← Ch.0135 | Ch.0137 → |
Ông chủ Ngưu ngơ ngác nhìn Lý Dương, cuối cùng ông cũng nhớ ra Lý Dương là ai.
Cuộc tụ họp ở Nam Dương là một trong bốn sự kiện trọng đại của giới Ngọc Thạch ông chủ Ngưu cũng có tham gia, vô cùng long trọng, năm nay tình hình buôn bán không được suôn sẻ nên ông chủ Ngưu không đi nhưng Phan gia viên có không ít người khác đều đi cùng nhau rất náo nhiệt về kể lại sinh động như thật.
Điều khác biệt lớn nhất của cuộc tụ hội Nam Dương lần này so với những lần trước là xuất hiện hai thanh niên tuyệt đỉnh ngang sức ngang tài, một là Thiệu Ngọc Cường ở Quảng Đông của tập đoàn Thiệu Thị gia đại nghiệp đại, hắn còn xưng vua Phỉ Thúy, sự xuất hiện của hắn không làm cho mọi người hiếu kỳ, điều ngạc nhiên duy nhất là tuổi của hắn, trẻ như vậy mà đã đổ thạch vô cùng lợi hại, không ai dám tưởng tượng thành tựu của hắn sau này sẽ như thế nào.
Còn người thanh niên kia lại làm cho mọi người kinh ngạc vô cùng, đó chính là Lý Dương của hiệp hội Ngọc Thạch, từ quán quân điêu khắc ngọc tới việc vạch trần Tử Cương Ngọc phỏng chế, lại tới Khai Môn Hồng làm Minh Dương xoay chuyển tình hình đổ ra Thủy Tinh Chủng, chỉ trong vài ngày Lý Dương đã nổi tiếng khắp Nam Dương.
Tiếp sau đó Lý Dương lại đổ ra Lam Tinh Linh khiến cho mọi người kinh ngạc từ đống phế liệu trong tay của Thiệu Ngọc Cường, trong nháy mắt tên của Lý Dương đã nổi tiếng khắp giới Ngọc Thạch.
Sau đó không biết tại sao Lý Dương mất tích mất mấy ngày, rồi xuất hiện cái là cùng Thiệu Ngọc Cường lên võ đài thi đấu, hàng nghìn người chứng kiến kết quả của cuộc thi, một xuống một tăng, làm cho Lý Dương chiến thắng hoàn toàn bậc thầy danh tiếng Thiệu Ngọc Cường.
Ngày cuối cùng ở cuộc tụ họp Nam Dương nghe nói Lý Dương lại không xuất hiện nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới thành tích của anh, từ khi bắt đầu tổ chức cuộc tụ họp ở Nam Dương đến nay Lý Dương là người đạt được thành tựu cao nhất trong hoạt động này, và cũng là người nổi tiếng nhất.
Những người xung quanh đều ngơ ngác nhìn Lý Dương, họ không ngờ rằng người mà thiên hạ vẫn đồn lại đang đứng trước mặt họ, hơn nữa người này thực sự trẻ đúng như lời đồn.
-Bố, bố, bên ngoài có rất nhiều người đến rồi".
Cô gái mười tuổi trong tiệm đột nhiên chạy vào sân kêu lên một câu, ông chủ Ngưu mặt đột nhiên biến sắc vội vàng kêu to:
-Mau đóng cửa lại
Cô gái đột nhiên quay người đi, ông chủ Ngưu cũng không kịp trở tay nhưng Lý Dương nhanh chóng dẫn Nhị Căn chạy vào trong, sân này của bọn họ không chứa được nhiều người bây giờ cũng đã có năm sáu mươi người rồi, trong sân đều đứng chật cả rồi, nếu đến thêm những người này sợ trong sân không còn chỗ để đứng.
Đến lúc đó sẽ có người vì chen vào trong tiệm làm ăn mà gây bất kỳ tổn thất gì thì ông chủ Ngưu sẽ phải chịu lỗ lớn.
Qua đi một lúc ông chủ Ngưu mới thở hổn hển chạy về, lúc này lại có mười người xuất hiện ở đây, họ nghe đồn có người giải ra Phỉ Thúy Cao Băng Chủng màu vàng chanh nên đến, nghe nói Lý Dương nổi tiếng khắp Nam Dương cũng có mặt ở đây, bỗng nhiên kích động hẳn lên.
Sau khi biết được khối cao cấp Băng Chủng màu vàng chanh là do Lý Dương giải ra thì mấy người này cảm thán vô cùng. Lý Dương mặc dù tuổi còn trẻ nhưng về trình độ giải thạch thì được gọi là bậc thầy, đặc biệt là anh giải ra khối Cao Băng Chủng màu vàng chanh từ một khối phế liệu.
Khối thạch này có ít nhất một nửa số người ở đây được nhìn qua, Nhị Căn đã bán nhiều lần nhưng không một ai có hứng với khối thạch này. đừng nói một trăm vạn, một vạn thôi họ cũng không thèm mua, khối thạch như vậy chỉ biến Nhị Căn trở thành trò cười cho mọi người.
Một số người tỏ ra hối hận, sớm biết có thể giải ra Cao Băng Chủng màu vàng chanh như thế này thì họ đã mua rồi, một số người lại tỏ ra trách móc, trách Nhị Căn tại sao lại bán đắt như vậy, nếu theo giá thị trường thì họ cũng có thể mua giải thử xem, khối Cao Băng Chủng màu vàng chanh này chẳng phải là của bọn họ rồi.
Còn có một số người lại tỏ ra đố kỵ, đố kỵ một cách ra mặt, may mắn đến với Lý Dương thế là đủ rồi, tại sao ông trời lại bất công thế không để cho họ có được một lần may mắn như thế.
Chỉ có số ít những người rộng rãi tỏ ra ngưỡng mộ Lý Dương, đồng thời còn có chút kính nể, họ hiểu Lý Dương đổ tăng không đơn giản chỉ là may mắn. Người bình thường không thể đủ tự tin mua khối thạch đó với giá một trăm vạn, Lý Dương dám mua chứng tỏ anh chắc chắn đã nắm được phần thắng trong tay, đó chính là thực lực.
Cũng giống như chơi đồ cổ, người hiểu biết có thể nhặt được bảo ngọc từ trong đống rác, người không hiểu biết thì gặp cái gì cũng là rác hết, cho dù bảo ngọc đặt ngay trước mặt nhưng vì không hiểu biết nên bỏ qua.
-Bây giờ anh đổ tăng rồi có giúp tôi trả nợ không?
Nhị Căn đột nhiên kéo vạt áo của Lý Dương, nếu là người khác thì có thể không hỏi trực tiếp như thế nhưng Nhị Căn không hiểu trí lực của cậu chỉ như đứa mười tuổi, không hiểu được những thứ vòng vo, chỉ nhớ được những điều người khác hứa với cậu ta.
-Đúng, bây giờ đổ tăng rồi, số nợ của cậu tôi sẽ giúp trả hết
Lý Dương lăc đầu nhẹ, thực ra khi mua khối thạch này Lý Dương đã hạ quyết tâm giúp đứa trẻ đáng thương này trả nợ. Không nói cái gì khác chỉ riêng khối Cao Băng Chủng màu vàng chanh trước mặt đây đã đáng để Lý Dương nên làm như vậy, nếu không phải do cậu ta chuyển khối thạch đó đến đây thì Lý Dương cũng không thể nhìn ra giá trị của khối thạch này.
-Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.
Nhị Căn nhoẻn miệng cười, nụ cười rất tươi lại chạy qua một bên nhảy nhảy, rất khó có thể tưởng tượng một trí lực như vậy mà nhớ như in số nợ của gia đình trong đầu, lúc nào cũng muốn trả nợ, so với những kẻ tìm cách để quỵt nợ thì còn tốt hơn nhiều.
-Ông chủ Ngưu làm phiền ông nói cho tôi biết tất cả những chủ nợ, ngày mai tôi quay lại đến lúc đó tôi sẽ giúp Nhị Căn trả hết nợ, ngày mai có phiếu nợ nhất định phải đến.
Lý Dương lại cười nói với ông chủ một câu đồng thời lưu lại số điện thoại của mình, bây giờ đã là buổi chiều, bên ngoài mặc dù đã đóng cửa nhưng người đến vẫn ngày càng nhiều, Lý Dương không có ý định tiếp tục ở lại đây.
-Được, được, ta nhất định sẽ thông báo với ngươi.
Ông chủ Ngưu vội vàng gật đầu, ông không hỏi Lý Dương ngày mai có chắc sẽ đến không, đối với người thanh niên trước mặt ông có một sự tín nhiệm bản năng, ông chư Ngưu tin rằng ngày mai nhất định người thanh niên này sẽ tới.
Khi đi ra những người xung quanh vẫn không ngừng bàn tán, khối Phỉ Thúy Cao Băng Chủng màu vàng chanh đã được Trịnh Khải Đạt thu lại, nếu cầm khối Phỉ Thúy này đi trên đường chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Ông chủ Ngưu đi ra mở cửa, cửa mở ra bên ngoài toàn đầu người đen xì làm Lý Dương hết hồn.
Lúc này Lý Dương mới nhận ra hành động ban nãy của ông chủ Ngưu thật sáng suốt, nếu để đám người này đều vào cả thì sợ ngay cả chỗ cho anh đi lúc này cũng không còn.
Cho dù như vậy thì cũng phải mất mấy phút mới thoát ra được đám người này, sau khi bọn Lý Dương đi rồi ông chủ Ngưu phía sau lại than thở một trận.
Ra khỏi con đường này tới tiệm đồ cổ bên cạnh người mới vơi đi một chút, Lý Dương cũng không kìm được cảm xúc đối với sự cuốn hút của Phỉ Thúy đặc biệt là Phỉ Thúy cao cấp, nhưng hôm nay nếu khối Cao Băng Chủng giải ra không phải màu vang chanh thì cũng không thu hút nhiều người như vậy.
-Lý tiên sinh, khối Phỉ Thúy này anh định xử lý thế nào?
Đi được một lúc Tần Dũng đột nhiên hỏi, Tần Dũng và Triệu Dân nhìn Lý Dương với ánh mắt mong chờ, ban nãy Lý Dương đã bán đi khối Can Thanh Chủng, khối này rất có thể Lý Dương cũng sẽ bán đi, hiện tại bọn họ rất muốn có được khối Phỉ Thúy Băng chủng màu vàng chanh này của Lý Dương.
Hai người đều là kinh doanh Ngọc Thạch, mặc dù chủ yếu là ngọc Hòa Điền nhưng cũng có nghiệp vụ về mặt Phỉ Thúy, nếu có thể có được khối Cao Băng Chủng màu vàng chanh thì đối với nghiệp vụ Phỉ Thúy của họ sẽ tăng lên đáng kể, hơn nữa họ rất thích Phỉ Thúy như vậy, làm thành đồ trang sức có thể giữ lại một ít cho mình.
Lý Dương cúi đầu trầm lặng một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nói với Tần Dũng:
-Tần tiên sinh, ngại quá, khối Phỉ Thúy này cho dù muốn bán tôi cũng phải nói trước với An Thị trước, tôi và họ đã ký hiệp ước, Phỉ Thúy cao cấp họ có quyền ưu tiên ra giá.
Nghĩ một lúc Lý Dương quyết định bán khối màu vàng chanh, anh đã có Đế Vương Lục và khối Lam Tinh Linh rồi, khối màu vàng chanh dù sao cũng không phải là sản phẩm cao cấp, nếu là màu vàng chí tôn thì Lý Dương sẽ không do dự mà giữ lại. Màu vàng chanh mặc dù khó kiếm nhưng sau khi có được sản phẩm cao cấp thì khẩu vị của Lý Dương cũng kén chọn hơn rồi, tự mình muốn giữ lại thì chắc chắn đó phải là Phỉ Thúy tốt nhất.
-Như vậy đi, không có gì, Lý tiên sinh, ông nói An Thị Châu Ngọc có quyền ra giá, nếu giá mà An Thị đưa ra không hợp lý chúng tôi sẽ có cơ hội chứ?
Tần Dũng lắc đầu có chút thất vọng, mặc dù miệng nói thế nhưng Tần Dũng không cho rằng họ có thể cạnh tranh với An Thị, An Thị dù sao cũng là đầu xỏ trong lĩnh vực châu ngọc, họ không có cách nào cạnh tranh được.
-Thế này nha, sau khi ăn trưa xong chúng ta sẽ đi An Thị Bắc Kinh xem họ đưa ra mức giá như thế nào, nếu không hợp lý tôi sẽ chuyển cho hai người
Nghĩ một lúc Lý Dương đột nhiên nói, Tần Dũng cười ngạc nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Đi An Thị Bắc Kinh và giao cho An Thị tổng bộ không giống nhau, nếu công ty chi nhánh An Thị Bắc Kinh đưa ra giá thấp thì bọn họ có khả năng sẽ có được khối Phỉ Thúy này.
Kỳ thực Lý Dương đề nghi trực tiếp đi An Thị Bắc Kinh cũng là để giúp bọn Tần Dũng, khối Phỉ Thúy này dù sao cũng có công của bọn họ, nếu có thể Lý Dương đồng ý chuyển cho bọn họ. Chỉ tiếc là đã có hiệp ước với An Thị, Phỉ Thúy cao cấp này cho dù không bán cho An Thị thì cũng nhất định phải để An Thị có quyền ra giá.
Nếu không phải Tần Dũng có ý mua khối Phỉ Thúy này Lý Dương tuyệt đối không đi An Thị sớm như thế, anh sẽ để tin đồn anh muốn bán khối Phỉ Thúy này truyền đi để càng có nhiều người đến tham gia trả giá. Như vậy cho dù cuối cùng đưa cho An Thị thì vẫn có thể đem lại cho anh lợi ích lớn nhất, nhưng hiện tại vì bọn Tần Dũng mà Lý Dương bỏ qua cơ hội này.
Nếu bây giờ đi An Thị người tranh giá chỉ có An Thị Bắc Kinh và Tần Dũng, lợi ích của Lý Dương sẽ không đạt tới mức cao nhất, nhưng như vậy lại có thể giúp đỡ được bạn bè, cùng nhau làm việc trong thời gian mấy ngày, Lý Dương đã xem Tần Dũng và Triệu Dân như những người bạn.
← Ch. 0135 | Ch. 0137 → |