← Ch.0544 | Ch.0546 → |
- Nếu đi không vấn đề gì, có phải vẫn còn có ý gì không ông?
Lý Dương nhìn Hà lão, trước mặt Hà lão anh không cần phải giấu giếm, trong lòng nghĩ gì là trực tiếp nói ra, Hà lão như là bố mẹ anh đều là những người đáng tin cậy.
- Cháu lại nghĩ nhiều quá rồi, không có ý gì cả.
Hà lão cười lắc đầu, nói tiếp:- Nếu cháu đi thì chuẩn bị mang những thứ gì đi? Đại hội giao lưu nghệ thuật lần này kỳ thực là đại hội thẩm định, mọi người cầm sản phẩm đẹp của mình mang đến để mọi người thẩm định, hoạt động này bình thường đều có hứng thú. Đại hội giao lưu của Cố Cung mặc dù cũng có thẩm ngọc nhưng cũng có nhiều nhãn lực, mua hời lại là việc không dễ.
Đây là nguyên nhân mà khi trước Lý Dương không hứng thú lắm, nhưng kiểu hoạt động này thực sự có thể làm cho rất nhiều thứ có thể giao lưu được một cách hiệu quả, cho mọi người mở mang tầm mắt. Giống như đại hội Olympic nói là thi đấu số một kỳ thực đều là đánh giá ngầm nhưng thế vận hội Olympic là để thúc đẩy phát triển ngành thể thao của thế giới nhưng sự thật là không tranh đấu.
Cho nên Lý Dương không đặc biệt chú ý đến hoạt động này, cũng không phản đối.
Nghĩ một lúc Lý Dương mới trả lời:- Hà lão, ý của Lâm Lang là muốn con đem Trường Sinh Bát tới, con cảm thấy mang Trường Sinh Bát đi cũng rất hợp lý, đây là một trong những thần khí của nước ta có thể mang đi để các nước khác có thể chiêm ngưỡng.
Trường Sinh Bát có thể là một trong những thần khí cao cấp nhất trong tay Lý Dương, cũng là quốc bảo nổi tiếng nhất trong nước, mang đi tuyệt đối không vấn đề gì, có thể làm mát mặt đất nước một lần, mà Trường Sinh Bát có nghệ thuật chế tác thần kỳ đã không thể phục chế.
- Không, Trường Sinh Bát không được.
Hà lão đột nhiên lắc đầu, nhìn Lý Dương có chút khó hiểu lại nói tiếp:- đại hội giao lưu này ảnh hưởng không nhỏ nhưng những sản phẩm đẹp chân chính không nhiều không nhất thiết phải để Trường Sinh Bát xuất hiện, cháu mang ba cây kiếm cổ đi là được rồi,
-Ba cây kiếm cổ.
Lý Dương vô cùng ngạc nhiên, kiếm cổ Lý Dương có không ít, lần trước mua rất nhiều nhưng thực sự nổi tiếng chỉ có ba.
Trạm Lô, Ngư Tràng, Thiên Tùng Vân Kiếm.
Trạm Lô và Ngư Tràng còn được nhưng Thiên Tùng Vân Kiếm chỉ là bán thần khí, Hà lão lấy cái này để công bố với quần chúng.
Hà lão lại thản nhiên nói:- Hoàng viện trưởng nhận được tin có mười mấy người xác định tham gia đại hội giao lưu này, nhưng những thứ bọn họ mang đi đều là bảo bối mà chúng ta bị cướp đi, lần này cháu mang ba cây kiếm đi để mọi người trên thế giới xem thần khí của nước ta.
Lý Dương nhìn thấy Hà lão liền hiểu ngay ý của Hà lão, cũng biết được tại sao Hà lão để anh mang ba cây kiếm đó, Lý Dương không biết có phải là có người nói qua điều gì đó không nhưng việc ngay cả Hà lão cũng quan tâm chắc không phải là chuyện nhỏ.
Hà lão là người đã tham gia trong chiến tranh, tuổi thơ đều sống trong chiến tranh, đối với một hòn đảo không có chút ấn tượng gì.
- Hà lão, cháu hiểu rồi, đại hổi thẩm định lần này cháu sẽ đi tham gia, đến lúc đó sẽ mang ba cây kiếm đi.
Lý Dương khẽ gật đầu đối với hoạt động này có chút do dự cuối cùng đã hạ quyết tâm. Chẳng phải mình phải cầm bảo bối của đất nước đi tham gia sao, vậy cũng tốt, chúng ta cũng mang bảo bối đi tới lúc đó chúng ta hãy so sánh, cũng để bảo bối này cho thiên hạ biết.
Việc công bố Thiên Tùng Vân Kiếm có thể có những phiền phức, nhưng Lý Dương lại không nghĩ nhiều, Hà lão lại nói như vậy thì ông khẳng định có thể sắp xếp tốt toàn bộ, việc này căn bản không cần Lý Dương phải quan tâm.
Nhìn Lý Dương Hà lão lại nở nụ cười.
Nói với Hà lão về sự đắc ý khác, rất nhanh Lý Dương đi về phòng ngủ, anh đã rất mệt sau một ngày ngồi máy bay, buổi tối nghỉ sớm một chút cũng tốt.
Tám giờ hơn ngày thứ hai Lý Dương mới dậy, đi đón Vương Giai Giai lập tức lại về Phan Gia Viên, anh ở Phan Gia Viên có một tiệm đồ cổ cũng là ông chủ.
Đáng tiếc là anh vẫn chưa xưng chức danh ông chủ, vừa mới mua tiệm cho đến nay vẫn chưa hỏi qua.
Xe dừng ở cửa Phan Gia Viên, Vương Giai Giai sau khi xuống xe liền khoác tay Lý Dương, hai người tình cảm đi bên nhau phía trước Lưu Cương Triệu Khê đi cách đó không xa.
Hôm nay lại là cuối tuần, Phan Gia Viên vô cùng tấp nập, vừa mới tới Lý Dương liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, kéo tay Vương Giai Giai bước nhanh về phía trước.
Cách đó không xa chính là khu Đại Bằng, trước các quầy đều có không ít khách hàng, làm Lý Dương cảm thấy ở đây có một hình ảnh vô cùng thân thuộc.
- Kiệt ca, anh ở đây làm gì vậy?
Lý Dương bước tới nhẹ nhàng đập vai người quen trước mặt, đứng ở đó xem xét cẩn thận mấy thứ đồ không phải ai khác chính là cháu của Hà lão Hà Kiệt.
Nếu là người khác xuất hiện ở đây thì Lý Dương không ngạc nhiên như vậy, nhìn thấy Hà Kiệt xuất hiện ở đây có vẻ ngoài ý muốn, tình hình Hà Kiệt anh biết rõ, thành tựu của Hà lão trong ngành đồ cổ vô cùng cao nhưng Hà Kiệt lại không có được một chút di truyền, ngay cả thánh chỉ giả cũng không nhìn ra, có thể biết được trình độ của anh như thế nào.
- Lý Dương, cậu về khi nào vậy?
Hà Kiệt quay đầu lại trên mặt cũng ngạc nhiên không kém hồ hởi đập Lý Dương một cái.
- Kiệt ca, nhẹ chút.
Lý Dương ôm vai Hà Kiệt đập vai khá đau, nên anh kêu lên.
- Nhẹ? Tôi còn chưa hỏi cậu ở Myanmar có động tĩnh gì lớn mà về thông thèm thông báo với tôi một tiếng, cậu xem tôi nên phạt cậu thế nào?
Hà Kiệt cười thầm, trên mặt còn có chút gian xảo, Hà lão biết việc Lý Dương về nhưng không nói cho Hà Kiệt, lúc này anh thực sự không biết Lý Dương đã về tới Bắc Kinh.
Lý Dương lắc đầu một cách bất đắc dĩ, lần này là anh đuối lý, Hà Kiệt giúp anh nhiều lại chạy đi chạy lại mấy lần sau khi về không chào Hà Kiệt một câu thực sự là không phải.
- Kiệt ca, anh đừng vội, thực ra tôi đang có việc muốn tìm anh đây.
Lý Dương tay đang dặt ở ví liền sờ thất thứ gì đó bên trong liền giật mình vội vàng lấy ra một túi nhỏ, từ bên trong cầm ra một ngân phiếu đưa cho Hà Kiệt.
- Năm nghìn vạn, Hà Kiệt nhận ngân phiếu trên mặt lại lộ ra sự ngạc nhiên, số tiền viết trên ngân phiếu này không ít, năm nghìn vạn nhân dân tệ.
- Nói đi, cậu muốn làm gì nhưng đừng có ý hối lộ ta nhé.
Hà Kiệt đối với năm nghìn vạn rất ngạc nhiên nhưng không quan tâm đặc biệt gì, người như tầng lớp anh đối với tiền không yêu cầu cao như vậy, nếu không phải là bình thường có chút nhu cầu thì bọn họ cũng không chú trọng việc kiếm tiền.
- Qũy chẳng phải đã mở rồi sao, số tiền này cho vào quỹ sau này không đủ thì tôi lại cho thêm. Lý Dương sờ sờ mũi, Vương Giai Giai bên cạnh cười cười.
- Cho vào quỹ, không thành vấn đề, để tôi đưa, cậu dù sao bây giờ cũng có tiền rồi, có chút đóng góp cũng không tồi.
Hà Kiệt tiện tay cất ngân phiếu vào trong túi, tiền quỹ của Lý Dương này cũng đã bắt đầu hoạt động rồi, thí điểm ba mươi khu tiểu học đều thành lập miễn phí nhà ăn để cung cấp bữa trưa được hưởng ứng không tồi. Tiếp theo họ chuẩn bị quy mô lớn đem kế hoạch bữa trưa triển khai tại một trăm trường học, sau đó lại mở rộng nhiều hơn.
Tất cả điều này Lý Dương đều biết, đều là Hà Kiệt làm giúp, quỹ này và những thứ khác nói là của Lý Dương nhưng đúng ra phải nói là của hai người anh và Hà Kiệt. Lý Dương chỉ xuất tiền còn tất cả đều là Hà Kiệt lo, sự nỗ lực đóng góp nhiều hơn Lý Dương nhiều.
Còn về ngân phiếu năm nghìn vạn này lại là phần trăm kếch xù mà An Văn Quân ở Myanma đưa cho anh.
Công ty An Thị đưa cho Lý Dương số tiền này với mục đích rõ rang nhưng anh lại muốn giúp đỡ An Thị, anh chỉ điểm cho An Thị chỗ nguyên thạch đó chí ít cũng có thể làm An Thị bớt số tiền tổn thất là một hai trăm triệu, nhận số tiền năm nghìn vạn Lý Dương không hề nghĩ ngợi gì.
Nhưng anh sợ Vương Giai Giai nghĩ khác, thực ra số tiền này cho vào quỹ có thể giúp được bao nhiêu người, có thể nói một mũi tên trúng nhiều đích.
- Đúng rồi, sao anh lại ở đây?
Lý Dương đã thành công trong việc lấy năm nghìn vạn để lảng tránh sự chú ý của Hà Kiệt, trong lòng cũng nhẹ chút lập tức hỏi một câu.
- Đừng nhắc đến nữa, mừng thọ ông chỉ còn không đến mười ngày nữa tôi vội tìm quà mừng thọ thích hợp thật khó, cứ nhắc đến việc này Hà Kiệt lập tức trở nên khổ sở nói một cách than vãn.
Mấy ngày này anh dạo qua không ít thị trượng đồ cổ còn mua mấy thứ nhưng những thứ này không dám đưa Hà lão xem, đều phải đưa tới chỗ khác để chuyên gia kiểm tra muốn biết kết quả Hà Kiệt lại đánh mắt mấy người ở đây, tất cả những đồ này không có cái nào là thật đều là đồ phỏng chế.
- Tìm đồ không nên tìm như vậy, anh như vậy không thể thể tìm được đồ tốt, mọi người nhìn anh dáng vẻ vội vàng như vậy biết anh là kẻ ngốc nên không muốn bán cho anh.
Lý Dương cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh có cảm thấy Hà Kiệt thực sự vội, nếu Hà Kiệt không phải là người lý trí thì có thể bị lừa nhiều lần rồi, mù quáng tìm bảo bối chỉ những ông chủ này là người thích nhất.
- Tôi biết, đây không phải là không có giải pháp, muốn giống cậu có thể gặp may không, cậu đến thật đúng lúc mấy ngày này tôi đi cùng cậu xem có thể chiếm được vận may của cậu không, Hà Kiệt vỗ vỗ tay còn lộ ra bộ dạng
Kỳ thực Lý Dương cũng hiểu, năng lực của Hà Kiệt tìm được một thứ tốt thực sự không dễ nhưng cũng không khó, cho nên anh tự mình đi tìm quà mừng thọ cho Hà lão thì thực sự phải hao tâm. Lý Dương cũng biết những thứ Hà Kiệt bản thân mua hời được so với những thứ giá cao càng làm cho Hà lão vui.
Giải thích vẫn là giải thích, đối với điều này Lý Dương cũng không tiện giúp với năng lực của anh giúp Hà Kiệt chỉ là việc đơn giản, nhưng điều đó so với việc mua những thứ với gia cao lại hoàn toàn khác biệt, mất đi ý nghĩa chân chính của việc tìm quà tặng trong lễ mừng thọ.
← Ch. 0544 | Ch. 0546 → |