← Ch.0564 | Ch.0566 → |
-Cậu nhóc, tôi có thể dùng giá gấp đôi để mua lại thứ này, cậu có đồng ý không!
Ông lão mĩm cười nói một câu, không chỉ người khách hàng mà ngay cả Trì Dũng cũng ngẩn người, thứ này hắn bán cho Lý Dương giá 5 vạn, nếu gấp đôi thì chẵng phải là 10 vạn hay sao, kết thúc giap dịch chưa tới 3 phút, không ngờ giá đã tăng gấp đôi.
-Lão Trì, diễn trò cũng không cần diễn tới thế này chứ?
Người khách kia đột nhiên quay lại nhỏ giọng nói một câu, giọng nói của hắn không lớn, chỉ có hai người mới nghe được.
-Tôi diễn trò khi nào? Những thứ tôi nói đều là thật, chỉ có điều anh không tin mà thôi!
Trì Dũng lạnh lung nói một câu, trên mặt hắn còn có chút hối hận, Lý Dương một mình nhìn trúng thì không nói lên việc gì, nhưng hiện tại đã có 2 người nhìn trúng chứng minh thứ này thật sự là bảo bối, chẳng qua là mọi người không biết mà thôi.
Nếu thật sự là bảo bối, vậy thì lần buôn bán này hắn đã thua thiệt rồi.
-Xin lỗi, lão tiên sinh, thứ này tôi không định bán!
Lý Dương có chút kinh ngạc, ông lão này chỉ nhìn mộtchút liền dám ra giá gấp đôi để thu mua.
Hiện Ẩn Pháp rất thần bí, nhưng người biết tới nó không ít, Liễu lão và Chu lão đều biết. Có điều ông lão này có thể nhanh chóng nhìn ra vấn đề như thế thì có thể nói trình độ của ông còn hơn cả Chu lão và Liễu lão nữa.
Cái gương còn nằm trên tay ông lão, ông lão đặt nó lên lòng bàn tay rồi nhỏ giọng nói:- Cậu nhóc, tôi thật sự thích vật này, như vậy đi, tôi ra giá 20 vạn!
Quá trình Lý Dương mua nó ông lão đều biết, cũng biết Lý Dương dùng giá gì để mua nó. Hai mươi vạn là gấp 4 lần giá vừa rồi, nói cách khác chỉ cần Lý Dương đồng ý thì hắn sẽ có lợi nhuận gấp 3 ngay.
Loại tốc độ kiếm tiền này làm cho mọi người vô cùng sững sốt.
-Hai mươi vạn!
Trì Dủng nhịn không được kêu lên một tiếngsự hối hận trên mặt hắn càng tăng lên, có người nguyện ý ra hai mươi vạn chứng minh thứ này thật sự là bảo bối, bảo bối giá trị 20 vạn mà hắn lại bán với giá 5 vạn, thử hỏi sao hắn không đau lòng chứ.
-Thật sự không phải diễn trò!
Người khách kia ngẩn người, sự ảo não hối hận trên mặt Trì Dũng vừa rồi hắn đều thấy, hắn cũng hiểu được diễn trò cũng sẽ không nâng lên tới giá 20 vạn, loại diễn trò này cũng không thể nào diễn cho hắn xem được vì hắn căn bản không thể nào mua một thứ với giá 20 vạn cả.
Nghe được giá mà ông lão ra, Lý Dương càng thêm xác định ông lão này khẳng định là đã nhìn ra cái gì đó nên mới có thể ra giá như vậy.
-Ông lão, thứ này tôi rất thích, tôi sẽ không bán lại nó!
Lý Dương lại lắc lắc đầu, cho dù bị ông lão nhìn ra thì cũng không sao, dù sao thứ này cũng là của hắn, hắn không muốn bán thì cũng chẵng sao.
Lúc này Lý Dương đang cảm thấy may mắn, may mắn là hắn phát hiện thứ này trước, nếu bị ông lão này nhìn thấy trước thì khẳng định là món bảo bối này không có duyên với nó rồi.
-Năm mươi vạn, thế nào?
Ông lão nhìn chằm chằm vào Lý Dương rồi nói một câu làm cho tim Trì Dũng và người khách kia đập nhanh hơn, Trì Dũng lúc này đã há to miệng không thể tin nổi nhìn hay người.
Năm mươi vạn a, đây chỉ là một món mà thôi, hắn lúc này rất giận những người kia có mắt như mù, Trì Dũng lúc trước đã phát hiện thứ này không bình thường, hiện tại sự thật đã chứng minh hắn đã đúng.
Đáng tiếc là món bảo bối trị giá 50 vạn này đã bị người khác cướp đi, hơn nữa còn là cướp đi trước mặt hắn.
-Lão tiên sinh, thật xin lỗi...
-Tôi nói chính là USD!
Lý Dương còn chưa nói xong thì ông lão lại nói thêm, nghe ông lão nói vậy Lý Dương cũng mở to mắt nhìn, mà Trì Dũng và người khách lại càng há to miệng, hoàn toàn ngốc đứng tại chỗ.
Năm mươi vạn USD chính là hơn 300 vạn NDT, số tiền này cũng đã đủ để mua một món đồ đồng tinh phẩm không tệ rồi, hiện tại ông lão này, ại dùng giá này để mua một cái gương.
Trên mặt Lý Dương cũng rất nghi ngờ, hắn thậm chí có chút hoài nghi ông lão này có phải là cũng có thể nhìn thấu thứ bên trong như hắn hay không? Nói cách khác làm sao mà lại dám mua với giá cao như ậy chứ, cho dù là người biết Hiện Ẩn Pháp thì trước khi biết được giá trị bên trong cũng sẽ không có mấy người quyết đoán như ông lão trước mặt này.
Năm mươi vạn USD, Vương Giai Giai cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lý Dương.
Mới mua 5 vạn, buông tay ra liền biến thành 50 vạn SUD, chênh lệch to lớn làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, có điều việc này chứng minh Lý Dương không có nhìn nhầm, thứ này thật sự là bảo bối.
Lưu Cương cũng gật gật đầu, hắn không phải kinh ngạc, trên mặt hắn biểu hiện sắc mặt 'tôi biết là thế mà', mỗi lần Lý Dương nhìn trúng thứ gì thì thứ đó không thể kém được.
-Lão tiên sinh, thật sự thực có lỗi, tôi không thiếu tiền, hơn nữa tôi cũng muốn biết thứ mà Hiện Ẩn Pháp che giấu rốt cuộc là thứ gì!
Lý Dương khẽ thở dài rồi chậm rãi nói, hắn nói thẳng ra Hiện Ẩn Pháp là để cho ôn lão biết được hắn cũng biết giá trị của thứ này để cho ông lão không còn muốn mua nó từ trên tay hắn nữa.
Khi Lý Dương nói ra Hiện Ẩn Pháp thì trên mặt ông lão hiện ra sự kinh ngạc.
Lý Dương không nói sai, hắn lúc này quả thật không thiếu tiền, cái gương này lại là bảo bối, đối phương cho dù ra giá cao hơn nữa hắn cũng sẽ không bán. Tiền có thể kiếm được nhưng bảo bối mất rồi là rất khó có thể có lại.
Trì Dũng và người khách kia không biết trời trăng trì, Hiện Ẩn Pháp là cái gì bọn họ cũng không biết, nhưng trong mắt hai người Lý Dương là tên ngốc, 50 vạn USD còn không bán, trong nước, đồ đồng có cái giá này là rất ít đó.
Lúc này Trì Dũng đang nhỏ máu trong lòng, hắn hận không thể đem món đồ này cướp về sau đó bán lại cho ông lão kia.
50 vạn USD, hơn 300 vạn NDT, với số tiền này hắn có thể ở một của tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh, không cần phải khổ sở chạy ngược chạy xuôi như hiện nay nữa.
Cho dù là Lý Dương hay những người xung quanh đều không hề nghi ngờ lời mà ông lão nói, ông lão này khi nói chuyện luôn tạo cho người khác cảm giác tin phục.
-Rất không tệ, cậu còn trẻ như thế mà đã biết Hiện Ẩn Pháp, lại có năng lực nhìn ra nó, cậu trai trẻ, cậu họ là gì?
Ông lão gật đầu rồi không tiếp tục thu mua nữa, người ta nếu đã biết thứ này là bảo bối thì khẳng định là sẽ không bán nó đi.
-Lão tiên sinh quá khen, tôi họ Lý, ngài gọi tôi là tiểu Lý là được rồi!
Lý Dương vội trả lời, ông lão trước mặt này quả nhiên biết Hiện Ẩn Pháp, năng lực của ông trên phương diện đồ cổ hẳn là rất cao, cơ ít nhất thì năng lực cũng ngang bằng Chu lão và Liễu lão, chỉ điều này thôi cũng đủ để Lý Dương tin tưởng rồi.
Lý Dương torng lòng rất tò mò, những người có năng lực trong nước hắn phần lớn đã gặp qua, nhưng ông lão này lại rất xa lạ.
-Cậu họ Lý?
Hai mắt ông lão sáng lên, đột nhiên cười gật gật đầu, nói tiếp:-Tôi biết rồi tiểu Lý, nếu thứ này vô duyên với tôi, vậy thì tôi đưa ra một yêu cầu khác được không?
-Mời ông nói!
Lý Dương gật đầu nói.
-Tôi muốn xem thứ này rốt cuộc là bảo bối gì, có thể xóa bỏ lớp Hiện Ẩn Pháp ngay tại lúc này để cho tôi xem một chút được không?
Ông lão từ từ nói, khi nói xong còn nhìn chằm chằm Lý Dương, yêu cầu của ông lão không tính là quá mức, biết được Hiện Ẩn Pháp, lại gặp được bảo bối dùng Hiện Ẩn Pháp để che giấu, chỉ sợ là ai cũng sẽ muốn biết thứ bên trong rốt cuộc là cái gì.
Lúc trước Liễu lão và Chu lão sau khi nhìn thấy Tuyên Đức Lô chính tông cũng rất muốn xem bộ dáng thật sự của thứ này.
-Lão tiên sinh, nơi này chỉ sợ không thích hợp!
Lý Dương nhìn bốn phía, cuối cùng cười khổ lắc đầu, hắn cũng không để ý yêu cầu này, nhưng nơi này một không có dụng cụ hai không có điều kiện, hơn nữa nơi này cũng rất loạn, Lý Dương nếu xóa bỏ lớp Hiện Ẩn Pháp sẽ làm cho mọi người oanh động, lúc đó sẽ có rất nhiều người biết tới hắn, đây là chuyện mà hắn không muốn gặp.
Lý Dương vẫn còn muốn đi kiếm bảo bối, nếu như bị tất cả mọi người biết tới thì hắn không thể làm gì được cả.
-Tôi biết, chúng ta đi tìm một chỗ thích hợp.
Thấy Lý Dương không có từ chối, ông lão liền cười nói, ông cũng biết nơi này không được thích hợp để xóa bỏ lớp Hiện Ẩn Pháp.
-Được!
Lần này Lý Dương không có từ chối mà sảng khoái gật đầu, hắn cũng muốn sớm một chút nhìn diện mạo thật sự của món bảo bối này.
Hiện Ẩn Pháp không khó trừ, cũng không mât bao nhiêu thời gian, Lý Dương sau khi tẩy nó đi vẫn còn thời gian để trở lại tìm bảo vật, dù sao thì vẫn còn cả ngày mai, thời gian vẫn còn.
-Tốt, cậu trai trẻ đi theo tôi nào!
Ông lão vừa lòng gật đầu, trong mắt còn có chút cảm kíchhai người trẻ tưởi đi theo phía sau kinh ngạc nhìn ông sau đó chuyển sang nhìn cái gương.
Ông lão trả cái gượng lại cho Lý Dương rồi cùng Lý Dương đ ra bên ngoài, Trì Dũng và người khách kia nhìn nhau một cái rồi vội vàng đi theo.
Lưu Cương ôm cái thùng đựng những món đồ đồng từ từ đi theo phía sau, lúc này hắn đang chờ Triệu Khuê và Hải Đông tới nhờ bọn họ mang thứ này lên xe.
Nơi này có không ít người ra vào nên vài người ra ngoài cũng không khiến mọi người chú ý, chỉ một lát sau mọi người đã ra tới bên ngoài.
Bên ngoài có đậu một chiếc Rolls-Royce có màng che, ông lão đi thẳng về chiếc xe đó.
*****
Nhìn thấy ông lão, người tài xế vội vàng xuống xe giúp ông mở cửa xe. Người khách kia khi thấy một màng này thì không còn nghi ngờ gì nữa, cho dù là những người này chỉ diễn trò thì cũng không thể nào kiếm một chiếc xe thế này để diễn trò cả.
Sau khi hiểu rõ việc này, trong lòng hắn rất là ảo não, thứ này vốn hắn thấy trước, nhưng lại bị hắn từ chối không mua, cuối cùng lại rơi vào tay người khác.
-Tiểu Lý, đi lên đi!
Ông lão đứng ở chỗ cửa xe mỉm cười vẫy tay về phía Lý Dương, Lý Dương do dự một chút, cuối cùng củng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Lão tiên sinh, tôi nhớ phía trước có một quán trà, nơi đó hẳn là có gian phòng, chúng ta đến dó là được rồi, không cần phải đi xe đâu!
-Cũng tốt, chúng ta cùng nhau qua đó!
Ông lão mỉm cười gật đầu rồi đi theo Lý Dương, tài xế thì láy xe chạy từ từ phía sau.
Quán trà trong miệng Lý Dương cách nơi này không xa, chỉ khoảng 6, 700 thước, đi vài phút là đã tới nơ, quy mô quán trà này không nhỏ, hoàn cảnh bên trong cũng không tệ.
Ông lão trực tiếp tìm một căn phòng rồi đi vào bên trong, Trì Dũng vả người khách kia có chút chần chờ, cuối cùng cũng đi theo phía sau.
Lý Dương và ông lão liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì.
Hai người này một là chủ nhân trước đó, người còn lại thì suýt chút nữa trở thành chủ nhân của món bảo bối này, để cho bọn họ ở lại xem cũng không có gì, có điều chuyện này đối với bọn họ chưa chắc đã là chuyện tốt.
-Tiểu Lý, cảm ơn cậu, mời ngồi!
Đi vào phòng, ông lão cười nói với Lý Dương một câu, Lý Dương đồng ý để cho ông thấy được diện mạo thật sự của thứ này làm cho ông ta rất cảm kích.
-Thụy Đặc, đi chuẩn bị vài thứ đi...
Sau khi Lý Dương ngồi xuống, ông lão quay đầu lại nói vớ một người trẻ tuổi phía sau, Lý Dương nghe liền hiểu ra mấy thứ này chính là tài liệu dùng để tẩy lớp che giấu đi, ông lão không chuẩn bị thì Lý Dương cũng sẽ gọi Lưu Cương đi chuẩn bị.
-Lý Dương, anh nói là thứ này vốn không phải như thế này, là do người cố ý làm như thế ư?
Vương Giai Giai hiếu kỳ cầm cái gương lên xem rồi hỏi, từ vẻ ngoài mà nói thứ này rất bình thường, ngoại trừ hình tròn thì nó chẳng có gì đặc biệt cả, tuy nhiên trên nó lại có dấu vết phỏng chế.
Thông qua vết phỏng chế này Lý Dương có thể đoán ra thứ này được một người phỏng chế theo hoa văn cuối thời Thanh.
Có vài điểm quan trọng được người đó dùng Hiện Ẩn Pháp che giấu, nhưng không phải tất cả các đặc điểm, dù sao thứ này cũng dùng để sưu tầm, không có khả năng che giấu hết mọi đặc điểm được.
Bảo bối được người ta sử dụng Hiện Ẩn Pháp để che giấu không nhiều, còn tồn tại tới ngày nay lại càng ít, Lý Dương có thể nhìn thấy hai món, hơn nữa còn giành được hai món này quả thật là chuyện vô cùng may mắn.
-Đúng, nhưng mà lúc này rất khó nói, chờ thêm một chút nữa mói có thể biết được!
Lý Dương nhỏ giọng nói.
-Thật kỳ quái, đồ tốt cần gì phải làm cho nó xấu đi như thế chứ?
Lòng hiếu kỳ của Vương Giai Giai đã bị gợi lên nhưng Lý Dương đã nói vậy nên cô đành nhịn xuống.
Cái Tuyên Đức Lô chính tông lần trước hắn mua được Vương Giai Giai cũng có cảm giác như thế, đem một món đồ không tốt biến thành đồ tốt là chuyện bình thường, nhưng đem đồ tốt, cố ý giả dạng thành xấu lại rất hiếm thấy. Nếu không phải xuất phát từ mục đích bảo hộ bảo vật, chắc chắn người ta sẽ không sáng tạo ra thủ pháp này.
-Tiểu Lý, uống trà!
Ông lão cho người mang lên một bình trà, lúc Lý Dương và Vương Giai Giai nói chuyện thì trà đã được pha xong, ông lão tự mình mời Lý Dương một ly, Trì Dũng và người khách kia tất nhiên là không được hưởng cái phúc này.
-Cám ơn lão tiên sinh, không biết ông họ gì vậy?
Lý Dương vội vàng đứng lên, ông lão có khí chất rất tao nhã, tiếp xúc càng lâu thì khí chất này càng cảm nhận rõ hơn.
-Tôi họ Lương, mới từ Xin-ga-po trở về thăm người thân, vừa lúc gặp được hoạt động này nên cố ý đến xem, không ngờ vừa lúc gặp được một món khiến mình hứng thú!
Ông lão cười cười, nói xng còn liếc nhìn cái gương trên tay Vương Giai Giai, ông lão này là do nghe thấy có người tranh luận nên mới cố ý tới xem, đáng tiếc là ông tới chậm hơn Lý Dương một bước, hki ông đến thì giao dịch đã hoàn tất rồi.
Mới nhìn thấy thứ này ông cũng không nhận ra nó có dùng Hiện Ẩn Pháp, nhưng cảm thấy có chút không đúng nên ông liền chủ động đi theo rồi mượn cái gượng của Lý Dương, lúc này mới phát hiện ra nó được người sử dụng Hiện Ẩn Pháp để che giấu.
Sau khi phát hiện ra ông liền có ý tưởng mua nó, ông biết rõ giá trị của nó hơn Lý Dương nhiều.
Người hiểu được thủ pháp sữ dụng Hiện Ẩn Pháp cho dù trong quá khứ cũng rất ít, mà vật được sữ dụng Hiện Ẩn Pháp phần lớn đều là tinh phẩm, trước kia đã là tinh phẩm thì bây giờ nó đã thăng lên hàng quốc bảo rồi.
Đây cũng là lý do ông ra giá 50 vạn USD, ông tin tưởng cho dù là cái gì thì với cái giá này hôm nay ông sẽ mua được nó, đáng tiếc là Lý Dương cũng là người biết giá trị của thứ này nên căn bản không bán cho ông.
Lý Dương cười cười, trong lòng cũng có chút giật mình.
Thì ra ông lão này không phải người trong nước, khó trách Lý Dương không có gặp qua ông, Xin-ga-po rất nhỏ, người có tài trên phương diện đồ cổ càng ít, hắn quyết định khi trở về phải hỏi Hà lão một chút, tin chắc rằng Hà lão biết ông lão này là ai.
Sau khi uống vài chén trà, người gọi là Thụy Đặc kia đã trở lại, trên tay còn mang theo một cái chậu lớn.
Khi nhìn thấy thứ này, ánh mắt Lương lão sáng lên, thu dọn ấm trà trên bàn chừa chỗ cho cái chậu, ông gọi Thụy Đặc đặt cáu chậu lên bàn rồi rót nước vào.
-Tiểu Lý, cậu tới đi!
Làm tốt chuẩn bị, Lương lão liền nói một câu" Lý Dương gật đầu rồi từ từ lấy ra vài lá trà.
Lý Dương đã từng thấy qua phương pháp tẩy đi Hiện Ẩn Pháp một lần, lần này vừa lúc có thể tự mình thử, Lương lão thấy động tác của Lý Dương liền gật gật đầu, Lý Dương quả thật biết cách tẩy đi lớp Hiện Ẩn Pháp.
Lá trà rất nhanh đã chuẩn bị xong, Lý Dương pha một ly trà đậm, ngoại trừ Lương lão và Lưu Cương, những người còn lại đều mở to mắt nhìn.
Trì Dũng và người khách nhìn nhau, lúc này bọn họ đều hiểu được Hiện Ẩn Pháp là cái gì, nhưng chuyện Lý Dương làm bọn họ lại xem không rõ. Bọn họ giống như Lý Dương trước kia, Lý lúc xem xóa lớp Hiện Ẩn Pháp trên Tuyên Đức Lô cũng có biểu tình như vậy.
Lý Dương pha trà đậm theo tỉ lệ trước kia Liễu lão đã pha, Lý Dương không hiểu nguyên nhân nhưng bắt chước là theo thì không có việc gì khó, lúc trước những động tác Chu lão làm hắn điều nhớ rõ.
Lương lão lại gật gật đầu, tỉ lệ mà Lý Dương pha rất đúng, xem ra Lý Dương có hiểu biết rất sâu.
Sau khi làm xong, Lý Dương lấy ra một cái khăn, đặt lá trà đã pha lên khăn rồi từ lau cái gương, mỗi khi chùi tới đâu thì chỗ đó có cái gì đó rớt ra, lúc này sắc mặt của Lương lão cũng đã chuyển sang nghiêm túc, ông đứng bên cạnh nhìn những động tác Lý Dương làm.
Trì Dũng và người khác kia nhìn nhau, lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra bộ dáng trước kia cũng không phải là diện mạo thật sự của món bảo bối này, là do có người che giấu nên nó mới có bộ dáng như vậy,
Với chuyện này bọn họ cũng có chút nghi ngờ, hai người đã lăng lộn trong vòng luẩn quẩn của đồ cổ mấy chục năm, loại thủ pháp đem đồ tốt biến thành đồ xấu, hơn nữa còn không nhìn ra manh mối trước đó bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua.
-Lớp đồng xanh đã rớt ra!
Vương Giai Giai đột nhiên kêu một tiếng, mỗi khi Lý Dương lau chùi thì có không ít đồng xanh rớt ra, dần dần bên trong trở nên sáng ngời, dưới ngọn đèn, tuy còn chưa hiện ra hết nhưng sự cao quý của món bảo bối đã được hiện ra.
Trì Dũng và người khách há to miệng, cái gương này quả thật là có cái gì đó bên trong, khi nhìn thấy ánh sáng phản xạ, hai người liền biết thứ này là bảo bối.
Lý Dương tiếp tục chà lau, một lát sau liền ngâm cái gương vào trong nước.
Cái gương này không nhỏ, đường kính hơn 20 cm, nặng khoảng 5, 6 kg, khoảng 10 phút sau, Lý Dương đã lau chùi xong, cái gương đồng sáng bong xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau khi lau chùi xong, Lý Dương vắt chút nước từ lá trà ra rồi nhẹ nhàng vẽ loạn lên thân món bảo bối, di chuyển theo ngón tay Lý Dương, ánh sáng phản chiếu càng thêm sáng rọi.
Hô hấp của Trì Dũng và người khách đã trở nên dồn dập, đây không phải là cái gương bình thường, rõ ràng là một cái gương đồng xinh đẹp, cái gương đồng này còn là cái gương đồng tốt nhất mà bọn họ từng gặp. Khó trách vừa rồi vị gọi là Lương lão đồng ý dùng 50 vạn USD để mua món bảo bối này, món bảo bối này có thể nói chính là vật báo vô giá.
Sau khi nhìn thấy diện mạo thật của cái gương đồng, trong lòng hai người chỉ có một cảm xúc, đó là hối hận.
-Đây là Thụy Thú Bồ Đào Văn Kính!
Lương lão đột nhiên kêu một tiếng, giọng của ông không nhỏ, ánh mắt cũng trừng rất lớn, hiện tuy Hiện Ẩn Pháp còn chưa hoàn toàn tẩy sạch nhưng bên trong đã có thể thấy rọ ràng rồi.
Lý Dương cười cười, cũng không có nói gì mà tiếp tục lau chùi gương đồng, nếu muốn tẩy Hiện Ẩn Pháp thì phải lau chùi xong toàn bộ, nếu không thứ này không còn có ý nghĩa bảo hộ nữa mà chuyển thành phá hư.
Vài phút sau, Lý Dương cuối cùng cũng làm xong, sau khi Lý Dương lau chùi xong, mỗi người đều ngừng hô hấp, ngay cả người không biết gì về đồ cổ như Vương Giai Giai cũng không ngoại lệ.
Cái gương đồng trước mặt này quả thật là làm người ta vô cùng rung động....
← Ch. 0564 | Ch. 0566 → |