Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0011

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0011: Kim cương biến mất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Oanh!"

Ai cũng thật không ngờ là lại có chuyện xảy ra, Hầu Tử vốn đã trúng đạn chết trên xe nay lại sống dậy, hơn nữa còn lái xe hung hăn tiến về phía trước làm cho hai gã cảnh sát bị ngã về hai bên.

Sau đó, Hầu Tử từ trong xe lăng ra sau đó nhanh chóng chạy vào trong một chiếc xe cảnh sát rồi nổ máy rời đi, toàn bộ quá trình diễn ra trong thời gian không tới 1 phút đồng hồ hơn nữa tất cả mọi người đều đang chú ý tới Lý Dương và Ngô Hiểu Lị nên họ đều trơ mắt nhìn tên cướp lái xe cảnh sát chạy ra ngoài.

"Đuổi theo, còn không mau đuổi theo, mau lên!"

Phó cục trưởng là người đầu tiên có phản ứng, hắn tức giận rống lớn lên, hơn mười chiếc xe cảnh sát lập tức đuổi theo, tuy hầu tử đã chạy rất xa nhưng trong tay hắn đã không còn con tin nên bọn họ cũng không có gì băng khoăng nữa mà dốc lòng đuổi theo, vùng ngoại ô của Thanh Đảo ngay lập tức trình diễn một hồi cướp cảnh truy đuổi.

Dù sao thì việc này cũng không hề có liên quan gì tới Lý Dương, sau khi thoát khỏi nguy cơ thì tin thần đang hoạt động cao độ của hắn lập tức thư giản lại, hình ảnh lập thể trong đầu cũng biến mất.

Hắn hiện tại đang ngồi bẹp trên đất, cổ họng có cảm giác buồn nôn, ngay lúc này hắn nôn ra mọi thứ trong bụng của mình.

Biểu hiện của Ngô Hiểu Lị còn kém hơn cả Lý Dương, chờ đến khi cảnh sát tới gần mình thì cô liền ngất đi, nhưng mà như vậy thì cũng tốt, đở phải có cảm giác buồn nôn như Lý Dương.

............

Bệnh viện nhân dân Thanh Đảo, trong một căn phòng được cách ly, Lí Dương nằm xụi lơ trên giường, lần đầu tiên khi thấy người chết thì ai cũng có hiện tượng khó chịu, nhưng mà nghiêm trọng giống như Lý Dương thì cũng không có nhiều, hắn nôn tới mức cơ thể mất nước luôn mới ngừng lại.

Nhưng mà có điều họ không biết, nếu như họ giống Lý Dương có thể thấy được hình ảnh lập thể, hơn nữa cảnh nổ đầu còn rõ ràng và cận cảnh như vậy thì chưa chắc họ đã khá hơn Lý Dương.

"Lí Dương, cậu không sao chứ?" Trương Ưng sau khi được cảnh sát cho phép rất nhanh đi vào phòng bệnh của Lý Dương, Lí Dương vô lực lắc đầu, hiện tại hắn ngay cả sức nâng cánh tay lên cũng không có.

Nhìn thấy Lý Dương không sao Trương Ưng thở dài một hơi, nhưng mà hắn nhanh chóng cau mày lại:

"Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, cũng may là hai người không sao, quả thật là may mắn trong bất hạnh!"

Trương Ưng nghĩ lại mà thấy sợ, nếu không phải lần này muốn giúp Lý Dương thoát khỏi đổ thạch thì người đi trên chiếc xe không phải là Lý Dương mà là Trương Ưng hắn. Nếu như hắn bị bắt làm con tin thì hắn cũng không biết mình có vận may còn mạng mà về giống như Lý Dương hay không nữa, khi hắn còn chưa tới bệnh viện thì hắn đã nghe được tin về đám cướp này, bọn này đều là những tên tội phạm giết người không chớp mắt, nếu như hắn chứ không phải Lý Dương đi trên xe thì chuyện này không biết sẽ đi tới đâu nữa.

Khóe miệng Lý Dương hiện lên một nụ cười khổ, ý thức có chút mơ hồ, sự mệt nhọc ngày hôm nay và sự sợ hãi đã làm cho hắn không chống chọi được nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Lúc hắn tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Lí Dương nhúc nhích thân thể đang đau nhức của mình rồi dùng sức định đứng lên.

"Cậu đã tỉnh?" Một giọng nói vang lên, Lí Dương quay đầu lại, lúc này hắn mới phát hiện trong phòng còn có một nữ cảnh sát vóc người xinh đẹp hơn hai mươi tuổi đang đứng trước giường bệnh của mình.

Lí Dương gật đầu, sau khi tỉnh lại liền thấy được người đẹp, nếu như người đẹp này không mặc đồng phục cảnh sát thì tốt hơn nữa, nhưng mà đồng phục cảnh sát cũng có vẽ đẹp riêng của nó, mỗi người mỗi cảnh mà.

"Tôi là Chu Hà thuộc đại đội cảnh sát, cậu có thể gọi tôi là chu cảnh quan, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu, không biết hiện tại cậu có tiện trả lời không!" Tuy khuôn mặt của Chu Hà không có biểu hiện gì, giọng nói cũng rất lạnh lùng, nhưng ít ra thì khi cô hỏi thì cũng có trưng cầu ý kiến của Lý Dương.

Lí Dương lắc lắc đầu vài cái để tỉnh táo lại, hắn nhìn xung quanh, trừ bỏ Chu cảnh quan còn có một cảnh sát trẻ tuổi khác đang ôm vở và cầm bút nhìn Lý Dương.

"Tốt rồi, cô hỏi đi!" Cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút, Lí Dương gật đầu nói.

Chu Hà gật đầu với người cảnh sát bên cạnh rồi trực tiếp hỏi:

"Tôi muốn hỏi ngày đó sau khi bị bắt cóc thì chuyện gì đã xảy ra, cậu kể càng chi tiết càng tốt!"

"Ngày đó sau khi chúng tôi bị bắt..."

Lí Dương nhớ lại rồi từ từ kể hết mọi thứ ra, trừ một đoạn cuối cùng thì mọi thứ hắn đều kể lại.

Chu Hà kinh ngạc nhìn thoáng qua đồng sự của mình, người nam kia cũng kinh ngạc nhìn Chu Hà, hai người không ngờ là Lý Dương lại kể rõ như vậy, lúc đó Lý Dương đang là con tin, nếu như là người bình thường thì sớm đã hoang mang lo sợ chứ không phải giống như là Lý Dương có thể nhớ rõ những chi tiet61 đặc thù của bọn cướp.

Lý Dương kể Hầu tử là tên trẻ nhất trong bọn cướp, trên cổ có một nốt ruồi màu đen, Lí Dương còn nói tên Hầu tử kia trước khi đi cướp đã từng xem thầy bói, thầy bói nói hằn sẽ không có việc gì, dựa theo lời hắn nói thì có lẽ là hắn đã xem thầy bói ở Thanh Đảo.

"Thật không ngờ Ly tiên sinh lại có thể nhớ nhiều như vậy, tôi tin tưởng những tin tức này sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc bắt giữ tên này?" Chu Hà nhìn thật kỹ Lý Dương rồi nói.

Lí Dương hơi hơi sửng sốt, hắn vội vàng hỏi:

"Bắt? Ý của cô là các người cuối cùng vẫn để cho hắn chạy thoát?"

Chu Hà gật đầu nói:

"Tuy rằng không muốn, nhưng tôi vẫn phải nói với cậu là tên đó đã chạy thoát, một chiếc xe lửa vừa lúc đi ngang qua đã cứu hắn!"

Những lời còn lại Lý Dương cũng không để ý nghe, lúc trước sau khi thoát nạn thì hắn đều nghe được tin tức tốt nhưng hôm nay hắn lại nghe được một tin tức rất xấu. Hắn biết tên cướp kia rất hung hãn, không biết tên đó có đổ trách nhiệm lên đầu mình hay không, tuy rằng hắn không có làm gì, nhưng những tên cướp này có ai mà nói đạo lý đâu, phải cẩn thận mới được, nếu không thì hắn và người nhà sẽ gặp nguy hiểm.

"Ngoài ra tôi còn một việc muốn hỏi cậu, lúc bọn họ bỏ châu báu vào túi thì có lấy riêng kim cương ra không?"

Chu Hà cẩn thận nhìn Lý Dương, do dự một lúc rồi cô hỏi.

Lí Dương rùng mình, cảnh sát đã phát hiện kim cương đã biến mất, nhưng mà bây giờ họ lại hỏi mình, Lí Dương nhớ lại một chút, việc những viên kim cương này biến mất xảy ra khi tay hắn đặt trong chiếc túi nên không có bất cứ ai nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Lí Dương nhẹ lòng, hắn lắc đầu, nói:

"Không có, lúc đó tôi đang cúi đầu nên chỉ biết là bọn họ bỏ châu báu vào bao mà thôi, cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ!"

"Vậy à, xin lỗi đã làm phiền, cảm ơn vì đã hợp tác!" Chu Hà nhìn thật kỹ Lý Dương rồi gật đầu nói.

"Không cần khách khí, rốt cuộc là đã xãy ra chuyện gỉ mà cô lại hỏi như vậy?" Lí Dương gật đầu rồi nhìn Chu Hà hỏi.

Chu Hà nhìn Lý Dương, đôi mi đang nhíu của cô có chút giãn ra, co đột nhiên cười nói:

"Cũng không có gì, khi kiểm tra số châu báu bị bọn cướp lấy chúng tôi phát hiện viên kim cương trên sợi dây chuyền ba nhánh và trên một chiếc nhẫn đã biến mất nhưng những món châu báu khác thì không hề xảy ra việc này!"

Chu Hà nói xong rồi khom người vỗ vỗ bả vai Lí Dương:

"Lý tiên sinh nên nghỉ ngơi cho tốt, hành động anh dũng cứu người của cậu hôm đó làm cho tôi rất bội phục, tôi rất là bội phục cậu, trong xã hội bây giờ không biết đi đâu mới có thể tìm được một người như cậu!"

Nói xong, Chu Hà liền đứng dậy đi ra ngoài, Lí Dương thì vẫn ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, hành động cứu Ngô Hiểu Lị chỉ là do hắn vô tình mà thôi, hơn nữa Lý Dương cũng không phải là người xấu nên hắn không thể nhìn một người bị bắn chết ngay trước mặt mình, huống chi người này còn là mỹ nữ đồng sự của mình nữa.

Khi mở cánh cửa phòng ra Chu Hà đột nhiên xoay người lại cười nói:

"Đúng rồi, tôi nghe nói những viên kim cương bị mất kia toàn là lớn hơn 4 cara, tổng giá trị của chúng hơn bảy trăm vạn, nếu như Lý tiên sinh nhớ ra điều gì thì xin thông báo cho chúng tôi, chúng ta sẽ rất cảm kích!"

Nói xong câu này hai cảnh sát liền rời khỏi, thật lâu su Lý Dương mới thu hồi vẽ dại ra trên mặt rồi yên lặng vương tay ra nhìn vào lòng hai bàn tay của mình.

*****

Bốn viên kim cương, hơn nữa còn là những viên kim cương từ 4 cara trở lên, Lý Dương nhớ tới cảm giác ngày hôm qua, cảm giác trên lòng bàn tay của hắn xuất hiện bốn lần, ba lần tai trái và một lần tay phải.

Bốn viên kim cương có tổng giá trị hơn bảy trăm vạn, những thứ này vậy mà im hơi lặng tiếng chui vào lòng bàn tay của mình, hơn nữa bây giờ một chút cảm giác cũng không có.

Lý Dương cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhưng mà ngoại trừ cảm giác có cái gì đó chui vào lòng bàn tay thì không còn gì khác. Hắn còn có thêm một phát hiện nữa là năng lực đặc thù của hắn không chỉ xuất hiện trong đổ thạch mà còn xuất hiện trong trường hợp khác, Lý Dương nhớ rõ lúc đó khi hình ảnh lập thể xuất hiện hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy các bộ phận cơ quan bên trong cơ thể nữa.

"Chẳng lẽ việc những viên kim cương biến mất và năng lực đặc thù của mình có liên quan với nhau?" Lý Dương đột nhiên nghĩ tới việc này, hắn cẩn thận nhìn hai tay rồi nhớ tới trạng thái kỳ dị lúc đó.

Không bao lâu sau chuyện kỳ dị lại một lần nữa xảy ra.

Lúc này Lý Dương cũng không có vuốt ve thứ gì mà hình ảnh lập thể lại một lần nữa hiện ra hơn nữa còn là hình ảnh rất lớn, hắn có thể thấy toàn bộ cơ thể mình, thấy chiếc giường phía dưới thậm chí là bên trong vách tường.

Lý Dương thậm chí còn có thể nhìn thấy từng mạch máu torng cơ thể mình một cách rõ ràng, hắn cũng thấy được đoạn chỉ khâu trên cánh tay của mình nữa.

Nhưng những thứ này cũng không làm cho Lý Dương quá chú ý, thứ mà hắn chú ý chính là, ở giữa lòng bàn tay hắn có một sợi dây màu đen to khoảng hạt gạo, hai cánh tay đều có, những sợi dây màu đen này kéo dài từ tay hắn lên đến đại não, hai bên đều giống nhau, hai sợi dây nối với nhau và vòng qua bên trên đại não.

"Đây là cái quỷ gì đây!"

Lý Dương không khỏi thầm kêu một tiếng, cho dù là ai mà biết trong cơ thẻ mình lại có những thứ kỳ lạ như vậy thì cũng có phản ứng giống Lý Dương, huống chi thứ này còn trực tiếp dính tới đại não nữa chứ.

Năm phút đồng hồ sau, hình ảnh lập thể đột nhiên có chút mơ hồ, đầu Lý Dương cũng có chút đau, tinh thần buông lỏng xuống, hình ảnh lập thể lập tức biến mất.

"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lý Dương nhìn về phía hay bàn tay vô cùng bình thường của mình rồi cưởi khổ, ngầy hôm qua khi vào bệnh viện hắn đã làm kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cũng không có phát hiện cơ thể hắn có gì không bình thường.

..............................

Trên hành lang của bệnh viện, Chu Hà đang cau mày dựa lưng và tường, tên nam cảnh sát kia thì đứng trước mặt cô.

"Bây giờ cô vẫn còn nghi ngờ hắn sao? Dựa theo lời hắn nói thì hắn can bản không có thời gian để động tay động chân, chúng ta đã hỏi qua chuyên gia, nếu muốn tháo những viên kim cương này ra thì cần phải có công cụ và thời gian, lúc đó hắn lấy đâu ra thời gian để làm những việc này!"

Chu Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam cảnh sát, khuôn mặt cô lại biến trở về lúc lạnh như băng:

"Điều cậu nói tôi cũn biết, hắn quả thật là không có điều kiện này, nhưng mà chẵng lẽ bọn cướp có điều kiện này sao?"

Nam cảnh sát cười khổ một tiếng:

"Quả thật là kỳ lạ, lúc đó tất cả đều không thể làm được việc đó, bên phía công ty châu báu thì luôn bảo đảm mình không có tách kim cương ra, thật là kỳ quái, chẵng lẽ là do thần làm?"

Nam cảnh sát không ngờ câu mà hắn tùy tiện đoán lại rất gần với sự thật, việc lòng bàn tay có thể nuốt kim cương chỉ sợ cũng chỉ có do thần làm mới có thể giải thích được.

Chu Hà nhẹ nhàng lắc đầu:

"Về việc này khẳng định là chúng ta có gì đó chưa được biết, tôi phải tiếp tục tra xét mới được!"

"Còn điều tra à, cô đừng quên là cấp trên đã nói mấy viên kim cương là do tên còn lại lấy đi, nếu như cô còn điều tra thì sẽ làm ảnh hưởng cấp trên, lúc này chúng ta đã phiền lắm rồi, không nên để cho bọn họ tìm chúng ta gây phiền toái nữa!" Nam cảnh sát nhíu mày nói.

"Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy, tôi sẽ không làm liên lụy tới bất cứ ai, chuyện này tôi sẽ tự mình âm thầm điều tra!"

Ánh mắt của Chu Hà lộ ra một sự kiên định, cô nói xong liền đi ra ngoài, hiện tại cô muốn hồi tưởng lại quá rình bắt cóc ngày hôm qua để xem coi có manh mối gì mới hay không.

Nam cảnh sát nhìn về phía bóng lưng của Chu Hà, hắn cười khổ một tiếng rồi thu xếp lại bản ghi chép, những thứ này đối với việc đuổi bắt Hầu tử rất có tác dụng nên phải nhanh chóng đem về xử lý.

Một ngày rất nhanh trôi qua, tuy rằng Lý Dương vẫn ăn không vô nhưng tin thần đã tốt hơn trước rất nhiều, mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ về việc những viên kim cương bị biến mt61 kia tại sao lại chui vào lòng bàn tay của mình.

Suy nghĩ thật lâu nhưng Lý Dương vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao sợi dây màu đen trong cánh tay khi kiểm tra thì lại không thấy, việc này trước mắt cũng không phải lả việc gì xấu, hắn có thể tự do khống chế năng lực của mình, hơn nữa phạm vi xem xét cũng tăng lên làm cho hắn càng dễ dàng hơn trong việc đổ thạch.

Sáng sớm hôm sau, Trương Ưng đến đón Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ xuất viện, Lý Dương chỉ bị kinh hãi, Ngô Hiểu Lỵ thì ngoại trừ bị sợ hãi thì trên trán còn bị trầy, khi bác sĩ nhìn thấy miệng vết thương thì luôn miệng nói kỳ lạ, nếu như viên dạng lệch vào trong một chút nữa thì cái mạng của cô đã không còn rồi.

Dưới sự hộ tống của Triệu Lỗi, ba người Trương Ưng trực tiếp từ bệnh viện đi tới sân bay, hành lý thì Trương Ưng đã cho người mang đến nên không cần về lấy, hơn nữa cho dù là Lý Dương hay là Ngô Hiểu Lỵ thì chỉ sợ không có ai chịu ở lại Thanh Đảo thêm nữa.

Đại sảnh sân bay thành phố Minh Dương, người nhà của Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ từ sớm đã ở đây chờ, nếu như không phải là họ biết ngày hôm nay hai người sẽ về thì chỉ sợ là họ đã trực tiếp bay tới Thanh Đảo rồi, tâm tình của hai gia đình bây giờ có thể nói là rất giống nhau.

"Dương Dương!" Lý Dương mới vừa đi ra cửa thì đã nghe được một giọng nói đầy lo lắng, Lý Dương trong nháy mắt đã nhìn thấy người mẹ mà mình tha thiết nhớ nhung.

"Mẹ, ba, anh, sao mọi người lại tới đây?" Lý Dương vội tiên lên đở mẹ mình, giọng nói của hắn cũng đã có chút nghẹn ngào, chuyến đi Thanh Đảo lần này có thể nói là một chuyến đi khó quên nhất trong đời hắn.

"Nếu như không đến thì mẹ sợ không thể thấy được Dương Dương của mẹ nữa!" Nước mắt của mẹ không ngừng rơi xuống nhưng khuôn mặt thì lại rất vui vẻ, bà không ngừng đánh giá Lý Dương.

Bên kia, gia đình của Ngô Hiểu Lỵ cũng xảy ra cảnh tượng giống như vậy, Ngô Hiểu Lỵ trên đầu còn quấn băng đã nhào vào lòng mẹ mình rồi khóc rống lên, việc lần này có thể nói là một ký ức khó quên của cô.

"Lý Dương, Hiểu Lỵ, hai người về nhà nghỉ ngơi trước đi, mọi việc để nói sau!" Trưng Ưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, lúc này Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ mới quay lại chào hỏi Trương Ưng, nhìn bộ dáng của hai cấp dưới, lòng Trương Ưng cũng không ngừng thổn thức.

"Cám ơn ngài, Trương quản lý, chúng tôi đi trước đây!" Lý Dương gật đầu nhìn Trương Ưng rồi nói, tình trạng của hắn lúc này quả thật là không thích hợp để đi công tác.

"Lý Dương!" Ngô Hiểu Lỵ vốn đang vùi đầu vào lồng ngực của mẹ mình đột nhiên quay đầu lại nói, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại, nha đầu kia không phải là vẩn muốn làm cho mình khó coi đó chứ?

Trên mặt Ngô Hiểu Lỵ lộ ra vẻ do dự, một lát sau cô thấp giọng nói:

"Ngày đó, cám ơn anh!"

"Không cần khách khí, việc ngày đó nếu tôi không ra tay thì cả hai sẽ gặp nguy hiểm, tôi chỉ tự giúp mình thôi!" Lý Dương lắc đầu cười cười, Ngô Hiểu Lỵ ôm tay mẹ mình rồi khoát tay chào Trương Ưng sau đó cô vào cha mẹ mình đi ra bên ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)