← Ch.0188 | Ch.0190 → |
Người vừa trúng lớn cách chổ mấy người Lý Dương không xa, từ chổ Lý Dương có thể thấy người ta đang tụ tập đông nghịt ở phía đó, còn đông hơn số người đứng xem Lý Dương giải lúc nãy nữa.
-A lô, vâng, chúng tôi đang ở cùng nhau, ở máy giải thạch sau quầy số 39, được, được.
Tư Mã Lâm vừa nói chuyện điện thoại vừa liên tục gật đầu, nói xong hắn nhìn Lý Dương một cách cổ quái.
-Ai vậy? Là mấy người lão Trương hả?
Trịnh Khải Đạt đang bận dội nước vội hỏi một câu, người gọi điện đến trong lúc họ đang ở hiện trường giao dịch nguyên thạch e rằng chỉ có mấy người Trương Vĩ thôi.
-Là lão Vương, ông ta nói người vừa giải trúng lúc nãy là Thiệu Ngọc Cường, hơn nữa hắn cũng giải được cao cấp Băng Chủng.
Tư Mã Lâm gật gật đầu, rồi hắn nhìn sang Lý Dương lúc này vẫn đang còn giải thạch.
-Thiệu Ngọc Cường, đúng là hắn sao?
Trịnh Khải Đạt ngẩng đầu nhìn một cách kinh ngạc, người của các công ty châu báu nghe mấy người Lý Dương nói như thế chợt rộn ràng lên, lại thêm hai người nữa rời đi, Thiệu Ngọc Cường cũng có một sức hút nhất định đối với họ.
Trên khuôn mặt Lý Thanh lúc này lại lộ vẻ tự hào, không hổ danh là Tam công tử lợi hại nhất của công ty ông ta, Lý Dương vừa giải được một miếng băng chủng thì anh cũng giải được thêm miếng nữa, làm cho sự kiêu ngạo của Lý Dương bị dìm xuống không ít.
-Thiệu Ngọc Cường không đi xem đổ thạch Ám Tiêu sao? Hắn chạy đến khu giao dịch tự do này làm gì?
Lý Dương bổng ngẩng đầu hỏi một câu, tuy nhiên tay vẫn không rời khối Kim Ti Chủng.
-Ai mà biết được chứ.
Tư Mã Lâm nói xong bước đến tiếp tục giúp Lý Dương một tay.
Nghe tin Băng chủng lại xuất hiện người ta rời đi càng nhiều hơn, trong nháy mắt mà chỉ còn khoảng mười mấy người là vẫn ở chổ Lý Dương, người đi đa phần đều là người của công ty châu báu, người của An Thị vẫn ở lại, Lý Dương là cố vấn đổ thạch của họ, là người họ bắt buộc phải cổ vũ.
-Rầm rầm
Lớp vỏ cuối cùng đã được cắt ra, Lý Dương dùng đá mài cẩn thận mài những tạp chất còn giữ lại trên bề mặt Phỉ Thúy, Tư Mã Lâm bỗng giơ tay vẫy vẫy, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân đều đã chạy đến nơi.
-Lý lão đệ, nghe nói lúc nãy cậu cũng vừa giải được Băng Chủng?
Vương Hạo Dân vừa đến, chưa kịp thở đã vội hỏi, Trương Vĩ cũng đưa vẻ mặt mong đợi nhìn Lý Dương
-Không phải tôi
Lý Dương lắc đầu nói.
-Không phải cậu? Vậy là người ta đồn nhảm sao, Thiệu Ngọc Cường trước khi giải được Băng Chủng có giải được một loại Phỉ Thúy khác, vừa nghe nói cậu giải được Băng Chủng hắn liền lập tức đổi đổ thạch, quả nhiên là đã giải ra được Băng chủng.
Vương Hạo Dân tức tối nói, Trương Vĩ cũng ấm ức không kém, từ khi Nam Dương và Thiệu Ngọc Cường kết oán với nhau, hai người bọn họ là người hận Thiệu Ngọc Cường nhất.
-Anh để tôi nói hết đã, người giải được không phải là tôi mà là anh Tư Mã.
Lý Dương cười khổ lắc đầu, Tư Mã Lâm giải được Băng Chủng lần này đúng là không liên quan gì đến Lý Dương cả, nhưng mấy người này lại đổ công lên đầu hắn.
-Là Tư Mã.
Vương Hạo Dân khựng người lại một lúc rồi lập tức cười ha ha:
Lý lão đệ biết đùa từ lúc nào vậy, Tư Mã Lâm giải được hay cậu giải được thì có gì khác nhau đâu.
-Là người của các cậu giải được là được rồi, Lý lão đệ, cậu giải thêm một miếng Băng Chủng nữa đi, phải dằn mặt bọn họ mới được, nếu mà được Thủy Tinh Chủng thì càng tốt.
Trương Vĩ đứng một bên cười nói, lúc nãy hai người cứ tưởng là nói đùa.
Tư Mã Lâm cũng cười khổ một tiếng, hắn biết đi với Lý Dương sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được, lần này rõ ràng là nhờ vào trực giác của hắn nhưng công lao lại là Lý Dương hưởng. Tuy nhiên Tư Mã Lâm cũng không để ý chuyện đó làm gì, từ trong tiềm thức của mình hắn cũng nghĩ chuyện này có liên quan đến Lý Dương, nếu không nhờ vào sự may mắn của Lý Dương thì hắn làm gì giải được Băng chủng chứ, chơi đổ thạch cũng đã nhiều năm, số lần tham gia giao dịch nguyên thạch cũng không phải là ít, nhưng chỉ lần này có Lý Dương đi theo hắn mới mua được Băng chủng.
-Được rồi, Lưu Cương, đưa cho tôi một khối nữa đi.
Gom xong Phỉ Thúy, Lý Dương quơ quơ tay về phía Lưu Cương, Lưu Cương lập tức chuyển thêm một khối đổ thạch nữa đến, Phỉ Thúy Kim Ti Chủng đã giao cho Trịnh Khải Đạt rồi.
Mấy người ở công ty châu báu nhìn Trịnh Khải Đạt có vẻ thèm thuồng, nói đúng hơn là thèm miếng Phỉ Thúy mà hắn đang cầm, chỉ mới có mấy ngày mà Trịnh Khải Đạt đã thu về mấy miếng Phỉ Thúy rồi, thèm thì cũng có thèm đó nhưng họ vẫn không mấy lo lắng, đường nào thì Trịnh Khải Đạt cũng mang chúng ra bán đấu giá, đến lúc đó cạnh tranh cũng chưa muộn.
Khối đổ thạch mà Lưu Cương đưa cho Lý Dương là Phỉ Thúy Phù Dung Chủng, bốn khối đổ thạch còn lại ngoài Thủy Tinh Chủng ra còn lại tất cả là Phù Dung Chủng. Mặc dù đây chỉ là một khối bình thường nhưng cũng đáng giá trên trăm vạn.
Đổ thạch này nhỏ hơn so với những khối khác, Lý Dương tỉ mỉ quan sát, hắn đánh dấu một đường rồi đặt xuống dưới máy cắt. Mấy người đứng xung quanh bắt đầu bàn tán về khối đổ thạch này.
Đổ thạch nhỏ nên tốc đọ giải nhanh hơn, chưa đầy mười phút lát cắt đầu tiên đã được hoàn thành, Lý Dương nhìn đồng hồ, tranh thủ thời gian buổi trưa để giải hết số Phỉ Thúy này cũng không phải là không thể, dù sao chúng cũng không phải loại lớn.
-Phù Dung Chủng, là Phù Dung Chủng, Lý lão đệ, cậu lại trúng nữa rồi
Trịnh Khải Đạt đang giúp dội nước, hắn chưa kịp rửa xong đã vội kêu lớn, mọi người đều xúm lại xem, nhìn thấy miếng Phỉ Thúy Phù Dung chủng màu xanh lá mạ lộ ra ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ và đố kị.
Nếu tính thêm miếng Băng chủng đầu tiên nữa thì mấy người Lý Dương đã liên tiếp trúng được ba miếng rồi, có Lý Dương ở đây hình như việc giải trúng đã trở nên dễ dàng hơn hẳn.
-Anh Tư Mã, anh Trịnh, chúng ta nhanh tay lên chút nữa đi, tranh thủ trưa nay giải hết số đổ thạch này, xong việc tôi mời mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.
Lý Dương vỗ vỗ tay, mấy người Tư Mã Lâm ngẩn người ra một lúc rồi cùng cười ha ha, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt xông xáo tiến lên phía trước giúp đỡ.
Ba người gộp lại làm nhanh hơn hẳn, chưa đầy hai mươi phút Phỉ Thúy đã được gỡ ra, Trịnh Khải Đạt ôm Phỉ Thúy cười đến nổi méo cả miệng.
-Lưu Cương, đưa cho tôi khối nữa
Lý Dương đầu cũng không thèm quay lại quét quét bụi vương trên máy cắt, chỉ một lúc sau Lưu Cương đã ôm đổ thạch chạy đến.
Cầm đổ thạch trên tay Lý Dương chưa kịp đặt lên máy giải đã ngẩn người ra một lúc, khối thứ ba này đúng là khối Thủy Tinh chủng màu xanh Tổ Mẫu, theo tính toán của Lý Dương thì đây sẽ là khối đổ thạch sau cùng.
Nghĩ một lúc Lý Dương bắt đầu cố định đổ thạch, hắn còn lắc đầu cười nữa. Đã đem đến rồi thì không trả lại nữa, bây giờ giải thì bây giờ giải thôi, giải xong chắc chắn mọi người sẽ còn sững sốt hơn nữa, lần này thì mấy người bên công ty châu báu sẽ không còn coi thường công ty họ nữa.
Lý Dương từ từ ấn cây dao xuống, lần này hắn làm thận trọng hơn những lần trước, hắn không trực tiếp cắt Phỉ Thúy ra mà men theo mép để cắt, miếng Phỉ Thúy này nếu gặp bất cứ một tổn hại nào đều tính bằng tiện vạn trở lên chứ phải chơi.
Chưa đầy mười phút đã hoàn thành lớp vỏ thứ nhất, Lý Dương quan sát phần hiện ra trên bề mặt cắt, hắn gật đầu mãn nguyện. Giải càng nhiều thì tay nghề của hắn càng trở nên lão luyện, đặc biệt là vận dụng phương pháp của Tần Dũng, mặc dù giải không nhanh bằng Tần Dũng nhưng so với trước đây hắn cũng tiến bộ lên rất nhiều rồi.
-Bề mặt lớp bụi này cũng không tồi, có khả năng là sẽ giải được Băng Chủng hoặc là Thủy Tinh Chủng, Lý lão đệ, nhanh giải miếng Băng Chủng này ra đi để chúng tôi còn đốt pháo, tôi sắp không chờ được nữa rồi.
Trịnh Khải Đạt cẩn thận nhìn mặt cắt rồi gật đầu nói, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân, Tư Mã Lâm và cả Cố lão nữa cũng gật đầu theo, đúng là khối đổ thạch này rất tốt.
-Yên tâm, sẽ có lúc cho anh đốt pháo.
Giải được khối Thủy Tinh chủng này Lý Dương cũng vui mừng không kém, hắn cười lớn nói với Khải Đạt một câu rồi cầm máy mài bắt đầu mài đá, trước tiên phải mài xong Phỉ Thúy đã, mọi chuyện tính sau.
-Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Phía xa bổng dội lại một tràng pháo nổ, mấy người Trương Vĩ cùng quay đầu nhìn lại, tiếng pháo đúng là phát ra từ phía của Thiệu Ngọc Cường.
-Mọi người đợi ở đây, để tôi đi xem thế nào.
Vương Hạo Dân nói xong liền tức tốc chạy đị, mấy người Trương Vĩ có muốn ngăn cũng không được.
-Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Lần này không giống với những lần trước, tiếng pháo lại vang lên, nhưng không phải chỉ một dây mà là nhiều dây cùng nổ một lần, Lý Dương đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tư Mã Lâm.
Chẳng lẽ bên đó có người liên tục giải trúng, nếu không sao lại đốt nhiều pháo đến thế?
Mặt Tư Mã Lâm trở nên thận trọng hơn, Trương Vĩ thì lại khó coi hơn một chút, sau một phút ngỡ ngàng, mấy người công ty châu báu đều chạy về phía đó, cuối cùng chỉ còn lại Lưu Khiêm của An Thị và Lý Thanh của Thiệu Thị.
-Lý lão đệ, chúng ta đừng để ý đến họ nữa, tiếp tục công việc thôi.
Tư Mã Lâm sầm mặt nói, Trịnh Khải Đạt lúc đó cũng có chút không đành.
Chỉ còn lại có hai người xem nhưng mỗi người một biểu hiện khác nhau, Lưu Khiêm thì cười khổ, vẻ mặt đầy lo lắng, Lý Thanh lại đắc ý một cách khác thường, hắn cũng hơi sốt ruột nữa, rất muốn chạy về xem nhưng cuối cùng lại quyết định ở lại chổ Lý Dương.
Sau khi Lý Dương giải được Phỉ Thúy Băng chủng, công ty đã ra lệnh cả ngày hôm nay phải theo sát hắn, xem hắn giải được bao nhiêu Phỉ Thúy tốt, chuyện mua hàng sẽ giao cho người khác làm, việc của hắn bây giờ là túc trực bên cạnh Lý Dương.
Lưu Khiêm cũng vậy, hắn ngoài việc quan sát Lý Dương còn phải làm công tác phục vụ cho Lý Dương nữa, tuy nhiên bên cạnh Lý Dương còn có rất nhiều người, nên hắn cũng không cần nhúng tay vào việc gì cả.
Tiếng pháo càng trở nên phức tạp hơn, không ít người vẫn còn đang đốt pháo, người ta chạy lại phía Thiệu Ngọc Cường mỗi lúc một đông, chưa đầy một lúc mà đã chật cứng người rồi.
Lý Thanh bất ngời nhìn Lý Dương, hắn đắc ý nói:
-Anh Lý, đây có phải là lần đầu tiên anh tham gia giao dịch nguyên thạch Bình Châu không?
-Đúng vậy.
Lý Dương vẫn còn đang mài đá, Phỉ Thúy sắp lộ ra rồi, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến việc hắn trả lời.
Lý Thanh bổng ngẩng đầu ngạo mạn nói:
-Chẳng trách mà anh không biết người ta vì sao lại đốt một lần nhiều pháo như thế, nếu giải trúng Phỉ Thúy bình thường thì người ta chỉ đốt một dây thôi, nhưng nếu là trường hợp ngoại lệ, giải được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng thì những người xem xung quanh cũng đều đốt pháo để chúc mừng.
Nói đến đây Lý Thanh càng kiêu ngạo hơn nữa.
Lý Dương quay lại nhìn Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm cười khổ gật đầu, Lý Thanh nói không sai, chỉ khi giải được Thủy Tinh chủng người ta mới đốt pháo như thế.
Lý Thanh cười hi hi nói tiếp:
-Lần này thì có thể khẳng định, Tam công tử của chúng tôi đã giải được Thủy Tinh Chủng, mọi người giờ đang chúc mừng anh ta, nghe nói lúc còn ở Nam Dương anh đã có lần thắng cậu ấy, nếu lần này anh muốn thắng, e rằng... a... điều này, điều này là không thể...
-o0o-
← Ch. 0188 | Ch. 0190 → |