← Ch.076 | Ch.078 → |
Đúng như lời Ngô Chí Quốc nói, trong 3 ngày tiếp theo, gần như toàn bộ các trường đại học khắp cả nước đều phái người đến Trầm Thành tìm Bùi Đông Lai.
Và mục đích của bọn họ chỉ có một: mời Bùi Đông Lai đăng kí vào học ở trường của họ.
Cũng vì 3 ngày nay Bùi Vũ Phu không có ở nhà, nên Bùi Đông Lai chỉ có thể tự mình ứng phó với các vị lãnh đạo tới từ các trường đại học.
Đối mặt với những điều kiện ưu đãi đủ để thõa mãn những học sinh danh giá bình thường, nhưng Bùi Đông Lai lần lượt nhẹ nhàng từ chối, tỏ rõ thái độ mình đã quyết tâm đăng kí vào học ở đại học Đông Hải.
Cho dù Bùi Đông Lai tỏ rõ lập trường, nhưng những người này cũng không rời đi, mà cố đưa ra những điều kiện tốt hơn mong hắn suy nghĩ lại.
Bùi Đông Lai liên tục lắc đầu, cả quá trình ứng phó quả thật khổ không nói thành lời.
Giờ chắc không còn ai đến nữa chứ?
Buổi chiều, kim đồng hồ đã chỉ 5h, Bùi Đông Lai vừa tiễn phó hiệu trưởng đại học Hồng Kông cách xa ngàn dặm đến đây, vừa thở dài vừa tự hỏi.
Cốc...cốc...
Chưa kịp cho Bùi Đông Lai dự định đáp án, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, đành phải tiếp tục đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mang mắt kính, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen.
Chắc là thời tiết khá nóng, và cũng có thể do vị khách này khá mập mạp, nên nhìn đầu ông ta toàn mồ hôi.
Nhưng khi người đàn ông thấy cửa phòng mở cũng không lấy tay lau đi mồ hôi, mà là nở một nụ cười rạng rỡ nói:
- Xin hỏi, cậu có phải là Bùi Đông Lai?
Tuy việc liên tục ứng phó với lãnh đạo các trường đại học là một chuyện hết sức đau đầu, nhưng hắn cũng biết, những người này cất công đến mời hắn tới học, đối với hắn mà nói là một việc hết sức vinh quang và may mắn. Vì thế, hắn không biểu hiện chút kiêu ngạo nào của một Trạng Nguyên cả nước, không những thế, hắn luôn nói chuyện lễ phép, biểu hiện tôn kính với các vị lãnh đạo tới thăm.
Lúc này đây, cũng không ngoại lệ.
Nghe người đàn ông trung niên hỏi thăm, Bùi Đông Lai gật gật đầu trả lời:
- Vâng, xin hỏi ngài là?
- Tôi là viện trưởng quản lý học viện của đại học Đông Hải, tôi họ Hứa.
Người đàn ông tự giới thiệu, nói rõ ý đồ đến:
- Tôi chịu ủy thác của Hiệu trưởng Cổ đến đây tìm cậu.
- Xin chào Hứa viện trưởng, mời ngài vào.
Biết được đối phương là viện trưởng quản lý học viện của đại học Đông Hải, Bùi Đông Lai cũng hơi bất ngờ, liền cúi người chào, và làm thế mời vào trong.
Hứa viện trưởng mỉm cười lau mồ hôi, rồi đi vào phòng.
Trước khi đến ông cũng đọc qua tư liệu và biết được gia cảnh khá khó khăn của Bùi Đông Lai, nhưng mà.... Nhìn vào cái ghế sa lon cũ nát trong phòng khách, xung quanh thì trống rỗng, làm ông có chút thất thần.
- Hứa viện trưởng, nhà của tôi bình thường ít khách, giờ cũng không có ly, tôi rót cho ngài một chén nước đun sôi để nguội dùng tạm, ngài đừng để ý.
Khi Hứa viện trưởng còn đang thất thần, Bùi Đông Lai đem một chén nước đun sôi để nguội bưng đến trước mặt ông.
Nhìn thấy cái bát sạch sẽ đựng nước đun sôi để nguội, trong lòng Hứa viện trưởng có chút xúc động, theo bản năng đưa hai tay tiếp nhận, sau đó chân thành nói: Cảm ơn.
Bùi Đông Lai cười cười, ngồi vào một bên.
Thân là viện trưởng quản lý học viện đại học Đông Hải, Hứa Thế Hữu ở Đông Hải, hay thậm chí trong hệ thống giáo dục cả nước đều được xem là danh nhân, với thân phận của ông, bất kể đi đến đâu đều được người ta nhiệt tình tiếp đón.
Hơn nữa lần nào tiếp đón cũng là khách sạn hay nhà hàng năm sao, hoặc là những nơi sang trọng khác.
Đối với Hứa Thế Hữu mà nói, hôm nay được người ta dùng nước sôi để nguội tiếp đón đúng là lần đầu tiên.
Nhưng mà... ông không có chút mất lòng nào, mặt khác ông còn dùng hai tay bưng bát nước, uống một hơi cạn sách không dư giọt nào.
- Cậu Đông Lai.
Buông bát nước, Hứa Thế Hữu nhìn Bùi Đông Lai đang mỉm cười bình tĩnh, ngữ khí trong lúc vô tình cũng thân mật rất nhiều:
- Lần này tôi theo chị thị của Cổ hiệu trưởng đến đây, cũng là đại biểu cho trường học tới cám ơn cậu, cám ơn cậu bỏ qua nhiều trường đại học danh giá hơn, đăng kí vào trường đại học của chúng tôi. Thứ hai, trước khi đến thì Cổ hiệu trưởng cũng đã phân phó cho tôi, nếu cậu có khó khăn gì cứ việc nói thẳng, trường học nhất định sẽ cố gắng giúp cậu giải quyết một cách tốt nhất.
- Cảm ơn ý tốt của Cổ hiệu trưởng và nhà trường.
Bùi Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu:
- Hứa viện trưởng, tôi không có gì khó khăn.
Nghe Bùi Đông Lai trả lời vậy, Hứa viện trưởng thật khá bất ngờ, sau lại muốn nói nhưng thôi, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt sắc bén nhưng kiên định của cậu ta, ông đành phải nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
- Vậy cậu Đông Lai, Cổ hiệu trưởng còn nói, sau này khi cậu đến Đông Hải thì nhớ gọi điện trước cho người, người rất muốn gặp cậu.
Trầm ngâm một lát, Hứa viện trưởng không tiếp tục đề tài vừa rồi, bởi vì... Hắn nhìn ra được, Bùi Đông Lai tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng lại có được ngạo cốt đáng quý, mà không phải ngạo khí. (ngạo cốt = kiên định, cứng cỏi. Ngạo khí = thói kiêu ngạo, kiêu kì).
Bùi Đông Lai do dự một chút, gật gật đầu:
- Được.
- Đúng rồi, Đông Lai, phụ thân cậu có ở đây không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai gật đầu, Hứa Thế Hữu âm thầm thở phào, khi xem tư liệu hắn biết Bùi Đông Lai là mồ côi gia đình, chỉ có phụ thân.
- Ông ấy có việc đi ra ngoài.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Đúng rồi, Hứa viện trưởng, chắc ngài còn chưa ăn cơm chứ?
Hứa Thế Hữu vốn cũng định dời đến đề tài ăn cơm, sau đó mời Bùi Đông Lai ra ngoài cùng ăn, tăng thêm chút cảm tình, thật không ngờ Bùi Đông Lai lại chủ động nói trước đề tài.
Điều này không khỏi làm Cho Hứa Thế Hữu ngẩn ra, sau thì không khỏi cảm thán năng lực quan sát của Bùi Đông Lai khá mạnh.
- Ừm, tôi còn chưa có ăn, vừa xuống máy bay thì đi thắng đến đây.
Bất ngờ qua đi, Hứa Thế Hữu cười cười nói:
- Như vậy đi, cậu Đông Lai, nếu cha cậu không ở nhà thì để tôi đưa cậu ra ngoài ăn cơm ha.
- Được.
Bùi Đông Lai cười gật đầu:
- Tôi mời ông.
Nghe thấy Bùi Đông Lai nói vậy, Hứa Thế Hữu vốn muốn nói gì thêm, nhưng cảm giác được sự kiên định trong giọng nói của Bùi Đông Lai, ông cười khổ gật đầu, cũng không có cự tuyệt.
Bùi Đông Lai đưa Hứa Thế Hữu tới một quán cơm bình dân khá nhỏ, đồ ăn Đông Bắc, nói thực chính là ba đồ ăn, canh miễn phí.
Đối với Hứa Thế Hữu thân là viện trưởng đại học Đông Hải mà nói, chiêu đãi thế này là quá mức bủn xỉn, nhưng mà hôm nay... Hứa Thế Hữu cảm thấy đây là một bữa ăn tối thoải mái nhất trong đời của ông.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Thế Hữu không quay lại nhà Bùi Đông Lai, mà chỉ đưa số điện thoại của hiệu trưởng cho hắn, rồi cáo từ đi về.
***************
Từ miệng Bùi Vũ Phu biết được cảnh giới thứ nhất trong việc luyện võ, Minh Kình, Bùi Đông Lai mặc dù biết, một khi bản thân sáp nhập vào linh hồn của Tiêu Phi, chỉ cần tăng thêm chút luyện tập, tuyệt đối có thể mạnh hơn cả cảnh giới Minh Kình. Tuy nhiên hắn cũng không vì thế mà chủ quan nhàn hạ.
Ngược lại, việc dung hợp với linh hồn Tiêu Phi bắt đầu xuất hiện đấu hiệu của giai đoạn thứ hai, trong 3 ngày qua, sau khi tiếp đón các vị lãnh đạo trường học, hắn đều chạy ra bờ sông đánh quyền, hơn nữa thời gian so với Bùi Vũ Phu chỉ đạo còn lâu hơn.
Tất cả chuyện này đơn giản là, cho tới nay, hắn không đem toàn bộ hi vọng thành công đặt trên việc dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, ngược lại, hắn thường xuyên nhắc nhở chính mình: "Nếu không thể thành công dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, bản thân mình phải chấp nhận sự thất bại đó sao?"
Đáp án là đương nhiên là không thể!
Sau khi tiễn Hứa Thế Hữu xong, Bùi Đông Lai không trở về nhà, mà như thường lệ, một mình chạy ra bờ sông đánh quyền.
Màn đêm buông xuống, dưới bóng đêm mông lung, Bùi Đông Lai dựa theo quyền pháp mà Bùi Vũ Phu đã dạy hắn, vung quyền luyện lại một lần.
Mỗi khi đánh xong một lần quyền pháp, Bùi Đông Lai ngồi xuống như ngồi thiền, sau đó nhớ lại quá trình đánh quyền vừa rồi, tự phân tích tự hỏi, rồi khoảng 10p sau, hắn lại tiếp tục bắt đầu.
Một quyền lại một quyền.
Một lần lại một lần.
Cũng chỉ là một bộ quyền pháp, Bùi Đông Lai không biết đã đánh bao nhiêu lần, cho đến khi bầu trời hoàn toàn đen kịt, hắn mới cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng hơi nhíu, mồ hôi rơi như mưa.
"Còn chưa đạt đến cảnh giới minh kình như lão què nói"
Sau khi vắt khô áo, Bùi Đông Lai ngồi trên cỏ, nhìn sao trời thì thào tự nói, hơi có chút mất mát.
Đã trải qua chuyện với Nạp Lan gia, Bùi Đông Lai đã thay đổi nhận thức đối với võ lực.
Đối với hắn trước kia mà nói, hắn thấy thế giới này không phải là thế giới võ lực tối thượng, luyện võ chỉ xuất phát từ hứng thú, nhưng mà bây giờ... hắn cảm thấy được tuy rằng vũ lực không thể quyết định hết thảy mọi việc, nhưng có rất nhiều lúc vũ lực lại có thể đem tới tác dụng quyết định!
Bởi vậy ngay lúc này, hắn đang luyện võ để chuẩn bị cho điều kiện quật khởi!
Nhưng mà ...
Với việc Bùi Đông Lai đã luyện tập quyền pháp này rất nhiều lần, nhưng không thể đạt đến như lời mà Bùi Vũ Phu đã nói, xuất ra quyền phong.
Lần này, Bùi Đông Lai thấy rất rõ ràng, lực lượng và tốc độ của hắn đều không kém, ngược lại còn rất mạnh, sở dĩ không thể xuất ra được quyền phong, hoàn toàn là do hắn chưa nắm giữ phương pháp hay chính xác là kỹ xảo.
Cảm giác như lực lượng, tốc độ, ý thức rất tốt, nhưng vì không có trụ cột, không thể một bước lên trời trở thành siêu sao như bình thường được.
" Tiêu Phi, tuy rằng ngươi đã nói ta gần như có thể trăm phần trăm dung hợp với linh hồn của ngươi, nhưng mà... trước khi hoàn toàn dung hợp, ta muốn tự mình đạt tới cảnh giới Minh Kình."
Mấy phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, phun rụng cành cỏ trong miệng, cảm xúc mất mát trở thành hư không, sau đó là sự tự tin không gì sánh kịp:
"Ta muốn siêu việt hơn ngươi!"
← Ch. 076 | Ch. 078 → |