← Ch.0467 | Ch.0469 → |
Nhìn thấy đồng nghiệp lại một lần nữa vây quanh Lý Dương, hai trợ thủ của Cao Bá lúng túng không biết phải làm sao. Đừng nói là chỉ riêng những người này, mà ngay cả bọn họ cũng muốn chạy lại xem rốt cuộc Kim Ti Hồng được tạo ra như thế nào. Bởi không ai trên đời này dám khẳng định mình sẽ có cơ hội nhìn thấy loại Phỉ Thúy này lần thứ hai. Cao Bá lẳng lặng dựng máy cắt, chuẩn bị phá Phỉ Thúy Pha Lê. Sau lần cắt cuối cùng, gần như toàn bộ viên Phỉ Thúy đã lộ ra ngoài. Viên Phỉ Thúy Pha Lê này quả không tồi, chỉ hơi nhỏ một chút. Nhưng chỉ cần hình dáng tốt là đã có thể làm được hai chiếc vòng quý rồi. Nếu tính cả các nguyên liệu khác, giá trị của nó trên thị trường dao động từ 28 đến 33 triệu tệ. Trong trường hợp được mang ra bán đấu giá, con số đó có thể lên tới 35 triệu tệ. Chỉ có điều, cái giá trên là căn cứ vào giá thị trường. Ước tính giá trị của nó có vào khoảng 31 triệu, còn theo ý kiến chủ quan của họ, viên Phỉ Thúy Pha Lê này có thể bán được khoảng 32 triệu tệ. 32 triệu tệ, nếu là Lý Dương khi chưa tìm được viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng này thì khẳng định là Trác lão đã trúng quả đậm. Phỉ Thúy Pha Lê, nhất là loại Phỉ Thúy Pha Lê được tìm ra từ đống nguyên thạch thải loại. Thông tin này sẽ nhanh chóng được công bố rộng rãi trên thị trường, thậm chí là toàn bộ Mandalay và Mianma. Một chuyện rất đáng để họ cảm thấy tự hào. Đáng tiếc là cùng với lúc viên Phỉ Thúy Pha Lê này ra đời, thì một viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng cực phẩm quý hiếm hơn thế cũng được tìm thấy. Và một điều hoàn toàn có thể khẳng định được là mọi người sẽ dồn sự chú ý vào viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng kia. Khi đó, viên Phỉ Thúy Pha Lê của họ dù hiếm có hơn nữa cũng chỉ có thể làm hình nền cho viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng mà thôi. Cao Bá cầm Phỉ Thúy lên đưa cho Trác lão. Anh ngoảnh đầu nhìn về phía Lý Dương hiện đang đứng trước máy phá nguyên thạch. Ở lần thứ 3, tốc độ phá nguyên thạch của anh đã nhanh hơn Lý Dương, và còn nhanh hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy Cao Bá cũng không hề cảm thấy vui. Anh đã phá xong, nhưng kết quả cũng chỉ là anh nói vậy thôi, mọi người vẫn phải chờ xem viên Phỉ Thúy mà Lý Dương đang phá to nhỏ thế nào. Sau khi Cao Bá phá xong nguyên thạch thì cũng không còn ai chú ý đến anh nữa, hai trợ thủ cũng vội vàng chạy lại chỗ Lý Dương.
Chuyện này làm Cao Bá cảm thấy lúng túng, nhưng anh không chỉ trích gì bọn họ, bởi chính bản thân anh cũng muốn chạy lại xem rốt cuộc Phỉ Thúy Kim Ti Hồng có hình dáng ra sao, nhưng thực sự anh không thể trơ mặt bước tới đó được. - Ngồi xuống đi, đừng để ý tới nhiều chuyện quá. Trác lão lên tiếng nói với Cao Bá, mặt ông lộ ra tia cười đầy ẩn ý. - Trác lão?Cao Bá ngồi xuống nhìn Trác lão đầy nghi hoặc. Trước kia anh chưa bao giờ thấy Trác lão có biểu hiện như vậy. - Lão Mã từng nói, trường giang sóng sau xô sóng trước, tương lai sau này là của lớp trẻ. Khi đó tôi còn cười sao ông ấy lại nhận già nhanh thế. Nhưng quả thật sau khi gặp cậu ta tôi mới hiểu, lão Mã đã đúng, tương lai thuộc về thế hệ trẻ. - Trác lão, ý của ông là... ?- Lý Dương tiền đồ rất rộng lớn, giữ mối quan hệ tốt với cậu ấy sẽ giúp ích rất nhiều cho các anh sau này, tuyệt đối không nên vì cái nhỏ mà bỏ cái lớn. Tôi nói vậy chắc anh hiểu rồi chứ?Trác lão khẽ thở dài, Cao Bá chợt đứng thẳng người, ngoái đầu nhìn về phía Lý Dương. Những lời Trác lão nói quả không sai. Năng lực của Lý Dương càng lớn thì anh càng trở nên quan trọng với gia tộc. Với những người như vậy thì cách giao tiếp tốt nhất là phục vụ chu đáo, chứ đừng nên nghĩ đến chuyện đối đầu. Nếu vì lý do nhỏ nhoi mà đắc tội với Lý Dương thì anh sẽ trở thành tội nhân của cả gia tộc. - Tôi hiểu rồi, Trác lão, cảm ơn ông. Cao Bá quay đầu nhìn Trác lão rồi gật đầu cảm kích. Anh đứng dậy bước tới chỗ đám đông rồi cẩn thận quan sát Lý Dương phá nguyên thạch. Sau khi bỏ gánh nặng tâm lý trong lòng, anh thực sự muốn xem rốt cuộc Phỉ Thúy Kim Ti Hồng trông như thế nào. Trác lão ngồi lặng yên, ông gật đầu vẻ rất hài lòng. - Xoẹt, xoẹt. Lần cắt thứ hai của Lý Dương cuối cùng đã xong, tiết diện cắt xuống rất lớn, đường cắt hơi chéo một chút, sau đám bụi trắng lờ mờ xuất hiện những vệt màu đỏ. - Có Phỉ Thúy, bên trong còn nữa, xem ra viên này không hề nhỏ. - Phen này thần thoại bất bại của Trác lão đã thực sự bị đánh bại rồi. - Người này lợi hại thật, anh ta tuổi còn nhỏ mà sao có thể làm được điều đó?Mọi người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao. Lần cắt vừa rồi chỉ cần tinh mắt là đã biết sẽ thắng đậm. Viên này thực sự to hơn rất nhiều so với viên Pha Lê của Cao Bá lúc nãy. Điều đó có nghĩa là người giành chiến thắng thực sự rất có thể là Lý Dương. Tất nhiên, chưa đến phút cuối thì không ai dám nói ra những lời này. Trong giới đổ thạch, nếu Phỉ Thúy chưa được phá ra hết thì không ai dám nói chắc bất kỳ điều gì. Tất nhiên là trừ Lý Dương. Lý Dương cẩn thận xem xét, anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Viên Phỉ Thúy bên trong hơi lộ ra ngoài. Một viên Phỉ Thúy tốt đến vậy, Lý Dương không muốn phá hỏng nó. Bởi vậy, trong quá trình cắt anh luôn chọn vị trí xa một chút để không làm tổn hại đến báu vật nằm bên trong. Kết quả hiện tại rất tốt, viên Phỉ Thúy có thể sẽ được lấy ra hoàn chỉnh. Nâng dao cắt, Lý Dương tiếp tục loại bỏ lớp vỏ bên ngoài. Đây đã là lần cắt cuối cùng, sau lần này, viên Phỉ Thúy sẽ được lấy ra hoàn toàn. Tiếng máy phá nguyên thạch lại một lần nữa vang lên, cùng lúc đó, vẻ mặt của Sang Dala tỏ ra rất phấn khích. Kết quả cho thấy viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng này càng lúc càng tốt. Nếu như lần cắt cuối cùng này không làm tổn hại đến nó thì thắng lợi cuối cùng rõ ràng đã thuộc về bọn họ. Cách biệt giá cả lần này không còn dừng lại ở con số hơn 1 triệu tệ nữa, mà có thể là 10 triệu tệ, thậm chí là hơn thế. Cho dù lần cắt cuối cùng này không tốt như dự kiến, thì chỉ cần không làm tổn hại quá nhiều đến báu vật bên trong, họ vẫn giành được thắng lợi không nhỏ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lý Dương thắng được cả Trác lão là tim của Sang Dala đã nhảy loạn lên rồi. Sang Dala tin rằng, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, gia tộc của anh sẽ có những thay đổi lớn, tránh được cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng hiện nay. Bản thân anh cũng là người được hưởng lợi nhiều nhất từ chuyện này. Chỉ cần Lý Dương ở lại một ngày, là không còn ai dám đả động đến vị trí người thừa kế gia tộc của anh nữa. Lần cắt cuối cùng nhỏ hơn rất nhiều so với lần trước. Sau sáu bảy phút đồng hồ, mọi việc đã xong. Mặt cắt của nguyên thạch được rửa sạch sẽ, mọi người xung quanh đều ồ cả lên. Trên viên Phỉ Thúy vẫn còn lưu lại một chút đá vụn, nhưng mọi người đều biết rằng sau khi viên ngọc quý này được lấy ra hoàn toàn thì đó thực sự là một báu vật. Việc giải quyết những vụn đá kia cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần dùng máy mài một lát là xong. - Tôi thấy ít nhất cũng phải nặng 4 cân, không biết một viên Kim Ti Hồng nặng như vậy rốt cuộc có giá bao nhiêu?Một nhân viên đứng tuổi trong đám đông nói một câu chắc nịch. Nói xong, ông nhìn Lý Dương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Và lúc này không chỉ một người nhìn Lý Dương với ánh mắt ngưỡng mộ. Cao Bá cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy viên Phỉ Thúy ra đời, Cao Bá ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thua rồi, thực sự đã thua rồi. Người nhân viên vừa rồi không thể đoán ra được giá trị thực sự của viên Kim Ti Hồng. Nhưng anh thì nắm rõ trong lòng bàn tay. Nó quý giá hơn rất nhiều so với viên Pha Lê vừa nãy anh phá. Thắng thua đã rõ, kẻ thua cuộc không ai khác chính là Trác lão, và cả chính anh. Có điều, anh không hề cảm thấy một chút gì gọi là tâm lý chán nản buồn rầu của một kẻ thua cuộc, ngược lại còn thấy có chút vui sướng. Gia tộc anh có thể tìm được một cao thủ đổ thạch lợi hại như vậy hoàn toàn là môt chuyện đáng mừng. - Lý Dương, chúng ta thắng rồi!!!Sang Dala sung sướng ôm chầm lấy Lý Dương. Nhưng anh vẫn còn việc phải làm, đó là loại bỏ hết những tạp phẩm còn lưu lại trên Kim Ti Hồng. - Bỏ tôi xuống đã nào... Lý Dương ngẩng đầu cười. Không ít người nghe xong những lời này đã quay đầu lại nhìn Trác lão và Cao Bá. Thấy hai người không lên tiếng, họ lập tức hiểu rằng, thắng bại lần này đã rõ. Kẻ chiến thắng thực sự không phải là Trác lão- người họ ngưỡng mộ xưa nay, mà là vị chuyên gia đổ thạch trẻ tuổi nhất trong lịch sử- Lý Dương. Kết quả ngoài dự đoán, nhưng không ai có cảm giác tiếc nuối. Cuộc quyết đấu giữa những viên nguyên thạch nhỏ bé ngày hôm nay là chuyện họ chưa từng thấy qua trong đời. Và cũng không ai dám chắc sau này còn có cơ hội thứ hai như thế này nữa hay không. Lần quyết đấu này đã ảnh hưởng rất lớn đến họ. Và mỗi người trong số họ đều hi vọng rằng, một ngày không xa, họ sẽ giống như hai chuyên gia hàng đầu kia, uy phong đứng trước máy phá nguyên thạch và cho ra đời những cực phẩm báu vật của nhân gian.... Việc loại bỏ tạp chất diễn ra rất nhanh. Vài phút sau, Lý Dương đã thực sự hoàn thành xong công việc. - Chúc mừng ông, Lý tiên sinh, ông thắng rồi. Sau khi Lý Dương lấy được Kim Ti Hồng, Cao Bá bước ra trước tiên, giơ tay về phía Lý Dương chúc mừng. Về phần Trác lão, lát nữa anh sẽ đích thân đến báo cáo kết quả cuối cùng cho ông. - Cảm ơn, tôi cũng chúc mừng các anh. Viên Kim Ti Hồng này đúng là cực kỳ quý hiếm, không biết các anh có định bán không. Tôi muốn mua. Lý Dương cười, anh quay đầu lại nhìn viên Kim Ti Hồng một lần nữa, ánh mắt có vẻ tiếc nuối. Anh đã nghĩ rất lâu trước khi đưa ra lời đề nghị này. Phỉ Thúy Kim Ti Hồng vô cùng quý hiếm. Nếu được chế tác thành đồ trang sức thì càng có giá trị hơn. Lý Dương hoàn toàn có đủ khả năng để mua nó. Lý Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người, trừ người nhà của anh, đều cười rất cổ quái. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là San Ka đang khóc dở mếu dở. - Thế nào? Các anh không muốn bán ư?Lý Dương hơi nhíu mày. Viên Phỉ Thúy này do anh tìm ra từ trong đống nguyên thạch. Lên tiếng đòi quyền lợi được mua nó cũng không có gì là quá đáng, trừ phi họ không muốn bán. Nhưng khả năng đó không lớn, gia tộc bọn họ không chuyên về sưu tầm Phỉ Thúy, mà dù có sưu tầm cũng là vì lợi ích sau này, trong khi họ cũng không chuyên về gia công Phỉ Thúy. - Lý tiên sinh, ông hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ muốn hỏi, ông muốn mua với giá bao nhiêu?Cao lão đột nhiên lắc đầu cười lớn, điệu cười càng trở nên cổ quái, vẻ như cố không để cười thành tiếng. Lý Dương trầm tư một lát, quả thật anh không dám quyết định nên ra giá bao nhiêu. Nếu ít quá sợ rằng họ sẽ hiểu nhầm, còn quá cao thì tất nhiên là anh không muốn. - Năm mươi triệu tệ. Nghĩ ngợi một lát, Lý Dương cuối cùng đã ra giá. Anh cho rằng ít nhất viên Phỉ Thúy này cũng phải bán được hơn 4 mươi triệu tệ. Đó là cái giá được đưa ra sau khi tính toán hết mọi phương diện. Có điều, Phỉ Thúy Kim Ti Hồng quả thật vô cùng quý hiếm. Chỉ cần gặp người am hiểu, việc ra giá 50 triệu tệ không phải là hiếm. Do đó, Lý Dương quyết định ra một cái giá mà anh cho là vừa phải. - Năm mươi triệu? Lý tiên sinh, cái giá ông đưa ra rẻ quá. Nhưng nếu ông đồng ý bán, chúng tôi sẽ ra giá 60 triệu tệ. Cao Bá đột nhiên ngẩng mặt cười lớn. Lý Dương thoáng sửng sốt. 60 triệu tệ là cái giá mà họ đưa ra. Điều này có vẻ như chủ nhân của viên Phỉ Thúy kia không phải là họ, mà chính là anh....
← Ch. 0467 | Ch. 0469 → |