← Ch.0455 | Ch.0457 → |
Cuộc gặp mặt giữa Lý Dương và bố mẹ vợ tương lai diễn ra rất vui vẻ. Cũng giống như mọi người bình thường, trong suốt buổi nói chuyện với Lý Dương, Vương Toàn Minh đề cập đến những chuyện liên quan đến cuộc sống hàng ngày. Lương Phụng Anh, mẹ của Vương Giai Giai còn trách Lý Dương không thường xuyên đến nhà chơi, nói anh từ nay về sau cứ coi đây như nhà mình. Xem ra bố mẹ của Vương Giai Giai đã hoàn toàn coi Lý Dương là con rể. - Đi đây đi đó cũng tốt, cháu và Giai Giai còn trẻ, đợi sau này chuyện của hai đứa định xong thì nên năng đi lại thăm thú để mở rộng tầm mắt. Lương Phụng Anh tỏ ra rất vui. Bà cho rằng lần này Lý Dương đi Mianma chỉ là để du ngoạn. Bà có nghe nói về đại hội giao dịch Phỉ Thúy ở Mianma. Lý Dương có thân phận và địa vị rất cao trong giới đổ thạch, nên việc nhận lời mời tham dự là chuyện hết sức bình thường. Đây cũng chính là cái cớ để Vương Giai Giai xin mẹ cho đi cùng Lý Dương đến Mianma. - Mẹ, sau này có cơ hội chúng ta hãy đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, mẹ có thể đi cùng chúng con. Vương Giai Giai ôm tay mẹ, giọng nói pha chút nũng nịu đáng yêu. Lương Phụng Anh lắc đầu, mỉm cười tỏ vẻ rất hài lòng. - Các con đi là được, mẹ không đi đâu. Người ta nói nước ngoài có nhiều nơi rất hay, mẹ và bố con đã từng đến Mĩ, Canada, Pháp, Anh, quả thật cuộc sống ở đó có rất nhiều điều đáng học hỏi. Những nước này Lương Phụng Anh đã từng đến khi đi theo những chuyến công tác của chồng. Công việc của Vương Toàn Minh đòi hỏi không ít lần phải ra nước ngoài, nhưng ra nước ngoài vì công việc hoàn toàn không giống như đi du ngoạn, điều này khiến Lương Phụng Anh cảm thấy đôi chút tiếc nuối. Bà nói như vậy cũng là mong con gái có thể lấp kín những chỗ thiếu sót đó của bà, ít nhất thì khi ra nước ngoài nó cũng có thể thoải mái vui chơi mà không phải lo nghĩ gì. - Phải rồi, Lý Dương, bác nghe Giai Giai nói cháu có mua một cửa hàng ở Bắc Kinh?Lương Phụng Anh đột nhiên hỏi. - Thưa bác đúng ạ, hôm qua cháu tình cờ nhìn thấy cửa hàng đó nên đã mua nó. Sau này cháu và Giai Giai sẽ thường xuyên lưu lại Bắc Kinh, ở đó làm kinh doanh cũng tốt. Lý Dương lập tức đáp. Việc mua tiệm đồ cổ dù Lương Phụng Anh không hỏi thì anh cũng sẽ nói. Cuộc mua bán này đồng nghĩa với việc anh có sự nghiệp ở đây, hoặc chí ít cũng cho mọi người biết rằng anh có thể lập nghiệp ở bất cứ nơi nào. - Làm ăn cũng tốt, nhưng chẳng phải cháu còn bận việc ở công ty bán đấu giá sao, có kham nổi không?Lương Phụng Anh lại hỏi. - Mẹ, Lý Dương chỉ là tham gia cổ phần ở công ty đấu giá thôi, không cần phải đích thân quản lý, bạn của anh đấy đã đảm nhiệm vai trò ấy rồi, còn sản nghiệp đích thực của anh ấy là ở Bắc Kinh. Lý Dương còn chưa kịp lên tiếng, Vương Giai Giai đã lên tiếng giải thích. Bởi những lời nói vừa rồi của Lý Dương khiến cô cảm thấy mùi vị của sự ngọt ngào. Lý Dương có hai căn nhà, một ở Bắc Kinh, một ở Minh Dương. Minh Dương là nơi ở của bố mẹ ruột anh, còn Bắc Kinh là nơi ở của bố mẹ cô. Trong mắt cô, việc Lý Dương đồng ý ở lại Bắc Kinh lâu hơn hoàn toàn là vì cô. Vương Giai Giai luôn muốn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp, nhất là khi những việc đó có liên quan đến Lý Dương. - Vậy à, chỉ cần chú tâm quản lý cho tốt là được. Lương Phụng Anh không để ý lắm đến việc này. Đối với bà, việc con rể tương lai làm ăn ở Bắc Kinh là chuyện tốt. Dù cho như vậy thì có hơi thiệt thòi cho ông bà sui, đâu có bậc cha mẹ nào muốn con cái mình phải đi xa...- Lý Dương, việc cháu làm ăn bác rất ủng hộ, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho thật tốt, vì với danh tiếng của cháu bây giờ mà không cẩn thận thì sẽ mất cả chì lẫn chài. Vương Toàn Minh cười, khẽ nói. - Bác an tâm, không làm thì thôi, đã làm thì cháu sẽ làm thật tốt. Lý Dương vội đáp. Những lời vừa rồi bố Giai Giai nói quả không sai, danh tiếng của anh hiện giờ rất lớn, anh được hình dung bằng từ thiên tài, nhưng cũng không ít người đố kị với thành tựu của anh, họ luôn chờ thời cơ để bôi nhọ anh, ...Lần làm ăn này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, chờ khi anh làm ăn thua lỗ, họ mới xả được sự ganh ghét trong lòng. Về lai lịch của tiệm đồ cổ này, Vương Toàn Minh biết rất rõ. Tập đoàn Phi Tường có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông. Nếu không phải là vì tập đoàn này đang tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn con người thì Vương Toàn Minh ông đã sớm khiến nó phải sớm phá sản rồi. Nhưng dù sao thì người nắm phần lớn cổ đông của tập đoàn Phi Tường đã không phải là người nhà họ Triệu nữa. Kẻ khôn ngoan trên đời cũng rất nhiều, sau khi ông ra tay, đã có rất nhiều người nhắm đến miếng mồi béo bở này. Trụ cột nhà họ Triệu vừa sập, món hời lập tức bị xâu xé!Tập đoàn Phi Tường nay đã đổi chủ, nhưng cụ thể là ai thì Vương Toàn Minh ông không quan tâm. Sau bữa trưa, Vương Giai Giai ở lại nhà, còn Lý Dương thì đến tiệm đồ cổ của Phan Gia Viên. Con gái sắp đi xa, Lương Phụng Anh không chút an tâm, bà chuẩn bị cho con gái rất nhiều thứ khiến cô khóc dở mếu dở. Ngay cả lúc cô vì làm luận văn tốt nghiệp phải đi Tây Tạng một thời gian dài, mẹ cô cũng không lo lắng đến vậy. Công việc làm ăn của Thụy Tường Trai rất thuận lợi. Ảnh hưởng của việc đổi chủ sở hữu dường như đã biến mất sau một đêm ngắn ngủi, mỗi thành viên đều làm việc hết sức hăng say. - Giám đốc Tô, tất cả cứ tiến hành như kế hoạch dự kiến nhé, tôi có việc phải đi xa. Cho tới lúc tôi trở về, không cần có bất cứ thay đổi nào nữa. Đi vài vòng xung quanh tiệm đồ cổ, Lý Dương gật đầu hài lòng. Việc làm ăn sau khi tiếp nhận một công việc quen thuộc có rất nhiều thuận lợi, tiến độ rất nhanh, không phức tạp như mở một tiệm mới. Công ty đấu giá trước đây cũng phải chuẩn bị rất nhiều tháng trước khi khai trương. - Vâng, trước khi ông quay về chúng tôi sẽ thay đổi bất cứ điều gì, nhưng ông cũng cần để tâm hơn đến vấn đề nhân viên tài vụ. Tô Đào đáp. Việc Lý Dương không can dự vào việc quản lý khiến anh rất hài lòng. Không phải vì anh tham quyền hám lợi, mà là vì công việc đang tiến triển rất tốt, có được kết quả ngày hôm nay không hề dễ dàng, anh không muốn khi làm việc cảm thấy bó buộc. Tuy danh tiếng trong ngành của Lý Dương rất lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ biết kinh doanh. Việc thay đổi một cách tùy tiện sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của tiệm. Lúc đó, tổn thất vẫn do giám đốc kinh doanh anh phải gánh chịu. Cho nên, việc Lý Dương không tham dự vào công việc rất phù hợp với ý anh. - Hai ngày nữa người ở bộ phận tài vụ sẽ có mặt, đến lúc đó anh hãy giúp họ làm công tác bàn giao, mọi việc ở đây nhờ cả anh. Lý Dương mỉm cười, việc ở bộ phận tài vụ anh đã nhờ Hà Kiệt giúp tìm một người thích hợp và đáng tin cậy, anh hiện giờ quả thực không có thời gian để làm việc ấy. Lúc đầu Lý Dương định để Tô Đào kiêm nhiệm luôn công việc này, nhưng sau đó anh lại đổi ý. Năng lực của Tô Đào không hề kém, đáng tin cậy, nhưng nếu cho anh quá nhiều quyền lợi thì không ai dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì. Lý Dương quả không dám mạo hiểm. Lúc một người nắm trong tay đầy đủ tiền và quyền, thì đó cũng là lúc dễ mắc sai lầm nhất!...Sáng sớm ngày thứ hai, Sang Dala đã đến đưa Lý Dương lên máy bay. Trưa đến, Vương Giai Giai khoác tay Lý Dương bước từ máy bay xuống, ánh mắt hiếu kỳ quan sát miền đất lạ. Chỗ họ đang đứng chính là sân bay Mandalay, Mianma. Để mời được Lý Dương, Sang Dala đã thuê trọn một chuyên cơ, xin đường bay trực tiếp thẳng từ Bắc Kinh đến Mianma. Trên suốt chặng đường máy bay chỉ dừng lại một lần duy nhất để tiếp nhiên liệu. - Lý Dương tiên sinh, hoan nghênh ông đến Mianma. Vừa xuống máy bay, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mặc quân phục, nước gia ngăm đen, trông phong độ, vẻ dữ tợn bước đến chào Lý Dương. - Lý tiên sinh, đây là chú tôi, tướng quân Sang Dun. Sang Dala đứng bên cạnh Lý Dương vội vàng lên tiếng giới thiệu. Lần này tướng quân Sang Dun thực sự coi trọng Lý Dương, ông không chỉ đích thân đến sân bay đón tiếp anh mà còn dẫn theo những nhân vật quan trọng trong gia tộc của mình. Với họ, lúc này Lý Dương chính là hy vọng lớn nhất, và có thể cũng chính là hy vọng cuối cùng. - Cám ơn tướng quân, ông khách sáo quá. Tôi và Sang Dala là bạn thân, tôi sẽ không bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của một người bạn. Lý Dương bước đến, hơi cúi đầu khiến Sang Dala lộ vẻ cảm động. Vương Giai Giai nhìn Lý Dương, hiện giờ anh đã học được cách ăn nói thực sự lịch sự và tự nhiên. - Ha ha, lần này đúng là Sang Dala đã kết giao được với một người bạn tốt rồi. Tướng quân Sang Dun cười to một tiếng, liếc mắt nhìn Sang Dala đang đứng bên cạnh Lý Dương. Mời được Lý Dương đến Mianma là Sang Dala đã lập được công lớn. Nếu quả thật Lý Dương có thể giống như vua Phỉ Thúy, tìm được mạch khoáng có giá trị thì Sang Dala sẽ thực sự trở thành vị cứu tinh của gia tộc. Mandalay là cách gọi của người Mianma. Đây là thành phố thứ hai của Mianma có dân số trên 2 triệu người và là trung tâm giao dịch Phỉ Thúy lớn nhất Mianma. Đại hội giao dịch nguyên thạch Mianma được tổ chức tại thủ đô Yangon. Việc này là vì nguyên nhân từ chính phủ, còn trên thực tế, đại đa số nguyên thạch xuất hiện trong đại hội giao dịch đều có nguồn gốc từ Mandalay. Trong năm đại gia tộc của Mianma, thì có tới 3 trong số đó sinh sống ở Mandalay. Và gia tộc của Sang Dala chính là một trong số đó. Thị trường giao dịch nguyên thạch lớn nhất Mandalay nằm ở rìa thành phố, được xây dựng từ năm 1999 với tổng điện tích lên tới 20 ngàn mét vuông. Ngoài ra, đây cũng chính là thị trường giao dịch Phỉ Thúy lớn nhất Mianma. Cách đó chưa đầy 5kilomet chính là tổng hành dinh của gia tộc Sang Dala. Nói là tổng hành dinh, nhưng trên thực tế nơi đây giống một thị trấn hơn. Bên trong không chỉ có tường bao, mà trên tường thành còn có cả binh sĩ đứng gác, bên trong là đầy đủ nhà cửa và đường phố, thậm chí còn có cả siêu thị. Những thành viên có huyết thống trực hệ của gia tộc Sang Dala chưa tới 1 ngàn người, nhưng có tới hàng vạn người đang sống cuộc sống ổn định dưới sự che chở của họ. Sau bữa trưa, Sang Dala đích thân dẫn Lý Dương đến phòng khách Myanmar.
*****
Nơi Lý Dương ở là phòng khách tốt nhất ở đây. Ngoài không gian thoáng đãng, bài trí bên trong có thể sánh ngang với khách sạn 5 sao. Đặc biệt là thái độ phục vụ, chỉ cần có thể thực hiện được, bất kỳ yêu cầu nào của khách cũng đều được đáp ứng đầy đủ. Sau vài tiếng nghỉ ngơi, Lý Dương tỉnh giấc. Lúc này tinh thần của anh đã khôi phục được không ít. Vương Giai Giai cũng ngủ được một chút, cô thức dậy sớm hơn Lý Dương. Trong khi Lưu Cương chỉ chợp mắt một chút. Ngoài Lưu Cương, đi theo Lý Dương còn có hai người Triệu Khuê và Hải Đông. Triệu Vĩnh và Mã Lương hiện vẫn đang ở trong nước, họ sẽ bí mật đến Mianma để âm thầm bảo vệ Lý Dương. Một sáng một tối, là phương án mà Triệu Vĩnh đã lập ra, bởi nguy hiểm thường ẩn nấp trong bóng tối, cho anh phải đích thân âm thầm theo sau để đề phòng bất trắc xảy ra với Lý Dương. - Lý tiên sinh, ông ngủ có ngon không?Lý Dương vừa tỉnh, Sang Dala ngay sau khi nghe người phục vụ thông báo đã tới, miệng cười hì hì. Hôm nay tâm trạng Sang Dala rất vui, cho dù Lý Dương có thể giúp anh tìm được mỏ khoáng hay không thì chí ít nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Hiện giờ tướng quân Sang Dun chỉ tin tưởng một mình Lý Dương, tin tưởng thành tựu của anh. Người có thể sánh ngang với vua Phỉ Thúy không nhiều, Lý Dương có thể coi là người duy nhất. - Rất ngon. Sang Dala này, anh nói trung tâm giao dịch Phỉ Thúy lớn nhất Mandalay nằm cách đây không xa phải không, chúng ta đi xem một chút nhé. Lý Dương cười gật đầu, sau khi chợp mắt, cảm giác mệt mỏi do ngồi máy bay đã mất hết, giờ anh thực sự tò mò muốn tìm hiểu về thành phố xa lạ này. Trong ấn tượng của Lý Dương, thứ nổi tiếng nhất Mandalay chính là Phỉ Thúy, dân cư Mandalay có 1 triệu 2 trăm ngàn người, và có tới gần nửa số đó làm những việc có liên quan tới Phỉ Thúy và đá quý. - Không thành vấn đề. Lý tiên sinh, ông đợi một lát, tôi sẽ bảo người chuẩn bị xe. Sang Dala cười, anh quay lại nói gì đó, người vệ sĩ lập tức chạy ra ngoài. Một lát sau, người vệ sĩ kia lái một chiếc Hummer đến, theo sau là hai chiếc xe ca và một chiếc Jeep. Trên mỗi chiếc xe ca là hơn 20 binh sĩ có vũ trang, đây là lực lượng vũ trang riêng của gia tộc Sang Dala. Lý Dương muốn ra ngoài, nhất định Sang Dala không dám lơ là chuyện bảo đảm an toàn cho anh, rất may đây là thành phố, nếu là đến vùng rừng núi chắc chắn một lực lượng hùng hậu hơn sẽ được huy động. Sang Dala đã từng tận mắt chứng kiến khi vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh vào núi tìm mỏ khoáng, tướng quân Ku Ba đã điều động hơn 500 binh sĩ phân tầng bảo vệ vì sợ xảy ra sơ suất. Hummer là phương tiện di chuyển cá nhân của Sang Dala, nhưng lúc này đã được nhường cho Lý Dương. Lái xe là Lưu Cương, Triệu Khuê ngồi ghế trước, Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi ghế sau, Hải Đông thì ngồi cùng đám vệ sĩ của Sang Dala. Đi trước là chiếc Jeep do chính Sang Dala cầm lái, chiếc này trông giống như những chiếc Jeep đời 80, 90 ở đại lục- một loại xe rất hiếm thấy ở đại lục nhưng lại vô cùng phổ biến ở Mianma. Ấn tượng đầu tiên của Lý Dương về Mandalay là cũ nát. Đường xá phía trước cửa gia tộc Sang Dala còn tốt một chút, nhưng khi tới đây thì lại rất nhiều ổ gà ổ chuột. nhà cửa trông có vẻ rất lâu năm. Diện mạo này khiến Lý Dương nhớ đến Lệ Thành hồi anh còn nhỏ. Một lát sau, chiếc Jeep dừng lại ở một khu đất trống có nhiều xe đậu sẵn, đại đa số đều là xe Jeep thông thường, thậm chí còn có cả xe ngựa. Xuống xe, Vương Giai Giai bất giác nhíu mày. Không khí ở đây rất tệ, Lý Dương cũng phải kinh ngạc nhìn quanh. Tuy sớm biết môi trường ở Mianma không mấy trong lành, nhưng không ngờ lại ô nhiễm đến vậy. Một thành phố lớn thứ hai Mianma, lại sở hữu thị trường giao dịch lớn nhất cả nước, vậy mà trông chẳng khác nào một bãi chăn súc vật, cũ nát và bẩn thỉu!- Mianma là vậy, chính phủ không đủ tiền để xây dựng cơ sở hạ tầng, chúng tôi thì giành tiền để phát triển sự nghiệp riêng. Nơi mọi người đứng cũng là do chú tôi trước kia đã cùng với mấy gia tộc khác góp vốn xây dựng lên. Nhìn ánh mắt của Lý Dương, Sang Dala cười nhăn nhó. Hầu như đây là tâm trạng chung của những vị khách ngoại quốc lần đầu tiên đến Mianma, chỉ là do thân phận của Lý Dương quá đặc biệt nên Sang Dala mới phải lên tiếng giải thích. Tình trạng đất nước như vậy, Sang Dala cũng không còn cách nào khác. Đợi sau này sau khi anh nắm quyền gia tộc rồi sẽ tu sửa lại chỗ này, nhưng cũng chỉ có thể tu sửa phần nào, chứ không thể đầu tư một lượng lớn tiền bạc để xây dựng lại được. - Chúng ta vào trong xem thế nào. Lý Dương gật đầu, thực sự anh không mấy để ý đến những điều này. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu Mianma không phải hứng chịu chiến tranh và chế độ quân phiệt thì cũng không trở nên bần cùng đến vậy. Cách đó không xa là cửa lớn, nơi có các nhân viên mặc trang phục khác nhau đang đứng. Thông thường, khách nước ngoài đến đây đều phải nộp từ 1 đến vài USD gọi là phí vào cửa. Đại hội giao dịch nguyên thạch đã rất gần, người đến Mandalay tăng lên không ít, đây chính là cơ hội để những người này kiếm một ít ngoại tệ. Một nhân viên đang đứng trước cửa mắt sáng lên khi thấy Lý Dương và Vương Giai Giai bước tới, vừa định tiến lại kiếm thêm chút phí vào cửa thì lập tức bị người bên cạnh lạnh lùng cản lại. - Anh định làm gì?Người này quay đầu lại, ánh mắt bất mãn. Họ đã làm việc ở đây trong một thời gian rất dài, con mắt rất tinh tường, chỉ cần nhìn sơ qua là biết ai là người nước ngoài đến đây du ngoạn, ai có nhiều tiền trên người. - Tôi định làm gì à? Anh chán sống rồi phải không? Nếu đúng vậy thì qua đó đi, xem người ta đi cùng ai. Người này rất tức giận, nhưng người cản anh ta lại còn giận hơn. Đã có lòng tốt giúp hắn, hắn còn làm cao. - Ai?Người này quay đầu, vừa hay nhìn thấy Sang Dala đang nói chuyện với Lý Dương, lập tức rụt người lại. Là người thừa kế của một trong 5 đại gia tộc ở Mianma, Sang Dala thường xuyên tới đây, rất nhiều người biết mặt anh. Dám cản khách của Sang Dala để vòi tiền sẽ có kết cục rất thảm. Một cảm giác ớn lạnh lan tỏa từ đầu đến chân những nhân viên này ngay khi hình ảnh những binh sĩ mặc quân phục xuất hiện trong mắt họ. Mianma có luật pháp, nhưng luật pháp vốn không có ý nghĩa với lực lượng vũ trang địa phương. Đắc tội với Sang Dala thì cuộc đời họ sẽ chấm dứt sau một viên kẹo đồng, và sẽ không ai có thể nói giúp gì được nữa. - Người anh em, cảm ơn nhiều, tối nay tôi mời uống bia nhé. Sau khi Sang Dala đã đi xa, người này mới thỏ thẻ với vị ân nhân đứng cạnh. Lúc này người kia mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, coi như không uổng công nhắc nhở. Vừa vào trong, Lý Dương lại một lần nữa nhíu mày. Trung tâm giao dịch trước mặt họ chẳng khác nào khu lều trại nạn những năm 80, 90 trong nước. Từng dãy nhà bằng gỗ xếp thành những con đường nhỏ, có căn may mắn có cửa ra vào, có căn thì đích thực chỉ là một túp lều. Thật khó tưởng tượng rằng nơi đây lại là một trung tâm giao dịch nguyên thạch và đá quý quy mô lớn. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ. Nơi đây được phân ra làm các khu: khu bán mặt ngọc, khu bán móc treo, khu bán vật trang trí và khu bán vòng đeo tay, tất cả đều là kinh doanh Phỉ Thúy. Ngoài ra, ở đây còn có khu nguyên thạch, phu phiến thạch, khu gia công và khu chế tác. Những khu này được phân bố không mấy khoa học, nếu không muốn nói là phức tạp, không phải người ở đây thì không thể nào phân biệt được. - Lý tiên sinh, chúng ta đi đâu trước đây?May mà bên cạnh Lý Dương có người dẫn đường, Sang Dala nhiệt tình lên tiếng. Anh vốn hiểu rất rõ về nơi này, gia tộc anh cũng có một khu bán buôn và bán lẻ nguyên thạch cỡ lớn ở đây. - Tùy anh. Nhìn thấy trung tâm giao dịch như tổ tò vò, Lý Dương không biết phải làm sao, đành để Sang Dala tự quyết định. Lúc trước anh đã từng dự đoán đến tình cảnh này, nhưng không ngờ thực tế lại khác biệt đến vậy. - Vậy được, Lý tiên sinh, chúng ta đến khu nguyên thạch trước nhé. Sang Dala cười, dẫn bọn Lý Dương tiến thẳng vào trung tâm giao dịch. Muốn đến khu nguyên thạch phải đi qua khu đồ trang trí, ở đây có các loại đồ trang trí bằng Phỉ Thúy đủ mọi kích cỡ. Lý Dương vận dụng năng lực đặc biệt quan sát một lượt, kết quả khiến anh không nói được lời nào. Giả mạo không phải là sáng chế độc quyền của riêng người Trung Quốc, và ở đây cũng không ngoại lệ. Không chỉ có rất nhiều Phỉ Thúy loại B, C, mà thậm chí một số cái còn được làm bằng đá, bên ngoài bọc một lớp màng Phỉ Thúy. Số lượng hàng giả mạo chiếm không ít. Cho nên ai muốn đến Mianma để mua Phỉ Thúy chính hiệu đều phải hết sức cẩn thận. Lý Dương chỉ quan sát qua loa vài cửa tiệm mà ít nhất đã phát hiện đến bảy tám mươi phần trăm không phải là Phỉ Thúy loại A rồi. Về điểm này thì Mianma thua xa phố đồ ngọc Bình Châu ở Trung Quốc. Ở Bình Châu, giá trang sức Phỉ Thúy có hơi đắt, nhưng ít nhất đa số hàng đều là thật, rất ít người mua phải hàng giả, trong khi nơi này chẳng bao lâu nữa sẽ thực sự biến thành thiên đường đồ giả. - Lý tiên sinh, hiện giờ nguồn hàng khan hiếm, không tránh khỏi việc làm giả Phỉ Thúy, thêm nữa ở đây không ai quản lý, nên tình trạng này càng lúc càng phổ biến, đến đây mua hàng phải thật tinh tường. Dù sao thì họ cũng chỉ lừa được những khách du lịch từ xa đến đây du ngoạn thôi. Nhìn thần sắc của Lý Dương, Sang Dala liền lên tiếng giải thích. Bản thân anh cũng thực sự bó tay trước tình trạng này. Làm mạnh tay không khó, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến miếng cơm của không ít người, và vậy nên không ai muốn làm những chuyện vừa phí sức lại chẳng hay ho gì. - Lý Dương, đó là gì vậy?Vương Giai Giai đột nhiên kéo Lý Dương lại, chỉ tay vào một chiếc cửa ở xa, nơi có đặt một dụng cụ bằng gỗ trông giống như chiếc máy khâu, phía trước có người ngồi. Lý Dương quay đầu lại, mặt anh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, anh kéo Giai Giai bước nhanh đến chỗ vừa chỉ....
← Ch. 0455 | Ch. 0457 → |