
Mario thấy thế, vốn là cả kinh, theo sau mừng rỡ.
Hắn chẳng những biết kế hoạch ngày hôm nay mà còn biết được thực lực của Dixi, hiện giờ Bùi Đông Lai đã đột phá Cương Kính, thậm chí ở hắn xem ra lấy năng lực bây giờ của Bùi Đông Lai thì giết chết Dixi cũng không phải là vấn đề.
So sánh với Giáo Hoàng mà nói thì trong lòng Nicola lại càng hoảng sợ hơn, hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin nhìn vào Diệp Cô Thành:
- Chiến tranh chi vương, theo tôi được biết thì Bùi tiên sinh đã bước vào khu vực Chiến Thần mới có mấy tháng. Trong mấy tháng này, từ Chiến Thần sơ cấp lên Chiến Thần trung cấp, ngài xác định đây là thật?
- Nicola, chẳng lẽ ông cảm thấy bất ngờ sao>?
Diệp Cô Thành nhíu mày nhìn vào Nicola, nhịn không được châm chọc nói:
- Nó có thể trong vòng 2 năm từ một người bình thường trở thành một cường giả Chiến Thần, vì sao trong mấy tháng lại không thể từ Chiến Thần sơ cấp lên Chiến Thần trung cấp?
"Ách..."
Nicola không phản bác được.
Lại 1 tiếng trôi qua, cuối cùng thì Long Bồ Tổ Đề cũng đã đến.
- Đông Lai đâu?
Cũng giống như Giáo Hoàng, sau khi xuống máy bay, không thấy Bùi Đông Lai thì Long Bồ Tổ Đề lại hỏi.
- A di.
Lúc này đây, không đợi Diệp Cô Thành đáp lời, Bùi Đông Lai đã đi xuống máy bay.
Hả?
Nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai thì mọi người đều quay lại nhìn, trong đó, trừ Diệp Cô Thành ra thì tất cả mọi người đều trừng mắt to lên.
Bởi vì nếu không phải Bùi Đông Lai lên tiếng thì bọn hắn căn bản không thể cảm ứng được khí tức của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, cháu...
Khiếp sợ đi qua, Long Bồ Tổ Đề liền mở miệng nói, giọng nói của nàng vô cùng kích động.
- A di, cháu đã luyện thành " Vô Thần" đồng thời cũng đã bước chân vào Cương Kính đại thành, bất quá bởi vì vừa mới lĩnh ngộ nên cảnh giới chưa ổn định được, cho nên mới vừa rồi mới một mực tu luyện.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng bắn ra, cả người nhẹ nhàng bay tới trước mặt đám người Long Bồ Tổ Đề.
- Tốt, tốt, tốt quả nhiên Hổ phụ vô khuyển tử!
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Long Bồ Tổ Đề vui mừng như điên.
Hưng phấn không riêng gì Long Bồ Tổ Đề, còn có Giáo Hoàng Mario.
Hắn vốn còn lo lắng thực lực giữa Bùi Đông Lai là Dixi, không thể kiềm chế Dixi trong 3', hiện ra thì xem ra lo lắng này đã dư thừa rồi.
- Báo cáo chỉ huy.
Lúc này, một gã bộ đội đặc chủng bước lên cúi chào Nicola rồi hội báo:
- Mục tiêu yêu cầu chúng ta gọi điện cho hắn.
- Xem ra mục tiêu đã không đợi được rồi.
Nghe được thuộc hạ báo thế thì Nicola không có nói gì mà đem quyền quyết định đưa cho Diệp Cô Thành.
- Đông Lai, cháu muốn gọi điện thoại cho hắn hay là sau khi đi vào căn cứ mọi gọi?
Diệp Cô Thành hỏi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười nhẹ:
- Sớm hay muộn cũng gọi, không bằng bây giờ gọi đi.
- Được.
Nghe thế thì Diệp Cô Thành liền đồng ý, mà mấy người còn lại cũng không nói gì.
Một lát sau, đám người Bùi Đông Lai lên một chiếc xe quân sự rồi đi đến một nông trường cách căn cứ kia khoảng 30km.
Trong xe, Nicola liền gọi điện bằng hình ảnh đến Dixi.
- Khốn kiếp, tên chó chết đấy có tới không?
Điện thoại được chuyển, trong màn hình liền xuất hiện hình ảnh Dixi, giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, hắn đang ngồi trước màn hình, tay đặt vào một nút đỏ, cảm giác kia giống như đang nói: Lúc nào tao cũng có thể nhấn nút này để hủy diệt cả M và Tung cẩu.
- Dixi, không phải mày là một người kiêu ngạo sao? Tại sao lại làm ra những chuyện khốn nạn như thế này?
Bùi Đông Lai đi đến trước màn hình, khinh miệt nhìn vào Dixi, trào phúng nói:
- Mày đã từng nói tao không xứng đáng làm con của Vũ Thần, tao xem ra mày mới không xứng làm con của Odin, mày chỉ là một tên phế vật.
- Tên chó chết kia, không cần đóng kịch, nếu không phải bởi vì cha mày chưa chết, âm thầm giết chết cha tao thì tao đã không dùng thủ đoạn cực đoan này.
Vẻ mặt của Dixi vô cùng dữ tợn.
"Bá!"
Nghe được Dixi nói thế thì sắc mặt đám người Bùi Đông Lai liền biến đổi.
Bọn hắn bị những lời nói của Dixi làm cho cả kinh.
Từ sau trận chiến ấy thì tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Vũ Phu đã chết.
Nhưng mà.
Hiện giờ Dixi lại nói Bùi Vũ Phu chẳng những không chết, còn âm thầm giết chết Odin?
"Hô... Hô..."
Có lẽ là bởi vì lời nói của Dixi quá mức kinh thế hãi tục cho nên trong lòng Bùi Đông Lai liền nhấc lên một tầng sóng lớn, hơi thở trở nên dồn dập.
- Dixi, mày tự lừa mình dối người, không dám đối mặt với sự thật sao?
Tuy rằng trong lòng nhấc lên song lớn nhưng mà biểu hiện của Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Mày không cần phải lừa mình đối người, bởi vì cha mày đã tu luyện tẩu hỏa nhập ma làm cho toàn bộ công phu bị phế đi, thậm chí là mất mạng, mày hoàn toàn mất đi hy vọng và chỗ dựa cho nên mới làm chuyện này, mày nghĩ bọn tao không biết sao?
Nói xong, ánh mắt Bùi Đông Lai như đao nhìn vào Dixi trong màn hình..
Giờ phút này.
Hắn muốn ra tay giết chết Dixi để chứng minh rằng Bùi Vũ Phu có còn sống như lời Dixi nói hay không?
Không riêng gì hắn mà ngay cả đám người Diệp Cô Thành cũng vô cùng kích động, trong đó thân thể Long Bồ Tổ Đề trở nên cứng ngắc, trong lòng vô cùng chờ mong.
*****
Đối với Dixi mà nói.
Lúc Bùi Đông Lai liên hợp mọi thế lực tiêu diệt tổng bộ Thần Võng thì đột nhiên tối đó Odin mất tích k hiến cho hắn như chó nhà có tang mà chạy.
Nhưng mà.
Hắn cho rằng Odin không có chết.
Đúng vậy.
Hắn tin chắc điểm này!
Bởi vì...
Ở hắn xem ra, trừ phi Bùi Vũ Phu sống lại, nếu không trên thế giới này không ai có thể giết được Odin!
Cho dù là 3 người Diệp Cô Thành, Giáo Hoàng Mario cùng Long Bồ Tổ Đề liên thủ cũng không được.
Cho nên sau khi chạy trốn khỏi đêm đó, trước tiên hắn liền liên hệ với Odin.
Để cho hắn nằm mơ chính là hắn không liên hệ được với Odin.
Thậm chí hắn cũng không liên hệ được thủ lĩnh Thần Vệ của Thần Võng.
Điều này làm cho lòng tin trong lòng của hắn dao động.
Nhưng hắn không cam lòng.
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày...
Ngày nào hắn cũng thử gọi cho Odin.
Cuối cùng hắn mang theo thống khổ mà tiếp nhận sự thật Odin đã chết, hơn nữa hắn còn cho rằng là do chính tay Bùi Vũ Phu giết.
Lúc này, nghe được Bùi Đông Lai nói rằng Odin tu luyện tẩu hỏa nhập mà mà chết đi thì Dixi liền nở nụ cười lạnh.
- Tên chó chết kia, tao không muốn nói nhiều với mày nữa, tao cho mày 30', nếu trong vòng 30' mà mày không có mặt thì M và Tung cẩu của mày cứ ở đó mà chuẩn bị hậu sự đi.
Dixi cũng không có giải thích gì thêm, nói:
- Còn nữa, nói cho thằng cha đê tiện của mày rằng hắn không nên chơi với lửa, chỉ cần tao cảm nhận được hắn tiến vào căn cứ thì tao liền nhấn nút.
"Bụp"
Nói xong, không đợi Bùi Đông Lai đáp lời thì hình ảnh đã biến mất.
- Cậu, a di, các người thấy thế nào?
Vẻ chờ mong trên mặt Bùi Đông Lai biến mất, thay vào đó chính là vẻ thất vọng, hắn không nhịn được mà hỏi 2 người Diệp Cô Thành và Long Bồ Tổ Đề.
Giờ khắc này hắn không biết trong hồ lô Dixi bán thuốc gì.
- Đông Lai, giống như lời của ta, nếu Vũ Phu không chết thì hắn sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra.
Ánh mắt Diệp Cô Thành lóe lên:
- Nhưng mà dựa theo lời cùng biểu hiện vừa rồi của Dixi thì nếu như Odin đúng là tẩu hỏa nhập ma mà chết thì Dixi không có lý nào không biết, nhưng mà những câu nói vừa rồi của hắn cũng không mang bất cứ ý nghĩa gì, nói thật điều này quá mâu thuẫn.
- Đúng là mâu thuẫn.
Long Bồ Tổ Đề gật đầu, sau đó trong lòng nàng vừa động, hỏi:
- Các người nói có khi nào là Vua sát thủ Salem ra tay ám sát Odin không?
Hả?
Lời này của Long Bồ Tổ Đề vừa thốt ra thì 2 mắt mọi người tỏa sáng.
- Khả năng này rất lớn, bởi vì năm đó sau khi ám sát Vũ Phu thất bại thì Salem đã biến mất mấy năm, thẳng cho đến khi cuộc chiến trên Thần bảng xảy ra thì hắn mới ra tay ám sát Vũ Phu, đây cũng chính là nói lần ám sát thất bại năm đó đã trở thành khúc mắc đối với Salem.
Diệp Cô Thành như có suy nghĩ gì nói:
- Năm trước, khi cuộc chiến Thần bảng kết thúc, Vũ Phu mất đi, khúc mắc của Salem đã được tiêu trừ, đồng thời trên thế giới này người có thể làm đối thủ của Salem chỉ còn lại một mình Odin, vô luận là vi ngội vị ngai vàng Thân bảng hay là đều võ lực, Salem cũng có thể ra tay với Odin.
- Chư vị, chúng ta chỉ còn lại chưa tới 30', cá nhân tôi cho rằng chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp xử lý cục diện trước mắt đi đã, các vị nghĩ sao?
Nghe được Diệp Cô Thành phân tích, thì vị trưởng của cục GFB vội vàng lên tiếng nói.
- Ngài ấy nói đúng, trước mắt chúng ta cần phải ngăn cản hành động điên cuồng của Dixi.
Giáo Hoàng Mario gật đầu tán thành.
Diệp Cô Thành nghe vậy, không suy nghĩ thêm nữa mà là nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mặc kệ tin tức chân thật là gì, chúng ta vẫn dựa vào kế hoạch cũ, Đông Lai cháu thấy thế nào?
- Cháu cho rằng kế hoạch cần nên thay đổi.
Bùi Đông Lai trả lời.
- Thay đổi thế nào?
- Các vị chỉ cần dề phòng Odin xuất hiện.
Bùi Đông Lai nắm chặt 2 đấm:
- Tính mạng Dixi cứ để đấy cho cháu.
...
20' sau, đám người Bùi Đông Lai đã đến trước căn cứ quân sự đó, khi xe dừng lại đám người liền xuống xe.
Hả?
Coi như lúc đi được một đoạn thì trong long Bùi Đông Lai đột nhiên nhảy dựng lên.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai dừng chân lại, đồng tử phóng to ra.
Bởi vì hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được " Vô Thần" nên đã thu liễm được khí tức của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà Giáo Hoàng cùng Long Bồ Tổ Đề lúc trước không có cảm nhận được hơi thở của hắn.
Mà lúc này, trong lòng hắn kinh hoảng là bởi vì hắn phát hiện có người đang tập trung nhìn hắn.
Thấy vậy Bùi Đông Lai liền dùng khí tức để cảm ứng đối phương nhưng mà hắn không phát hiện được gì, sau đó hắn đem ánh mắt quay đầu lại nhìn nơi thì thấy phía trước chỉ có vài tên chiên sĩ quân đội M.
Chẳng...Chẳng lẽ mình cảm ứng sai rồi sao?
- Đông Lai, cháu làm sao vậy?
Diệp Cô Thành cảm thấy Bùi Đông Lai biến hóa thì vội hỏi.
- Vừa rồi cháu cảm thấy có người tập trung khí tức của cháu, nhưng mà khi cháu cố gắng tìm kiếm đối phương thì khí tức của đối phương đột nhiên biến mất.
Bùi Đông Lai nói.
"Bá!"
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì sắc mặt mọi người cuồng biến.
- Chẳng lẽ là Odin?
Nicola nhíu mày, hắn vốn cho rằng lực lượng của Bùi Đông Lai đã tăng lên nên lần hành động này sẽ thành công nhưng mà hiện giờ thì liền lo lắng.
- Cũng có thể là Vua sát thủ Salem.
Chân mày Long Bồ Tổ Đề nhíu lại, tỏ ra lo lắng:
- Là là một người giỏi che dấu, đúng là bằng công phu xuất thần nhập hóa mà ngay đó đã ra tay một kích trí mệnh Vũ Phu.
Lời nói Long Bồ Tổ Đề vừa rơi xuống thì mọi người đều cảm thấy áp lực.
Bởi vì vô luận đối phương là Salem hay Odin thì đây cũng chính là một mối nguy hiểm.
- Cũng có thể là cháu quá nhạy cảm, thế cho nên xuất hiện ảo giác.
Mắt thấy không khí ngưng trọng thì Bùi Đông Lai lắc đầu, giải thích.
- Thời gian không còn nhiều, dựa theo kế hoạch mà tiến hành.
Sau đó, Diệp Cô Thành giơ cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, quyết đoán nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, Amster thượng tướng, để người của ông mở cửa ra đi.
- Tốt.
Amster liền gật đầu, rồi hạ lệnh:
- Mở cửa ra.
"Két"
Cánh cửa được mở ra.
- Bùi tiên sinh, xin nhớ kỹ, trước khi đến phòng kia thì ngài luôn giữ tấm thẻ này, nếu không thì hệ thống phòng vệ trong đó sẽ tập kích ngài.
Mắt thấy cửa đã mở ra thì Nicola nhắc nhở nói.
- Hiểu được.
Bùi Đông Lai lên tiếng sau đó phóng ra, cả người liền biến mất.
Bùi Đông Lai đi vào trong đó liền thấy trước mặt là một cái thang máy, hắn liền bỏ tấm thẻ vào, thang máy tự động mở ra, Bùi Đông Lai bước vào thang máy.
Liên tục đi qua 4 cái thang máy, Bùi Đông Lai mới đến được hành lang, hơn 10 tia hồng ngoại liền quét về phía hắn.
Bùi Đông Lai vội đưa tấm thẻ lên, cánh cửa ngầm trước mặt hắn liền mở ra.
"Két "
Không có chút do dự, Bùi Đông Lai liền phóng vào.
Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển căn cứ, Dixi
- Tạp chủng, hoan nghênh vào Địa ngục.
Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển căn cứ, Dixi thấy vậy thì cười lạnh, sát ý trên người bùng nổ, ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai giống như đang nhìn một kẻ chết đi.
*****
Khi Bùi Đông Lai tiến vào bên trong thì ở bên ngoài, quân đội M đã bao vây toàn bộ căn cứ lại.
Còn 3 người Giáo Hoàng, Diệp Cô Thành cùng Long Bồ Tổ Đề thì trước tiên chạy về phía phòng vũ khí hạt nhân trong căn cứ.
Bọn hắn tin rằng Bùi Đông Lai có thể giết chết Dixi nhưng phòng ngừa vạn nhất, bọn hắn vẫn là lựa chọn vào đó để bảo vệ Bùi Đông Lai.
Bên trong căn cứ.
Lúc này Bùi Đông Lai đang đứng sừng sững giữa cửa, cả người cố gắng thông qua khí tức của Dixi để coi thử thực lực của hắn.
- Tạp chủng, tao biết mày đang ở đây, đồng thời cha của mày cũng tiến vào, mày cô gắng kiềm chế tao, đợi đám người cứu viện tới để xử lý tao.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, vẻ mặt Dixi tỏ ra tự tin:
- Thật đáng tiếc, bọn hắn đã không có cơ hội, tạm không nói tới việc mày có thể kiềm chế được tao không, sau khi mày tiến vào thì tao liền khóa tất cả những lối ra, vào trong căn cứ rồi, chỉ có người bên trong mới mở được, người bên ngoài không có cách nào mở được cửa, thậm chí là có dùng thuốc nổ hay hỏa tiễn cũng không được.
- Nếu tao nói vừa rồi tao có thể thoải mái ngăn cản mày không cho mày làm hành động đó thì mày có tin không?
Mặc dù cảm thấy được thực lực của Dixi cũng không có gì tăng tiến nhưng mà vì cẩn thận nên Bùi Đông Lai cũng chưa động thủ mà là khích tướng Dixi, cố gắng chọc giận Dixi, để hắn bộc lộ toàn bộ thực lực của mình.
Tin sao?
"Ha ha... Ha ha ha..."
Dixi nghe vậy thì cười to:
- Tạp chủng, đến lúc này rồi mà mày còn muốn làm tao sợ sao? Mày đừng nghĩ rằng tao không biết, mày đang muốn cố gắng kéo dài thời gian phải không?
Bùi Đông Lai trầm mặc
- Tạp chủng, tao nói cho mày biết, đây là vô ích, vô dụng.
Bùi Đông Lai trầm mặc khiến cho Dixi càng thêm tự tin, lập tức nở nụ cười lạnh:
- Hôm nay không ai có thể cứu mày, cũng không có ai có thể ngăn cản tao hủy diệt cả Tung cẩu, tao muốn cho tất cả người của Tung cẩu chôn theo tao và cha tao.
Nói xong, chiến ý của người Dixi sôi trào, thân hình bắt đầu run lên.
Phòng Ngự Tuyệt Đối.
Quyết chiến chưa bắt đầu, Dixi liền sử dụng đòn sát thủ là " Phòng Ngự Tuyệt Đối" để lấy lợi thế cho bản thân.
- Dixi, tuy rằng mày luôn miệng nói tao là một phế vật, nói toa không có tư cách làm đối thủ của mày, nói ta cố ý ở kéo dài thời gian! Nhưng mà mày không thể lừa gạt bản thân mình.
Mặc dù nhận thấy được khí thế trên người Dixi đã đạt tới đỉnh phong nhưng Bùi Đông Lai vẫn tiếp tục khích tướng:
- Mày sợ cho nên mày không dám đánh với tao, mày sợ tới mức phảu sử dụng " Lĩnh Vực Tuyệt Đối".
- Sợ mày?
Nghe Bùi Đông Lai nói bản thân Dixi sợ hắn thì Dixi liền tức giận đến cả người run lên, sát khí trong mắt càng đậm:
- Tao có thể đập chết mày bằng 1 cái tát.
- Một tát chụp chết tao?
Bùi Đông Lai cười cười, giọng nói tràn ngập châm chọc:
- Dixi, đừng nói tao không cho mày cơ hội, tao có thể cho mày ra tay trước, 10 chiêu, trong vòng 10 chiêu tao sẽ không hoàn thủ.
- Mày...
Đối vơi Dixi mà nói, hôm nay hắn bức bách Bùi Đông Lai đến đây chính là hung hăng đập nát lòng kiêu ngạo của Bùi Đông Lai, lúc này nghe Bùi Đông Lai vô cùng xạo quần như thế thì hắn liền vô cùng tức giận.
- Trong vòng 10 chiêu tao sẽ không hoàn thủ, nếu mày động vào được một cọng lông của tao thì tao sẽ quỳ xuống lạy mày, như thế nào?
Bùi Đông Lai khích tướng tới cùng.
- Mày muốn chết.
Vô cùng tức giận, Dixi giống như là bị chọc giận, hắn hét lớn lên một tiếng rồi thân hình chợt động.
"Vù"
Dixi vừa động thì kình phong giống như dao găm sắc bén quét về phía Bùi Đông Lai, làm cho lông tơ cả người Bùi Đông Lai dựng lên.
"Vù"
Dixi xuất hiện ở trước người Bùi Đông Lai, chân phải đá ra giống như là một lưỡi đao sắc bén, hung hăng đá về phía mắc cá chân của Bùi Đông Lai.
Nhanh.
Tốc độ của một cước này vô cùng nhanh, dường như là không cho Bùi Đông Lai có cơ hội né tránh.
Nhưng mà.
Khi một cước Dixi đá ra thì đột nhiên Dixi phát hiện khí tức trên người Bùi Đông Lai biến mất.
Mặc dù hắn thấy được Bùi Đông Lai đang đứng trước mắt nhưng mà khí tức trên người Bùi Đông Lai lại biến mất.
Biến mất sao?
Không trả lời.
Trong nháy mắt, Bùi Đông Lai liền tiến vào trạng thái " Vô Thần" hoàn toàn thu liễm khí tức trên người.
Ngay sau đó.
Chỉ thấy cả người Bùi Đông Lai trượt nhẹ, cả người giống như là trượt patin, trong nháy mắt đã phóng ra bên ngoài làm cho một cước này của Dixi đá vào khoảng không.
Hả?
Mắt thấy Bùi Đông Lai có thể né được một cước của mình thì trong lòng Dixi cả kinh, bất quá lại là không có nghĩ nhiều, càng không có ngừng dừng lại mà là tiếp tục truy kích, hắn bước lên một bước, Thủ đao thuận thể chém ra, bổ thẳng xuống đầu Bùi Đông Lai.
Đối mặt với chiêu này của Dixi thì Bùi Đông Lai giống như là bị hù dọa, vẫn không có trốn tránh.
Nhưng mà.
Khiến Dixi khiếp sợ không thôi chính là khi tay của hắn sắp chém trúng Bùi Đông Lai thì đột nhiên thân hình của Bùi Đông Lai di chuyển lướt ra bên ngoài, thoát khỏi một kích này của hắn.
- Tại sao?
- Tại sao khi bản thân mình sắp đánh trúng hắn thì hắn lại trốn được?
Nếu như nói lần đầu tiên thì Dixi cảm thấy kinh ngạc thì lần này đây Dixi hoàn toàn khiếp sợ, trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái, vô luận là hắn công kích mãnh liệt như thế nào đi chăng những thì hắn vẫn không có khả năng đánh trúng Bùi Đông Lai.
- Dixi, 2 chiêu rồi, mày còn 8 chiêu, tiếp tục đi.
Mắt thấy Dixi tỏ ra kinh hãi đứng sững sờ tại chỗ thì Bùi Đông Lai từ trong trạn thái " Vô Thần" lấy lại tinh thần, hắn không có nóng lòng ra tay mà hài hước nhìn vào Dixi.
Lúc này đây hắn đã biết được thực lực của Dixi, một trận chiến này đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Kể từ đó hắn sẽ dùng phương pháp 'Gậy ông đập lưng ông' để đập nát lòng kiêu ngạo trong lòng Dixi, sau đó đưa Dixi xuống Địa Ngục.
"Rống"
Bên tai nghe được lời coi thường của Bùi Đông Lai thì Dixi không suy nghĩ gì thêm mà liền rống lên một tiếng rồi cả người giống như mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Bùi Đông Lai.
Trong lúc nhất thời, bóng người thay đổi, tiếng gió không ngừng vang lên.
Dixi sử dụng tất cả vốn liền để giết chết Bùi Đông Lai, còn Bùi Đông Lai giống như là một con khỉ, thoải mái né tránh những đòn công kích của Dixi.
- 10 chiêu.
Ngay sau khi Dixi kết thúc chiêu thư 10 thì Bùi Đông Lai đã nhảy ra xa, mỉm cười nhắc nhở Dixi.
- Như thế nào mà hắn có thể thoải mái né tránh được công kích của ta?
- Hắn...hắn làm như thế nào?
- Tại sao thực lực của hắn lại trở nên mạnh mẽ như thế?
Dixi cũng không có tiếp tục tiến công mà đứng đó lẩm nhẩm:
- Đây...Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Vì cái gì?
- Tới phiên tao.
Bùi Đông Lai hét to lên một tiếng rồi xuất hiện trước người Dixi, tay phải như đạn pháo đánh ra, khí thế không thể ngăn cản.
Miểu Sát.
Bùi Đông Lai liền đánh ra sát chiêu của mình.
*****
Theo bản năng Dixi liền đưa tay để trước người, cố gắng ngăn một đòn này của Bùi Đông Lai.
Chưởng khắc quyền.
Nhưng đối với Bùi Đông Lai vô dụng!
"Bốp"
Tiếng vang giòn vang lên, một quyền Bùi Đông Lai đánh vào song chưởng Dixi.
Cùng lúc đó, Kình lực bên trong hữu quyền Bùi Đông Lai bùng nổ, toàn bộ đánh vào song chưởng Dixi.
Cổ lực lượng kia giống như là thủy triều, liên miên không dứt, càng giống như là một lưỡi đao sắc bến, không gì không phá được, thế không thể đở!
Kình lực bùng nổ, cả người Dixi giống như là bị một chiếc xe đang chạy tốc độ nhanh đâm vào, trực tiếp văng ra ngoài.
"Phốc"
2 tay Dixi run lên, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi phun ra, hơi thở trong cơ thể hỗn loạn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đã bị tổn hại, thân hình run lên, một ngụm máu tươi trào ra.
Cảm thấy được máu tươi trong yết hầu dâng lên thì vì muốn bảo vệ lòng tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình mà Dixi đã cố gắng nuốt xuống, kết quả lục phủ ngũ tạng lại càng bị tổn thương.
1 chiêu.
Bùi Đông Lai chỉ dùng 1 chiêu liền phá " Phòng Ngự Tuyệt Đối" của Dixi.
- Tại...Tại sao hắn lại mạnh như thế?
" Phòng Ngự Tuyệt Đối" bị phá, cả người bị thương nên sắc mặt Dixi trở nên trắng bệch, trừng to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai.
Ở hắn xem ra, uy lực một chiêu vừa rồi của Bùi Đông Lai hoàn toàn không thua gì công kích của cường giả Cương Kính đỉnh phong.
Nếu không phải hắn dùng " Phòng Ngự Tuyệt Đối" để ngăn lại thì hắn sớm đã mật mạng.
Khiếp sợ rất nhiều, Dixi vội vàng ổn định cơ thể, phần eo phát lực làm cho bản thân mình nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Đây là vũ kỹ gì?
Sau khi hạ xuống, Dixi liền mở miệng hỏi.
Vũ kỹ gì?
- Một quyền này là tao giúp Tiêu đại ca.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khi nói chuyệ hắn bước đi về phía Dixi.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Mỗi bước chân Bùi Đông Lai bước đi đều để lại những dấu chân dưới mặt đất, phát lên những tiếng vang.
"Lộp bộp"
Thấy được khí thế uy mãnh như thế của Bùi Đông Lai thì trong lòng Dixi run lên, hắn không có suy nghĩ tại sao Bùi Đông Lai lại mạnh như thế mà là hắn đang tính toán nên làm gì bây giờ.
Bời vì hắn biết hắn căn bản không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.
Điều này đã làm phần kiêu ngạo trong lòng Dixi biến mất, hắn không tiếp tục công kích Bùi Đông Lai nữa là liền chạy về phía chỗ nút khởi động phóng đầu đạn hạt nhân.
Cho tới bây giờ hắn biết muốn giết chết Bùi Đông Lai chỉ có một biện pháp đó chính là khởi động nút kia.
- Tao nói rồi, tao có thể dễ dàng ngăn cản mày khởi động hệ thống phòng ngự mà.
Thân mình Bùi Đông Lai nhoáng lên một cái, cả người giống như một tia chớp xuất hiện trước người Dixi, ngăn cản đường đi của Dixi.
Dixi biến sắc, không có để ý đến thương thế trong người mà liền thuận tay chém ra.
Nhưng mà.
Bùi Đông Lai lại còn nhanh hơn hắn.
Chỉ thấy cánh tay của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên, tát vào mặt Dixi.
Mặc dù một tát này Bùi Đông Lai không dùng "Miểu Sát" nhưng lực lượng lại rất lớn.
Dixi thấy vậy thì cố gắng trốn tránh nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.
"Bốp"
Tiếng vang giòn truyền ra, một tát của Bùi Đông Lai đã quất thẳng vào mặt Dixi, lực lượng khủng bố làm văng Dixi bay ra ngoài.
Mọt bên mặt Dixi liền lõm vào, huyết nhục mơ hồ, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm máu, mấy cái răng xen lẫn trong máu tươi.
"Bốp"
Cả người Dixi hung hăng nện vào vách tường rồi ngã xuống đất.
- Một tát này là vì nữ nhân của tao.
Mắt thấy Dixi ngã xuống đất thì bước chân Bùi Đông Lai cũng không dừng lại mà tiếp tục bước về phía Dixi.
"Hô... Hô..."
Thấy Bùi Đông Lai đang tiến về phía mình thì Dixi cũng không có phản kháng lại nữa, hắn biết mọi hành động đều là vô ích, ánh mắt hắn giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào bld, giọng nói khàn khàn:
- Mày...Mày dùng vũ kỹ gì? Tại sao trong một thời gian ngắn như vậy mà mày lại trở nên mạnh như thế?
Tại sao?
Trả lời Dixi chính là một cước.
Bùi Đông Lai liền hung hăng đạp một phát vào người Dixi.
"Rắc"
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, cả người Dixi liền run rẩy.
Sau đó, Bùi Đông Lai khẽ để chân đến trước mặt Dixi, dường như Dixi đã nhận ra cái gì nhưng mà không đợi hắn né tránh thì bàn chân của Bùi Đông Lai đã giẫm vào trên mặt của hắn.
"Hô.. Hô.."
Một cỗ sỉ nhục tràn đầy nội tâm Dixi, làm cho hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa, nhưng mà không đợi hắn mở miệng chửi mắng cái gì thì bàn chân của Bùi Đông Lai đã giẫm vào miệng của hắn làm cho hắn thở những tiếng chó.
Bùi Đông Lai thấy thế thì bỏ chân ra rồi lấy tay xách Dixi lên, tay phải nắm lấy cổ Dixi rồi dí hắn sát vào tường.
- Chỉ bằng mày mà muốn hủy diệt cả TQ sao?
Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt huyết nhục mơ hồ cùa Dixi, giọng nói lạnh lung:
- Tao đã hứa với Tiêu đại ca, tao sẽ hủy diệt toàn bộ Thần Võng trên thế giới, hơn nữa còn lấy đầu của Tứ đại Thần Chi tử cùng với Thần Chi nữ để đi tế điện cho anh ấy.
- Hắn...hắn là ai?
Nghe được Bùi Đông Lai nói những lời này thì Dixi liền trừng to 2 mắt, tỏ ra khó hiểu nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn muốn biết người nào có thể làm cho Bùi Đông Lai không tiếc hết thảy đại giới hủy diệt Thần Võng.
"Rắc"
Đáp lại Dixi là tiếng xương gãy, cổ của hắn đã bị Bùi Đông Lai bóp nát.
Máu tươi trên mặt Dixi phun ra, ánh mắt của hắn trợn tròn nhìn vào Bùi Đông Lai, chết không nhắm mắt.
Cảm giác kia giống như tất cả chuyện này đối với hắn là một cơn ác mộng.
Ngay sau đó.
Thi thể không đầu của Dixi liền ngã xuống đất, còn Bùi Đông Lai mang theo đầu của Dixi đến bàn điều khiển, hắn liền hủy bỏ hệ thống phòng ngự sau đó liền bấm vào nút mở cửa ra.
Cánh cửa từ từ mở ra, 3 người Diệp Cô Thành, Giáo Hoàng cùng Long Bồ Tổ Đề đi vào thì thấy Bùi Đông Lai mang theo đầu của Dixi, bọn họ vốn là ngẩn ra sau đó âm thầm thở phào một hơi.
Bởi vì bọn họ biết được Dixi đã bị giết, toàn bộ mọi nguy cơ đã bị loại bỏ.
Nhưng mà bọn họ không biết.
Bùi Đông Lai đã trải qua vô vàn khó khăn, cuối cùng đã thực hiện được lời hứa.
Hắn đã gom đủ 4 đầu người.
← Ch. 525 | Ch. 527 → |