← Ch.0321 | Ch.0323 → |
-Lưu Cương, anh không tò mò chúng ta vì sao phải về gấp như vậy sao?
Lên máy bay, Lý Dương hỏi Lưu Cương một câu, trở về gấp nên cũng có áp lực làm cho khi lên tới máy bay Lý Dương mới phát hiện Lưu Cương từ đầu tới cuối không hề hỏi một câu nào.
-Vừa rồi anh quá gấp, tôi hỏi cũng như không, chờ về Trịnh Châu cũng có thể biết được, cần gì phải hỏi gấp chứ
Lưu Cương nhếch miệng cười cười, Lý Dương cũng cười cười, có Lưu Cương đi theo quả thật là thấy rất tốt.
Thiên Châu chỉ có thể làm ra hai cái vòng tay, hai cái vòng tay này đã an bài xong, không có phần của Lưu Cương, có điều khi gia công Huyết Mỹ Nhân thành trang sức nhất định phải chừa cho hắn một cái, Lý Dương từ sớm đã xem Lưu Cương là người nhà của mình rồi.
Lý Dương về gấp như thế này nhưng thật sự là hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết là Hà lão có việc quan trọng nên gọi hắn về, hơn nữa dường như là có liên quan tới những món đồ sứ tìm được chỗ trường học của gia đình hắn trước đây, cụ thể là chuyện gì, Trịnh Khải Đạt cũng không nói cho hắn biết.
Mười một giờ, máy bay tới Trịnh Châu, mới xuống sân bay Lý Dương đã thấy Trịnh Khải Đạt đứng chờ hắn, ngoài hắn ra còn có Tư Mã Lâm và Ngô Hiểu Lỵ cũng đang đứng ở đây.
-Lý Dương, cậu đã trở lại
Ba người vội vàng đi tới, Ngô Hiểu Lỵ nhìn Lý Dương, trong ánh mắt còn có một tia khác thường, từ sau khi đại hội giao dịch ở Bình Châu kết thúc hai người rất ít liên lạc, hơn nữa lại có những người khác xuất hiện làm cho lòng cô cảm thấy rất có áp lực
-Trịnh ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy Trịnh Khải Đạt, Lý Dương vội vàng hỏi một câu, hắn bị chuyện này làm nghẹn lâu rồi, trước đó hắn đã định gọi điện thoại hỏi Lưu Cương, nhưng khi nghĩ mình sắp về tới rồi nên nhịn lại chờ khi về rồi hỏi
-Lên xe rồi nói sau
Trịnh Khải Đạt thở dài, năm người cùng lên một chiếc xe nhưng cũng không thấy chật chội.
Tư Mã Lâm lái xe, có điều lần này Ngô Hiểu Lỵ chủ động ngồi ở ghế lái phụ, cô biết Trịnh Khải Đạt khẳng định là có chuyện muốn nói với Lý Dương, chuyện này cũng cần không ít thời gian, cô có ngồi phía dưới cũng chẵng được gì không bằng trực tiếp lên ngồi ghế phụ tạo khoảng không để hai người Lý Dương nói chuyện.
Lên xe, Trịnh Khải Đạt thở dài một hơi rồi từ từ nói:
-Những món đồ sứ đực đào lên trong lúc thi công trường học của cậu cậu còn nhớ không?
-Đương nhiên nhớ rõ, vì nhửng thứ này anh tôi còn gặp chuyện không may, trường học cũng đã dời sang nơi khác rồi
-Những món đồ sứ này sau khi khảo chứng ra lai lịch liền có người muốn đem những món đồ sứ này đi triển lãm lưu động, sau khi trải qua mọi người cố gắng cuồi cùng ý định này đã được chấp thuận, nó sẽ được triển lãm trong 13 thành phố, Trịnh Châu là điểm đầu tiên
Lý Dương gật gật đầu, những thứ này hắn đã nghe Hà lão nói qua, có thể nhanh chóng thông qua yêu cầu mang đi triển lãm trong 13 tỉnh chứ không phải tiêp tục bị cất ở một nơi có không ít công lao của Hà lão trong đó.
-Hôm nay là ngày đầu tiên triển lãm những món đồ sứ này, không ngờ ngay hôm nay đã xảy ra chuyện, Trịnh Khải Đạt lắc lắc đầu, trên mặt còn có sự nuối tiếc, điều này làm cho Lý Dương có vẻ rất nghi hoặc.
-Trịnh ca, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trịnh Khải Đạt lập tức gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi nói một cách đơn giản, có ba món đồ sứ bị đánh tráo biến thành vật phẩm phản chế cao cấp, những món đồ sứ này chúng ta không thể nhìn ra, cho dù Liễu lão cũng không thể nhìn ra
-Đánh tráo, điều này sao có thể?
Lý Dương sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trịnh Khải Đạt, những món đồ sứ này sau khi được phát hiện liền được bảo vệ cẩn thận rồi mang tới Bắc Kinh, chúng luôn ở viện bảo tàng Cố Cung, hơn nữa cũng chưa từng được triển lãm lần nào.
Trong toàn bộ quá trình mỗi bước đều có thủ tục kiểm tra ngặc nghèo, vậy mà không ngờ vẫn có ba món bị đánh tráo, hơn nữa ngay cả chuyên gia cũng không có phát hiện, khó trách Lý Dương lại cảm thấy có chút không tin.
-Chúng ta cũng là nghĩ như vậy, nhưng Hà lão đã nói chúng là hàng giả, ba món này cũng đã được mang đi kiểm tra bằng khoa học, kết quả đúng là như vậy
Trịnh Khải Đạt nói rất chua sót, ba món đồ sứ này Trịnh Khải Đạt cũng thấy, nhưng hắn cũng không thể nhìn ra thật giả, cho dù là bình thường thấy thì hắn cũng sẽ xem như là đồ thật mà mua.
Nếu như hắn mua thì cũng chỉ là tổn thất tiền tài mà thôi. Nhưng mà nếu mang đi đấu giá, về sau rất có thể sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty, với một công ty mới thành lập mà nói thì đây là một đã kích trí mạng.
Lý Dương cũng không nói chuyện, hắn tin tưởng lời Hà lão nói, nếu Hà lão nói chúng là đồ dỏm thì chúng khẳng định là đồ dỏm, cho đến nay Lý Dương vẫn chưa tìm ra người nào giỏi hơn Hà lão cả.
-Sau đó thì sao?
Lý Dương lại hỏi một câu.
-Sau đó Liễu lão đại biểu viện bảo tàng Cố Cung báo án, Hoàng viện trưởng sau khi nghe thấy tin tức này liền chạy tới, cuộc điều tra cũng đã bắt đầu, nhưng mà chưa có kết quả gì, có điều dường như là Hà lão đã nhìn ra một chút vấn đề rồi
Trịnh Khải Đạt lắc đầu từ từ nói, Lý Dương không có ở đây hôm nay nên không biết chuyện phát sinh ở nơi này so với Ruili còn kích thích hơn, ít nhất thì Trịnh Khải Đạt cảm thấy như vậy.
Việc xảy ra vào sáng ngày hôm nay.
Hôm nay là quốc khánh, lại là ngày triển lãm đầu tiên nên du khách tới nơi này không ít, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm từ sáng đã tới nơi này, Ngô Hiểu Lỵ tới cùng ông ngoại Lưu Tuyết Tùng của mình.
Lần triển lãm này có thể nói là sự kiêu ngạo của Minh Dương và Lật Thành, là người đại biểu cho hai nơi này nên Lưu Tuyết Tùng và Triệu lão không thể vắng mặt được.
Ngay từ đầu triển lãm rất thành công, tất cả mọi người khi đi vào tham quan đều khen không dứt miệng, rất nhiều người ham mê đồ cổ đều than thở, mọi người đều có cảm giác khi nhìn thấy những món đồ cổ này liền không muốn rời khỏi nữa.
Hơn mười một giờ, Hà lão cũng đến đây, những món đồ sứ này rất không tệ, việc triển lãm này có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của nền văn hóa cổ nên Hà lão cố ý tới đây nhìn một chút.
Có điều ông không lụa chọn tới vào lúc bắt đầu, thời gian này là lúc lãnh đạo nói chuyện và lễ khai mạc, nếu ông tới vào thời gian này khẳng định sẽ ảnh hưởng tới lễ khai mạc.
Lúc khai mạc thì ban lãnh đạo sẽ nói về văn hóa cổ, mà nếu Hà lão tới lễ khai mạc sẽ có thay đổi về vị trí và nhiều thứ khác
Đây là tình hình trong nước, Hà lão biết điểm này nhưng không thể tránh khỏi mà chỉ có thể đến sau buổi lễ khai mạc để tránh phiền toái.
Lúc Hà lão tới mọi việc vẫn còn rất tốt, mỗi món đồ sứ ông đều gật đầu tán thường, mấy thứ này quả thật đều là tinh phẩm, tất cả đều là tiêu biểu của ngành đồ sứ trong thời Càng Long. Mỗi một món đều có tác dụng đại biểu, dùng nó để triển lãm có thể tăng thêm kiến thức cho người xem, hơn nữa cũng có thể tăng thêm rất nhiều tri thức.
Có điều khi đi tới chỗ ba món đồ sứ, Hà lão lại nhíu mày, lúc đó Liễu lão đang đi cùng Hà lão lập tức tim đập nhanh hơn.
Sau đó Hà lão nói ra một câu làm cho mọi người không thể tin nổi, những thứ này đều là đồ dỏm.
Với kết quả này Liễu lão không thể chấp nhận được, Liễu lão cũng là tiền bối trong giới đồ cổ, tư lịch của ông không kém hơn Hà lão nhưng nếu tính về năng lực thì còn có chút thua kém Hà lão.
Liễu lão phản đối Hà lão cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng tiếp tục xem những thứ khác, khi tới giữa trưa người ít Hà lão mới ra lệnh tạm đóng cửa nữa giờ, hơn nữa đem mang bệ đựng ba món đồ sứ kia vào bên trong.
Di xem xét cùng Hà lão không chỉ có Liễu lão mà còn có Mao lão, Lưu Tuyết Tùng, Triệu lão, Bạch Minh cũng có ở chỗ này, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm khi phát hiện Hà lão tới vẫn luôn đi theo phía sau, hiện tại tất cả mọi người đều đang tập trung lại xem xét ba món đồ sứ trong phòng nghỉ ngơi.
Ở nơi này Hà lão từ từ nói ra những căn cứ cho thấy chúng là đồ dỏm, Triệu lão lại lấy những tấm ảnh chụp của chúng lúc trước ra xem, cuối cùng xem xét cũng đã có kết quả.
Ba món đồ sứ này quả thật không phải là ba món lúc đầu, sau khi biết được việc này sắc mặt của Liễu lão trắng bệch.
Việc này ông không dám giấu diếm nên lập tức dựa theo lời Hà lão nói báo án, có điều không phải báo nơi bình thường mà là báo lên một chỗ đặc biệt. Chuyện như vậy không thể nói cho tất cả mọi người biết được, nếu để cho mọi người biết những chuyên gia cao cấp nhất trong nước lại bị gạt thì nó sẽ là một đã kích trầm trọng đối với giới đồ sứ Trung Quốc.
Sau đó Hoàng viện trưởng cũng tới nơi này, khi nhìn thấy ba món đồ sứ này sắc mặt của ông cũng giống như Liễu lão, không cần Hà lão giải thích, Hoàng viện trưởng cũng đã nhìn ra vấn đề.
Dựa theo thực lực mà nói Hoàng viện trưởng và Hà lão là cùng một cấp bậc, bọn họ đều là chuyên gia cao cấp nhất trên thế giới.
Việc làm tiếp theo của mọi người là dùng khoa học kỹ thuật xem xét ba món đồ sứ này, kết quả không ngoài dự kiến của mọi người, thời gian thành phẩm của ba món đồ sứ này không quá một năm. Thứ này không ngờ lại được mọi người mang đi triển lãm để cho mọi người xem xét, hơn nữa còn có rất nhiều người còn cho là nó là hàng thật nữa.
Sự việc chính là như vậy, dưới sự giải thích của Trịnh Khải Đạt Lý Dương cũng đã hiểu ra.
-Việc điều tra hiện vẫn còn đang tiếp tục tiến hành, những món đồ sứ này có rất ít lần di chuyển nên rất dễ điều tra, những người có tiếp xúc với ba món đồ sú này trong trung tâm triển lãm Trịnh Châu cũng đã điều tra xong, nhưng không hề tìm thấy manh mối gì
Trịnh Khải Đạt thở dài rồi nói, lúc có được kết quả này Trịnh Khải Đạt cũng có măt gần đó nên hắn có cảm nhận rất sâu.
-Cuối cùng, vẫn là Hà lão cung cấp một manh mối mới làm cho việc này có chút tiến triển
Ngô Hiểu Lỵ quay đầu lại tiếp một câu, Trịnh Khải Đạt lập tức gật đầu, nói:
-Đúng vậy, Hà lão nói thủ pháp của ba món đồ sứ này rất giống với Chu Chí Tường, mọi người từ phương diện này điều tra quả thật là tìm thấy không ít vấn đề
-Chu phảng? Không có khả năng, không phải là Chu Chí Tường luôn ở torng ngục hay sao?
Lý Dương đột nhiên ngẩn ngơ, ánh mắt mở thật to, Chu Chí Tường là tôi phạm quan trọng bị phán tù chung thân, nếu như tên này vượt ngục thì chính là trọng án, người bị liên lụy không chỉ một hai người.
← Ch. 0321 | Ch. 0323 → |