← Ch.0270 | Ch.0272 → |
Người vừa lên tiếng tuổi không lớn, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi. Lý Dương đã từng gặp qua ông ta. Ngay từ đầu ông ta đã đứng cùng một chỗ với viện trưởng Hoàng, khẳng định là thân phận không thấp.
- Đúng vậy, đúng là món hàng kia. Nếu như cái khạp thời Vạn Lịch này không gặp được học trò Lý Dương của Hà lão thì giờ này chỉ sợ là nó vẫn còn lưu lạc bên ngoài, không ai biết vận mệnh cuối cùng của nó ra sao.
Viện trưởng Hoàng mỉm cười gật đầu. Món đồ này người biết đến quá ít. Chỉ sợ là các chuyên gia có mặt tại đây cũng không biết nhiều, chỉ có Mao lão và Bạch Minh là đã từng thấy qua.
Giọng nói của viện trưởng Hoàng không nhỏ. Khi ông nói chuyện thì lập tức các chuyên gia đều hướng về bên này. Chỉ trong chốc lát, cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch đã có hai đến ba mươi chuyên gia đang xem xét.
Nhiều chuyên gia cùng xem xét một vật phẩm thì ít khi có tại đại hội trao đổi các kỳ trước. Chỉ cần điểm này thôi thì Lý Dương cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Viên trưởng Hoàng vẫy tay gọi Lý Dương. Chờ cho hắn đến bên cạnh thì mới chậm rãi nói:
- Tiểu Lý, tôi xin giới thiệu với cậu. Vị này chính là Lâm Lang Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh là người Canada gốc Hoa. Ngài đã có những công trình nghiên cứu rất sâu về văn hóa cổ Trung Quốc chúng ta. Hiện giờ ngài là hội trưởng hội sưu tầm đổ cổ gốm sứ của hội người Hoa ở Canada, là người có địa vị rất cao ở Canada.
- Xin chào Lâm tiên sinh!
Lý Dương đã sớm đoán được thân phận của người này không tầm thường. Theo như Viện trưởng Hoàng giới thiệu thì người Hoa ở Canada cũng rất thích đồ cổ. Thanh danh đó không phải dễ dàng gì có được.
- Xin chào Lý tiên sinh. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Hoàng lão, nhìn thấy Lý tiên sinh đây, tôi có cảm giác là chúng ta đã già rồi.
Lâm Lang lớn tiếng cười nói. Khi ông ta nói như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều quay lại nhìn Lý Dương và có nhiều người lắc đầu. So sánh với Lý Dương mà nói thì bọn họ đích xác là đã già. Ai cũng không nghĩ đến trong giới sưu tầm đồ cổ lại có một Lý Dương như vậy. Tuổi còn trẻ mà tài nghệ đã rất cao.
- Lâm tiên sinh ngài đã quá khen. Tôi còn phải học hỏi thêm nhiều.
Lý Dương vội vàng lắc đầu. Nếu tùy tiện chọn một người so sánh tri thức với hắn thì Lý Dương không dám tự cao với ai.
- Haha, không nghĩ đến Lý tiên sinh lại khiêm tốn như vậy. Cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch này của cậu đúng là cái khạp cuối cùng rất hiếm thấy. Cái này của cậu lại lớn như vậy thì càng khó có được. Lý tiên sinh, nói thật tôi rất thích cái khạp này. Không biết là cậu có đồng ý tặng cho tôi cái khạp này không. Tôi xin trả sáu ngàn nhân dân tệ.
Lâm Lang vừa dứt lời thì những người xung quanh lại bàn tán. Đại hội trao đổi không hạn chế số lượng giao dịch. Một người có thể trao đổi đồ vật hoặc bán đồ vật đó, đúng theo ước nguyện ban đầu của đại hội.
Ai cũng không nghĩ đến, vị Lâm tiên sinh đến từ Canada này đã đi trước mọi người một bước. Mọi người còn đang nhìn chưa ra cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch này thì ông ta đã đưa ra một cái giá trên trời là sáu ngàn vạn.
Lý Dương hơi sửng sốt. Hắn còn chưa nói thì viện trưởng Hoàng đã lên tiếng:
- Lâm tiên sinh ngài nói đùa rồi. Đây chính là bảo vật của quốc gia. Tôi nghĩ rằng Lý tiên sinh sẽ không bán đâu.
Khi nói ra những lời này thì sắc mặt của viện trưởng Hoàng có chút mất tự nhiên. Điều này càng làm cho Lý Dương có sự nghi hoặc.
- Viện trưởng Hoàng, ngài nói là bảo vật của quốc gia thì tôi không phản đối. Nếu như không phải thứ tốt thì nó không thể đáng giá đến sáu ngàn vạn được. Nhưng ngài làm sao khẳng định là Lý tiên sinh sẽ không bán chứ. Tác phẩm nghệ thuật của chúng ta phải có sự trao đổi thì mới có thể phát huy được tác dụng và giá trị lớn nhất của nó.
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu. Xung quanh có rất nhiều các vị chuyên gia đều hâm mộ nhìn Lý Dương. Có thể may mắn sở hữu được một cổ vật tốt như vậy thì không mấy ai có được. Người mà có được nó thì phải lớn hơn Lý Dương đến ba giáp.
- Việc này thì để cho Lý tiên sinh tự định đoạt.
Viện trưởng Hoàng trao quyền quyết định lại cho Lý Dương. Với thái độ của viện trưởng Hoàng, Lý Dương cảm giác rất kỳ quái, giống như là viện trưởng Hoàng rất có ý với cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch của hắn vậy.
- Thực xin lỗi Lâm tiên sinh. Cái khạp Vạn Lịch của tôi là hàng không bán. Bất luận là giá cao tới đâu thì tôi cũng không bán.
Lý Dương không hiểu rõ thái độ của viện trưởng Hoàng nên trước chỉ có thể tạm thời không truy hỏi, chỉ có thể nói vài lời giúp viện trưởng Hoàng mà thôi. Ít nhất thì Lý Dương cũng không tính bán cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch này. Đừng nói là sáu ngàn vạn, một trăm triệu Lý Dương cũng sẽ không bán. Tiền thì hắn có thể dùng thứ khác để kiếm lấy, còn thứ này mới có được mà bán đi thì sau này khó có thể tìm được cái thứ hai.
- Thật vậy sao?
Lâm Lang nhìn chằm chằm vào Lý Dương. Lý Dương gật đầu thật mạnh không chút băn khoăn.
- Thật sự là rất đáng tiếc. Nhưng nếu ngày nào đó mà Lý tiên sinh muốn bán thì hãy nhớ đến tôi. Nếu cậu liên hệ với tôi trước thì tôi cam đoan sẽ trả cho cậu một cái giá làm cậu rất hài lòng.
Lâm Lang lấy từ trong người ra tấm danh thiếp đưa cho Lý Dương. Lâm Lang ở Canada cũng thuộc loại doanh nhân, tài sản cũng có hơn một tỷ mỹ kim. Lý Dương nếu đã muốn cự tuyệt thì ông ta cũng không muốn ép làm gì.
Lời nói mang đầy ngụ ý của viện trưởng Hoàng khiến Lý Dương có chút nghi hoặc. Hắn nhớ tới lời nói trước kia của Hà lão, sau đó vội lắc đầu. Cái bảo bối này hắn sẽ không bán, lại càng không đem cho bên ngoài. Nếu viện trưởng Hoàng còn có ý khác thì tốt nhất là hãy quên nó đi.
- Đây là cái gì?
Lâm Lang đột nhiên chỉ vào cái hòm bên cạnh cái khạp Vạn Lịch. Đây là cái "Trường Sinh Bát" của Lý Dương. Khi nhân viên công tác mang ra giúp giùm hắn, hắn chưa lên tiếng thì bọn họ vẫn để nguyên mang vào trong nhưng lại đặt bên cạnh cái khạp Vạn Lịch.
Lý Dương vội vàng bước lên phía trước, lột bỏ lớp bọc bên ngoài rồi nói:
- Đây là cái "Trường Sinh Bát" mà tôi ngẫu nhiên có được. Tổng cộng là có một cặp nhưng một cái vẫn còn ở nhà không mang đi. Lần tham dự đại hội này tôi cố tình mang theo một cái để mọi người cùng thưởng thức.
Lý Dương nói xong cũng vẫn chưa mở hòm nhưng sắc mặt của những người xung quanh liền thay đổi. Bạch Minh nhìn thần sắc của các chuyên gia xung quanh rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh Lý Dương.
Hiện tại đang có hơn ba mươi chuyên gia đang xem xét cái khạp Vạn Lịch, nghe thấy Lý Dương nhắc đến Trường Sinh Bát thì trong mắt mỗi người đều hiện lên thần sắc phức tạp. Còn có những người không che giấu ánh mắt châm chọc của mình.
Những người này không ai không biết đến Trường Sinh Bát. Hơn nữa trên thế giới này chỉ còn lại hai cái. Một cái là ở cố cung Bắc Kinh. Một cái là ở cố cung Đài Bắc. Ngoài ra thì trên thế giới không có khả năng xuất hiện cái Trường Sinh Bát thứ ba và tư.
Nếu Lý Dương nói đến vật nào đó thì mọi người còn tin chứ nói đến Trường Sinh Bát thì mọi người không thể tin nổi. Dù sao thì đây cũng là một sự kiện để cho mọi người cùng thưởng thức.
- Lý lão đệ, có phải là cậu nói sai rồi không?
Bạch Minh nói với Lý Dương. Hai cái Trường Sinh Bát đều nằm ở hai cố cung, không có khả năng Lý Dương có được nó. Nếu Lý Dương có thể xuất ra Trường Sinh Bát thực sự thì không phải hai cái trong cố cung là giả mà trên tay Lý Dương mới là giả.
Mọi người đương nhiên là tin tưởng vào cố cung cho nên không xem trọng Lý Dương. Đến cả Bạch Minh cũng thế.
- Không, chính là Trường Sinh Bát.
Lý Dương lắc đầu. Lúc này chiếc hòm đã được mở ra, chiếc Trường Sinh Bát đã muốn lộ ra bên ngoài.
Hốt Tất Liệt người Mông Cổ rất thích ăn cơm bằng chén lớn. So với chén ăn hiện giờ thì nó lớn hơn một chút nhưng rất tinh xảo, thoạt nhìn còn có cảm giác lả lướt, yêu kiều.
Chiếc bát vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đã nhận ra. Đây quả thật là Trường Sinh Bát. Nó rất giống với đồ thật, ít nhất thì mọi người không tìm ra được điểm nào giả trên đó cả. Thậm chí còn có cảm giác nó thật hơn so với Trường Sinh Bát ở cố cung.
Lâm Lang có chút hơi sửng sốt nhưng lại có hứng thú nhìn Lý Dương, ánh mắt hờ hững, không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Khụ, khụ!
Viện trưởng Hoàng đột nhiên ho khan hai tiếng, nhẹ giọng hỏi Lý Dương:
- Lý tiên sinh, thứ này cậu đã cho thầy của mình xem qua chưa?
Ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung vào Lý Dương. Lý Dương là người có danh tiếng rất lớn nhưng có rất nhiều người lại cho rằng danh tiếng này đều là nhờ Hà lão. Một người tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực ngang bằng với họ thật không thể ưng ý được.
Viện trưởng Hoàng đặt câu hỏi này cũng tốt. Mọi người lúc này đều cho rằng Trường Sinh Bát của Lý Dương là hàng giả. Nếu Lý Dương không đưa cho Hà lão xem qua mà đã đưa đến đại hội trao đổi này thì thật là lỗ mãng.
Nghĩ như vậy thì rất nhiều các vị chuyên gia cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lý Dương may mắn có được cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch thì đã không ít người cảm giác bị áp lực. Rất nhiều người nhìn không ra cái khạp có hoa văn màu xanh thời Vạn Lịch này. Nếu Hà lão là người may mắn có được nó thì không nói gì, nhưng Lý Dương là một người trẻ tuổi đến như vậy mà đã có nó thì chẳng phải nói rằng Lý Dương so với đại bộ phận bọn họ càng lợi hại hơn.
Với kết quả này thì đối với các chuyên gia cao ngạo mà nói thì rất khó chấp nhận.
Nếu Lý Dương sử dụng đồ dỏm đến tham dự đại hội thì tất cả mọi người cũng sẽ không chê cười hắn cái gì nhưng cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Ít nhất thì người thanh niên này cũng có lúc phạm sai lầm trước mặt mọi người.
- Đã xem qua, Hà lão bảo tôi mang đến đây đấy.
Lý Dương gật đầu. Vừa định nói chuyện thì viện trưởng Hoàng lập tức sửng sốt, dường như không thể tin những gì Lý Dương vừa nói.
Vừa rồi thì suy nghĩ trong lòng viện trưởng Hoàng cũng không khác gì mọi người. Cơ hồ cho rằng Hà lão không hề biết đến vật này. Ông thậm chí muốn tìm một lí do thoái thác cho Lý Dương mà không nghĩ đến Lý Dương lại trả lời như vậy.
- Hà lão thật sự đã xem qua?
Viện trưởng Hoàng kinh ngạc nhìn Lý Dương. Lý Dương lại tiếp tục lấy Trường Sinh Bát ra.
Với biểu hiện của chiếc bát trước mặt thì ông không tìm ra được dấu vết làm giả. Điều này khiến cho viện trưởng Hoàng cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng viện trưởng Hoàng tin chắc rằng Trường Sinh Bát trong cố cung mới là thật. Hơn nữa cái bát này trên thế giới chỉ còn lại hai cái. Không có khả năng có cái thứ ba. Cái bát con trước mắt này khẳng định là đồ dỏm mà là đồ dỏm được làm rất tinh xảo.
Việc này thì Hà lão hẳn phải rõ chứ. Viện trưởng Hoàng rất khó tin là Hà lão sẽ có suy nghĩ này. Ông ấy phải biết rằng đồ thật nằm ở cố cung, còn yêu cầu Lý Dương mang đồ dỏm đến đại hội trao đổi lần này làm gì. Ông quyết định phải hỏi lại vấn đề này một lần nữa.
- Viện trưởng Hoàng, thật sự là Hà lão bảo tôi mang tới mà. Cái bát còn lại vẫn còn ở trong tay thầy. Nếu ngài không tin có thể gọi điện thoại cho thầy.
Lý Dương vừa nói xong thì các chuyên gia đang có mặt đều cảm thấy kỳ lạ. Một số ít các chuyên gia cẩn thận đánh giá lại Trường Sinh Bát của Lý Dương. Còn các chuyên gia khắc thì chuyển động con ngươi, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
← Ch. 0270 | Ch. 0272 → |