← Ch.0196 | Ch.0198 → |
-Văn Bình, lại đây ngồi đi
An Chí Thành chìa tay về phía An Văn Bình, An Văn Bình vội chạy đến ngồi bên cạnh ông.
An Văn Bình rất thông minh, sớm đã biết được bọn họ xuất hiện ở đây chắc chắn có liên quan đến Lý Dương. Lý Dương hôm nay đúng là rất xuất sắc, một người tự cho mình là hiểu Lý Dương như cô cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
-Văn Bình, chị hỏi nè, hôm nay trong đại sảnh bán đấu giá có sự thay đổi đặc biệt, có phải là có liên quan đến Lý Dương không?
An Văn Bình vừa ngồi xuống thì An Văn Quân đã vội vàng hỏi rồi, sự thay đổi này đã làm cho họ phải tốn thêm một khoản tiền oan gia nữa, nếu không thì đợt bán đấu giá Minh Tiêu lần này cũng kiếm thêm được một ít. Lần này chỉ cần không lỗ vốn là may lắm rồi, cứ nghĩ đến điều này là An Văn Quân lại thấy tức trong bụng.
-Không phải đâu, chúng em vẫn yên lặng suốt mà
An Văn Bình lắc đầu, cô cũng không hiểu là vì sao mình lại giấu giùm Lý Dương nữa. Cũng có thể là vì cô cũng có tham gia vào đó, cô tự viện cớ cho mình như thế. Có cái cớ này rồi cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
-Không phải là Lý Dương thì là ai?
An Văn Quân cau màu khó hiểu, cô vẫn cứ nghĩ thủ phạm chính là Lý Dương.
An Văn Quân chợt lại hỏi:
-Lý Dương đã chụp lại mười khối nguyên thạch, làm sao mà anh ta làm được thế?
-Em cũng có giúp hắn, ngoài ra còn có thêm vài người bạn của hắn nữa, bọn họ đều đã từng tham gia bán đấu giá Minh Tiêu.
An Văn Bình lập tức giải thích, An Văn Quân nhẹ nhàng gật gật đầu. Thế này mới đúng, trong một môi trường thay đổi liên tục như thế một người muốn chụp lại mười khối nguyên thạch tốt là điều không thể, nếu không thì họ cũng không đem theo nhiều người giúp đỡ như vậy.
Trước đây An Văn Bình có đến tham gia bán đấu giá Minh Tiêu, nhờ cô giúp chụp lại mười khối nguyên thạch cũng không khó. An Văn Quân đã lựa chọn là tin tưởng những gì An Văn Bình nói, cô không bao giờ nghĩ được sự hỗn loạn ở hiện trường lúc nãy có công lao rất lớn của An Văn Bình.
-Được rồi, Văn Quân, đừng nói đến vấn đề đó nữa
An Chí Thành khoát khoát tay, An Văn Bình hiểu rất rõ những Phỉ Thúy này có sức hút với công ty họ như thế nào, những cái khác thì không nói, khối Thủy Tinh chủng, khối Băng chủng là những nguyên liệu mà công ty nhất định phải có được.
-Quả nhiên là như vậy, ba, chúng ta phải sớm hành động thôi
An Văn Quân quay lại nhìn An Chí Thành, sắc mặt An Chí Thành bổng trở nên nghiêm túc hơn, ông chầm chậm gật đầu.
-Sớm hành động? Là ý gì vậy?
An Văn Bình thắc mắc hỏi.
An Văn Quân thở dài, nhẹ giọng nói:
-Số Phỉ Thúy này không được để họ đưa lên buổi bán đấu giá. Cần phải lấy chúng trước, chúng ta có thể thương lượng với họ giá cao để mua chúng về.
-Không đưa lên buổi bán đấu giá e rằng hơi khó. Hôm nay lúc ăn cơm, Trịnh Khải Đạt và cả anh Lý nữa có vẻ phấn khích lắm, một phần ba cổ phần trong công ty bán đấu giá là thuộc về anh Lý. Anh ta cũng muốn nhân cơ hội bán đấu giá lần này để làm lớn hơn thanh danh của công ty.
An Văn Bình lắc lắc đầu, muốn làm cho Trịnh Khải Đạt rút lui khỏi buổi bán đấu giá thực sự là rất khó. Hôm nay lúc ăn cơm Trịnh Khải Đạt không chỉ một lần nhắc đến sự mong đợi của hắn ở buổi bán đấu giá lần này, đến cả Lý Dương cũng rất có hứng thú với việc này.
-Biết là như vậy, nhưng có khó mấy cũng phải làm, buổi bán đáu giá của bọn họ không cấm Thiệu Thị tham gia. Nếu Thiệu Thị cũng đến tham dự chúng ta sẽ không có khả năng mua hết toàn bộ số Phỉ Thúy đó.
An Văn Quân cười khổ nói, lúc đầu cô không chú ý đến buổi lễ bán đấu giá lắm, vì có quan hệ với Lý Dương nên cô mới đồng ý tham gia. Nhưng sau khi biết được Thủy Tinh chủng xuất hiện thì mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Hôm nay Lý Dương lại giải được nhiều Phỉ Thúy tốt như thế, nếu đưa chúng lên buổi bán đấu giá công ty An Thị bọn họ không có bất cứ một lợi thế nào cả.
-Ngoài Thiệu Thị ra, những công ty khác chúng ta cũng không được xem thường. Lão Phượng Tường, Châu Đại Phúc đều như hổ đói, nếu có cơ hội là chúng sẽ đè bẹp chúng ta một cách không thương tiếc.
An Chí Thành thở dài, Lý Dương ngày đầu tiên đã biểu hiện xuất sắc như vậy, làm cho ông phải bỏ chuyến đi Hong Kong để vội vã đến Bình Châu, nếu có được những miếng Phỉ Thúy trên tay Lý Dương thì chuyện làm ăn của công ty về sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Đồng thời cũng có những đòn đánh trả lại công ty Thiệu Thị.
-Nhưng con có cảm giác anh Lý sẽ không đồng ý chuyện này đâu.
An Văn Bình vẫn đang lắc đầu, cô không biết vì sao lại như thế. Cô lúc này đã không còn đứng trên lập trường lợi ích của gia đình để suy nghĩ vấn đề nữa, điều mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là phản ứng của Lý Dương.
-Vì vậy chúng ta mới cần phải nghĩ cách, Văn Bình, quan hệ của em với mấy người Lý Dương cũng không tồi, việc nội bộ em làm, những việc khác chị lo, nếu không được nữa thì đành phải nhờ ba ra mặt thôi, chỉ cần họ đồng ý giao cho mình tất cả số Phỉ Thúy đó, chúng ta sẽ đưa ra giá cao nhất để mua, tuyệt đối không thấp hơn giá trong buổi bán đấu giá.
An Văn Quân nhìn An Văn Bình nghiêm túc nói. Biểu hiện của Lý Dương hôm nay cùng với số Phỉ Thúy mà hắn có được đã làm cho họ càng coi trọng hắn hơn.
-Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên trong đại giao dịch chứ mấy
An Chí Thành lại thở hắt ra một tiếng, mấy người Cao lão không chịu được ngồi thẳng người dậy.
Câu nói của tổng giám đốc An tuy đơn giản nhưng lại đánh đúng trọng điểm. Giao dịch ngày đầu tiên mà Lý Dương đã giải được Phỉ Thúy đáng giá trên trăm triệu, những ngày sau đó không biết còn có Phỉ Thúy cao cấp gì xuất hiện nữa đây.
Tại một nơi khác, trong căn biệt thự tại khu phồn hoa Quảng Châu đang diễn ra một buổi họp gia đình đơn giản nhưng có sự tham gia của rất nhiều người.
Thiệu Phúc Sinh, chủ tịch hội đồng quản trị Thiệu Thị, Thiệu Ngọc Hoa và Thiệu Ngọc Cường đều có mặt ở đó, ngoài ra còn có không ít thành viên quan trọng trong nhà họ Thiệu nữa.
-Dựa vào những thông tin tình báo trước mắt, công ty bán đấu giá Lợi Đạt có tổng cộng là một miếng Thủy Tinh chủng, ba miếng Băng chủng, bảy miếng Phù Dung chủng, sáu miếng Kim Ti chủng và năm miếng Can Thanh chủng. Những cái này là tính theo đơn vị nguyên thạch, nếu phân ra để bán đấu giá thì có tất cả trên 30 miếng Phỉ Thúy có thể bán.
Thiệu Ngọc Hóa nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
30 miếng Phỉ Thúy được bán đấu giá, trong đó lại còn có cả Thủy Tinh chủng, hơn nữa về cơ bản đây toàn là những Phỉ Thúy cao cấp, đợt bán đấu giá lần này đúng là nhiều năm rồi giờ mới thấy.
-Nhiều vậy hả
Thiệu Ngọc Cường kinh ngạc nói. Hắn cũng đã biết là hôm nay Lý Dương giải được rất nhiều Phỉ Thúy, nhưng sau khi nghe con số này xong vẫn thấy ngỡ ngàng. Đây phần lớn là nhờ công của Lý Dương.
-Đúng thế, những cái khác không nói, nhưng miếng Thủy Tinh chủng nhất định phải thuộc về chúng ta, còn ba miếng Băng chủng, một miếng nhỏ trước đây và miếng giải được hôm nay có thể không coi trọng, nhưng miếng mà Lý Dương giải được chiều nay chúng ta cũng phải mua nó.
Thiệu Ngọc Hóa gật gật đầu, nhắc đến miếng Băng chủng giải được hồi chiều Thiệu Ngọc Cường lại cảm thấy đau lòng, hắn đã nhắm khối nguyên thạch đó rồi nhưng cuối cùng lại bị Lý Dương cướp đi mất.
-Nếu mang đến buổi bán đấu giá, cho dù là chúng ta phải bồi tiền để cạnh tranh với An Thị, vấn đề mua được cũng không phải là không thể.
Thiệu Phúc Sinh đột nhiên nói một câu, những người khác đều đưa ánh mắt nhìn về phía ông. Nếu chỉ với mục đích cạnh tranh, không phải vì kiếm tiền mà chỉ nhằm mục đích đả kích An Thị thì khả năng thành công đúng là rất cao.
-Chỉ sợ An Thị sẽ hành động trước, làm cho số Phỉ Thúy này không lên được sàn đấu giá.
Thiệu Ngọc Hóa nói tiếp một câu. Sự xuất hiện của loại Phỉ Thúy cao cấp này nhất định làm cho An Thị không thể ngồi yên. Họ biết là không dễ gì có chúng nếu đưa lên buổi bán đấu giá thì đành phải đi cửa sau thôi.
-Đúng vậy
Thiệu Phúc Sinh gật đầu rồi nói tiếp:
-Ưu thế lớn nhất của An Thị là mối quan hệ giữa họ với Lý Dương, tuy nhiên đợt bán đấu giá lần này là do một chủ tịch hội đồng quản trị khác của Lợi Đạt khởi xướng, thực ra Lý Dương cũng đang cẩn trọng suy nghĩ, chúng ta cần phải làm cho buổi bán đấu giá được diễn ra một cách suôn sẽ.
Thiệu Ngọc Hóa cười nói:
-Ông nội, những điều ông nói quả không sai, bây giờ không phải chỉ mình chúng ta muốn buổi bán đấu giá được diễn ra thuận lợi đâu, còn có rất nhiều công ty khác cũng đang trong chờ vào điều này.
Thiệu Phúc Sinh có vẻ yên tâm hơn, ông nhẹ nhàng nói:
-Ngọc Hoa, việc này con phải tự mình đi làm, Ngọc Cường, con và Lý Dương đã có lời thách đấu với nhau thì phải tiếp tục cố gắng. Chúng ta đều tin tưởng rằng con không thua kém gì cậu ấy. Nhưng có một điều con phải nhớ là bất kể thắng hay thua đều phải quang minh chính đại, tuyệt đối không được dùng những thủ đoạn nham hiểm.
-Ông nội, ông còn không hiểu con sao?
Thiệu Ngọc Cường cười khổ lắc đầu, ánh mắt hắn hiện lên một ý chí quyết đấu mạnh mẽ. Hắn từ từ nói:
-Lý Dương là một đối thủ đáng được tôn trọng, cũng là một đối thủ rất đáng sợ. Trước mặt đối thủ như thế này con sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cũng không dùng bất cứ một thủ đoạn nào khác. Nếu không chính diện đánh bại anh ta, con sẽ mãi mãi không thể vượt qua sư phụ!
-Tốt, con nghĩ được như vậy là ta yên tâm rồi
Thiệu Phúc Sinh cười gật đầu, ông hiểu tính cách của Thiệu Ngọc Cường. Ông nói điều này cũng chỉ là đề phòng trước thôi, tin rằng với lời nói hôm nay của cậu, cho dù trong công ty có người muốn giúp Thiệu Ngọc Cường bằng những thủ đoạn không chính đáng thì cũng không dám làm bậy được. Bây giờ có rất nhiều người chú ý đến Lý Dương và số Phỉ Thúy này, nếu Lý Dương bị kinh động, không cho phép họ tham gia buổi bán đấu giá thì tổn thất không biết bao nhiêu mà kể.
Một vài công ty khác cũng đang tổ chức một cuộc họp tương tự như thế. Mấy công ty này đều có cùng chung quan điểm với công ty Thiệu Thị, họ phải đảm bảo buổi bán đấu giá được diễn ra một cách thuận lợi. Việc mua Phỉ Thúy trước buổi bán đấu giá bọn họ còn không nghĩ đến nữa là. Lý Dương là cố vấn hợp đồng của An Thị. Nếu muốn bán trước thì cũng sẽ bán cho An Thị đầu tiên, làm gì đến lượt họ nữa. Hơn nữa nếu ai làm như vậy sẽ tự nhiên trở thành kẻ thù chung của mọi người. Mà mọi người ở đây không phải là ít.
Trịnh Khải Đạt lúc đó vẫn chưa biết là công ty Lợi Đạt đã trở nên nổi tiếng như thế. Mười công ty châu báu hàng đầu đã bí mật phái người đi tiếp cận với họ. Ngoài An Thị ra, những người khác cũng có cùng một tư tưởng như vậy.
Trong số những nhà lãnh đạo cao cấp của các công ty châu báu, trong buổi tối hôm nay cũng có cùng chung tiếng than oán với An Chí Thành. Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên của buổi giao dịch thôi mà mấy người Lý Dương đã có thu hoạch lớn như thế, ai biết được là sau khi giao dịch kết thúc sẽ cho ra bao nhiêu Phỉ Thúy nữa.
Sáng ngày thứ hai, Lý Dương là người đầu tiên thức dậy, được nghỉ ngơi thoải mái, sáng dậy tinh thần Lý Dương phấn chấn hẳn ra.
Mấy người Tư Mã Lâm cũng dậy sớm, hôm qua Lý Dương đã đồng ý với bọn họ là sáng nay sẽ giúp họ đi xem xét nguyên thạch. Với thu hoạch của Lý Dương hôm qua, những người này không bị lay dộng mới là lạ, đến Lưu Cương cũng muốn bỏ tiền tiết kiệm ra chơi một lần nữa là.
-o0o-
← Ch. 0196 | Ch. 0198 → |