Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0085

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0085: Cực phẩm Lam Tinh Linh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Tôn quản lý tiêu sái trở về, làm cho sắc mặt của mấy người Trương Vĩ còn biến xấu hơn nhiều nữa.

Trương Vĩ không biết người trung niên kia nói cái gì với Trương quản lý. Nhưng mà nhìn thấy biểu hiện của Tôn quản lý là mọi người cũng hiểu ra kết quả khẳng định là không tốt. Vừa nghĩ tới khối đổ thạch có Phỉ Thúy Băng Chủng, tâm tình Trương Vĩ cứ như bị kim châm khó chịu vô cùng.

-Tôn quản lý, có chuyện gì vậy?

Tư Mã Lâm là người đầu tiên hỏi, Tư Mã Lâm rất tán thưởng Trương Vĩ. Bởi vì Trương Vĩ thật tình cũng vì hiệp hội ngọc thạch tỉnh Minh Dương mà nỗ lực không ít.

-Tư Mã tiên sinh, rất không được rồi, người này lai lịch không nhỏ, sợ rằng tôi không xử lý được.

Tôn quản lý cười khổ, chậm rãi nói ra thân phận của người thanh niên. Chỉ cần một cái thân phận phó hội trưởng hiệp hội ngọc thạch tỉnh Quảng Đông đã không chạm vào được rồi. Huống chi người nọ còn là người ở Trung Bảo Hiệp nữa. Người ở Trung Bảo Hiệp muốn bóp chết một quản lý phân hội ngọc thạch nho nhỏ thì còn muốn đơn giản hơn bóp chết một con kiến à.

Tư Mã Lâm, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân đều nhíu mày, Trương Vĩ cùng Vương Hạo Dân lại càng cảm thấy được uy lực của người thanh niên này hơn. Trung Bảo Hiệp nói một câu, buôn bán của bọn họ lập tức có thể bị đóng cửa.

Tư Mã Lâm không nghĩ nhiều như vậy, Trung Bảo Hiệp không quản được hắn. Nhưng là hắn cũng không muốn nhúng tôi vào chuyện này, vạn nhất làm cho Trương Vĩ bị phiền phức thì trái với ước nguyện ban đầu của hắn rồi. Với lại mặt mũi của Tư Mã Lâm cũng không ảnh hưởng gì tới Trung Bảo Hiệp được.

Lý Dương hơi nhíu lông mày một chút, hắn làm việc ở An Thị càng cảm giác được năng lực của Trung Bảo Hiệp. Ngay cả người ở tổng bộ An Thị cũng không dám đơn giản đắc tội với người của Trung Bảo Hiệp. Tuy rằng người thanh niên này chỉ là bổ nhiệm quản lý hiệp hội ngọc thạch trong Trung Bảo Hiệp, thân phận còn kém trợ lý bên trong Trung Bảo Hiệp một chút, thế nhưng Lý Dương tin tưởng, An Thị cũng tuyệt đối không dám đắc tội với một người như vậy.

-Quên đi.

Qua vài phút sau, Trương Vĩ mới thở dài một hơi, loại chuyện này chỉ có thể nói là không may. Đối phương có địa vị hắn không thể chọc vào được, nháo một chút đối với hắn cũng không có lợi gì, còn có thể nói là không may nữa.

Tôn quản lý vì vậy cũng thở phào một cái nhẹ nhõm, như vậy là hay nhất, hai bên cũng không đắc tội.

-Xôn xao...

Người chung quanh đột nhiên lớn tiếng cả lên. Đám người Lý Dương vội vàng chạy qua xem, người thanh niên kia đã tháo kính mắt xuống. Hắn vẫn mài dọc theo khối đổ thạch, lúc tới sát bên kia, Phỉ Thúy Băng Chủng đột nhiên biến thành một mớ ngọc vỡ hỗn độn, chỉ đơn thuần nhìn những viên ngọc vỡ này mà nói thì nó căn bản không đáng giá bao nhiêu tiền cả.

Lý Dương bước nhanh tới, Trương Vĩ cùng Tư Mã Lâm cũng đều chạy vào bên trong nhìn xe. Thấy Phỉ Thúy Trương Vĩ cùng Tư Mã Lâm nhìn thoáng qua nhau, hai người đột nhiên cùng nở nụ cười.

Tâm tình của Trương Vĩ bây giờ dễ chịu hơn nhiều rồi, khối Phỉ Thúy này giải ra hơn phân nữa là hỏng rồi. Hiện nay xem ra, có thể lấy ra được Băng Chủng đáng giá hay không, chỉ không biết bên trong có bao nhiêu Phỉ Thúy Băng Chủng, nếu như ít mà nói, khối đổ thạch này cũng không khác với hỏng là mấy.

Thiệu Ngọc Cường, cũng là người quản lý nhỏ tuổi của hiệp hội ngọc thạch, lúc này đang ngơ ngác nhìn miếng toái ngọc vừa rơi ra, vẻ mặt không thể tin được. Hắn nhìn kỹ khối mao liêu này rồi, khẳng định bên trong có Phỉ Thúy loại tốt, cho nên mới lấy tiền đoạt mua trước của Trương Vĩ.

Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm phân tích của hắn mà nói, khối đổ thạch này ở bên trong rất có thể là khối Phỉ Thúy Băng Chủng lớn. Cho nên hắn mới không cắt thạch mà lựa chọn mài thạch. Kết quả cũng đúng như hắn đã phân tích, mài một lúc sau, liền lộ ra Phỉ Thúy Băng Chủng.

Nếu như đây là khối Phỉ Thúy Băng Chủng hoàn chỉnh mà nói, giá trị của nó so với khối Băng Chủng mà Lý Dương bán cho An Thị còn cao hơn. Hắn trở thành ngọc vương của ngày hôm nay cũng không phải không có khả năng, nhưng hiện tại đã vỡ hết rồi, không đúng ở đâu đây?

Thiệu Ngọc Cường đột nhiên đeo kính mắt lên lần nữa, đưa đá mài trở thành máy cắt kim loại, quay một bên lập tức trực tiếp cắt xuống. Hắn đã không còn kiên trì mài thạch nữa rồi, mặc kệ có phá hỏng kết cấu của Phỉ Thúy bên trong hay không, hắn cũng phải mở ra xem bên trong có gì.

Thấy Thiệu Ngọc Cường làm như vậy, Lý Dương đột nhiên căng thẳng, chờ khi nhìn thấy vị trí cắt hắn mới thở một ngụm khẩu khí. Thiếu Ngọc Cường không phải cắt ở chính giữa, mà cắt ở bên đầu bên kia Băng Chủng, như vậy mà mở ra chỉ nhìn thấy ngọc vỡ mà thôi.

Người khác không biết, thế nhưng Lý Dương biết rất rõ, khối đổ thạch này giá trị nhất chính là khối nhỏ ở giữa trung tâm, khối nhỏ này chỉ to bằng nửa quả trứng gà mà thôi.

Người chung quanh nghị luận nhiều hơn nữa, một ít người có kinh nghiệm bắt đầu thuyết giảng cho người bên cạnh, nói cái gì mà "Mài được không gọi là được, cắt được mới gọi là được." chính là việc trước mắt mới chính là thực nghiệm chân chính của câu nói này. Rất nhiều người cảm thấy ngon ăn mới bắt đầu đi đổ thạch, cảm giác được chính mình học được rất nhiều điều gì đó.

Rầm!

Khối đổ thạch rất nhanh bị cắt làm hai nửa, mọi người ngẩng cổ cố nhìn vào bên trong.

Thiệu Ngọc Cường vẫn ngơ ngác như cũ, lần này nhìn thấy rõ ràng hơn, bên trong tất cả đều nào ngọc võ. Ngọc thạch như vậy làm thành đồ trang sức mà nói cũng chỉ hơn mười đồng tiền một cái. Cho dù đây là ngọc vỡ Băng Chủng đi nữa, tất cả những khối này cũng không quá một vạn đồng tiền. So sánh với cái giá 55 bỏ ra mua đổ thạch thì không thấm vào đâu.

Trương Vĩ trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, hắn hiện tại ngược lại không còn giận quản lý trẻ tuổi của hiệp hội ngọc thạch này nữa. Nếu không phải có hắn, số tiền này là hắn mất rồi. Nhưng mà có hắn xuất hiện, Trương Vĩ thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải gần đây mình quá đen đủi hay không, đổ thạch mang tới cũng bị hỏng, đổ thạch nhìn thấy cũng thế nốt.

Hai ông chủ vừa mới ra giá ở đây cảm thấy may mắn, may mà thanh niên này không đồng ý bán, nếu không thì bọn họ ném tiền như ném rác rồi.

Thiệu Ngọc Cường đột nhiên lấy nửa khối đổ thạch lớn còn lại đặt ở trên máy cắt kim loại, sau đó tiếp tục cắt khối đổ thạch này ra làm hai. Theo lưỡi đao của máy cắt kim loại chậm rãi đi xuống, thanh âm nghị luận của người chung quanh ngày một nhiều hơn, tất cả đều muốn nhìn xem nó có kết quả gì.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đã xác định Thiệu Ngọc Cường này không có năng lực giống như của mình. Nhưng mà trên phương diện nhìn đổ thạch hắn hơn mình rất nhiều. Chỉ dựa vào nhãn lực có thể nhìn ra nhiều như vậy, đây không phải là người bình thường có khả năng làm được.

Rầm!

Khối đổ thạch được mở ra hai nửa lần nữa, bên trong vẫn chỉ là ngọc vỡ. Lúc này tất cả mọi người đã không còn xem trọng khối đổ thạch nữa, biểu hiện bên ngoài dù tốt mấy, bên trong xấu cũng vô dụng.

Hơn nữa, hiện giờ nhìn xem khối đổ thạch mà nói, nếu bên trong mấy khối đổ thạch này mà còn Phỉ Thúy Băng Chủng mà nói, thì nó cũng khá nhỏ đi, có giá trị được bao nhiêu tiền chứ.

-Tiểu tử, cậu có thể bán khối này cho tôi không, tôi ra giá 10 vạn.

Có người đột nhiên nhảy vào trong, chỉ vào một khối đổ thạch nhỏ hai mặt Băng Chủng nói, một mặt là ngọc vỡ, một mặt là Băng Chủng, có thể đổ thêm một chút nữa.

-Được, cho anh.

Thiệu Ngọc Cường gật đầu, Lý Dương kinh ngạc nhìn hắn một cái. Trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh hỉ, Lý Dương cũng không nghĩ Thiệu Ngọc Cường lại bỏ đi quyết đoán như vậy.

Người nọ xuất ra 10 vạn đồng tiền mặt, trực tiếp ôm khối đổ thạch này đi qua máy giải thạch ở bên cạnh tiếp tục giải. Chỉ cần là băng loại không quá mỏng, hắn có thể thu hồi thành phẩm, quá mỏng mà nói hắn sẽ lỗ tiền rồi.

Lý Dương cùng Tư Mã Lâm lên tiếng kêu gọi, cùng chen vào tận bên trong, chỉ vào hai khối còn lại hỏi:

-Hai khối này anh bán hay không?

-Anh muốn sao?

Thiệu Ngọc Cường ngẩng đầu kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Dương, ngọc vỡ như vậy không có bất kỳ giá trị nào cả. Hắn không rõ vì sao Lý Dương phải đi thua mua phế liệu.

-Đúng!

Lý Dương trực tiếp gật đầu không giải thích gì cả.

Thiệu Ngọc Cường nhìn chằm chằm vào Lý Dương, nhìn đủ 10 giây không phát hiện ra vẻ mặt của Lý Dương có gì khác biệt cả, chậm rãi gật đầu nói:

-Có thể cho anh, hai khối 1 vạn.

Lý Dương cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu nói rằng:

-Được, tôi muốn nó.

1 vạn đồng tiền, đống phế liệu như vậy mà nói cũng không quá đắt. Nhưng mà toàn bộ ngọc vỡ bán ra cũng chỉ có giá trị mấy nghìn đồng. Ngọc vỡ như vậy là hoàn toàn không có giá trị để tiếp tục đổ xuống, cho nên mọi người cảm giác Lý Dương ngớ ngẩn, khẳng định là mệt công vô ích rồi.

Lý Dương xuất ra một tập tiền mặt, trước hoạt động bọn họ đều chuẩn bị một chút tiền mặt, không nhiều lắm, nhưng cũng mấy vạn đồng. Chính là để ứng phó nhìn thấy trúng đổ thạch nào thì mua luôn, mấy nghìn tới trên vạn đồng không đáng để dùng chi phiếu.

Thiệu Ngọc Cường tiếp nhận tập tiền, trực tiếp đưa cho người phía sau mà không cần nhìn. Đồng thời hắn xoay người chuẩn bị rời đi, trên mặt không một chút vẻ khác lạ nào cả, phảng phất như người vừa đổ thạch hỏng không phải là hắn vậy.

Lý Dương nhìn hắn thật sâu, người thanh niên này tuy rằng cuồng vọng tự đại, lại rất cao ngạo, nhưng tâm tính thật ra không tồi, cầm được có thể thả được.

Lý Dương quay lại vẫy tay với Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, tiếp tục đi tới máy giải thạch tiếp theo.

Ông chủ vừa rồi bỏ ra 10 vạn mua một phần ba khối đổ thạch cũng đã giải gần xong rồi. Khối này vốn không lớn lắm, hắn chỉ nhìn một chút xem bề ngoài Băng Chủng này sâu bao nhiêu, giải ra khẳng định sẽ rất thú vị.

Độ dày của bề ngoài Phỉ Thúy Băng Chủng này được lộ ra ngoài, một tầng hơi mỏng, chỉ có vài mm, làm mặt nhẫn cũng không được.

Ông chủ cười khổ một tiếng, thu hồi lại khối Phỉ Thúy Băng Chủng, mười vạn của hắn rốt cuộc cũng lỗ rồi. Chỉ một chút Phỉ Thúy Băng Chủng này không thể gia công làm trang sức bán đi được, gần như không có giá trị gì rồi.

Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt đứng ở bên cạnh Lý Dương kinh ngạc nhìn hắn. Lý Dương tiếp tục muốn giải thạch làm gì chứ. Lúc này hai khối đổ thạch này đã được coi là phế liệu rồi, giải xuống cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Hai người dù rất tin tưởng Lý Dương cũng cho là như vậy.

Nhưng thật ra Thiệu Ngọc Cường kia lại rất có hứng thú đứng ở bên cạnh nhìn Lý Dương.

Lý Dương cần lấy khối đổ thạch ở giữa, khóe miệng vểnh lên cười rất nhỏ. May mắn Thiệu Ngọc Cường cắt đao lệch đi một chút, không lộ ra bảo bối ở bên trong, nếu không sợ rằng nó không phải là của hắn rồi.

Bám vào máy giải thạch, Lý Dương trực tiếp khởi đao, từ một điểm lệch sang một bên mà cắt xuống dưới. Mọi người nhìn thấy còn có người muốn tiếp tục giải khối đổ thạch này, một vài người đang muốn rời đi liền đứng lại nhìn. Nhưng mà người lưu lại toàn là người mới cả, mọi người hiểu việc đã hoàn toàn đánh mất lòng tin với khối đổ thạch này rồi.

Rầm!

Khối đổ thạch nhỏ rất nhanh bị Lý Dương phân ra làm hai, Trịnh Khải Đạt đang định há miệng muốn oán hạn Lý Dương lãng phí thời gian bỗng nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ không nói được câu gì. Cái miệng của hắn mở to đến mức muốn nhét vào cả quả trứng gà cũng được.

Thiệu Ngọc Cường đôi mắt trợn hẳn ra ngoài, lăng lăng nhìn vào mặt phẳng vừa bị cắt ra. Mọi người cũng sững sờ đứng tại chỗ, chỉ có một mình Lý Dương là thanh tỉnh vì hắn biết bên trong có cái gì. Thấy đoàn người chung quanh khiếp sợ, khóe miệng Lý Dương lại vểnh lên thêm vài phần.

-Cực phẩm Lam Tinh Linh.

Qua vài phút sau, Thiệu Ngọc Cường mới chậm rãi hộc ra một câu, kinh hãi vô cùng mà nhìn Lý Dương.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)