← Ch.0356 | Ch.0358 → |
-Thật sự là Trạm Lô kiếm?
Lúc Tần lão hỏi giọng ông đã có chút run rẫy. Tần lão sưu tầm rất nhiều thứ nhưng nghiêng mực cổ và kiếm cổ được ông chú ý nhiều nhất, ngoại trừ nghiêng mực cổ ra cổ kiếm chính là thứ ông thích nhất.
-Tần lão, tôi đã xem qua hình ảnh và đoạn phim về nó, thanh kiếm này hẵn là Trạm Lô kiếm thật sự!
Hoàng viện trưởng đột nhiên quay đầu lại cảm thán nói một câu, nói xong ông còn nhìn Lý Dương bằng ánh mắt phức tạp, những thứ trong truyền thuyết này Lý Dương đều có được, không biết có thứ gì mà hắn không thể có đây.
-Là thật!
Tần lão lại có chút ngẩn người, trong mười đại danh kiếm ngoại trừ Hiên Viên kiếm ra những thanh kiếm khác đều có ghi lại, đáng tiếc là những thanh kiếm này từ sớm đã thất truyền, tới bây giờ chúng đã không khác gì là truyền thuyết rồi.
Trạm Lô kiếm xếp thứ hai trong 10 thanh kiếm, bởi vì Hiên Viên thần kiếm có chút hư cấu nên trên thực tế Trạm Lô hẵn là xếp thứ nhất, nó hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất kiếm.
-Đúng, là thật!
Bạch Minh gật mạnh đầu, trong long hắn cũng rất là cảm thán, Lý Dương khẳng định là có quan hệ với thần may mắn, nếu không tại sao hết lần này tới lần khác thần may mắn đều tìm hắn chứ không tìm bọn họ.
Đặc biệt là Bạch Minh, thành đồ cổ Trịnh Châu hắn tới còn nhiều lần hơn Lý Dương nhưng cũng không kiếm được tiện nghi gì, Lý Dương vậy mà chỉ đi vài lần lại có thể kiếm được thiên hậ đệ nhất kiếm.
-Lý Dương, thanh kiếm này ở đâu rồi?
Tần lão từ từ ổn định tâm trạng lại sau đó hỏi một câu, Lý Dương còn chưa nói Bạch Minh đã giành nói trước.
-Tần lão, Lý lão đệ nói ngày mai sẽ đưa cho mọi người xem vì hôm nay do có triễn lãm Trường Sinh Bát nên không tiện đi lấy!
Lý Dương cảm kích nhìn thoáng qua Bạch Minh, hắn cũng không biết làm thế nào để giải thích cho Tần lão, Bạch Minh nói giú như vậy chắc là Tần lão cũng hiểu được.
-Trịnh tổng, Tư Mã đổng sự đến!
Liễu Tuấn nhỏ giọng nói với Lý Dương một câu, từ xa hai người Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm vừa xuống một chiếc toyota
Bọn họ đã thấy qua sự thần kỳ của Trường Sinh Bát, nhưng vật thần kỳ thế này xem thêm vài lần cũng không có gì, hơn nữa lần này là do Lý Dương triển lãm, bọ họ cũng phải tới đây cổ vũ mới được.
-Trịnh ca, Tư Mã ca!
Lý Dương lập tức tới chào hỏi bọn họ, Tư Mã âm hay Trịnh Khải Đạt đều là người đã giúp hắn rất nhiều khi hắn còn chưa có danh tiếng, hiện tại ba người thành lập một công ty hắn lại là một ông chủ chẳng làm gì nên hắn cảm thấy có chút thua thiệt cho bọn họ.
-Lý lão đệ, hôm nay người tới thật là nhiều a!
Trịnh Khải Đạt cười cười, Liễu Tuấn và Lý Xán đều bước lên đón, Liễu lão thì thân thiện gật đầu chào hai người. Liễu Tuấn là đứa cháu mà ông yêu thích nhất, hiện tại hắn đang làm việc cho người ta, lại được trọng dụng nên Liễu lão rất cảm kích torng lòng.
-Đúng vậy, tôi cũng không ngờ là lại có nhiều người như thế!
Lý Dương quay đầu lại nhìn một chút rồi không nhịn được gật gật đầu, hắn vốn tưởng rằng chỉ có Liễu lão và Hoàng viện trưởng ở đây, không ngờ cuối cùng lại có nhiều người tới như vậy, ngay cả những vị chuyên gia cao cấp nhất cũng tới không ít.
-Triệu lão, hai người Tôn lão cũng tới đây!
Liễu Tuấn lại nói một câu, mọi người quay đầu lại thấy có hai ông lão vừa xuống xe, hai người này Lý Dương cũng đã gặp qua, họ là chuyên gia cao cấp của hiệp hội sưu tầm quốc gia.
Lý Dương lại vội vàng chạy qua, triển lãm ngày hôm nay trên danh nghĩa là do hắn tổ chức, nghiêm khắc mà nói hắn mới là chủ nhân chân chính, khách tới phải do hắn tự mình tiếp đón.
Hoàng viện trưởng lại phất phất tay, trong long ông có chút nghi hoặc.
Trường Sinh Bát tuy rất thần kỳ nhưng ông cũng không cho rằng nó và Lý Dương có sức hút như vậy, không ngờ hắn lại có thể thu hút mười mấy vị chuyên gia giỏi nhất nước tới nơi này.
-Lại có người đến!
Lần này người nhắc nhở Lý Dương là Lưu Cương, từ xa có một chiếc xe chạy tới, xuống xe là ba ông lão, Lưu Cương không cần đoán cũng biết những người này tới đây chính là vị hội triển lãm ngày hôm nay.
-Chu lão, Hướng lão!
Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức chạy nhanh tới, ba người xuống xe Lý Dương đều có chút quen biết, trong đó có hai vị còn là người quen của Lý Dương, lúc trước hắn còn cùng bọn họ xem xét cổ ngọc ở Quang Vinh Bảo Trai-Chu lão và Hướng lão.
Hoàng viện trưởng lại phất phất tay, những chuyên gia này cũng không có đi vào mà ở bên ngoài nói chuyện, nhìn thấy nhiều chuyên gia vậy bọn họ cũng rất kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn bình thường.
Lý Dương từ từ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ tới việc này.
Thời gian từ từ trôi qua, người tới càng ngày càng nhiều, hiện tại đã sắp tới 9 giờ không ngờ lúc này đã tập trung hơn 40 vị chuyên gia lại đây, điều này làm cho Lý Dương rất im lặng.
Lúc trước tham dự cuộc họp cao cấp nhất nước cũng chỉ có trăm người mà thôi, trên thực tế người đi cũng không nhiều như vậy, thế mà cuộc triễn lãm nhỏ của hắn lại có thể hấp dẫn được một nữa số người này, nếu nói bên trong không có gì bất thường ngay cả Lý Dương cũng không tin.
-Hà lão đến!
Lần này người nói chuyện là Hoàng viện trưởng, hoàng viện trưởng không có tùy ý phất phất tay nữa mà là tự mình đi đón, Lý Dương vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hà lão từ trên xe đi xuống.
Hà lão cũng đến đây? Trước đó Lý Dương chưa hề nhận được tin Hà lão sẽ đến đây, lúc hắn mang Trường Sinh Bát tới nơi này Hà lão chưa từng nói là sẽ đến dự.
Lý Dương nghi hoặc nhìn Lưu Cương, Lưu Cương nhún vai lại lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng không biết.
Không để ý Lưu Cương nữa, Lý Dương nhanh chóng đi tới chỗ Hà lão, Hà lão có thể tự mình tới cỗ vũ cho hắn chính là chuyện tốt, Lý Dương có cảm giác có nhiều chuyên gia đến đây như thế là vì có liên quan tới Hà lão.
-Lý Dương, lại đây!
Lý Dương vừa tới thì đã bị Hà lão kéo lại, hai người thân mật nhìn rất giống Liễu lão và Liễu Tuấn nên làm cho mấy vị chuyên gia hâm mộ không thôi.
Bọn họ không phải hâm mộ Lý Dương mà là hâm mộ Hà lão, đến cái tuổi cũng như danh tiếng như bọn họ bây giờ muốn tìm một truyền nhân là việc rất khó, có người cả đời cũng chưa chắc có thể tìm thấy một học trò mình vừa ý.
Hà lão rất may mắn tìm được một học trò như Lý Dương. Lý Dương tuổi trẻ lại có thiên phú cao cộng thêm vận may nghịch thiên, tuổi còn trẻ mà đã có danh tiếng rất lớn, thành tựu tương lai không thể đo lường được, học trò như vậy ai mà không muốn chứ.
-Hà lão, triển lãm sắp bắt đầu rồi, lần triển lãm này ngài chủ trì đi!
Hoàng viện trưởng cười nói một câu, giữa những vị chuyên gia bọn họ cũng có phân cao thấp, Hà lão và Hoàng viện trưởng rõ ràng là người thuộc tầng cao nhất.
"Tốt!"
Hà lão gật gật đầu, ánh mắt còn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một vị chuyên gia ở phía sau, người này hơn sáu mươi tuổi, có thanh danh không tệ, nhưng mà chuyện mà hắn làm khiến cho ông rất thất vọng.
Chín giờ rất nhanh đã tới, các phóng viên cũng đã tới đầy đủ, nhìn thấy trước cửa khi triển lãm có nhiều chuyên gia như vậy đứng một chỗ bọn bọn cũng rất sững sốt nhưng ngay lập tức bọn họ bắt đầu không ngừng quay hình chụp ảnh.
Dưới sự dẫn dắt của Hà lão và Hoàng viện trưởng, hơn 40 vị chuyên gia cùng nhau đi vào trong, nơi triển lãm là lầu 3, ngoại trừ Trường Sinh Bát của Lý Dương còn triển lãm một vài đồ sứ thời Càng Long.
Hà lão và nhiều chuyên gia như vậy cùng đến làm cho trung tâm triển lãm có chút khẩn trương, bọn họ vội vàng điều bảo an tới làm nhiệm vụ bảo hộ sự an toàn của mấy vị chuyên gia.
Những phóng viên tới nơi này có vẻ rất hưng phấn, họ không ngờ triển lãm Trường Sinh Bát lại thu hút được nhiều vị chuyên gia như vậy. Một ít phóng viên mẫn cảm đã ngửi đươc chút không đúng, triển lãm Trường Sinh Bát vốn không thể xuất hiện nhiều chuyên gia như vậy được, việc khác thường khẳng định có nguyên nhân, lúc này mấy tên phóng viên này đều đang đi xung quanh tìm kiếm tin tức.
Hà lão đơn giản chủ trì buổi lễ khai mạc, nơi này vốn cũng đang triển lãm nên Hà lão chỉ nói ngắn gọn vài câu là mọi việc ngaay lập tức bắt đầu. Ông và Hoàng viện trưởng cùng nhau đi vào bên trong, mấy vị chuyên gia còn lại thì đi theo phía sau, cuối cùng là những người hâm mộ và mấy tên phóng viên đang không ngừng chụp ảnh thu hình.
Bố trí của phòng triển lãm đã có chút thay đổi, vị trí tốt nhất torng phòng không phải là đề trưng đồ sứ thời Càng Long nữa mà trưng Trường Sinh Bát của Lý Dương.
Lúc này Trường Sinh Bát đang được đặt trong một cái lồng thủy tinh, bên cạnh lồng thủy tinh có một ống dẫn nước vào trong.
Khi nước chảy vào trong thì một màn thần kỳ xuất hiện, những người không biết còn tưởng rằng đây là hiệu ứng hình ảnh nữa.
Người đi phía trước là hơn bốn mươi vị chuyên gia. Nhũng người này phần lớn đã thấy sự thần kỳ của Trường Sinh Bát, có điều một đôi Trường Sinh Bát hợp lại bọn họ chỉ mới thấy lần đầu nên khi thấy một màn này mọi người đều trừng lớn hai mắt
Hiệu ứng của hai cái Trường Sinh Bát so với một cái còn kỳ diệu hơn, khi nhìn thấy một màn này tất cả chuyên gia đều kêu ngạo vì tổ tiên của mình, đồng thời cũng có một loại cảm giác đau lòng.
-Trường Sinh Bát là một đôi hoàn mỹ, hai cái chén đặt cùng nhau tuyệt đối chính là quốc bảo quý giá nhất của đất nước!
Hoàng viện trưởng thở dài một hơi, trong mắt lại hiện ra sự khát vọng, có điều ông cũng hiểu được thứ này càng thần kỳ thì Lý Dương càng không có khả năng quyên tặng nó cho viện bảo tàng, thứ này sau này muốn nhìn chỉ có thể tới chỗ của Lý Dương thôi.
-Hoàng viện trưởng nói đúng, thứ này tuyệt đối là quốc bảo tốt nhất!
Phần đông chuyên gia đều gật đầu đồng ý, bọn họ đả bị rung động một lần, lần ày bọn họ tới đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà sau khi hai cái chén Trường Sinh Bát đặt cùng nhau bọn họ lại một lần nữa bị chấn động. Bảo bối như thế có lẽ nhìn lần nào cũng sẽ bị chấn động cả.
Những phóng viên đi phía sau cũng ngây dại.
Trước khi tham gia lần triển lãm Trường Sinh Bát này bọn họ đã nghe qua Trường Sinh Bát rất thần kỳ, nhưng mà bọn họ chỉ nghe qua, chỉ xem nó là một cách nói khoa trương chứ không ai tin là thật.
Chờ khi bọn họ chính mắt nhìn thấy thì bọn hắn mới biết lời đồn không những không khoa trương mà còn có chút nói nhẹ, Trường Sinh Bát thần kỳ hơn lời đồn cũng thần kỳ hơn trong suy nghĩ của bọn họ nhiều.
Vương Giai Giai đang ở trong đám phóng viên, vừa rồi cô đã thấy Lý Dương nhưng cô cũng không lợi dụng quan hệ của cô và Lý Dương để bước lên hỏi chuyện mà chỉ dùng ánh mắt khích lệ nhìn Lý Dương.
Khi nhìn thấy Trường Sinh Bát, Vương Giai Giai cảm thấy kích động đồng thời cũng cảm thấy tự hào, đây chính là quốc bảo mà người yêu của cô phát hiện, hiện cô rất tự hào về người yêu của mình.
Nhửng chuyên gia phía trước rất nhiều nên đã che mất tầm mắt của những người phía sau, có người không ngừng nhảy lên để nhìn vào bên trong, cũng có số ít nhìn thấy đang há miệng ngẩn người.
Có một số ít người đi tìm quản lý hỏi thử xem đây có phải là dùng khoa học kỹ thuật làm ra hay không?
Nhìn khoảng nửa giờ, mấy vị chuyên gia mới lưu luyến rơi đi, rất nhiều chuyên gia khi đi còn lưu luyến quay đầu lại cố gắng nhìn thêm một chút.
-o0o-
*****
Bất quá bọn họ hiểu được triển lãm chính là để cho mọi người biết chỗ thần kỳ của thứ này, nêu bọn họ luôn chiếm chỗ thì đã mất đi ý nghĩa của việc triển lãm.
Chờ cho những vị chuyên gia rời khỏi, bảo an nhanh chóng lập thành một hàng rào bảo vệ, những vị khách đến tham quan chỉ có thể nhìn được mười phút, sau mười phút phải rời khỏi nhường chỗ cho người khác.
Ngoại trừ Trường Sinh Bát ra, những thứ khác cũng không phải là thứ tồi, rất nhanh sức chú ý của mấy vị chuyên gia đều bị thu hút.
Hà lão và Hoàng lão đi đầu xem những món đồ sứ, những thứ này họ đã xem nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên họ cùng lúc xem hết chúng.
Cuối cùng, hai người mang những vị chuyên gia đi tới đài triển lãm, nơi này đặt ba món vật phẩm, một cái chén, một đồ rửa bút, và một cái chén nhỏ. Đây là ba món đồ sứ bị đánh tráo, ba thứ này đều có chút đặc thù, nhưng mà không lớn, so với cái khạp thì thứ này ra tay dễ thành công hơn.
"Mọi người thấy ba vật phẩm cuối cùng này thế nào?"
Hà lão đột nhiên cười cười hỏi một câu, Hoàng lão cũng không có phản ứng gì, Bạch Minh và Mao lão thì kinh ngạc nhìn thoáng qua Hà lão nhưng hai người đều không nói gì.
-Không tồi, màu men sáng, hoa văn sống động, là một món đồ tốt!
Hướng lão nhìn một chút rồi nói một vâu, Hướng lão từng là cộng sự của Hà lão, trong số mọi người ông xem như là có quan hệ gần gửi với Hà lão.
-Đúng vậy, thứ này thật là thứ tốt, nhìn nó quả thật là có chút không từ bỏ được!
Hà lão thở dài một hơi, trên mặt còn mang theo sự đau lòng, rất nhiều chuyên gia đều gật nhưng mà trong lòng lại không biết tại sao.
Ba món đồ sứ này không tệ, nhưng giống ba thứ này thì còn tới mấy chục món, huống chi còn có Trường Sinh Bát ở đây, Hà lão không khen thứ khác mà lại khen ba thứ này nên mọi người đều cảm thấy là lạ.
-Mọi người đều mệt rồi, nơi này có một phòng nghỉ, tôi đã an bài xong, chúng ta cùng nhau qua nghỉ một lát đi!
Hoàng viện trưởng khe khẽ thở dài rồi nói với mọi người một câu. Lần này mọi người càng có vẻ cổ quái, lúc này mới bao lâu? Mọi người vào đây chưa được một giờ, một chút thời gian như thế thì có mệt gì, hơn nữa còn được nhìn những món đồ sứ tinh xảo thế này thì cho dù là ai thì cũng không cảm thấy mệt được.
-Tốt, nghỉ ngơi một chút thôi!
Hà lão gật gật đầu, khi thấy hai vị chuyên gia cao cấp nhất gật đầu những người khác cũng phải gật đầu theo, hơn bốn mươi vị chuyên gia dưới sự dẫn dắt của, hơn bốn mươi vị chuyên gia dưới sự dẫn dắt của Hà lão cùng nhau đi vào phòng nghỉ.
Vị chuyên gia trước đó bị Hà lão để ý cảm thấy có chút không đúng nên hắn từ từ đi cuối, nhưng khi muốn tìm cách trốn thì hắn phát hiện hai người trung niên đang đi phía sau mình nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng những vị chuyên gia khác đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ rất lớn, bên trong có một cái bàn, trên bàn có đặt một dĩa trái cây và nước uống, xem ra quả thật là đã chuẩn bị trước.
Lý Dương, Liễu Tuấn và Lý Xán đều đi vào phòng nghỉ, trên mặt Lý Dương còn mang theo nồng đậm nghi hoặc.
Liễu Tuấn và Lý Xán thuần túy chỉ là đi theo, có quan hệ của Liễu lão nên cũng không có ai ngăn cản hai người.
Sau khi ngồi xuống, Lý Xán có vẻ rất kích động, rong căn phòng này đều là những vị chuyên gia giỏi nhất nước, hắn không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhiều như thế, hơn nữa còn có ở ở cùng một chỗ với bọn họ nữa.
Ngoại trừ ba người Lý Dương, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng đi vào, hai người cũng cảm giác được một tia không đúng, hai người cũng là người biết việc ba vật phẩm bị đánh cắp nên bảo an cũng không có ngăn hai người vào.
Những người khác muốn vào thì không hề dễ như họ, có một số phóng viên muốn đi vào phỏng vấn đã bị chặng ở ngoài.
Trong phòng triển lãm hiện đang rất náo hiện, sau khi nhóm mấy vị chuyên gia rời đi lập tức có người phong tỏa ba món đồ sứ kia làm cho người khác muốn xem rất không vừa lòng, họ còn ồn ào muốn đi trách cứ nữa.
Bọn họ cũng không biết một việc là ba món đồ sứ này sau khi mấy vị chuyên gia đi liền được mang đi tiêu hủy rồi vận chuyển đi ngay.
Phòng nghỉ rất lớn nên ngồi bốn năm mươi người cũng không hề chật chội, Hà lão cùng ngồi cùng nhau trên hai chiếc ghế thủ tọa.
Chẳng qua không khí có vẻ có chút áp lực, sắc mặt của Hoàng lão và Hà lão rất âm trầm, những chuyên gia vốn đang trờ chuyện với nhau khi thấy sắc mặt của họ cũng từ từ ngừng nói chuyện.
Ngồi hơn mười phút, bên ngoài có một người trung niên mặc đồng phục đi vào rồi đến trước mặt Hà lão nhỏ giọng nói một câu.
Lời hắn nói đại bộ phận mọi người không có nghe đến, bất quá ngồi ở Hà lão bên người Lý Dương hay là nghe rất rõ ràng.
Người trung niên này nói rất ít cũng rất đơn giản, hắn chỉ nói một câu:
-Hà lão, hành động đã thành công viên mãn!
Hà lão gật gật đầu, người turng niên lại lui ra ngoài, Lý Dương dường như nghĩ ra gì đó nên há miệng định nói, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Có điều tim Lý Dương đã từ từ đập nhanh hơn, dự cảm của hắn đã đúng, hôn nay quả thật là đã xảy ra chuyện, nếu không thì noi này sẽ không tụ tập nhiều chuyên gia như thế
Còn nữa, hành động thành công viên mãn có nghĩ gì? Nhớ tới thời gian gần đây Hà lão luôn chú ý tới vụ án làm giả, khi nghĩ tới đây thì tim hắn đập nhanh hơn không ít, có lẽ vụ án này đã được phá rồi
Bên ngoài lại có một người đi vào, hơn nửa khi vào hắn còn đẩy theo một xe đẩy, trên xe đẩy có đặt ba vật phẩm, chúng đúng là thứ mà vừa rồi mọi người thấy.
Thấy có người mang ba thứ này lại đây mấy vị chuyên gia lại một lần nữa nghị luận, những vị chuyên gia không ai ngốc cả, bọn họ đã nhận ra một tia không đúng.
-Hà lão, Hoàng viện trưởng, hai vị lần này kết hợp bảo chúng tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Chu lão là người đầu tiên hỏi, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hà lão và Hoàng viện trưởng, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao hôm nay lại có nhiều chuyên gia như vậy tới xem triển lãm rồi.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng chỉ một lát Lý Dương đã bình thường lại, có thể làm cho nhiều vị chuyên gia tới đây như vậy cũng chỉ có danh vọng cao như Hà lão và Hoàng viện trưởng mới làm được thôi, ít nhất thì việc này đã chứng minh hắn đã nghĩ đúng, những vị chuyên gia này tới là vì Hà lão.
-Quả thật là có việc, hơn nữa còn là chuyện không vui, Nghiêm lão, ngài là người có quyền uy trong lĩnh vực đồ sứ cổ, ngài có thể tới xem ba thứ này hay không?
Nghe Hoàng viện trưởng nói vậy Nghiêm Lão liền đúng lên đi tới.
Ngoại trừ Nghiêm lão còn có mấy vị chuyên gia đứng lên tò mò đi tới xe ba món đồ sứ.
Ba món đồ sứ này vừa rồi bọn họ đã xem qua, khi nhìn thấy chúng bọn họ quan sát cẩn thận một hồi rồi cùng nhau lắc lắc đầu.
Ba món đồ sứ này nhìn thì rất không tệ, nhưng Nghiêm lão càng xem thì càng thấy sợ, hơn nữa cuối cùng còn mang cả kính lúp ra nhìn, một lát sau ông run rẫy đứng lên.
-Không, không đúng, thứ này không phải là đồ sứ thời Càng Long, đây là vật phỏng chế hiện đại, Hoáng viện trưởng, việc này rốt cuộc là như thế nào?
Nghiêm lão đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói một câu, cả đời Nghiêm lão đều nghiên cứu đồ sứ, đặc biệt là đồ sứ thời Minh, Thanh, ông đã viết hơn mười quyển sách nói về đồ sứ thời này, những quyển sách này Lý Dương cũng đã xem qua, những thứ này chính là sách giáo khoa của Lý Dương.
Hơn nữa ông cũng là một trong những chuyên gia trong nước có thể nhận ra vật phẩm phỏng chế cao cấp, vừa rồi do có nhiều người, Nghiêm lão lại đứng khá xa, tâm thần lại bị Trường Sih Bát hấp dẫn nên không có chú ý tới ba món này có vấn đề, hiện tại đến gần xem, lại có Hoàng viện trưởng nhắc nhở nên ông rất nhanh đã nhận ra vấn đề
-Vật phỏng chế hiện đại?
Mấy vị chuyên gia ngay lập tức sôi nổi thảo luận có vài vị chuyên gia tiến lên nhìn nhưng rồi cũng lắc đầu, trong mắt họ thì đây là đồ thật.
-Hoàng viện trưởng, Hà lão, việc này rốt cuộc là sao?
Chu lão lại hỏi một câu, ông cũng không nhìn ra thứ này có vấn đề, nhưng mà Nghiêm lão đã nói vậy, lại có biểu hiện trước đó của Hà lão và Hoàng viện trưởng nên ai cũng biết là đã xảy ra chuyện.
-Chẳng lẽ, ba món này đều là phỏng chế phẩm Chu Phỏng?
Một vị chuyên gia nhanh chóng biến sắc rồi hét to một tiếng, tất cả những vị chuyên gia đều nhìn về phía Hà lão và Hoàng viện trưởng.
-Nói là phỏng chế phẩm cũng đúng, nhưng đây không phải là những thứ trước kia mà là những thứ mới được làm gần đây!
Hà lão khẽ thở dài rồi đi tới chổ xe đẩy, Lý Dương cũng đi theo, Lý Dương ngoài ý muốn phát hiện trong mắt Hà lão không ngờ còn có một tia vui mừng.
-Không phải vật phỏng chế trước kia?
Chu lão ngây ngẩn cả người, những vị chuyên gia khác cũng đều ngẩn người, chỉ có người mà lúc đầu Hà lão chú ý thì đang ngồi một mình với sắc mặt tái nhợt, sự tình tới tình trạng này hắn cũng đã hiểu ra.
-Hà lão, Hoàng viện trưởng, ngài có thể nói rõ một chút không, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hướng lão vừa vội hỏi một câu, ý của mấy vị chuyên gia khác cũng vậy, việc này còn run động hơn cả việ họ thấy được Trường Sinh Bát nữa, những người ở đây đều là người đã trải qua sự kiện phỏng chế phẩm Chu Phỏng trước đây nên mọi người đều biết sự nguy hại của việc này là như thế nào.
-Để tôi nói đi...
Liễu lão đứng lên, cũng thở dài rồi đem mọi chuyện nói ra. Chuyện này vốn là phải giữ bí mật, nhưng mà vụ án đã phá nên cũng không cần giữ bí mật nữa, hơn nữa việc giải quyết hậu quả vẫn cần mấy vị chuyên gia này phối hợp.
Tất cả những vị chuyên gia sau khi nghe xong đều trợn mắt há mồm, họ không ngờ hôm nay lại xảy ra một chuyện như thế.
-Cũng may dưới sự cố gắng của Hà lão và sự vất vả của Lý Dương nên vụ án này cuối cùng cũng đã phá được, người chế tác thứ này cũng đã bị bắt!
Sauk hi Liễu lão nói xong còn nhìn lý Dương một cái, Lý Dương cũng có chút ngây người, không ngờ Liễu lão không nhắc tới công lao của Hoàng viện trưởng mà lại nhắc tới công lao của hắn.
-Đều đã bị bắt!
Mọi người đều âm thầm thở ra, vừa mới nghe chuyện lại có vật phỏng chế cao cấp xuất hiện bọn họ thật đúng là rất lo lắng, thứ này có bao nhiêu sức ảnh hưởng bọn họ biết rất rõ.
Việc ảnh hưởng của sự kiện Chu Phỏng lần trước vẫn chưa xóa hết, nếu như hiện tại mà xuất hiện thêm một nhóm vật phẩm phỏng chế cao cấp mới xuất hiện thì đây quả thật là tai nạn.
-Cũng không thể nói vậy, còn có một người chủ mưu vẫn chưa bị bắt, anh có lời nào muốn nói không...
Hà lão lắc đầu, khi nói tới những chữ cuối cùng thì giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn nhiều, ánh mắt còn sắc bén nhìn người vẫn còn ngồi trên ghế.
-...Cao Phối Tề?
Lý Dương sửng sốt, mấy vị chuyên gia cũng sững sốt, mọi người đều quay đầu lại nhìn Cao Phối Tề, mấy vị chuyên gia đang ngồi nói chuyện với hắn ngay lập tức đứng dậy không thể tin nhìn hắn.
-Chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan tới Cao lão? Điều này không có khả năng?
Chu lão gian nan hỏi một câu, Cao Phối Tề là phó hội trưởng hiệp hội sưu tầm, đồng thời còn là thủ tích cố vấn của cục văn vật quốc gia, hắn đã ra rất nhiều bài viết, là một trong những vị chuyên gia có tiếng trong nước, danh tiếng của hắn so với Chu lão và Liễu lão còn lớn hơn một ít.
Rất nhiều chuyên gia đều có sắc mặt giống như Chu lão, bọn họ không thể tin nhìn Cao Phối Tề, ngay cả Lý Dương cũng vậy.
Chuyên gia đồ cổ không có sắp xếp địa vị cụ thể, nhưng mà nếu có thì Cao lão có thể xếp trong Top 10, Lý Dương có ấn tượng rất sâu với người này ở hội giao lưu, chuyện Cao lão kiếm tiện nghi có dẫn dắt rất lớn với Lý Dương hắn.
-Một lần sẩy chân hận nghìn đời, tôi thật không ngờ động tác của mọi người lại nhanh chóng như vậy!
Cao Phối Tề đột nhiên cười khổ một tiếng rồi lắc đầu đứng lênánh mắt của mấy vị chuyên gia còn trừng lớn hơn nữa, Cao Phối Tề vừa nói vậy có nghĩa là đã thừ nhận mình có liên quan tới việc này, những vị chuyên gia vốn đang đứng gần Cao Phối Tề liền nhanh chóng lui lại.
-o0o-
← Ch. 0356 | Ch. 0358 → |