← Ch.0594 | Ch.0596 → |
Lý Dương vừa đi hai bước, nhất thời sững sờ ở đó, Lý Thành, Vương Giai Giai bọn họ cũng đều nghe được cái thanh âm này.
- Oa...
Bên ngoài truyền đến tiếng đứa trẻ kêu khóc, sắc mặt Lý Thành, Lý Quân Sơn chợt biến đổi, trong nháy mắt cũng đứng lên, quay đầu lại liền đi ra bên ngoài phòng, bọn họ cũng nghe được đây là tiếng khóc của Tiểu Thuận Thuận.
Liên tưởng đến tiếng vừa rồi là tiếng bạt tai, sắc mặt của hai người cũng cực kỳ khó coi.
- Anh làm gì vậy, sao lại đánh trẻ con!
Sau đó bên ngoài lại truyền tới tiếng hét tức giận của Phương Thục Cầm, giống như nổi điên, mà tiếng khóc Tiểu Thuận Thuận càng lớn hơn.
Lý Dương đã đứng lên, hắn chỉ là dừng lại một chút, khi Lý Thành bọn họ đi ra ngoài, Lý Dương đã đi ra ngoài rồi, Tiểu Thuận Thuận đang nằm trong ngực Phương Thục Cầm khóc lớn, còn hai trung niên kia mang bộ mặt hoảng sợ nhìn mảnh vụn trên đất.
Trong phòng, sau khi Lý Dương đi ra Lưu Cương cũng đi ra ngoài theo, Ngô Độ do dự một chút, đứng dậy cùng đi ra ngoài, gian phòng bốn cô gái nhìn nhau, cũng đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng là hành lang, hành lang của Toàn Tụ Đức không lớn, lập tức nhiều người ra ngoài như vậy, nhất thời hành lang có vẻ rất chật chội.
Phía sau Lý Dương bọn họ, có mấy người trẻ tuổi đi tới, Lý Dương chú ý một chút, mấy người này có chút quen, suy nghĩ một hồi, Lý Dương lập tức hiểu thân phận của họ.
Những người này đều là người công ty bảo vệ phái tới bảo vệ nhà hắn. Chuyện vừa phát sinh quá đột ngột, bọn họ cũng không chú ý đến, hay bởi vì đi theo Lý Dương, bọn họ không được hành động tùy tiện.
- Các cậu sao lại như vậy, vô duyên vô cớ làm gì đánh trẻ con, mau nói đi!
Hà Ái Linh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thuận Thuận, trái tim nhất thời khó chịu giống như dao cắt, chạy đến trước mặt người nọ, lôi cổ áo người nọ lớn tiếng kêu lên.
- Làm gì à, bà có biết đồ của ta đây trị giá bao nhiêu tiền không? Các ngươi bồi thường nổi sao?
Người vóc dáng gầy cũng lớn tiếng quát, tay run run từ từ nhặt lên một vài mảnh vụn, người không biết thật đúng sẽ cho là đây là một món bảo bối.
Lý Dương đi đến bên cạnh Tiểu Thuận Thuận, nửa mặt Tiểu Thuận Thuận tính từ cổ đỏ lên, có thể thấy được vừa rồi người đàn ông kia tuyệt đối là toàn lực ra tay, một đứa trẻ con không tới năm tuổi, làm sao có thể chịu đựng được toàn lực bàn tay người đàn ông trưởng thành.
Một bên Phương Thục Cầm đang đau lòng chảy nước mắt, ánh mắt Hà Ái Linh cũng hồng hồng.
Vương Giai Giai các nàng đi ra sau cũng thấy cảnh này, sắc mặt mấy người cũng vô cùng khó coi, bất kể ai đúng ai sai, một người đàn ông, ra tay nặng như vậy với trẻ con chính là không đúng.
- Anh ... trẻ con sai, nhưng nó vẫn là đứa bé, bao nhiêu tiền, chúng ta không bồi thường nổi sao? Tại sao đánh người?
Lý Quân Sơn cắn răng, tay run run chỉ vào người đàn ông vóc dáng gầy, cháu trai ở nhà chính là một bảo bối, bọn họ chưa đánh một cái, hôm nay lại bị một người xa lạ đánh ác như vậy, đầu óc Lý Quân Sơn cũng muốn điên lên.
Đánh vào da thịt đã là quá đáng, đằng này một bạt tai này chỉ sợ để lại di chứng về sâ, đứa bé vốn cực kỳ yếu ớt.
Cho dù không có hậu di chứng, chuyện này chỉ e cũng tạo thành ảnh hưởng cực lớn trong lòng đứa trẻ, đây mới là trọng yếu nhất, chuyện này không tốt có thể thay đổi cả đời đứa trẻ, trực tiếp thay đổi tính tình nó.
- Bồi thường, được, các người không nói cũng phải bồi thường, ta nói cho các ngươi biết, cái đĩa này đồ cổ, giá trị ba trăm tám mươi vạn, các ngươi không bồi thường, hôm nay ai cũng đừng nghĩ chạy được!
Người đàn ông gầy lớn tiếng gào lên, từ trong một căn phòng khác lại đi ra mấy người thanh niên, nhìn thấy cảnh này cũng rối rít đi tới, cả đoạn hành lang đầy ắp người.
- Ba trăm tám mươi vạn, lừa đảo!
Lý Quân Sơn nổi giận hơn, Lý Dương xanh mặt nhìn người đàn ông kia, từ đầu đến cuối còn chưa nói một câu, nhưng tay của hắn lại siết thật chặt.
- Lừa đảo? Ta có chứng cớ, ta có chuyên gia giám định chứng minh, ta nói cho các ngươi biết, đừng nghĩ ăn vạ, đập nồi bán sắt cũng phải bồi thường cho ta, một đám quỷ nghèo.
Người đàn ông gầy lớn tiếng kêu, mấy người bạn phía sau hắn cũng rối rít đi tới, nhân viên quản lý Toàn Tụ Đức cũng bị kinh động, đáng tiếc hành lang bị chặn lại, hắn căn bản không đi đến hòa giải được.
- Nghèo mẹ ngươi à!
Khi Lý Dương sắp không nhịn được, muốn đánh người này một trận ra trò, một người ra tay còn nhanh hơn so với hắn, một quyền liền đánh vào trên lỗ mũi người đàn ông gầy kia, người đàn ông gầy kêu thảm thiết một tiếng, lập tức bụm mặt đứng trên đất.
Vài giọt máu bắt đầu gỉ ra, phía sau hắn tất cả mấy người bạn đều ngây dại.
Người xông tới chính là Ngô Độ. Ngô Độ đập một quyền, còn không hả giận, lại đi lên đạp một cước, trực tiếp khiến người nọ ngã trên sàn. Hắn hôm nay đi theo Cố Nhã Tĩnh vốn đang bực tức, nhìn người này đánh trẻ con, còn là đứa trẻ mình biết, hỏa khí lập tức vọt lên.
- Hay lắm, đánh hay lắm!
Cố Nhã Tĩnh quát to một tiếng, bình thường cô cũng không ưa mấy người đánh trẻ con, cho dù vật này thật trị giá ba trăm tám mươi vạn, vậy cũng có thể ngồi xuống thương lượng, bọn họ cũng không phải là không bồi thường nổi, trước đánh trẻ con, sau còn mắng người ta là quỷ nghèo, Cố Nhã Tĩnh cũng hận không cho hắn một bạt tai.
Quỷ nghèo, e là nơi này người nào cũng có nhiều tiền hơn so với hắn.
- Các ngươi, dám đánh người?
Mấy người sau lưng người đàn ông gầy kia rốt cục phản ứng lại, liền muốn xông lại, Lưu Cương đã chạy tới, từng người một, mấy người rất nhanh cũng bị khống chế ở đó.
Tay Lý Dương dần dần trùng xuống, lạnh như băng nhìn mấy người này.
Chuyện hôm nay đúng là sai lầm của Tiểu Thuận Thuận, nếu đối phương nói thật tốt, chuyện này không phải là không thể thương lượng, nào sợ món đó đồ là một bảo bối, Lý Dương bồi thường nhiều ít tiền cũng không hề gì, bây giờ Lý Dương cũng không thiếu tiền.
Nhưng hành động của đối phương đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của Lý Dương, Lý Dương quan tâm nhất chính là người nhà mình, đối với người làm thương tổn người nhà mình, Lý Dương quyết không tha thứ.
Trong lòng Lý Dương thiêu đốt lửa giận, tim của hắn đã từ từ bình tĩnh lại.
- Các ngươi dám đánh ta, các ngươi biết ta là ai không? Đợi đấy, các ngươi đợi đấy cho ta!
Người đàn ông vừa bị Ngô Độ một quyền đánh ngã cuối cùng kìm hận, hung hãn chỉ vào Lý Dương bọn họ nói, mũi của hắn vẫn còn đang chảy máu, dáng vẻ thoạt nhìn thật kinh người, nhưng vấn đề cũng không lớn. Ngô Độ dù sao cũng là chàng công tử, khí lực không lớn, một quyền này đổi thành Lưu Cương, có thể để cho hắn nằm trên giường một tháng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cảnh sát, tinh thần người đàn ông bị đánh đột nhiên khá hơn, lau máu trên mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Dương bọn họ, dáng vẻ kinh khiếp không thể tả.
Mấy người đối diện hắn, cũng lạnh như băng nhìn hắn, vô luận là Ngô Độ hay Vương Giai Giai bọn họ, cũng không có một chút lo lắng.
Lý Thành vẫn phẫn hận nhìn người này, nếu không phải là Ngô Độ động thủ trước, hắn cũng muốn tiến lên đánh tên này một trận.
- Chuyện gì thế, nơi nào đánh nhau?
Bên ngoài tiến vào sáu bảy cảnh sát, cảnh sát Bắc Kinh xuất hiện rất nhanh, vừa rồi an ninh của Toàn Tụ Đức bên này báo một tiếng, ba phút sau cảnh sát liền đi tới.
- Triệu đội trưởng, là tôi, những tên lưu manh này, bọn họ đánh tôi!
Người đàn ông gầy vội vàng hô to một tiếng, lúc này những người gian phòng khác chung quanh cũng ra ngoài vây quanh, rất nhiều người còn đang bàn tán.
Bọn họ không nhìn thấy đầu đuôi chuyện, nhưng cũng có thể đoán đại khái, đứa trẻ bị đánh không nhẹ, mỗi người thấy nửa bên mặt Tiểu Thuận Thuận kia sưng đỏ cũng lắc đầu, đứa trẻ không phải đối thủ của hắn, huống chi hạ thủ nặng như vậy.
Trong lòng những người này, cũng là ủng hộ Lý Dương bọn họ, cho là Ngô Độ đánh đúng, người như vậy nên đánh.
Đáng tiếc người này rõ ràng có quen biết cảnh sát, mọi người cũng lo lắng cho bọn họ, sợ rằng người vừa rồi động thủ lát nữa sẽ gặp chuyện không có gì hay.
- Hoàng tổng, sao anh thế nào biến thành cái bộ dáng này, là ai đánh?
Cảnh sát tiến vào còn đứng ở phía sau, chưa vào đến, nhìn kỹ mấy lần mới nhận ra người này, vội vàng kinh hô lên.
- Hắn, chính là hắn!
Người đàn ông gầy phẫn hận chỉ vào Ngô Độ, mặt Ngô Độ không quan tâm vẫn đứng đó, khóe miệng còn mang nụ cười lạnh, mấy cảnh sát quèn mà thôi, đừng nói bọn họ, chính là người của cục công an thành phố, thậm chí người bộ công an đến cũng không dám có thái độ gì đối với hắn.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn chớ gây phiền toái quá lớn, ra tay dạy dỗ một người đàn ông bắt nạt trẻ con, tuyệt đối không phải là đại sự gì.
- Bắt hắn lại cho ta!
Cảnh sát dẫn đầu hét to một tiếng, mấy tên cảnh sau lưng sát liền chen vào, muốn mang Ngô Độ đi.
Những người từ gian phòng chung quanh cố ý cản trở đường, không để cho những cảnh sát này đi qua, ánh mắt của quần chúng cũng là cương quyết, cả sự kiện xảy ra trước mắt, bọn họ có mặt thì trong lòng cũng có tiêu chuẩn phán xét.
- Triệu đội trưởng, bọn họ muốn cướp đồ cổ của tôi, là cướp bóc, kết quả không có giành được bị đánh vỡ, đồ của tôi kia giá trị ba trăm tám mươi vạn!
Người đàn ông gầy lại cao giọng kêu một câu, Triệu đội trưởng hơi sững sờ, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn, vốn là một cuộc đấu ẩu đả, bây giờ đột nhiên biến thành án cướp bóc, còn là án cướp giá trị ba trăm tám mươi vạn, đây chính là đại án.
- Cũng mang đi!
Triệu đội trưởng phất phất tay, cảnh sát sau lưng chen lên phía trước mạnh hơn, Vương Giai Giai vừa lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi đi một tin nhắn.
Người chung quanh cũng rối rít bàn tán, kêu to người này không biết xấu hổ, cướp bóc? Lời này cũng dám nói ra, người nào từng thấy nhóm người già có, trẻ con có, nữ có, nam có đến tiệm cơm cướp bóc?
Người đàn ông gầy nhìn mấy người này đầy thủ đoạn. Lúc Lý Thành, Phương Thục Cầm bọn họ nói chuyện hắn cũng nghe được, mấy người này nói mang khẩu âm ngoại địa, bọn họ ăn mặc cũng rất bình thường, không phải là tới du lịch thì là có thân thích ở nơi này đi học, những người ngoại địa này hắn căn bản không sợ.
Lần này hắn bị đánh, cũng là hận thấu mấy người này, cộng thêm bảo bối yêu quý bị hủy, trong lòng hắn thề cho mấy người này đẹp mắt, một chút cũng không bỏ qua cho, lúc này mới cố ý nói bọn họ cướp đồ.
Nơi này là địa bàn của hắn, đặc biệt là đến đồn công an, đây còn không phải là hắn nói cái gì chính là cái đó.
- Vương Giai Giai, em gọi Triệu Khuê bọn họ cùng anh Lý Thành đi bệnh viện, nơi này giao cho anh là được.
Lý Dương quay đầu nói với Vương Giai Giai một câu, lại xoay người nói với đội trưởng kia:
- Đồng chí cảnh sát, chúng tôi sẽ đi cùng các anh, mặc dù tôi không phải là quá hiểu luật, nhưng cũng biết vu cáo là tội rất nặng, anh nhớ đấy, anh ta tố cáo chúng tôi là cướp!
← Ch. 0594 | Ch. 0596 → |