← Ch.0259 | Ch.0261 → |
Hai mắt Lý Dương sáng lên, tâm trạng củng từ từ kích động.
Hai cái bát này có từ thờ Nguyên, đây là phán đoán trước đó của Lý Dương, nhưng mà hiện tại xem ra phán đoán này cũng không toàn diện, nếu là đồ sứ bình thường thì cần gì phải dung Vụ Ẩn Pháo mà Hà lão nói?
-Hà lão, thứ mà ông thấy dung thủ pháp này là cái gì vậy?
Lý Dương ngẩng đầu nhìn Hà lão, sắc mặt Hà lão rất nghiêm túc, ông không có nhìn Lý Dương mà vẫn như cũ quan sát hai cái chén.
Vài phút sau, lúc Lý Dương sốt ruột muốn hỏi thì Hà lão lên tiếng:
-Thứ lần trước mà ông thấy dùng thủ pháp này chính là Ngọc Tỷ
Lý Dương sững sốt rồi đứng ngây ra đó.
Ngọc Tỷ, không ngờ lại là nó, Ngọc Tỷ không hể xa lạ với gười dân Trung Quốc, đây là tín vật của hoàng đế thời cổ đại.
Nhưng mà theo tin tức thì Ngọc Tỷ từ sớm đã thất lạc, những Ngọc Tỷ đời dau đều là hàng nháy mà thôi.
-Là Ngọc Tỷ thật sự ư?
Lý Dương theo bản năng hỏi một câu, cho dù là nghe đồn hay là chứng cứ khoa học thì Ngọc Tỷ thật đã biến mất, hoàng đế Minh triều Chu Nguyên Chương vốn không có Ngọc Tỷ thật, chuyện này còn bị Chu Nguyên Chương lúc lập quốc liệt vào trong những tiếc nuối lớn nhất.
-Chuyện này ông nói cho cháu biết, nhưng cháu phải giữ bí mật, Ngọc Tỷ đối với quốc gia không tính là gì nhưng mà nó lại có ảnh hưởng rất lớn
Hà lão chuyển lại đây đầu, thực nghiêm túc rất đúng Lý Dương nói, vừa rồi Hà lão cũng là ở đây do dự, muốn hay không đem chuyện này nói cho Lý Dương.
Trên thực tế, Ngọc Tỷ đã được phát hiện, hơn nữa còn là phát hiện ở thập niên 70, 80. Nhưng mà quốc gia cũng không nói chuyện này ra ngoài, hiện tại quốc gia đang là chế độ cộng hòa còn Ngọc Tỷ dù sao thì cũng tượng trưng cho chế độ phong kiến.
Với nhửng thứ có lực ảnh hưởng như thế quốc gia thường dung cách áp chế, nó cũng không được trưng bài trong viện bảo tang, về phần phát hiện nó ở đâu Hà lão cũng không biết.
Chuyện này xem như là bí mật quốc gia nhưng mà cũng không phải là bí mật gì lớn, sở dĩ giữ bí mật bởi vì không muốn có phiền toái, đồ vật này quả thật là một vật mẫn cảm trong thời đại trước.
Tuy hiện nay đả cách vài chục năm kể từ chế độ phong kiến nhưng nó vẫn còn ảnh hưởng, việc Ngọc Tỷ quốc gia sẽ không tuyên dương nhưng mà những đại gia tộc đều biết được việc này, có điều họ không nói ra mà thôi. Cho tới hôm nay, nó cũng không còn là bí mật quan trọng gì, có lẽ vài năm sau quốc gia sẽ công bố chuyện này ra.
CHính vì vậy Hà lão mới quyết định nói chuyện này cho Lý Dương, bí mật có đôi khi cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.
Lý Dương yên lặng gật gật đầu, khó trách Hà lão lại nghiêm túc như vậy, ngay cả hắn cũng không ngờ thứ mà Hà lão thấy dùng Vụ Ẩn Pháp lại là nó. Ngọc Tỷ chính là tượng trương cho hoàng đế, có nó thì có thể lập tức phong hầu một bước lên trời, nếu ai lấy được mà không giao, một khi bị phát hiện, tru di cửu tộc chỉ sợ chỉ là xử nhẹ mà thôi.
Lý Dương quay đầu lại nhìn hai cái chén, sắc mặt có chút kích động.
Nếu như để ý nhìn Hà lão thì sẽ phát hiện trên mặt ông cũng có chút kích động như vậy, muốn sử dụng Vụ Ẩn Pháp thì phải chuẩn bị rất phiền toái, nó cần rất nhiều tài liệu, loại che giấu này làm cho người khác không những không nhìn thấy tính chất của vật phẩm mà còn có tác dụng bảo hộ, cái chén kia của Lý Dương cho dù rớt xuống đất cũng sẽ không bị trầy.
-Hà lão, cháu đã thử qua vài lần nhưng không biết cách nào để xóa nó, ông có biện pháp nào không?
Lý Dương đột nhiên hỏi, lần này nhờ Hà lão đến quả thật là đúng người, nếu không phải Hà lão thì chỉ sợ hắn sẽ vĩnh viễn không biết được lai lịch của nó rồi.
-Đương nhiên là có, cũng may là tiểu tử cậu không làm loạn, chà thì không được, mạnh mẽ thì sẽ làm hỏng thứ bên trong, chỉ có một loại biện pháp mới có thể xóa nó thôi
Hà lão gật đầu, trong long cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay chính mình đến đây, cũng may mắn là Lý Dương không có dùng phương pháp lung tung nên cái chén này vẫn còn nguyên vẹn.
-Có biện pháp, cần dùng cái gì vậy?
Lý Dương lập tức kêu lên, hiện tại hắn đang khẩn trương muốn xóa lớp dầu này đi để xem cái chén thật sự
-Biện pháp rất đơn giản, không cần chuẩn bị cái gì, Lưu Cương, lấy nến lại đây
Hà lão lắc lắc đầu quay lại nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương lập tức chạy ra ngoài. Lý Dương thì ngơ ngác nhìn Hà lão, nhịn không được hỏi:
-Hà lão, lấy nến làm gì, không phải là ông muốn đốt nó chứ?
-Đúng, chính là đốt nó, Vụ Ẩn Pháp là một loại keo dính siêu cường, chỉ có đốt thì mới có thể xóa bỏ được, hơn nữa đốt nó cũng không có gây ảnh hưởng gì tới cái chén bên trong
Hà lão vuốt ve chén nhỏ, lại cảm thán nói:
-Trí tuệ của tiền nhân quả thật là đáng để người khác khâm phục, thứ thế này cho dù là khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được, thật không biết khi đó bọn họ nghĩ như thế nào mà lại có thể làm ra thứ này
Lý Dương há to miệng, biện pháp không ngờ là đốt nó, nhưng mà hắn cũng rất đồng cảm với câu nói của Hà lão.
Trung Hoa với năm nghìn năm lịch sử sang tạo ra vô số thứ kết tinh trí tuệ của tiền nhân, đáng tiếc rất nhiều thứ trong số đó đã thất truyền trong dòng chảy lịch sử làm cho vô số người cảm thấy thương tiếc.
Giống như là Nguyệt Đăng lúc trước, còn có Vụ Ẩn Pháp trước mắt này, tất cả đều là thứ không thể tưởng tượng được, nếu không phải thời cổ đại mọi người đều coi trọng con nối dõi, tay nghề tốt thì truyền nam không truyền nữ, nếu không phải như vậy thì tay nghề tốt cũng sẽ không thất truyền nhiều như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Cương liền chạy tới, trên tay còn cầm theo hai cây nến.
Từ khi có Nguyệt Đăng, trong nhà Hà lão không hề thiếu nến, ngược lại thì bên nhà Lý Dương chưa từng có thứ này, dù sao thì tiểu khu cũng sẽ không mất điện, cho dù có mất điện thì trong tiểu khu cũng có máy phát điện đảm bảo tiểu khu suốt năm đều có điện.
Hà lão đi tới bên cạnh cái bàn rồi ngồi xuống ghế, trước ết ông thắp một cây nế rồi mới cẩn thận đặt cái chén lên phía trên ngọn lửa từ từ đốt, khi đốt ông còn dặn dò Lưu Cương mang nước cất tới để một hồi tiện việc tẩy vết bẩn đi.
Lý Dương đứng trước mặt Hà lão, sắt mặt hắn có chút khẩn trương.
Lớp đầu trên cái chén dưới ngọn lửa nóng từ từ lỏng ra, một lát sau thì đã thành dạng lỏng chảy xuống dưới. Phía dưới Hà lão đã chuẩn bị sẵn một cái hộp sắc để dựng lớp dầu này, lớp dầu từ từ chảy xuống, diện mạo thật của cái chén cũng từ từ lộ ra.
Lớp dầu bị đốt xuống phía dưới, cái chén thì lại không có bị bất cứ cái gì, một màn thần kỳ này làm cho Lý Dương sợ hãi than lên.
Không bao lâu sau lớp dầu đã chảy hết, Hà lão nhìn cái chén một chút rồi sững người ngồi đó.
Cái chén trắng nõn không có tí tỳ vết nào, bên trong cái chén có hình một bong hoa sen với những cánh sen tinh mỹ, đây quả là một cái chén hoàn mỹ.
-Lưu Cương, lấy nước đến
Hà lão đột nhiên kêu một tiếng, Lưu Cương vội vàng đem nước cất tới cho Hà lão, Hà lão từ từ đổ nước vào trong chén, thần cảnh lại một lần nữa xuât hiện.
Đóa sen trong chén không ngờ lại từ từ xoay chuyển, hơn nữa còn phát ra một luồng ánh sang màu trắng, Lưu Cương và Lý Dương đều bị một màn trước mắt này dọa ngây người, Lưu Cương còn dùng sức xoa xoa mắt, bộ dạng giống như là gặp quỷ vậy.
-Thật là nó, thật là nó, thì ra cái kia là giả, cái thật sự đang nằm ở đây
Hà lão đột nhiên phá lên cười, Lý Dương và Lưu Cương nhìn nhau, hai người đều nhận ra sự sợ hãi trong mắt đối phương, Hà lão từ trước tới nay chưa từng kích động như vậy.
-Hà lão, rốt cuộc là sao vậy? Ông nói cho cháu biết đi?
Lý Dương cẩn thận nhìn Hà lão, mọi thứ trước mắt đã vượt qua phạm vi tri thức của hắn làm cho hắn rất động tâm, cái chén có thề sang lên đừng nói là thấy, cho dù nghe thì hắn cũng chưa từng nghe qua.
-Tốt, Lý Dương, vận may của cháu thật tốt, ông không còn lời nào để nói nữa, ông không ngờ dưới Vụ Ẩn Pháp lại là một cặp bảo bối, tiểu tử cháu vận may thật tốt, bảo bối mà cũng có thể tìm được một cặp
Hà lão cười lớn, sắc mặt của Hà lão vẫn còn hưng phấn như trước, từ biểu hiện cho thấy tâm trạng của ông đang rất tốt.
-Ông có thể nói rõ một chút không?
Lý Dương cũng rất mơ hồ, hắn rất may mắn, điều này hắn thừa nhận, nhưng mà hiện tại Hà lão lạ không nói về lai lịch của hai cái chén này làm cho long hắn có chút ngứa ngáy.
Hà lão ngừng cười lại rồi có chút ghen tị nhìn Lý Dương, hiện tại chính ông cũng đang ghen tị với vận may của hắn, Lý Dương không chỉ có thiên phú vô địch mà vận may cũng yêu nghiệt tới cực điểm. Cái chén như vậy có thể tìm thấy một đã là rất may mắn rồi, Lý Dương không ngờ lại có một đôi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hà lão cũng không tin đây là sự thật.
Nhưng mà ánh mắt ghen tị thì cũng chỉ chợt qua mà thôi, tâm tình của Hà lão không phải là người thường có thể so sánh, huống chi Lý Dương có thành tựu càng cao, tiền đồ cáng sang lạng thì ông càng mừng rỡ.
Hà lão cười cười, từ từ nói:
-Cái chén này gọi là Trường Sinh Bát, là một trong những thứ mà Hốt Tất Liệt thích nhất. Tương truyền, Trường Sinh Bát dùng Trường Sinh Thổ trên núi Côn Lôn làm thành, Trường Sinh Thổ không nhiều lắm, Hốt Tất Liệt phải huy động sức dân cả nước mới có thể làm ra hai cái mà thôi
-Căn cứ lời đồn đãi trong nhân gian thì Trường Sinh Thổ có tác dụng trường thọ, nhưng không thể trực tiếp sử dụng mà phải dùng để làm đồ dùng mới có thể trường sinh, sau khi Hốt Tất Liệt tìm được Trường Sinh Thổ thì đã vô cùng hưng phấn, hắn lập tức ra lệnh những người thợ giỏi nhất nước làm ra hai cái chén trà. Đáng tiếc là, loại đất này vốn không dễ làm thành đồ sứ nên liên tục nung thất bại mới có thể làm thành hai cái chén này, vì thế, Hốt Tất Liệt đã tức giận xử chém tất cả những người thợ, khu đất đó cũng không còn Trường Sinh Thổ nữa
-Trường Sinh Thổ, thật sự có thể sống lâu sao?
Lý Dương ngây người nhìn cái chén, Hà lão lập tức lắc đầu, cười nói:
-Đương nhiên là giả, cháu còn trẻ chẳng lẽ cũng tin thứ này? Nếu thật sự có thể trường sinh, thì bây giờ Hốt Tất Liệt vẫn còn đang thống trị Trung Quốc đó
← Ch. 0259 | Ch. 0261 → |