← Ch.069 | Ch.071 → |
Làm cho Lâm Phong mắc câu thành công, Nạp Lan Minh Châu tự mình dẫn hắn tới biệt thự Nạp Lan gia chuẩn bị cho Lâm Phong, chờ hắn tắm rửa xong lại cùng hắn ăn điểm tâm.
Bữa sáng xong, Nạp Lan Minh Châu lau miệng rồi mỉm cười nói:
- Lâm thiếu, người kia cùng cha hắn muốn tới đây, chúng ta cùng tới biệt thự của cha ta, dù sao thì có chúng ta ở đó, ba ta cũng không quá khó xử.
- Được.
Lâm Phong đáp, trong lòng thần quyết định lát nữa sẽ ra mặt vì Nạp Lan Minh Châu, hắn nghĩ với cái danh Lâm gia là đã đủ để dọa vị hôn phu "không quyền không thế" của Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức tè ra quần.
Hắn làm vậy chẳng những đề cao bản thân và hình tượng Lâm gia trong lòng Nạp Lan Minh Châu mà còn khiến nàng cảm kích nữa.
Quả là một công đôi việc.
20' sau, Nạp Lan Minh Châu dẫn Lâm Phong tới biệt thự số 2 của Nạp Lan sơn trang.
Trong biệt thự, Nạp Lan Trường Sinh đang cầm tẩu thuốc, tay mân mê ngọc châu tựa như đã chờ từ lâu.
Ngoài Nạp Lan Trường Sinh, do có việc nên Nạp Lan Ngũ Khải cùng một người trong thành viên hạch tâm Nạp gia cũng về Nạp Lan sơn trang.
Bệnh nặng vừa khỏi nên chủ nhân sau màn của Nạp Lan gia, Nạp Lan Dịch Dức không hề xuất hiện.
- Tiểu Phong, Minh Châu, tới đây ngồi đi.
Thấy Nạp Lan Minh Châu cùng Lâm Phong vào biệt thự, Nạp Lan Trường Sinh mặc trường bào đang hút thuốc nhiệt tình nói.
Không chỉ Nạp Lan Trường Sinh nhiệt tình, Nạp Lan Ngũ Khải cùng gã thành viên hạch tâm kia biết thân phận lâm Phong cũng cười nói rất niềm nở.
Tất cả chuyện này đơn giả là bởi Lâm gia đáng để bọn họ, thậm chí là cả Nạp Lan gia nịnh bợ!
Mấy năm nay Nạp Lan gia luôn cố gắng vượt qua Sơn Hải Quan xuôi về phía Nam, do đủ loại nguyên nhân mà trì trệ mãi chưa xong.
Năm đó...Bởi vì có Bùi Vũ Phu nên Nạp Lan Gia từng có một cơ hội nhưng đáng tiếc lại không nắm được.
Hiện giờ, trong mắt Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Ngũ Khải cùng thành viên hạch tâm kia, chỉ cần Nạp Lan Minh Châu ràng buộc được Lâm Phong thì coi như đã thành thông gia với Lâm Gia, việc Nạp Lan gia phát triển về Nam, vượt qua Sơn Hải Quan không còn xa vời!
- Tiểu Phong này.
Chờ Lâm Phong ngồi xuống, Nạp Lan Trường Sinh gọi một cách vô cùng thân thiết, chờ Lâm Phong nhìn sang mới hỏi:
- Minh Châu đã nói hết mọi chuyện cho cháu biết rồi chứ?
- Minh Châu cũng vừa nói cho ta biết, Nạp Lan thúc.
Lâm Phong mỉm cười đáp.
- Ai, Tiểu Phong này, con người của thúc vốn ngay thẳng, nói là làm.
Nạp Lan Trường Sinh thở dài:
- Chỉ là...Minh Châu cứ một lòng với cháu, ta cũng đành cắn răng nuốt lời một lần, mong rằng hai đứa có thể quý trọng lẫn nhau.
- Xin Nạp Lan thúc yên tâm, chúng cháu biết.
Lâm Phong đáp, nhưng hắn cũng hiểu đây là khổ nhục kế của Nạp Lan Trường Sinh.
Hắn biết rõ, dù là Nạp Lan Minh Châu hay Nạp Lan Trường Sinh khách khí với hắn đều là do có ngọn núi Lâm gia sừng sững sau lưng hắn, đương nhiên... Cũng không loại trừ Diệp gia đứng nhất nhì trong nước.
Nếu không Nạp Lan Trường Sinh chẳng những không khách khí với hắn mà còn chằng thèm bội ước.
Sự thực là vậy!
Cho tới nay, Nạp Lan Trường Sinh vẫn luôn tin vào một câu "trên thế giới này bất cứ thứ gì cũng có giá cả"
Bởi vậy nên hắn cảm thấy thành thông gia với Lâm Gia Thành hơn hẳn món ân tình với Bùi Vũ Phu, cân nhắc về Diệp gia cùng với Nạp Lan Minh Châu xong hắn mới quyết định như vậy.
Tất cả chuyện này, cha con họ Bùi chẳng hay biết gì.
Sự tiếp đãi nhiệt tình của đám người Nạp Lan gia khiến Lâm Phong cực kì sung sướng, lúc này Bùi Vũ Phu đang lái chiếc taxi cũ nát đưa Bùi Đông Lai tới Nạp Lan Sơn trang.
Xe cách Nạp Lan sơn trang vài cây số, vài tên bảo vệ của Nạp Lan gia từ bụi cây lao ra ngăn cản.
Thấy taxi dừng lại, một gã to con cầm đầu bước tới, chờ Bùi Vũ Phu hạ kính xuống liền nói:
- Phía trước là Nạp Lan sơn trang, người không phận sự cấm vào, mời đi đường khác.
Bùi Đông Lai ngồi ở ghế lái nghe kẻ này cả vú lấp miệng em thì hơi ngạc nhiên, định mở miệng thì Bùi Vũ Phu đã nói:
- Nói cho Nạp Lan Trường Sinh, Vũ Phu tới chơi.
Hả?
Là bảo tiêu Nạp Lan gia, tên cầm đầu này cũng sớm nhận lệnh, biết có một người tên Bùi Vũ Phu tới gặp Nạp Lan Trường Sinh.
Đúng vậy.
Nghe Bùi Vũi Phu nói vậy, gã to con hơi nghi ngờ.
Bởi.. Hắn biết chủ nhân Nạp Lan Trường Sinh của hắn được gọi là Tiểu Vương gia, thuộc loại nhân vật dậm chân một cái liền khiến vùng Đông Bắc rung chuyển.
Nhân vật như vậy sao có thể quen biết với hai kẻ hèn kém như Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai chứ?
Tuy nghi ngờ, hơi do dự nhưng hắn vẫn làm đúng thông lệ:
- Chờ chút, tôi thông báo.
Nói xong hắn liền dùng bộ đám báo cáo, lúc nói chuyện vẫn không quên nói Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai ra khỏi xe taxi.
Do bước đầu dung hợp linh hồn Tiêu Phu nên thính lực Bùi Đông Lai rất nhạy, tuy giọng gã to con lí nhí nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một.
- Nạp Lan gia cũng thực khí khái!
Nghe những lời kẻ kia nói, trong mắt Bùi Đông Lai lóe lên lửa giận, hai tay nắm chặt, không ngừng cười lạnh.
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường, thế đạo luôn là thế.
So ra thì Bùi Vũ Phu vẫn bình tĩnh hơn:
- Ngọc khí thực sự sẽ không đem so với đồ sứ.
Lời Bùi Vũ Phu đầy thâm ý khiến Bùi Đông Lai tỉnh ra, thầm mắng bản thân hồ đồ... lúc này tuy thành tích hắn đứng đầu kì thi vào trường khoa học tự nhiên Liêu Ninh, tới thực hiện ước định với Nạp Lan Minh Châu, có thể thoải mái hạ nhục Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan gia, nhưng... Lỡ thực sự chọc Nạp Lan gia thì cũng khó an toàn trở ra.
- Nên nhẫn nại, chờ hoàn toàn khôi phục trí nhớ Tiêu Phu cùng với vốn sẵn có, Nạp Lan Minh Châu lại tưởng mình sợ nàng, không biết sự nhục nhã của kẻ bị thọt là thế nào!
Nghĩ đến đây Bùi Đông Lai cảm thấy hối hận vì hành động lần này, chỉ thầm hận thời gian quá gấp.
Với hắn lúc này thì gì cũng không thiếu nhưng chỉ có thời gia là thiếu.
Chỉ cần đủ thời gian, hắn tin mình có thể dẫm đạp Nạp Lan gia dưới chân, có thể đường đường chính chính bước qua cửa Tần gia!
Nếu đã đến thì không phải sợ.
Tựa như nhìn thấu tâm tư Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu cười ngây ngô:
- Trời sập xuống, qua tử khiêng.
Bùi Vũ Phu nói vậy khiến lòng Bùi Đông Lai trở nên ấm áp, hắn nhịn không được quay lại nhìn cha mình.
Không hiểu sao, vẫn là nụ cười ngây ngô ấy, nhưng Bùi Đông Lai cảm thấy hôm nay Bùi Vũ Phu có gì đó khác lạ.
Cùng lúc này, nụ cười ngây ngô của Bùi Vũ Phu mang theo sự mê hoặc nào đó, khiến mọi băn khoăn của Bùi Đông Lai tan biến.
- Tiểu Vương gia cho các người vào.
Lúc này, Bùi Đông Lai chưa kịp đáp lời gã to con kia đã cúp máy, tới gần nói:
- Đi hai cây số nữa là tới cửa sau sơn trang, sẽ có người dẫn đường.
Nói xong hắn liền vung tay ra hiệu cho ba gã áo đen còn lại tránh ra.
Bùi Vũ Phu thấy vậy liền chậm rãi khởi động xe taxi, lảo đảo chạy về phía Nạp Lan sơn trang.
- Lôi ca, hai người vừa rồi là ai?
- Là hai kẻ hèn kém, lại còn mang chiếc Satana vất đi đến đây nữa nữa, sao Tiểu Vương gia lại cho bọn họ vào chứ?
Nhìn chiếc Satana cũ khí khuất xa dần, hai người kia tới gần hỏi.
- Sáng nay Tiểu Vương gia có dặn, nếu có khách tên Bùi Vũ Phu tới nhất định không được chậm trễ.
Kẻ vừa nói chuyện với Bùi Vũ Phu buồn bực nói:
- Kẻ vừa lái xe là Bùi Vũ Phu.
Hắn vừa dứt lời, ba tên còn lại đều cảm thấy nghi ngờ.
Dù bọn hắn cố suy nghĩ vì sao Nạp Lan Trường Sinh thân phận cao quý lại quen biết kẻ hèn kém như Bùi Vũ Phu... Nhưng dù có nghĩ nát óc cũng không ra đáp án.
Một phút sau.
Kẻ què quặt từng có thể khiến Nạp Lan Trường Sinh cúi dưới gầm giày mang theo con hắn, lái chiếc Satana cũ kỹ chạy vào Nạp Lan sơn trang.
Ánh rạng đông chiếu xuống, chiếc taxi cũ nát kia cùng khí khái của Nạp Lan sơn trang có vẻ không hợp nhau.
Bùi gia phụ tử đến.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |