Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0119

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0119: Cổ Kiếm chi tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


-Đó là cảm giác, đạo lý của cậu? Đạo lý thì ai cũng có thể tuôn ra một đống, nhưng thứ quan trọng là chứng cứ, mấy anh bạn trẻ, các cậu biết được gì?

Hầu lão rất không khách khí chỉ trích Trịnh Khải Đạt, Tô Triển cười khổ một tiếng, Trịnh Khải Đạt là khách lớn ên hắn phải chiêu đãi cho thật tốt, nhưng mà Hầu lão lại là chuyên gia ở đây nên hắn không cần coi trọng Trịnh Khải Đạt làm gì.

-Hầu lão, nói như vậy là ngài có chứng cứ chứng minh ư?

Lý Dương đột nhiên bước tới vài bước rồi nhỏ giọng nói, Lý Dương bình thường rất tôn trọng người khác, nhưng điều kiện để hắn tôn trọng là phải đáng mới được. Hầu lão này có lẽ trình độ rất cao, nhưng mà thái độ thì Lý Dương không thích chút nào, cho dù là không đồng ý với ý kiến của người khác thì cũng không nên chỉ trích như vậy, hơn nữa ông còn khinh thường nói hai người Lý Dương không hề biết gì nữa.

-Tôi đương nhiên là có chứng cứ, đưa kiếm

Hầu lão thản nhiên nhìn thoáng qua Lý Dương, bàn tay ông đưa về phía Trịnh Khải Đạt vì lúc này thanh cổ kiếm đang ở trên tay hắn.

Trịnh Khải Đạt cười khổ một tiếng, Hầu lão này quả thật là quá hẹp hòi, Lý Dương vừa nói như vậy thì ấn tượng của ông ta với hai người lại càng không tốt.

Nếu không phải muốn mở công ty bán đấu giá thì Trịnh Khải Đạt cũng không cần để ý tới Hầu lão, phòng kinh doanh nhà đất và Hầu lão không hề có liên quan gì với nhau, nhưng mà công ty bán đấu giá thì không phải vậy, Hầu lão là chuyên gia trong ngành này, nếu có thể không đắc tội thì cố gắn tận lực tránh đắc tội.

Trịnh Khải Đạt giao thanh kiếm cho Hầu lão, Hầu lão cũng không khách khí, khi nhận kiếm xong hắn liền rút kiếm ra, một thanh kiếm có phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt mọi người.

Căn phòng bên cạnh còn có hai người khác, họ bị sự tranh cãi ở bên này hấp dẫn tới, lúc này họ cũng đang tò mò nhìn chuôi kiếm, nhìn một lát hai người cùng lúc gật đầu, thanh kiếm này quả thật là đồ tốt, hai người đều muốn có được nó.

Lý Dương vừa rồi đã thấy thân kiếm một lần nhưng dùng mắt thường và dùng năng lực đặc thủ để thấy thì có sự khác nhau rất lớn, lúc này khi nhìn thấy thân kiếm Lý Dương không chủ động được có chút lạnh cả người

Trên thân thanh kiếm có hoa văn, được đúc bằng thép loại tốt, thân kiêm bóng loáng có thể phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn rọi xuống.

Thân kiếm và lưỡi liếm có mặt tiếp xúc rất nhỏ, công nghệ tuyệt đối là loại tốt nhất; từ độ lớn nhỏ của vỏ kiếm và độ mòn của thân kiếm ta có thể thấy được thanh kiếm này đã sử dụng qua nhiều lần, thứ này tuyệt dối là hàng thật không thể nào giả được.

Đương nhiên, nếu có người làm giả thì cũng không thể qua mặt được Lý Dương.

-Nếu cậu đã có hiểu biết về Phương Tịch, thì hẵn cậu cũng biết Phương Tịch tự gọi mình là gì rồi chứ?

Hầu lão vừa nói vừa giơ kiếm lên cẩn thận quan sát, ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhưng thứ hắn thưởng thức là thanh kiếm chứ không phải là Lý Dương.

-Phương Tịch có biệt danh là Thập Tam, sau khi khởi nghĩa được gọi là Thánh Công

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu rồi chậm rãi nói, tri thức về đồ cổ và sự hiểu biết về các danh nhân Hà Lão đã nói cho hắn nghe rất nhiều lần, những kiến thức này Lý Dương vẫn chưa quên.

-Đúng vậy, Phương Tịch còn gọi Là Thánh Công, chuôi kiếm này mặc dù ngắn nhưng chế tạo rất tinh tế, mũi kiếm sắc bén, trên lưỡi kiếm có dấu vết từng đấu qua, những thanh kiếm thời cổ đại phần lớn chỉ dùng để trang trí, người dùng chúng để đánh nhau không nhiều, khởi nghĩa Phương Lạp thất bại, Phương Tịch đã từng cùng người đánh qua, đây chính là lý do thứ nhất

Hầu lão rất không khách khí chỉ trích Lý Dương, thứ mà Hầu lão nói chỉ có thể xem là lý do chứ không thể dùng làm chứng cứ được, Lý Dương lẳng lặng nghe, hắn không đồng ý mà cũng không phản đối gì.

Hầu lão đưa thanh kiếm tới rồi chỉ vào tay cầm thanh kiếm, ông nói:

-Cậu nhìn xem đây là cái gì?

-Đây là một khối ngọc cổ

Lý Dương thản nhiên hồi đáp.

Cổ kiếm cũng có phân chia cấp bậc, bảo kiếm tốt hoặc là người có danh tiếng sử dụng thường được khảm bảo thạch hoặc là ngọc thạch, có loại thậm chí còn dùng vàng để làm thân kiếm. Chuôi kiếm này tuy không làm bằng vàng nhưng trên tay kiếm có khảm một viên ngọc cổ, ở thời cổ đại thì loại ngọc này cũng thuộc hàng quý hiếm, chính vì vậy thanh kiếm này rất có thể là của Phương Tịch.

Khối ngọc được khảm trên thanh cổ kiếm rất không tệ, chất liệu màu xanh trắng, phía ngoài có những đóm nhỏ li ti màu vàng hơi ngâm đen, khối ngọc được điêu khắc thành hình Li Long vô cùng sinh động, chỉ riêng khối ngọc thôi thì đã có giá mấy vạn rồi.

-Chứng cớ của tôi nằm ngay trên khối ngọc này, cậu nhìn kỹ xem, trên nó có khắc chữ gì?

Hầu lão thản nhiên nhìn thoáng qua Lý Dương, trong mắt còn hiện ra một tia khinh miệt.

Vừa rồi Hầu lão chỉ đi dạo ngang qua, không ngờ lại nghe một người thanh niên ở đây bác bỏ một nhận định của hắn, lúc ấy Hầu lão liền nhịn không được đi ra dạy cho người thanh niên này một bài học.

-Chữ?

Lý Dương nghi hoặc nhìn liếc nhìn Hầu lão một cái, khối ngọc Li Long quả thật là có khắc cái gì đó, chỉ tiếc là Lý Dương cũng không biết nó là gì.

-Chữ cổ?

Trịnh Khải Đạt đột nhiên nói một câu, lúc Lý Dương nhìn thì Trịnh Khải Đạt cũng nhân cơ hội nhìn qua, Trịnh Khải Đạt gặp qua nhiều đồ cổ hơn Lý Dương rất nhiều nên hắn nhận ra những hoa văn chạm khắc trên khối ngọc là chữ cổ, nhưng cụ thể là chữ gì thì hắn lại không biết.

-Tuổi lớn thì kinh nghiệm cũng nhiều hơn, đúng vậy, thứ khắc trên này chính là chữ cổ, đây là một loại chữ viết ở thời Hậu Hán, loại chữ này và chữ dùng để viết văn bản có chút khác nhau, người sự dụng không nhiều lắm, đa số là các quan to thời đó mới dùng mà thôi

Hầu lão khẽ hừ một tiếng, rồi nói:

-Hai chữ có nghĩa là "Thánh Công", đây chính là chứng cớ mà tôi phán đoán nó thuộc về Phương Tịch

Hầu lão nói vừa xong, Trịnh Khải Đạt và Tô Triển đều có chút sững sờ, trên thân kiếm có khắc tên khó trách Hầu lão lại khẳng định như vậy, hiện tại Trịnh Khải Đạt đã có chút tin Hầu Lão.

Nghĩ đến việc thanh kiếm này từng do Phương Tịch sử dụng, Trịnh Khải Đạt liền vô cùng sung sướng, nói như vậy thì giá trị của cái chuôi kiếm này sẽ tăng lên, hơn nữa nó lại có liên quan tới người nổi tiếng trong lịch sử, cho dù đưa tới hội đấu giá thì cũng có vô số người tranh giành mua nó.

Mặt khác hai người ở phòng bên cũng gật đầu, hiện tại tất cả mọi người đều tin Hầu lão, nhưng mà họ cũng không có khinh thường Lý Dương, dù sao thì Lý Dương vẫn còn rất trẻ, nói sai cũng là việc bình thường thôi.

Lý Dương mỉm cười nhìn thanh kiếm, người bên cạnh không thể nhìn ra hắn chịu một chút đã kích nào, thái độ của Lý Dương là Hầu lão không vừa lòng.

-Người trẻ tuổi, nếu không hiểu thì đừng có nói lung tung, trở về học nhiều thêm một chút, thật không biết là ai lại dạy ra một đồ dệ cuồng vọng như thế?

Hầu lão nói xong liền trả thanh kiếm lại cho Trịnh Khải Đạt rồi xoay người lại muốn đi.

Nụ cười của Lý Dương nhanh chóng biến mất, khuôn mặt hắn lạnh lại, Hầu lão này nhắm vào hắn còn không nói, không ngờ còn nhắm vào Hà lão, điều này làm cho Lý Dương rất tức giận.

Lưu Cương ở bên cạnh cũng lạnh như băng nhìn Hầu lão, trân mặt còn có chút sát khí, Lưu Cương đã từng giết người, không nói đâu xa, ở Lật Thành đã có hai người bị hắn giết.

-Chờ một chút

Lý Dương đột nhiên gọi Hầu lão lại, Lý Dương kỳ thật vẫn còn do dự, những chứng cứ mà Hầu lão đưa ra Lý Dương không phải không phản bác được. Nhưng mà không phản bác sẽ tăng giá trị cho thanh kiếm này lên, với Trịnh Khải Đạt là có lợi, cho nên Lý Dương vừa rồi vẫn còn do dự.

Nhưng hiện tại, mặc kệ thanh kiếm này có giá bao nhiêu, Lý Dương cũng sẽ không giúp Trịnh Khải Đạt che giấu, hắn phải vạch trần những lý do kia, để cho tên chuyên gia ngạo mạn này phải trả giá dắc.

-Hầu lão, tôi không đồng ý những gì ông nói

Lý Dương lại cười, nhưng lần này nụ cười đã lạnh như băng, hắn đi tới cầm lấy thanh kiếm của Trịnh Khải Đạt.

-Không thể dạy được

Hầu lão tức giận nói:

-Chứng cứ đã chính xác như vậy mà còn nghi ngờ, tôi nghi ngờ người này có ý đồ xấu, Tô Triển, đuổi người này ra ngoài

-Hầu lão, ngài đừng nóng giận, tôi sẽ khuyên nhủ Lý tiên sinh

Tô Triển đột nhiên sửng sốt, hắn vội vàng tiến lên an ủi Hầu lão, lúc này Tô Triển đang rất đau đầu, Hầu Lão hắn không thể đắc tội, mà Lý Dương là khách hàng, hơn nữa còn là khách hàng lớn, hắn cũng không thể dăc tội.

Trịnh Khải Đạt có chút sửng sốt, sau đó lại cười lạnh nhìn Hầu lão, hắn không uốn dắc tội vị chuyên gia này nhưng mà người ta lại không cho hắn chút mặt mũi nào, không ngờ dám đuổi Lý Dương đi. Lý Dương là người hắn mang đến, việc này không khác nào tát hắn một cái, Trịnh Khải Đạt đã định phản kích lại. Tuy rằng Trịnh Khải Đạt không tính là gì, nhưng dù sao hắn cũng là khác VIP, lúc cần thiết thỉ có thể tìm giám đốc của họ để nói chuyện.

-Lý tiên sinh, ngài xem ngài có nên xin lỗi Hầu lão không?

Tô Triển rất nhanh đi đến trước mặt Lý Dương rồi khẩn trương nhìn hắn, nếu việc cứ thề thì hắn thật sự phải đuổi Lý Dương đi, chuyên gia của công ty và khách thì hắn chỉ có thể chọn chuyên gia mà thôi. Đắc tội một khách quen cùng lắm là bị mắng nhưng đắc tội chuyên gia thì sau này hắn rất khó sống.

-Tô quản lí, tôi chẳng có gì sai cả, ta nói không đồng ý với lời của Hầu lão là có lý do, hơn nữa, tôi cũng có chứng cứ chứng minh thanh kiếm này không phải của Phương Tịch

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, tính cách của Lý Dương từ trước tới nay đều là người không phạm ta ta không phạm người, 616 không phải hôm nay Hầu lão gây sự hơn nữa còn nói tới Hà lão thì Lý Dương cũng không đối chọi gay gắt tới vậy.

-Tốt, tôi xem cậu có chứng cớ gì

Hầu lão giận dữ cười, lúc này Lý Dương trong mắt hắn đã biến thành một người không biết sống chết, nếu Lý Dương nói không được gì thì hắn sẽ cho Tô Triển lập tức đuổi ra ngoài.

-Chứng cớ của tôi cũng chính là khối ngọc Li Long này

Lý Dương lấy thanh kiếm ra rồi chỉ vào khối ngọc, Hầu lão hơi sửng sốt, sự tức giận trên mặt lại tăng lên.

Hai người khách phòng bên cũng lắc đầuhọ cho rằng Lý Dương cố tình gây sự, cố ý đối nghịch với Hầu lão, khối ngọc này rõ ràng là khắc hai chữ Phương Tịch, làm sao có thể dùng nó để nói nó không phải là của Phương Tịch được chứ.

Lý Dương không để ý tới Hầu lão đang tức giận mà chậm rãi nói:

-Thanh kiếm này quả thật là cổ kiếm từ thời Bắc Tống, nhưng mà khối ngọc này lại có sau thời đó, lúc đó Phương Tịch đã chết từ lâu, sao có thể nói chuôi kiếm này là hắn từng sùng được, hơn có ai lại tự khắc tên của mình lên kiếm đâu?

*****

-Cái gì, có từ thời kỳ sau?

Trịnh Khải Đạt vội tiến lên cẩn thận quan sát, thanh kiếm này sở dĩ có giá cao khi nó đầy đủ, nếu như thanh kiếm và viên ngọc không cùng một bộ thì giá sẽ giảm mạnh, tới lúc đó hắn sẽ lỗ lớn.

Hai người khách kia cũng tới xem nhưng đều không nhìn ra cái gì, mặt ngoài khối ngọc rất thuần khiết, không hề có dấu hiệu mới được thêm vào.

Mọi người ngẩn đầu lên tiếc nuối nhìn Lý Dương.

Tô Triển tuy không phải chuyên gia nhưng đã ở Quang Vinh bảo trai hơn mười năm nên cũng có nhãn lực nhất định, hắn thấy khối ngọc và thanh kiếm là một thể, hắn tự cho rằng dù sao thì nhãn lực của mình cũng hơn Lý Dương, Lý Dương bây giờ được bao nhiêu tuổi chứ.

-Nực cười, còn gì thì nói luôn đi? Cậu mới bao nhiêu tuổi, có tư cách gì mà mạnh miệng

Hầu lão căn bản không thèm nhìn, hắn đối với nhãn lực của mình rất tin tưởng, hơn nữa từ đầu hắn cũng không tin Lý Dương có thể lấy được chứng cứ gì ra. Cho nên khi Lý Dương vừa nói hắn lập tức nhạo bán Lý Dương ngay, theo hắn thì cái gọi là chứng cứ của Lý Dương là một thứ vô cùng buồn cười, căn bản không thể nào tin được.

Thái độ khinh thường của Hầu lão làm Lý Dương vô cùng tức giận, Lý Dương lạnh lùng nhìn hầu lão rồi từ trong túi tiền móc ra một vật, thứ này hắn mới có được từ hôm qua, không ngờ là hôm nay đã có thể dùng tới.

-Tôi có tư cách gì? Đây là tư cách của tôi, tôi thừa nhận ở phưng diện chữ cổ tôi không bằng ông nhưng ở phương diện cổ ngọc thì ông không thể nào so với tôi được

Lý Dương nói làm Hầu lão càng khó nhìn, hắn đã muốn bùn nổ rồi, giấy chứng nhận của Lý Dương hắn không thèm liếc nhìn một cái nào.

Tô Triển vội vàng cầm lấy tấm giấy xác nhận của Lý Dương, trong lòng thì đang tính toán làm thế nào để đuổi Lý Dương ra, hiện tại Lý Dương đã triệt để đắc tội Hầu lão, đặc biệt câu cuồi cùng có tính khiêu khích rất mạnh, Hầu lão có thể chịu được mới lạ.

-Lý tiên sinh, ách...

Tô Triển đang muốn nói gì với Lý Dương thì cả người giống như trúng tà đứng yên ở đó, ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

Thái độ của Tô Triển làm cho Trịnh Khải Đạt và hai người khách phòng bên hiếu kỳ tới gần xem thứ được ghi trong tờ giấy.

Ngay sau đó, Trịnh Khải Đạt cũng sửng sờ, sắc mặt cũng y như Tô Triển.

Hắn và Tô Triển khác nhau, hắn hiểu rất rõ Lý Dương, lần này là lần đầu Lý Dương đến Bắc Kinh, hơn nữa chỉ mới đến từ tối qua, từ khi nào hắn trở thành chuyên gia cổ ngọc của viện bảo tàng Cố Cung thế này?

Sắc mặt của hai người khách phòng bên cũng không khác là bao, hơn nữa họ còn sợ hãi liếc mắt nhìn Lý Dương một cái.

Thái độ của bốn người làm Hầu lão quan tâm, mấy tên nhân viên xung quanh đều tò mò nhưng họ không dám tiến lên xem nên chỉ có thể thầm đoán trong lòng mà thôi.

-Không có khả năng, điều này không thể xảy ra, nó nhất định là giả

Hầu lão rốt cục cũng thấy nội dung bên trong, hắn so với người khác còn khiếp sợ hơn.

Vui đùa gì thế, viên bảo tàng Cố Cung làm gì có một chuyên gia trẻ tuổi như thế? Huống chi chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung hắn biết gần như mọi người, că bản là không có ai như Lý Dương.

-Không ngờ cậu dám giả mạo giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung? Tô Triển, không thể để hắn đi, nhanh báo cảnh sát, tôi nghi ngờ người này có mục đích khác

Nét mặt của Hầu lão hung tợn hẳn lên, Tô Triển có chút sửng sốt rồi mất tự nhiên lui ra phía sau. Hắn lựa chọn tin tưởng Hầu lão, viện bảo tàng Cố Cung đều là những ông lão hơn bảy mươi, tuyệt đối không có người trẽ tuổi như Lý Dương vậy, hơn nữa bọn ở lầu ba của họ còn có một người là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung.

Ngay cả Trịnh Khải Đạt cũng nghi ngờ nhìn Ly Dương, hắn cũng nghi ngờ tấm giấy này là giả, cho dù Lý Dương thực sự có trình độ này nhưng hắn chưa bao giờ làm qua công việc của môt chuyên gia, đây lại là giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung, nó cũng không rẽ tiền như giấy chứng nhận của hiệp hội châu báu.

-Giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung dễ tạo như vậy sao? Các người có thể nhìn kỹ xem nó có giả hay không, hoặc là trực tiếp tìm người kiểm tra cũng được, cho dù giấy chứng nhận có thể giả nhưng mã số trên đó hẵn là không thể giả tạo được phải không?

Lý Dương cười lạnh lắc đầu, giấy chứng nhận này là Hà lão đưa cho hắn, tuyệt đối không có khả năng giả tạo, hơn nữa công việc của chuyên gia Lý Dương quả thật là đã làm qua một lần.

-Lý tiên sinh đã nói vậy thì Hầu lão đừng vội tức giận, chờ tôi đi nghiệm chứng, một lát sẽ có kết quả ngay thôi mà

Tô Triển liên tục gật đầu, thái độ của Lý Dương làm cho hắn có chút hoài nghi, Lý Dương vô cùng tin tưởng vào mình, chẳng lẽ hắn thật sự là người của viện bảo tàng Cố Cung? Nhưng mà giấy chứng nhận này là thật hay giả thì hắn cũng không dám tự mình làm chủ, nếu là giả thì cùng lắm Lý Dương chỉ lên đồn công an một chuyến, nếu như nó mà là thật thì đắc tội với một chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung còn khó sống hơn đắc tội Hầu lão nhiều.

Tô Triển nói xong liền vội vả đi khỏi, nghiệm chứng kỳ thật rất dễ dàng, trên lầu ba có một chuyên gia cũa viện bảo tàng Cố Cung, tìm ông ta là biết ngay thôi.

-Lý Dương, nói thực đi, cậu thật sự có là chuyên gia hay không?

Tô Triển rời đi, Trịnh Khải Đạt liền lặng lẽ tới bên cạnh Lý Dương rồi nhỏ giọng hỏi, giấy chứng nhận kia cũng quá dọa người rồi, chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, là chuyên gia cấp quốc gia đó.

-Tôi cần giả mạo sao? Kỳ thật trước dó tôi cũng không biết, thứ này là Hà lão chuẩn bị cho tôi, tối hôm qua vừa mới tới tay

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu rồi trả lời, vừa nghe thứ này là do Hà lão chuẩn bị thì sắc mặt Trịnh Khải Đạt lập tức thay đổi, từ nghi ngờ liền chuyển sang tin tưởng. Đồng thời Trịnh Khải Đạt còn liếc nhìn Hầu lão một cái, nếu như biết trước Lý Dương còn có một thân phận như vậy thì hắn cần gì phải sợ Hầu lão, cái danh chuyên gia này của Lý Dương còn lợi hại hơn người tự phong là chuyên gia như Hầu lão nhiều.

Một hồi nữa phải đề nghị trách phạt Hầu lão khinh người quá dáng này mới được, hắn biết Quang Vinh Bảo Trai sẽ không dám đắc tội người của Cô Cung. Lý Dương có thân phận chuyên gia thì không khác gì người của viện bào tàng, đến lúc đó cho dù Lý Dương không truy cứu thì chỉ sợ người của viện bảo tàng Cố Cung cũng sẽ truy cứu.

Không đến năm phút đồng hồ, Tô Triển đã vội chạy trở vè, trên trán của Tô Triển còn đang lắm tắm mồ hôi, hắn quá khiếp sợ rồi, thân phận chuyên gia của Lý Dương không ngờ lại là thật. Lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu ra tên của lý Dương tại sao lại quen thuộc như vậy, trước đó không lâu chuyện Lý Dương tỏ sáng ở Nam Dương đã truyền tới Bắc Kinh, tin tức này Tô Triển cũng có nghe thấy.

-Thế nào?

Vẽ mặt của Tô Triển làm cho Hầu lão có một dự cảm xấu nên ông vội vàng hỏi, Tô Triển cũng không quay đầu lại trả lời mà tiếp tục đón tiếp một ông lão đi xuống.

-Liễu lão, sao ngài cũng xuống đây?

Nhìn thấy ông lão này, Hầu lão ngay lập tức cười nịn nọt rồi cúi đầu chào hỏi.

-Lão Hầu, sao ông lại ở đây?

Liễu lão kinh ngạc liếc mắt nhìn Hầu lão một cái, ông lão này cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đến đây chỉ là để gặp Lý Dương thôi.

-Một hồi nói tiếp

Liễu lão đột nhiên khoát tay rồi nhìn mấy người trước mặt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên người Lý Dương.

-Cậu chính là Lý Dương? Người đầu tiên nhận ra Tử Cương Ngọc bị làm giả? Đồ đệ của Hà lão?

Liễu lão cẩn thận đánh giá Lý Dương, chuyện viện bảo tàng Cố Cung xuất hiện một chuyên gia trẻ tuồi hắn cũng biết, hắn còn cùng vài người bạn thảo luận vài lần về Lý Dương. Nhưng mà Lý Dương có thể nhận ra được chiếc vòng Cương Ngọc là giả trong khi bọn họ không phát hiện ra, lại là đệ tử củaHà lão nên tuy bọn họ có nghi ngờ nhưng không có hành động gì, bọn họ chỉ muốn âm thầm tìm hiều xem người thanh niên này rốt cuộc là người như thế nào.

Cho nên, khi Tô Triển Tìm hắn để xác nhận thì hắn không cần thăm dò mã số mà trức tiếp chạy xuống tìm Lý Dương.

Sắc mặt của Hầu lão trong nháy mắt trắng bệch, việc Lý Dương nhận ra vòng giả Cương Ngọc không quan trọng, quan trọng là câu cuối cùng của Liễu lão.

Có thể được Liễu lão gọi là Hà lão thì chỉ có một, người này trong giới đồ cổ có danh tiếng rất lớn, hơn nữa còn có quyền thế tuyệt đối, nếu người thanh niên này thật sự là đồ đệ cũa Hà lão thì sẽ rất phiền phức.

Hai người khách hàng ở phòng bên cũng khiếp sợ nhìn Lý Dương, Hà lão là ai bọn họ không biết, nhưng mà chuyện vòng cổ giả Cương Ngọc bọn hắn lại biết. Chuyện này có thể là chuyện lớn nhất trong giới đồ cổ những năm gần đây, là người ham mê đồ cổ nên việc này bọn họ cũng đã nghe nói.

Chỉ là bọn hắn lại không ngờ người trẻ tuổi trước mặt này lại là diễn viên chính của việc đó, người gọi là Lý Dương này thật đáng sợ

-Chào ngài, tôi chính là Lý Dương

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời cũng hơi khom người chào, cảm giác mà Liễu lão mang cho Lý Dương rất khác so với Hầu lão, khuôn mặt đầy tang thương mang theo sự hiền lành của Liễu lão làm cho Lý Dương vừa nhìn thấy là biết ngay ông là một người đức cao vọng trọng.

-Tốt, thật sự là rất trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Lý Dương, cậu rất không tệ

Liễu lão mỉm cười gật gật đầu, tuổi tác của Lý Dương làm hắn rất giật mình, vốn nghe nói Lý Dương còn rất trẻ nhưng hắn vẫn cho là dù trẻ thế nào đi nữa thì cũng hơn ba mươi, không ngờ bộ dáng của Lý Dương chỉ là mới hơn ba mươi, người như vậy phần lớn vẫn còn đang học tập, ai mà ngờ lại có người làm tới chức chuyên gia như Lý Dương.

-Ngài quá khen, tôi chỉ mới vào nghề mà thôi, vẫn còn phài nhờ vào các bậc tiền bối chỉ dạy nhiều

Lý Dương vội vàng lắc đầu, lời hắn nói đều là bọn người Trịnh Khải Đạt trợn mắt nhìn hắn, đã là chuyên gia thì cũng bớt khiêm tốn lại một chút chứ, nêu cậu mà mới vào nghề thì bọn tôi là cái gì?

*****

-Cậu nhóc biết khiêm tốn là rất tốt

Liễu lão gật gật đầu, ấn tượng về Lý Dương của hắn rất tốt, nhưng mà năng lực của Lý Dương thế nào thì hắn có chút nghi ngờ, thật sự là Lý Dương còn rất trẻ, với tuổi tác này mà muốn người khác không nghi ngờ là điều rất khó.

Lý Dương cười khổ một tiếng, hắn đã hai mươi lăm tuổi lại bị Liễu lão gọi là cậu nhóc, nhưng mà với tuổi tác của Liễu lão thì gọi vậy lại rất chính xác.

-Liễu lão, chào ngài, có thể thấy ngài là vinh hạnh của tôi, đây là thanh cổ kiếm mà tôi mới mua, nhưng mà Lý lão đệ và Hầu lão đang tranh luận về nó, ngài có thể giúp chúng tôi được không?

Trịnh Khải Đạt đột nhiên khôm người chào hỏi rồi nói, sắc mặt Hầu lão càng thêm trắng, Lý Dương thật sự là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, vì việc này hắn đã có chút nhgi ngờ vì nhận định của mình rồi.

-Là như thế nào?

Liễu lão nghi hoặc nhìn thoáng qua Tô Triển, Tô Triển cười khổ một tiếng rồi tiến lên giải thích một lần. Tô Triển nói mọi thứ, trước mặt Liễu lão hắn không dám nói bừa, đắc tôi Hầu lão tuy rằng không tốt nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn nhưng đắc tội Liễu lão thì lại khác, chỉ cần một câu nói thôi là hắn ngay lập tức phải cuốn gói rồi đi.

-Thì ra là vậy, để tôi xem một chút

Nghe xong Tổ Triển kể lại xong, Liễu lão thản nhiên liếc nhìn Hầu lão một cái, ông chỉ có ấn tượng bình thường với Hầu lão, Lý Dương tuy rằng tuổi trẻ nhưng lại là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, dựa trên cảm tình thì tất nhiên hắn sẽ nghiên về Lý Dương.

Trịnh Khải Đạt vội vàng tiến lên đưa cổ kiếm qua, nhưng mà kiếm thì đã được đút vào vỏ, cổ kiếm dù dao cũng là vũ khí, nếu làm bị thương Liễu lão thì hắn không gánh nổi trách nhiệm.

Dù sao thứ mà mọi người quan tâm hiện nay chính là khối Li Long Ngọc thôi, không cần nhìn thân kiếm cũng không sao.

Liễu lão cẩn thận nhìn kiếm, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại lắc đầu. Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Liễu lão, bọn họ muôn biết Liễu lão dánh giá như thế nào, cuối cùng là Lý Dương đúng hay là bọn họ đúng.

-Thanh kiếm này quả thật là kiếm từ thời Bắc Tống, nhưng nếu chỉ dựa vào hai chữ "Thánh Công" khắc trên khối Li Long Ngọc mà khẳng định đây là của Phương Tịch thì lại không đúng.

Liễu lão chậm rãi nói, mọi người đều tập tung nghe, nhưng mà Liễu lão nói làm bọn họ rất không hài lòng, thứ mà bọn họ quan tâm hiện nay chính là khối ngọc này và thanh kiếm có phải là một bộ hay không, vần đề nó có là của Phương Tịch hay không họ cũng chẳng thèm để ý.

Hầu lão là người căn thẳng nhất, nếu hắn đúng thì hắn và Lý Dương tranh luận không có xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn thua, thì không những mặt mũi mà ngay cả danh vọng mấy chục năm qua của hắn cũng mất hết.

-Ngài nói rất đúng, nhưng mà ngày thấy khối ngọc và thanh kiếm là có ngay từ đầu phải không?

Tô Triển vội vàng gật đầu rồi nhìn Liễu lão hỏi.

-Khẳng định là không phải, khối ngọc này tuy là từ thời Tống nhưng không phải Bắc Tống mà là Nam Tống, thời gian cách nhau tới vài chục năm, hai thứ này tuyệt đối không phải là cùng một bộ.

Liễu lão lắc lắc đầu, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Dương, sắc mặt Hầu lão trong nháy mắt biến thành xám xịt.

Lý Dương bội phục nhìn thoáng qua Liễu lão, hắn biết khối ngọc và thanh kiếm không phải là một cặp vì trong hình ảnh lập thể, số lỗ trên khối ngọc ít hơn một cái so với thanh kiếm, chính vì vậy hắn mới biết được, mà Liễu lão thì lại dựa vào ánh mắt của mình là có thể thấy được sự khác nhau. Trong lịch sữ thì cách nhau vài chục năm không tính là gì, đây chính là một trong những nguyên nhân mà bọn người Tô Triển nhìn sai.

-Vì cái gì? Ngài vì cái gì nói khối ngọc này có từ thời Nam Tống?

Hầu lão nhịn không được hỏi một câu, Liễu lão nói như vậy không khác nào phán hắn thua trong cuộc tranh luận với Lý Dương.

-Ông nghi ngờ tôi nói thế là cố ý giúp Lý Dương phải không?

Sắc mặt Liễu lão trầm xuống.

-Không, ngài đức cao vọng torng, chúng tôi sao dám nghi ngờ ngài, chúng tôi chỉ muốn học tập một chút kiếm thức mà thôi

Hầu lão lập tức lắc đầu, trong lòng hắn quả thật có nghi ngờ, nhưng mà dù có nghi ngờ thì hắn cũng không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận thì từ đây về sau hắn không thể làm việc ở Vinh Quang Bảo Trai được nữa.

-Kỳ thật cũng rất đơn giản, tạo hình của khối Li Long này không đúng, Li Long này không có sừng, mọi người có chú ý hay không, trên đầu của con Li Long này có hai điểm nhô ra, tuy không phải sừng, nhưng rất giống

Liễu lão vừa nói vậy thì mọi người liền bu lại xem, ngay cả Lý Dương cũng nhịn không được nhìn thoáng qua. Quả nhiên là ở trên đầu nó có hai điểm nhô, nếu như dài một chút thì quả thật là nó rất giống sừng.

-Đây là do Nam Tống bị người Mông Cổ đuổi tới phương nam, lúc đó mọi người tìm cách tăng sự phấn chấn, sĩ khí, khôi phục sự huy hoàng của nhà Hán nên một số biểu tượng đã có chút thay đổi. Li long chính là một trong số đó, Li Long có sừng có ý nghĩa là người thời đó hi vọng Li Long biến thành Chân Long, giúp bọn họ đánh đuổi người Mông Cổ, thu hồi những thứ đã mất

Liễu lão nói xong, mọi người đều lộ ra vẽ giật mình, khôn ngờ lời giải thích lại đơn giản như vậy, quả thật là những món đồ cổ ở từng thời có những đặc điểm riêng, chỉ cần biết những đặc điểm này thì việc phân biệt chúng dễ hơn nhiều.

-Liễu lão, có lẽ Phương Tịch cũng muốn biến thành Chân Long, cho nên mới thêm vào hai cái sừng?

Hầu lão vẫn chưa từ bỏ mà hỏi thêm một câu.

Phương Tịch sau khi khởi nghĩa xong liền xưng đế, hắn có cần phải làm như vậy không?

Liễu lão rất không khách khí trừng mắt liếc nhìn Hầu lão một cái, Hầu lão nói vậy thuần túy chỉ là nói bừa, ấn tượng của Liễu lão đối với Hầu lão càng giảm xuống.

Sau khi Liễu lão giải thích mọi người đều đã tin tưởng, hai người khách phòng bên kinh ngạc nhìn Lý Dương, thật không ngờ là Lý Dương tuổi còn trẻ mà lại có trình độ cao như thế.

Nhưng mà khi nghĩ tới việc Lý Dương đã là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung nên bọn họ đã bình tĩnh lại, người ta đã là chuyên gia rồi, có gì mà không thể chứ.

-Tiểu Lý, rất không tệ, không hổ là đồ đệ của Hà lão, nếu không phải là cậu nói ra thì tôi cũng đã xem nhẹ điểm này

Liễu lão tràn đầy khen ngợi nhìn thoáng qua Lý Dương, một chút không giống trên khối ngọc Li Long rất khó có thể thấy được, nếu không phải là có Lý Dương nhắc nhở thì hắn còn tưởng khối ngọc và thanh kiếm làm một cặp nữa đó chứ.

-Ngài quá khen, tôi chỉ may mắn mà thôi

Lý Dương vội vàng lắc đầu rồi cung kính nói, Liễu lão mới thật sự là người đáng bội phục, nếu như hắn không có năng lực đặc thù thì căn bản là hắn không thể nhìn ra cái gì.

-Không kiêu không nóng nảy, rất đáng quý, hai người có rãnh thì tới chỗ tôi ngồi chơi

Liễu lão rất là vừa lòng gật gật đầu, hắn chạy xuống đây một là để xem Lý Dương, hai là để khảo nghiệm Lý Dương một chút, nhưng mà hiện tại thì không cần khảo nghiệm nữa, biểu hiện cửa Lý Dương hôm nay rất tốt, rất có tố chất của một chuyên gia.

Liễu lão rồi khỏi, Tô Triển vội vàng đưa tiễn, Hầu lão thì đứng một bên mặt lúc xanh lúc tránh, hắn không nói câu nào liền phất áo bỏ đi, Lý Dương không khỏi lắc lắc đầu, Hầu lão này quả thật là bụng dạ hẹp hòi.

Trịnh Khải Đạt thì kinh ngạc nhìn Lý Dương, hắn không ngừng lắc đầu, trong lòng hắn không ngừng cảm thán, Lý Dương quả thật là yêu nghiệt.

Trong giới đồ cổ và đổ thạch, Trịnh Khải Đạt chưa gặp qua người nào có thiên phú tốt hơn Lý Dương, người bình thường cho dù từ nhỏ bắt đầu học tri thức về đồ cổ thì cũng không thể đạt được trình độ như Lý Dương bây giờ, chưa nói tới việc Lý Dương chỉ là mới học được có vài tháng mả thôi.

Một lát sau, Tô Triển quay trở lại cung kính trả tấm giấy cho Lý Dương.

-Đáng tiếc, vốn định kiếm một chút nhưng việc hôm nay đã như vậy thì quả thật là bị lỗ rồi

Trịnh Khải Đạt nhún vai, giá trị của thanh cổ kiếm trong tay hắn nhất định sẽ giảm xuống. Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng mọi người đều biết hắn không hề tức giận chút nào.

-Không nhất định, cái chuôi kiếm này dù sao vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa khối Li Long Ngọc kia cũng có từ thời Nam Tống, đem thanh kiếm này làm thành đồ thời Nam Tống thì giá trị cũng không nhỏ đâu

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu rồi nói, Trịnh Khải Đạt hơi hơi sửng sốt, sau đó phá lên cười:

-Cho dù là triều Nam Tống thì thanh kiếm này cũng có giá ít nhất năm mươi vạn, tôi vẫn còn buôn bán lời mà

Bọn người Tô Triển rất bội phục nhìn Lý Dương, Lý Dương nói rất đúng, cái chuôi kiếm này cho dù chỉ lả thời Nam Tống thì cái chuôi kiếm này cũng có giá ít nhất năm mươi vạn, dù sao thì Nam Tống hay là Bắc Tống đều là thời Tống mà thôi.

-Tô quản lí, chúng ta đi lấy hai món đồ kia đi

Lý Dương nói như vậy Trịnh Khải Đạt cũng không để ý, ba thứ hắn đặt ở Vinh Quang Bảo Trai gồm có thanh kiếm này và 2 món đồ sứ cộng lại khoảng chừng một trăm năm mươi vạn.

-Ông chủ Trịnh, Lý tiên sinh, mời theo tôi

Tô Triển lập tức gật đầu trả lời, biểu hiện vửa rồi của Lý Dương đã chinh phục tất cả mọi người.

Hai món đồ sứ kia nằm trong một căn phòng ở lầu hai, trang trì của căn phòng này với căn phòng lúc nãy không khác nhau nhiều lắm, nhưng mà những thứ trong căn phòng này đều là đồ sứ, hơn nữa chỉ có đồ sứ thời Minh Thanh chứ không có những thời khác.

Xem ra mỗi căn phòng đều đặt một loại riêng, không hỗ là cửa hàng đồ cổ lớn nhất cả nước, chỉ nói về qui mô thôi thì đã đủ dể người khác ngưỡng mộ rồi.

Hai người khách hàng kia cũng đi theo Lý Dương, bọn họ rất muốn làm quen với Lý Dương, nhưng lại không biết phải dùng cách nào nên chỉ còn cách đi theo.

Trong phòng có ba nhân viên công tác, khi thấy Tô Triển vào thì họ liền cúi đầu chào, thái độ phục vụ rất tốt.

-Ông chủ Trịnh, những thứ của ngài đều ở trong này, ngài xem một chút coi có phải không

Tô Triển từ trong quầy lấy ra một cái bình và một cái bát, chiếc bát là của quan viên thời Càn Long sử dụng nên làm rất tinh tế, xinh đẹp, cái bình cũng là hàng tinh phẩm khó có.

Thấy hai món đồ này, Trịnh Khải Đạt lập tức chăm chú nhìn, Lý Dương thì âm thầm gật đầu, hai món đồ này quả thật là hàng tinh phẩm, chúng quả thật là xinh đẹp.

Cái bát này giá trị không hề nhỏ, trong ba món đồ thì nó là cái có giá cao nhất-hơn bảy mươi vạn, cái bình chỉ có ba mươi vạn mà thôi, tuy rằng nó lớn hơn so với cái bát nhưng giá trị thì nhỏ hơn rất nhiều.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)