Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0153

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0153: Chuyên gia đổ thạch An Thị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


-Huynh đệ, thật sự xin lỗi chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy, nếu muốn thì cậu có thể dùng giá một vạn để mua nó

Độc nhãn long lộ ra chút khó xử, hắn đã không còn tin tưởng với cái chén này rồi, chỉ cần có thể bán ra là được, bọn hắn sau này cũng không muốn đâu giá nó nữa, đấu giá nó quá mất mặt đi thôi, nhưng mà quy củ của chợ đêm hắn lại không thể bỏ được.

Lý Dương nhíu nhíu mày dường như đang tự hỏi cái gì.

-Nếu không thì như vậy đi, cậu nhìn những thứ kia, có thứ nào thích thì tôi tặng kèm cho cậu?

Độc nhãn long thấy Lý Dương còn do dự thì vội vàng nói thêm một câu, nếu không phải sợ việc làm ăn sau này có ảnh hưởng thì sợ rằng hắn đã bán cho Lý Dương cái chén với giá năm nghìn rồi, dù sao thì có thể đổi được năm nghìn vẫn tốt hơn là không có gì.

-Tốt

Lý Dương rốt cuộc cũng gật đầu, cho dù là độc nhãn long không tặng kèm cái gì thì hắn cũng sẽ đáp ứng, sở dĩ cùng người của chợ đen nói nhu vậy chính là sợ Thiệu Ngọc Long xen vào chuyện này, thuận tiện cũng che giấu lai lịch của cái chén.

Lý Dương đã đạt được mục đích, Thiệu Ngọc Long thì lạnh lùng liếc nhìn Lý Dương mà không đứng ra cạnh tranh, mấy người khác trong phòng cũng không có lên tiếng, chỉ là họ cảm thấy là người thanh niên này rất có tiền, không ngờ lại dùng tiền mua lại thứ này.

Những thứ mà độc nhãn long nói đều là thứ rách nát, không có giá trị gì, Lý Dương dùng đặc thù năng lực quan sát một chút cuối cùng chọn một món có bốn tầng màu vàng, thứ này là thứ có giá trị nhất trong số đó

Giao xong rồi cầm lấy cái chén, tâm trạng của Lý Dương mới ổn định lại.

Trở lại chỗ ngồi, An Văn Bình kỳ quái nhìn Lý Dương, cô không rõ tại sao Lý Dương lại mua một thứ vô dụng như thế.

Món thứ bảy mà độc nhãn long lấy ra là một cái nghiên mục cổ khá bình thường, mọi người bắt đầu báo giá.

Từ khi cái chén tới tay, Lý Dương không còn hứng thú với những thứ khác nữa, An Văn Bình thì vẫn còn thấy hứng thú với vài thứ khác, chỉ tiếc là chỉ cần cô vừa ra giá thì tên Thiệu Ngọc Long liền phá rối, An Văn Bình tức giận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì được hắn.

Sau khi bán hơn ba mươi món đồ, độc nhãn long cười nói:

-Chư vị, hôm hoạt động bán đấu giá hôm nay đã xong, cảm ơn mọi người đã đến, sau này nếu có cơ hội sẽ thông báo cho mọi người đến tiếp tục đấu giá

Độc nhãn long còn chưa nói xong thì mọi người đã bắt đầu đứng lên, căn phòng này tuy rằng sạch sẽ nhưng ở trong này thì vẫn chịu một chút áp lực, mọi người đã ở trong này vài giờ nên đã có chút chịu không nổi.

Bọn người Ly Dương cũng đứng lên, một trăm vạn mà An Văn Bình mang theo chỉ còn lại hơn hai vạn, nhìn những thứ mình mua được An Văn Bình lắc đầu cười khổ. Lần này mua không ít đồ, nhưng những thứ này không hề làm cho cô hài lòng, những thứ này đều do Thiệu Ngọc Long hại cả.

-Đi thôi

An Văn Quân thở dài, ngồi lâu như vậy cô đã có chút chịu không nổi, hiện tại cô muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.

Ra bên ngoài, mọi người đều dùng sức hít một hơi, nếu không phải là khi còn hoạt động thì không thể ra ngoài chỉ sợ là An Văn Quân từ lâu đã chạy ra rồi.

-Ông chủ Lý, lần này không có thứ gì để cho anh vừa lòng, đến lần sau chúng tôi sẽ tìm vài món dồ tốt, nhất định sẽ làm cho anh hài lòng

Lúc ra ngoài, người thanh niên tiếp đãi kia đi tới chỗ Lý Dương rồi nhiệt tình nói, dáng vẻ của hắn giống như là hắn và Lý Dương rất quen thuộc vậy.

-Tôi thấy đã vừa lòng rồi

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, người thanh niên này khách khí vài câu rồi lại đi nơi khác bắt chuyện.

Lý Dương quả thật rất vừa lòng với lần đi chợ đen này, có thể có được cái chén này chính là việc vui ngoài ý muốn.

Đối với người tồ chức chợ đen, họ rất cảnh giác với người tới lần đầu, nếu không có người quen dẫn vào thì họ căn bản không cho vào, nhưng mà chỉ cần tham gia một lần thì người đó sẽ thành khách quen của họ. Để duy trì hoạt động của chợ đen thì những khách hàng như Lý Dương rất quan trọng, cho nên thái độ của tên thanh niên tiếp đãi khách mới có chuyển biến lớn như vậy.

Đám người Lý Dương đứng một hồi liền có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy tới dẫn bọn họ tới chiếc xe đã đưa bọn họ đến, khi lên xe, người phụ nữ kia mới đem những thứ mà họ đã giữ trả lại.

Di động đều ở trạng thái tắt máy, sau khi nhận lấy điện thoại, Lý Dương lập tức mở máy, một lát sau trong điện thoại hiện ra hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, trong đó có một nữa là của Liễu lão.

Lý Dương vội vàng gọi điện thoại, lúc đi hắn đã noi với mấy ông lão là mình ra ngoài một thời gian nhưng không có nói là đi đâu, hắn cũng không ngờ là khi tham gia còn bị thu giữ điện thoại, hơn nữa còn bị người ta tắt máy.

Điện thoại rất nhanh có người nghe máy, khuôn mặt Lý Dương rất nhanh biến thành mướp đắng, Liễu lão và Chu lảo đều đang lo lắng tìm Lý Dương, thiếu chút nữa là đã báo với Hà lão, nếu trước mười hai giờ mà không có tin tức thì bọn họ khẳng định sẽ báo lên Hà lão.

Trong điện thoại, Liễu lão không khách khí dùng thân phận trưởng bối răng dạy Lý Dương, Lý Dương liên tục gật đầu nhận sai, lần này quả thật là ngoài ý muốn, Lý Dương phải thành khẩn giải thích và hứa mình sẽ nhanh chóng trở về khách sạn thì Liễu lão mới bỏ qua.

Ngô Hiểu Lỵ làm mặt quỷ với Lý Dương, Lý Dương thì cười khổ lắc lắc đầu, tuy rằng bị Liễu lão mắng một chút nhưng Lý Dương thấy rất cảm động. Hắn có thể nghe ra là Liễu lão thật sự quan tâm tới mình chứ không phải là do bọn họ đi chung tới đây mới gọi điện hỏi thăm, nếu chỉ vì bọn họ cùng nhau đi thì Liễu lão đã không gọi nhiều như vậy, Lý Dương mất tích quả thật là đã làm ông rất sốt ruột.

Trở lại khách sạn thì thời gian đã là mười hai giờ ba mươi, Liễu lão và Chu lão không ngờ vẫn còn thức chờ Lý Dương, khi thấy Lý Dương, Liễu lão và Chu lão không nhịn được nói thêm vài câu, tới một giờ Lý Dương mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Đi cả đêm nên rất mệt mỏi, khi vừa lên giường thì Lý Dương đã chìm vào giấc ngủ tới tám giờ ngày hôm sau Lý Dương mới rời giường, Liễu lão không cho người đi gọi Lý Dương mà để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lát. Lần xem xét ở Nghiễm Châu là ngay tại khách sạn này, chín giờ mới bắt đầu, cho dù là Lý Dương tám giờ mới rời giường cũng không có gì.

Ăn sáng xong Lý Dương lập tức tới chỗ Liễu lão và Chu lão, Liễu lão đã không còn tức giận nữa, ông nhì lý Dương gật gật đầu.

Điều này làm cho Lý Dương an tâm không ít.

Hoạt động xem xét được tiến hành trong một căn phòng xa hoa torng khách sạn, hai vị chuyên gia của Nghiễm Châu cũng đã tới, khi thấy bọn người Lý Dương đến thì bọn họ lập tức tới đón. Giống như ở Thượng Hải, hai ông lão đi hai bên còn Lý Dương thì đi ở giữa, hai ông lão tiếp tục tạo thế cho Lý Dương.

Rất nhiều người lần đầu tiên thấy Lý Dương dêu kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt như vậy Lý Dương đã gặp rất nhiều lần, ngay từ đầu hắn còn có chút ngượng ngùng nhưng sau vài lần thì hắn cũng đã quen.

Số lượng ngọc cổ của Nghiễm Châu ít nhất trong những nơi Lý Dương đã đến, chỉ có hơn bảy mươi khối, những công ty bán đấu giá của HongKong không có mang những khối ngọc của mình tới đây, HongKong có rất nhiều nghiệp vụ liên quan tới nước ngoài, bọn họ cũng không quá tin tưởng vào chuyên gia nội địa, hơn nữa giấy chứng nhận của chuyên gia nội địa cũng không có tác dụng ở HongKong.

Hơn bảy mươi khối ngọc chỉ cần một ngày là có thể xem xét hết, trong những khối ngọc này không có hàng phảng cổ, điều này làm cho bọn người Lý Dương an tâm hơn. Ít nhất thì hiện nay loại hàng phản cổ này vẫn chưa có tràn lan, có bọn họ vất vả đi xung quanh xem xét như vậy thì loại hàng phảng cổ này muốn đi váo thị trường quả thật là khó khăn, một khới ngọc cao cấp mà không có giấy chứng nhận thì sẽ bị mọi người nghi ngờ.

Sau khi xem xét ở Nghiễm Châu xong thì đia điểm tiếp theo là Trùng Khánh, nhưng mà nơi này không cần bọn họ tới, viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung, chuyên gia cấp quốc gia- Hoàng lão vừa lúc ngay tại Trùng Khánh nên việc xem xét ở nơi này Hoàng lão thuận tay làm luôn, Hoàng lão chính là một trong số ít những người có thể nhìn ra hàng phảng cổ.

Cứ như vậy, sau khi việc ở Nghiễm Châu kết thúc thì công tác của Lý Dương cũng sắp hoàn thành, Liễu lão và Chu lão đều cố ý ở lại nơi này vài ngày để làm việc riêng, với việc này Lý Dương không có ý kiến gì. Có thể ở lại Nghiễm Châu nghỉ ngơi thêm vài ngày hắn cũng vui vẻ, mấy ngày nay đều lo xem xét ngọc, hắn muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho thật tốt.

Khi biết được Lý Dương tạm thời ở lại Nghiễm Châu, An Văn Quân lập tức kéo theo An Văn Bình làm hướng dẫn du lịch cho Lý Dương, hai ngày thời gian hai người mang Lý Dương đi không ít nơi. Ngô Hiểu Lỵ mấy ngày nay vẫn gắt gao bám sát Lý Dương, An Văn Quân này tạo cho cô cảm giác nguy hiểm, chỉ cần Lý Dương và An Văn Quân cùng một chỗ thì Ngô Hiểu Lỵ sẽ bám theo.

Khu Thuận Đức là một trong những nơi gia công ngọc ở Nghiễm Châu, năm người hai nam ba nữ chậm rãi đi xung quanh nơi này.

Năm người này tất nhiên là bọn người Lý Dương, sau khi vòng vo trong nội thành hai ngày, An Văn Quân chủ động mang theo Lý Dương tớ nhà máy gia công ngọc của An Thị tham quan, chưa từng tham quan nơi này lần nào nên Lý Dương nhanh chóng đồng ý.

-Lý cố vấn, nhà máy gia công này của chúng ta rất mạnh, những điêu khắc sư này đều từ Tô Châu, Dương Châu đến, những tác phẩm của bọn họ đều là hàng tốt nhất cả

An Văn Quân nhỏ giọng nói một câu, trên khuôn mặt còn xuất hiện sự kiêu ngạo.

An Văn Quân quả thật là có vốn để kiêu ngạo, nhà xưởng này tuy không có nhiều máy gia công nhưng nơi này chính là nơi bọn họ gia công những viên Phỉ Thúy sa hoa, hơn nữa chủng loại Phỉ Thúy được gia công ở nơi này cũng phải từ Kim Ti Chủng trở lên.

Điêu khắc sư ở nơi này không nhiều, chỉ khoảng ba mươi người nhưng mà mọi người đều là cao thủ. Cả nước có thể tề tựu nhiều điêu khắc sư như vậy thì cũng chỉ có An Thị, Thiệu Thị mặc dù ở phương diện nguồn nguyên liệu chiếm ưu thế, nhưng mà nếu nói tới chất lượng điêu khắc vá số lượng điêu khắc sư thì họ không thể so với An Thị được.

-Thật sự rất không tệ

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Dương nhịn không được gật gật đầu.

Mỗi điêu khắc sư ở nơi này đều có một phòng riêng cho mình, hơn nửa còn có học dồ phục vụ cho họ thỉnh thoảng còn chạy khắp nơi lấy đồ, độ ấm của từng gian phòng cũng được làm theo từng nhu cầu của từng điêu khắc sư, ngay cả nước uống của bọn họ cũng không giống nhau, nói chung, ở nơi này bọn họ được phục vụ chu đáo nhất để có được tình trạng tốt nhất.

*****

Lý Dương đứng ở bên ngoài một phòng làm việc nhìn vị điêu khắc sư bên trong làm việc.

Bên trong, điêu khắc sư đang tạo hình một cái vòng cổ, vị điêu khắc sư này vô cùng nhập tâm, căn bản không biết bên ngoài có người đang xem, bên góc bàn trong phòng còn đặt không ít tắc phẩm không tệ.

Cho dù là kiện nào thì trong mắt Lý Dương nó đều vô cùng xinh đẹp, hiện giờ Lý Dương cũng không phải là tên nhân viên mới vào làm không biết cài gì, tiếp xúc nhiều cổ ngọc và ngọc cận đại như vậy, ánh mắt của Lý Dương đã rất tốt rồi, những trạm trỗ bình thường căn bản không thể lọt vào mắt hắn.

-Lý cố vấn, có muốn đến kho hàng nguyên thạch nhìn một chút không?

Đi xung quanh phân xưởng một hồi, An Văn Quân lại đưa ra một đề nghị khiến Lý Dương động tâm.

Kho hàng nguyên thạch ở cuối thời Thanh còn có tên gọi là đổ hành, bây giờ nó là nơi chứa nguyên liệu của công ty và là sân giao dịch nguyên liệu. Mặc kệ là công ty châu báo lớn nhỏ thế nào đều sẽ tự mình dự trữ một số lượng nhất định nguyên thạch. Trương Vĩ là một ví dụ, tuy rằng kho chứa không lớn nhưng bên trong vẫn có chứa hơn mười khối nguyên thạch không tệ.

Một công ty lớn như An Thị khẳng định là sẽ cất giữ không ít nguyên thạch, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn của Trương Vĩ nhiều, nếu nói Lý Dương không tò mò với kho nguyên liệu này thì chính là gạt người.

-Tốt, chúng ta đi nhìn kho giấu bảo của công ty nào

Suy nghĩ một chút, Lý Dương liền gật đầu đồng ý, Lý Dương có thể nhìn thấu nguyên thạch, nhưng chỉ dựa vào mắt thường thì không được mà phải dựa vào năng lực đặc thù của mình, Lý Dương cũng muốn có thể dựa vào chính nhãn lực của mình để nhìn, như vậy mới thật sự có cảm giác thành tựu. Muốn chân chính rèn luyện ra nhãn lực thì không thể quan sát ít nguyên thạch được.

-An Thị làm gì có bảo mà giấu, chẳng qua chỉ cất giữ một ít thứ rách nát mà thôi

An Văn Quân cười khẽ rồi mang đám người Lý Dương đi vào trong, An Văn Quân nói chuyện rất khiêm tốn, nhưng mà giọng nói lại toát ra sự tự hào. An Thị là ông lớn trong ngành ngọc thạch nên trên phương diện Phỉ Thúy thì An Thị mạnh hơn những công ty khác nhiều, cho dù là Thiệu Thị có mạch khoáng Phỉ Thúy thì cũng thua kém An Thị một chút, An Thị có được những thứ này đều là do một tay của cô làm nên.

Kho hàng đổ thạch nằm ở phía sau phân xưởng, bên ngoài có tám bảo an thay phiên nhau trực, trong ngoài đều được theo dõi 24/24. Nhân viên canh giữ bên trong nhiều hơn bên ngoài, số lượng nhân viên bên trong lên tới ba mươi người, tất cả đều là quân nhân xuất ngũ, trong đó có tới sáu người mang súng, đánh cướp nơi này chính là hành động tự sát.

Sự coi trọng của An Thị đối với kho hàng này làm cho Lý Dương kinh ngạc, nhưng mà khi ngẫm lại gia trị của những khối nguyên thạch thì hắn bình thường lại. Một kho hàng nguyên thạch lớn như vây giá trị ít gì cũng mấy trăm triệu, huống chi, những thứ này đều là cơ bản cho việc phát triển của công ty trong tương lai, không thể nào qua loa được.

Muốn đi vào bên torng thì phải trải qua kiểm tra, ngay cả An Văn Quân cũng không ngoại lệ, sau khi thông qua kiểm tra mọi người mới được phép vào trong, khi đi vào trong, Lý Dương bị một màng trước mắt làm ngây người, ngay cả Lưu Cương cũng phải há hốc mồm.

Căn phòng này rất lớn, khi đi vào mọi người cảm thấy nơi này rộng khoảng bốn năm nghìn mét vuông, ở bên trong trưng bài chỉnh tề một loại những khối nguyên thạch được sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ.

Mỗi một khối đổ thạch đều có một mã số riêng, bên torng kho hàng còn có mười mấy nhân viên phụ trách việc mỗi ngày kiểm tra số nguyên thạch này. Đổ thạch tuy nhiều, nhưng cũng không bừa bộn, đặc thù của từng khố nguyên thạch đều đã được lưu vào kho số liệu trên máy tính, giá trị, biểu hiện của từng khối nguyên thạch đều được ghi chép rất rõ ràng.

Có thể đemkho hàng nguyên thạch làm thành quy mô như thế này chỉ sợ chỉ có một mình An Thị mới làm được.

-An trưởng phòng, nguyên thạch ở đây ít nhất cũng một vạn khối phải không?

Nhìn một hồi, Lý Dương mới cảm thán hỏi một câu, không hổ là công ty châu báu lớn nhất nước, kho hàng của Trương Vĩ mà so với nơi này chính là đệ tử gặp sư phụ.

-Không tới

An Văn Quân lắc lắc đầu, tiếp tục nói:

-Lúc nhiều nhất thì ơi này có hơn hai vạn khối, nhưng mà hiện nay thì chỉ còn lại tám nghìn, tổng sức nặng cũng chỉ hơn ba trăm tấn mà thôi, nếu so với trước kia thì còn kém xa!

Hơn tám nghìn khối, hơn ba trăm tấn, Lý Dương không khỏi có chút chặc lưỡi, nhiều nguyên thạch như vậy có nghĩ Lý Dương cũng không dám, vậy mà nghe giọng nói của An Văn Quân vậy mà có chút không vui.

Thấy vẻ mặt cua Lý Dương, An Văn Quân lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, cô cười khổ nói:

-Lý cố vấn, hơn ba trăm tấn nghe thì rất nhiều, nhưng phần lớn đều là đá, Phỉ Thúy lại rất là ít. An Thị trên toàn thế giới có hơn hai trăm chi nhánh, lượng tiêu hao rất lớn, Phỉ Thúy được cắt ra ở nơi này chỉ đủ để duy trì hoạt động mà thôi

An Văn Quân giải thích như vậy Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều gật gật đầu, An Thị ở Minh Dương năm ngoái chính là do Lý Dương mua của Trương Vĩ một lượng Phỉ Thúy nhất định mới có thể duy trì hoạt động trong thời kỳ thịnh vượng, lúc việc làm ăn tốt thì tổng bộ không đủ sức để cung ứng pHỉ Thúy cho chi nhánh phía dưới, hiện tượng này chính là một nguy cơ lớn.

-Lý cố vấn, anh cũng biết khó khăn của chúng tôi rồi đó, nguyên liệu của chúng ta đều thu mua ở những lần buôn bán lớn, mua bán nguyên thạch ở Bình Châu lần này phải nhờ Lý cố vấn hỗ trợ rồi

An Văn Quân cười cười, tình hình thực tế của công ty cô cũng không giấu diếm, kỳ thật cũng không cần giấu diếm, tùy tiện nghe ngóng một chút la biết.

-Ngài yên tâm, nếu tôi đã là cố vấn của An Thị thì khi công ty gặp khó khăn tôi sẽ giúp đở

Lý Dương vội vàng gật đầu, hiện tại nhìn về phía đống nguyên thạch trước mặt Lý Dương không còn kích động như trước nữa. Giống như lời An Văn Quân nói, nhìn thì số lượng nguyên thạch rất nhiều nhưng giải ra Phỉ Thúy thì chẳng được bao nhiêu. Trừ ra phế liệu thì lượng Phỉ Thúy giải ra được lên tới một tấn cũng đã nhiều rồi, chỉ có một tấn mà muốn phân xuống chi nhánh thì mỗi chi nhánh cũng chẵng được bao nhiêu.

-Trước hết tôi xin cảm ơn Lý cố vấn, ngài yên tâm, ngài trả giái thì sẽ nhận lại lợi ích thích đáng, chúng tôi sẽ không để cho ngài chịu thiệt

An Văn Quân cười khẽ một tiếng rồi mang theo bọn người Lý Dương tiếp tục đi vào trong, trên đường đi, một loạt những khối nguyên thạch làm cho Lý Dương hoa cả mắt, một loạt những khối nguyên thạch này giá ít nhất cũng vài trăm triệu.

Bên cạnh kho hàng có một căn phòng lớn, căn phòng này được phân làm hai phần, phòng bên ngoài nhỏ một chút, nơi này có đặt tám cái máy giải thạch, trong đó có sáu cái là tự động, hai cái còn lại là bán tự động

Phòng bên trong lớn hơn, bên trong đặt khá nhiều máy giải thạch, nhưng mà chúng đều là máy bán tự động, bên trong phòng đang có người, tiếng động từ bên trong truyền ra tới tận bên ngoài, nơi này có lẽ là một nhà xưởng chuyên dùng để giải thạch.

Bọn người Lý Dương đi tới chỗ tám máy giải thạch ở phòng bên ngoài, có hai ông lão đang đứng gần những máy giải thạch này, hai người nhìn những nhân viên công tác giải thạch, thỉnh thoảng còn nói cái gì đó.

-Cao lão, Vương lão

Thấy hai ông lão này, An Văn Quân vội vàng bước lên chào hỏi, này hai người này đều là chuyên gia đổ thạch cua công ty An Thị, người giống như vậy ở An Thị chỉ có sáu người nên khi thấy những người này An Văn Quân không dám chậm trễ.

-Văn quân tới vừa lúc, mau xem xem cái này là cái gì

Ông lão có vóc dáng cao liếc mắt nhìn đám người Lý Dương một cái rồi chỉ vào cái bàn bên cạnh cười nói, ở trên bàn đặt ba khối Phỉ Thúy, tổng khối lượng khoảng vài kg, những khối Phỉ Thúy này trong suốt óng ánh, chất lương cũng không tồi.

-Cao lão, đây là cao cấp Băng Chủng, mới vừa giải ra ư?

Hai mắt An Văn Quân đột nhiên sáng lên, những khối Phỉ Thúy này đều là cao cấp Băng Chủng, ba khối này thoạt nhìn là mới vừa cắt ra từ một khối, tuy rằng có chút phân tán nhưng giá trị cũng hơn nghìn vạn.

Ông lão có vóc dáng cao gật đầu cười nói:

-Đúng vậy, vừa mới giải ra khoảng mười phút trước, thứ này giải bên lão Chu, các người và lão Chu làm việc thế nào rồi, hắn có chịu qua đây không?

-Cao lão, Chu lão vẩn chưa đáp lời, nhưng mà tôi thấy rất khó, Doanh Giang sau khi tai nạn đã mạnh mẽ xây dựng lại, bọn họ còn định tháng chính năm nay tổ chức một vụ mua bán nguyên thạch lớn, tôi thấy chúng ta chưa chắc đã mời được ông ta về

Thần sắc An Văn Quân có chút ảm đạm, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhưng mà khi nhìn thấy Lý Dương thì cô lại lộ ra nụ cười.

Không mời được Chu lão nhưng bọn họ lại mời được Lý Dương, thực lực của Lý Dương An Văn Quân đã tự mình thấy qua, thực lực của hắn so với Cao lão trước mặt này còn mạnh hơn, đối vớ Lý Dương cô có tuyệt đối tự tin.

-Cao lão, Vương lão, tôi giới thiệu cho hai người một chút, đây là cố vấn đổ thạch mà công ty mời tới, Lý Dương, Lý cố vấn trên phương diện đổ thạch rất lợi hại. Thiệu gia Thiệu Ngọc Cường đã từng thua trên tay anh ta, lần đi Bình Châu này có Lý cố vấn đi theo chúng ta khẳng định có thu hoạch lớn

An Văn Quân vội vàng kéo Lý Dương qua, Cao lão và Vương lão kinh ngạc nhìn nhau sau đó ánh mắt hai người đều tập trung trên người Lý Dương.

-Cao lão, Vương lão, xin chào

Lý Dương chủ động đi lên trước cùi người chào, đối mặt với hai vị chuyên gia Lý Dương vẫn rất kính trọng, nếu so năng lực thật sự thì hai người trước mặt này mạnh hơn hắn nhiều.

-Văn Quân, cô không nói giỡn đó chứ? Đây là chuyên gia đổ thạch mà công ty mời tới?

Cao lão đột nhiên nói một câu, Lý Dương nhất thời một trận xấu hỗ, trong lòng thì có chút tức giận. Lý Dương đã chủ động chào vậy mà hai ông lão này ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có, không ngờ lại còn dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi An Văn Quân.

-Cậu nhóc đừng tức giận, tính tình của lão Vương là như vậy, bình thường nếu nghi ngờ đều sẽ trực tiếp hỏi

Cao lão đánh giá cẩn thận Lý Dương rồi nói một câu, lời của Cao lão làm cho Lý Dương dễ chịu một chút, An Văn Quân thì cảm kích nhìn thoáng qua Cao lão.

Chuyên gia đổ thạch nhất định sẽ khinh địch với Lý Dương, điều này An Văn Quân từ sớm đã đoán được. Hôm nay cô mang Lý Dương tới chính là để những chuyên gia làm quen với Lý Dương trước, An Văn Quân tin tưởng chỉ cần những chuyên gia này thấy được năng lực của Lý Dương thì khẳng định sẽ không nghi ngờ nữa.

-Vương lão, ngài đừng thấy Lý cố vấn tuổi còn trẻ mà khinh thường, anh ta đã từng đổ ra Thủy Tinh Chủng, cực phẩm Lam Tinh Linh, trước đây không lâu còn ở Bắc Kinh đổ ra một khối cao cấp Băng Chủng Ninh Mông Hoàng nữa.

An Văn Quân tiếp tực nói, khi nghe mấy câu này ánh mắt Vương lão cuối cùng cũng đã có chút biến hóa, nhưng mà ông vẫn nghi ngờ như trước.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)