Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0393

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0393: Bức cổ họa thần kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Hơn nửa tiếng sau, Vương Giai Giai đã quay trở lại.

Khi quay trở lại thì trong ánh mắt của Vương Giai Giai còn có chút đỏ hoe. Sau lần nói chuyện với Nhị Căn, cô càng có sự hiểu biết hơn. Không hổ là một phóng viên chuyên nghiệp, chỉ hàn huyên vài câu với mẹ con Nhị Căn thì đã khiến cho hai mẹ con bà ấy kể ra hoàn toàn câu chuyện của mình.

- Lý Dương, em nghĩ dùng câu chuyện của Nhị Cái để viết thành một bài phóng sự. Sau khi em viết xong thì anh xem sửa giúp em nhé, được không?

Chuyện lúc xưa của Nhị Căn cũng làm cho Vương Giai Giai cảm động vô cùng. Có thể nói so với chuyện của Mã mập thì còn khổ hơn. Mã mập thì tan nát cửa nhà nhưng người vẫn còn tồn tại. Chỉ cần Mã mập cố gắng thay đổi thì y vẫn có thể gầy dựng lại gia đình của mình.

Cha của Nhị Căn vĩnh viễn không thể quay trở về, để lại mẹ con hai người cô nhi quả phụ, cộng thêm một đống nợ nần. Nếu không phải Nhị Căn gặp được Lý Dương, nói không chừng là cậu ấy bây giờ còn phải tiếp tục đi theo ông chủ Ngưu nay đây mai đó, không thể ở cùng một chỗ với mẹ. Mẹ của cậu bé cũng sẽ vì trốn nợ mà không dám trở về để thăm qua đứa con một chút.

- Được, chúng ta đi trước đi.

Lý Dương gật đầu. Ý của Vương Giai Giai thì hắn không phản đối. Nếu có những câu chuyện như vậy thì sẽ làm cho mọi người biết được tính tàn khốc của đổ thạch. Bởi vì giá trị của Phỉ Thúy mà tỷ lệ những người tham gia đổ thạch cũng không ít. Và họ đều không nghĩ rằng là họ có thể bị tán gia bại sản vì nó.

Sau chuyện của ông chủ Ngưu và Nhị Căn, thời gian cũng đã qua buổi sáng. Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để dùng cơm trưa. Đám người Lý Dương vừa đi ở Phan Gia Viên vừa nói chuyện.

Hà Kiệt thì không có ý kiến gì. Anh ta còn muốn mượn vận may của Lý Dương để kiếm món hàng nào đó. Cha của anh ta tuy nói rằng không cần phải chuẩn bị quà mừng thọ nhưng đến ngày đó, anh ta không thể không có. Nếu có thể ở đây tìm được một món hàng nào đó khiến cho ông cụ thích thì chẳng phải là làm cho ông cụ càng thêm vui vẻ sao.

Khi rời đi, Lý Dương còn thoáng nhìn qua gương mặt của Nhị Căn. Trên mặt của Nhị Căn còn lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cuộc sống hiện tại bây giờ của Nhị Căn có thể nói là cuộc sống hạnh phúc nhất.

Thời tiết ở Bắc Kinh cuối tháng mười vẫn còn mát mẻ. Chỉ có thị trường đồ cổ ở Bắc Kinh là sôi động hơn thường ngày. Những cửa hàng buôn bán đồ cổ ngày càng nhiều hơn.

Những người đến xem náo nhiệt cũng không ít, dẫn đến việc buôn bán cũng khá hơn. Có người nói thời đại bây giờ là thời đại sưu tầm đồ cổ. Lời nói này không phải là không có đạo lý.

Đào Nhã Cư là một cửa hàng bán đổ cổ bình thường ở Phan Gia Viên. Mặt tiền cửa hàng rộng khoảng 50m2, chủ yếu kinh doanh gốm sứ và thư pháp. Ngoài ra còn có một số mặt hàng được bày bán. Những cửa hàng đồ cổ như thế này ở Phan Gia Viên có rất nhiều.

Sau khi tạm biệt Nhị Căn, Lý Dương cùng một số người khác chầm chậm bước đi xem hàng. Vương Giai Giai chỉ vào một món đồ tỏ ra rất có hứng thú. Thỉnh thoảng còn hỏi Lý Dương thứ nào tốt, thứ nào không tốt.

Sau khi đi qua mấy cửa hàng, trên tay Vương Giai Giai còn cầm một khối cổ ngọc được tạo dáng, một cây trâm. Lý Dương dùng tám chục ngàn đưa cho Vương Giai Giai. Cô nàng cũng không cự tuyệt, vui vẻ giơ tay tiếp nhận.

Nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai đi bên nhau tình tứ. Hà Kiệt cảm thấy không khỏi ghen tỵ với vận may của Lý Dương.

Vương Giai Giai là cô gái nổi bật nhất ở đây. Một vài cậu ấm đều nhìn chằm chằm vào cô. Khi Vương Giai Giai chưa tốt nghiệp thì người của Vương gia cũng không thích cô quen bạn trai sớm. Nhưng khi cô tốt nghiệp rồi thì lại đột ngột đi Trịnh Châu. Một số cậu ấm còn chưa kịp ra tay thì đã bị Lý Dương cướp đi mất.

- Các người có cái nào tốt nhất thì mang hết ra đây cho tôi.

Vừa mới về đến Đào Nhã Cư, Lý Dương chợt nghe một giọng nói kiêu ngạo lớn tiếng. Hà Kiệt khẽ cau mày một chút, nhìn thoáng qua Lý Dương.

Trong cửa hàng đang có hơn mười người khách. Nhưng nổi bật nhất chính là một người trẻ tuổi đang đứng chính giữa quầy. Bên cạnh y còn có một người theo hầu.

- Có, có Nghiêm thiếu. Ngài muốn mua cái gì?

Ông chủ Trịnh của cửa hàng đang giới thiệu hàng cho người khác, nhìn thấy chàng thanh niên này thì lập tức chạy đến, trên mặt nở nụ cười thật tươi.

- Tôi không phải đã nói sao. Cứ mang những gì tốt nhất, đáng giá nhất của cửa hàng ông ra đây. Tôi nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng mong đến việc lừa gạt tôi. Tôi là người rất hiểu biết đấy nhé.

Gã thanh niên nhíu mày lại, tựa hồ rất bất mãn. Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lý Dương, cậu đến xem cái này nè?

Hà Kiệt đột nhiên vẫy tay Lý Dương. Cái mà Hà Kiệt đang xem là một bức tranh chữ, còn có một người bán hàng đang giới thiệu cho Hà Kiệt. Khí chất, trang phục của Hà Kiệt hoàn toàn khác với những người khác. Người bán hàng đã nhìn ra được khi Hà Kiệt bước vào. Biểu hiện của Hà Kiệt như vậy khẳng định là một khách hàng béo bở.

Lý Dương nắm tay Vương Giai Giai đi đến. Tranh chữ thì Lý Dương không hiểu biết nhiều. Nhưng so với Hà Kiệt, một người cái gì cũng không biết thì tốt hơn nhiều.

Đây là bức tranh mô tả một dòng thác từ trên núi chảy xuống, đề tên Tô Đồng. Tô Đồng là một nữ họa sĩ nổi tiếng vào thập niên 60, 70 của Đài Loan. Nhưng vì sống ở Đài Loan nên tranh của bà không lưu truyền nhiều ở đại lục. Hiện tại chỉ có một số ít người mới bắt đầu sưu tầm tranh của bà mà thôi.

Cũng bởi vì vậy, tranh của bà tuy không tồi nhưng giá trị lại không cao. Mỗi bức như thế chỉ khoảng mấy chục ngàn đồng.

Lý Dương nhìn kỹ nhưng không phân biệt được thật giả. Tranh của Tô Đồng thì hắn chưa từng thấy qua. Muốn dùng hình ảnh lập thể để phân tích cũng không thể. Lúc này Lý Dương chỉ có thể dùng một ít kiến thức về tranh chữ của mình để phán đoán mà thôi.

Sau đó, Lý Dương vẫn dùng năng lực đặc thù của mình để quan sát.

Kỹ thuật làm tranh giả ngày nay cũng rất cao siêu. Khả năng về tranh chữ của Lý Dương là kém nhất. Như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trước mặt Vương Giai Giai.

Có bạn gái bên cạnh, Lý Dương không muốn mình mắc phải sai lầm nào.

- Bức họa này nhất định là có ý nghĩa riêng. Trong tương lai tranh của Tô Đồng sẽ tăng giá trị rất lớn. Nhưng hiện nay thì người sưu tập tranh của bà không nhiều. Tôi cho rằng đây chính là tác phẩm thật.

Một lát sau, Lý Dương chậm rãi gật đầu. Bức tranh này không phải là tranh sơn dầu. Hơn nữa chỉ dùng giấy, bút pháp rất cổ xưa.

Tuy Lý Dương với tranh chữ không hiểu biết nhiều nhưng có thể nhìn qua ý cảnh để đoán ra được một chút. Nếu bức tranh này không phải của Tô Đồng, giá cũng không thấp hơn ba chục ngàn. Nếu là tranh Tô Đồng cũng hơn năm chục ngàn. Để giả mạo một bức tranh của bà thì cũng cần phải có trình độ mô phỏng tranh chữ rất cao.

Chính vì vậy, Lý Dương mới cho ra một lời nhận xét như vậy. Nhưng cũng không dám xác định đấy có phải là hàng thật hay không.

- Là thật? Vậy bức họa này của cửa hàng bao nhiêu tiền?

Ánh mắt Hà Kiệt sáng lên, lập tức quay đầu lại hỏi người bán hàng một câu. Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn thì hơi lớn tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp.

- Chào ông chủ, nhãn lực của ông thật là tốt. Đây chính là bức tranh Tô Đồng mà chúng tôi vừa mới có được. Hiện giờ thì tranh Tô Đồng vẫn chưa được nhiều người sưu tầm, nhưng về sau thì khi danh tiếng của bà được nhiều người biết đến, tôi tin tưởng rằng giá trị tranh của bà sẽ còn tăng cao hơn nhiều.

- Được rồi, chị hãy nói cho tôi biết bức tranh này có giá bao nhiêu tiền?

Hà Kiệt không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của nhân viên bán hàng. Anh ta hầu như không hiểu gì về bức tranh này, cũng không muốn biết giá trị tiền bạc của nó. Nghe những lời này chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.

Người nhân viên bán hàng trên mặt lộ ra chút xấu hổ, nhưng sau đó lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Ông chủ, bức tranh Tô Đồng này có giá là bảy mươi tám ngàn.

Vị khách hàng này không thích nghe giới thiệu, chỉ cần anh ta chịu mua thì cuộc mua bán này sẽ thành. Và cô cũng có phần trăm khi bán được hàng. Lúc này, cô nhân viên bán hàng đã biến Hà Kiệt trở thành một con mồi béo bở.

- Bảy mươi tám ngàn, hơi mắc đó.

Lý Dương nhẹ nhàng đứng phía sau. Bức tranh Tô Đồng về sau rất có tiềm năng. Nhưng đó là chuyện về sau và không ai biết đến khi nào. Có thể đợi năm năm hay mười năm. Thời gian dài như vậy liệu có mấy ai chịu chờ. Loại tác phẩm của các họa sĩ này cũng là bình thường trên thị trường mà thôi.

Dù sao thì họa sĩ giống như Tô Đồng cũng có rất nhiều.

- Ông chủ, tranh Tô Đồng có giá bảy mươi tám ngày thì không mắc đâu. Tranh Tô Đồng bình thường đã có giá là sáu mươi ngàn. Bức tranh Hoàng Sơn Tùng như thế này không nhiều lắm, có thể nói là một trong những tinh phẩm. Bảy mươi tám ngàn tuyệt đối là giá hời rồi.

Cô nhân viên bán hàng vội vàng nói một câu. Nếu bán được bức tranh này thì cô có ít nhất được hai ngàn tiền phần trăm. Những cửa hàng ở Phan Gia Viên không phải ngày nào cũng có thể bán ra được món hàng trị giá vài chục ngàn. Có nhiều lúc chỉ bán được mấy món hàng trị giá vài trăm đồng.

- Được rồi, cô đừng nói nữa. Gói bức tranh này lại cho tôi. Các người tính tiền qua thẻ được không?

Hà Kiệt phất tay, mấy trăm ngàn anh ta cũng không muốn cò kè mặc cả với nhân viên bán hàng làm gì. Với anh ta mà nói, có một trăm ngàn cũng là con số nhỏ, không đáng phải lãng phí tinh lực.

Hơn nữa, anh ta cũng không muốn Lý Dương khinh thường mình. Chỉ có mấy chục ngàn mà tính toán chi li. Tài sản của Lý Dương anh ta biết rất rõ ràng. Lý Dương lúc nãy cũng vừa kiếm được hơn sáu mươi triệu đồng.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Lời nói của người bán hàng hắn không đồng ý cho lắm. Quả thật là tranh không tồi nhưng ít ra vẫn có thể giảm xuống mười ngàn. Nếu là Lý Dương mua chắc chắn là đã cò kè mặc cả với bọn họ rồi. Nhưng đây là Hà Kiệt mua. Hà Kiệt không thèm để ý thì hắn cũng khó mà nói cái gì.

Tuy bây giờ hắn giàu có nhưng lúc trước hắn đã từng sống cuộc sống nghèo khổ. Cho nên việc tiết kiệm cũng như ngày nào. Không phải muốn mua là mua đâu.

- Có thể, ngài vui lòng chờ.

Người nhân viên bán hàng trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thật tươi. Người nhân viên bán hàng đang giới thiệu hàng cho khách bên cạnh cũng hâm mộ nhìn thoáng qua. Cửa hàng này tổng cộng có ba nhân viên bán hàng. Bình thường cũng có sự cạnh tranh nhau.

Người nhân viên bán hàng này mang theo tấm thẻ màu vàng rực rỡ của Hà Kiệt đi rất nhanh về phía trước, cà vào máy tính tiền số tiền bảy mươi tám ngàn. Chỉ cần Hà Kiệt kí tên thì việc mua bán này xem như hoàn thành. Và cô cũng coi như là đã có tiền thưởng.

Lý Dương lắc đầu, rồi dùng năng lực đặc thù của mình khuếch tán ra rộng hơn. Bởi vì việc chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho ông cụ, cho nên khi đến một cửa hàng đồ cổ nào hắn cũng dùng năng lực đặc biệt quan sát, xem có tìm ra được cái gì đó thích hợp hay không.

Đột nhiên, Lý Dương hơi giật mình nhăn mặt lại, ánh mắt nhìn không chớ vào bên trong một quầy hàng.

Khi lướt nhìn qua, Lý Dương cũng phát hiện một số ít đồ vật nhưng giá trị lại không cao. Ngoại trừ ngọc trâm trên tay Vương Giai Giai thì những cái khác không làm cho Lý Dương hứng thú.

Cái ngọc trâm kia cũng là một món hàng có giá trị. Vị chủ cửa hàng không nhận ra đó là tác phẩm chạm trỗ nổi tiếng của một vị nhân sĩ ở Tô Châu, nên biến nó thành một món hàng bình thường bán cho Lý Dương. Nếu ngọc trâm này thuộc về những người hiểu biết thì ít nhất nó cũng đáng giá mấy chục ngàn.

Những món hàng như vậy ở đây không nhiều nhưng lại có một việc khiến Lý Dương phải chú ý.

Phía dưới cái giá gỗ trước mặt Lý Dương có một bức cổ họa không trọn vẹn. Nhìn vị trí đặt của bức cổ họa thì cũng biết là ông chủ cửa hàng không xem trọng nó.

Dưới hình ảnh lập thể, mặt trên của bức cổ họa hiện ra chút kỳ quái. Nhìn không giống như mực nước bình thường. Hơn nữa, loại giấy của bức tranh này không bình thường, không phải giấy cũng không phải lụa. Lý Dương chưa bao giờ gặp chuyện kỳ lạ như vậy.

-o0o-

*****

Một điều quan trọng nữa là, dưới hình ảnh lập thể, bức cổ họa hiện lên bốn tầng màu da cam. Dựa theo kinh nghiệm của Lý Dương, ánh sáng màu da cam là thể hiện vật có hơn một ngàn năm tuổi. Nói cách khác, bức cổ họa kỳ quái này có ít nhất một ngàn hai trăm năm lịch sử.

Một bức tranh không được bảo quản tốt nhưng lại có thể giữ được hình dạng suốt hơn một ngàn hai trăm năm thì quả là một kỳ tích.

- Đây là đồ tốt nhất của các người? Ông chủ, ông biết rõ là Nghiêm thiếu tôi không phải là người tùy tiện để người khác lừa gạt.

Gã thanh niên trẻ tuổi trong cửa hàng đột ngột hét to lên một tiếng. Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trước mặt hắn là một bản phấn màu thời Ung Chính không tồi. Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương nhận thấy đây là hàng thật. Nhưng lại ở một chỗ bình dân. Trên thị trường nó phải có giá hơn một trăm ngàn.

Lý Dương liếc mắt nhìn ông chủ cửa hàng. Vừa rồi quan sát đồ vật nên hắn gạt bỏ hết mọi người xung quanh, nên cũng không biết ông chủ cửa hàng đưa cho gã thanh niên xem món hàng gì.

- Tôi biết, tôi biết, Nghiêm thiếu. Thật sự đây là món hàng tốt nhất của chỗ chúng tôi. Ngài có thể mời chuyên gia đến giám định, tuyệt đối là thật.

Lý Dương thoáng chút kinh ngạc. Những ông chủ cửa hàng đồ cổ rất ít người dám cam đoan như vậy. Đồ cổ có niên đại rất lâu. Những chuyên gia cũng không dám cam đoan họ có thể xem chuẩn xác bất cứ đồ vật nào.

Có thể làm cho ông chủ nói ra như vậy thật không dễ dàng. Lý Dương quay đầu nhìn gã thanh niên, tựa hồ cũng hiểu được một chút chuyện gì đã xảy ra.

Vị ông chủ cửa hàng này hẳn là quen biết với gã thanh niên kia. Hơn nữa thân phận của gã cũng rất quan trọng, ít nhất là đối với ông chủ cửa hàng. Cho nên ông mới không dám dùng hàng giả để lừa gạt.

Sau khi hiểu được chuyện xảy ra, Lý Dương không quan tâm đến bọn họ nữa, trực tiếp lấy tay chỉ vào bên trong nói với người bán hàng:

- Có thể lấy món đồ đó cho tôi xem được không?

Lý Dương cảm thấy hứng thú với bức cổ họa kỳ lạ kia. Bức cổ họa cho hắn một cảm giác rất không bình thường. Một cảm giác mà đã lâu rồi chưa xuất hiện qua.

- Món này? Dạ được!

Người bán hàng mở to ánh mắt, hoài nghi hỏi một câu, lại nhìn Hà Kiệt bên cạnh Lý Dương rồi mới xoay người đi lấy bức cổ họa mà Lý Dương chỉ.

Bức cổ họa này nằm trong cửa hàng đã một thời gian dài. Từ lúc ông chủ mua nó đến nay vẫn chưa bán được cho khách hàng nào.

Ngay từ đầu, ông chủ định giá cho bức cổ họa là một ngàn đồng. Nhưng khi mọi người nhìn thấy nó thì đều lắc đầu, ngay việc trả giá cũng không có.

Sau đó, ông chủ giảm giá xuống còn năm trăm, rồi ba trăm nhưng cũng vẫn không thể bán. Vật chỉ đáng giá có mấy trăm đồng ông chủ cũng không đặc biệt để ý nữa, liền tùy tiện để một nơi nào đó.

Người bán hàng rất quen thuộc với bức cổ họa. Trước đây không phải là chưa từng có ai xem qua, nhưng cũng vẫn không ai đồng ý với giá ba trăm. Nếu hôm nay cô ta có thể bán được với giá một trăm đồng cũng coi như là đã may mắn rồi.

Cho nên căn bản cô không nghĩ đến tại sao Lý Dương lại yêu cầu xem món hàng đó. Trong ấn tượng của cô thì hắn và Hà Kiệt đều giống như nhau, là những người có tiền. Huống chi Hà Kiệt vừa mua một món hàng trị giá bảy mươi tám ngàn.

Bức cổ họa nhanh chóng được mang đến. Trên mặt vẫn còn bám chút bụi. Người bán hàng vội lau đi lớp bụi cho sạch sẽ rồi mới đặt lên bàn.

Vương Giai Giai và Hà Kiệt rất ngạc nhiên khi nhìn bức cổ họa. Vật nào mà Lý Dương đã để ý thì chắc hẳn là vật tốt.

Nhân viên bán hàng chậm rãi mở bức cổ họa ra. Bức cổ họa này không lớn, chỉ dài chưa đến nửa thước. Hơn nữa cũng không được trang trí gì cả. Vốn trước đây ông chủ cửa hàng cũng có trang trí cho bức cổ họa nhưng đáng tiếc là giá quá thấp, chỉ tổ lãng phí thời gian và tinh lực.

- Lý Dương, đây là cái gì?

Bức cổ họa vừa mở ra, Vương Giai Giai lập tức hỏi một câu, ánh mắt mở to. Đây quả thực là bức họa cổ nhưng nó không bằng giấy cũng chẳng bằng lụa. Mắt thường nhìn có vẻ rất cổ quái. Tựa hồ mặt trên còn có dấu vết của việc bị phá hoại.

- Anh cũng không rõ lắm!

Thần sắc Lý Dương hơi có chút nghiêm khắc, tới gần cẩn thận nhìn bức tranh. Bức tranh này không chỉ có lớp giấy kì lạ mà ngay cả nội dung của bức tranh cũng vậy. Nó chẳng biết giống cái gì, có điểm giống núi, nhưng lại chẳng có cây cối, nhưng bên trong lại chồng chéo lên nhau. Bức tranh cũng có hình người nhưng gương mặt lại không có ngũ quan. Nói chung toàn thể bức họa đều lộ ra một vẻ cổ quái.

Nhưng cũng có một chút điểm có thể xác định. Bức họa này khẳng định có từ rất lâu. Lý Dương có thể cảm nhận được hơi thở cổ xưa của bức tranh này khi nó được mở ra.

Nếu như không có nguyên nhân này thì ông chủ sẽ không đi mua một món hàng cổ quái như vậy.

- Đây là bức tranh sao?

Hà Kiệt nhăn mặt, hỏi Lý Dương một câu. Lưu Cương trong lòng cũng có sự nghi vấn nhưng không lên tiếng hỏi mà thôi.

- Đúng là một bức tranh. Nhưng bức tranh như vậy tôi chưa hề gặp qua.

Lý Dương lắc đầu, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Bức cổ họa kỳ lạ như vậy hắn chưa từng nghe nói qua, cho nên không có sự hiểu biết về nó.

- Bức tranh này có giá bao nhiêu tiền?

Lý Dương đột nhiên hỏi một câu. Người nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, vội vàng đáp:

- Dạ, ba trăm đồng.

Ba trăm là giá mà ông chủ cửa hàng đã định. Hơn nữa cũng có thể trả giá xuống, nếu không ít hơn hai trăm thì có thể bán đi. Hai trăm là giá mà ông chủ mua vào. Bức tranh này dù sao cũng lâu đời. Có thể bán được tiền cũng là được rồi.

- Ba trăm, tôi mua!

Lần này Lý Dương không hề có ý muốn trả giá. Ba trăm đồng cũng không phải là nhiều lắm, trả giá cũng không có ý nghĩa gì.

Lấy ba trăm đồng ra đưa cho nhân viên bán hàng, xem như là cuộc mua bán đã hoàn thành. Người nhân viên mang tiền bỏ vào tủ, rồi trở lại đưa cho Lý Dương một cái gói to. Lý Dương mua món hàng có giá trị không cao nhưng cô cũng vẫn phải có sự phục vụ chu đáo.

Mua xong bức cổ họa, Lý Dương lại lắc đầu. Hắn muốn đem bức tranh này cho Phương lão xem qua một lần. Đây chính là chuyên môn của Phương lão.

Với bức họa cổ này, trong lòng Lý Dương cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Người khác thì không biết niên đại của bức tranh nhưng Lý Dương thì biết rõ. Rất khó tưởng tượng được một bức tranh cổ họa trải qua hơn một ngàn năm lưu truyền, lại không được bảo quản tốt nhưng vẫn có thể lưu truyền được đến ngày hôm nay mà lại không bị hư hao gì. Nếu như lúc trước có người nói với Lý Dương điều này chắc hắn sẽ không tin đâu.

Có lẽ điều này và bức tranh là không có liên quanh nhau. Chỉ có nội dung bức tranh là rất kỳ quái.

- Đi thôi!

Mua xong hàng, cảm thấy cửa hàng không còn món hàng nào đáng chú ý, Lý Dương cũng không còn hứng thú lưu lại. Hắn cầm lấy bức cổ họa rồi bước ra ngoài. Bức cổ họa này giá cũng không mắc lắm nhưng Lý Dương lại cảm thấy coi trọng bức cổ họa.

- Quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.

Người nhân viên bán hàng vội vàng tiễn đám người Lý Dương ra cửa, nhưng chủ yếu cũng vẫn là tiễn Hà Kiệt. Hà Kiệt là một khách hàng tốt nhất.

Đi tới cửa, Lý Dương mới cất bức cổ họa đi. Hiện tại là giữa trưa. Lý Dương không nghĩ là ở cửa hàng đồ cổ lâu như vậy. Hắn muốn tìm một nơi dùng cơm trưa. Sáng nay Lý Dương đi vội quá nên ăn sáng rất ít nên bây giờ hắn cảm thấy đói bụng.

- Cẩn thận!

Lưu Cương đột nhiên bước đến trước người Lý Dương, lấy tay ngăn một cô gái đang chạy vội từ bên ngoài vào. Cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, trên tay cầm chai nước khoáng. Sau khi bị Lưu Cương ngăn lại thì kêu lên sợ hãi.

Mọi người đều sửng sốt một chút. Cô gái này chạy rất nhanh. Nếu không bị Lưu Cương ngăn lại thì phỏng chừng đã đâm sầm vào người Lý Dương. Sau khi Lưu Cương ngăn cô lại, theo quán tính mà cô suýt ngã lăn trên mặt đất. Hơn nữa, chai nước trong tay cũng văng nước ra ngoài.

- Em không sao chứ?

Vương Giai Giai vội vàng chạy lại. Vương Giai Giai cũng nghe tiếng Lưu Cương thở nhẹ ra. Việc bảo vệ Lý Dương là nhiệm vụ của anh ta. Cô gái này thoạt nhìn không có gì nguy hại nhưng Lưu Cương cũng không cho phép cô đụng vào Lý Dương. Lưu Cương đã hoàn toàn xem Lý Dương như một vị thủ trưởng cần bảo vệ.

Mặc dù cô gái này là nữ nhưng anh ta vẫn phải kéo tay cô lại. Nếu không phải sợ cô gái té ngã thì Lưu Cương đã sớm buông tay rồi.

- Em không sao, thành thật xin lỗi.

Sắc mặt cô gái đỏ lên, từ từ ngẩng đầu. Chai nước khoáng bên trong chỉ còn một chút nước. Còn lại đều đã văng ra ngoài.

Sau khi ngẩng đầu lên, cô gái lập tức sững sờ, không thể tin được những gì trước mặt. Vương Giai Giai cũng kỳ quái nhìn cô một cái, rồi di chuyển theo hướng nhìn của cô gái, lập tức cô cũng sững người.

Hà Kiệt, Lưu Cương cũng giống như vậy. Miệng của Hà Kiệt há hốc ra, ánh mắt mở to như không thể mở được nữa, giống như là nhìn thấy quỷ.

-o0o-

*****

Lý Dương lúc này là tâm điểm chú ý trong mắt mọi người, hắn cũng đang sững sờ nhìn lên đôi tay của mình.

Trên tay hắn cầm bức tranh cổ vẫn chưa được cuộn lại, chai nước khoáng của cô gái vừa vặn vương một chút lên bức tranh cổ. Trên chỗ bị nước tưới vào, màu vàng chanh của giấy dần dần biến thành có chút trắng, trên giấy còn bay lên vài làn sương trắng, sương mù tựa như đang phiêu đãng trên giấy vậy, rất huyền ảo.

Một bức tranh cổ, một bức tranh cổ kì quái, bị nước bắn vào lại có thể biến thành kì lạ như thế này, đám người Hà Kiệt đều bị kinh sợ như vậy cũng là điều khó tránh khỏi.

-Lý ca, chuyện này, chuyện này là thế nào??

Lưu Cương dù sao cũng là người được qua huấn luyện, sau khi bị kinh hãi thì hắn là người đầu tiên có phản ứng trở lại, nhưng lời nói của hắn vẫn có chút run run.

Lưu Cương đi theo Lý Dương, những vật kì lạ cũng gặp qua không ít, bát trường sinh, bình tiên âm, kiếm Trạm Lô đều là những vật rất kì lạ, nhưng những vật này đều không thể tự nó phát sinh ra điều kì lạ, ngay cả bát trường sinh cũng phải nhờ sự khúc xạ của nước thì mới thấy được sự kì lạ của nó.

Mà vật kì quái trước mắt này lại có thể tự bản thân nó phun lên sương trắng, nó là 1 bức tranh, chứ đâu phải cái máy phun sương.

-Lý Dương, đây là... đây là cái gì?

Hà Kiệt cũng đã có phản ứng trở lại, tuổi tác của Hà Kiệt không nhiều, nhưng cũng lăn lộn trên quan trường nhiều năm, ngay từ đầu hắn đã bị kinh hãi rồi, nhưng Lưu Cương chỉ vừa mở miệng hỏi thì hắn cũng bừng tỉnh trở lại.

Ánh mắt của Vương Giai Giai chuyển từ bức tranh có màn sương mù màu trắng bay lên đến nhìn sang sắc mặt của Lý Dương, trong mắt của nàng đầy sự kinh hãi và nghi hoặc.

-Tôi không biết.

Lý Dương lắc đầu, hắn cũng đã có phản ứng trở lại, lúc này không ai bị chấn động bằng hắn.

Bức tranh ở trong tay hắn, cảnh tượng thần kì này hắn là người có cảm nhận rõ ràng nhất, đặc biệt là làn sương trắng nhàn nhạt kia trong mắt hắn hiện lên vừa mờ ảo, lại vừa chân thực, vô cùng mâu thuẫn.

Trả lời xong, lý Dương theo bản năng sử dụng năng lực đặc thù, cảnh tượng kì lạ này làm cho hắn vô cùng hiếu kì, hắn rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Dưới hình ảnh lập thể, toàn bộ bức tranh cổ đều hiện lên, mắt Lý Dương càng lúc càng mở to hơn.

Mắt thường có thể nhìn thấy làn sương trắng, nhưng trong hình ảnh lập thể thì lại không thể nhìn thấy nữa, Lý Dương lúc này mới nhớ rằng hình ảnh lập thể của hắn chỉ có thể quan sát những vật cố định ở thể rắn và lỏng, sương ở thể khí, là thứ không thể nhìn được.

Nhưng những hạt nước trên bức tranh thì hắn lại xem một cách rành mạch, dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương nhìn thấy một cách rõ ràng những giọt nước trên bức tranh và bức tranh đang biến đổi, những giọt nước dần nhỏ lại, bức tranh dần chuyển sang màu trắng, mà chỗ có sự biến đổi này lại chính là chỗ có nhiều sương trắng nhất.

Lý Dương từ từ ngẩng đầu lên, trước mặt đã có mười mấy người đứng đấy, không ít người là người qua đường thấy việc kì lạ liền đứng lại xem.

Sự biến hóa của bức tranh này chắc chắn có liên quan đến nước, vì sao lại có sự biến hóa thế này Lý Dương vẫn chưa nghĩ ra, nhưng có 1 điều có thể khẳng định, sự biến hóa này ngoài nước ra, giấy tạo thành bức tranh kì lạ này nhất định cũng là 1 nguyên nhân, thâm chí còn là nguyên nhân chủ yếu.

Tranh chữ Lý Dương không hiểu lắm nhưng đã nhìn thấy không ít, hắn chưa từng nhìn thấy loại tranh giấy mà nước gặp phải lại có thể biến thành sương, đây là giấy chứ đâu phải là vôi.

Hơn nữa, cho dù là vôi thì đám sương bay lên sẽ phải là sương dày và đậm hơi nước, chứ không phải là loại sương mờ ảo nhìn thấy mà không sờ thấy này.

Những người có mặt ở đây cũng đều bị kích động, người chạy đến đầu tiên là cô nhân viên bán hàng đã bán cho Lý Dương mấy món đồ này, nhìn thấy đám mây mờ ảo trên bức tranh, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi che miệng lại, không dám tin vào nhưng gì đang xay ra trước mắt.

Ông chủ tiệm cũng đã đi đến, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mây trắng trên bức tranh vẫn tiếp tục bốc lên, vì Lý Dương đứng ở cửa nên lúc này người đến xem mỗi lúc một nhiều, chỉ cần chỗ nào có đông người thì sẽ chỉ ngày càng nhiều người hơn.

Cô gái ban nãy gây ra cảnh tượng này vẫn còn đang ngẩn người, chai nước khoáng trên rơi xuống đất lúc nào cũng không biết, cho đến khi ông chủ cửa tiệm xuất hiện cô gái này mới khôi phục thần trí lại phần nào.

-Ba, chuyện này là thế nào?

Cô gái nhanh chóng tiến lại phía bên ông chủ cửa tiệm, nhỏ giọng hỏi. Cô gái này từ nhỏ cũng coi như là đã tiếp xúc với đồ cổ, nhưng những thứ kì lạ như thế này thì cô vẫn chưa nhìn thấy bao giờ.

Chủ cửa hàng không nói gì, không ngừng đánh giá bức tranh trên tay Lý Dương, ông ta vẫn có chút ấn tượng về bức tranh này, lúc đầu là ông đã dùng 200 tệ để mua bức tranh này, nhưng ông không nhìn ra nó, ông vốn dĩ muốn tìm ra điểm nào đó để bán nó đi, nhưng kết quả là đặt nó ở đó lâu rồi mà vẫn không bán đi được, dần dần bị ông lãng quên mất.

Nếu không phải bức tranh này có gì đó rất lạ, có lẽ chủ tiệm cũng sẽ không có ấn tượng, trong tiệm có đến mấy trăm đồ vật thật sự là rất nhiều, ngoài những thứ có giá hơn nghìn tệ ra, những thứ như bức tranh này ông cũng không qúa để ý, chỉ những lúc kiểm kê lại mới biết đến sự tồn tại của nó.

Dù sao cửa tiệm của ông cũng là một tiệm loại trung, không phải là tiệm ngoài vỉa hè, quy mô lơn hơn nhiều so với tiệm của ông.

Cho đến khi có khoảng hơn 30 người tụ lại xem thì đám mây trắng trên bức tranh cổ trên tay Lý Dương dần dần biếm mất đi một ít, một lúc sau, toàm bộ đám mây đều biến mất, chỉ còn lại bức tranh cổ kì quái.

Giấy bức tranh lại biến thành màu vàng cỏ, lại trở lại thành bức tranh thủy mạc như cũ không nhìn ra điều gì khác lạ, so với lúc Lý Dương mua không có gì thay đổi, dường như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Mọi người xung quanh lại một lần nữa sững sờ, đặc biệt là bọn Hà Kiệt, bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kì lạ này.

Sau khi đám mây trắng biến mất, những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn luận, cảnh tượng trước mắt này bọn họ đều không thể lí giải được, nhưng cũng không khỏi phỏng đoán này nọ.

Chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn, mọi suy đoán đều được nói ra, không thiếu một khả năng nào.

Ví dụ như có người nói mặt trên bức tranh là làm bằng vôi hoặc là chất liệu gì đó tương tự, găp nước sẽ có phản ứng hóa học nên sinh ra sương trắng, nhưng cách giải thích này vừa đưa ra đã có rất nhiều ý kiến phản đối.

Trên bức tranh cũng chỉ có vôi mới có thể như vậy, nhưng ai cũng biết vôi là loại có tính ăn mòn rất mạnh, ngoài ra còn có mùi rất nồng, nhưng bức tranh này lại không hề bị chút hư tổn nào, cũng không ai ngửi thấy mùi gì, cho nên cách giải thích này không thể đúng được.

Còn có người nói, bức tranh này tồn lại quá lâu rồi nên mặt trên của nó bị khô rạc, gặp nước thì sinh ra hơi nước bay lên, dù nói thế nào, bức tranh này tưới nước vào thì mới xảy ra biến hóa, điều này những người đến xem ban đầu đều biết.

Nhưng cách giải thích này cũng không được mọi người chấp nhận, mực gặp nước biến thành sương cũng là lần đầu nghe thấy, sương tan rồi, sau khi nước biến mất hết, bức tranh này lại không hề có chút biến đổi nào, nếu như mực biến thành sương thì mực kia phải nhạt đi mới phải.

- Tiểu huynh đệ, bức tranh này là khi nãy cậu mua ở đây sao?

Ông chủ tiệm quay đầu lại nhìn về phía Lý Dương, trong mắt có chút hối hận và ảo não, câu hỏi này của ông thực ra là hỏi thừa, bức tranh này là của ông ta, bây giờ ở trong tay Lý Dương, hơn nữa Lý Dương vẫn đang đứng trong cửa tiệm của ông, hắn không phải mua ở tiệm của ông thì cũng không phải là lấy ra từ nơi này.

-Hồ tổng, là chúng ta vừa bán xong

Lý Dương vẫn chưa trả lời thì người nhân viên bán hàng khi nãy đã chạy lại, chủ tiệm liếc cô ta một cái, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, nhỏ giọng hỏi:

-Bao nhiêu?

-Ba trăm

Nhân viên bán hàng lập tức trả lời, trong lòng đồng thời có chút hối hận, trong lúc này lại còn chạy ra để nói những điều này làm gì.

Bức tranh này, không cần biết là vì sao lại có sự biến hóa kia, nhưng có một điiều có thể chắc chắn, giá của nó không phải chỉ có 300 tệ, chỉ cần điểm này đã có thể làm cho giá của nó tăng lên rất nhiều, bán với giá 300 tệ, xem như là đã bị thiệt, bị hớ.

Ông chủ tiệm lúc này trong long đúng là đang nghĩ như vậy, trong lòng có chút ảo não, đồng thời ông cũng hiểu rằng cũng không thể trách cô nhân viên kia đã bán bức tranh này, trách nhiệm lớn nhất là ở chính ông ta, là do ông ta không biết trân trọng bức tranh này.

-Tiểu huynh đệ, bức tranh này ta bằng lòng bỏ 3000 tệ ra mua lại, cậu xem có được không?

Ông chủ tiệm cười hề hề nói với Lý Dương, ông ta là một người quyết đoán, bức tranh này có lẽ còn có nhiều vấn đề khác, trước khi nó được người ta phát hiện ra phải nhanh chóng mua lại, nếu không lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa.

Đem 300 tệ đi mua thứ gì đó lại biến thành 3000 tệ, vẫn chưa ra khỏi cửa đã kiếm được gấp 10, nghe ra thì thật là không tồi chút nào.

Cô nhân viên bán hàng kia sững người, Lý Dương là người thế nào hắn không rõ lắm, nhưng hắn biết Hà Kiệt bên cạnh Lý Dương không phải là người bình thường, mà Hà Kiệt trước khi mua cái gì cũng đều hỏi Lý Dương cố vấn cho, chắc chắn Lý Dương cũng là người có địa vị nhất định, không chừng cũng có trình độ chuyên nghiệp nhất định, nếu không Hà Kiệt cũng sẽ không thể tin tưởng Lý Dương như vậy.

Cô nhân viên bán hàng này rất muốn nói cho ông chủ của cô ta biết, đám người này có 1 số người không chớp mắt đã bỏ ra 7 8 vạn tệ để mua một món đồ, nhưng tiếc là đây không phải là chỗ để cô có thể lên tiếng.

Trên mặt Lý Dương lộ ra nét cười nhạt, vị chủ tiệm này rất có mắt nhìn, nhưng e rằng không thể được như ý, đồ hắn đã mua, ngoại trừ là phỉ thúy đổ thạch mà có được thì hắn rất ít bán ra ngoài.

-Anh bạn này, tôi đồng ý trả 5000 tệ để mua bức tranh này, anh xem có được không?

Lý Dương vẫn còn chưa từ chối thì trong đám người đứng đó đã có một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước ra, người đàn ông này đưa tay ra chỉ vào bức tranh trên tay Lý Dương và hỏi, trên mặt còn kèm theo nụ cười ôn hòa.

- Lão Vương, ông có ý gì?

Sắc mặt của ông chủ tiệm đột nhiên sa sầm, ông nhận ra người này là chủ tiệm đồ cổ ở gần đây, cũng kinh doanh tranh chữ, cùng cạnh tranh, bình thường 2 người cũng đã có không ít mâu thuẫn, tuy nhiên trong hiệp hội thương nghiệp cũng coi như là có hợp tác, vẫn chưa có gì gọi là tranh chấp gay gắt.

-o0o-

*****

-Hồ tổng, tôi không có ý gì cả, tôi rất thích bức tranh này, cũng rất muốn mua, xin ngài thứ lỗi, rồi tôi sẽ mời ngài đi ướng rượu.

Người đàn ông trung niên lập tức chắp 2 tay lại, trên mặt còn mang theo vẻ xin lỗi, dù nói thể nào đây cũng là địa bàn cue Hồ tổng, ông ta làm thế này cũng là điều gây ảnh hương không tốt.

Tuy nhiên người đàn ông trung niên này cũng là một người quyết đoán, từ sau khi nhìn thấy bức tranh có mây trắng kì lạ này ông ta đã biết bức tranh này không hề đơn giản, giá của nó không thể tính bằng con số nghìn tệ được, thậm chí có thể vượt quả sức tưởng tượng của ông ta, vì vậy sau khi Hồ tổng trả giá mới vội vàng ra giá cao hơn, cho dù có đắc tội với Hồ tổng ông ta cũng phải mua về bức tranh này, bức tranh này có thể mang lại lợi ích cho ông đáng để ông đắc tội với Hồ tổng này.

-Hừ, uống rượu thì miễn đi, món đồ này ông không cần phải tranh nữa là được.

Hồ tổng lãnh đạm " hừ" một tiếng, trong lòng có chút ảo não, nếu lão Vương đã ra đến giá 5000 thì ông không thể giữ giá 3000 để mua lại bức tranh này nữa, một câu nói mà đã làm cho ông ta phải bỏ ra thêm 2000 tệ, trong lòng ông ta cũng có chút xót xa.

- Tiểu huynh đệ, tôi cũng đồng ý trả cho anh 5000, anh xem?

Hồ tổng nói xong liền quay lại nói với Lý Dương, trân mặt lại xuất hiện nét rạng rỡ, bọn họ là những người buôn bán, vốn đã sớm quen với việc dung những sắc mặt khác nhau để đối xử với từng loại người khác nhau rồi.

-Hồ tổng, đừng mà, ngài như thế này không phải là ép người quá rồi sao, ta đã nói là ta rất thích món đồ này mà.

Người đàn ông trung niên sắc mặt có chút giận dữ, món đồ này ông nhất định phải giành được, vậy mà ông chủ tiêm Hồ tổng này lại không cho ông ta chút sĩ diện nào làm cho ông rất không vui.

- 6000, tôi trả anh 6000, thế nào?

Người đàn ông trung niên không thèm nhìn sang Hồ tổng liền quay sang nhã nhặn nói với Lý Dương, Hà Kiệt lắc lắc đầu, cô gái bán hàng kia hoàn toàn sững sờ, 300 tệ bỗng chốc biến thành 6000, tăng giá lên gấp 20 lần, so với tiền lương 1 tháng của cô còn cao hơn nhiều.

-Lão Vương, ông rốt cuộc là có ý gì, nhưng đây là cửa tiệm của tôi.

Hồ tổng hơi sửng sốt một chút, ngay tức khắc kêu lên, cô gái đứng cạnh ông cũng gian dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.

-Hồ tổng, ta không có ý gì, đây đúng là tiệm của ông, nhưng đồ thì đã không còn là của ông nữa rồi, với lạI tôi cũng không đứng trong tiệm của ông mà.

Lão Vương lắc đầu cười ha hả, Hồ tổng không cho ông chút thể diện nào, ông cũng không nhất thiết phải cho ông ta thể diện.

Ông chủ tiệm Hồ tổng hơi sững lại, nét mặt ngay lập tức biến thành vô cùng tức giận, lão Vương này còn già mồm bao biện, không tuân thủ quy định.

Lý Dương nhẹ lắc đầu, bức tranh này hắn sẽ không bán, vì sự thần bí của nó hắn sẽ không bán, hơn nữa hắn còn phải làm rõ rang xem bức tranh này rốt cuộc là tai sao lại thế này.

Huống hồ, những vật kì lạ đã vào tay Lý Dương thì sẽ trở thành hàng không bán, cho dù nó là thứ đồ gì đi nữa.

-Không còn nước nữa rồi, Lý Dương, nước có phải là nguyên nhân ko?

Hà Kiệt tiến lên phía trước, cẩn thận vuốt ve bức tranh, không để ý gì đến 2 người đang tranh nhau kia, thời gian hắn và Lý Dương tiếp xúc không lâu, nhưng những thói quen của Lý Dương thì hắn cũng biết khá nhiều.

Hơn nữa còn có lão gia ở đây, nếu như đã gặp được món đồ nào kì lạ, cả 2 người đều sẽ không bán đi, với 2 người này, đừng nói là 6000, cho dù có thêm 3 số 0 ở phía sau thì Lý Dương cũng sẽ không bán.

-Cũng có thể, Lưu Cương, phiền anh đi lấy ít nước lại đây.

Lý Dương chậm rãi gật đầu, đối với sự tranh chấp của 2 người kia hắn cũng chẳng buồn để ý, những chuyện như thế này hắn đã gặp nhiều, cũng quen dần, 2 người này chẳng can hệ gì đến hắn, hắn cũng không muốn tùy tiện xen vào.

-Được

Lưu Cương lập tức đi ra khỏi cửa tiệm, bọn họ đều không mang theo nước, nhưng cạnh đó có siêu thị, đến đó mua vài chai là chuyện rất đơn giản.

Chỉ chốc lát Lưu Cương đã mang về 4 chai nước khoáng, Lý Dương và Hà Kiệt mỗi người cầm lấy 1 chai, cũng không nói câu nào liền mở nắp chai, từ từ vẩy nước lên bức tranh.

Hai người cũng không dám trực tiếp đổ nước lung tung, chỉ vẩy để cho nước tùy ý rớt trên giấy, dù sao thì trong thường thức hội họa cũng không thể để nước thấm ướt tranh, tranh cổ có tốt đến đâu khi bị nước thấm vào cũng sẽ bị mềm nhão, thậm chí có thể bị nát ra, hơn nữa là bức tranh này vẫn còn chưa được bồi.

Hai ông chủ tiệm đang tức giận tranh cãi nhau nhìn thấy hành động của Lý Dương thì đều ngừng lại, quay đầu nhìn bức tranh không chớp mắt.

Sau khi vẩy nước lên đám mây trắng mờ ảo lại từ từ xuất hiện lần nữa, tim Lý Dương đập có chút nhanh hơn, Hà Kiệt cũng kinh ngạc nhìn sự biến hóa trước mắt.

Hiện tượng sương trắn xuất hiện quả nhiên có liên quan đến nước, vẩy càng nhiều nước, sương bay lên càng nhiều.

Sau khi hiểu được điều này Lý Dương càng vẩy thêm nhiều nước, hắn cũn chỉ dám vẩy nước chứ không dám trực tiếp đổ nước lên bức tranh, ngộ nhỡ bức tranh có chút nào bị tổn hại hắn sẽ rất xót.

Vẩy càng nhiều nước, sương trắng xuất hiện càng nhiều, sương trắng dần dần gắn liền lại với nhau thành một mảnh, Hà Kiệt đang vẩy nước bỗng ngừng lại, dụi dụi hai mắt.

Mọi người xung quanh lại một lần nữa ngẩn người, lúc này đây rất nhiều người cũng đang dụi mắt như Hà Kiệt, nét kinh hãi trên mặt càng lúc càng tăng lên.

Mảnh sương trắng bỗng dần dần hiện ra hình người, những hình người này không nhìn rõ là có dáng vẻ như thế nào nhưng đều là mặc đồ cổ trang, mà xung quanh còn là cảnh non nước.

Lý Dương đã nhìn thấy hết, quả nhiên không phải chỉ có sự biến hóa ban đầu là kì lạ, bức tranh cổ này còn rất nhiều điều cổ quái.

- Tưới thêm chút nước nữa

Lý Dương cắn răng, hắn quyết định mạo hiểm, bức tranh này rõ ràng là có liên quan đến nước, hắn cũng đã sử dụng hình ảnh lập thể, trông hình ảnh lập thể nước hắn vẩy vào không hề làm tổn hại gì đến bức tranh, đây chính là cở sở để hắn quyết định mạo hiểm.

Dưới hình ảnh lập thể bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tình hình bên trong bức tranh, những hạt nước được vẩy vào đều đang tập trung trên mặt bức tranh, tuy nhiên có 1 số bộ phận không có nước dính vào, Lý Dương đoán đây chính là nguyên nhân vì sao nhân vật và hình ảnh núi non hiện ra không rõ ràng.

Hà Kiệt đã tưới thêm rất nhiều nước, Lưu Cương cũng đã đi đến giúp, một lúc sau 4 chai nước khoáng đã bị dùng tưới hết, bức tranh này không to, 4 chai nước vốn đã có thể đủ để làm cho nó được gột rửa, nếu không phải lúc đầu vẩy nước đã làm lãng phí đi khá nhiều thì bây giờ có lẽ đã có thể làm cho cả bức tranh này ngập trong nước rồi.

Quả nhiên, nước tưới vào càng lúc càng nhiều, sương trắng bay lên từ bức tranh cổ cũng nhiều lên, nhân vật và cảnh vật trên bức tranh cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Lúc này đã có thể nhìn rõ y phục của nhân vật, đây chính là trang phục đời Đường, cảnh vật có núi và có song, còn hiện ra cả 1 cây cầu, nhân vật đứng ngay cạnh cây cầu.

Tướng mạo của nhân vật cũng dần dần hiện ra, trên tranh có 4 nam và 2 nữ, khuôn mặt rạng rỡ, trong đó có 1 người nam khoảng 40 tuổi có dáng vẻ rất có uy quyền, chỉ có điều sương có chút bị lay động, nhìn không rõ lắm.

Hồ tổng và lão Vương kia cũng hoàn toàn sững sờ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thần kì này, cả 2 người đều hiểu rằng, bức tranh này không thể mua với giá 6000 tệ nữa rồi, 6 vạn thậm chí là nhiều hơn nữa bọn họ cũng không thể chắc chắn.

Vật kì lạ như thế này bọn họ cũng chưa từng được nghe nói, về giá cả của nó họ cũng không ước lượng được là bao nhiêu.

Trong lòng 2 người hiện giờ đều hối hận, cũng hận đối phương, bọn họ cho rằng, khi nãy nếu như không phải do đối phương quấy rối thì không chừng họ đã mua lại được bức tranh rồi. Kì thực cách suy nghĩ này rất phổ biến với những người làm ăn buôn bán, đặc biệt là những người ở phố đồ cổ này, rất ít người không bị hấp dẫn bởi những thứ không ngừng tăng giá thế này.

-Khụ...

Lão Vương ho khan trước một cái sau đó liếc sang Hồ tổng rồi ông ta tủm tỉm cười nói với Lý Dương:

-Tiên sinh, bức tranh này của anh thật sự không tồi chút nào, bức tranh thế này trước đây tôi đã từng nghe qua một lần, giá cả của nó không thể là 6000 tệ được, bây giờ tôi trả cho anh 3 vạn, anh xem thế nào?

Cho dù biết là không dễ dàng gì nhưng lão Vương vẫn muốn thử, đây có lẽ là bảo bối hạng nhất, đừng nói là 3 vạn, đến bỏ ra 30 vạn cũng có lãi, mà còn là lãi to.

Về điểm này, ngẫm đến bát trường sinh là biết rồi, lão Vương lúc này không biết người đứng trước mặt ông là Lý Dương, biết rồi thì có lẽ cũng không dám trả với cái giá này nữa rồi.

Người nhân viên bán hàng có chút choáng váng, 3 vạn rồi, món đồ giá 300 tệ trong nháy mắt biến thành 3 vạn, tăng lên gấp 100 lần.

Tuy nhiên cô ta cũng không cảm thấy cái giá này vượt ngoài dự kiến, món đồ kì lạ như thế này cho dù không biết giá thật nhưng cũng có linh cảm rằng nó không chỉ dừng lại ở giá 3 vạn.

-Lão Vương, ông đơn thuần là muốn gây khó dễ cho tôi có phải không?

Hồ tổng lại lần nữa trừng mắt nhìn lão Vương, 2 người này hôm nay xem như đã hoàn toàn kết thù rồi, đối diện với một món đồ tốt như thế này, có lẽ không có ai sẽ nhượng bộ.

-Tiểu huynh đệ, tôi cho rằng bức tranh này của cậu là một bảo bối tốt, không chỉ giá 3 vạn, tôi đồng ý trả anh 10 vạn, anh bán hay không?

Trong đám người đứng đó lại có 1 người bước ra, người này đối với Hồ tổng không hề quen biết, xem ra là khách hàng đi dạo ngang qua, mà lại là khách có nhiều tiền.

-Ba mươi vạn

Trong đám người lại có một người lớn tiếng trả giá, người biết nhìn hàng không ít, món đồ này mọi người đều không biết rõ, nhưng nhìn vào sự biến đổi kì lạ của nó thì ai cũng hiểu rằng đây là món đồ xa xỉ, giá của nó nhất định là rất cao.

Lông mày Hồ tổng và lão Vương đều nhíu lại, lúc này đã không còn là chuyện của 2 người bọn họ nữa rồi, người tranh giá với bọn họ càng nhiều, bọn họ càng bất lợi, có khách hàng có lẽ còn có nhiều tiền hơn bọn họ.

Người thanh niên đứng bên cạnh Hồ tổng đảo mắt nhìn, nhìn sang Lý Dương rồi lạI nhìn sang Lưu Cương đang đứng bên cạnh Lý DƯơng, sau đó nói nhỏ với 1 người đứng bên cạnh mình vài câu gì đó, người này gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười gian sảo rồi chầm chậm lui đi ra, một lúc sau biến mất khỏi đám người.

Lúc này người đứng tụ tập trước cửa tiệm đã có đến 7, 8 mươi người, mọi người đều chỉ trỏ vào bức tanh cổ bàn tán, Lý Dương vẫn đang dùng hình ảnh lập thể quan sát sự biến đổi trong bức tranh cổ, hắn căn bản là không để ý gì đến giá cả đưa ra của những người xung quanh.

-Lưu Cương, đi mua thêm mấy chai nước nữa, nước không đủ rồi.

Một lúc sau Lý Dương ngẩng đầu lên nói với Lưu Cương, lúc này bức tranh cổ đã hiện ra khá rõ ràng, cứ như là được lấy ra từ nước vậy. nhưng Lý Dương biết, giấy của bức tranh không phải chỗ nào cũng có nước, cái này có lé là nguyên nhân khiến cho bức tranh phía trên không ổn định.

-Được.

Lưu Cương gật đầu, lập tức chạy đi mua, siêu thị ngay bên cạnh, mua nước

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)