← Ch.0380 | Ch.0382 → |
-Lý Dương, thứ này có phải là có thứ gì khác không?
Đi ra ngoài, Hà Kiệt vội hỏi Lý Dương, hắn vừa hỏi, Bạch Minh, Mao lão, thầy Thái đều tập trung nhìn Lý Dương.
Căn cứ kinh nghiệm của bọn họ, đặc biệt là kinh nghiệm của Bạch Minh, chỉ cần Lý Dương mua đồ thì thứ đó rất có thể là bảo bối. Những thứ bề ngoài thoạt nhìn bình thường nhưng khi vào tay Lý Dương thì đều trở thành bảo bối, khối ngọc Điền Hoàng lần trước cũng vận.
-Nào có, tôi thấy nó không tệ nên mới mua nó mà thôi
Lý Dương có chút kinh hãi, bức tượng này không có chút vấn đề nào, nếu mà nói bên torng có bảo bối thì mọi người sẽ nghi ngờ ngay.
-Lý lão đệ, thật sự không có vấn đề sao?
Bạch Minh nghi hoặc nhìn Lý Dương, Lý Dương không trả lời ngay, mà là đợi một chút mới lắc đầu, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc.
-Hai món này hẳn là không có vấn đề
Thầy Thái do dự một chút rồi nói. Hai thứ này hán đều đã xem qua, tuy rằng không xem kỹ nhưng trên cơ bản đều đã xem qua một lần. Ít nhất thì torng mắt hắn đây chỉ là hai món vật phẩm nghệ thuật mà thôi.
-Thầy Thái, ngài không biết là cho dù chúng ta không nhìn ra nhưng rất có thể Lý Dương nhìn ra, mắt hắn là mắt kẻ trộm đó
Bạch Minh lập tức lắc lắc đầu rồi nghi hoặc nhìn Lý Dương, mấy cửa tiệm trước Lý Dương chưa hề mua gì, lần này thì mua liền hai món, việc nào nhìn rất là đáng ngờ.
-Thầy Bạch, tôi nói thật đó, thứ này không có vấn đề, tôi chỉ định mua về làm quà mà thôi
Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu là bình thường thì hắn còn có thể thừa nhận chứ việc này thì hắn không thể nói ra, khối Dương Chi Ngọc bên trong không có chút dấu vết nào có thể nhìn thấy được, nếu nói ra thì không thể nào giải thích.
-Được rồi, tạm tin tưởng cậu, bây giờ chúng ta đi đâu?
Bạch Minh lại nghi hoặc nhìn Lý Dương, nghe Lý Dương nói là dùng nó làm lễ vật tặng người nên hắn cũng không quá nghi nghờ, có điều hai thứ này quả thật rất bình thường, hắn nhìn thế nào cũng không nhìn thấy được vấn đề.
-Chúng ta đi Quang Vinh Bảo Trai đi, lần trước Đường tổng nói cho tôi biết là hắn mới nhập một lô hàng mớivừa lúc chúng ta có thể đến xem
Lý Dương nhìn thoáng qua xung quanh, thấy đã sắp tới Quang Vinh Bảo Trại nên hắn nói một câu.
-Được rồi, chúng ta phải đi Quang Vinh Bảo Trai, Đường tổng còn thiếu tôi một bửa cơm, phải đến đó đòi mới được
Bạch Minh lập tức gật gật đầu mà không để ý tới hai bức tượng nữa, Lý Dương thở dài trong lòng, những người này quả thật là có sức tưởng tượng phong phú, vậy mà cũng có thể để cho bọn họ đoán ra.
Hôm nay Quang Vinh Bảo Trai có rất nhiều khách, hiện tại thời tiết rất mát mẻ, có rất nhiều người tới đây mua bán.
Quang Vinh Bảo Trai là cửa tiệm trăm năm, bên trong ngoại trừ có chút đắt ra thì những thứ còn lại đều là thật.
Lầu một không có nhiều người, nơi này còn ít người hơn khi hắn đi vào mua nghiên mực Thần Long Thần Hổ nữa vì hôm nay không có hoạt động gì, người ở lầu một phần lớn đều là người ham mê đồ cổ
-Lý Dương, nghiên mực Thần Long Thần Hổ lần trước cậu mua ở đây à?
Vào đại sảnh Quang Vinh Bảo Trai, Bạch Minh đột nhiên lại hỏi một câu, Mao lão và thầy Thái đều quay đầu lại nhìn Lý Dương, bọn họ đều rất tò mò về việc này.
-Ngay ở bên kia, chỗ bán văn phòng tứ bảo ấy
Lý Dương chỉ chỉ bên trong, tuy Quang Vinh Bảo Trai rất lớn, nhưng lầu một đều chỉ bán những thứ không đắc, bảo bối trong này rất ít.
Giá trị không cao không đại biểu là bên trong không có tinh phẩm, những món tinh phẩm trong này một là còn lại rất nhiều, hai là chúng bị hư hại nên mới có giá rẽ.
Lúc bình thường Mao lão và Bạch Minh cũng có tới Quang Vinh Bảo Trai, nhưng chưa bao giờ bọn họ chú ý tới thứ ở lầu một, bởi vì bọn họ biết những thứ kia đều không tốt, mà ở nơi này chiếm tiện nghi thì quá khó khăn.
Có điều hiện tại họ đã không nghĩ như thế, Lý Dương có thể ở đây kiếm được nghiên mực Thần Long Thần Hổ, nói không chừng bọn họ có thể tìm được Kỳ Lân Tinh Kim cũng không chừng.
-Mấy vị muốn mua gì
Canh giữ trước cửa là một cô gái khoảng 20 tuổi, mấy người Lý Dương vừa tới thì cô đã bước lên chào hỏi.
-Thầy Thái, thầy Mao
Cô gái vừa mới ngẩn đầu lên liền sợ hãi kêu, mọi người xung quanh đều quay đầu lại, bọn họ phát hiện ai đang đứng đó.
Mọi người nhỏ giọng thảo luận, thầy Thái và thầy Mao có danh tiếng rất lớn, hai người đều là người của công chúng, đây chính là nổi bi ai của người nổi tiếng, đi tới đâu cũng bị người nhận ra.
-Mấy vị chờ một chút để tôi đi gọi quản lý
Sau khi kinh ngạc, cô gái vội nói, những vị trước mặt này đều là chuyên gia, nếu bọn họ tới đây mà không báo cho quản lý khẳng định là sẽ bị mắng.
-Không cần, chúng tôi chỉ tùy ý xem, lập tức sẽ đi lên thôi
Thầy Thái vội vàng lắc đầu, Lý Dương thì ở một bên âm thầm cười trộm, bọn họ thường xuyên lên TV, bị người nhận ra thì không có gì kỳ quái. Những chuyên gia giống như bọn họ càng thêm khó kiếm tiện nghi, thứ bị bọn họ để ý khẳng định là thứ tốt, nói không chừng nười bán sẽ nhân cơ hội đó để nâng giá lên.
Đương nhiên, Quang Vinh Bảo Trai sẽ không xuất hiện tình trạng đó, vật ở đây đều có giá niêm yết, chỉ cần đồng ý mua là có thể giao dịch ngay, không hề có tình trạng nâng giá.
-Chúng ta đi lên thôi
Vài phút sau, Bạch Minh cười khổ một tiếng, có rất nhiều người nhận ra bọn họ, bị nhiều người như thế chỉ trỏ bọn họ cũng chịu không nổi.
-Tôi đồng ý
Lý Dương lập tức nói, Hà Kiệt căn bản là không có phát biểu ý kiến mà chỉ đánh giá xung quanh nhìn xem có thứ gì tốt hay không, đáng tiếc là hắn không nhìn trúng thứ nào cả.
-Tốt
Thầy Thái lập tức gật đầu đáp ứng, bọn họ vốn định thử xem có thể gặp may như Lý Dương hay không, nhưng mà tình trạng như thế này bọn họ không thể chờ được nữa.
Ý kiến thống nhất, mọi người lập tức ra ngoài chuẩn bị lên lầu 2.
Mới vừa đi khôngđến hai bước, một người mặc tây trsng nhanh chóng đi tới, quản lý cuối cùng cũng đã chạy tới.
-Thầy Thái, thầy Mao, thầy Bạch, mọi người đều ở đây à
Người quản lý này khoảng 40 tuổi, hắn rất quen thuộc với những vị chuyên gia trước mặt này.
Quản lí mỉm cười chào hỏi mọi người, ánh mắt lại dừng trên người Lý Dương, khi nhìn thấy Lý Dương thì hắn ngẩn người.
-Lý, Lý cố vấn, ngài cũng đến đây?
Quản lí khi nhìn thấy Lý Dương còn kinh ngạc hơn nhìn thấy đám người Bạch Minhhắn thậm chí còn có chút kích động.
-Ông biết tôi?
Lý Dương có chút sững sốt, người quản lý trước mặt này rất xa lạ, Lý Dương căn bản là chưa bao giờ thấy hắn.
-Lần trước khi ngài xem xét cổ ngọc tôi đã thấy ngài một lần, có điều làn đó tôi tiếp đón bên torng nên ngài không có thấy tôi
Người quản lý lập tức khom người trả lời, Lý Dương là cố vấn vinh dự của Quang Vinh Bảo Trai, quản lí có thái độ như vậy cũng là bình thường.
-Đường tổng có ở đây không?
Lý Dương gật gật đầu, lần đó có rất nhiều người, hắn thì chi chuyên tâm xem xét nên không có để ý nhiều, không ngờ là trí nhớ của quản lý này lại tốt như vậy, chỉ nhìn một lần mà đã có thể nhớ kỹ, hơn nữa chỉ cần nhìn là có thể nhận ra hắn.
-Ở đây, ở đây, Đường tồng đang ở lầu 3, Liễu lão cũng ở đó
Quản lí lập tức gật gật đầu rồi tự mình dẫn đường cho đám người Lý Dương. Quang Vinh Bảo Trai có kỹ luật rất nghiêm minh, đi làm chỉ có thể ở chỗ của mình không thể đi nơi khác nên hắn chỉ có thể dẫn đám người Lý Dương tới thang máy mà thôi.
-Triệu quản lí, người trẻ tuổi vừa rồi là ai, sao ngài lại khách khí với hắn như vậy?
Sau khi bọn người Lý Dương lên lầu, cô gái đừng chờ ngoài chỗ bán văn phòng tứ bảo khi nảy đi tới tò mò hỏi một câu.
-Hắn a, hắn chính là cố vấn danh dự của công ty chúng ta
Người quản lý quay đầu lại mỉm cười nói một câu, cô gái lập tức kinh ngạc, vừa rồi cô có nghe được cách quản lý xưng hô, nhưng cô không ngờ là người trẻ tuổi như vậy lại là cố vấn của công ty, trong ấn tượng của cô, cố vấn danh dự thì không cần đi làm, nó chỉ là một cái danh xưng, những cố vấn danh dự của công ty phần lớn đều là những ông già 6, 7 chục tuổi.
Người quản lý dường như hiểu được ý nghĩ trong đầu cô nên nói:
-Cô đừng xem thường hắn, hắn thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng danh tiếng trong giới đồ cổ không thua kém gì Bạch Minh và Mao lão, Lý cố vấn tên là Lý Dương, hắn còn có một cái danh hiệu rất vang dội
Nói tới đây, người quản lý ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn thang máy rồi nói:
-Lý cố vấn có danh hiệu là Ngọc Thánh, Ngọc Thánh Lý Dương
-Hắn chính là Lý Dương?
Cô gái lập tức há hốc miệng, ngơ ngác nhìn người quản lý, lại ngơ ngác nhìn thay máng lên lầu 2 không có một ai.
-o0o-
← Ch. 0380 | Ch. 0382 → |