← Ch.0141 | Ch.0143 → |
-Chờ một chút
Thẻ của Ngô Hiểu Lỵ đã bỏ vào máy, cô cũng đang chuẩn bị nhập mật mã, Lý Dương đột nhiên kêu một tiếng, hơn nữa còn nhìn Ngô Hiểu Lỵ lắc lắc đầu.
Nguy hiểm thật, may mắn là Lý Dương có thói quen sử dụng năng lực đặc thù và kiểm chứng vật phẩm với những gì mình đã học, nếu không thì lần này Ngô Hiểu Lị đã mua nhầm đồ dõm rồi.
Thứ này thoạt nhìn thì rất giống với đồ thời Càn Long nhưng mà bề mặt của nó chỉ có một tầng màu vàng nhạt, thứ này khẳng định là đồ cận đại, nó là hàng giả một trăm phần trăm.
-Làm sao vậy, Lý Dương?
Ngô Hiểu Lỵ nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Dương, cô không hiểu tại sao hắn lại gọi mình.
Lý Dương cầm lấy chiếc đĩa rồi lẩm bẩm:
-Tôi thấy thứ này có gì đó kỳ lạ
Nghe Lý Dương nói vậy, Ngô Hiểu Lỵ vốn định trả tiền liền rút thẻ lại, người bán hàng kia thì lo lắng đứng một bên nhưng không có biện pháp gì, hắn cũng không thể mạnh mẽ bắt Ngô Hiểu Lỵ quét thẻ được, khách hàng đang xem hàng một cách rất bình thường mà.
Người bán hàng này thầm mắng Lý Dương trong lòng, đây là tên phá rối, nêu cái đĩa này được bán thì hắn đã lời được vài nghìn rồi, tiền sắp tới tay nay lại bay mất, hỏi xem hắn sao không tức giận chứ.
Với giới kinh doanh đồ cổ mà nói thì tiền không đến tay thì chuyện gì cũng có thể xảy ra
-Hiểu Lỵ, hoa văn của cái chén này không tệ, nhưng mà cô không thấy nó có chút kỳ quái hay sao?
Lý Dương trở mình cái đĩa rồi chỉ vào mặt bên nói, Ngô Hiểu Lỵ tiếp nhận cái đĩa nhìn một chút, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Hoa văn bên cạnh đĩa có vấn đề.
Nếu là bình thường thì hoa văn ở phần này rất đậm, mầu bụi, có chút cảm giác lịch sử tang thương, nhưng hoa văn của cái đĩa này lại rất trắng, cái đĩa nếu trải qua hơn trăm năm thì không thể nào như vậy được.
Hoa văn có vấn đề chứng tỏ cái đĩa có vấn đề, tim Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên nhảy lên, vừa rồi cô chỉ chú ý hoa văn và những thứ khác mà xem nhẹ chi tiết nhỏ này nên mới bị như vậy, Ngô Hiểu Lỵ đã hiểu được mọi thứ, suýt chút nữa là cô đã mua nhầm hàng giả rồi.
Trong giới đồ cổ có một câu tục ngữ là hàng giả thì luôn có một lỗ hỗng, nhưng mà ngươi có thể thấy được lỗ hỗng này hay không. Cái đĩa này làm rất giống thật, hoa văn cơ hồ là giống nhau như đúc, không hề có chút tỳ vết nào, nhưng mà chính vì vậy nên nó lại tự tạo thành lỗ hỗng cho mình.
-Thực xin lỗi, tôi không thích cái chén này, tôi từ bỏ
Hiểu được mọi thứ, sắc mặt của Ngô Hiểu Lỵ vô cùng khó coi, hôm nay nếu không phải Lý Dương đi theo thì cô đã mua nhầm hàng giả rồi, tám vạn đối với Lý Dương thì không có gì nhưng đối với cô thì đây là một số tiền không nhỏ.
-Từ bỏ? Ngài có nhìn nhầm gì không, thứ này của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề gì
Sắc mặt của người bán hàng có chút lo lắng, vụ làm ăn thế này không ngờ lại xảy ra vấn đề vào phút cuối, lúc này hắn hận không thể bắt Lý Dương đánh cho một trận.
-Tôi nói không mua là không mua, còn nhìn cái gì nữa?
Tâm tình của Ngô Hiểu Lỵ đang rất không tốt, người bán hàng này không ngờ lại muốn gạt cô mua đồ dõm, Ngô Hiểu Lỵ hét to một tiếng rồi đi ra ngoài, Lý Dương và Lưu Cương vội vàng đi theo, những khách hàng trong tiệm vốn đang định mua hàng thì có chút do dự, cuối cùng tất cả đều ly khai cửa hàng này.
Người bán kia sững sờ đứng đó, Ngô Hiểu Lỵ thì đã di ra tới bên ngoài, vụ lừa gạt này thất bại còn kèm theo việc mất vài mối làm ăn, việc này làm cho người bán tức giận thiếu chút nữa học máu.
-Hiểu Lỵ, đừng nóng giận, giới đồ cổ không phải là như thế sao, Lưu lão vẫn dạy chúng ta phải cẩn thận, lần này coi như là một bài học đi, huống hồ cô cũng không bị thiệt hại gì
Lý Dương vội vàng đi tới bên người Ngô Hiểu Lỵ rồi nhỏ giọng khuyên bảo, chuyện vừa rồi thật sự nguy hiểm, nếu là Ngô Hiểu Lỵ quét thẻ xong thì cho dù hắn thấy được có vấn đề cũng chẵng làm được gì, người ta từ đầu đến cuối đều không có noi thứ này có từ thời Thanh, chính là mình tự xem như vậy, bị lừa thì có thể trách ai.
-Không, tôi không tức giận, đúng rồi, sao anh thấy được vậy?
Ngô Hiểu Lỵ lắc lắc đầu, cảm xúc có chút giảm bớt, nghĩ lại thì lần này quả thật là may mắn, ngay lúc cuối cùng thì Lý Dương nhận ra thứ này có vấn đề nên đúng lúc thu tay lại mới có thể tránh được tổn thất.
-Nhìn kỹ thì có thể nhìn ra thôi, cái chén này ngay từ đầu đã làm tôi có chút nghi ngờ, hoa văn quả thật là vẽ thủ công, hơn nữa cũng vô cùng xinh đẹp, nếu không phải phát hiện lỗ hổng thì tôi cũng không nhìn ra
Lý Dương than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói, kỳ thật Lý Dương tự mình biết là nếu không có năng lực đặc thù thì, Lý Dương căn bản nhìn không ra nó là đồ dõm.
-Anh nói rất đúng, cái đĩa này làm giả quả thật quá giống, tên làm giả quả thật là hại người mà
Ngô Hiểu Lỵ thở dài, từ kỹ thuật làm giả cho thấy thứ này cũng thuộc hàng cao cấp chứ chẳng chơi, phí tổn để làm thứ này tuyệt đối hơn ba nghìn, nếu như nó là một món hàng nghệ thuật thì thật sự sẽ có nhiều người tìm mua, nhưng đáng tiếc là nó lại dùng để lừa người khác.
-Đúng vậy, cho nên lần này tôi tới Thượng Hải là để tìm những thứ hàng giả này hoặc là những thứ có trình độ làm già cao hơn
Lý Dương đồng ý gật đầu, Lý Dương đã hiểu sâu hơn dụng ý của Hà lão, hiện tại Lý Dương cũng bắt đầu hận những tên làm giả này rồi.
Tôi nghe anh Trịnh nói anh lần này tới Thượng Hải là để tìm vòng phảng cổ, lần này nếu như thấy được thì anh nhất định phải vạch trần đấy
Ngô Hiểu Lỵ nhìn thoáng qua Lý Dương rồi nhỏ giọng nói.
-Việc này cô cứ yên tâm, đây là việc cũng là trách nhiệm của tôi
Lý Dương cười gật gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn ý thức được trách nhiệm của mình. Vòng giả và những vật phẩm giả khác được làm rất tinh vi, chúng nó đủ sức lừa gạt đại đa số người trên thế giới, chỉ có số ít người là có thể nhận ra chúng là giả, nếu không có những người này thì bọn người kia sẽ đem giả làm thành thật vậy thì giới đồ cổ sẽ rất bi ai.
Gặp việc như vậy nên Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều không có lòng dạ nào đi tham quan tiếp nên trực tiếp đi lên lầu bốn.
Lầu bốn có rất nhiều thứ, bên trong có một ít đồ cổ, trong này cũng có rất nhiều đồ giả nhưng loại hàng giả cao cấp như vừa rồi thì có không nhiều, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ hiện tại đang muốn học tập nên có thể không ra tay thì họ sẽ không làm gì.
Người lầu bốn ít hơn người ở lầu ba, ba người Lý Dương đi vào một cửa tiệm không có khách hàng, ba người vừa tiến vào thì có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi bước ra đón
-Mấy vị muốn mua gì, hàng hóa từ thời Chu tới thời Ngũ Đại chỗ này đều có, Phật tượng Nam Bắc Triều, Phật tháp, lư hương thời Tống, lò thời Minh, ngài muốn cái gì đều có cả
Tài ăn nói của chủ tiệm không tồi, chỉ nói mấy cuâ thôi thì bọn họ đã có cảm giác đây là một viện bảo tàng vậy, muốn cái gì có cái đó.
-Chúng tôi muốn nhìn một chút
Lý Dương tất nhiên là không tin tưởng những gì hắn nói mà đi vào bên trong cẩn thận quan sát.
Cửa hàng này quả thật có rất nhiều đồ, Lý Dương dùng đặc thù năng lực nhìn một chút thì phát hiện ra phần lớn những thứ này đều chỉ có một tầng màu vàng nhạt, đều là tác phẩm phỏng chế thời hiện đại cả.
Nhưng mà trong đó quả thật có vài món màu đỏ hoặc là màu cam, những thứ này đều là hàng chính phẩm, Lý Dương nhìn kỹ những món này một chút rồi lắc lắc đầu. Những thứ này tuy thật sự là đồ cổ nhưng chất lượng thì khỏi phải nói, toàn là hàng thô thiển, giá trị không hề cao.
Nhưng mà có một món làm cho Lý Dương chú ý, tiếc là nó đã bị hỏng nên có chút đáng tiếc.
Ngô Hiểu Lỵ sau khi nhìn vài món cũng nhịn không được lắc lắc đầu, cô cảm thấy muốn đi vào đây đào bảo càng ngày càng khó, còn không bằng đi chợ quỷ thử thời vận nữa.
Lý Dương thu hồi năng lực đặc thù lại rồi đi ngang vài bước, trong những cửa hàng thì những thứ đặt sâu bên trong mới là hàng tốt.
Vừa mới đi vài bước thì Lý Dương nhất thời có chút ngẫn người, ở trước mặt có đặt vài cái lò, những cái lò này thoạt nhìn cũng không tệ, Lý Dương cũng không có dùng năng lực đặc thù để quan sát, nhưng mà muốn nói những thứ này đều là thật thì hắn không thể nào tin tưởng được, viện bảo tàng cố cung cũng không có nhiều như vậy nữa là.
-Coi trọng cái lò này à? Nói cho mọi người biết, chỗ tôi là nơi bán loại lò có chất lượng tốt nhất đấy, lò từ thời Minh tới thời Thanh tôi đều có, tất nhiên chúng đều là hàng mà người dân thời đó làm giả
Ông chủ tiệm cười ha hả nhìn Lý Dương, Lý Dương có chút sững sốt, ông chủ tiệm này thoạt nhìn không giống với những người khác, người khác đều nói hàng mình bán là hàng thật, không ngờ ông chủ này lại nói mình đang bán hàng giả.
Nhưng mà Lý Dương nghĩ một chút liền hiểu được, nếu hắn nói tất cả đều là hàng thật thì tên ngốc cũng không tin, hàng giả thời Thanh và hàng giả thời hiện đai tuy rằng đều là hàng giả nhưng chúng dù sao cũng có giá trị lịch sử, có thể bán với giá cao hơn một chút.
Mười mấy cái lò này hình thức cũng không giống nhau, Lý Dương nhìn kỹ một chút thì phát hiện trong đó có hai kiện là mới được làm giả và ba kiện là được làm giả từ thời thanh, những thứ còn lại thì là hàng phỏng chế hay là hàng giả thì hắn không biết.
-Thích thứ nào thì tôi lấy cho ngài xem
Thấy Lý Dương thật sự muốn mua nên chủ quá nói thêm một câu, hôm nay việc làm ăn không tốt, khách hàng quá ít, nếu không thì hắn cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
-Trước chờ một chút đi
Lý Dương nhẹ nhàng nói, trong đầu nháy mắt xuất hiện hình ảnh lập thể, mười mấy cái lò trong nháy mắt xuất hiện trong đầu Lý Dương, ngay sau đó mọi bí mật của chúng đều lộ ra.
Tổng cộng có mười ba cái lò, đồ cổ không ngờ có sáu cái, tỉ lệ này cũng tương đối kinh người rồi, ngay cả Lý Dương cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trong sáu món đồ cổ không ngờ có một cái có chính tầng màu vàng, tính toán ra thì nó có từ giữa thời Minh.
Lý Dương nhịn không được hơi nheo mắt lại rồi dùng mắt thường để nhìn cái lò này, từ mắt thường nhìn ra thì không ngờ cái này lại là thứ mà hắn nhận định là làm giả thời Thanh, Lý Dương không ngờ lại gặp một chuyện kỳ lạ như vậy.
← Ch. 0141 | Ch. 0143 → |