Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0416

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0416: Căn phòng bí mật của kho báu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Rốt cuộc cánh cửa kho báu đã được mở ra

Triệu Vĩnh và người bộ đội đặc chủng đều có vẻ hưng phấn. Mỗi người đều có cảm giác hiếu kỳ. Khi biết được nơi đây có một kho báu thì chính bọn họ tuy là những bộ đội đặc chủng cũng rất muốn biết bên trong rốt cuộc có cái gì.

- Đi, vào bên trong xem đi!

Hà Kiệt nhướng đôi chân mày, nét mặt vui mừng. Anh ta tuy cũng muốn vào nhưng chưa vội, quay đầu lại nhìn Lý Dương vẫn còn đứng ở đó.

- Chúng ta vào đi!

Lý Dương gật đầu thật mạnh. Triệu Vĩnh và một người bộ đội đặc chủng khác vẫn bước đi trước, mọi người đều hướng về cánh cửa kho báu mà đi tới.

Trong đầu mỗi người đều đang có những suy nghĩ khác nhau. Có người tưởng tượng tất cả bên trong đều là vàng bạc châu báu. Có người thì tưởng tượng rằng bên trong có rất nhiều tranh chữ cổ xưa, những kỳ trân dị bảo. Thậm chí còn có người nghĩ đến bên trong còn có một con rồng vàng thật lớn, đang chờ người ấy đến đào ra.

- Lý Dương, cậu nói xem rốt cuộc bên trong có bao nhiêu bảo bối tốt?

Khi đi trên dãy hành lang bên trong, Hà Kiệt hưng phấn hỏi Lý Dương một câu. Lý Dương hơi chút sửng sốt, lập tức lắc đầu:

- Bên trong có bao nhiêu bảo bối em đâu có biết.

Haha!

Hà Kiệt nở một nụ cười nhưng không nói gì. Chỉ cùng người bộ đội đặc chủng chậm rãi hướng vào kho báu.

Hành lang đi qua không có bất cứ một cơ quan nào. Điều này nằm ngoài suy đoán của Lý Dương nhưng ngẫm lại cũng thấy nó bình thường.

Tám cơ quan trước đó đúng là không ai có thể phá giải được. Cơ quan này có thể nói là an toàn nhất. Nếu không phải có Đường Tiếu Tiếu hỗ trợ thì dựa vào năng lực của Lý Dương cũng không thể trong một thời gian ngắn phá giải nổi.

Cho dù có cho Lý Dương thời gian thì cũng không biết hắn có thể chân chính phá giải được bao nhiêu cái."Đại bát tương ky quan trận" phức tạp như vậy vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Việc thiết kế cơ quan bên trong như thế này thật sự là không cần thiết. Có thể đi vào tận trong này thì chỉ có mỗi người trong vương thất bọn họ mà thôi. Người một nhà với nhau thì lại càng không nên thiết lập mấy thứ này.

Hành lang rất dài, lúc đám người Lý Dương đi vào thì ngọn đèn bên trong cũng tự động sáng lên. Mọi người không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là có chút tò mò mà thôi.

Đi qua một hành lang dài, rốt cuộc thì Triệu Vĩnh dẫn đầu cũng đã đến trung tâm của kho báu. Trung tâm kho báu không lớn lắn, chỉ rộng khoảng 80m2 mà thôi. Tại đây còn có năm phòng nhỏ, phỏng chừng mỗi phòng chỉ rộng khoảng 10m2.

- Đây là như thế nào?

Đứng ở trung tâm kho báu, Hà Kiệt trên mặt lộ ra sự khiếp sợ. Không thể tin được. Những người khác cũng không khác gì. Trước mặt bọn họ là một kho báu trống rỗng. Lúc này đây, mỗi người đều có một cảm giác mất mát.

Đứng ở trung tâm kho báu, cùng với những cái phòng nhỏ chung quanh, trừ những cái giá gỗ bên ngoài thì trên mặt đất còn có những mảnh vụn gỗ mục nát.

Đây là một kho báu trống rỗng. Trong sự kỳ vọng của mọi người lại là một kho báu không có gì. Cảm giác thất vọng này không thể diễn tả được.

Thạch Cần chậm rãi đi vòng quanh. Trên vách tường có khắc một ít chữ do quốc vương thời xa xưa lưu lại để cảnh cáo con cháu đời sau, không có giá trị thực tế càng không nói rõ là kho báu đó nằm ở đâu.

Những chữ đó chính là một chứng cứ chính xác chứng minh đây là kho báu của vương quốc Guge xa xưa. Nhưng đáng tiếc là bây giờ nó trống không.

- Trống rỗng, chẳng lẽ đã có người từng vào đây?

Đường Tiếu Tiếu nhíu cặp chân mày, trong giọng nói ẩn chứa sự thất vọng. Quá trình tìm kho báu của bọn họ xem như thuận lơi nhưng mở được cửa kho báu lại chẳng dễ dàng. Việc suy đoán để phá giải cơ quan bên ngoài đã hao tốn bao nhiêu công sức của cô. Trên nét mặt cô bây giờ vẫn còn hiện lên thần sắc mệt mỏi.

Nguyên họ còn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy một kho báu tràn ngập các đồ vật quý, không nghĩ tới cuối cùng lại chẳng có cái gì.

- Nơi này không giống như là có người đã đến. Tôi phỏng đoán là kho báu này đã bị mang đi từ rất lâu rồi.

Mã Thế Vĩ lắc đầu. Y không ngừng nhìn dấu vết trên vách tường và trên mặt đất. Trên mặt đất có một lớp tro bụi rất dày. Việc tích trữ một lớp bụi dày như thế này trong sơn động thật không dễ dàng.

Trên thực tế, lúc tiến vào trong kho báu thì Mã Thế Vĩ đã chú ý đến một chi tiết nhỏ, đó là tro bụi phải mất mấy trăm năm mới có thể lưu lại được. Trước khi bọn họ đến đây thì không có một cái gì bị xê dịch cả. Điều này cũng đủ để chứng minh rằng kho báu gì đó đã biến mất toàn bộ từ mấy trăm năm trước rồi.

- Chẳng lẽ người của vương quốc Guge đã mang đi?

Thạch Cần cũng cau mày, chậm rãi nói một câu. Những người chung quanh đều không nói gì. Ý của Thạch Cần cũng là ý của bọn họ.

Kho báu này có cơ quan phức tạp, cứng đến không thể phá nổi. Mấy trăm năm trước chỉ có người trong hoàng thất của vương quốc Guge mới có thể mở ra. Nói không chừng người sở hữu cuối cùng của kho báu này đã mang nó đi.

Người trong hoàng thất của vương quốc Guge đã lấy kho báu đi để sống một cuộc sống giàu sang hay là bị kẻ thù ép buộc thì mọi người cũng chỉ là suy đoán. Muốn giải ra chân tướng thì phải có thời gian để tìm kiếm. Bọn họ bây giờ đều không có thời gian.

- Anh Lý, anh làm sao vậy?

Lưu Cương khẽ đẩy nhẹ Lý Dương. Hà Kiệt và Đường Thiếu Thiếu đều đi xung quanh cái kho báu trống rỗng này. Chỉ có Lý Dương là vẫn cúi đầu suy nghĩ.

- Tôi không sao!

Lý Dương ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự khác thường.

Khi mới đi vào trong kho báu này, cũng như mọi người Lý Dương cảm thấy rất thất vọng. Lần theo những manh mối mới phát hiện được chỗ này. Cuối cùng lại không nghĩ mình lại có kết quả như vậy.

Thất vọng, Lý Dương lại sử dụng năng lực đặc thù của mình. Khi Lý Dương sử dụng năng lực thì vừa vặn lúc Hà Kiệt kêu to lên. Lúc đó mọi người đều tập trung vào Hà Kiệt nên không ai chú ý đến Lý Dương.

Dưới năng lực đặc biệt, toàn bộ kho báu cơ hồ đều nằm trong phạm vi quan sát của Lý Dương, trên đầu và dưới mặt đất.

Trung tâm kho báu có bậc thang tám bậc nằm dưới một bãi đá không lớn, chỉ để đặt những cống phẩm của địa phương. Lúc này nó hoàn toàn trống không, chỉ để lại lớp tro bụi.

Nhưng phía dưới còn có một mật thất nhỏ. Mật thất không lớn, chỉ khoảng 10m2, ngầm dưới mặt đất. Bởi vì trên mặt đất là một thềm đá nên không ai ngờ có một nơi bí mật như vậy.

Trong mật thất, không hề ít những thứ tốt, bên trong còn có những món binh khí và mấy cái thùng.

Có hơn mười loại binh khí, cái mà làm cho Lý Dương chú ý nhất chính là hai thanh kiếm một dài một ngắn. Một cái màu thanh đồng, và một cái màu ngân bạch.

Trên thanh kiếm màu đồng khắc đầy những kiếm văn, như núi cao hoặc như sóng gợn.

Kiếm văn nhiều nhưng lại không ảnh hưởng đến sự sắc bén và lạnh lẽo của thanh kiếm. Thanh kiếm nằm trên nền mật thất này không biết đã bao lâu. Thanh kiếm màu đồng này còn để lộ một phong cách cổ xưa, ẩn chứa một tia hàn ý.

Thanh kiếm màu ngân bạch thì dài hơn so với thanh kiếm màu thanh đồng. Thanh kiếm này so với thanh kiếm bình thường thì cũng dài hơn rất nhiều. Thân kiếm có mười hai lỗ nhỏ. Bề ngoài bóng loáng như ngọc. Mũi kiếm hơi hồng một chút, giống như là còn lưu lại một giọt máu khô.

Nhìn cái chuôi của thanh kiếm màu ngân bạch này, trái tim Lý Dương không khỏi đập loạn lên.

Lý Dương có cảm giác, thanh kiếm này chính là mục đích cuối cùng trong nhiệm vụ của hắn. Nhật Bản thần khí Thiên Tùng Vân Kiếm.

Kho báu không có thì thật là đáng tiếc nhưng cái đồ vật này tồn tại là được rồi. Mục đích lớn nhất của Lý Dương chính là thần khí của cái chuôi kiếm này. Nhật Bản đã lấy đi không ít quốc bảo của Trung Nguyên. Có thể đem thần khí của Nhật Bản về Trung Quốc cũng là chuyện làm người ta phấn chấn.

- Lý Dương, lần này chúng ta đến đây xem như công không rồi.

Hà Kiệt đến bên cạnh Lý Dương, tay rút một điếu thuốc. Kho báu trống không là một đả kích rất lớn đối với Hà Kiệt.

- Không nhất định, em có một cảm giác là lần này chúng ta sẽ không về tay không.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt còn nở một nụ cười thần bí. Hà Kiệt há hốc miệng, cuối cùng lại lắc đầu thở dài.

Y rất tin tưởng Lý Dương, nhưng lần này kho báu thật sự trống rỗng. Y nghĩ rằng Lý Dương nói vậy là để an ủi mình.

- Đội trưởng Triệu, chúng ta cẩn thận điều tra một chút xem có phát hiện được manh mối nào khác hay không.

Lý Dương nói xong rồi hướng vào bên trong. Triệu Vĩnh nhìn đồng hồ, do dự một chút rồi cũng đi theo Lý Dương, đồng thời phân bố một người bộ đội đặc chủng điều tra xung quanh.

- Giáo sư Mã, Tiến sĩ Thạch, các người có thể đến đây một chút.

Lý Dương đi thẳng đến bãi đá. Đứng trên bãi đá hắn đột nhiên kêu lên một tiếng. Bãi đá chỉ có một cầu thang đi xuống có tám bậc, không cao lắm. Đứng trên cao đã có cảm giác nhìn thấu phía bên dưới.

- Được!

Mã Thế Vĩ vội vàng trả lời. Thạch Cần thì không nói gì, trực tiếp bước đến bãi đá.

Lý Dương ngồi xổm trên bãi đá. Khi Mã Thế Vĩ và Thạch Cần đến nơi cũng ngồi chồm hổm luôn. Bãi đá này không lớn. Bốn người ngồi không đủ nên Triệu Vĩnh liền lui xuống cái cầu thang.

Trung tâm của bãi đá có điêu khắc hình người. Xem bộ dáng của hình người thì rất giống nhân vật tôn giáo, ăn mặc cổ quái, cười ha hả chỉ vào cái gì đó.

- Loại hình này tôi chưa gặp qua, không phải là tượng Phật của dân tộc Tây Tạng. Tôi nghĩ rằng đây có thể là nhân vật anh hùng của vương quốc Guge.

Thạch Cần nói một câu, còn cau mày lắc đầu. Mã Thế Vĩ thì không ngừng nghiêng qua nghiêng lại, cẩn thận quan sát cái khe bên cạnh hình người.

- Lý tiên sinh, cái khe này có chút cổ quái.

Mã Thế Vĩ ngẩng đầu. Ánh mắt Lý Dương hơi sáng lên một chút, cười khẽ nói:

- Giáo sư Mã, cái khe đó có gì cổ quái?

- Tôi cũng không biết, tôi có cảm giác đây không phải là một cái khe do tự nhiên hình thành, mà là cố ý làm. Rất giống giống mật ám.

Mã Thế Vĩ lắc đầu. Dù sao thì anh ta cũng là một chuyên gia khảo cổ học kinh nghiệm phong phú, đã từng gặp qua những cái khe tương tự ở các ngôi mộ cổ.

Nhưng Mã Thế Vĩ với loại mật ám này cũng không có quá nhiều hy vọng. Kho báu không có thì một cái mật ám nho nhỏ này là chỉ cái gì. Anh ta chỉ đem những gì mình biết nói ra mà thôi.

-o0o-


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1111)