← Ch.0378 | Ch.0380 → |
Sau khi sử dụng năng lực đặc thù, toàn bộ cưa tiệm đều bị bao phủ, trong hình ảnh lập thể, bức tượng điêu khắc đang phiêu phù giữa không trong.
Tám phần số vật phẩm trong cửa tiệm đều chỉ có một tầng màu vàng, những thứ này đều là tác phẩm nghệ thuật hiện đại, những thứ này không có giá trị lịch sử nhưng được những người thợ có tay nghề làm nên giá trị cũng không thấp.
Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn phía sau ông chủ La, phía sau hắn có một khối ngọc điêu khắc không tệ, thứ này là Điền Thanh ngọc, không nhỏ, ít nhất thì cũng nặng hơn 10 kh.
Lý Dương chủ ý khối ngọc này không phải vì trạm chỗ của nó là là nguyên liệu làm thành khối ngọc này, thứ này không ngờ được làm từ một khối nguyên thạch chưa được cắt hoàn toàn.
Hòa Điền ngọc nguyên thạch chia làm vài loại, trước khi đánh bong nó nhìn không khác gì Phỉ Thúy nguyên thạch, không thể nào nhìn thấy bên trong có bị hư hay không, có điều có một ít người thông qua kinh nghiệm có thể nhận biết được.
Phỉ Thúy nguyên thạch thì chưa tới cuối cùng thì không ai biết được, cho dù là chỉ còn một chút cũng không ai dám cam đoan là mình đổ tăng cả.
Hòa Điền nguyên thạch không có những đặc tính của Phỉ Thúy nguyên thạch, bình thường nếu thấy có đặc điểm bên ngoài thì bên trong sẽ giống như vậy. Đương nhiên kết quả này cũng không phải tuyệt đối, chưa cắt hết khối đá thì bên trong chuyện gì cũng có thể phát sinh cả.
Lý Dương sở chú ý khối ngọc này chính là vì bên trong nó có một thứ ngoài ý muốn.
Bề ngoài của khối ngọc này biều hiện không tốt, phần lộ ra có màu xanh trắng, phẩm chất không cao, bởi vì vậy nên khối nguyên liệu này không được gia công thành trang sức mà chỉ dùng để điêu khắc.
Hình điêu khắc của khối đá này là cảnh chăn thả trên đồng cỏ xanh, màu xanh cây cỏ, màu trắng của cừu, ngoài ra còn có một người chăn cừu, góc cạnh được điêu khắc rất tỉ mỉ, nhìn rất giống như là ảnh lập thể.
Lý Dương ôm bức tượng đi về phía trước, đám người thầy Thái đều nhìn về phía Lý Dương rồi mỉm cười gật đầu.
-Lý lão đệ, nhà cậu có người sắp thi à?
Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương tới liền hỏi một câu, đây là bức tượng điêu khắc hiện đại, thứ như vậy bình thường đều dùng để tặng cho người sắp phải thi cử để cầu chúc sự may mắn.
-Không có, nhưng mà gia đình tôi có mở một trường học, anh tôi làm hiệu trưởng nên định mua thứ này tặng cho hắn
Lý Dương nhếch miệng cười cười, trong văn phòng của Lý Thành anh hắn mà đặt thứ này cũng tốt, bức tượng này tuy rằng điêu khắc hình quỷ nhưng điêu khắc nhìn không quá dữ tợn mà nhìn giống thần tiên hơn.
-Đặt ở trong trường học cũng không tệ
Thầy Thái gật đầu rồi nói với ông chủ La:
-Thứ này bao nhiêu tiền vậy, Lý huynh đệ không phải người ngoài mà là người trong nghề, nếu anh báo giá quá mức thì chúng tôi không bao giờ tới nơi này nửa đâu
-Thầy Thái, xem ngài nói kìa, có ngài ở đây thì tôi làm sao dám nói thách, thứ này tôi mua một vạn năm, ngài cũng phải cho tôi có chút lời mới được, thế này vậy, lấy con số may mắn, một vạn tám, thấy Thái xem như vậy có được hay không?
Ông chủ La suy nghĩ một chút rồi báo giá, thầy Thái và Mao lão nhìn nhau môt chút rồi gật gật đầu.
Điền Không thạch tuy rằng bình thường nhưng cũng có giá trị nhất định, hơn nữa còn có phí thủ công, thứ này mua ở ngoài ít nhất cũng phải 2 vạn, cho dù là ông chủ La có nói thật hay không thì thứ này mua 1 vạn tám cũng không tính là đắt.
Với điểm này Lý Dương cũng hiểu, sau khi ông chủ La ra giá hắn liền gật đầu nói:
-Một vạn tám rất thích hợp, tôi mua thứ này
Lý Dương vừa mới nói xong Lưu Cương liền lấy tiền mặt ra rồi đưa cho ông chủ La 1 vạn tám.
Ông chủ La nhận tiền rồi cười cười đếm tiền, torng lòng thì lại vô cùng kinh ngạc.
Tính cách của thầy Thái hắn biết rất rõ, trên TV nhìn thì như hòa ái dễ gần, nhưng torng hiện thực thì lại là một người rất cao ngạo, thứ mà nhờ hắn xem xét là giả thì cho dù cho hắn bao nhiêu tiền hằn cũng không nói là thật.
Trong cuộc sống hàng ngày, thái độ của thầy Thái với bạn mình cũng như vậy, người không được hắn tán thành thì khẳng định không thể làm bạn với hắn được, trong giói đồ cổ ai cũng biết được việc này cả, rất nhiều người bán hàng đều có hơp tác với thầy Thái nhưng không có ai dám nhận mình là bạn của hắn cả.
Thái độ của thầy Thái khi nãy cho thấy người thanh niên trước mặt này không những là bạn mà còn là người mà hắn rất bội phụcviệc này làm cho ông chủ La không thể nào hiểu nổi, cũng vì vậy mà thái độ của hắn với Lý Dương đã hoàn toàn khác trước.
-Một vạn tám, vừa đủ, để tôi tìm cho ngài một cái hộp
Đếm tiền xong, ông chủ La cười nói một câu, khi nói chuyện hắn còn cẩn thận đánh giá Lý Dương một cái, hắn có thể xác định Lý Dương nhìn rất xa lạ, ít nhất thì hắn chưa từng thấy qua.
Cũng chí vì Lý Dương nhìn quá bình thường nên người chưa có gặp qua Lý Dương rất khó có thể xem hắn và Ngọc Thánh là một cả.
-Tốt, cám ơn
Lý Dương gật đầu trả lời, sau khi ông chủ La đứng lên thì lực chú ý của Lý Dương một lần nữa tập trung lên bức tượng sau lưng ông chủ La.
Bức tượng điêu khắc này giá trị chắc là không thấp, loại này bình thường có không nhiều, hàng tinh phẩm lại càng ít.
Bức tượng này tuy không là tinh phẩm nhưng tuyệt đối là thượng phẩm, chỉ tính giá trị bạn thân khối ngọc thôi cũng đã không thấp rồi chứ chưa nói là phí điêu khắc của nó nữa.
Hơn nữa, bức tượng có thể đặt ở vị trí này dủ để thấy ông chủ La rất coi trọng bức tượng.
Lúc ông chủ La đi lấy cái thùng, Lý Dương lại có chút do dự rồi nhìn qua thầy Thái.
Thứ này bề ngoài ít nhất cũng 5, 6 chục vạn, chút tiền ấy với Lý Dương mà nói không coi là cái gì, thứ bên trong bức tượng thôi cũng đã có giá vượt xa rồi, dùng giá này mà mua tuyệt đối là kiếm lời lớn.
Bên torng khối ngọc này không ngờ lại biến dị, trung tâm có một khối ngọc to bằng nắm tay, màu trắng như tuyết, rất mượt mà.
Thứ này Lý Dương không xa lạ gì, hắn đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa có một khối như thế, nó không phải là cái gì khác mà chính là Dương Chi Ngọc, hơn nữa nó còn là thượng đẳng Dương Chi Ngọc.
Có được khối Dương Chi Ngọc này thì sau khi về có thể tìm một đại sư chạm ngọc để điêu khắc một vật làm quà tặng cho Hà lão rồi, nếu không tìm thấy vật khác thay thế thì cũng có thể dùng nó để làm quà tặng.
Có điều Lý Dương có chút lo lắng, hắn không phải lo giá trị mà lo thái độ của ông chủ La.
Cửa tiệm đồ cổ bình thường đều có những món trấm điếm chi bảo không bán, những thứ này dùng để tăng lên hình tượng, hấp dẫn sự chú ý cũa khách hàng chứ không dùng để bán.
Bức tượng này chỉ có giá vài chục vạn, trong mắt hắn thì số tiền này chẵng là gì, nhưng trong cửa tiệm như thế này thì lại khác, Lý Dương đã sớm xem hết một vòng cửa hàng, bên trong không có cái gì là bảo bối cả.
Cho nên Lý Dương mới lo lắng như vậy.
-Vị tiểu huynh đệ này, tôi giúp cậu đặt vào bên trong
Lúc Lý Dương còn đang suy nghĩ thì ông chủ La đã trở lại, hắn giúp Lý Dương bỏ bức tượng điêu khắc đã mua vào rồi đặt thêm vài miếng bọt biển chống va đập.
-Ông chủ La, khối ngọc phía sau ông giá bao nhiêu vậy?
Lý Dương do dự một chút nhưng vẫn quyết định hỏi, có thể mua mua được là tốt nhất, cho dù giá có cao cũng không sao.
Khói Dương Chi Ngọc bên trong khá lớn, loại cực phẩm Dương Chi Ngọc này giá cũng không thấp, hơn nữa cộng thêm phí trạm trỗ thì khi hoàn thành thứ này ít nhất cũng có giá nghìn vạn.
Giá trị này tuyệt đối lớn hơn nhiều giá trị bức tượng điêu khắc.
Huống chi khối Dương Chi Ngọc bên trong Lý Dương có thể lấy ra từ phần dưới bức tượng, việc này không tạo thành bất cứ hư hao nào cho bức tượng cả.
Nhìn thấy Lý Dương đang chỉ khối ngọc quý của mình, sắc mặt ông chủ La có chút mất tự nhiên, nhìn thầy Thái, lại nhìn Lý Dương một chút, hắn có chút do dự.
-Tiểu huynh đệ, cậu và thầy Thái cùng nhau đi tới nên tôi sẽ không nói dối gạt cậu, thứ này là bảo bối tôi vất vả lắm mới có được, thứ này tôi không bán
Nếu là người khác, ông chủ La còn có thể nói cái giá trên trời để từ chối, nhưng mà Lý Dương lại đi cùng thầy Thái tới, thầy Thái lại rất coi trọng nên hắn không thể không lo lắng suy nghĩ thêm một chút.
Tượng điêu khắc thuộc loại vật phẩm phụ, trong lĩnh vực vật phẫm phụ thì thầy Thái có quyền uy tuyệt dôi.
Không chút nào khoa trương, địa vị của thầy Thái tính ra còn cao hơn Bạch Minh và Mao lão một chút. Trong giới đồ sứ, địa vị của hắn không thua kém gì Nghiêm lão, cả hai đều là chuyên gia cao cấp nhất nước.
Với một người như vậy ông chủ La đương nhiên không dám chậm trể, chỉ một câu của thầy Thái tôi cũng đủ để cửa hàng của hắn làm ăn phát đạt, đồng dạng một câu cũng có thể hủy hết việc làm ăn cửa hắn, đây là lực ảnh hưởng của chuyên gia cao cấp nhất.
-Không thể bán sao?
Lý Dương thở dài, đôi mày có chút nhíu lại, tình huống hắn la lắng nhất cuối cùng cũng xuất hiện.
Thấy món hời 6, 7 trăm vạn không kiếm được, Lý Dương có chút không cam lòng, đi lâu như vậy mới có thể kiếm được một thứ tốt, vậy mà lại không bán, việc này làm cho Lý Dương rất mất hứng.
-Thật sự không thể bán
Ông chủ La trả lời không chút do dự, sau khi trả lời hắn còn nhìn thầy Thái một cái.
-Mở tiệm buôn bán mà thứ này không bán sao?
Hà Kiệt từ phía sau đi tới, hắn đã nhìn qua một vòng nhưng không tìn thấy thứ thích hợp nên trở lại, khi nghe câu chuyện của Lý Dương và ông chủ La hắn liền nhịn không được hỏi.
-Kiệt ca, đồ cổ có quy định như vậy, vật trấn tiệm rất ít khi bán
Lý Dương vội vàng giải thích, tính cảnh của Hà Kiệt Lý Dương không hiểu. Nhưng từ việc lần trước lúc mới gặp mặt thì hắn có chút hiểu được Hà Kiệt là người rất bao che khuyết điểm, đồng thời cũng là một người cường thế, nếu để cho hắn nhúng tay thì việc này không ổn cho lắm.
-Quả thật là như thế này
Bạch Minh cũng gật gật đầu nói rồi nhìn thoáng qua ông chủ La:
-Ông chủ La, tôi biết ông mua thứ này không dễ dàng, có điều thứ tốt lưu thông thì mới tốt, cậu bán thứ này cho Lý huynh đệ tôi cam đoan là danh tiếng của cửa hàng ông sẽ tăng lên
Bạch Minh mới đến nơi này nên không quen gì ông chủ La, có điều theo tính cách thì hắn vẫn muốn nói giúp cho Lý Dương.
-Đúng vậy, ông chủ La cho một cái giá đi
Mao lão cũng khuyên một câu, ông chủ La kinh ngạc liếc nhìn mấy người, trong mắt lại có sự do dự.
Bức tượng này hắn không muốn bán, thứ này chỉ mới tới tay hắn chưa tới 2 tháng, giá trị của nó vẫn còn chưa được phát huy.
Huống chi loại tượng điêu khắc này sau này sẽ tăng giá rất mạnh, nếu như bán chỉ sợ sau này sẽ không mua được thứ tương tự vậy nữa, hơn nữa lúc này hắn cũng không thiếu chút tiền này.
-Ông chủ La, Mao lão nói đúng, anh bán cho Lý huynh đệ là tốt nhất, nó còn có thể giúp tăng danh tiếng cho cửa tiệm của ông, nếu không thì sau này tôi thấy có bức tượng điêu khắc nào tốt sẽ giới thiệu cho ông, có được không?
Thầy Thái nhìn thoáng qua bức tượng rồi cũng mở miệng giúp đỡ, thầy Thái mở miệng nói chuyện làm cho ông chủ La rất kinh ngạc, ba vị chuyên gia đều nói giúp cho một người, người thanh niên này rốt cuộc là có thân phận gì?
Lý Dương không nói gì mà chỉ cảm kích nhìn ba người rồi yên lặng chờ ông chủ La quyết định.
Ông chủ La suy nghĩ vài phút rồi cắn răng nói:
-Thầy Thái đã nói như vậy thì sau này giới thiệu cho tôi thứ khác là đượcthứ này 2 tháng trước tôi mua giá 60 vạn, hôm nay tôi dùng 60 vạn bàn thứ này, xem như là làm quen vậy
Ông chủ La cuối cùng cũng đáp ứng, thứ này dù sao cũng chỉ là vật chết, có thể dùng nó để làm quen với thầy Thái thì rất tốt, ít nhất thì cũng để cho thầy Thái thiếu hắn một nhân tình, nếu được thì cho dù phải bỏ thêm một chút tiền cũng không sao.
-Tốt, yên tâm đi, trong vòng 3 tháng tôi sẽ tìm cho anh một trấn điếm chi bảo khác
Thầy Thái mĩm cười gật đầu, thiếu một nhân tình này hắn rất nguyện ý, Lý Dương trong tương lai sẽ không ai có thể khinh thường, hiện tại có thể tạo quan hệ với Lý Dương thì sẽ có lợi cho hắn thậm chí là con hắn sau này.
Hà Kiệt hừ một tiếng, nếu ông chủ tiệm không thức thời thì hắn sẽ làm theo cách của hắn, đến khi đó không phải là chuyện có bán hay không nữa mà đổi thàh chuyện cửa tiệm có mở được hay không.
-o0o-
← Ch. 0378 | Ch. 0380 → |