Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0165

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0165: Tác phẩm phong đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


(Tác phẩm phong đao: tác phẩm cuối cùng)

Trương Vĩ, Tư Mã Lâm mấy người trên mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, người trong giới ngọc thạch, đều đã sớm nghe tới cái tên của bốn vị đại sư này rồi. Nhưng là không ai nghĩ tới ở nơi này lại gặp được một vị đại sư.

-Trầm lão, chào ngài.

Năm người cùng nhau cúi đầu, động tác rất chỉnh tề, làm cho Lý Dương có một chút sửng sốt.

Lý Dương tin tưởng bọn họ tuyệt đối không có bàn bạc trước qua, có thể làm ra động tác chỉnh tề như vậy, vốn là trong lòng vô cùng tôn trọng vị đại sư trước mặt này.

Trần lão gật đầu, chỉ vào Lý Dương nói rằng:

-Trương, có người muốn mua đồ của cậu, cậu trước tiên lo buôn bán đi đã.

Trung niên mập mạp trên mặt lộ ra chút cổ quái, nhưng mà đã rất nhanh bước tới trước mặt Lý Dương:

-Người anh em, cậu muốn phỉ thúy khoai lang này sao?

Đám người Trương Vĩ lúc này cũng chú ý tới phỉ thúy khoai lang, trên mặt vài người biểu lộ ra sợ hãi cùng tán thưởng. Phỉ thúy khoai lang này hầu như giống khoai lang như đúc. Dù là bọn họ, lại không được người trung niên mập mạp nói ra trước thì cũng coi đó là củ khoai lang chân chính rồi.

-Không sai, tôi muốn phỉ thúy khoai lang này.

Lý Dương gật đầu, đưa tay muốn vạch lớp giấy dán bên dưới đáy tìm kiếm.

-Chờ một chút, trang giấy này phải giao tiền mới có thể mở ra được.

Trung niên mập mạp vội vàng kêu lên một tiếng, đồng thời còn len lén nhìn Trần lão.

-Không vấn đề gì, để cho cậu ta xé ra đi, cậu ta cũng là người mê ngọc.

Trần lão cười khẽ một tiếng, Lý Dương kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Khối phỉ thúy khoai lang này kỳ thực hắn đã trông thấy tất cả rồi, bên trong là một loại Kim Ti Chủng Phỉ Thúy cũng không tồi. Chỉ tính riêng giá trị của phỉ thúy cũng hơn 200 vạn rồi, nếu không Lý Dương cũng không dùng giá cả 300 vạn mà mua thứ này.

-Vâng!

Trung niên mập mạp cúi đầu đáp, không ngăn cản Lý Dương nữa.

Trang giấy dán này rất dày, Lý Dương kéo xuống hết mới nhìn thấy được mặt phẳng dưới đáy ngọc.

Mặt phẳng này rất trơn tuột, màu lục biểu hiện ra ngoài, nhẹ nhàng khoan khoái, càng hiện ra giá trị của phỉ thúy loại kim ti. Từ bản thân phỉ thúy mà nói giá trị cũng rất cao rồi.

Mặt ngoài của khoai lang này cũng có mấy vết tích, thế nhưng bên trong lộ ra chỉ là sương màu lục, cũng không nhìn thấy phỉ thúy bên trong. Chính sương lục này mới bị Lưu Cương nhìn nhầm thành khoai lang hỏng.

Tư Mã Lâm đã đi tới trước, có chút ước ao nhìn Lý Dương, khối phỉ thúy khoai lang này tuyệt đối là kiện tinh phẩm khó mà có được.

-Đây là chi phiếu 300 vạn tiền mặt.

Lý Dương nhanh chóng kí tờ chi phiếu, đưa cho trung niên mập mạp. Trung niên mập mạp nhận tờ chi phiếu trên mặt còn có chút mất tự nhiên.

-300 vạn?

Đám người Trương Vĩ bỗng nhiên sửng sốt, lập tức cùng nhau lắc đầu. 300 vạn mua một kiện chạm ngọc Kim Ti Chủng như vậy tuyệt đối là có giá trị đi. Lão bản họ Trương của Thúy Ngọc Hiên này cũng là người hiểu chuyện, là một người làm ăn rất khôn khéo, thật không rõ vì sao dùng cái giá này để bán đồ vật này ra.

Phỉ thúy khoai lang này hiện nay còn không biết là do ai làm, nhưng từ biểu hiện mà nói tuyệt đối không chỉ 300 vạn. Cho dù là 400 vạn cũng đáng giá đi, đây chính là chỗ mà đám người Trương Vĩ không hiểu.

-Đồ trước hết cậu không mang đi vội, trước tiên đưa cho tôi, ngày mai trở lại lấy đi.

Trầm lão đột nhiên vươn tay ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lão. Trên mặt Trần lão vẫn mang theo dáng cười tươi như cũ, không để ý tới nghi hoặc của mọi người.

-Vâng, ngài cầm.

Lý Dương chỉ kinh ngạc một chút, lập tức đưa đồ cho Trần lão, không có bất luận chút do dự gì cả.

-Được.

Trần lão trong mắt hiện lên tán thưởng, nói tiếp:

-Cái phỉ thúy khoai lang này là tác phẩm của ta sáu năm trước, được làm trước khi ta phong đao. Lần này trước khi đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu mở ra, ta muốn xem có kiện phỉ thúy khoai lang này có thể tìm được người có duyên không. Hiện giờ xem ra, nó đã tìm được người hữu duyên với nó rồi.

Trần lão nói làm mọi người kinh ngạc lần thứ hai, đặc biệt là Lý Dương, trên mặt không phải kinh ngạc nữa rồi mà là nồng đậm kinh hỉ. Hắn không nghĩ tới, phỉ thúy khoai lang này không ngờ là tác phẩm của Trần lão.

Trước Lý Dương cũng không phải không có hoài nghi tác phẩm này có lai lịch gì. Thế nhưng Lý Dương sớm tự mình phủ định đi rồi. Lý Dương sớm biết, trong nước hiện nay bốn vị đỉnh cấp đại sư chạm ngọc đã phong đao vài năm trước rồi. Lý Dương cũng không có liên hệ với Trần lão, càng không nghĩ đây là tác phẩm phong đao của Trần lão.

Tác phẩm phong đao của Trần lão, cùng với chạm ngọc phổ thông khác nhau rất lớn. Đám người Trương Vĩ lúc này không chỉ ước ao nhìn Lý Dương nữa rồi, mà là đố kị. 300 vạn mua một khối chạm ngọc này, cùng với kiếm bội tiền cũng không khác nhau lắm.

Trần lão dường như cũng có chút cảm thán, nắm phỉ thúy khoai lang còn nói thêm:

-Lúc ta phong đao cũng không có hạ khoản xuống tác phẩm này. Hiện giờ, cũng lên hạ lạc khoản xuống cho nó rồi. Khắc đao của ta cũng nên chân chính phong bế rồi.

Hiện tại mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Trần lão. Trần lão không ngờ chuẩn bị cấp cho khối phỉ thúy khoai lang này lạc khoản. Nói như vậy sẽ làm cho nó trở thành tác phẩm phong đao chân chính.

Tác phẩm phong đao của Trần lão, lại còn là tác phẩm điêu khắc tốt như vậy, ý nghĩa của nó đã vượt quá giá trị của bản thân. Tất cả mọi người đỏ mắt nhìn Lý Dương, sợ rằng ngay cả trung niên mập mạp vốn biết chuyện cũng không có ngoại lệ.

-Giờ này ngày mai, các vị tới đây tìm tôi.

Trần lão đột nhiên ngẩng đầu nói với Lý Dương một câu, sau đó xoay người rời khỏi mặt tiền cửa hàng. Tất cả mọi người kính trọng nhìn theo bóng lưng của vị lão nhân này. Tất cả mọi người đều biết, lão nhân phải đi về để khắc lạc khoản vào trong khối chạm ngọc này. Đối với một đại sư chạm ngọc đã phong đao sáu năm mà nói, một kiện tác phẩm cuối cùng cho dù là lạc khoản cũng là một chuyện phi thường thần thánh.

-Tư Mã Lâm tiên sinh, người em này của ngài thực sự là có vận khí tốt à.

Trung niên mập mạp bỗng nhiên cảm thán một tiếng, đám người Tư Mã Lâm đều có sắc mặt cổ quái. Vận khí của Lý Dương tốt như thế nào bọn họ cũng nhìn thấy qua rồi.

-Phỉ thúy khoai lang này, thực ra là Trần thúc đặt ở đây...

Trung niên mập mạp chậm rãi nói quan hệ của phỉ thúy khoai lang với Trần lão đi ra. Hôm nay phỉ thúy khoai lang đã bị Lý Dương mua đi mất, lại được tán thành của Trần lão, hắn cũng không thể nói được gì.

Từ trong miệng của trung niên mập mạp, Lý Dương cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Chờ khi hiểu rõ rồi, Lý Dương mới thầm cảm thấy may mắn.

Phỉ thúy khoai lang này cũng không có lạc khoản, cũng không có hiển thị ra phỉ thúy ở bên trong. Vật được chạm trổ cho dù tốt hơn nữa, muốn bán được 300 vạn thực cũng rất trắc trở. Chỉ có người chân chính thích chạm ngọc mới có hứng thú với đồ vật này, đây cũng là nguyên nhân Trần lão dùng cái bệ che lấp đi bên trong.

Đây là mục đích của Trần lão, Trần lão cố ý che lấp mặt phẳng dưới, để cho người thưởng thức cái chạm trổ. Nhưng mà Trần lão cũng không ngờ tới được, Lý Dương lại có khả năng nhìn thấu phỉ thúy ở bên trong. Khi biết được giá trị của bản thân khối phỉ thúy bên trong, 300 vạn có gì mà do dự chứ.

Trần lão đã đi, đám người Trương Vĩ cũng không có ý lưu lại, lôi kéo Lý Dương rời khỏi Thúy Ngọc Hiên. Kỳ thực Trương Vĩ cùng Trương Hiểu Tùng đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, lưu lại hay không cũng không quan trọng nữa rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)