Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0426

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0426: Phỉ Thúy song long (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Khu thị chính, Vương Toàn Minh đang cẩn thận nhìn một phần văn kiện, bên ngoài bí thư vội vàng đi tới nhỏ giọng nói với hắn một câu.

Vương Toàn Minh cau mày lại, bí thư lui ra ngoài, chờ bí thư đóng cửa lại, torng mắt Vương Toàn Minh liền xuất hiện một sự sắt bén.

Nghĩ nghĩ, Vương Toàn Minh cầm điện thoại lên bấm một dãi số.

Triệu Bằng chỉ sợ là chết cũng không biết ngày hôm nay hắn rốt cuộc là phạm sai lầm lớn như thế nào, người mà hắn muốn đùa giỡn cũng không phải là người bình thường, sau khi biết được có người đùa giỡn con gái mình, cơn tức trong lòng Vương Toàn Minh có thể đoán được là lớn như thế nào.

Vài phút sau, đặt điện thoại xuống, trên mặt Vương Toàn Minh xuất hiện một nụ cười, không ngờ Lý Dương thoạt nhìn hào hoa phong nhã khi động thủ lại như vậy, có điều hắn xuống tay hơi nhẹ một chút.

Nửa tháng sau, Phi Tường tập đoàn bị điều tra có liên can tới một vụ án lớn, sau đó tập đoàn này một lần nữa trọng tổ lại, Triệu phó bộ trưởng bộ tài nguyên cũng bị liên lụy vào, vị trí phó bộ trưởng này không giữ được mà bị điều đến Tây Bắc dưỡng lão.

Chuyện phạm pháp của Triệu Bằng bị đào ra, hắn bị phán tù chung thân, tôi danh này là thật sự, cũng không có ai dám biện hộ cho hắn.

Sau khi biết được tin tức này, Thường Thịnh sững sốt thật lâu, hắn biết Triệu Bằng đắc tội ai, khi nghĩ tới lời cuối cùng của Lý Dương, Thường Thịnh nhịn không được có chút rét run, từ đó hắn càng thêm kính sợ Lý Dương hơn.

Thường Thịnh đem chuyện này quy cho Hà gia, căn bản hắn không có nghĩ tới chuyện này là do người nhà vị hôn thê của Lý Dương làm, có điều chuyện này là chuyện một thời gian nữa.

.........

Lý Dương hai tay nắm Phỉ Thúy, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Mọi việc đều thuận lợi, vuốt ve viên Phỉ Thúy, Lý Dương cảm thấy thân thể của mình có chút lạnh đi.

Dưới năng lực đặc thù, khối Phỉ Thúy có thể nhìn thấy chỉ có một tầng màu vàng chứng tỏ thứ này chỉ là hàng bình thường.

Chỉ một tác phẩm nghệ thuật như vậy không ngờ lại làm cho năng lực đặc thù của Lý Dương mất đi hiệu lực, dưới hình ảnh lập thể, hắn căn bản không hề nhìn thấy khối còn lại.

-Lý ca, anh ở đâu đâu?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Lưu Cương, thấy Lý Dương một mình trên lầu thời gian quá lâu, Lưu Cương không thế nào yên tâm nên chạy lên xem.

Lý Dương cầm hai khối Phỉ Thúy lên, hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi đi ra khỏi phòng.

Ngoại trừ không thấy ra, Lý Dương có một cảm giác kỳ lạ với khối Phỉ Thúy này, loại cảm giác này hắn không biết là gì, nhưng bản năng nói cho hắn biết thứ này không hề đơn giản.

Hắn muốn đem khối Phỉ Thúy này về cho Hà lão xem xét một chút, trong lòng hắn hắn rất muốn biết vì sao trong hình ảnh lập thể hắn lại không nhìn thấy thứ này

-Tôi ở trong này

Lý Dương đi ra, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Lưu Cương có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý, hắn cùng Lý Dương đi xuống lầu.

Vương Giai Giai đứng ở chỗ bể bơi dường như suy nghĩ cái gì, nơi này không tệ, mùa hè tới cô cùng Lý Dương ngồi ngoài ghế nơi này hưởng thụ một chút quả thật là rất thoải mái.

Nghĩ đến đây, mặt Vương Giai Giai có chýt đỏ lên.

Lúc mọi người rời khỏi biệt thự thì đã hơn 12 giờ, Lý Dương đưa Vương Giai Giai về nhà, chính mình và Lưu Cương cùng nhau trở lại biệt thự của Hà lão, nhà đã mua, Vương Giai Giai và Lý Dương đều phải trở về báo một tiếng.

Bửa cơm trưa rất phong phú, Lý Dương khi nhìn thấy Hà lảo thì tạm gạt việc năng lực đặc thù qua một bên mà cùng ăn một bửa cơm với Hà lão, ăn cơm xong, Lý Dương liền khẩn cấp mời Hà lão tới phòng sách.

-Xảy ra chuyện gì, bình thường cháu vẫn rất bình tĩnh, sao hôm nay lại vội vàng như thế, sẽ không vì chuyện đánh nhau đó chứ. Đi vào phòng sách, Hà lão kéo Lý Dương ngồi xuống rồi cười hỏi một câu

-Đánh nhau?

Lý Dương sửng sốt, lập tức hiểu được Hà lão đang nói tới chuyện buổi sáng, chuyện này Lý Dương thiếu chút nữa là đã quên, hắn hiện giờ chỉ nghĩ tới viên Phỉ Thúy mà thôi.

Lý Dương lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:

-Ông, không phải chuyện đánh nhau, hôm nay cháu mua nhà gặp được một thứ kỳ lạ nên mang về cho ông xem thử.

Nói xong Lý Dương lấy một đôi Phỉ Thúy ra rồi đặt lên bàn.

Sau khi đặt lên bàn Lý Dương liền sử dụng năng lực đặc thù kiểm tra một chút, khối Phỉ Thúy bên phải vẫn như trước nhìn không thấy

-Phỉ Thúy hình rồng, còn là một đôi, thứ này hẳn là tác phẩm của những năm 80.

Hà lão cười nói một câu, trong mắt còn lộ ra vẻ tự hỏi, thứ này rất bình thường, ông chỉ cần liếc một cái là nhìn ra niên đại và phẩm chất của nó, chạm trổ cũng không phải đặc biệt hoàn mỹ, ông không biết vì sao Lý Dương lại lấy thứ này ra cho ông xem.

-Đây chỉ là mặt ngoài, cháu cảm thấy thứ này có gì đó không thích hợp.

Lý Dương lắc đầu nói, Hà lão một lần nữa cẩn thận nhìn đôi Phỉ Thúy hình rồng. Ông hiểu rất rõ trình độ của Lý Dương trên phương diện ngọc, nếu Lý Dương nói có cảm giác không đúng thì nói không chừng thứ này thật sự có vấn đề.

Nhìn một hồi, Hà lão dần dần nhíu mày, ông cũng có cảm giác như Lý Dương nhưng vì sao như thế thì ông cũng không biết.

-Khối ngọc này cháu có được ở biệt thự vừa mua, ngay từ đầu cháu thấy nó không tệ lắm thôi, nhưng sau khi nhìn vài lân cháu liền phát hiện ra nó có chút không đúng, thứ này làm quá mức giống, hai cái giống như là song bào thai vậy.

Lý Dương chậm rãi nói, hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, chuyện năng lực đặc thù hắn khẳng định không thể nói ra.

Sau khi nói xong hắn liên có chút sững sốt, hai khối Phỉ Thúy này quả thật tạo cho hắn cảm giác như thế, hai cái hoàn toàn giống nhau, nếu đặt ở giữa một cái gì đó nói không chừng người ta còn tưởng là thứ này đang đặt trước gương nữa.

-Song bào thai?

Hà lão cầm hai viên Phỉ Thúy lên rồi cẩn thận quan sát.

Lý Dương cùng xích lại gần nhìn, dùng năng lực đặc thù thì không thể thấy được gì, còn không bằng dùng mắt trực tiếp nhìn tốt hơn.

-Thật đúng là giống nhau.

Đôi mày Hà lão dãn ra, trên mặt biến thành kinh ngạc, Lý Dương cẩn thận đánh giá một chút, trên mặt cũng lộ ra sự kinh ngạc.

Hai thứ này thật sự quá giống, điêu khắc giống nhau như đúc cũng không kỳ quái, nhưng mà ngay cả màu sắc và hoa văn trên hai khối Phỉ Thúy cũng giống nhau như đúc thì quả thật là kỳ lại.

Phỉ Thúy màu xanh lá cây không phải là đầu màu, nó giống như đậu xanh, ở giữa có pha một chút màu xanh dương, độ torng suốt của thứ này cũng không cao, hoa văn rất pha tạp.

Ngay từ đầu Lý Dương chỉ cảm thấy giống, chứ không có chú ý nhiều như thế, khi vô ý nói ra từ 'song bào thai' thì hắn bắt đầu quan sát cẩn thận thứ này. Hai khối ngọc không chỉ hoan toàn giống nhau mà ngay cả hoa văn trên ngọc cũng y hệt, việc này quả thật là khó tin.

Trên thế giới không có hai lá cây hoàn toàn giống nhau, Phỉ Thúy cũng như vậy.

Đặc biệt là loại Phỉ thúy xanh lá cây có pha tạp, chuyện hai khối Phỉ Thúy xanh lá cây pha tạp giống hệt nhau không thể nào xảy ra.

Nhưng mà chuyện không thể đó đã xảy ra trước mặt hắn.

Lúc này Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đó là cái gì, đó chính là chúng quá giống nhau, ngay cả hắn cũng không ngờ trên đời này lại có thứ giống nhau đến cậy.

-Đây, đây chẳng lẽ là?

Hà lão mở to mắt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Lý Dươn vội vàng nhìn ông, chuyện để Hà lảo có thể khiếp sợ như vậy không có nhiều đâu

-Ông, chẵng lẽ cái gì?

Hà lão lắc đầu, sắc mặt không có gì thay đổi:

-Bây giờ còn khó nói, chúng ta làm thí nghiệm trước rồi nói sau.

Hà lão nói xong liền đứng dậy đi đến một cái bàn rồi lấ bút long điểm nhẹ vào đuôi con rồng một cái, điểm xong ông liền đặt bút long xuống rồi ngồi lại chỗ chủ.

-Ông, đây là thí nghiệm gì?

Lý Dương đầu đầy mờ mịt, hắn nhịn không được hỏi một câu, dùng bút lông tùy ý điểm lên con rồng không biết là để làm gì, Lý Dương thật sự nghĩ không ra dụng ý trong đó.

-Đây là thí nghiệm, hiện tại chúng ta bắt đầu chờ.

Sắc mặt của Hà lão có chút nghiêm túc, ông quay đầu lại nhìn Lý Dương rồi bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

-Thật không biết tiểu tử cháu có vận mai gì mà đi tới đâu cũng gặp được thứ ngạc nhiên cổ quái.

-Thứ này quả thật rất quái lạ, cháu chưa từng thấy thú nào quái lạ hơn thứ này.

Lý Dương gật gật đầu, lời này của hắn rát thật lòng, năng lực đặc thù chưa khi nào không thể thấy được vật rắn cả, nhưng thứ trước mắt này hắn lại không nhìn thấy, thứ này quả thật là độc nhất vô nhị

Hà lão nhỏ giọng cười cười, ánh mắt thì vẩn chăm chú nhìn khối Phỉ Thúy.

Khoảng 10 phút sau, Lý Dương nhịn không được, quay đầu lại hỏi Hà lão:

-Ông, chúng ta cứ chờ như vậy sao? Rốt cuộc là chúng ta đợi cái gì?

-Đúng, cứ chờ như vậy, còn việc chờ cái gì thì một lát nữa cháu sẽ biết thôi

Hà lão thản nhiên nói một câu.

Lý Dương sửng sốt rồi bất đắc dĩ lắc đầu, Hà lão nói chờ thì hắn chỉ có thể chờ mà thôi.

Thời gian tư từ trôi qua, rất nhanh đã qua hơi 1 giờ.

Lý Dương ngồi mà có chút ngủ gà ngủ gật, Hà lão cũng đã có chút mệt mỏi, có điều ông vẫn tập trung như trước.

Hai giờ trôi qua, mí mắt Lý Dương đã muốn sụp xuống, ngồi như thế quả thật là nhàm chán, Hà lão cũng vì thứ này mà từ bỏ việc nghỉ trưa giống như Lý Dương ngồi đó nhìn khối Phỉ Thúy.

-Ông, hay là ông vào nghỉ ngơi trước đi, cháu ở đây chờ là được rồi

Lý Dương không đành lòng để Hà lão tiếp tục mệt nhọc nên nhỏ giọng đề nghị, Hà lão lắc đầu rồi đột nhiên ngồi thẳng người dậy chăm chú nhìn viên Phỉ Thúy khắc hình rồng.

Lý Dương vội vàng quay đầu lại, sau đó hắn liền ngây người.

*****

Hai viên Phỉ Thúy vẫn nằm trên bàn, từ nảy tới giờ Lý Dương và Hà lão chưa từng động tới nó.

Hai thứ này cho dù là màu sắc hay là hình dáng điều giống nhau, điểm khác duy nhất chính là trên một khối Phỉ Thúy có một chấm của Hà lão khi nãy.

-Thật sự là kính tượng.

Hà lão thì thào một câu, trên mặt ông không còn sự bình tĩnh nữa, Lý Dương lại mở ra năng lực đặc thù, vẫn như trước, hắn chỉ có thể thấy được một cái.

-Ông, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lý Dương lúc này đang vô cùng rung động, một màn quỷ dị này hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, Lý Dương có thể thể xác định thứ này chưa có ai chạm tới.

Không ai chạm qua không ngờ nó lại thần bì xuất hiện một điểm đen, vị trí còn giống như đúc cái bên cạnh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cho dù là hắn cũng không thể nào tin tưởng.

-Đây là Phỉ Thúy song long, thật lâu trước đây ông có nghe nói một lần, không ngờ là nó thật sự tồn tại.

Hà lão thở dài rồi cầm hai khối Phỉ Thúy lên tay cẩn thận quan sát chúng.

-Phỉ Thúy song long? Ông, ông có thể nói rõ ràng một chút không, hiện tại cháu đang rất hồ đồ đây này.

Lý Dương rất nghi hoặc, nhưng mà trong lòng hắn có một sự kiên định, Hà lão biết được tên của thứ này chứng minh ông biết lai lịch của nó

Hà lão gật đầu, ông một lần nữa đặt hai khối Phỉ Thúy lên bàn rồi thở dài một hơi:

-Thứ này kỳ thật là một cơ mật, năm đó ông cũng trùng hợp mới biết được, Phỉ Thúy song long sớm nở tối tàn, ông chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy, ai cũng không biết nó có thật hay không, có lẽ ngọc bội song ngư kia cũng là thật

-Ngọc bội song ngư?

Lý Dương trừng to mắt, hắn hiện tại càng ngày càng hồ đồ.

-Không sai, chính là ngọc bội song ngư

Hà lão từ từ nói:

-Ngoc bội song ngư giống như Phỉ Thúy song long, chúng đều là một đôi. Ngọc bội song ngư nói đúng ta là một cái, chẳng qua là thời không khác nhau mà thôi.

-Ông nói cái gì, hai thứ là một? Còn là thời không khác nhau?

Lý Dương hoàn toàn bị chấn động, cách nói này hắn mới nghe lần đầu, nghe như là chuyện khoa học viễn tưởng vậy, ngay cả thời không cũng lấy ra.

-Rất khó thừa nhận phải không, trên thực tế chính là như thế, thứ này được phát hiện lần đầu ở một căn cứ quân sự bí mật, ngọc bội song ngư khi phát hiện thì sờ giống như là 2 cái, nhưng thật sự thì nó chỉ có một, chúng nó nằm ở hai thời không khác nhau, trải qua thí nghiệm thì chúng cách nhau 2 giờ đồng hồ.

Hà lão cười cười rồi nói tiếp:

-Chuyện này tạo thành sự nghiên cứu siêu thời không của quốc gia, chỉ tiếc là đến nay vẫn chưa có phát hiện gì, nghiên cứu này rất phức tạp, nó vượt xa văn minh hiện nay cho nên tới bây giờ vẫn chưa nghiên cứu ra cái gì

-Căn cứ quân sự bí mật.

Lý Dương cảm thấy có chút phát mộng, hắn cúi đầu nhìn hai khối Phỉ Thúy trên bàn, dựa theo cách nói của Hà lão thì hai thứ này chỉ là một, có điều chúng nằm ở thời gian khác nhau mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lý Dương đột nhiên có ý nghĩ trong lòng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà năng lực đặc thù không thể nhìn thấy hai khối Phỉ Thúy, thứ này vốn là một, nhìn không thấy cũng là bình thường mà thôi.

Nếu thật sự như vậy thì năng lực đặc thù của Lý Dương cũng không có xuất hiện vấn đề gì, việc này đối với Lý Dương mà nói là một tin tức tốt.

-Nơi bí mật này ông cũng không biết rõ cho lắm, dường như là nơi thử nghiệm bom nguyên tử chính là ở chỗ này.

Hà lão yên lặng gật đầu, Lý Dương lại quay đầu lại nhìn, thứ này quá thần kỳ, ngay cả bom nguyên tử cũng có dính dáng với nó.

-Ông cũng chỉ nghe nói chứ không có thấy tư liệu xác thực, những tư liệu này đoán chừng sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện.

Thấy Lý Dương nhìn mình, Hà lão lại giải thích một câu, Lý Dương mở to mắt, vội vàng hỏi:

-Cơ mật này ngay cả thân phận của ông cũng không được quyền biết?

Thân phận của Hà lão Lý Dương biết rất rõ ràng, ông thuộc về loại người có địa vị cao nhất, không ngờ ông cũng không biết được thứ này.

-Có một số việc cháu không hiểu, cũng không cần hỏi tới đâu.

Hà lão lắc lắc đầu, thân phận của ông rất cao nhưng không phải là chuyện gì cũng biết. Năm đó chuyện ngọc bội song ngư xuất hiện cấp bậc của ông cũng không cao như bây giờ, đợi khi cấp bậc ông đủ thì thứ này từ sớm đã niêm phong trong kho, hắn chuyện này cũng không thể đi hỏi thăm nên ông cũng không biết được.

-Ông yên tâm, chuyện ông không biết thì cháu sẽ không đi hỏi, ông, sao bom nguyên tử lại có liên hệ với ngọc bội song ngư?

Lý Dương tới Hà lão rồi hiếu kỳ hỏi.

Do dự một chút, Hà lão mới từ từ nói:

-Nghe nói năm đó sau khi xuất hiện ngọc bội thì xuất hiện một lượng lớn người giống nhau như đúc, bọn họ từ người mẫu phân ra thành hai. Không chỉ người bình thường mà ngay cả quân đội cũng xuất hiện những người như vậy, vì tiêu diệt những người này quốc gia trực tiếp sử dụng bom nguyên tử vừa mới chế tạo thành công

-Người giống nhau.

Lý Dương há to miệng không khép lại nổi, hắn dùng sức nhéo mình một cái, thứ chỉ có torng khoa học viễn tưởng không ngờ lại xuất hiện trong đời thật, hơn nữa chuyện này còn do chính miệng Hà lão nói cho hắn biết.

-Đúng, mặc khác còn phát hiện một loại bệnh độc, loại bệnh độc này xâm lấn hệ thần kinh và não bộ làm cho người ta mất hết tri giác, chỉ biết làm theo bản năng, cho dù là cánh tay rớt ra chỉ sợ cũng sẽ không có cảm giác gì.

Hà lão từ từ nói, ngộc bội song ngư bị quốc gia phong tỏa, nhưng trong dân gian sớm đã có tin đồn nên cũng không xem là cơ mật gì, Hà lão cũng thông qua con đường này mới biết được tin tức về nó.

-Ông, những điều ông nói là thật ư? Sao cháu càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ vậy.

-Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là... kính tượng thật sự tồn tại, thời không có lẽ cũng là thật.

Hà lão lắc đầu nói, Lý Dương lập tức quay đầu lại nhìn hai khối Phỉ Thúy trên bàn. Hà lão nói đúngthứ kia đã là lịch sử, còn là vật được niêm phong, đi thăm dò cũng không có ý nghĩa gì.

Khi nhắc tới thời không mọi người đều thấy rất mơ hồcó điều Lý Dương lại muốn hiểu nó.

Cái này giống như chuyện người ngoài hành tinh vậy, trước kia cũng chỉ là nghe đồn, gần đây nước Mỹ có chút tiết lộ tinh tức sự tồn tại của người ngoài hành tinh, hiện tại mọi người cũng đang rất mơ hồ.

-Trực giác của cháu quả thật là chuẩn, thứ này quả thật không phải là thứ đơn giản.

Lý Dương đột nhiên cười cười, sau khi biết được chân tướng hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mấy thứ này với hắn mà nói đều rất xa xôi, nếu không phải vừa vặn gặp thì nói không chừng cả đời hắn cũng sẽ không thấy.

Với Lý Dương mà nói, chỉ cần năng lực đặc thù còn tồn tại là được, nhữn thứ khác hắn không cần quan tâm. Hơn nữa năng lực đặc thù của hắn còn huyền ảo hơn Phỉ Thúy song long nhiều, Lý Dương đến bây giờ còn chưa biết được năng lực đặc thù của mình có được như thế nào nữa.

-Rất không đơn giản, Lý Dương, chuyện này ngày hôm nay ngoại trừ hai người chúng ta thì không được nói cho bất cứ ai biết, cho dù là cha mẹ cháu, Giai Giai hay là Lưu Cương đều không được nói, cứ để bọn họ không biết là tốt nhất.

Sắc mặt Hà lão có chút nghiêm túc, chuyện này rất quỷ dị, nói ra cũng vô dụng, nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền toái mà thôi.

-Ông yên tâm, cháu cam đoan chuyện này cháu sẽ không nói cho bất cứ ai.

Lý Dương lập tức trả lời, chuyện kỳ lạ thế này không cho người khác biết thì tốt hơn.

-Tốt, còn nữa, thứ này cho ông mượn ba năm, ba năm sau ông trả lại cho cháu

Trong mắt Hà lão hiện ra một tia từ ái, ông chỉ hai khối Phỉ Thúy trên bàn rồi nói một câu.

-Không cần phải nói mượn, tặng ông cũng không sao, thứ này ở trên tay ông mới có thể phát huy công dụng tốt nhất.

Lý Dương lắc đầu cười nói.

Mục dích của Hà lão Lý Dương biết rất rõ, thứ này khẳng định là được mang đi để nghiên cứu, thứ này dùng để nghiên cứu khoa học thì có lợi hơn rất nhiều, Lý Dương cho dù là không thoải mái cũng rất sảng khoài đáp ứng.

-Thứ này là của cháu, nó nằm trên tay ông ba năm cháu không cần lo lắng, ông cam đoan khi trả lại nó vẫn còn nguyên vẹn.

Hà lão điểm điểm đầu Lý Dương, trên mặt càng thêm hiền lành. Lý Dương đồng ý dùng thứ này để nghiên cứu làm cho Hà lão rất hài lòng, đương nhiên, Hà lão nói dùng 3 năm thì chắc chắn chỉ dùng 3 năm, thứ này sớm muộn gì cũng trở về tay hắn mà thôi.

Lúc này cũng đã là 4 giờ chiều, Lý Dương giao hai khối Phỉ Thúy cho Lý Dương, hắn thì trở lại nhà mình nghỉ ngơi, kỳ thật Lý Dương cũng không ngủ được, khi về nhà hắn lền lên mạng tìm tòi xem có tìm được tư liệu liên quan gì hay không.

Kết quả tìm được làm cho hắn rất kinh ngạc, Phỉ Thúy song long không ngờ cũng có giới thiệu, chuyện ngọc bội song ngư cũng có, có một chút rất giống lời Hà lão nói.

Trên mạng Lý Dương cũng hiểu được khu căn cứ bí mật kia chính là quân khu 51 của Trung Quốc.

Đóng máy tính, Lý Dương lập tức ném hết những thứ này ra sau đầu.

Lý Dương là một người lạc quan, mấy thứ này mặc kệ thiệt giả thì cũng là chuyện của những nhà khoa học, không có quan hệ gì với hắn, hắn không cần phài để ý chúng làm gì.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)