← Ch.0407 | Ch.0409 → |
- Lý tiên sinh không hổ là chuyên gia khảo cổ, liếc mắt một cái liền nhìn ra niên kỷ của thứ này. Bội phục bội phục.
Mã Thế Vĩ chắp tay cười ha hả khen Lý Dương, trên mặt còn có vẻ kính nể. Thái độ này không phải hắn làm ra vẻ, mà là thực sự rất bội phục Lý Dương. Chỉ nhìn bề ngoài mà đoán ra niên kỷ cũng không dễ dàng, ít nhất thời gian mà Lý Dương kết luận còn tỉ mỉ hơn hắn nhiều.
- Mã giáo sư, ngài đừng khen tôi vội, tôi đã nói xong rồi, tiếp theo ngài cũng nên giới thiệu cho chúng tôi thôi nhỉ, để chúng tôi còn học tập theo.
Lý Dương khẽ cười, đồng thời còn rất ngạc nhiên nhìn Mã Thế Vĩ, Lý Dương cũng biết đồ ở đây trong mắt các nhà khảo cổ này có ý nghĩa gì, so với những người sưu tầm bọn họ có gì khác nhau.
Mã Thế Vĩ mỉm cười, cúi đầu nhìn con sư tử kia một cái, lại ngẩng đầu nhìn mọi người.
- Con sư tử này là văn vật vừa khai quật, thời gian khai quật không quá một tháng...
- Không quá một tháng, sao ngài có thể thấy được?
Mã Thế Vĩ còn chưa nói xong, Đường Tiếu Tiếu liền ngắt lời, Lý Dương khẽ cau mày một chút, cuối cùng cũng chỉ khẽ thở dài. Chỉ số thông minh của cô gái này rất cao, nhưng quan hệ của cô rất kém, căn bản không biết giao tiếp với người khác như thế nào.
Mã Thế Vĩ hơi sửng sốt một chút, lập tức lại cười cười, nói tiếp:
- Nhìn ra rất dơn giản, lớp yểm thổ trên đó nói cho ta biết.
Mã Thế Vĩ chỉ vào lớp bụi trên con sư tử đá, trên mặt còn cươi tươi sáng lạn, không có chút tức giận vì bị cướp lời nào.
- Yểm thổ?
Lý Dương khẽ chau mày giạt mình, cái tên này hình như hắn đã nghe qua, nhưng nhớ không rõ lắm. Cái tên này tuyệt không phải từng gặp trong sách vở, chỉ cần nhìn thấy trên sách vở khẳng định hắn sẽ nhớ rõ.
- Đúng, chính là yểm thổ. Yểm thổ thực ra là một loại đất trong mộ táng cổ đại, vương thất và quý tộc đặc biệt thích dùng, lộai đất này không khác niêm thổ bây giờ lắm, có tác dụng chống phân hủy nhất định. Trong khảo cổ học, yểm thổ cũng chỉ có người Mông Cổ và người Liêu sử dụng, sau đó quý tộc Tây Vực đều chọn dùng kỹ thuật phong quán thật kỹ, không ai dùng yểm thổ như thế này nữa.
Mã Thế Vĩ nhẹ nhàng gật đầu, Lý Dương cũng không nói gì, hắn đang dần nhớ lại xem đã nghe được từ này ở đâu.
Lần trước trao đổi hình như có một vị chuyên gia nào đó nhắc tới từ này, hắn kiểm lậu được một bảo bối bên trong cũng có yểm thổ, quá trình cụ thể vị chuyên gia kia cũng không nói rõ ràng, Lý Dương cũng không để ý lắm.
- Làm sao anh biết đó là yểm thổ?
Đường Tiếu Tiếu lại hỏi, Hà Kiệt hơi nhướn mày, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may Mã Thế Vĩ cũng dễ tính, nếu là một chuyên gia khó tính khác, bị người ta hỏi liên tục như thể chỉ sợ đã phát cáu rồi.
- Tiến sĩ Đừơng, đây là kiến thức chuyên môn của chúng tôi, bụi yểm thổ màu trắng, sau khi khai quật ba tháng còn có thể có mùi gỗ mục, thời gian càng dài mùi càng nhạt, mùi gỗ mục trên sư tử này còn đậm, tôi đoán nó mới chỉ được khai quật chưa tới một tháng.
Mã Thế Vĩ ngẩng đầu cười cười, không chút để ý tới thắc mắc của Đường Tiếu Tiếu, giải thích luôn.
- Còn nữa, yểm thổ có độ dính rất cao, thời gian càng lâu càng khó bóc, mọi người có nhận ra không? Trên con sư tử đá này dính nhiều bụi hơn?
Mã Thế Vĩ lại hỏi thêm, mấy người đều tò mò nhìn con sư tử đá đó, ngay cả Cao Vĩnh bộ đội đặc chủng cũng không ngoại lệ.
- Quả thật khá nhiều.
Cuối cùng Hà Kiệt gật gật đầu, trên con sư tử đá có rất nhiều đất như thế này, ngay từ đầu hắn còn tưởng bụi đó là do dọn không sạch, giờ mới biết không phải vậy, bụi đất đó bám chặt vào mình con sư tử đá.
Mã Thế Vĩ vươn tay niết lớp đất trên con sư tử đá, cười ha hả:
- Thông qua sự kết dính của yểm thổ cũng có thể đoán được thời gian khai quật, theo như tôi thấy, con sư tử đá này được khai quật trong khoảng từ 21 đến 27 ngày.
- Lợi hại, anh nói quá đúng.
Đột nhiên có tiếng tán thưởng bên cạnh, mấy người Lý Dương đều quay đầu lại, một người đàn ông trung niên râu ria mặc áo khoác màu đen đang rất kinh ngạc nhìn Mã Thế Vĩ. Người đàn ông này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, khi mấy người Lý Dưong đang ngồi chồm hỗm ở đây thì đã ra, vẫn nghe bọn họ nói chuyện.
- Anh là ông chủ ở đây phải không?
Mã Thế Vĩ mỉm cười đứng dậy, trên người hắn còn tản ra một khí chất học giả, thể hiện một bộ dáng chuyên gia khảo cổ chân chính, hoàn toàn không giống như khi tán phét với Lý Dương trên phi cơ.
- Tôi họ Hàn, người Hán, cũng là ông chủ tiệm này.
Người đàn ông râu ria trung niên vội vàng giới thiệu trước, còn vươn tay bắt tay với Mã Thế Vĩ, trong mắt hắn tràn đầy bội phục.
- Ông chủ Hàn, xin mạo muội hỏi một câu, ông có được thứ này từ đâu?
Mã Thế Vĩ lại hỏi lại, con sư tử này đã được khai quật, có nghĩa là một cái mộ quý tộc gần đây đã bị phát hiện, trong lòng hắn có chút tiếc hận.
Con sư tử này tạo hình vũ sư Tây Vực, một loại thần thú xin may mắn cát tường, tiếng Hán gọi là long sư, bình thường đều là thần thú trấn mộ hoàng cung quý tộc.
Hình sư tử thế này ngoại trử Liêu tộc cổ đại, Mông, Tây Hạ, còn gặp nhiều ở dân tộc Hồi Hột, con sư tử này Mã Thế Vĩ đoán hoẳn là quý tộc Tây Liêu sử dụng. Nếu vậy mộ táng của quý tộc đó hẳn không nhỏ, đáng tiếc giờ hắn có tìm được cổ mộ này cũng vô dụng, sư tử trấn mộ còn bị lưu lạc tới đây, vận mệnh mộ táng có thể hình dung được.
- Đây là cậu em vợ đưa nhờ tôi bán giúp cho nó, lão bà của ta là người dân tộc Tạng, cậu em vợ tôi cũng là người tộc Tạng.
Ông chủ Hàn nhẹ giọng đáp, lại vội vàng nói:
- Cái này hai mươi ngày trước cậu em vợ tôi nhặt được ở bên cạnh một cái mộ táng, mấy ngày trước đó mộ táng đã bị người ta mở rồi.
Ông chủ Hán nhìn có vẻ như thô kệch, thực ra cũng là người có lòng tham, biết một chút pháp luật, cho nên cố ý giải thích thêm một câu, không giống như cậu em vợ lão không đọc nhiều sách lắm không hiểu được.
Cũng là vì dốt nát nên lão mới có vẻ bội phục Mã giáo sư, cổ mộ này quả thật đã bị đào bới từ hai mươi ngày trước, khi cậu em vợ lão đưa cái này tới đã nói với lão, người ta chỉ nhìn vài lần đã nói chính xác như vậy, đích thực là người có bản lĩnh thật sự.
- Bị đào rồi? Thật đáng tiếc, không nghĩ tới Tây Tạng cũng bắt đầu có trộm mộ.
Mã Thế Vĩ gật đầu, sắc mặt có chút tiếc thương, trước kia hắn còn muón tới Tây Tạng chưa được khai hoang, không ngờ bọn trộm mộ đã vươn cánh tay tới tận đây.
- Mã giáo sư, lợi hại!
Hà Kịêt đột nhiên giơ ngón cái ra, ánh mắt Lý Dương cũng tràn đầy khâm phục. Hắn có thể nhìn ra được niên kỷ của thứ này nhưng tuyệt đối không nhìn ra được chúng đã được khai quật bao lâu. Đây là sự khác nhau giữa sưu tầm và khảo cổ.
- Hà thiếu gia quá khen rồi.
Mã Thế Vĩ cười một tiếng, lại lắc lắc đầu:
- Lần này quay về rồi nhất định tôi phải làm nghiên cứu, tập trung vào Tây Tạng, tình hình nơi này cần chúng ta coi trọng.
Chuyện mấy ngừơi đang nói đến là chuyên môn của Mã Thế Vĩ, bọn họ có muốn lên tiếng cũng không biết nói gì cho phải. Chu dù là Lý Dương cũng không rõ và không dám tham gia, khảo cổ và sưu tàm có thể nói vẫn có khác biệt rất lớn.
- Ông chủ Hàn, tôi có thể hỏi một vấn đề nữa không?
Mã Thế Vĩ quay đầu hỏi ông chủ tướng mạo thô kệch kia, ông chủ Hàn vội vàng gật gật đầu:
- Ngài nói đi!
- Tôi hỏi ông, cậu em vợ ông phát hịên ra con sư tử này ở đâu? Còn nữa, ông định bán con sư tử này bao nhiêu tiền?
Đối với thứ cổ vật này Mã Thế Vĩ thực có hứng thú, bất quá hắn cũng biết nhiệm vụ lần này, hắn chỉ nghĩ hỏi trước rồi chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi sẽ tới đó khảo sát một chút, hoặc báo cho đồng sự của hắn, để cho các đòng sự tới đây nhìn một cái. Cho dù là cổ mộ đã bị đào bới, nhưng đối với các nhà khảo cổ học vẫn có giá trị nghiên cứu nhất định.
- Cậu em vợ của tôi là người Trát Đạt Huyền, con sư tử này là nhặt được, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết.
Ông chủ Hàn lắc đầu, Lý Dưong và Hà Kiệt đều hơi bất ngờ một chút, Trát Đạt Huyền, không phải lần này bọn họ cần tới Trát Đạt Huyền sao?
- Còn về phần con sư tử này, ngài muốn thì đem đi đi, tôi thấy ngài là một chuyên gia thực sự, có lẽ để ngài giữ sẽ tốt hơn.
Ông chủ Hàn nhìn con sư tử con ngòai cửa, lại thong thả nói một câu, con sử tử này thực ra ông muốn bán cho cậu em vợ một trăm đồng tiền, có điều xem đối phương rất rõ mấy thứ này, lão cũng không dám đòi tiền, dù sao thứ này lai lịch cũng bất chính.
- Tiền thì vẫn phải đưa, các ông mở cửa hàng việc buôn bán cũng không dễ dàng, ông nguyện ý nói cho chúng tôi biết nhiều như vậy thực cảm tạ lắm.
Mã Thế Vĩ lắc đầu, lấy ví ra, rút ra ba tờ tiền, con sư tử bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ là một trăm đồng, có điều ông chủ đã như thế, hắn đưa ít cũng ngại.
Ông chủ Hàn vội vàng từ chối một chút, hai người cãi cự một hồi, cuối cùng Mã Thế Vĩ vẫn dùng một trăm đồng tiền mua con sư tử này. Mua bán như vậy là không hợp pháp, Mã Thế Vĩ biết điều này, có điều trong nước hịên tượng này rất phổ biến, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn mua thứ gì đó mới khai quật, sớm đã quen rồi.
Hai con sư tử không nặng, Mã Thế Vĩ bảo ông chủ Hàn mang đến hai cái túi nhựa, cẩn thận bỏ vào, chuẩn bị mang về khi nào rảnh thì nghiên cứu một chút.
Mã Thế Vĩ đứng lên, Lý Dưong cũng chậm rãi đi vào trong tiệm.
Trong tiệm còn có một vài thứ tốt, xem bộ dáng mọi người rõ ràng là muốn đi, thật sự đi rồi lần sau quay lại không biết là bao giờ, cũng không chắc là thứ này còn ở trong đó không nữa, Lý Dương chỉ đành chủ động vào trong.
Cửa tiệm này kinh doanh chủ yếu là một ít đồ lưu niệm của người Hán, thực ra nói là của người Hán nhưng vẫn mang một chút phong cách của dân tộc Tạng, những thứ chỉ mang đặc sắc của người Hán ở đây cũng không được ưa chuộng.
Trong đó có rất nhiều tượng phật điêu khắc bằng gỗ và mấy thứ hộp gỗ linh tinh, Lý Dương đứng cạnh một cấi hóa, cẩn thận nhìn thứ hình cái bát ở trên một cái bàn gỗ hình chữ nhất, đây là thứ mà hình ảnh lập thể của hắn ngoài ý muốn phát hịên ra.
-o0o-
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |