← Ch.0103 | Ch.0105 → |
-Cái bát này, có chút kỳ quái.
Lưu Tuyết Tùng chau mày, tỉ mỉ nhìn qua thân bát một chút, giống như với những người khác. Lão ngay từ đầu cũng không nhìn thấy rõ cái bát này có chuyện gì xảy ra.
-Không đúng
Lưu Tuyết Tùng ngày càng nhíu chặt lông mày, Lý Dương cực kỳ bội phục mà nhìn Lưu Tuyết Tùng. Chuyên gia đúng là cấp chuyên gia, Lưu Tuyết Tùng đang chú ý tới một lỗ thủng duy nhất đó chính là cái chân đế của cái bát này.
Trên thực tế Lý Dương đã đánh giá cao Lưu Tuyết Tùng rồi, giả như nếu không phải Lý Dương ngay từ đầu đã đặc biệt lưu ý cái bát đặc biệt này, hơn nữa còn có những lời của Ngô Hiểu Ly vừa nãy. Lưu Tuyết Tùng cũng sẽ không quan sát tỉ mỉ tới như vậy. Mặt ngoài của cái bát này quả thực rất có tính lừa dối đi, những người này đại đa số đều tin tưởng vào cái nhìn đầu tiên của mình, kỳ thực cũng là một loại chủ nghĩa kinh nghiệm mà thôi.
Lý Dương cũng không biết những điều này, hắn cười hỏi:
-Ngài đã nhìn ra sao?
Lưu Tuyết Tùng gật đầu, nhưng vùng lông mày vẫn không có thư giãn xuống, Ngô Hiểu Ly kinh ngạc nhìn ngoại công mình, đang lật đi lật lại cái bát trắng này.
-Kỳ quái, thực sự kỳ quái.
Lưu Tuyết Tùng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc, quay đầu nhìn lại thân bát, càng xem càng thấy hồ đồ.
Lý Dương âm thầm gật đầu, hắn biết, Lưu Tuyết Tùng không có phát hiện ra cái tầng dầu bôi chung quanh bát kia. Màu sắc dịu nhẹ của tầng dầu này thực sự quá giống với bát, hơn nữa không ai nghĩ ra được trên thân bát lại nhiều hơn một tầng mỏng như vậy.
-Ngoại công, người xem thấy cái gì, trước tiên nói cho con nghe một chút đi.
Ngô Hiểu Ly trừng mắt, cũng không nhìn ra cái gì mới cả, nhịn không được mà kéo tay Lưu Tuyết Tùng hỏi.
Lưu Tuyết Tùng quay đầu nhìn ngoại tôn nữ của mình một chút, trầm ngâm, chậm rãi nói rằng:
-Cái bát này thoạt nhìn rất giống như mới, nhưng mà nhìn kỹ lại có hiện tượng cổ lão. Nhìn qua, giống như mới, nhưng cẩn thận cảm nhận lại một chút, lại giống như là rất lâu đời rồi. Cái đồ vật kỳ quái như vậy, ta còn mới gặp lần đầu tiên đó. Còn văn sức phức tạp thế này, cũng không giống như cái gì cả, văn sức như vậy tôi còn chưa nghe qua.
Lưu Tuyết Tùng lắc đầu, rồi mở ra cái chân đế bát, tiếp tục nói rằng:
-Nhưng mà ta trên cơ bản có thể kết luận đó là một kiện cổ vật. Chất của chỗ này không phải là kết quả của thời hiện đại, đã có lịch sử không ít năm rồi. Ta xem là trước cả thời Tống, nhưng là đây là vật gì thì tới bây giờ tôi cũng vẫn còn mơ hồ.
Lưu Tuyết Tùng nói xong cầm cái bát đưa cho Lý Dương, trong mắt toát lên nghi hoặc.
-Ngoại công, người nói thứ này là trước thời Tống sao, nó đúng là một kiện cổ vật.
Đôi mắt Ngô Hiểu Ly mở to, vẻ mặt không thể tin được.
-Hắc hắc, cô bây giờ còn cho rằng tôi lấy cái bát này cố ý gạt cô sao?
Lý Dương tiếp nhận cái bát đắc ý nở nụ cười, cái bát này là thứ tốt, mặt dầu bên trên không ngờ ngay cả Lưu lão cũng không phát hiện ra được, cũng không biết Hà lão có nhìn ra được không.
-Lý Dương, lúc ở sân thượng, anh đã nhìn ra thứ này là đồ cổ sao? Ngươi làm sao mà thấy được.
Ngô Hiểu Ly đột nhiên hỏi Lý Dương, Lý Dương khả năng nhận biết đồ cổ ngọc so với nàng mạnh hơn nhiều thì nàng cũng biết rồi. Dù sao trên phương diện ngọc khí tạo nghệ của Lý Dương làm cho nàng có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp. Nhưng mà Ngô Hiểu Ly không nghĩ tới được trên phương diện đồ sứ này Lý Dương cũng lợi hại hơn chính mình. Ngô Hiểu Ly cẩn thận nhìn lại cái chân đế, cũng phát hiện ra có chút không đúng.
-Rất đơn giản, thứ này tôi nhìn thấy đầu tiên cũng bị lừa rồi. Nhưng sau lại cảm giác có chút gì đó là lạ, lại nhìn thoáng quá, vừa lúc thấy cái chân đế này. Tôi nhận ra cái chân đế này rất cổ, cho nên mới nguyện ý dùng 3 vạn đồng tiền mua xuống, không phải cô nghĩ tôi khờ thật sao?
Lý Dương cười cười, những lời này đương nhiên là giả rồi, một đống đồ lớn như vậy, Lý Dương sao có thể xảo diệu tới mức vừa nhìn thấy đã nhìn thấy chân đế bát chứ. Nhưng mà chuyện đã qua rồi, muốn nghĩ lại cũng không tìm ra được chứng cớ, không tin Lý Dương cũng không có biện pháp gì cả.
Ngô Hiểu Ly nhìn thoáng qua thân bát, lần thứ hai cảm thấy mơ hồ không nhịn được mà hỏi:
-Lý Dương, anh nói một chút, đây là vật gì vậy?
Lý Dương cúi đầu trầm mặc một chút, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nói rằng:
-Tôi đoán rằng, đây có thể là Noãn Bạch Dứu Từ thời Nguyên, chất liệu của nó rất giống.
-Từ đâu nhìn ra được nó là Noãn Bạch Dứu Từ chứ?
Lưu Tuyết Tùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu, thời Nguyên thì có vẻ giống nhưng mà nói là Noãn Bạch Dứu Từ thì lão có chút hoài nghi.
-Lưu lão người xem ở đây đi, tôi lúc tới tay rồi mới phát hiện ra. Nơi này rõ ràng không phải là một tầng mỏng của đồ sứ này, ở sát biên giới còn có thể nhìn thấy một chút bạch dứu. Căn cứ từ niên kỷ của chất liệu, cái này cũng chỉ có thể là Noãn Bạch Dứu rồi.
Lý Dương cầm cái bát đưa tới trước mặt Lưu lão, mang cho Lưu lão một cái kính lúp, tỉ mỉ coi kỹ có thể nhìn thấy một chút Bạch Dứu hiện ra, thật không biết làm thế nào Lý Dương phát hiện được khác biệt ở chỗ này.
-Không sai, thật là Bạch Dứu, nếu như là Noãn Bạch Dứu mà nói, cái bát này cậu lời to rồi, mua ba vạn, bán ba mươi vạn cũng không tồi.
Lưu lão thở dài một hơi, chậm rãi mà nói, đồng thời rất phức tạp nhìn Lý Dương. Lão không phải đang suy nghĩ giá trị của cái bát này, mà là đang suy nghĩ tới năng lực của Lý Dương. Nếu như là người khác cho rằng Lý Dương may mắn mới có thể phát hiện ra bí mật của cái bát này. Lưu lão tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, làm một người lâu năm trong giới đồ cổ, lão phi thường hiểu một điều, may mắn cũng được dựa trên cơ sở năng lực mới có được.
Lý Dương trước mắt này, cư nhiên có năng lực đồ cổ không thua gì lão, thậm chí còn có thể nói, đã vượt lên trước lão rồi, cũng rất khó tin đi.
Nghĩ tới một tiểu tử còn trẻ tuổi như vậy đã mạnh hơn mình rồi. Lưu lão thật có cảm giác nản lòng thoái chí. Nhưng mà lại nghĩ tới người như Lý Dương cả nghìn năm mới có một thì liền trở lại bình thường. Đồng thời Lưu lão càng bội phục lão Hà, lão Hà không chỉ có con mắt nhìn đồ vật lợi hại, mà nhìn người cũng rất lợi hại đi.
-Tôi cũng là vận khí tốt, cũng may có mắt thần, lại có tâm nhãn.
Nghe Lưu Tuyết Tùng nói như thế, Lý Dương lập tức trở nên khiêm tốn, Ngô Hiểu Ly lúc biết được cái bát này của Lý Dương quả thực là đồ cổ, thì ngày càng ngây dại.
-Ha ha, loại vậy khí này người thường cũng khó có thể có được.
Lưu Tuyết Tùng cười lớn một tiếng, không dây dưa ở vấn đề này nữa, trong lòng lão hiểu là được rồi.
Ngô Hiểu Ly trong lòng lúc này cũng trăm tư vị, từ biểu hiện của Lý Dương mà xem, trên phương diện đồ sứ hắn không chỉ vượt qua mình, thậm chí còn vượt lên rất xa nữa. Ngọc khí, đồ sứ, bản thân cũng không lại Lý Dương, ngẫm lại những cái khác nàng cũng không có một chút tự tin nào. Thật không biết Lý Dương này là quái thai gì vậy, có lẽ Lý Dương là thiên tài bên trong thiên tài của giới đồ cổ đi.
-Ngoại công, con có chút khó chịu, về phòng trước đã.
Ngô Hiểu Ly đột nhiên nói một câu sau đó cũng không chào hỏi Lý Dương mà quay đầu chạy lên tầng hai.
Đối với Lý Dương, Ngô Hiểu Ly lúc này có một loại cảm giác triệt đổ vô lực. Điều này làm cho nàng rất là uể oải, kiêu ngạo của nàng bị đả kích lần lượt. Bản năng của nàng tuyển chọn né tránh, nàng muốn tránh xa Lý Dương, để giảm đi cái áp lực này trong lòng.
-Hài tử này! ~ Lưu Tuyết Tùng cười khổ lắc đầu, đối với tâm tư của Ngô Hiểu Ly lão biết rõ, lão vừa rồi cũng có cảm giác này. Nhưng mà cũng không có mạnh như của Ngô Hiểu Ly.
-Không có việc gì, Hiểu Ly tính tình rộng rãi, tin tưởng rất nhanh có thể khôi phục lại.
Lý Dương vừa cười vừa nói, Ngô Hiểu Ly vì sao đột nhiên rời đi, Lý Dương cũng có chút cảm giác.
-Ừ, tiểu Lý, sau này nhờ cậu chiếu cố cho hài tử này nhiều hơn, nữ hài còn nhỏ đã bị nuông chiều hư rồi.
-Ngài yên tâm, tôi sẽ làm, công ty còn một số việc, tôi cũng phải trở về đây, hôm nào sẽ trở lại bái phỏng ngài.
Lý Dương hơi hạ thấp người, thời gian đã nhanh tới bữa trưa rồi. Nếu tiếp tục lưu lại đây cũng sợ phải ăn rồi, Lý Dương hiện giờ cũng không muốn ở lại.
Lưu Tuyết Tùng sau khi nói hai ba câu giữ lại, liền đồng ý để Lý Dương rời đi. Dục tốc bất đạt, lão cũng không muốn cho Lý Dương nhìn ra tâm ý khi muốn lưu hắn lại.
Lúc trở lại, Lý Dương lái xe, Lưu Cương ngồi ở vị trí phó lái không ngừng loay hoay cái Noãn Lô. Noãn Lô là không tồi, chỉ tiếc trong tay Lưu Cương cũng chỉ là một món đồ chơi phổ thông.
-Lý ca, tôi nghĩ Hiểu Lỵ cũng không tồi à.
Lúc đi ngang qua một đoạn đèn đỏ, Lưu Cương đột nhiên nói với Lý Dương một câu. Lý Dương kinh ngạc nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn nói như vậy.
-Ngày hôm nay ý tứ của Lưu lão gia tử rất rõ ràng rồi. Lão muốn cho ngươi làm cháu rể lão. Mà chuyện này Hiểu Lỵ căn bản không có ý phản đối đi. Hơn nữa mấy ngày nay tôi cũng có thể nhìn ra được, Hiểu Lỵ có tình cảm với anh rất sâu đậm.
Lưu Cương quay đầu nhìn Lý Dương chậm rãi nói rằng. Ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy, trên cơ bản mọi người đều nhìn ra Ngô Hiểu Ly rất tốt với Lý Dương.
-Anh từ lúc nào đã biến thành chuyên gia chuyện tình cảm vậy?
Lý Dương cười cười, đèn xanh đã bật lên, hắn nhấn chân ga phóng nhanh tới phía trước.
Lưu Cương lắc đầu, lại nói:
-Không phải là biến thành chuyên gia trong chuyện tình cảm, tất cả mọi người đều biết, anh thực không biết sao.
Lưu Cương vừa nói như thế, Lý Dương đột nhiên trầm mặt xuống, đồng thời dừng xe ở ven đường, nằm trên ghế không nói câu gì.
Vài phút sau, Lý Dương mới nói với Lưu Cương rằng:
-Anh sai rồi, kỳ thực những việc này tôi đã sớm biết, đã sớm hiểu rồi.
-Vậy hôm nay vì sao anh lại muốn cự tuyệt, lẽ nào anh không thích cô ấy?
Lưu Cương nghi hoặc nhìn Lý Dương.
Lý Dương thở dài lắc đầu nói:
-Không có, tôi rất thích cô ấy, nhưng trong lòng tôi còn một nữ nhân khác.
Lúc nói những lời này, Lý Dương nghĩ tới gương mặt thanh thuần của Vương Giai Giai. Đã hơn một tháng không có liên hệ với Vương Giai Giai rồi, điện thoại cũng tắt máy, trên mạng cũng không lên, cũng không biết nàng đã đi đâu, thật là làm cho Lý Dương có chút lo lắng.
-Một người phụ nữ khác, anh rất yêu cô ấy sao?
Lưu Cương hỏi lại.
Lý Dương bỗng nhiên sửng sốt, Vương Giai Giai vẫn ở trong lòng hắn là không sai. Nhưng có phải hắn thích cô ấy hay không thực sự không rõ ràng lắm. Hai người chỉ gặp qua vài lần ở bệnh viện, sau đó là liên hệ online. Lý Dương cũng không biết, có phải hắn đã yêu Vương Giai Giai hay không nữa.
Lưu Cương lại chăm chú hỏi một câu:
-Tôi đang hỏi anh, anh nói nữ nhân kia và Hiểu Lỵ. Trong lòng anh người nào nặng hơn một chút?
-Người nào nặng hơn một chút sao?
Lý Dương vẻ mặt ngây ngốc càng ngốc hơn, lúc này hắn đang tự hỏi lòng mình, hắn thật ra không có đáp án.
-Quên đi, tự anh xử lý đi, tôi chỉ muốn nói, Hiểu Lỵ đúng là rất tốt với anh, tôi mở cửa xe.
Lưu Cương lắc đầu, thay đổi vị trí với Lý Dương, tình cảm của Lý Dương thì chỉ có hắn mới giải quyết được, không ai có thể giúp hắn. Lưu Cương sở dĩ nói những lời này là nghĩ tới biểu hiện của Ngô Hiểu Ly lúc Lý Dương bị bệnh.
Lưu Cương rõ ràng rất nhớ, lúc đó Ngô Hiểu Lỵ thiếu chút nữa đã phát rồ, mãi tới khi Lý Dương tỉnh lại, đều là Ngô Hiểu Lỵ ở bên cạnh chiếu cố cho hắn, thật đáng tiếc, Lý Dương cũng không hay biết gì.
← Ch. 0103 | Ch. 0105 → |