Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0034

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0034: Thị trường nguyên vật liệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Ngô Hiểu Lỵ cũng đi theo, nhìn Tư Mã Lâm và Lý Dương đang sôi nổi nói chuyện, cô cảm thấy Lý Dương càng ngày càng thần bí

Cho dù là Trịnh Khải Đạt hay là Tư Mã Lâm thì ai cũng không cùng thế giới với Lý Dương, vậy mà Lý Dương có thể quen biết được hơn nữa việc quen biết không phải chỉ là dựa vào vài lần đổ tăng của Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ cảm thấy Lý Dương có thứ gì đó thu hút bọn họ nhưng cô lại không biết đó là thứ gì.

Tập đoàn Khải Đạt Ngô Hiểu Lỵ biết, nó là một đại tập đoàn có tổng tài sản hơn trăm triệu, lúc trước mẹ cô còn có ý định cho cô gia nhập tập đoàn này nhưng do cô mãnh liệt yêu cầu muốn tham gia vào công ty châu báu An Thị nên mẹ cô mới không nhắc tới nữa, là chủ tịch tập đoàn Khải Đạt, Trịnh Khải Đạt không có lý do gì vì gia sản vài trăm vạn của Lý Dương mà kính trọng hắn cả.

Về phần Tư Mã Lâm, tuy không biết hắn là ai nhưng nhìn dáng vẻ thì cũng đủ biết hắn không phải là người bình thường, dựa vào cách ăn mặt và cử chỉ cho thấy thân phận của hắn cũng không nhỏ. Nhìn từ góc độ nào đi nữa thì ba người Lý Dương, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều không có điểm gì chung, vậy mà ba người lại vô cùng thân thiết với nhau.

-Hội thảo nghiên cứu thảo luận, hội thảo giữa các hiệp hội châu báu phải không?

Tư Mã Lâm cười hỏi.

- Sao ngài biết, chẵng lẽ hội thảo này là do các ngài tổ chức?

Lý Dương gật đầu, Cố lão là cán bộ về hưu, Vương Hạo Dân là ông chủ của Tử Kim châu báu, Trịnh Khải Đạt là chủ tịch tập đoàn Khải Đạt, chỉ có Tư Mã Lâm là hắn không biết làm nghề gì, nhưng mà phỏng chừng thì hắn cũng không phải là người đơn giản.

-Không phải, cái hội này tôi không có hứng thú, nếu cậu đại biểu cho An Thị châu báu thì không cần đi ghi danh, một hồi tôi gọi điện thoại ghi danh dùm cho cậu, không cần lãng phí thời gian để đăng ký, thời gian đó dùng để đi uống vài chén còn hơn!

Tư Mã Lâm cười nói, Trịnh Khải Đạt thì đã ngồi vào ghế lái phụ, hắn quay đầu qua nói:

-Đúng đó, Lý Dương, Tư Mã gọi một cú điện thoại là được rồi, loại hội nghị nhàm chán không thú vị này không tham gia cũng không sao!

-Không tham gia thì không tốt lắm đâu, công ty chúng tôi được điểm danh mời mà.

Lý Dương có chút chần chờ, đây là công việc đầu tiên từ khi hắn làm trợ lý, nếu như việc này mà làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng tới báo cáo của Trương Ưng.

-Cậu yên tâm, tuyệt đối không có việc gì, tôi còn hại cậu sao, nhanh, lên xe!

Tư Mã Lâm cười nói

Chúng tôi có xe, hai người chạy trước đi, chúng tôi sẽ theo sau!

Lý Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn đang nghĩ có nên nhờ Ngô Hiểu Lỵ đi đăng ký dùm hắn hay không, hội nghị này hắn rất muốn tham gia, lần này hắn tới đây là để thay thế Trương Ưng, hắn không muốn làm Trương Ưng khó xử.

-Tốt, theo sát nhé, đừng để lạc đó!

Tư Mã Lâm quay đầu lại nói, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cùng nhau đi vào xe của Ngô Hiểu Lỵ, xe bắt đầu nổ máy rồi theo sát chiếc xe phía trước.

Trên xe, Lý Dương nói ra ý nghĩ của mình cho Ngô Hiểu Lỵ nghe, ai ngờ cô không chút để ý lắc lắc đầu, cô nói việc ghi danh không phải là vấn đề lớn, người tên là Tư Mã Lâm này không phải là một người mạnh miệng, nếu hắn đã biết thân phận của Lý Dương, cũng biết lai lịh của người tổ chức hội nghị mà còn mạnh miệng như thế thì hắn nhất định là có biện pháp, không bằng cứ tin tưởng hắn một lần.

Hơn nữa, loại hội nghị này thật sự không có gì thú vị, cuộc họp còn có thể làm cho người ta ngủ gật trong đó, không bằng cứ ở ngoài đi du ngoạn xung quanh.

Trong tiềm thức cô cũng không mong muốn Lý Dương tham dự cuộc họp này, Lý Dương một khi đi họp thì cô chỉ có thể một mình nhàm chán đi mua nguyên liệu, có Lý Dương đi cùng thì việc này sẽ thú vị hơn.

Hơn bốn mươi phút sau, bọn người Lý Dương đã đi tới một khu chợ lớn, nói là khu chợ chứ thật ra nó chỉ là một khu đất bằng có dựng một vài cửa hàng đơn sơ mả thôi.

Bên trong có không ít người qua lại, hàng hóa trong những cửa hàng ở đây đều được chất đầy, có không ít người đang đi xung quanh xem xét những cửa hàng, hơn nữa những người này phần lớn đều mặc những bộ y phục đắt tiền, trong bãi đổ xe phần lớn đều là xe tốt, BMWs cũng có vài chiếc.

- Đây là trung tâm của hiệp hội châu báu ngọc thạch ở tỉnh ta, hai đến đây rất đúng lúc, mấy ngày nay thương nhân tới đây rất nhiều!

Xuống xe, Tư Mã Lâm giải thích cho Lý Dương, Lý Dương lập tức biết được đây là nơi nào, nếu không có Tư Mã Lâm mang theo thì chỉ sợ là ngày mai hai người Lý Dương cũng phải tới đây một lần nữa, đây chính là căn cứ mua bán của hiệp hội châu báu trong tỉnh.

Lý Dương cười khổ một tiếng:

-Thì ra là nơi này, sao ngài không nói sớm, chỗ này cách nơi dự họp không xa!

-Họp cái gì mà họp, tôi đã gọi điện thoại cho lão Cát, công ty An Thị các người coi như là đã tham dự, cậu không đi cũng chẳng có sao!

Tư Mã Lâm phất phất tay, Trịnh Khải Đạt đi lên nhỏ giọng nói với Lý Dương:

-Lão Cát chính là hội trưởng chi nhánh Trung Bảo Hiệp ở Hà Nam, lần hội nghị này do hắn làm chủ, có hắn ở đây thì cậu cứ yên tâm, không có gì đâu!

Lý Dương kinh ngạc, hắn không ngờ Tư Mã Lâm lại quen biết rộng như thế, ngay cả hội trưởng Trung Bảo Hiệp chi nhánh Hà Nam hắn cũng quen biết, hơn nữa còn khá thân thiết nữa chứ, khó trách lần trước Trương Ưng lại chủ động bắt tay với hắn.

-Tôi đã nói với anh là không thành vấn đề rồi mà!

Ngô Hiểu Lỵ nhỏ giọng nói, tuy nói vậy nhưng cô cũng thấy kinh ngạc, Trung Bảo Hiệp tuy rằng do dân thường tạo ra, nhưng nó lại có tính chất nữa quan nữa dân, phân hội trưởng Trung Bảo Hiệp chi nhánh Hà nam cũng được xem là một chức quan không nhỏ, hắn không ngờ lại nể mặt Tư Mã Lâm như vậy, người tên Tư Mã Lâm này khẳng định không phải là người thường.

-Tốt, chúng ta vào xem!

Lời nói của ba người giúp cho Lý Dương hoàn toàn yên tâm, dù sao lần hội nghị này chỉ mang tính hình thức, có thể không tham gia mà không ảnh hưởng tới công tác, Lý Dương đương nhiên là đồng ý rồi.

Mới đi được vài bước, Lý Dương đã biết vì sao Tư Mã Lâm lại dẫn hắn tới đây, cửa hàng này không giống những cửa hàng khác, hàng hòa nơi này là những loại ngọc thạch nguyên liệu.

Phỉ Thúy nguyên liệu, Nam Dương Ngọc nguyên liệu, Hòa Điền Ngọc nguyên liệu, Thọ Sơn Thạch, Xương Hóa Thạch, Ba Lâm Thạch vân vân.

Tư Mã Lâm đi phía trước, ba người Lý Dương đi theo sau, nhìn phương hướng của Tư Mã Lâm thì Lý Dương biết hắn đang đi về khu nguyên liệu Phỉ Thúy, hắn tới khu nguyên liệu Phỉ Thúy để làm gì, đương nhiên là để đổ thạch.

Trịnh Khải Đạt lại lặng lẽ nói cho Lý Dương biết Tư Mã LÂm không hể thích cờ bạc, hắn chỉ thích đổ thạch, hàng năm hắn đều mua vài khối nguyên thạch để đổ, đổ ra Phỉ Thúy tốt thì hắn tự mình gia công cất giữ, bình thường thì bán đi, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân thu mua không ít Phỉ Thúy từ hắn rồi.

Vận khí của Tư Mã Lâm coi như không tệ, mấy năm nay tuy không kiếm được tiền nhưng hắn cũng không bị lỗ, hắn vẫn bảo trì trạng thái không thua không thắng cho tới nay

Tâm tình như vậy không tệ, nhưng khi thấy Lý Dương đổ tăng thì Tư Mã Lâm cũng bị kích thích, người thích đổ thạch có ai mà không muốn mình đổ tăng chứ.

Do bị kich thích nên Tư Mã Lâm chạy tới đây, tuy ở đây có hội nghị nhưng hắn chỉ tới vì đổ thạch mà thôi. Do có nhiều công ty châu báu tới tham dự cuộc họp nên thị trường sẽ có không ít hàng tốt, hắn định tới đây nhìn thử một lần xem có khối nào vừa ý không, nếu may mắn thì không chừng hắn còn đổ đại tăng một lần ấy chứ..

Tuy Tư Mã Lâm đổ tăng nhiều lần nhưng đại tăng thì lại chưa, vì vậy lần này nghe nói Lý Dương cũng có ở đây nên hắn liền đến tìm Lý Dương, thứ nhất, hắn muốn có thêm một chút may mắn, thứ hai, Lý Dương hợp ý với hắn, hắn cũng muốn tiếp xúc nhiều một chút.

-o0o-

*****

Vừa rồi hắn cũng đã quan sát tất cả những nguyên liệu của quán này, có vài khối bên trong cũng có Phỉ Thúy, nhưng không giá trị bằng khối này. Cơ hội cược thắng lớn đành phải trơ mắt nhìn nó đi mất.

- Nguyên liệu ngọc thạch có nguồn gốc từ xưởng Sét Đánh bề mặt mềm, khô, độ bền kém, nhiều vân khó quan sát, nhưng nguyên liệu này cũng có ưu điểm của nó, màu sắc của Phỉ Thúy khi giải ra đậm hơn, có độ bóng, xanh đậm, còn không bị mất màu !

Lý Dương cũng cẩn thận quan sát khối nguyên liệu này, hắn không sử dụng năng lực đặc biệt, hoàn toàn dùng kiến thức học được trong khoảng thời gian để đánh giá.

- Điều này tôi không dám bảo đảm, nhưng tôi thấy không tồi đâu, cho dù không thắng thì chắc cũng không lỗ!

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, thắng nhất định sẽ thắng, chẳng qua là hắn không thể nói ra được những lời này, nếu không muốn bị coi như quái vật nhốt vào nghiên cứu, hoặc là bị những người có ý đồ xấu bắt đi để hắn chuyên kiểm chứng cược thạch kiếm tiền thì quả là thê thảm.

Mà những vân hình sét đánh này càng chứng minh thân phận là nguyên liệu lâu đời của nó, vân Sét Đánh chỉ có ở những nguyên liệu của xưởng Sét Đánh. Xưởng Sét Đánh là một trong tám xưởng lớn nhất Mianma, là xưởng cung cấp khoáng ngọc nằm trên một ngọn núi.

Thân phận của Lý Dương khiến chủ quán hoài nghi. Nhìn thái độ của bọn họ thì Lý Dương không giống lái xe, giống một chuyên gia cược thạch hơn, nhưng chuyên gia cược thạch có người nào trẻ tuổi như thế sao? Trịnh Khải Đạt bên cạnh cũng nhìn Lý Dương, hắn cũng thích cược thạch, nhưng so với Tư Mã Lâm thì không bằng. Về cược thạch thì hắn đã từng lỗ đến cả triệu. Việc Lý Dương cược thắng nhiều lần, ngoài tò mò thì không hề có hoài nghi. Trương Vĩ, Cố lão, lại còn Tư Mã Lâm, bọn họ không thể nào cùng lừa gạt mình.

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đã bị người bán cho là thư ký và lái xe riêng. Ngô Hiểu Lỵ giống thư ký, Lý Dương giống một lái xe.

- Đúng là nguyên liệu lâu năm, nhìn là biết!

Lý Dương tiến lên cẩn thận sờ sờ khối nguyên liệu mà Tư Mã Lâm thích. So sánh về kinh nghiệm cược thạch, bất kỳ người nào trong bọn họ đều mạnh hơn Lý Dương, nhưng Tư Mã Lâm vẫn hỏi Lý Dương trước. Vì Lý Dương có kinh nghiệm cược thắng, mà là thắng lớn nhiều lần, Tư Mã Lâm lại chưa lần nào.

Bề mặt khối nguyên liệu đó hơi lồi ra, không có lớp đất, có vẻ giống như từng bị lửa đốt, lại giống như bị sét đánh, nứt tứ phía, cho nên những cược thạch của xưởng Sét Đánh thông thường có rất nhiều vết nứt.

Hơi khác với lúc ở Thanh Đảo, ở đây, Phỉ Thúy nguyên liệu chiếm phần lớn, chiếm khoảng ba phần, hơn nữa những nguyên liệu ở đây rất tốt, rất nhiều ông chủ của công ty châu báu lớn đều đến mặc cả với người bán ngay tại đây.

Phía dưới gian hàng là mấy hàng rất dài, người bán nguyên liệu cược thạch chiếm cả một hàng đó, gần đây Phỉ Thúy càng ngày càng nóng, nhà cung cấp cũng tăng lên không ít.

- Cậu thấy thế nào?

Thấy Lý Dương ngây người, Tư Mã Lâm liền hỏi, Lý Dương quay lại.

- Thấy thế nào, các ông chủ, có thích khối này không?

Người bán hàng cười hì hì nói với Tư Mã Lâm, trước gian hàng của hắn còn có những vị khách khác, nhưng thấy cách ăn mặc của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt khiến hắn để tâm hơn.

Lý Dương đứng cạnh Tư Mã Lâm, thông qua năng lực đặc biệt tác động dưới lòng bàn tay, toàn bộ bên trong khối nguyên liệu Sét Đánh này lập tức hiện ra trước mặt Lý Dương.

Tư Mã Lâm hiển nhiên không hứng thú với những nguyên liệu kiểu này. Hắn thích nhất quá trình cược, vừa đến khu Phỉ Thúy nguyên liệu hắn liền dán mắt vào những khối nguyên liệu lớn và cả những khối bán phần.

Đối với công ty lớn một chút thì không được, những thứ nguyên liệu này vốn không thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, hơn nữa những thứ này đều là nguyên liệu Phỉ Thúy hạng thấp. Hạng trung và cao cấp vỗn dĩ chưa được đưa tới đây đã bị những công ty lớn giành mua trước. Ví như khối Băng Chủng Phỉ Thúy của Lý Dương, nếu không phải hắn là người của công ty châu báu An Thị, sợ rằng khối Phỉ Thúy đó chưa ra hình thù gì đã bị bọn Trương Vĩ mua mất.

- Tôi thấy được đấy, cược đi!

Lý Dương gật đầu lia lịa, hơi tiếc đứng sang cạnh Ngô Hiểu, khối nguyên liệu này là Tư Mã Lâm phát hiện trước, nên hắn thật sự không muốn cướp đi.

- Lý Dương, có thể cược thắng chứ? Đừng làm Tư Mã tiên sinh bị lỗ nhé! Nếu không đến lúc đó sẽ trách cậu đấy !

Ngô Hiểu Lỵ hơi lo lắng nhỏ giọng hỏi, không giấu được vẻ lo lắng.

- Lý lão đệ nói đúng, vậy cậu thấy khối này có nên cược hay không?

Tư Mã Lâm gật đầu đồng ý, trong lòng hắn đã có ý mua khối nguyên liệu này để cược, chẳng qua là khả năng vô cùng thấp, theo bản năng hắn hỏi Lý Dương, muốn hắn giúp mình đưa ra chủ ý.

Mua nguyên liệu Phỉ Thúy, có chút lợi lộc thì cũng ít mạo hiểm, chỉ cần thị lực anh tốt, không mua phải giả hàng. Như vậy chắc chắn sẽ kiếm được, rất nhiều ông chủ những tiệm châu báu nhỏ không muốn mạo nguy hiểm sẽ mua những nguyên liệu loại này, sau đó đến xưởng gia công bên cạnh gia công thành các loại đồ trang sức, mang về tiêu thụ.

- Hắt xì !

Mắt Lý Dương đột nhiên mở to, khối nguyên liệu Sét Đánh này chắc chắn không làm bọn họ thất vọng, hơn hai mươi kg nguyên liệu sẽ cho ra mười mấy cân ngọc, mà sắc ngọc rất tốt, đều là loại Can Thanh Chủng, giá trị không dưới hàng triệu.

Ngô Hiểu Lỵ kinh ngạc nhìn Lý Dương, bản thân cô cũng không nói về khối nguyên liệu này được nhiều đến vậy. Còn Lý Dương trong chốc lát đã nói được hết ưu điểm và khuyết điểm của nó.

Thấy những nguyên liệu này, Lý Dương không nhịn được cảm giác hưng phấn. Có thể nói, toàn bộ gia sản của hắn bây giờ phần lớn đều là nhờ cuợc thạch mang đến, hơn nữa cược thạch cũng là phương thức kiếm tiền tốt nhất hiện nay, có năng lực đặc biệt thì coi như được bảo đảm thắng chắc không thua.

Tư Mã Lâm hơi do dự, hắn có cảm giác rất tốt với khối nguyên liệu này, chỉ là ngoài mặt có hình tia sét rất rõ, và may mắn là hình sét đánh này có thể nhìn thấu, không ảnh hưởng đến giá trị khối nguyên liệu này.

- Lý Dương, cậu thấy khối nguyên liệu này thế nào?

Tư Mã Lâm đột nhiên chỉ vào khối nguyên liệu trước mắt rồi quay sang hỏi Lý Dương. Khối nguyên liệu đó là một khối nguyên liệu màu vàng cát, kể từ khi Tư Mã Lâm muốn tự cược thắng lớn, hắn rất để ý đến những khối nguyên liệu lớn, dù sao cược những khối lớn tỷ lệ thắng lớn sẽ cao hơn những khối nhỏ rất nhiều.

- Tôi đang xem !

Lý Dương không trả lời ngay, mà đi tới chỗ Tư Mã Lâm vừa đứng, Tư Mã Lâm vội nhường chỗ cho Lý Dương xem một cách cẩn thận, người bán hàng cũng nhìn bọn họ một cách kinh ngạc.

- Được, ông chủ, khối này bao nhiêu tiền !

Lý Dương muốn Tư Mã Lâm hạ quyết tâm, hắn rất coi trọng khối nguyên liệu này, nếu đã tới đây rồi mà trở về tay không, không dám cược khối nào, không bằng cược khối này, đón vận may.

- Để tôi xem!

Tư Mã Lâm không trả lời ngay, lại tiếp tục quan sát thật cẩn thận khối cược thạch hình bán nguyệt, dày khoảng hai mươi cm này, khối nguyên liệu này không nhỏ, nặng ít nhất cũng hai ba mươi kg, màu sắc cũng tốt, giá trị tương ứng chắc sẽ cao.

Dĩ nhiên, không nghi ngờ không có nghĩa là hắn hoàn toàn tin tưởng Lý Dương, Lý Dương còn quá trẻ, có thể nói hắn may mắn, nhưng nếu nói so trình độ cược thạch Lý Dương hơn Tư Mã Lâm thì hắn sẽ không phục.

Để thắng lớn một lần, thời gian gần đây Tư Mã Lâm đã nghiên cứu cẩn thận hơn, cược khối nguyên liệu lớn dễ thắng lớn hơn, cược khối nguyên liệu nhỏ cũng có thể thắng lớn nhưng ít hơn.

-o0o-

*****

- Ông chủ, khối nguyên liệu này ông có bán hay không, tôi có thể trả cho anh mười hai vạn!

Trong đám đông bắt đầu có người trả giá, Lý Dương lắc đầu khẽ cười, hắn có thể hiểu được cảm giác của Tư Mã Lâm lúc này, hưng phấn, kích động, còn có chút bất đắc dĩ.

- Ngài giải ở đây hay là mang đi !

Chủ hàng nhanh chóng đếm tiền, hài lòng đặt vào túi da đeo bên người, cười ha ha quay sang hỏi Tư Mã Lâm.

Cái giá năm vạn không thể nói là rẻ, nhưng rất muốn tìm vận may nên Tư Mã Lâm không nghĩ nhiều như vậy, khối nguyên liệu hình sét đánh này, bên trong sẽ cho ra màu xanh, chỉ cần không kém quá là được.

Từ vết mài bắt đầu cho ra màu ngọc, Phỉ Thúy bên trong chắc là loại Can Thanh Chủng. Can Thanh Chủng thuộc loại trang sức đẹp trong các loại Phỉ Thúy hạng trung. Nhưng lại có thêm Diễm Lục nên đã có thể xếp vào trang sức hạng cao – trung. Giá trị Phỉ Thúy bên trong tuyệt đối sẽ không thấp.

- Tư Mã tiên sinh, chi bằng chúng ta mài trước xem sao?

Lý Dương mỉm cười, trên mặt không giấu sự hưng phấn, nói với Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm rất thích cược thạch, và thích nhất chính là cảm giác cược thắng, lúc này hắn đang hưởng thụ cảm giác này.

Tiếng rè rè của máy cắt thạch hấp dẫn mọi người chung quanh, những người phía sau cũng ngó đầu nhín vào bên trong, còn có một số người đứng cả lên ghế để nhìn, máy giải thạch bên kia chỉ còn lại có bảy tám người tiếp tục ở lại xem, ai bảo bọn họ không cược thắng, cho nên không giữ được người xem.

- Xoẹt xoẹt !

Khối nguyên liệu đã bị Tư Mã Lâm cắt ra, lộ ra khối Diễm Dương Lục rất lớn bên trong.

Những gian hàng phía sau trống không. Ở đây có đặt hai chiếc máy giải thạch, trong đó một máy đang có người sử dụng, một máy còn lại thì Tư Mã Lâm đang giải thạch.

Nụ cười trên mặt Tư Mã Lâm lớn hơn, màu Lục đã lộ ra, quả là loại Diễm Dương Lục hiếm thấy, màu Diễm Dương Lục thuần khiết, thuộc loại cao cấp.

- Thắng rồi, lại thắng rồi!

Màu lục lộ ra càng ngày càng nhiều, tiếng kinh hô chung quanh lại càng lớn, Ngô Hiểu Lỵ đã đứng bên cạnh Lý Dương, người chung quanh bây giờ quá nhiều, cảm giác chật chội làm cho cô khó chịu, lại càng lo không cẩn thận sẽ bị một con sói háo sắc trong đám đông sàm sỡ.

Nhưng hôm nay Lý Dương ở dây, hơn nữa hắn lại muốn thử vận may, cho nên đã chọn giải thạch tại đây.

Hơn nữa, không ngừng có người chạy từ các gian hàng qua bên này, vừa nghe nói bên này có người cược thắng rất nhiều người đều chạy tới, người bán nguyên liệu cược thạch cho Tư Mã Lâm cứ cười mãi.

Trên mặt chủ cửa hàng cũng lộ sự vui sướng, tất cả nguyên liệu hôm nay hắn bán đều chưa thắng một lần, bây giờ có thể cược thắng cũng coi như giúp cho việc buôn bán của hắn.

Tư Mã Lâm vừa nhấc máy cắt thạch lên, trong lòng nghĩ tới câu nói, đó là: "Mài thắng không được tính là thắng, cắt thắng mới tính là thắng". Vừa rồi nếu cắt ra màu Lục luôn, sợ rằng không chỉ là cái giá mười hai vạn.

- Được lắm!

Tư Mã Lâm nhếch miệng cười, chưa cho ra màu Lục, nhưng phía dưới những đường vân này có màu sương trắng đồng nghĩa với việc sẽ cho ra màu lục. Tâm trạng Tư Mã Lâm tốt lên trông thấy.

Giống những nơi bán nguyên liệu khác, ở đây cũng có máy giải thách, chủ quầy nói gì đó vơi người bên cạnh rồi dẫn bọn Tư Mã Lâm đi về phía sau.

- Được, thử mài chút xem sao.

Nghe Lý Dương nói xong, Tư Mã Lâm liền ôm khối nguyên liệu đem tới phía dưới máy mài. Âm thanh chói tai lại một lần nữa vang lên, lớp màu sương trắng dần bị mất đi, để lộ bộ mặt thật phía bên trong.

Như thường lệ, Tư Mã Lâm đứng cạnh máy giải thạch, hắn muốn đích thân giải khối nguyên liệu này.

Khi Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ nói chuyện to nhỏ với nhau, Tư Mã Lâm đã thỏa thuận xong giá cả.

Chỉ đáng thương cho cái người không cao, lại hơi mập, muốn chen vào bên trong nhưng không làm sao chen được, khiến cho Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ không nhịn cười nổi.

Mang theo người hơn mười vạn tiền mặt, xem ra Tư Mã Lâm đã có chuẩn bị trước.

Nguyên liệu đã được đặt dưới đao, Tư Mã Lâm đặt mặt có vết sét đánh hướng vào máy cắt thạch. Nguyên liệu có vết sét đánh lớn thế này, đặt dao chỗ vết sét đánh sẽ dễ dàng cho ra màu xanh.

- Rè rè rè !

Lưỡi dao nhanh chóng được hạ xuống, Lý Dương chạy tới vẩy nước. Sau khi giải xong hơn năm mươi khối nguyên liệu, trình độ giải thạch của Lý Dương đã tiến bộ rất nhiều. Dù chỉ là giúp đỡ nhưng rất thuần thục, khiến Ngô Hiểu Lỵ nhìn một cách ngạc nhiên.

- Xoẹt xoẹt!

Khối nguyên liệu này bị chia thành hai phần, Lý Dương vội vẩy nước, rửa sạch mặt vừa mài, mặt cắt hoàn toàn hiển hiện trước mặt mọi người.

Tư Mã Lâm liền lấy ra một xấp tiền trong ví đưa cho người chủ quầy, sau đó lấy thêm năm xấp nhỏ, Tư Mã Lâm đồng ý mua khối nguyên liệu này giá năm vạn.

Tư Mã Lâm nói xong, những người khác cũng không ra giá nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tư Mã lâm tiếp tục giải thạch, vừa nhìn vừa đoán cuối cùng khối nguyên liệu này có thể cho ra bao nhiêu Phỉ Thúy.

- Giải ở đây!

Tư Mã Lâm liền trả lời, hắn thích mua nguyên liệu mang tới Thúy Ngọc Hiên giải, một là ủng hộ công tác của hiệp hội ngọc thạch thành phố Minh Dương, hai là bên đó nhiều người quen, cược thắng hay thua cũng sẽ thoải mái hơn.

- Thắng rồi, bên này thắng rồi!

Đám đông xung quanh đã có người bắt đầu hô to, người xem giải thạch bên kia nhiều hơn, chỉ trong chốc lát, người vây xem đã là trong ba tầng ngoài ba tầng.

Tư Mã lâm dừng lại nghỉ ngơi, Lý Dương dùng nước lau sạch sẻ chỗ vừa cắt, mọi người đều thấy rõ màu sương trắng ở mặt cắt.

- Anh bạn, tôi trả ba mươi vạn mua khối nguyên liệu này của anh!

Trong đám người truyền ra tiếng hô to, một người còn cố sức nói với vào bên trong, có vẻ người này vừa ở bên ngoài nhìn thấy giải thắng, cho nên muốn chen lấn vào giữa.

- Xin lỗi, khối nguyên liệu này tôi không bán, tôi sẽ giải đến cùng!

Tư Mã Lâm liền lắc đầu, tính hắn giống tính Lý Dương, nhất định phải giải đến cuối cùng, còn không giống là ở chỗ Lý Dương biết kết quả mới có thể tiếp tục giải, còn hắn chẳng qua là sự cuồng nhiệt.

Hai bên mặt cắt đều cho ra màu sương trắng, hơn nữa trong lớp màu sương trắng còn có thể thấy màu Lục nhàn nhạt. Điều này chứng tỏkhả năng bên trong có Phỉ Thúy là rất lớn, hơn nữa màu lục của Phỉ Thúy lại rất đẹp.

- Thắng, lại thắng, thắng lớn rồi!

Xung quanh lại hỗn loạn, Tư Mã Lâm ngẩn người nhìn khối Diễm Lục trước mắt. Thắng rồi, thắng lớn rồi! Tư Mã Lâm không ngờ lại hoàn thành tâm nguyện nhanh đến thế. Quả thực đã thắng lớn một lần rồi.

- Tôi giả bốn mươi vạn, anh bạn, anh tuyệt đối không thiệt đâu, những nguy hiểm tiếp theo để tôi gánh giúp anh!

Người đứng vòng vây gần nhất lên tiếng. Lý Dương nhận ra đây chính là người mới ra giá mười hai vạn lúc trước, Tư Mã Lâm đã nói sẽ giải đến cùng, nhưng hắn vừa nghe có người khác ra giá, không nhịn được liền ra giá lần nữa.

Việc ở Thanh Đảo mới qua đi mười mấy ngày, khi đó Lý Dương hoàn toàn là người mới, nhưng Lý Dương bây giờ, thật khiến Ngô Hiểu Lỵ có cảm giác không dám tin.

Hắn rất chú ý khối nguyên liệu này, nếu không phải nguyên liệu của xưởng Sét Đánh, chắc rằng giá trị còn có thể cao hơn. Nếu so với nguyên liệu của các xưởng khác, tỉ lệ cho ra Phỉ Thúy từ nguyên liệu của xưởng Sét Đánh thấp hơn một chút.

- Ra rồi! Màu sương trắng, khởi đầu tốt đó!

Trịnh Khải Đạt hô lên, những người xung quanh vốn đang xem máy giải thạch bên cạnh lập tức vây lại đây, người thích sự náo nhiệt rất nhiều.

- Xoẹt xoẹt!

Lưỡi dao của chiếc máy cắt lại được hạ xuống lần nữa, Lý Dương đứng cạnh giúp Tư Mã Lâm, người tụ tập quanh máy giải thạch càng lúc càng nhiều, vừa nghe nói bên này có cược thắng đều chạy cả tới để xem.

-o0o-

*****

- Không bán, không bán, đợi tôi giải xong rồi hãy nói!

Tư Mã Lâm liên tục xua tay, nhưng vẫn rất hưng phấn, lần này thắng lớn, hắn chơi cược thạch đã nhiều năm, rốt cục cũng thắng lớn một lần.

Đối với Tư Mã Lâm mà nói, hắn thà chịu mạo hiểm chứ không muốn bán bây giờ, hắn chỉ mới thắng cược có một nửa.

Tư Mã Lâm nói vậy, những người khác không nói nữa, Tư Mã Lâm để cho Lý Dương và Trịnh Khải Đạt cùng giúp hắn lấy tất cả các viên Phỉ Thúy ra.

Trên mặt Lý Dương và Trịnh Khải Đạt đầy sự hưng phấn, nhưng Trịnh Khải hưng phấn hơn vì dù sao Lý Dương đã biết trước kết quả.

Ba người cùng làm sẽ nhanh hơn, không bao lâu sau, khối nguyên liệu nhỏ nhất đã được cắt ra, Diễm Dương Lục Phỉ Thúy đã hiện rõ dưới ánh mặt trời chói lóa.

Hơn bốn mươi phút sau, ba người đều lau mồ hôi trán, bọn họ đã lấy tất cả các viên Phỉ Thúy ra, viên Phỉ Thúy này bị chia làm ba phần, giá trị bị giảm đi một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tư Mã Lâm, nếu là Lý Dương tự giải, hắn hoàn toàn có thể giải ra cả khối Phỉ Thúy hoàn chỉnh.

Ba khối Phỉ Thúy ước chừng mười hai mười ba kg, Can Thanh Chủng Phỉ Thúy thông thường có giá hơn trăm vạn, Diễm Dương Lục cao hơn Lục Can Thanh Chủng thì giá tiền sẽ cao hơn một chút.

- Anh này, tôi muốn mua cả ba khối Phỉ Thúy, một trăm ba mươi vạn, thế nào?

Người vẫn đứng ngoài cùng ra giá lần nữa, trong lòng vẫn còn hối hận vừa rồi sao không quyết đoán một chút, thêm chút tiền mua luôn, cho dù ra giá sáu mươi vạn hoặc là bảy mươi vạn cũng hơn bây giờ một trăm ba mươi vạn, mà một trăm ba mươi vạn còn chưa chắc mua được.

- Một trăm ba mươi vạn !

Tư Mã Lâm khẽ cau mày, là Can Thanh Chủng thông thường thì cái giá này không thấp, nhưng đây là Diễm Dương Lục, suy nghĩ một chút, Tư Mã lâm nhẹ nhàng lắc đầu, bàn về giá trị của Phỉ Thúy, Tư Mã Lâm tuyệt đối giỏi hơn Lý Dương.

- Một trăm bốn mươi vạn !

Người con trai kia lại hô lên một giá khác, nhìn chằm chằm Tư Mã Lâm.

Tư Mã Lâm lần nữa lắc đầu, một trăm bốn mươi vạn vẫn chưa đạt tới giá trị thực của nó.

- Một trăm năm mươi vạn !

Tiếng ra giá lần này là từ bên cạnh, người vừa mập vừa thấp cuối cùng cũng chen vào được, vóc người của hắn rất giống Phan Trường Giang, hơn nữa cử chỉ cũng thật giống, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ lại cười.

Tư Mã Lâm quay đầu nhìn "Phan Trường Giang" còn đang đầy mồ hôi, đang muốn gật đầu.

- Một trăm năm mươi lăm vạn, tôi rất có thành ý!

Người lúc trước ra giá vội vàng hô lên một giá mới, hắn vừa dứt lời, "Phan Trường Giang" lại hô lên :

- Một trăm sáu mươi vạn !

Một trăm sáu mươi vạn là khá cao, người kia ra giá đầu tiên bất đắc dĩ lắc đầu, giá này mua về hắn không có lời mấy, trong quá trình gia công nếu không cẩn thận hắn sẽ bị lỗ, đành bỏ cuộc.

- Một trăm sáu mươi vạn, được, bán cho anh!

Tư Mã Lâm thấy người kia bỏ cuộc, liền nói với "Phan Trường Giang". Một trăm sáu mươi vạn là cái giá ngoài dự liệu của hắn, trong lòng hắn nghĩ sẽ bán được một trăm bốn mươi lăm vạn đến một trăm năm mươi vạn, bây giờ cao hơn chừng mười vạn, coi như kiếm thêm bằng này.

"Phan Trường Giang" cũng không nói nhiều, lập tức lấy ra một hợp đồng, có vẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.

Hai người ký tên ngay cạnh máy giải thạch, sau đó Tư Mã Lâm gọi điện thoại xác định chuyển tiền thành công, giao dịch này coi như hoàn thành.

Tâm trạng Tư Mã Lâm rất tốt, thắng lớn một lần còn kiếm được hơn một trăm vạn, về Minh Dương hắn sẽ thấy tự hào trong một thời gian dài.

Năm vạn tiền nguyên liệu trở thành một trăm sáu mươi vạn, gấp hơn ba mươi lần, dù là thắng lớn nhưng so với khối cao cấp Băng Chủng của Lý Dương còn kém quá xa, dù vậy so với những người khác đã thắng rất lớn rồi, ít nhất cũng hơn Trương Vĩ, giải bao nhiêu năm cũng chưa từng thắng lớn như Tư Mã Lâm lần này.

- Ha ha, Lý lão đệ, lần này cám ơn cậu!

Xong đâu vào đấy, tâm trạng Tư Mã Lâm vô cùng sảng khoái liền vỗ vai Lý Dương nói.

- Đây là may mắn của Tư Mã tiên sinh, đâu liên quan gì tới tôi!

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, Tư Mã Lâm thắng lớn như vậy khiến trong lòng hắn cũng ngứa ngáy, nhiều nguyên thạch như vậy mà mình không cược một khối thật là đáng tiếc.

- Dĩ nhiên có liên quan đến cậu, nếu không phải cố lôi cậu tới, nhờ may mắn của cậu, e rằng hôm nay tôi không thắng được như vậy, ha ha!

Tư Mã Lâm cười lớn lắc đầu, lại nói tiếp:

- Tối hôm nay tôi lo hết, chúng ta ăn uống chơi bời thật vui vẻ !

- Tư Mã, lâu rồi cậu không hào phóng thế này, xem ra hôm nay tôi nhờ có Lý lão đệ, mới được ăn của cậu một bữa!

Trịnh Khải Đạt đột nhiên cười lớn, Tư Mã Lâm liền trợn mắt nhìn Trịnh Khải Đạt, ngay sau đó lại nhếch miệng phá lên cười.

Tư Mã Lâm bình thường không thích tiếp khách, không phải là hắn hẹp hòi, là hắn không muốn, người bình thường hắn cho là không đáng để hắn mời, nhưng hôm nay ngoại lệ, hôm nay Tư Mã Lâm quá hưng phấn, mời cơm một lần cũng không không sao.

- Được, bây giờ còn sớm, chi bằng chúng ta xem một lúc, muộn chút thì về!

Lý Dương gật đầu theo, Trịnh Khải Đạt còn giơ hai tay đồng ý, bây giờ không chỉ có Lý Dương ngứa ngáy, ngay cả Trịnh Khải Đạt cũng thấy vậy.

Trịnh Khải Đạt đã nghĩ kỹ, hắn nhất định phải lôi Lý Dương mua một khối cược thạch, giờ hắn hoàn toàn tin tưởng vận may của Lý Dương, không phải vừa rồi Tư Mã Lâm nhờ có Lý Dương mới cược thắng lớn đó sao.

Bên này bọn Lý Dương đã giải hết, nguyên thạch của máy giải thạch bên cạnh vẫn chưa giải hết, Lý Dương qua bên đó xem mới phát hiện ra khối cược thạch bọn họ giải nặng đến vài trăm cân, bây giờ cược thạch đã bị bọn họ chia làm ba khối, nhìn từ vết cắt, khối cược thạch đó cao tới một mét.

Có ba người đang ngồi nghỉ ở đó mang nét mặt khổ sở, bề mặt ba khối bị cắt chẳng có dấu hiệu gì, khối cược thạch lớn thế này nhưng có lẽ kết quả không mấy khả quan

Lý Dương đi tới, Tư Mã Lâm và mấy người cũng đi theo, thấy khối cược thạch khổng lồ kia đều ngẩn người, bọn họ giờ mới hiểu được vừa rồi tại sao nơi này tụ tập nhiều người như vậy, thì ra là việc giải thạch hấp dẫn họ tới.

Một trong ba người đang ngồi nghỉ ngẩng đầu nhìn Tư Mã Lâm, trong mắt mang một tia thù địch, xem ra bọn họ ghen tỵ việc Tư Mã Lâm thắng cược, mà bọn họ bỏ ra khá nhiều tiền mua khối nguyên thạch to mà có thể chẳng được gì.

Loại không cân bằng tâm lý này khiến bọn họ thù địch Tư Mã Lâm, thậm chí sẽ cho rằng Tư Mã Lâm cướp đi may mắn của họ, mặc dù có vẻ vô lý, nhưng quả thật có loại người như vậy, ăn không được bồ đào liền bảo bồ đào chua, mình không làm được lại đổ lên đầu người khác.

Nghỉ ngơi một lát mấy người lại bắt đầu giải thạch, lần này bọn họ giải nửa lớn hơn, máy giải thạch bên cạnh tạm thời chưa ai sử dụng, một số người cũng tụ tập đến, Lý Dương và mấy người Tư Mã Lâm đứng cạnh nhìn, mấy người Tư Mã Lâm muốn biết trong khối cược thạch khổng lồ này có gì, còn Lý Dương lại tò mò khối cược thạch này.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)