← Ch.0154 | Ch.0156 → |
- Lý cố vấn, nếu không thì anh chỉ chọn một lần nữa đi?
An Văn Quân hỏi nhỏ một câu. Cô tin rằng thái độ của Vương lão lúc này rõ ràng là không xem trọng ba khối ngọc đó. Thái độ của Cao lão cũng giống như vậy. Điều này làm cho An Văn Quân rất là lo lắng.
Hơn nữa, chính An Văn Quân cũng không xem trọng ba khối nguyên thạch này. Cho nên liền nhịn không được khuyên một câu. Trong lòng An Văn Quân hy vọng mãnh liệt Lý Dương có thể thắng trận này.
Lý Dương lắc đầu nói:
- Không được! Vương lão, cảm phiền ngài, nếu như ba khối nguyên thạch này đều có Phỉ Thúy thì tôi sẽ thắng phải không?
Vương lão cười lạnh một tiếng:
- Đúng vậy, chỉ cần bên trong ba khối đá này có ngọc Phỉ Thúy thì tôi sẽ công nhận cậu thắng.
Nói tất cả đều có Phỉ Thúy và tất cả đều tăng giá là hai khái niệm khác nhau. Trong nguyên thạch chưa chắc có Phỉ Thúy. Cho dù có Phỉ Thúy mà giá trị của nó thấp hơn giá trị của khối nguyên thạch thì vẫn xem là có chút lỗ vốn mà thôi. Chỉ khi nào mà khối nguyên thạch cắt ra nhưng không có Phỉ Thúy thì mới xem là đổ khóa.
Vương lão khẳng định khối nguyên thạch mà Lý Dương chọn là không có gì bên trong. Nhìn thái độ đồng tình của Vương lão thì tựa hồ suy nghĩ của ông ấy cũng không sai biệt lắm.
Trên thực tế, kho hàng của An Thị chứa đựng những khối nguyên thạch có tỷ lệ không có gì bên trong là khá cao. Đặc biệt là những khối nguyên thạch có biểu hiện đặc thù chiếm tới bảy phần.
Mà khối nguyên thạch có những đốm xám trên tay Lý Dương lại có tỉ lệ không có gì bên trong cực cao.
Mặt khác, khối có bề ngoài màu đen cũng có xác suất không có gì khá cao. Mặt khác, khối còn lại cũng có biểu hiện không tốt. Cho nên Vương lão mới dám mạnh miệng tuyên bố nếu như Lý Dương cắt ra được Phỉ Thúy thì hắn sẽ thắng.
- Chúng ta đi cắt nguyên thạch đi.
Lý Dương giơ tay lên, rồi xoay người quay trở về phân xưởng cắt nguyên thạch. Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ cũng tiếp bước theo sau. Hiện tại, đây cũng chính là hai người vẫn còn giữ vững niềm tin đối với Lý Dương.
Những nhân viên công tác tại kho hàng sau khi được An Văn Quân cho phép đều cùng nhau đi đến phân xưởng cắt nguyên thạch. Cho dù không cho bọn họ đi thì chỉ sợ là bọn họ không còn tâm tư làm việc. Chi bằng cho họ đi theo để họ có thể vừa xem vừa học tập kinh nghiệm một chút.
Phòng nhỏ bên ngoài có tám cái máy chuyên dung để giải thạch. Tất cả thiết bị dùng để giai thạch đều là tự động hoặc là bán tự động, hiệu suất của chúng rất cao. Phí tổn để hoạt động thiết bị giải thạch tự động này đối với An Thị cũng là một vấn đề. Cho nên chỉ có những chuyên gia mới có tư cách sử dụng. Còn những khối nguyên thạch bình thường thì sử dụng những thiết bị cắt ngọc bán tự động bình thường để cắt.
Tuy nhiên, không phải lần nào chuyên gia cũng sử dụng thiết bị cắt nguyên thạch tự động chuyên dụng này. Nơi này còn có hai máy giải thạch tự động để chuyên gia sử dụng khi cần thiết.
Lý Dương mang theo Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ thẳng đến bên cạnh máy giải thạch bán tự động. Cao lão và Vương lão đều có chút sửng sốt nhưng vẫn không nói gì, nối gót Lý Dương đến bên máy giải thạch.
Nhân viên công tác đi theo vội vã giúp Lý Dương nối nguồn điện. Nhân viên khác thì đưa cho Lý Dương khối nguyên thạch thứ nhất. Lý Dương nhìn khối ngọc mà người nhân viên đưa cho hắn chính là khối nguyên thạch có bề ngoài màu đen.
So sánh với hai khối nguyên thạch còn lại thì khối nguyên thạch này xem ra không tồi. Những nhân viên công tác trẻ tuổi lúc này đã biết thân phận của Lý Dương, cũng hy vọng Lý Dương có thể cắt ra Phỉ Thúy, làm vinh danh cho lớp trẻ.
- Tiểu tử, tôi nói trước, nếu như cậu thua thì từ nay về sau không được tự xưng là cố vấn đổ thạch cho công ty An Thị nữa. Ngoài ra, cậu phải phục vụ cho chúng tôi một tháng. Chúng tôi muốn cậu làm cái gì thì cậu phải làm cái đó.
Vương lão đột nhiên bước lên phía trước. Lý Dương trên mặt lập tức hiện lên nét kỳ lạ, Vương lão quả thật là không rộng lượng, không ngờ ông lại muốn lưu hắn lại. Lý Dương chắc chắn một điều là nếu lúc này hắn thua thì Vương lão sẽ không để cho hắn thoải mái.
Nhưng Lý Dương cũng không cần để ý, ngửa đầu cười nói:
- Nếu như tôi thắng thì sao?
- Nếu như cậu thắng thì cậu nói cái gì tôi cũng đều nghe theo, muốn tôi làm cái gì thì tôi cũng sẽ làm theo.
Vương lão khịt mũi cười. Ông ta nhìn thấy Lý Dương tùy tiện lấy ra ba khối ngọc đều là nguyên thạch kém chất lượng thì ông ta tin rằng Lý Dương sẽ thất bại.
- Được, một lời đã định.
Lý Dương lắc lắc đầu, mang mắt kính vào, bắt đầu cắt ngọc. Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ đứng bên cạnh để sẵn sàng trợ giúp.
Sau khi chuẩn bị xong máy giải thạch, Lý Dương cố ý chọn nơi cắt không thể nhìn thấy Phỉ Thúy. Thấy nơi chuẩn bị cắt, Cao lão không nhịn được lắc đầu.
Bề mặt khối nguyên thạch này có hai vết nứt rất lớn, hơn nữa còn có đường vân. Trong tình huống này mà Lý Dương còn cắt ngay khe nứt làm cho Cao lão rất không hài long
Chỉ tiếc là người cắt bây giờ là Lý Dương. Hắn hiện tại đang đánh cược với Vương lão. Cao lão muốn cho ý kiến cũng không được, chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với biểu hiện của Lý Dương.
Chân mày của An Văn Quân cũng nhíu lại. Mặt khác, đa phần những công nhân đi theo Cao lão cũng lắc đầu. Trình độ của bọn họ có thể không cao nhưng dù sao đã làm việc nhiều năm trong ngành này cũng hiểu biết được chút ít. Khả năng cắt nguyên thạch cơ bản nhất là phải có. Ai cũng đều nhìn thấy thủ pháp của Lý Dương lúc này là không phù hợp.
-Rè rè
Thiết bị cắt bắt đầu làm việc. Những người đứng xung quanh vẫn chưa nói gì. Lý Dương chuyên tâm vào cây dao cắt, trong đầu tự nhiên nghĩ đến Tần Dũng và Triệu Dân hai người.
Phương pháp cắt nguyên thạch của Tần Dũng chuẩn xác phi thường, còn trình độ cắt ngọc thì lại càng chuẩn hơn, so với Lý Dương thì mạnh hơn nhiều. Còn Triệu Dân thì năng lực cắt ngọc nhanh đến mức đã đạt đến cảnh giới bậc thầy. Ngoài hai người này thì Lý Dương chưa từng nghĩ đến ai có thể là cao thủ trong thủ pháp cắt ngọc.
Nghĩ đến điều đó, tay Lý Dương bỗng nhiên run lên, tự nhiên bắt chước theo động tác của Tần Dũng ngày đó.
Cao lão và Vương lão đều nhìn thoáng qua nhau một cách kinh ngạc. Cắt một cách lộn xộn phần chính giữa là điều tối kỵ. Nhưng động tác của Lý Dương so với mới nãy thì có vẻ thuần thục hơn nhiều. Hiện tại, động tác cắt ngọc của Lý Dương so với những người thợ cắt đá bình thường thoạt nhìn tốt hơn một chút.
Những người công nhân đứng xung quanh cũng đều lộ ra sự kinh ngạc. Lý Dương vừa ra tay thì bọn họ đã biết người thanh niên này không hề đơn giản.
Cắt được một nửa, Lý Dương đột nhiên ngừng lại. Lưu Dương tiến lên rót thêm vào chút nước. Lý Dương tiếp tục quan sát từng khe hở.
Những người xung quanh bắt đầu nghiêng đầu suy nghĩ, muốn nhìn xem một chút bên trong rốt cuộc là có hình dáng gì. Đáng tiếc là cái khe rất nhỏ, bên trong lại có màu đen nên không nhìn ra được cái gì.
Một phút trôi qua, Lý Dương đeo mắt kính vào, tiếp tục cắt khối nguyên thạch trước mặt.
Vừa rồi, khi tay Lý Dương run lên, thì phương hướng cắt ngọc cũng đã có chút thay đổi. Lý Dương dừng lại là để muốn xem sự thay đổi này có tác dụng gì không.
Kết quả thật là làm cho Lý Dương vừa lòng. Phương hướng cắt ngọc thay đổi cũng không có phá hư Phỉ Thúy bên trong, hơn nữa vết cắt còn rất thẳng. Lúc này Lý Dương hoàn toàn nhất trí rằng lúc trước hắn tuy rằng cũng có phác họa đường cắt nhưng cuối cùng thì vẫn lệch ra ngoài một chút.
Cảm nhận được sự biến hóa trong nhát cắt này, Lý Dương trong lòng cảm thấy xúc động vạn phần. Nếu có cơ hội thì nhất định phải tìm đến Tần Dũng và Triệu Dân để học tập kỹ thuật cắt ngọc. Có kỹ thuật cắt ngọc tốt thì cũng có thể hỗ trợ cho việc giảm bớt tổn thất khi cắt ra ngọc Phỉ Thúy.
Rầm!
Trong lúc Lý Dương đang suy nghĩ thì cái dao trên tay đột nhiên buông lỏng. Lúc này thì khối nguyên thạch đã bị cắt thành hai nữa.
-Xanh, có màu xanh rồi!
Lưu Cương tiến lên rót thêm nước. Còn chưa rót hết nước thì Ngô Hiểu Lỵ đã kêu lên trước tiên. Những người xung quanh bắt đầu tiến lại gần. Cao lão và Vương lão cũng tiếp cận ngay.
Mặt cắt đã được rửa sạch sẽ, lộ ra một màu xanh đậm. Nếu như vậy thì khả năng có ngọc Phỉ Thúy là rất lớn.
Khuôn mặt Vương lão có chút khó coi. Nếu đặc biệt chú ý thì khối nguyên thạch màu đen này trong ba khối ngọc thì quả thật là không tồi. Cho dù có thể tìm ra ngọc Phỉ Thúy thì cũng không nằm ngoài ý muốn và hai khối còn lại mới chính là mấu chốt.
Cao lão nhìn một hồi rồi nói:
- Màu nước không tồi, màu xanh cũng đang hiện lên. Đây có khả năng là có cao cấp Phỉ Thúy.
Trên mặt An Văn Quân lộ ra nét tươi cười. Lý Dương quả nhiên không làm cô thất vọng. Khối nguyên thạch màu đen này bị hắn dùng dao cắt ra. Bên trong có cao cấp Phỉ Thúy hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần là có Phỉ Thúy thì Lý Dương đã thắng rồi.
Lý Dương một lần nữa lại nâng dao lên, suy nghĩ về thủ pháp cắt ngọc vừa rồi, xong bắt đầu tiếp tục xuống nhát cắt.
Lần này Lý Dương cắt một bên mặt. Những mảnh vụn khi cắt đã rớt xuống dưới. Bên trong, tiếp tục lộ ra màu xanh nhạt. Lúc này đây Lý Dương chỉ xuống tay một chút thì Phỉ Thúy bên trong đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
- Là Phù Dung Chủng, Qua Bì Lục.
Nét mặt già nua của Vương lão có sự thay đổi mạnh mẽ, miệng thốt ra vài tiếng, xong lại nhìn Lý Dương có chút phức tạp. Nhát cắt đầu tiên của Lý Dương đã cắt ra màu xanh. Điều này đã gia tăng giá trị của nó. Hiện tại thì lại trực tiếp cắt ra Phỉ Thúy. Như vậy thì chẳng những giá trị càng tăng cao mà sợ còn tăng không ngừng nữa.
- Vận may của cậu quả nhiên là không tồi.
Cao lão ở một bên gật gật đầu. Lần cắt này thì ông cũng không quá để ý. Bởi vì khối nguyên thạch màu đen này rất dễ dàng tăng giá. Lần cắt này của Lý Dương cũng đủ làm cho họ phải thay đổi cái nhìn của mình, thái độ bề trên cũng giảm bớt. Mặc kệ Lý Dương đánh cuộc như thế nào, chỉ cần thắng thì đã chứng tỏ được thực lực của mình. Vận may cũng chính là một loại thực lực.
Lý Dương cười cười, tiếp tục cắt ngọc. Nếu muốn nói đến vận may thì quả thật là không sai. Tất cả những lần tỏa sáng trước đây của hắn đều có sự góp mặt của vận may.
Hai bên miếng ngọc dễ dàng được cắt ra. Chỉ trong chốc lát, một khối đá lớn bị Lý Dương cắt xuống, lộ ra phần da màu xanh của Phỉ Thúy.
- Tăng, xem ra lần này là tăng mạnh.
Những người công nhân xung quanh nhỏ giọng bàn tán. Rất nhiều người nhìn Lý Dương bằng cặp mắt hâm mộ. Bọn họ mỗi ngày đều làm công việc giải thạch, cắt ngọc, bình thường gặp được loại ngọc như vậy thì khả năng những người công nhân này sẽ có thêm không ít tiền thưởng.
Sau hơn mười phút, Lý Dương đã hoàn toàn cắt xong phần da xung quanh của khối ngọc. Phần ngọc Phỉ Thúy bên trong đã muốn lộ ra hẳn bên ngoài.
Nhìn đến khối ngọc Phỉ Thúy, Cao lão không khỏi gật đầu. Nhưng sau đó, trên mặt đột nhiên cứng đờ, kinh hãi nhìn Lý Dương.
← Ch. 0154 | Ch. 0156 → |