← Ch.0225 | Ch.0227 → |
Khối nguyên thạch kia cuối cùng vẫn rơi vào tay An Thị, chẳng trách những người này tỏ ra tôn kính đối với mình, không nghe mình mua khối nguyên thạch đắt tiền đó rồi cược thua, cộng thêm những nguyên thạch này giải ra đổ thắng nhiều như vậy, bọn họ không thay đổi thái độ đối với mình mới gọi kỳ quái. Nhưng đối với việc Vương lão có thể chủ động nhận sai lầm thì Lý Dương rất kinh ngạc, đối với chuyên gia như vậy mà nói, có thể chủ động nhận sai lầm cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Anh Lý, xe đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi?
Lưu Cương nhận điện thoại, trở lại nói một câu nhẹ giọng với Lý Dương, xe hắn tìm đã tới, đem những nguyên thạch này về Minh Dương, lần này Lý Dương coi như đã có kết quả thắng toàn diện tại Lễ hội Bình Châu.
- Xe gì vậy?
Vương lão hỏi.
Lý cố vấn đến thu hồi những nguyên thạch để chỗ chúng ta ngày hôm qua, bên ngoài là xe tới kéo những nguyên thạch này.
An Văn Quân giải thích, hơn nữa còn chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Dương muốn mang những nguyên thạch đi cô nhất định đích thân ra mặt, nếu không những nguyên thạch này căn bản là không thể ra khỏi cửa kho hàng.
- Là những nguyên thạch Lý cố vấn chọn mua à? Lý cố vấn chọn cho mình, chắc chắn sẽ không kém so với những nguyên thạch ở đây của chúng ta.
Vương lão quay đầu lại liếc mắt nhìn, rất là hâm mộ nói, An Văn Quân vừa định đi ra một bước liền lập tức ngừng lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Người nói vô tình, người nghe chợt động lòng.
Những nguyên thạch này tuyệt đối có thể xếp vào hàng nguyên thạch thượng đẳng, e là tỷ lệ bảy mươi phần trăm cuộc thắng cùng với gần bốn mươi phần trăm là thắng lớn có khi còn hơn thế, khiến An Văn Quân không khỏi động lòng suy nghĩ, nếu những nguyên thạch kia có thể có thành tích khá như vậy, nguyên thạch mà Lý Dương chọn lựa cho bản thân khẳng định không kém.
Ít nhất sẽ không kém như nguyên thạch của bọn họ ở đây.
An Thị thiếu nhất là cái gì, còn không phải là những Phỉ Thúy nguyên liệu cao cấp hay sao? Đem tiền đầu tư vào Đại lễ giao dịch Bình Châu nhiều như vậy, không phải là vì muốn giải ra nhiều Phỉ Thúy hơn sao, cũng là để ứng phó với nhu cầu khổng lồ của thị trường.
Một câu nói của Vương lão nhắc nhở An Văn Quân, Lý Dương chọn cho bọn họ nguyên thạch tốt như vậy, hắn đích thân mua chỉ có thể càng tốt hơn, tuyệt đối sẽ không kém. Lý Dương cũng không phải là người của công ty châu báu, hắn mua những nguyên thạch này cũng là vì giải thạch kiếm tiền, mình ra giá cao, có thể mua lại những nguyên thạch này.
- Lưu Cương, người bạn đó là ai vậy? Sao nhanh thế?
Lý Dương vừa đi vừa hỏi Lưu Cương, bọn họ cũng đến Quảng Châu rồi mới ra quyết định, không ngờ mới vừa tới xưởng gia công chưa được mấy phút, bạn của Lưu Cương đã đến, tốc độ này cũng ngoài sức tưởng tượng.
- Là chiến hữu của tôi ngày trước, Lý ca, anh yên tâm, tuyệt đối có thể tin.
Lưu Cương nhếch miệng cười, Lý Dương gật đầu một cái không nói chuyện thêm, nếu là chiến hữu của Lưu Cương vậy thì không có gì cần nói, thân phận Lưu Cương, Lý Dương chỉ mơ hồ biết một chút, nhưng đối với Lưu Cương, Lý Dương lại rất yên tâm.
- Lý cố vấn, Lý cố vấn, anh đợi chút.
An Văn Quân chạy đi theo từ một đường phía sau tới đây, chạy đến trước mặt Lý Dương còn đang cúi nửa người thở hổn hển, hai khối ngực tròn lộ ra đến một nửa.
Ánh mắt Lý Dương lập tức nhìn lên bầu trời, thật ra thì hắn vốn định thuận thế xem cảnh tuyệt đẹp đó, kết quả Ngô Hiểu Lỵ bên cạnh len lén bấm hắn một cái, để cho hắn lập tức trở lại bộ dạng quân tử.
- Phó tổng An, sao cô lại gấp gáp thế?
Ngô Hiểu Lỵ cười, tiến lên giúp An Văn Quân kéo y phục, mùa hè nóng nực, An Văn Quân mặc trên người một bộ quần áo liền thân rất đẹp, khi cúi người xuống dễ dàng dãn ra, Ngô Hiểu Lỵ bèn giúp cô kéo lại y phục.
Sắc mặt An Văn Quân đỏ lên một chút, lập tức đứng thẳng người, đưa ánh mắt cảm kích Ngô Hiểu Lỵ, sau đó nhẹ giọng nói với Lý Dương:
- Lý cố vấn, tôi muốn hỏi anh một câu, những nguyên thạch này, anh định xử lý như thế nào?
- Đương nhiên là mang về để nhà trước đã, về sau có thời gian thì từ từ mà giải. Phó tổng An, cô cũng biết, tôi thích mang chút nguyên thạch đặt ở trong nhà, bình thời còn có thể luyện tay một chút.
Trong nhà Lý Dương có máy giải thạch, điểm này An Văn Quân biết, hơn nữa An Văn Quân cũng tận mắt nhìn thấy nguyên thạch trong nhà Lý Dương, biết Lý Dương có cái thói quen này.
Hít thở đều một lát, sắc mặt An Văn Quân đã khôi phục lại, trên mặt còn có vẻ mỉm cười:
- Lý cố vấn, những nguyên thạch này anh có thể chuyển nhượng cho chúng tôi hay không, tôi sẽ cho anh một giá tiền hài lòng, dĩ nhiên, nếu anh cần, tôi có thể cho thêm anh một số nguyên thạch để cho anh mang về luyện tay, anh thấy thế nào?
Nói xong, An Văn Quân còn nhìn Lý Dương tỏ ra mong đợi.
Trên mặt Lý Dương thoáng sáng lên, liền hiểu chuyện gì xảy ra, khi thấy thành tích các nguyên thạch mình giúp bọn họ chọn mua, An Văn Quân đem chủ ý mua lại những nguyên thạch này nói với mình.
Lý Dương khẽ cau mày một cái, hắn mua những nguyên thạch này đích xác là muốn trở về từ từ giải, chưa từng nghĩ tới đem bán nguyên thạch đi, những nguyên thạch này trong mắt Lý Dương cũng đều là nguyên thạch tốt, giá trị hắn lại vô cùng rõ ràng, bán như giá cuộc thạch, bây giờ quá thua thiệt.
- Lý cố vấn, anh thấy như vậy có được hay không, tôi trả cho anh gấp đôi giá tiền, anh cũng không cần vận chuyển về phiền phức như vậy.
Thấy dáng vẻ Lý Dương, trong lòng An Văn Quân hơi chột dạ, vội vàng lại nói thêm một câu. Gấp đôi giá tiền, Lý Dương bỏ ra hơn sáu mươi triệu mua nguyên thạch chỉ để một ngày liền biến thành một tăm hai mươi triệu, kiếm hơn sáu mươi triệu, cái kiểu buôn bán này bất luận kẻ nào cũng vô cùng coi trọng, ngay ngân hàng cũng không kiếm tiền nhanh như vậy.
Ngô Hiểu Lỵ kinh ngạc nhìn An Văn Quân, An Văn Quân đúng là nữ cường nhân, giá tiền những nguyên thạch này vốn cũng không thấp, cô còn dám trả gấp đôi giá tiền, nếu là những công ty châu báu khác, đâu cần biết Lý Dương lợi hại thế nào, chỉ e sẽ không quyết tâm được như vậy.
Chân mày Lý Dương còn là đang nhíu lại, An Văn Quân rất có thành ý, nhưng Lý Dương biết, nếu giải hết những nguyên thạch này ra, giá trị tuyệt đối có thể đạt tới hai trăm triệu.
Lý Dương chọn lựa nguyên thạch cho mình, tỷ lệ cược thắng chừng sáu phần, nhưng tất cả nguyên thạch có thể cược thắng căn bản cũng là thắng lớn, tổng thể coi như giá trị cao hơn với những nguyên thạch mà Lý Dương chọn cho An Thị.
- Lý cố vấn, anh còn băn khoăn cái gì sao?
Chân mày An Văn Quân cũng nhíu lại một chút, gấp đôi giá tiền, là giới hạn lớn nhất cô có thể làm chủ, những nguyên thạch này chẳng qua cũng là nguyên thạch cược thạch thường, không phải là Phỉ Thúy, ra giá quá cao cô cũng phải gánh chịu sự nguy hiểm rất lớn, nếu không có việc Lý Dương giúp một tay chọn những nguyên thạch biểu hiện tốt kia, An Văn Quân căn bản không dám ra cái giá này.
- Phó tổng An, cám ơn ý tốt của cô, cô cũng biết, bây giờ tôi cũng không thiếu tiền, tôi biết các cô muốn là Phỉ Thúy, mà tôi muốn là quá trình giải thạch. Nếu không thì như vậy đi, những nguyên thạch này tôi mang về, sau này nếu có giải ra Phỉ Thúy liền giao cho quản lý chi nhánh Minh Dương là Trương Ưng. Những nguyên thạch này mà giải ra Phỉ Thúy, chỉ cần tôi chưa dùng tới, cũng ưu tiên cung cấp cho các cô, cô xem như vậy thì thế nào?
Lý Dương do dự một hồi, trong lòng mới ra quyết định, tám mươi triệu cũng không phải là con số nhỏ, Lý Dương tự nhận không phải là một thánh nhân, không thể đã biết rõ có thể kiếm nhiều như vậy mà còn bỏ qua cơ hội.
Huống chi, Lý Dương bây giờ thật không thiếu tiền, đi mua những nguyên thạch này, Lý Dương trên còn gần bảy mươi triệu tiền mặt, còn có một số Phỉ Thúy chưa bán trong buổi bán đấu giá, đợi buổi đấu giá kết thúc, tiền mặt của Lý Dương tuyệt đối còn có thể quá tẳm triệu.
- Anh giải ra thì toàn bộ ưu tiên cung cấp cho chúng tôi?
Bây giờ đổi thành An Văn Quân do dự, nếu là Lý Dương làm theo lời hắn nói thật, đối với An thị mà nói, tuyệt đối là tốt.
Đầu tiên An Thị không cần bỏ ra nhiều vốn lưu động như vậy, lần này, sau phiên giao dịch, vốn lưu động của An Thị đã không nhiều lắm, nếu lấy thêm hơn một trăm triệu mua nguyên thạch này, e rằng vốn lưu động của An Thị sẽ có chút khó khăn. Huống hồ, Lý Dương không tham gia buổi đấu giá, An Thị cần phải mua lại mấy khối Phỉ Thúy đó.
Hơn nữa, Lý Dương đồng ý đem Phỉ Thúy giải ra được ưu tiên cung cấp cho bọn họ, mà có thể cùng Lý Dương thành lập một đường giây không liên lạc ngừng, cho dù về sau không cách nào buộc chặc Lý Dương trên chiến xa của An Thị, cũng vẫn có thể giữ vững quan hệ tốt.
- Đúng vậy, toàn bộ ưu tiên cho các cô.
Lý Dương gật đầu một cái, bán Phỉ Thúy cho ai cũng như nhau, An Thị chỉ cần cho giá tiền thích hợp, toàn bộ cho An Thị cũng không vấn đề, trước mắt mà nói Lý Dương và An Thị đang hợp tác tốt. Thông qua tay Trương Ưng giao Phỉ Thúy cho An Thị, còn có thể để cho Trương Ưng lưu lại ấn tượng rất sâu với An Thị, đối với Trương Ưng cũng có rất nhiều cái tốt.
- Được, vậy thì như anh nói đi, chúng tôi nhất định sẽ cho anh giá cao nhất thị trường, tôi giúp anh để cho người ta đem những nguyên thạch này đi nhé.
Trong nháy mắt, An Văn Quân liền ra quyết định, mỉm cười với Lý Dương nói, Ngô Hiểu Lỵ yên lặng gật đầu một cái, đây quả là một nữ nhân rất quả quyết.
Ngoài cửa, đang đỗ một chiếc xe chở hàng cỡ lớn cùng một chiếc xe chạy đường trường, nhìn thấy hai chiếc xe này, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt An Văn Quân cũng không giấu bất ngờ.
Đứng trước xe là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quân trang, da rất đen, có vẻ rất khỏe mạnh, Lưu Cương vừa thấy hắn liền chạy tới.
- Lý Dương, Lưu Cương sao có thể mượn xe quân sự ở Quảng Châu?
Ngô Hiểu Lỵ nhỏ giọng hỏi Lý Dương một câu, trên mặt Lý Dương cũng tràn đầy nghi ngờ, không biết trả lời thế nào:
- Lưu Cương nói là chiến hữu của hắn, là nhờ chiến hữu tìm giúp một tay.
- Chiến hữu?
Nghe được đối thoại giữa hai người, An Văn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, tìm chiến hữu mượn chiếc xe quân sự hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng là muốn mượn xe quân sự vận chuyển đồ liên tỉnh thì không dễ dàng như vậy. Tới hai chiếc xe quân sự, còn có một vài chiếc xe thường, rõ ràng muốn dùng mấy xe thường này vận chuyển nguyên thạch cho Lý Dương.
*****
Trong lòng An Văn Quân lại trào dâng cảm phục, đối với Lý Dương còn chưa phải đủ đặc biệt sao, chẳng ai nghĩ tới người vẫn đi theo Lý Dương, im lặng không lên tiếng, giống như hộ vệ, là Lưu Cương - cũng có năng lực lớn như vậy. Cư nhiên có thể điều động xe quân sự chuyển vận liên tỉnh, dùng xe quân sự, những nguyên thạch này tuyệt đối không cần lo lắng sự an toàn.
- Lão Đại đội trưởng.
Lưu Cương hưng phấn đứng trước mặt người trung niên nhân đích, đột nhiên thi hành quân lễ.
- Tiểu Cương, rất tốt.
Người quân nhân trung niên dùng sức nện cho Lưu Cương một cái, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
- Lão Đại đội trưởng, lần này phiền ngài rồi.
- Có cái gì phiền toái không phiền toái, cậu có tiền đồ như vậy tôi mừng cho cậu còn không kịp đây, hơn nữa, có thể vì các cậu – "trung nam hải hộ vệ" phục vụ một lần, cũng là vinh dự.
Người quân nhân trung niên cười lớn, nhưng rốt cục cũng chỉ là một tiếng rất nhẹ, chỉ có hắn và Lưu Cương hai người có thể nghe được.
- Lão Đại đội trưởng, anh nói đùa rồi, chúng tôi cũng là phục vụ thủ trưởng thôi.
Lưu Cương không giấu được sự ngại ngùng, người quân nhân trung niên kia cười lớn tiếng hơn.
Người quân nhân trung niên này là chỉ huy của Lưu Cương khi hắn đang là bộ đội, bây giờ là trại trưởng một quân đoàn đóng quân ở Quảng Đông. Sau khi Lưu Cương xin chỉ thị Hà Lão, liền đi tìm vị lão Đại đội trưởng này, xin hắn giúp một tay phái chiếc xe quân sự áp tải những nguyên thạch này về Minh Dương, có gì Hà Lão ủng hộ sau lưng, đừng nói liên tỉnh, cho dù là cả nước cũng không có vấn đề gì.
- Được rồi, liên đội ta thì cậu là ngừoi có triển vọng nhất, cố gắng làm thật tốt nhé.
Người quân nhân trung niên vỗ vỗ bả vai Lưu Cương, trong những người này chỉ có hắn biết thân phận thật sự của Lưu Cương, những binh lính khác cũng chỉ là lĩnh nhiệm vụ mà tới.
Trên xe còn có sáu quân nhân, còn mang theo súng lục, đi cùng Lưu Cương đến bên trong kho hàng để chở nguyên thạch. An Văn Quân vội vàng đi hỗ trợ, ánh mắt kinh ngạc càng tăng lên.
Mới vừa rồi cô đoán được dùng xe quân sự vận chuyển những nguyên thạch này, không nghĩ tới còn có quân nhân áp tải, xe quan sự đơn độc và xe vận chuyển có quân nhân áp tải ý nghĩa tuyệt đối bất đồng, đây cũng không phải là loại dùng quan hệ có thể làm được.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ những quân nhân này, thực sự dùng súng áp tải, An Văn Quân cũng có cảm giác kính nể đối với nguời bên cạnh Lý Dương. Có thể điều động bộ đội đối với súng áp tải hàng hóa tư nhân, điều này cần bao nhiêu khả năng mới có thể làm được, dù sao An Thị bọn họ hiện nay cũng chưa đủ năng lực làm được việc này.
Rất nhanh sau đó toàn bộ đồ đạc liền được xếp lên xe, quân nhân trung niên kia cùng Lưu Cương bọn họ khoát tay, lập tức lên xe rời đi, xe hàng này, chậm nhất là sáng sớm ngày mai là có thể đến Minh Dương, hơn nữa dọc đường đi tuyệt đối an toàn, sẽ không có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.
Rời khỏi xưởng gia công, tâm trạng Lý Dương rất tốt, chuyến đi Bình Châu lần này, người thu hoạch lớn nhất chính là hắn, tư sản nhanh chóng tăng gấp mấy lần. Đối với Lý Dương mà nói cuộc thạch đúng là phương thức hắn phát tài tốt nhất.
Lúc trở về, Lý Dương tự mình lái xe, mấy ngày nay ngày nào cũng vất vả cho Lưu Cương, trong lòng Lý Dương cũng có chút ngại.
Khi lái xe, Lý Dương đột nhiên hỏi một câu:
- Lưu Cương, khối Huyết Mỹ Nhân cũng là người chiến hữu này giúp chuyển đi đúng không?
- Là chiến hữu của tôi, để bọn họ đưa đi tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Lưu Cương cười một tiếng, Lý Dương không hỏi thêm gì nữa, từ từ lái xe đi tới quán rượu.
Trịnh Khải Đạt đã thuê gian triển lãm tầng bảy và gian hội nghị tầng tám trong Đại tửu điếm, gian triển lãm ngày mai sẽ bặt đầu sử dụng, tất cả Phỉ Thúy bán đấu giá lần này cũng sẽ triển lãm ở nơi đó, để cho mọi người chiêm ngưỡng khối Thủy Tinh Chủng mà Lý Dương giải được.
Buổi đấu giá lần này cũng sáng lập một giai thoại với giới châu báu, đây là lần đầu tiên người cung cấp Phỉ Thúy cử hành buổi đấu giá. Người cung cấp Phỉ Thúy có sáu người, nghiêm chỉnh mà nói là một người, nguyên thạch của Lý Dương chiếm đến tám phần trở lên, những người khác cũng không nhiều.
Hơn nữa mấy khối Phỉ Thúy tốt nhất căn bản cũng là của Lý Dương.
Tính như vậy, nói là một mình Lý Dương dựng lên buổi đấu giá cũng không quá đáng, cộng thêm đánh giá của báo Ngọc thạch Bình Châu đối với Lý Dương, bây giờ Lý Dương chính là người mà các công ty châu báu lớn nghị luận nóng bỏng nhất.
Xe rất nhanh đã đến quán rượu, chuyện buổi đấu gía những ngày qua đều là Trịnh Khải Đạt bận rộn làm, Tư Mã Lâm có lúc còn giúp giúp một tay, Lý Dương thì không tới một lần, Lý Dương cũng cảm giác có chút ngượng ngùng.
- Tiểu Xán? Sao cậu ở nơi này?
Mới vừa vào đại sảnh quán rượu, Lý Dương đã nhìn thấy một người quen thuộc, vội vàng gọi lại, Lý Dương không nghĩ Lý Xán cũng chạy đến Quảng Đông.
- Lão Đại, không, Lý chủ tịch.
Trong mắt Lý Xán lóe lên tia vui mừng, vừa định đi đến ôm Lý Dương lại đứng thẳng người, trên mặt còn mang chút cung kính.
Lý Dương ra sức đập bả vai Lý Xán, cười mắng:
- Đồ tiểu tử, trọc ghẹo tôi có phải không? Cái gì mà Lý chủ tịch, cẩn thận tôi dẹp cậu đi đấy.
- Ha ha, đây không phải cũng là thư ký Chu sắp xếp sao, nói anh là chủ tịch, phải tôn trọng, không thể hì hì ha ha tùy tiện giống như trước đây. Nói thật, em có chút không được tự nhiên vì không quen.
Lý Xán cười, oằn cả cổ. Cái đánh của Lý Dương cũng không nhẹ, cũng giống như hồi trước khi còn đang đi học, Lý Xán nhớ trước kia huynh đệ bọn họ có người nào phạm sai lầm, Lý Dương cũng dạy dỗ bọn họ như vậy.
- Thư ký Chu, người nào vậy?
Lý Dương nghi ngờ hỏi.
- Chính là Chu Lỗi, thư ký của Trịnh chủ tịch, anh quên rồi à, ngày đầu tiên tới công ty còn ra mắt anh ấy, những ngày qua các anh không có ở đây, cũng là thư ký Chu đưa chúng tôi và thợ tới làm. Nói thật, em rất phục anh ấy, năng lực rất tốt, các anh đều không ở nhà, một mình anh ấy liền chống đỡ cả công ty đấy.
Lý Xán có vẻ có chút hưng phấn, lại nói tiếp:
- Lão Đại, anh còn không trở về công ty xem, em nói cho ngươi biết, công ty chúng ta mặc dù còn chưa chính thức thành lập, nhưng danh tiếng đã vang, đặc biệt là quy mô công ty, ở Trịnh Châu tuyệt đối là cao nhất, có không ít những công ty bán đấu giá khác cũng hỏi thăm chúng ta đây.
Lý Dương khẽ mỉm cười, nói:
- Mấy ngày nay hết bận anh về xem một chút, trùng tu thế nào rồi?
- Phần lớn cũng trùng tu xong, còn kho lưu ngọc chưa chuẩn bị xong, cái đó trọng yếu nhất, cũng thận trọng nhất, một chút cũng không thể lơ là.
Nói đến trùng tu, Lý Xán có vẻ hưng phấn hơn, ban đầu khi Lý Dương tìm hắn, Lý Xán tuyệt đối không nghĩ công ty Lý Dương lớn như vậy. Bây giờ Lý Xán là chủ quản đồ sứ, chính hắn cũng có một gian phòng làm việc không nhỏ, còn có khu làm việc riêng.
Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, nhưng mỗi lần đi qua những chỗ này Lý Xán cũng có chút phiêu phiêu, trước kia Lý Xán chưa từng nghĩ tới mình còn có thể trở thành chủ quản một công ty bán đấu giá.
- Kho lưu trữ ngọc thì nhất định phải thận trọng, chậm chút cũng không sao.
Kho lưu trữ ngọc là dùng để lưu các vật phẩm quý trong bán đấu giá, cũng là bảo vật cực kỳ quý, tuyệt đối không thể có một chút lơ là. Nếu là Kho lưu trữ ngọc gặp chuyện không may, đối với một công ty bán đấu giá mà nói, tuyệt đối là đả kích trầm trọng nhất, thậm chí có thể đưa đến phá sản.
- Đúng rồi, vừa rồi cậu chạy nhanh như vậy muốn đi làm sao?
Lý Dương lại hỏi một câu, Lý Xán sửng sốt một chút, vỗ đầu một cái, nhấc chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lên:
- Lão Đại, giờ không nói chuyện với anh nữa, Trịnh chủ tịch báo em đi đón một đại sư phong thủy, em đi trước đây.
- Đại sư phong thủy?
Nhìn Lý Xán như một làn khói chạy ra khỏi khách sạn, Lý Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười lắc đầu một cái, ban đầu khi công ty trùng tu, Trịnh Khải Đạt đã tìm đại sư phong thủy, không ngờ trong buổi đấu giá hôm nay, hắn lại đi tìm đại sư phong thủy, hơn nữa Tư Mã Lâm không phản đối một chút nào, không tham dự kinh doanh công ty nên Lý Dương cũng không muốn nói cái gì.
Tầng bảy, gian triển lãm đã bố trí gần xong, gian triển lãm Phỉ Thúy cũng đã xong, có được bọc thép cũng là rất bền chắc.
Đang đứng trong gian triển lãm, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đang bề bộn phân công các công nhân bố trí vách tường, Lý Dương cũng thấy Chu Lỗi ở đây, ngoài ra còn có mười mấy công nhân, cũng có dáng vẻ bận rộn.
- Lý chủ tịch, ngài đã tới.
Chu Lỗi là người đầu tiên phát hiện Lý Dương, lập tức cung kính nghênh đón, thanh âm của hắn rất lớn, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng quay đầu lại.
- Lý lão đệ, chuyện xong xuôi rồi à?
Hai người cùng đi tới, một vài công nhân còn lặng lẽ nhìn lén Lý Dương, Chu Lỗi lập tức đến bên chỉ huy những người này làm việc, Chu Lỗi là một người rất tinh, thấy ba chủ tịch đều ở đây, lập tức rời đi.
- Xong xuôi, nơi này làm rất tốt đó.
Lý Dương đánh giá chung quanh, cười nói, từ kích thước đến tổng quan tuyệt đối là tốt, cũng không biết ngày mai triển lãm có hiệu quả như thế nào.
- Dĩ nhiên, cậu không thấy là ai làm à?
Trịnh Khải Đạt cười lớn một tiếng, không một chút khiêm tốn, Lý Dương và Tư Mã Lâm cũng đều cười cười, đối với bán đấu giá ngày mai hai người cũng có lòng tin rất lớn giống nhau.
Buổi chiều Lý Dương và Lưu Cương lại trở về Bình Châu, cùng Trương Vĩ bọn họ đem tất cả nguyên thạch đã gửi trở lại về nhà, những nguyên thạch này bọn họ đều không chuẩn bị giải nữa, tất cả đều mang về Minh Dương rồi hãy nói.
← Ch. 0225 | Ch. 0227 → |