← Ch.0448 | Ch.0450 → |
Sau khi gặp qua Lý Dương, bọn người Triệu Vĩnh theo Lý Dương đi vào căn biệt thự mới
Mấy người ngoài bảo vệ Lý Dương ra còn phải bảo vệ số bảo vật do Lý Dương cất giữ, bây giờ bọn họ đã hạ quyết tâm ở lại, muốn tiến hành công việc của bọn họ sớm một chút.
Biết rõ hoàn cảnh đối với bọn họ mà nói là rất quan trọng, tất cả cảnh vật nơi đây bọn họ đều đã nắm rõ như lòng bàn tay, như vậy mới có thể làm cho sự phòng hộ càng thêm hoàn mỹ.
Vả lại ở đây cũng sẽ là chỗ ở sau này của họ, xác định sau này theo Lý Dương, bọn họ cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Hà Kiệt, thái độ này lại khiến cho Hà Kiệt càng lấy làm lạ.
Biệt thự mới rất lớn, mấy người Triệu Vĩnh đều tỏa ra kinh ngạc, bọn họ không phải là người Bắc Kinh, nhưng cũng biết ở chỗ này mua được căn biệt thự lớn như vậy, phải tốn không ít tiền, Lý Dương trẻ như vậy, xem ra tài sản cũng không ít.
Trong biệt thự còn có đội lắp đặt thiết bị đang làm việc, ngoài ra còn có nhân viên bất động sản suốt hai mươi bốn tiếng giúp Lý Dương trông nom tất cả mọi thứ trong nhà, lúc trang hoàng Lý Dương giao cho công ty bất động sản..
- Lý Dương, tôi nghe Hà tiên sinh nói, đối với an toàn cậu yêu cầu rất cao?
Sau khi tham quan một vòng, Triệu Vĩnh buột miệng nói Lý Dương, mấy người khác chỉ nhìn xung quanh, không có nói gì.
- Cứ xem là vậy đi, trên tay tôi còn có mấy món đồ tốt phải nghiêm mật bảo vệ, không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất gì.
Lý Dương gật đầu, cái này không nhất thiết giấu diếm, mục đích lớn nhất của bọn người Triệu Vĩnh chính là bảo vệ những món đồ này.
Triệu Vĩnh không hề bất ngờ, phía Lý Nhị và Mã Lương tỏ ra như thế, bọn họ chợt nhớ tới lần thấy qua thần kiếm Ngư Tràng trong bảo khố sơn động lần trước, chỉ cần thấy một cái là phải cực lực bảo vệ.
-Nói như vậy, tôi đề nghị cậu thay đổi thiết bị thăm dò trong đó một chút, đồ trong này đều rất bình thường, hơn nữa dễ bị xâm lấn hoặc làm hư, cậu phải tin lời tôi, chỉ cần đưa tôi hai trăm vạn, thì tôi có thể thay đổi thành một bộ thiết bị thăm dò hiện đại bậc nhất, hoặc có thể là tất cả tự động thăm dò
Triệu Vĩnh quay đầu lại nói, mấy người khác đều cùng một bộ, giám sát chỗ này đích xác không để bọn họ nhìn thấy, những đồ vật trong này đối với họ mà nói chẳng khác gì đồ chơi.
Những chỗ đó gắn camera, bọn họ có rất nhiều cách mà thần không biết quỷ không hay né tránh chúng để lẻn vào bên trong, những cái tên gọi này không có bất cứ thiết bị giám sát che dấu được cả, nhưng cũng sẽ không có bất cứ phản ứng gì.
- Hai trăm vạn không thành vấn đề, các người xem còn có nơi nào cần phải thay đổi, thì làm hết đi.
Về mặt an toàn Lý Dương sẽ không làm qua loa đại khái, đừng nói là hai trăm vạn, cho dù hai ngàn vạn hắn sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
Lưu Cương cũng từng đề cập qua vấn đề này, nhưng Lưu Cương không dám thay đổi, chuyện này tạm thời gặp trở ngại, Lý Dương vốn định sau khi sửa sang toàn bộ mới tìm Hà lão tìm người sửa giúp, bây giờ xem ra không cần nữa.
- Được, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định làm nơi này thành nơi kiên cố nhất.
Triệu Vĩnh lại nói thêm, Hồ Lỗi, Triệu Khuê bọn họ bàn bạc sôi nỗi, bản thân Hồ Lỗi vốn là chuyên gia điện tử, những cái này là sở trường thế mạnh của y, có hai trăm vạn này y có thể chỉnh sửa nơi này thành nơi hoàn toàn hiện đại.
Hồng Ngoại Tuyến, ẩn mình thăm dò, thiết bị nhiễu sóng cùng với hệ thống dò xét ấm áp đều bị hắn lắp đặt xung quanh, những món đồ này hai trăm vạn quả thật cũng là miễn cưỡng, nhưng trang bị tòa biệt thự, lại chỉ chú trọng chỗ lầu ba tầng nhà, số tiền này cũng không nhiều.
Triệu Vĩnh dựa vào tính toán của mình mới đưa ra số tiền hai trăm vạn, số tiền này tuyệt đối bọn họ sẽ dùng hết toàn bộ.
Lý Dương trả lương năm cho bọn họ cũng không ít, khởi đầu mỗi người là hai mươi vạn, còn có phúc lợi và tiền thưởng, số này so với thu nhập trong quân đội của bọn họ cao hơn nhiều, nhưng cho dù không có số tiền này bọn họ cũng không có oán trách gì, đây là nguyên tắc của bọn họ.
Tham quan một vòng lớn, vài người đều gật gật đầu, môi trường trong này rất tốt, đất trồng rất rộng, mỗi buổi sáng bọn họ có thể thay phiên ra ngoài tập luyện, cuộc sống ở trong này tựa hồ cũng rất tuyệt.
Thương lượng với Triệu Vĩnh một hồi, Lý Dương lại cho thêm y một trăm vạn, trừ giám sát bên ngoài, tàng thất cái nơi quan trọng như vậy nhất định phải tưu sửa.
Buổi trưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm, cũng xem như Lý Dương cho bọn họ đổi gió, lúc buổi chiều mấy người đều vào làm việc, đặc biệt là Hồ Lỗi, chỗ nàò đo đạc, thì có y lo, không hề có chút qua loa
- Vu vu vu.
Di động của Lý Dương trong túi reo lên, Lý Dương cầm máy, nhìn thấy số liền lập tức nghe, đồng thời đi tới chỗ yên tĩnh.
- Lý Dương, tôi là Vương Phong.
Bên kia đầu dây truyền tới giọng cười sảng khoái của Vương Phong, lúc nhìn thấy số quả thật Lý Dương biết là y, bọn họ vừa mới chia tay hôm qua, hai bên lưu lại số điện thoại.
- Anh hai, thấy anh cười vui vẻ như vậy, có phải là có chuyện gì vui không?
Lý Dương cười nói.
- Chuyện vui thì không có, nhưng có chuyện cần cậu giúp tôi, tối nay cậu có rảnh không?
- Tối, chắc không thành vấn đề?
Lý Dương quay đầu lại nhìn phía sau, Lý Vĩnh đang xem bản thiết kế trong phòng cùng với những bản chỉnh sửa lại, vì an toàn của Lý Dương, mỗi gian phòng trong này bọn họ đều cẩn thận nghiêm mật, đây cũng là cách làm việc của bọn họ.
Vương Phong cười ha hả nói:- Không thành vấn đề thì tốt, tối giúp tôi một chuyện, theo tôi đi xem hội đấu giá.
- Hội đấu giá, hội đấu giá gì?, Lý Dương tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
- Một loại hình đấu giá nhỏ, đi rồi cậu sẽ biết, cậu là người trong nghề đồ cổ, tối nay giúp tôi xem cho rõ, nói trước như thế, tối tôi qua tìm cậu
Vương Phong nói xong không đợi Lý Dương trả lời thì gác máy, làm cho Lý Dương có chút tò mò, vốn muốn gọi điện lại hỏi cho rõ, ngẫm nghĩ lại lại thôi, đợi tối gặp mặt hỏi cũng không muộn.
Anh rễ đích thân lên tiếng, lần này bất luận thế nào Lý Dương cũng phải đi, cần nói rõ cho bọn người Triệu Vĩnh biết một chút, còn vấn đề chỗ ở của bọn người Triệu Vĩnh nữa, trong phòng khách này thật ra là có, nhưng có những nơi đang tu sữa, bây giờ cũng không thuận tiện ở.
Điều làm Lý Dương không ngờ, hắn vừa nói ra là bị Triệu Vĩnh từ chối.
Tiến độ trang hoàng bên này rất nhanh, bọn họ vì Lý Dương mà trang hoàn những thứ này cho nhanh, đã tới chỗ này, thì ở trong này được rồi, còn có thể thuận tiện làm việc của họ.
Về phần chỗ ở bọn họ không có chút để ý gì, hoàn cảnh gian khổ khắc nghiệt họ còng không sợ, lam sao có thể để ý một vấn đề nhỏ như thế này.
So với chỗ ở mà lúc họ còn huấn luyện, chỗ này có thể xem là thiên đường.
Không lâu, điện thoại Lý Dương lại reo lên, lần này là Vương Giai Giai gọi tới, biết Lý Dương đang ở núi Ngọc Tuyền Vương Giai Giai vội vàng tới, từ nhà tới căn biệt thự mới bên này cũng không tới mười km, ngồi xe một chút là tới.
Vương Giai Giai muốn tới Lý Dương không hề cự tuyệt, đúng lúc giới thiệu bọn người Triệu Vĩnh, sau này những người này ở trong biệt thự mới, nhất định phải cho Vương Giai Giai biết thân phận của bọn họ.
Vừa mới gác điện thoại không được hai phút, chuông điện thoại lại reo lên, theo sau tiếng vang là giọng nói dễ nghe.
Lý Dương lại nhấc điện thoại lên, trên mặt còn có chút kinh ngạc, hôm nay làm sao thế này, điện thoại liên tục reo không ngớt, bình thường điện thoại của hắn nữa ngày cũng không ai gọi.
- Lý Dương, tối nay cậu không bận chứ?
Điện thoại này là của Hà Kiệt gọi, Lý Dương dẫn bọn người Triệu Vĩnh đến biệt thự mới Hà Kiệt không hề đi theo, ở lại hội sở xử lý một số sự việc.
- Xin lỗi anh Kiệt, tối nay tôi thật có chuyện.
Lý Dương lập tức trả lời, Hà Kiệt gọi đến trể, hắn vừa nhận lời Vương Phong, lúc này chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Hà Kiệt.
- Tối có việc, việc vì, có thể dời lại không, qua vài giây, Hà Kiệt mới nói thêm.
-Tôi đã hứa với anh hai Giai Giai rồi, tối cùng anh ấy đi xem hội đấu giá, chuyện này không thể dời lại, nếu như anh có chuyện chúng ta để ngày khác được không?
Lý Dương liền lắc đầu, đây là hành động theo bản năng, bên kia đầu dây Hà Kiệt vốn không thể nhìn thấy được.
- Anh hai Giai Gai, cái thằng Vương Phong đó hả? Hội đấu giá, có phải là hội đấu giá Giao Tây không? Giọng Hà Kiệt tự nhiên lớn lên, trong tiếng nói còn có giọng điệu kinh ngạc.
- Đi đâu vẫn không biết, đến lúc anh ta sẽ đến tìm tôi.
- Tôi biết rồi, anh đi cùng hắn trước đi, tôi đi tìm anh cũng là đi xem hội đấu giá, tối lại chúng ta sẽ liên lạc.
Giọng điệu của Hà Kiệt trở lại bình thường, nói rồi cũng gác máy, nhìn điện thoại, nét mặt Lý Dương toàn vẻ nghi ngờ, Hà Kiệt tìm hắn cũng vì hội đấu giá.
Nghe giọng điệu của Hà Kiệt, hình như cái hội đấu giá y muốn đi cùng một chỗ với chỗ Hà Phong nói, rốt cuộc hội đấu giá gì có thể làm kinh động hai người bọn họ?
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương thật sự không nghĩ ra, không cần phải suy nghĩ, dù sao đến tối thì cũng biết, lúc này nghĩ nhiều như vậy cũng không có nghĩ lý gì.
Bên kia Hồ Lỗi cũng không ngừng gọi điện thoại, Lý Dương hơi chú ý chút xíu, hắn đang đặt mua một số tài liệu gì đó, nhưng toàn là từ chuyên ngành, Lý Dương cũng nghe không rõ
Lý Dương đem chuyện hôm tối nói một chút với với Triệu Vĩnh, lúc nói còn tỏa ra có chút ngại ngùng
Hôm nay bọn người Triệu Vĩnh mới lại đây, buổi tối định mời bọn họ dùng cơm, bây giờ xem ra là không được rồi, bữa cơm chỉ có thể dời lại ngày mai.
Triệu Vĩnh đối với chuyện này thật không có chút để ý, bọn họ đến đây là bảo vệ Lý Dương và những đồ vật trong nhà của hắn, là đi làm việc chứ không phải đi chơi, Triệu Vĩnh tuy không phải là quân nhân, nhưng y lại xem công việc này là một nhiệm vụ lâu dài, bây giờ nhiệm vụ đã bắt đầu, công việc mới là chính.
Đối với chuyện ăn uống thường tình, bọn họ hoàn toàn không có chút để ý, nhưng Lý Dương muốn đem sự việc nhỏ này nói cho y biết là lòng y có chút cảm động, chí ít là Lý Dương tôn trọng bọn họ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Lý Dương lấy chìa khóa xe trong nhà giao cho Triệu Vĩnh, có việc gì cần thiết bọn họ có thể tự đi.
Chiếc Lộ Hổ mà Lý Dương đặt mua còn chưa có, hai chiếc xe vừa đến bọn người Triệu Vĩnh đều có thể dùng, không đủ có thể đi mua thêm hai chiếc, bây giờ Lý Dương không thiếu tiền mua xe.
Chiếc chìa khóa xe được Triệu Vĩnh tiện tay đưa cho Lý Dương, tối nay Lý Dương ra ngoài Triệu Khuê và Hải Đông phải đi theo.
Bọn họ cũng đã bắt đầu vào công việc, an toàn của Lý Dương cũng là một trong những công việc của bọn họ, lần ra ngoài này không phải là nơi nguy hiểm gì, hai người đi theo cũng chẳng sao, mấy người còn lại muốn tiếp tục tìm hiểm mọi thứ về biệt thự, làm cho nó thành nơi an toàn nhất.
-o0o-
*****
Vừa qua khỏi sáu giờ chiều, Lý Dương nhận được điện thoại của Vương Phong, bảo hắn ở biệt thự mới chờ mình, một chút nữa sẽ tới đón hắn.
Sau khi từ giã bọn người Triệu Vĩnh, Lý Dương lái chiếc Hồng Kỳ tới chân núi chờ Vương Phong, tòa biệt thự này cũng ở trên núi, nhưng cảnh vật không bằng so với bên cha mẹ của Giai Gia, bên đó mới là nơi tốt nhất.
Nhưng bên đó bị phóng bế, người bình thường căn bản không được vào.
Triệu Vĩnh và Hải Đông đi theo sau Lý Dương, ban đầu Lý Dương định không để bọn họ đi theo, nhưng Triệu Vĩnh kiên quyết, bọn họ đến đây, an toàn của Lý Dương cũng là một phần trong cung việc của bọn họ.
Xe chạy được nữa giờ, Vương Phong chạy vào cái nhà không để mắt tới bãi đậu xem của khách sạn, khách sạn này gọi là khách sạn đại phú gia, tên rất tầm thường, khách sạn cũng không lớn, cao khoảng tám chín tầng, một tòa lầu trơ trọi.
Nhưng cái bãi đậu xe ngược lại không nhỏ, đậu một trăm chiếc xe không thành vấn đề, khách sạn có quy mô này, ở nội thành tuyệt đối không có bãi đậu xe lớn như thế.
Đây là đâu?
Vừa mới xuống xe, Vương Giai Giai hỏi một câu rất nghi hoặc, cái nơi này không sáng sủa lắm, nơi này còn hoang vu, cô ấy nghĩ không ra tại sao anh hai nhà mình muốn dẫn Lý Dương tới đây, còn muốn tham gia loại hình đấu giá nhỏ gì chứ.
- Anh cũng không biết, một chút anh hỏi thử anh hai.
Lý Dương nhìn sơ qua xung quanh, hắn và Vương Giai Giai giống nhau, cũng không biết tại sao lại chạy tới một nơi như thế này.
- Lý Dương, Giai Giai chúng ta đi vào trong đi.
Vương Phong cũng xuống xe, trên tay còn đang cầm cái điện thoại, y xuống sau bọn người Lý Dương vì một cuộc điện thoại, sau khi xuống xe trên mặt Vương Phong còn mang nụ cười khoái trá.
- Anh hai, đây rốt cuộc là nơi nào?
Đi tới bên cạnh Vương Phong, Vương Giai Giai lập tức hỏi.
- Đi vào trong anh nói cho hai người biết
Vương Phong cũng không trả lời, vẫn cười bí hiểm.
Lý Dương nhìn sơ xung quanh, cuối cùng lắc đầu đành chịu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vương Giai Giai đi vào trong khách sạn, Lưu Cương đi cạnh Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông đi sau mấy thước.
- Vương công tử, ngài đến rồi, bên trong mời.
Vừa vào đại sảnh, một người hơn bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên đeo kính vàng tơ gương mặt tràn đầy nét hoan hỉ, ông ấy đối với Vương Phong vô cùng tôn kính.
- Tôn tổng, đây là chồng sắp cưới của em gái tôi, phía sau là bạn của họ, bọn họ lần đầu tiên đến.
Thái độ nói chuyện của Vương Phong tùy ý hơn, chỉ chỉ Lý Dương, nói xong cũng không để cho vị Tôn tổng này trả lời tiếp tục đi về phía trước, Tôn tổng liếc nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai một cái rồi vội vàng đi theo.
- Ngài yên tâm, tất cả tất cả tôi đều sắp xếp tốt cho ngài.
- Được rồi, ngài đừng đi vội, tôi không cần ngài nhọc lòng, cũng không phải là lần đầu tiên đến.
Lúc đi đến trước thang máy, Vương Phong phất phất tay, Tôn tổng cuối đầu cười mấy tiếng, vẫn tiếp tục đưa bọn người Vương Phong đi tiếp
Lần này Vương Phong không có cự tuyệt, y có thể không quan tâm, người trung niên lại không dám sơ xài bất cứ chuyện gì, Vương Phong có thể dùng thân phận của người tối cao.
Đương nhiên, thân phận tối cao này không phải là cấp bậc trong công việc của hắn mà là gia thế của y.
Từ thang máy đi thẳng lên lầu tám, lúc ra khỏi thang máy còn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt áo vest đen đang đứng trước cửa, nhìn thấy Vương Phong và Tôn tổng, mấy người này liền cúi đầu hành lễ, đầu Tôn tổng ngẩng lên cao cao.
Cửa thang máy là một dãy hành lang bình thường, từ thang máy rẽ phải, đi không được mấy bước thì quẹo, sau khi quẹo qua, Lý Dương và Vương Giai Giai đều sửng sờ, chỉ là cái ngã rẽ, tất cả trong này hoàn toàn thay đổi không giống nhau.
Bên này giống như hành lang, nhưng bố trí vô cùng xa hoa, vách tường mạ vàng, ánh đèn tươi đẹp, còn có đèn chụp thủy tinh, trong này vừa thoạt nhìn còn muốn huy hoàng hơn khách sạn năm sao.
Hành lang không dài, không tới mười thước là một đại sảnh rộng mênh mông, trong đại sảnh còn bày rất nhiều bàn tròn, ở giữa là khoảng trống, bàn xung quanh đã có không ít người ngồi trước.
Sau khi đi vào đại sảnh, có không ít người đứng lên nghênh đón Vương Phong, Vương Phong chỉ gật đầu đáp lại, cũng không nói gì, cùng với Lý Dương và Vương Giai Giai đi thẳng vào cái bàn ở giữa và xuống.
Triệu Khuê và Hải Đông chần chờ một chút, thấy Lý Dương vẫy tay với bọn họ nên cũng ngồi xuống theo.
- Anh hai, bây giờ anh có thể nói rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Nhìn khắp chung quanh, Lý Dương quay đầu hỏi lại Vương Phong, nơi này có chút cổ quái, bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, ai ngờ trong này lại chứa đựng một nơi xa hoa tráng lệ như vậy.
Chuyện xảy ra khác thường tất có mờ ám, nếu nói trong này là nơi bình thường, làm thế nào Lý Dương cũng không tin.
Vương Phong cười cười, nhẹ nhàng nói:- Cũng không có gì, đây là một loại hình đấu giá nhỏ, không định kỳ tổ chức đấu giá hội, cái gì cũng có, lần này nghe nói có không ít đồ tốt, cậu là chuyên gia đồ cổ, nên muốn nhờ cậu giúp tôi xem xem, giá trị những món đồ nào cao, tôi muốn mua một số.
Lý Dương quay đầu lại nhìn mấy lần, vẻ mặt nghi hoặc vẫn không biến đổi, hắn chính là người của công ty chụp ảnh bán đấu giá, chỗ này không giống như chỗ đấu giá, ngược lại giống như hội trường tiệc rượu xa hoa tráng lệ.
- Anh hai, Anh nói đây là chỗ đấu giá, có phải là chuyên đấu giá những món đồ chưa từng nhìn thấy không?
Vương Giai Giai đột nhiên hỏi, Lý Dương cũng quay đầu lại nhìn Vương Phong, câu hỏi của Vương Giai Giai cũng giống như điều hắn đang suy nghĩ, nhìn thế nào chỗ này cũng không giống như một phòng đấu giá bình thường.
- Đương nhiên không phải, nơi đó anh cũng không thể đến, ông cụ biết cũng không đánh gãy chân anh.
- Vương Phong liền lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Vương Giai Giai một cái, rồi nói tiếp:- Nhưng đồ ở trong này thật sự rất phức tạp, nhưng lại là thật, có một ít đồ phi pháp, còn có thứ hải quan cấm lưu giữ, còn có những đồ phong hiểm rất cao, một chút các người nhìn thấy sẽ rõ.
Vương Phong không giải thích tỉ mỉ, nói xong thì không nói thêm nữa, Lý Dương và Vương Giai càng tỏa ra hiếu kỳ, hội đấu giá này thật sự không đơn giản như vậy.
Món đồ phi pháp và những thứa hải quan cấm lưu giữ, trong tình huống bình thường nếu xử lý cũng xử lý trong công ty đấu giá chính quy, sao có thể chọn một nơi thần bí như vậy?
Vương Phong không giải thích nữa, Lý Dương cũng không hỏi thêm, chỉ quan sát trước rồi nói, vốn hắn vẫn cho rằng trong này không khác gì hội đấu giá chợ đen, bây giờ xem ra cũng có chút không giống, đấu giá chợ đen không thể làm xa hoa như vậy.
- Lý tiên sinh.
Lý Dương vội vàng quay đầu lại, hai người Thường Thịnh và Thường Phong đứng sau lưng hắn, nhưng bị Triệu Khuê chặn lại, Hải Đông bên cạnh nhìn bọn họ như con hổ rình mồi.
- Thường tổng, các ông cũng ở đây?
Lý Vương đứng dậy, nhìn thấy hai người này Lý Dương cũng rất kinh ngạc, Vương Phong thản nhiên liếc nhìn bọn họ một lượt, cuối đầu tiếp tục nhấp nháp ly cà phê trong tay, không nói gì.
- Đây là, trưởng phòng Vương.
- Thường Thịnh lại chú ý Vương Phong, ở Bắc Kinh Vương Phong là người rất nỗi tiếng, trên danh nghĩa sở hội cùng Hà Kiệt là bốn người cùng xây dựng, nhưng bình thường quản lý chủ yếu là Hà Kiệt.
Trong bốn người này, có một người là Vương Phong, Thường Thịnh gặp qua y vài lần, thái tử đảng đối với hoàn cảnh này rất thân thuộc, Thường Thịnh gặp qua mấy lần đều nhớ rõ hết.
- Thì ra các người quen biết rồi, vậy ta không cần giới thiệu với các người, Thường tổng, đây là hai người bạn của ta Triệu Khuê và Hải Đông.
Lý Dương cười cười, giới thiệu Triệu Khuê và Hải Đông cho Thường Thịnh, hai người nghe Lý Dương nói, chú ý lắng nghe, nhưng cũng không nói gì thêm với Thường Thịnh.
Trong lòng hai người còn có chút cảm động, lúc Lý Dương giới thiệu bọn họ, nói bọn họ là bạn hữu mà không nói là vệ sĩ.
Thường Thịnh cũng không nói gì nhiều với bọn họ, trong lòng có chút kinh ngạc về mối quan hệ giữa Lý Dương và Vương Phong.
Có thể đứng sau lưng Vương Phong Thường Thịnh vô cùng rõ ràng, nó là một quái vật lớn có thể so sánh với Hà Gia, Lý Dương và Dương Phong cùng ngồi chung một bàn, hơn nữa có vẻ thân thiết như vậy, điều này làm cho Thường Phong có chút tò mò trong lòng.
Thường Thịnh cũng không biết mối quan hệ giữa Vương Phong và Triệu gia đã sức mẻ, chuyện này chỉ có bọn cấp cao biết, Thường Thịnh chưa tới cấp cao đó, lại thấy hai người Vương Phong và Vương Giai Giai, không chừng với tài trí của y thì có thể đoán được mối quan hệ giựa Lý Dương vùa Vương Phong rồi.
- Lý Dương.
Thường Thịnh vẫn chưa đi, từ cửa truyền ra tiếng gọi, hội trường rất nhiều người đều quay lại nhìn, rất đông người đứng quanh lại
Những người đó đang đứng trước cửa nhanh chóng đi về hướng Lý Dương, lần này Vương Phong cũng đứng dậy, người đến là Hà Kiệt.
Bên cạnh Hà Kiệt còn có một người, người đó đang vẫy vẫy tay mỉm cười với Lý Dương, đối với người này Lý Dương không hề lạ lẫm, lúc ở Thụy Điển hai người từng sống chung một thời gian, đuổi tới Thụy Điển tìm Lý Dương người đó là Ngô Độ.
Tôn tổng mang mắt kính tơ vàng đang đứng bên cạnh hai người cúi đầu khom lưng, lúc này Tôn tổng cũng rất lo lắng, mặc dù ông chủ đứng phía sau y giống như là rất có địa vị, nhưng một hội đấu giá bình thường lần này lại thu hút ba công tử cấp cao quan trọng, trong lòng có thể không lo lắng, sợ vì hầu hạ không tốt các vị này chính mình sẽ gặp điều phiền hà.
- Lý tiên sinh, tôi hơi vội, đợi cuối buổi chúng ta nói chuyện nhé.
Thường Thịnh nói vội một câu, Hà Kiệt cùng Ngô Độ đến, rõ ràng bọn họ muốn ngồi cùng Lý Dương, trên cái bàn này đã có ba người ngồi rồi, nhưng y có thể đến góp vui.
Lúc này còn không đi, lát nữa e rằng sẽ có người trở thành người không có mắt.
Thường Thịnh và Thường Phong tìm bàn ngồi xuống, Hà Kiệt cùng với Ngô Độ quả nhiên đang ngồi bên cạnh với Vương Phong, đang cười cười nói nói bên đó với Lý Dương và Vương Phong.
Một số người khác cũng đang bàn luận nhỏ tiếng, có thế thấy người ở trong này không phú thì quý, tệ nhất cũng có gia sản hàng tỷ, Thường Thịnh cũng nằm trong số đó, đương nhiên cấp cao nhất vẫn là Vương Phong và Hà Kiệt.
- Hà Kiệt tôi nhớ là anh không tham gia hoạt động nhỏ này mà, sao hôm nay cũng đến?
Vương Phong tùy ý hỏi, nhưng khẩu khí lại có chút tôn kính.
Hà Kiệt giống như anh cả y và anh Đường, đều là người rất có năng lực, trong cái vòng nhỏ hẹp này bọn họ có hy vọng rất cao, Vương Phong đối với Hà Kiệt cũng gần giống như anh trai của mình rất là kính nể.
← Ch. 0448 | Ch. 0450 → |