← Ch.0150 | Ch.0152 → |
-Ba vạn ba
Bên cạnh Lý Dương có người ra giá.
-Ba vạn năm
Giọng nói thứ ba vang lên, khóe miệng của độc nhãn long có chút mĩm cười, muốn mỗi lần tổ chức chợ đêm có được thành tích tốt, lúc đầu bọn họ thường đem ra một món đồ không tệ để cho mọi người cạnh tranh, hiện tại cái lò thời chiến quốc này cuối cùng cũng phát ra tác dụng của nó rồi.
-Bốn vạn
Lại có người ra giá, người này không ngờ lại là An Văn Bình, cô bé dường như rất có hứng thú với cái lò này thì phải.
-Bốn vạn hai
An Văn Bình vừa dứt lời thì ngay lập tức có người tiếp tục ra giá, An Văn Bình đột nhiên quay đầu lại tức giận nhìn Thiệu Ngọc Long, người cạnh tranh với cô không ngờ lại là tên công tử quần áo lụa là này, An Văn Bình không tức giận không được.
-Bốn vạn năm
An Văn Bình lập tức ra giá.
-Năm vạn
Thiệu Ngọc Long không thèm ngước đầu lên nhìn mà đã trực tiếp bỏ thêm năm nghìn, năm vạn đối với Thiệu Ngọc Long cũng chỉ là mưa bụi, có thể biểu hiện trước mặt An Văn Quân thì dù có bỏ ra nhiều hơn thì cũng đáng giá, Thiệu Ngọc Long không cần biết việc này có phá hư hay không, hắn chỉ cần người khác nhớ kỹ hắn là được.
-Sáu vạn
An Văn Bình trực tiếp bỏ thêm một vạn, dường như cô không muốn thua Thiệu Ngọc Long.
-Bảy vạn
Thiệu Ngọc Long cũng trực tiếp bỏ thêm một vạn, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm An Văn Bình làm An Văn Bình tức giận tới mức muốn đi lên tat1cho hắn vài bạt tay.
-Mười vạn
An Văn Bình không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp bỏ thêm bốn vạn.
-Mười một vạn
Thiệu Ngọc Long lại bỏ thêm một vạn, những người khác đều không muốn ra giá àm chỉ ngồi nhìn hai người cạnh tranh.
-Mười lăm vạn
An Văn Bình lại bỏ thêm bốn vạn làm cho giá của cái lò cao gấp năm lần giá khời điểm.
Thiệu Ngọc Long cười cười mà không nói gì.
Giá mười lăm vạn làm cho mọi người đều lắc đầu lui bước, không phải thứ này không đáng giá mười lăm vạn mà là do chợ đen chỉ dùng tiền mặt mà tiền mặt thì không thể mang theo nhiều, nếu giai đoạn đầu mà tiêu hết thì lúc sua không có tiền để mua rồi.
Cái lò này tuy rằng không tệ, nhưng dù sao thì nó chỉ vừa mới khai quật, tẩy trắng rất phiền toái, không bằng chừa chút tiền để xem thử còn gì tốt không.
-Mười lăm vạn lần một, mười lăm vạn lần hai, mười lăm vạn lần ba, thành giao, chúc mừng cô bé này đã dùng mười lăm vạn mua được cái lò thời chiến quốc này
Không biết từ khi nào mà trên tay độc nhãn long xuất hiện một cái búa gỗ, sau khi đấu giá xong hắn liền hung hắn gõ mạnh một cái xuống bàn. An Văn Bình ngẩn người, cái lò này tuy rằng không tệ nhưng cô cũng chỉ báo giá góp vui thôi chứ không thật tình muốn mua nó. Không ngờ là bị Thiệu Ngọc Long chọc tức nên cuối cùng lại dùng giá mười lăm vạn mua nó.
Lý Dương cúi đầu suy nghĩ một chút rồi rất có thâm ý nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Long, tên công tử bột này tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài, nếu chỉ nhìn Thiệu Ngọc Long quần áo lụa là mà khinh thường hắn thì tuyệt đối sẽ trả giá đắc. Phẩm chất của tên Thiệu Ngọc Long này tuy rằng không tốt, nhưng tuyệt đối là một tên khôn khéo chứ không phải thuần túy chỉ là công tử quần áo lụa là chỉ biết ăn chơi.
An Văn Bình biết rõ quy củ của chợ đen nên cho dù không cam lòng thì cô vẫn phải trả tiền rồi nhận hàng, An Văn Quân có chút nhíu mày, khi cô nhìn Thiệu Ngọc Long thì ánh mắt cũng có chút khác so với lúc bình thường.
Cái lò đã đến tay của An Văn Bình, cô muốn xử lý nó như thế nào thì người quản lý của chợ đen sẽ không quản.
Món hàng thứ hai nhanh chóng được mang ra, lần này là một cái chén nhiều màu, hoa văn rất là rực rỡ, cái chén này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
-Đây là một cái chén nhỏ thời Vạn Lịch chúng tôi phải rất vất vả mới có được, giá khởi điểm là năm vạn
Lần này độc nhãn long không có chần chờ mà nói ngay ra xuất xứ và giá khởi điểm, Lý Dương có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua An Văn Quân.
An Văn Quân lập tức nhỏ giọng giải thích:
-Những thứ giới thiệu vắn tắc như vậy đều là hàng không rõ lai lịch, phần lớn đều là tan vật
An Văn Quân giải thích Lý Dương liền hiểu ra, chợ đen đã sử dụng từ "đen" vô cùng nhuần nhiễng, nếu không phải đồ trộm thì là tang vật, quả đúng là không có cái gì có thể đưa ra ánh sáng.
An Văn Bình đã đi lên nhìn cái chén, Lý Dương suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo, Lý Dương rất có hứng thú với đồ sứ, chỉ tiếc thứ này là tang vật, nếu không thì mua về sưu tầm cũng không tệ.
Nhìn vài phút, Lý Dương liên sử dụng năng lực đặc thù, mọi thứ của cái chén này liền lộ ra trong đầu Lý Dương.
Lý Dương có chút sững sốt rồi quay trở lại chỗ ngồi, cái chén này không tệ, đúng là có từ thời Vạn Lịch, chỉ tiếc là nó không được nguyên vẹn.
Lý Dương nghi ngờ cái chén này chính là để hấp dẫn lừa gạt những người mua, nếu không thì cũng không nhanh đưa ra giá như vậy.
-Năm vạn ba
Bên cạnh Lý Dương có một người trẻ tuổi ra giá, cái chén này có từ thời Vạn Lịch, tuy là được chỉnh sửa lại nhưng mà chỉnh sửa không tệ, người bình thường không thể nào nhìn ra sơ hở. Người tới tham gia tuy cũng có mang theo chuyên gia nhưng những chuyên gia đó cũng sẽ không nói ra điều gì, họ cũng không dám nói, đây chính là quy củ của chợ đen.
-Năm vạn năm
An Văn Bình lại ra giá, cô mang theo một trăm vạn, tuy rằng vừa nãy đã dùng hết mười lăm vạn, nhưng còn lại vẫn hơn tám mươi vạn, số tiền này dư sức mua cái chén, trình độ của An Văn Bình có hạn nên cô cũng không có nhìn ra cái chén này không hoàn chỉnh.
Hơn nữa, An Văn Bình rất muốn mua cái chén này nên cô nhất định phải mua nó.
Lý Dương có chút nhíu mày, nếu cái chén này nguyên vẹn thì ít nhất cũng có giá năm mươi vạn, tiếc là nó lại không nguyên vẹn nên giá của nó cùng lắm cũng chỉ năm trăm mà thôi, tốn năm vạn để mua nó khẳng định là bị lỗ.
-Sáu vạn
Thiệu Ngọc Long lại ra giá, An Văn Bình hơi ngừng lại sau đó khuôn mặt tràn đầy tức giận quay sang liếc nhìn hắn.
-Mười vạn
An Văn Bình còn chưa ra giá thì Lý Dương đã ra giá trước, hơn nữa lần này trực tiếp bỏ thêm bố vạn, ngay lập tức đem giá tăng lên thành sáu chữ số.
Hứng thú với cái chén nhỏ của mọi người đều mất hết, bọn họ chăm chú nhìn hai người cạnh tranh, bọn họ biết hai người này không phải thật tình muốn mua mà chỉ đấu nhau mà thôi.
Thiệu Ngọc Long sửng sốt một chút, sau khi phát hiện người tăng giá là Lý Dương thì hắn hứng thú liếc nhìn lý Dương một cái, hai mắt xoay chuyển, hắn lập tức cao giọng hô:
-Mười hai vạn
-Mười lăm vạn
Lý Dương lại tăng giá, lần này tăng thêm ba vạn, hơn nữa khi kêu giá xong hắn còn khiêu khích nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Long. An Văn Bình thì kinh ngạc nhìn Lý Dương, Lý Dương thì lắc đầu nhìn ý bào cô đừng nói gì cả.
Mọi người xung quanh không ai lên tiếng báo giá, mười lăm vạn tuy không đắt, nhưng phải biết rằng đây là một món tang vật, nếu muốn tẩy trắng nó thì phải tốn không ít tiền, như vậy thì giá cả sẽ không tiện nghi rồi.
-Mười lăm vạn một ngàn
Thiệu Ngọc Long do dự, khi tên độc nhãn long định gõ búa thì hắn liền hô giá, hắn chỉ thêm một ngàn rõ ràng là cố ý chọc giận Lý Dương để cho Lý Dương tiếp tục tăng giá.
-Ai, hôm nay ra ngoài gặp tiểu nhân, thôi, quên đi, không tranh nữa
Lý Dương đột nhiên thở dài mà không ra giá nữa, mọi người nghe Lý Dương nói vậy liền gật đầu cười. Thiệu Ngọc Long chỉ tăng giá một nghìn rõ ràng là nhắm vào Lý Dương, vậy mà Lý Dương còn nói những lời này cho thấy Lý Dương là một người cầm được thì bỏ được, không ai chê cười Lý Dương cả.
Thiệu Ngọc Long đột nhiên trừng mắt rồi cười nói:
-Tranh không nổi thì đừng có thể diện, nhưng mà có thể có được cái chén này thì thật đáng giá
Lý Dương lắc đầu không nói chuyện, cái chén này tuy không tồi nhưng đáng tiếc nó lại không hoàn chỉnh, chờ khi Thiệu Ngọc Long biết chân tướng chỉ sợ hắn sẽ không dám nói cái chén này đáng giá như vậy nữa. Hiện trường có mấy người cười một cách cổ quái, bọn họ chỉ sợ là đã nhìn ra cái gì, tất nhiên sẽ chẳng ai ngu mà đi nói cho Thiệu Ngọc Long đâu.
Lý Dương vừa rồi sợ An Văn Bình tiếp tục tranh với Thiệu Ngọc Long nên mới ra tay báp giá, Lý Duong tin tưởng chỉ cần mình báo giá thì tên đó khẳng định sẽ theo, cho nên Lý Dương mới cố ý tăng giá mạnh như vậy nhằm chơi tên công tử này một vố, hiện tại xem ra Lý Dương đã thành công.
-Vì cái gì tặng cho hắn?
An Văn Bình đột nhiên nhỏ giọng hỏi Lý Dương một câu, trên khuôn mặt còn mang theo một chút phẫn nộ, Lý Dương buôn tha làm cho cô rất không vừa lòng.
-Cái chén kia có vấn đề, ai mua cũng mệt thân, không tặng cho hắn thì tặng cho ai?
Lý Dương nói nhỏ, An Văn Bình sửng sốt, cô nhìn Lý Dương rồi nhỏ giọng hỏi:
-Cái chén kia có vấn đề gì?
-Cái chén này vừa mới ghép lại, nhìn kỹ đế chén đi, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng vẫn còn có chút khác biệt
Lý Dương nhỏ giọng giải thích, hắn nói rất nhỏ nên chỉ có An Văn Bình nghe được mà thôi.
Ngô Hiểu Lỵ nghe được lời giải thích liền quay đầu lại nhìn cái chén nhỏ, một lát sau thì cô cười cười. Lý Dương nhắc cô liền có thể nhìn ra, từ đây có thể thấy được Ngô Hiểu Lỵ có kiến thức không tệ, chỉ cần cho cô một thời gian ngắn thì cô cũng có thể nhìn ra..
Tiếp theo tới lượt An Văn Bình, cô nhìn một chút rồi cũng phát hiện, cô khâm phục nhìn thoáng qua Lý Dương.
Lý Dương thì lắc lắc đầu, cái chén này che giấu cũng không kỹ lắm, hắn tin tưởng có không ít người trong này nhìn ra cái chén có vấn đề, nhưng mà khẳng định trong số những người đó thì khẳng định là không có tên công tử họ Thiệu.
Món hàng thứ hai bán được với giá mười lăm vạn, việc này làm cho độc nhãn long rất bất ngờ, độc nhãn long tiếp tục cho người lấy món hàng thứ ba ra, khi nhìn thấy nó, Lý Dương cũng có chút sửng sốt.
← Ch. 0150 | Ch. 0152 → |