← Ch.0397 | Ch.0399 → |
Thời gian từ từ trôi qua, Lý Dương càng ngày càng nhíu chặt mày.
Đã qua hai giờ, Lý Dương khi sắp thành công thì lại phạm sai lầm, sai lầm này làm cho toàn bộ cố gắng trước đó của hắn biến thành hư ảo, phải bắt đầu lại một lần nữa.
Có điều sai lầm này cũng làm cho hắn phát hiện một vấn đề, hộp cơ quan có 181 khối gỗ tạo thành thì không phải là một hộp cơ quan Tứ Tượng thuần túy, nếu tính ra thì nó thuộc về loại hộp cơ quan có 5 hình vẽ.
Bốn đóa hoa sẽ có một khối gỗ nhỏ là điểm chung của 4 hình, đây là việc mà trước đây hắn chưa có phát hiện ra.
"Hô "
Thở ra một hơi, dôi mày Lý Dương dãn ra, phát hiện vấn đề là tốt rồi, chỉ có phát hiện vấn đề thì mới có thể tìm cách giải quyết, điểm trùng nhau làm cho cái hộp cơ quan này trở nên phức tạp hơn, có điều nó vẫn nằm torng phạm vi Lý Dương có thể thừa nhận.
Một lần nữa mở ra năng lực đặc thù, sau khi cẩn thận nghiên cứu, một lần nữa Lý Dương bắt đầu di chuyển các khối gỗ nhỏ.
-Hoàng viện trưởng, các người ngồi nghỉ một chút đi.
Lưu Cương rốt cuộc cũng không nhịn được nói một câu, bốn ông lão đều đã đi qua đi lại hơn 2 giờ, bình thường đi lại một chút thì còn được, nhưng đi thời gian dài như vậy thì cơ thể sẽ rất mệt mỏi.
-Không cần, đồ tốt thế này có thể xem một lần thì nên xem thêm một lần.
Trả lời Lưu Cương không phải Hoàng viện trưởng mà là Chung lão, Hoàng viện trưởng ngẩn đầu lên nhìn Lưu Cương một cái rồi gật gật đầu.
Lúc này ông cũng đã xem tới mê mẩn nên quên mất thời gian, Lưu Cương nhắc nhở nên ông cũng cảm thấy có chút mệt, dù sao thì tuổi tác của 4 người cộng lại cũng hơn 200 tuổi rồi
-Lưu Cương nói không sai, tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát cũng tốt, tiểu Đường, cậu đi lấy mấy cái ghế dựa lại đây, cũng mang cho Lưu Cương một cái, hắn đã đứng từ nãy tới giờ rồi.
Hoàng viện trưởng cười cười rồi nói vơi bí thư đứng cách đó không xa một câu, Lưu Cương có chút sững sốt, khuôn mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn không ngờ là Hoàng viện trưởng còn cố ý nhắc tới hắn, dù gì thì ông cũng là một viện trưởng, địa vị của ông cao hơn một cảnh vệ như hắn nhiều, ông không cần phải để ý tới hắn làm gì.
Đồng thời Lưu Cương cũng cảm thấy có chút tự hào, hắn biết Hoàng viện trưởng để ý tới hắn không phải là vì Hà lão, trước kia khi đi với Hà lão hắn không phải là chưa gặp Hoàng viện trưởng, nếu tính ra thì hai người lúc trước đã gặp nhau hơn 10 lần, lúc đó Hoàng viện trưởng chưa từng nói với hắn một câu nào.
Hiện tại, Hoàng viện trưởng không ngờ lại chủ động nói chuyện với hắn, thậm chí còn cho hắn đãi ngộ ngang hàng với mấy vị chuyên gia, nguyên nhân thì Lưu Cương biết rất rõ.
Hết thảy những thứ này có thể nói là Lý Dương mang lại cho hắn, hắn là đại biểu của Lý Dương, là đại biểu của bức cổ họa này, cho nên hắn mói có thể được Hoàng viện trưởng coi trọng. Nếu không phải bởi vì Lý Dương thì Hoàng viện trưởng không đời nào cho hắn đãi ngộ như mấy vị chuyên gia khác, không chỉ có hắn, sợ rằng thay thế bằng những cảnh vệ viên khác đều không được.
Ghế dựa rất nhanh đã được mang lại, Lưu Cương không có từ chối, nhưng hắn không có ngồi, đối với Lưu Cương mà nói đừng nói là đứng có 2 tiếng, cho dù đứng cả ngày cũng chẳng sao.
Có điều loại cảm giác được coi trọng này rất dễ chịu.
Mấy vị chuyên gia cũng không khách khí, Lưu Cương không nói bọn họ cũng không cảm giác được, nhưng khi nghe nhắc thì họ cũng cảm thấy có chút mệt, có ghế ngồi thì ngồi một chút cũng không sao.
Ngồi vài phút, mọi người lại một lần nữa đứng lên, nơi này không lớn, bên trong chỉ có một cái bàn, khi ngồi thì xem bức tranh không được rõ lắm, mấy vị chuyên gia còn chưa thưởng thức dủ nên dù có chút mệt bọn họ cũng mốn nhìn thêm vài lần.
Trong phòng khách quý, trên trán Lý Dương đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Lý Dương không để ý tớ bất cứ thứ gì xung quanh, lúc này hắn đang tập trụng vào cái hộp cơ quan, hình ảnh lập thể Lý Dương cũng đã ngừng, thời gian dài mở ra năng lực đặc thù chỉ có thể làm cho hắn mệt thêm mà thôi.
Có điều vị trí và đặc điểm của 181 khối gỗ nhỏ này đã bị lý Dương nhớ rõ, việc phá giải lúc này càng ngày càng nhanh, Lý Dương càng ngày càng thuần thục.
Mặt ngoài hộp cơ quan, 180 khối gỗ nhỏ không ngừng di động, đôi khi một khối có thể di chuyển tới vài vòng, cuối cùng lại dừng lại ở chỗ cách vị trí bắt đầu không xa, có khối thì dang di chuyển lại dừng lại chờ khối khác vượt qua mới tiếp tục di chuyển.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái thời gian đã tới 11 giờ 30, Lưu Cương dứng bên ngoài không nhịn được nhìn vào bên trong phòng khách quý.
Bọn họ đến đây lúc 8 giờ, Lưu Cương và Hoáng viện trưởng 8 giờ 15 ra ngoài thưởng thức bức tranh, nói cách khác Lý Dương đã ở bên trong hơn 3 giờ rồi.
Mười một giờ 50, mấy vị chuyên gia đều ngồi xuống, bọn họ dù gì cũng đã là những ông già 70, đứng lâu như vậy cơ thể của bọn họ cũng có chút chịu không nổi.
Hoàng viện trưởng lúc này cũng quay đầu lại nhìn vào phòng khách quý, đôi mày có chút nhíu lại.
Mười hai giờ, Hoàng viện trưởng thở dài một hơi rồi đi tới chỗ phòng khách quý, ông không thể để Lý Dương tiếp tục phá giải nữa, hắn cần phản nghỉ ngơi, sáng phá giải không được thì để chiều phá giải.
Việc phá giải hộp cơ quan dòi hỏi trí nhớ rất lớn, nếu Lý Dương xảy ra chuyện gì thì ông cũng không tiện ăn nói với Hà lão.
Lưu Cương lúc này cũng thu lại bức tranh, bức tranh khi lấy ra thì vẫn có một lớp sương trắng bám trên đó, nhưn mà những thứ này từ từ bốc hơi biến mất, một lát sau bức họa lại nhìn như cũ, không có chút thay đổi nào.
Đi đến cửa phòng khách quý, Hoàng viện trưởng lại có chút do dự, chờ thêm mấy phút nữa ông mới đẩy cửa vào.
Hoàng viện trưởng đẩy cửa rất nhẹ, Lý Dương căn bản là không hề phát hiện, hắn vẫn như cũ chuyên chú nhìn hộp cơ quan trước mắt, lúc này trong lòng Lý Dương có chút hưng phấn.
Hộp cơ quan năm mặt này cuối cùng cũng đã phá giải tới chỗ mấu chốt, Lý Dương lại tìm được cảm giác khi phá giải hộp cơ quan lần trước, chỉ còn vài bước nữa thì đã có thể mở ra.
Đứng ở cửa, Hoàng viện trưởng kinh ngạc nhìn Lý Dương, tay Lý Dương đang không ngừng di chuyển những khối gỗ nhỏ, mà trán hắn thì đầy mồ hôi
Giờ khắc này, trong lòng Hoàng viện trưởng có chút cảm động.
Khẽ thở dài, Hoàng viện trưởng biết không thể để Lý Dương tiếp tục phá giải nữa, Lý Dương đã tiêu hao rất nhiều sức lực, thời tiêt lúc này mà Lý Dương lại chảy ra nhiều mồ hôi như vậy chính là chứng minh tốt nhất.
Nhẹ nhàng đi qua đi, Hoàng viện trưởng định gọi Lý Dương nhưng chưa kịp nói gì thì đã sững sờ đứng đó.
Hai mắt Hoàng viện trưởng trừng to, ông cứ như vậy đứng bên cạnh Lý Dương, mà tay Lý Dương thì đặt trên hộp cơ quan, bốn đóa hoa xinh đẹp lúc này đã được ráp lại.
Rắc một tiếng, hộp cơ quan được mở ra, lộ ra một cái ổ khóa, bên cạnh là một cái chìa khóa cổ.
Hộp cơ quan này không ngờ còn có một cái ổ khóa bên trong, có điều trong hộp cơ quan có chìa khóa nên việc mở hợp không phải là việc khó gì.
Bình thường thì ổ khóa và chìa khóa phải đặt ở hai nơi khác nhau, bình thường đều là tách ra bảo quản, như vậy thì mới có lợi. Nhưng hộp cơ quan này lại có cả chìa khóa bên trong, đây xem như cũng là một chuyện may mắn, nếu không thì chuyện mở cái ở khóa này cũng là một chuyện phiền toái.
Hộp cơ quan và ổ khóa bên trong đều giống nhau, cả hai đều có trang bị tự hủy.
Lý Dương nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng vuốt bên ngoài hộp cơ quan một chút.
Lần này phá giải còn khó hơn so với lần trước nhiều, dựa theo thiết kế thì trình độ khó khăn vượt xa lần trước, ít nhất thì hộp cơ quan của hắn không có một ổ khóa bên trong.
Về mặt cơ quan thì không cần nói, tuy thứ này là hộp cơ quan 4 mặt nhưng nghiêm khác mà nói thì nó thuộc về hộp cơ quan 4 mặt, 4 bức hình có điểm chung càng làm cho việc phá giải khó khăn hơn, nếu không phải Lý Dương có năng lực đặc thù hỗ trợ thì căn bản không thể nào phá giải được thứ này.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà Lý Dương cảm thấy vui vẻ.
Thời gian rất dài, lần này mệt hơn lần trước rất nhiều, có điều lúc này tâm trạng của Lý Dương đang rất tốt, lần này phá giải rất có ích cho hắn.
Lý Dương tin tưởng sau khi phá giải hộp cơ quan này thì những loại hộp cơ quan khác hắn sẽ phá giải dễ hơn nhiều, cho dù là phức tạp hơn, kể cả là hộp cơ quan có 8 hình Lý Dương cũng dám thử một lần.
Vuốt ve một hồi, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngồi lâu như vậy, lại rất tiêu hao tâm thần, Lý Dương lúc này đã thả lỏng nên di chứng bắt đầu xuất hiện
-Lý Dương, cậu đừng lộn xộn, trước hết nghỉ ngơi một hồi, tôi cho người mang nước đường tới cho cậu.
Hoàng viện trưởng vội vàng gọi Lý Dương, lại lấy ra di động, Lý Dương ngẩn đầu lên nhìn Hoàng viện trưởng rồi nói:
-Hoàng viện trưởng, ngài vào khi nào vậy?
Giọng của Lý Dương có chúy suy yếu, Hoàng viện trưởng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sự cảm động trong lòng càng nhiều hơn.
Làm một lão tiền bối, ông chỉ cần liếc nhìn một cái là biết nguyên nhân hiện trạng của Lý Dương, hơn nữa động tác vừa rồi của Lý Dương làm cho ông rất vừa lòng.
Sauk hi phá giải hộp cơ quan, Lý Dương cũng không mở ra xem bên trong là thứ gì mà muốn mang hộp cơ quan đi ra, cuối cùng vì suy yếu nên không có đứng lên, động tác nhỏ này chứng minh Lý Dương không uốn xem trước bên trong là thứ gì mà chuẩn bị đợi mọi người cùng tới rồi xem.
Việc này nói lên một điều là Lý Dương là người rất có nguyên tắc, Hoàng viện trưởng rất cảm đông đồng thời cũng rất bất đắc dĩ, học trò tốt như thế này sao ông không gặp được nhỉ?
Đương nhiên nếu Hoàng viện trưởng biết Lý Dương có thể nhìn thấu vật thể nên biết trước bên trong có cái gì thì ông sẽ không nói như vậy.
-o0o-
← Ch. 0397 | Ch. 0399 → |