← Ch.0596 | Ch.0598 → |
Bác sỹ tâm lý kiểm tra xong, cho ra một kết quả, tất cả mọi người đều thở phào.
- Cám ơn ngài, bác sỹ Vương, chúng tôi nhất định sẽ mang cháu đi chỗ vui vẻ!
Phương Thục Cầm đứng lên, liên tiếp cảm tạ, tiểu Thuận Thuận không sao là được, nhưng chuyện hôm nay bọn họ muốn về nhà là hoàn toàn biến mất, con trai bây giờ thành thế này, chị và Lý Thành căn bản không thể trở về.
- Dương Dương, hay là xế chiều chúng ta đi Trường Thành đi, ở đó náo nhiệt, tiểu Thuận Thuận còn chưa có đi qua!
Ra khỏi bệnh viện, Lý Quân Sơn mở miệng cười nói, tiểu Thuận Thuận không sao, áp lực cũng đều giảm bớt, mang theo tiểu Thuận Thuận đi chơi, cả nhà có thể cùng đi du lịch, đúng là chủ ý rất tốt.
- Trường Thành? Cũng được ạ!
Lý Dương vừa gật đầu, chợt lại nghĩ tới một chuyện.
Hắn đã đồng ý với Đàm tổng xế chiều hôm nay đi đài truyền hình ghi hình tiết mục, vừa rồi bác sỹ nói, tốt nhất đi nơi nào hấp dẫn đứa trẻ, phòng thu hình của đài truyền hình, cũng thuộc về khái niệm này.
Trẻ con cũng thích xem ti vi, hay là để cho nó nhìn thấy mình ở trên ti vi?
Nghĩ tới đây, Lý Dương quay đầu phía tiểu Thuận Thuận cười cười, nói:
- Thuận Thuận, con muốn lên ti vi không, hoặc là, có muốn hay nhìn người ta thu hình không?
Lý Dương không nghĩ ra cái gì quá tốt để hình dung, chỉ có thể nói như vậy.
- Ghi hình ạ? Hay lắm!
Mắt tiểu Thuận Thuận đột nhiên sáng lên, trên mặt lại lộ ra nụ cười, còn vỗ tay cười cười, Lý Dương nhìn đứa cháu dần dần khôi phục bình thường, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn.
Tiểu Thuận Thuận nguyện ý đi là được, ghi hình tiết mục chắc là có người quen như, thấy thái độ Đàm tổng, chắc chắn mang một hai người đi vào cũng không thành vấn đề. Trường thành có thể để hôm khác lại đi, nơi đặc biệt này nếu để mất cơ hội, không thể dẫn cháu đi xem một chút cũng lãng phí.
Lý Dương lập tức gọi điện thoại cho Đàm Quốc Hoa.
Biết Lý Dương mang nhiều người đến xem tiết mục, Đàm Quốc Hoa không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Đồ cổ Thiên Nhai nói là đối tác của tổ tiết mục, thật ra thì chính là nhà tài trợ, có quyền lợi rất lớn về tiết mục. Ngoài người chủ trì không cách nào can thiệp được, chuyên gia giám bảo, ngừơi tham gia tiết mục gia tân ... bọn họ cũng có thể giúp một tay tiến hành lựa chọn, càng không cần phải nói chỉ là mấy người xem.
Đây đối với Đàm Quốc Hoa mà nói căn bản không phải vấn đề.
Hà Ái Linh nghi hoặn hỏi:
- Dương Dương, con nói mang Thuận Thuận đi ghi hình ti vi? cái chương trình gì?
Thấy trên mặt tiểu Thuận Thuận lại lộ ra nụ cười, mây đen trong lòng Hà Ái Linh cũng tiêu tán rất nhiều, tự nhiên sẽ không phản đối đối với đề nghị của Lý Dương, chỉ là này ghi hình ti vi bà mới chỉ nghe nói, cụ thể chuyện gì xảy ra còn chưa biết, trong lòng có rất nhiều tò mò.
Phương Thục Cầm, Lý Quân Sơn, Lý Thành nhìn Lý Dương, ngược lại Vương Giai Giai nhớ lại chuyện ban đầu ở Thiên Nhai, mơ hồ hiểu được.
Lý Dương cười nói:
- Cũng không có gì, chính là tiết mục " sưu tầm bảo bối thế giới" cuả đài truyền hình Bắc Kinh, mời con làm gia tân, hôm nay vừa đúng lúc muốn ghi hình tiết mục, ta muốn mang Thuận Thuận đi xem mọtt chút, đến lúc đó mọi ngừơi liền mang theo Thuận Thuận ngồi trong trường quay, cũng tương đương với tham gia tiết mục!
Hà Ái Linh hơi sửng sờ, lại hỏi:
- " sưu tầm bảo bối thế giới"? Có phải do giáo sư Vương Cương chủ trì hay không?
Lý Dương gật đầu:
- Vâng, chính là giáo sư Vương Cương chủ trì cái tiết mục đó!
Nói đến Vương Cương, khóe miệng Lý Dương từ từ hiện ra nụ cười, minh tinh trên truyền hình có rất nhiều người yêu thích đồ cổ, nhưng người có thể nghiên cứu sâu giống như Vương Cương như vậy chỉ có mình hắn. Vương Cương đứng đầu hội chuyên gia tham gia giao lưu, trong số chuyên gia giỏi thì tài nghệ hắn không quá đột xuất, nhưng trong số minh tinh trên truyền hình thì rất là hiếm có.
Đài truyền hình Bắc Kinh cũng không tệ, mời Vương Cương tới làm người chủ trì, Vương Cương hài hước làm chủ trì, cộng thêm kiến thức chuyên môn phong phú, đúng là người thích hợp nhất.
Hơn nữa đặc điểm đặc biệt của tiết mục, lịch phát sóng của " sưu tầm bảo bối thế giới" không hề thay đổi, vẫn luôn thu hút người xem.
Hà Ái Linh sửng sốt mười mấy giây, lúc này mới mừng rỡ kêu lên:
- Thật là cái tiết mục đó ti vi, chúng ta cũng có thể đi?
Bởi vì duyên cớ Lý Dương bước chân vào giời đồ cổ, Lý Quân Sơn và Hà Ái Linh chú ý nhiều hơn đối với tiết mục loại này, " sưu tầm Hoa Dự" của đài truyền hình Hà Nam, "sưu tầm bảo bối thế giới" cuả đài truyền hình Bắc Kinh cũng là hai chương trình không bỏ một kỳ, mỗi kỳ đều xem.
Người chủ trì Vương Cương của "sưu tầm bảo bối thế giới" là người hai lão nhân vô cùng kính nể và yêu thích.
Lý Dương cười, gật đầu một cái, nói:
- Cả nhà chúng ta cũng có thể đi!
Trên mặt Lý Quân Sơn còn lộ một chút kích động, hắn chưa từng nghĩ tới mình còn có ngày lên ti vi.
Lý Thành và Phương Thục Cầm bình thường công việc bận rộn, không cách nào giống cha mẹ xem mỗi kỳ như vậy, nhưng cũng xem qua mấy kỳ tiết mục, vô cùng thích, nghe được cả nhà có thể cùng đi tham gia, trên mặt đều có kích động nho nhỏ.
tiểu Thuận Thuận cười vui vẻ nhất, giờ khắc này, ảnh hưởng trước đó hình như cũng biến mất.
Buổi sáng cả nhà cũng không về nhà, mang tiểu Thuận Thuận đi chơi, để cho cháu quên được phiền não và sợ hãi thì biện pháp tốt nhất chính là đi chơi, ở bên trong sân chơi tới trưa, khi tiểu Thuận Thuận trở ra, đã không có gì khác biệt với biểu hiện bình thường.
Bây giờ chỉ là trên mặt tiểu Thuận Thuận có chút sưng nhưng cũng tiêu đi rất nhiều, không nhìn kỹ là không nhìn ra, đợi dấu vết trên mặt hoàn toàn biến mất, mang nó đi chơi mấy ngày nữa, ám ảnh ngày hôm qua đoán chừng có thể toàn bộ tiêu trừ, khiến nó hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tiết mục bắt đầu ghi hình lúc ba giờ chiều, buổi trưa Lý Dương không dẫn bọn họ đi nhà hàng, liền tìm một quán cơm nhỏ gần đó ăn một bữa, mấy người bọn họ cũng không dám lại đi nhà hàng lớn, sợ để cho tiểu Thuận Thuận lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Hai giờ chiều, đúng lúc Đàm Quốc Hoa gọi điện thoại tới, muốn tới đón Lý Dương và người nhà, cuối cùng bị Lý Dương cự tuyệt.
Cả nhà bọn họ đều ở bên ngoài, lại có xe, tự mình lái xe đi là được, như vậy dễ dàng hơn.
Đài truyền hình Bắc Kinh nằm ở trên đường Kiến Quốc khu Triều Dương, cách nơi Lý Dương bọn họ chơi không xa, cúp điện thoại của Đàm Quốc Hoa, Lý Dương bọn họ còn nghỉ ngơi một hồi mới đi.
Trên đường, tiểu Thuận Thuận còn không ngừng nói đề tài thu hình ti vi, có vẻ rất là vui.
Bây giờ đài truyền hình Bắc Kinh có văn phòng làm việc mới, đài truyền hình Bắc Kinh mới hoạt động chưa tới hai năm, cửa chính làm cho người ta cảm giác rất hoàng tráng và hiện đại, xe Lý Dương bọn họ vừa tới, liền phát hiện một người mập mạp đứng cửa.
Đàm Quốc Hoa đang đứng ở cửa, Lý Dương không để cho hắn đi đón, hắn không thể làm gì khác hơn là tới cửa tới chờ, tránh cho Lý Dương bọn họ sau khi đến, không vào được đài truyền hình.
- Đàm tổng !
Lý Dương từ trên xe đi xuống, Vương Giai Giai đi theo Lý Dương xuống xe, tự nhiên khoác lên cánh tay Lý Dương.
Đàm Quốc Hoa vội vàng quay đầu lại, mấy chiếc xe này hắn thấy, chẳng qua là không thấy người ở bên trong, nơi này lui tới nhiều xe như vậy, hắn cũng không biết bên trong chiếc xe nào sẽ có Lý Dương. Nhưng bây giờ gặp được Lý Dương, trong lòng cuối cùng thở phào một cái.
Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trước mắt, Đàm Quốc Hoa nhẹ nhàng sửng sốt, ngay sau đó lại lộ ra nụ cười sáng lạng:
- Lý tiên sinh, Vương tiểu thư, mọi ngừơi đã tới, lái xe vào bên trong là được !
Lúc này trong lòng Đàm Quốc Hoa còn hơi có chút kích động, bất luận trước đây quan hệ như thế nào, lần này cuối cùng có thể cùng hai người bọn họ giao thiệp, ba nhà kết hợp thật không tồi, tương lai tiền đồ hắn cũng vô cùng sáng sủa.
- Tốt lắm, cám ơn nhiều !
Lý Dương trả lời một câu, Lưu Cương và Lý Thành từ từ lái xe vào đài truyền hình, Lý Dương và Vương Giai Giai định đi bộ vào, sân bên trong không phải là quá lớn, còn không tiện bằng đi bộ.
- Lý tiên sinh, cậu có thể tới, thật là làm cho cả tổ tiết mục chúng tôi nổi bật!
Đàm Quốc Hoa đi ở bên cạnh Lý Dương, nhưng hắn cố ý lui về phía sau nửa người, vị trí cũng cách Lý Dương không gần không xa, vừa thích hợp.
Lý Dương cười nói:
- Đâu có, bình thường tôi cũng vô cùng thích xem cái tiết mục này, rất thích giáo sư Vương Cương chủ trì !
- Giáo sư Vương Cương đã tới, tiết mục còn có nửa giờ mới bắt đầu ghi, anh ấy đang ở phòng hóa trang, cậu có muốn đi vào hóa trang hay không?
- Phòng hóa trang!
Lý Dương giật mình, lập tức hỏi Đàm Quốc Hoa:
- Hóa trang thì có thể biến tôi già đi một chút hay không, ý của tôi là, trên ti vi và bình thường khác nhau một chút, làm cho người ta thoạt nhìn không nhìn ra?
Đàm Quốc Hoa lập tức gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên có thể, cậu rất trẻ tuổi, bọn họ có thể dễ dàng hóa trang cho cậu, ít nhất thoạt nhìn giống như là hơn ba mươi tuổi, như vậy người khác cũng không dễ nhận ra cậu đã tới!
Trên thực tế thợ trang điểm rất thần kỳ, đừng nói hơn ba mươi tuổi, hơn năm mươi tuổi cũng có thể hóa trang thành, mà người hơn năm mươi tuổi, cũng có thể hóa trang thành người chừng ba mươi tuổi.
- Tốt lắm, chúng ta đi hóa trang trước!
Lý Dương lập tức bày tỏ đồng ý, Hà Ái Linh, Phương Thục Cầm càng thêm đồng ý, các bà các cô cũng muốn trang điểm, ít nhất muốn thoạt nhìn xinh đẹp một chút. Trở về thấy mình trên ti vi cũng có thể hài lòng, hôm nay ra ngoài vốn là mang tiểu Thuận Thuận đi bệnh viện, hai người cũng không trang điểm.
Nghĩ đến có thể lên ti vi, nữ nhân luôn muốn mình đẹp nhất, già trẻ đều không ngoại lệ.
- Được, Lý tiên sinh, Vương tiểu thư, bên này!
*****
Đàm Quốc Hoa hơi khom người, đưa tay ra mời, Đàm Quốc Hoa là người phụ trách của Thiên Nhai với đài truyền hình, đài truyền hình Bắc Kinh hắn đã tới rất nhiều lần, rất quen đối với nơi này.
Đàm Quốc Hoa dẫn cả nhà Lý Dương vào bên trong tòa nhà, trên đường còn gặp một số công nhân viên, những công nhân viên này chỉ nhìn bọn họ một cái liền vội vã rời đi.
Đài truyền hình thu tiết mục thường sẽ mời một số diễn viên quần chúng tới, người đài truyền hình gặp người xa lạ là chuyện rất bình thường, không đáng kinh ngạc.
Phòng hóa trang ở tầng 16, Lý Dương bọn họ vừa đi ra thang máy, chạm mặt một người vội vả chạy tới, thân thể hơi có chút mập.
- Giáo sư Vương!
Lý Dương quay đầu lại nhìn người nọ, vội vàng kêu một tiếng, người này không phải là người khác, chính là người chủ trì tiết mục hôm nay, Vương Cương.
- Lý tiên sinh !
Lưu Cương quay đầu, lập tức sửng sờ ở đó, mới vừa vào thang máy nửa người liền dừng ở đó, kinh ngạc nhìn Lý Dương.
Nơi này người quen của hắn rất nhiều, bình thường đi tới đâu cũng có thể nghe được những tiếng gọi thân thiết này, khiến cho Vương Cương còn tưởng rằng là người của đài truyền hình, không nghĩ tới ở chỗ này thấy được Lý Dương.
Hắn chỉ gặp Lý Dương một lần, nhưng một lần đó liền để lại cho hắn ấn tượng sâu, đặc biệt là bát Trường Sinh, nhìn thấy nó lúc ấy hắn cũng kích động vô kể, Trung Hoa có quốc bảo như vậy, thật đáng tự hào.
Chỉ tiếc đại thọ của Hà lão gia, còn có triển lãm nhỏ kia hắn cũng không tham được, nhưng nghe được đồng nghiệp về nói, triển lãm nhiều quốc bảo thần khí, ngay cả một món cúng đáng xem, làm cho người ta quá tiếc hận. Vì thế hắn còn tiếc thật lâu, nghĩ có nên tìm Bạch Minh hay không, nhờ hắn dẫn mình đi gặp Lý Dương một chuyến, cũng diện kiến những bảo bối này.
- Chuyện gì mà anh gấp gáp như vậy?
Lý Dương nhìn Vương Cương, nụ cười trên mặt càng tăng lên, Vương Cương hóa trang mới chỉ xong một nửa, trên mặt còn có hai loại màu sắc, nhìn dáng vẻ hắn vội vàng, nhất định là tạm thời có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất vội, nếu không khi hoá trang chưa xong sẽ không chạy ra.
- Cũng không có gì, con tôi tới, tôi đi đón cô bé, ngại quá, thất lễ rồi!
Vương Cương lập tức nhớ ra điều gì, áy náy nói với Lý Dương, nói xong liền đi vào thang máy, có thể thấy được, hắn vô cùng quan tâm con gái.
- Giáo sư Vương lão sư, có chút vội vàng!
Đàm Quốc Hoa ấm ức nói một câu, từ đầu tới đuôi Vương Cương cũng không liếc hắn một cái, điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
Cả tổ tiết mục, cho dù là đạo diễn cũng rất nể Đàm Quốc Hoa, ngay cả Vương Cương cũng vậy, chủ yếu là vì Đàm Quốc Hoa là người ngoài ngành, cũng không phải là người của tổ tiết mục, thường can thiệp chuyện của tổ tiết mục, làm cho Vương Cương không mấy coi trọng hắn.
- Không sao, giáo sư Vương là một người rất yêu con cái!
Lý Dương cười lắc đầu, chính hắn còn chưa có con, nhưng đối với chuyện như vậy lại vô cùng hiểu.
- Không ngờ, giáo sư Vương thực tế còn là một người cha tốt!
Phương Thục Cầm cũng gật đầu một cái, cô rất hiểu hành động của Vương Cương, con trai của mình vừa xảy ra chuyện, thiếu chút nữa đã làm cô lo đến chết.
- Chúng ta đi phòng hóa trang đi!
Lý Dương quay đầu lại, rồi nói một câu với Đàm Quốc Hoa, Đàm Quốc Hoa vội vàng mang Lý Dương họ đến phòng hóa trang, không ở đây nói chuyện Vương Cương nữa.
Phòng hóa trang không ít người, xế chiều hôm nay ghi hình rất nhiều tiết mục, nhưng " sưu tầm bảo bối thế giới" là tiết mục quan trọng, có phòng hóa trang riêng, giờ phút này bên trong có ba thợ trang điểm đang nghỉ ngơi.
Sau khi Lý Dương đi vào, Đàm Quốc Hoa lập tức gọi mấy thợ trang điểm này tới đây, ở chỗ này hắn tựa như quan chỉ huy vậy, còn gọi thợ trang điểm tốt nhất tới phục vụ Lý Dương.
Điều này làm cho Lý Dương lại lắc đầu, dáng vẻ Đàm Quốc Hoa bây giờ quá ra vẻ ta đây, đối với người như vậy hắn rất không thích.
Mấy thợ trang điểm cũng không dám mạo phạm với Đàm Quốc Hoa, Đàm Quốc Hoa không chỉ là người phụ trách của đơn vị tài trợ cho tiết mục, lại quan hệ rất tốt cùng phó trưởng đài của bọn họ, chậm trễ không được, chỉ có thể lên tinh thần, nghe Đàm Quốc Hoa bố trí, bọn họ hóa trang cho Lý Dương.
- Đàm tổng nói nơi này tay nghề của chị tốt nhất, vậy thì phiền chị nhé!
Lý Dương ngồi xuống, nói với thợ trang điểm kia một câu, mắt thợ trang điểm lóe lên tia kinh ngạc, gật đầu một cái, cũng không nói lời nào.
Nhưng khi hắn làm việc dụng tâm rất nhiều, thật lòng đang giúp Lý Dương hóa trang, ông Đàm mập mạp tâng bốc người trẻ tuổi này rất nhiều, mấy người vừa rồi đã nhìn ra, mà người trẻ tuổi này lại rất tôn trọng chị, điều này làm cho chị có chút cảm động, cũng có cảm giác được coi trọng.
Phương Thục Cầm, Hà Ái Linh cũng ngồi xuống, hai cô gái khác giúp các chị trang điểm, Vương Giai Giai chỉ mỉm cười nhìn, không yêu cầu hóa trang.
Vương Giai Giai bình thường vốn là không hóa trang, thật hóa trang thì ngược lại mất đi sự thuần khiết vốn có của cô.
Gần mười phút sau, Lý Dương nhìn mình trong gương càng nhìn càng già, cảm giác vô cùng hài lòng, cái bộ dáng này của hắn chính là Bạch Minh bọn họ sợ rằng cũng không thể nhìn một cái là nhận ra, lại càng không nói những người chưa bao giờ nhìn kỹ hắn.
- Yến Tử, con đợi chút đã, để ba trang điểm cho xong đã, tiết mục hôm nay ghi hình xong, ba sẽ dẫn con đi ăn tổ yến!
- Được rồi, cha vĩnh viễn coi công việc là thứ nhất, con gái tới, cũng không xin nghỉ!
- Yến Tử, con không thông báo sớm với ba, con báo sớm thì ba đã xin nghỉ, nhưng tiết mục hôm nay cũng chuẩn bị xong rồi, không thể bởi vì một mình ba mà ảnh hưởng công việc của cả tổ!
Bên ngoài truyền đến hai tiếng người nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần, Lý Dương lần nữa ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Người nói chuyện bên ngoài dĩ nhiên là Vương Cương và con gái hắn, Vương Cương là người rất kinh nghiệm, điểm này người trong nghề cũng hiểu, xem ra tiếng đồn không sai, Vương Cương đúng là một người như vậy.
Vừa rồi cũng có thể thấy được Vương Cương rất quan tâm con gái hắn, nhưng hắn lại làm cho con gái phải chờ, cũng muốn kiên trì làm xong tiết mục, sự thật đủ để chứng minh những lời đồn đãi này.
Vào phòng hóa trang, nhìn thấy Lý Dương ngồi ở đó, Vương Cương ra sức nhìn, hồi lâu mới giựt mình nhẹ hỏi:
- Lý tiên sinh, tại sao cậu lại ở chỗ này?
Đầu tiên Vương Cương nhìn không nhìn ra người ngồi bên bàn hóa trang là Lý Dương, nhưng dù sao hắn vừa thấy Lý Dương, nhìn kỹ mấy lần, liền nhận ra người trước mắt này.
Hắn vừa rồi vội đi đón con, không nói nhiều với Lý Dương, đón được con gái rồi, trong lòng còn có chút tiếc hận, không ngờ ở phòng hóa trang của tổ tiết mục lại gặp được Lý Dương, đây đối với hắn mà nói cũng coi là tin vui mừng.
Lý Dương cười nói:
- Giáo sư Vương Cương, hôm nay tôi là gia tân của tổ tiết mục, một hồi nữa anh cần phải chiếu cố tôi một chút!
Đứng phía sau Vương Cương là tiểu cô nương hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, đang tò mò quan sát Lý Dương.
Vương Cương sửng sốt một chút, ngay sau đó cười khổ nói:
- Lý tiên sinh, cậu nói đùa, cậu còn cần tôi chiếu cố? Có cậu là gia tân, lời nói của tôi sợ rằng đều không tác dụng!
Lời của Vương Cương có chút khoa trương, nhưng là sự thật, cũng có thể nhìn ra Vương Cương thực sự công nhận Lý Dương.
Lý Dương không lên tiếng, cô gái sau lưng Vương Cương đột nhiên nói:
- Ba, khi nào ba trở nên khiêm nhường như vậy?
Vương Cương kéo nhẹ con gái, nói:
- Yến Tử, chớ nói lung tung, tới đây, Yến Tử, ba giới thiệu cho con một chút, vị này là chuyên gia đồ cổ nổi tiếng trong nước Lý Dương - Lý tiên sinh, không phải con nói gần đây chơi cược thạch nữa sao? Lý tiên sinh là người rất giỏi cược thạch, được xưng là " Ngọc thánh"!
- " Ngọc thánh"? Anh là ngọc thánh Lý Dương?
Cô gái đột nhiên kêu thốt lên, bộ mặt kinh ngạc, xem ra cô cũng nghe qua tên Lý Dương.
- Yến Tử!
Vương Cương cau mày, rồi quay sang Lý Dương cười nói:
- Lý tiên sinh, cậu đừng để ý, nha đầu này từ nhỏ đã hư, lại sống ở nước ngoài, rất không biết lễ phép !
- Ba !
Cô gái nhìn Vương Cương rất không bình thường.
Vương Cương hỏi:
- Henry đâu? Lần này không đi cùng con sao?
Henry là con rể Vương Cương, con gái tuổi không lớn lắm, nhưng đã kết hôn.
Vương Cương cũng là cố ý đổi chủ đề.
- Anh ấy đi Pari, gần đây rất nhiều việc, con cũng không nhìn thấy anh ấy, định trở về nước thăm cha!
Vương Cương chuyển đề tài lập tức có tác dụng, cô gái lập tức ôm cổ Vương Cương làm nũng nói, trên mặt Vương Cương lại lộ ra nụ cười từ ái.
Hàn huyên một hồi, Lý Dương đã hóa trang xong rồi, nhìn về phía gương, Lý Dương hài lòng gật đầu một cái.
Trong gương hoàn toàn chính là một người đàn ông chừng ba mươi bốn năm tuổi, mặc một bộ màu đen, người chưa thân vói Lý Dương, tuyệt đối không thể nào nhận hai người kia là một.
Lý Dương hóa trang xong, Vương Cương lại ngồi xuống, thời gian còn có hơn mười phút, hắn muốn nhanh chóng hóa trang xong, nếu không sẽ ảnh hưởng thời gian tiết mục.
Bên này Vương Yến đang cùng Vương Giai Giai hàn huyên, Vương Yến chính là con gái Vương Cương, tiếng Trung tên là Vương Yến.
Vương Yến rất là sùng bái Lý Dương, chuyện về Lý Dương cô nghe rất nhiều lần, lần này trở về nước, liền muốn cha mình nhờ vào quan hệ có thể giới thiệu vị ngọc thánh này cho mình biết, không ngờ khi tới đài truyền hình tìm cha liền gặp được Lý Dương ngoài ý muốn.
Biết được Vương Giai Giai là vị hôn thê của Lý Dương, khỏi cần nói Vương Yến biểu hiện nhiệt tình nhường nào.
Vương Yến năm nay 24 tuổi, so với Vương Giai Giai thì lớn hơn một chút, hai người cũng coi là bạn cùng lứa tuổi. Năm ngoái Vương Yến kết hôn, chồng cô là người Anh, giống cha yêu thích đồ cổ, vì thế Vương Yến bất đắc dĩ trong ảnh hưởng của hai người đàn ông này, cũng có hứng thú nhất định đối với đồ cổ.
Đáng tiếc thành tựu của cô chung quy có hạn, không cách nào cùng cha và chồng so sánh được, tình cờ một lần tiếp xúc với cược thạch, cô lại yêu thích đối với món cược thạch này gấp mười phần.
Vương Yến đặc biệt thích nhìn thấy Phỉ Thúy xinh đẹp từ trong tay mình giải ra, lúc đó có thể nói có chút không muốn xa rời, công việc của Vương Yến không tệ, chồng thu nhập cao hơn, thỉnh thoảng cược thua mấy lần cũng không ảnh hưởng cuộc sống.
Tài nghệ cược thạch của Vương Yến so với tài nghệ chơi đồ cổ không khác lắm, cũng rất bình thường, thị trường cược thạch ở nước Anh lại không nóng, nguyên liệu cược thạch tốt rất ít, những cược thạch Vương Yến giải ra, thường là thua nhiều thắng ít, chơi hơn một năm, ít nhất cũng mất chừng mười vạn nhân dân tệ.
Hàn huyên một hồi, Vương Yến và Vương Giai Giai càng tán gẫu càng tâm đầu, nghe Vương Giai Giai nói cả nhà bọn họ cũng là khán giả xem thu hình tiết mục, Vương Yến cũng muốn tham gia, Vương Cương không cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của con gái.
Làm người chủ trì tiết mục quan trọng, Vương Cương không cần Đàm Quốc Hoa giúp, hắn cũng có thể để cho con gái có được tư cách khán giả.
Khoảng cách đến lúc thu tiết mục còn có năm phút, đạo diễn tự mình chạy đến phòng hóa trang thúc giục, Vương Cương mới trang điểm xong.
Đạo diễn tổ tiết mục họ Dương, bốn mươi sáu tuổi, là đạo diễn nổi tiếng của đài truyền hình Bắc Kinh, "sưu tầm bảo bối thế giới" cũng là ở trên tay hắn càng làm càng có tiếng, giống như Vương Cương cũng là tiết mục thành công nhất.
Thấy Vương Cương chuẩn bị xong, đạo diễn Dương thoáng thở phào một cái, nói:
- Tốt lắm, giáo sư Vương, chúng ta hãy đi mau, Đàm tổng, Lý tiên sinh, hai vị cũng đi chứ!
Đạo diễn Dương dẫn Lý Dương bọn họ đi phòng chụp ảnh, trên đường đi phòng chụp ảnh, đạo diễn còn thật tò mò quan sát Lý Dương, hắn biết Lý Dương là gia tân mà Đàm Quốc Hoa mời đến, nhưng cũng không biết thân phận cụ thể của Lý Dương.
Vốn là Đàm Quốc Hoa muốn để cho thân phận Lý Dương trở thành vũ khí bí mật, công khai cho tổ tiết mục, nhưng kể từ khi biết gia cảnh Lý Dương, cái ý nghĩ này nhất thời không còn, không có sự cho phép của Lý Dương, hắn bây giờ là một câu nói cũng không dám nói thêm.
Khi vào phòng chụp ảnh đích, đạo diễn Dương đột nhiên kéo kéo Vương Cương, nhỏ giọng hỏi:
- Giáo sư Vương, anh biết cái cậu Lý Dương này?
Trên đường nhìn thấy Vương Cương và Lý Dương cười cười nói nói, mới thừa cơ hội này hỏi một cái.
- Anh không biết?
Vương Cương quay đầu lại, rất kinh ngạc nói, nhìn dáng vẻ đạo diễn, Vương Cương lại nói:
- Anh không phải là người trong nghề, không biết cũng bình thường, chớ nhìn cậu ta trẻ tuổi, thân phận cũng không bình thường đâu, không còn thời gian, chờ tiết mục ghi xong tôi nói cho anh biết nhé!
- Người trong nghề?
← Ch. 0596 | Ch. 0598 → |