← Ch.0604 | Ch.0606 → |
Lý Dương giải thích rất hợp lý, cũng rất dễ hiểu, lúc này mọi người mới phát hiện ra vị khách số 1, cái người nhìn có vẻ rất tầm thường, luôn dựa vào vận may của Tiểu sưu tầm gia cũng là một nhà bác học tài ba.
Rất nhiều người không biết Đồ Long là ai, cũng không biết ống đựng bút lúc mới xuất hiện chỉ là một vật trang trí, càng không biết ống đựng bút cuối nhà Minh mới có.
Vương Cương nhìn Lý Dương, mắt hơi nhấp nháy.
Những lời này nếu là Âu Dương Lượng nói ra thì không có quan hệ gì, anh ta là người Trì Bảo, rất nhiều người Trì Bảo đến tham gia chương trình này đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng, người Trì Bảo có chút hiểu biết về bảo bối của mình cũng là điều bình thường, nhưng một vị khách như Lý Dương mà giải thích như thế thì Lưu Cương không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Ngoài ra vẫn còn có một người thấy không thoải mái, đó là đạo diễn Dương, ông ta rất hài lòng với biểu hiện lúc đầu của Lý Dương, nhưng lần này Lý Dương lại giọng khách át giọng chủ, chủ động thích các câu hỏi của những vị khách khác làm cho ông ta có một dự cảm không lành.
Chỉ là dự cảm, vì sao lại như vậy thì ông ta không rõ lắm.
Ba vị chuyên gia Trương Ngọc Lan cũng nhìn Lý Dương, Trương Ngọc Lan là người thấy bất ngờ nhất.
- Chú, giỏi quá!
Tiểu Thuận Thuận chợt nói, còn giơ ngón tay cái ra ủng hộ, mọi người hơi bất ngờ, rồi lại cất tiếng cười lớn, Lý Dương được Tiểu Thuận Thuận khen thì cười rạng rỡ.
Tiểu Thuận Thuận cũng đã làm cho Vương Cương tỉnh lại, hắn bây giờ là người chủ trì, không thể có sai sót gì được.
- Lý Dương nói rất đúng, ống đựng bút lúc đầu đúng là dùng làm đồ trang trí, mấy năm trước nó trở thành vật cưng trong giới sưu tầm, hơn nữa ống đựng bút càng lớn càng được ưa chuộng, chúng xuất hiện trong nhiều buổi bán đấu giá.
Vương Cương giới thiệu tóm tắt, nụ cười trên khuôn mặt Âu Dương Lượng đã giảm đi rất nhiều, hắn chau mày lại không biết là đang nghĩ gì.
Lý Dương đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với ông ta, Lý Dương tuy là thay đổi vì được trang điểm nhưng giọng nói của hắn vẫn thế, đây là giọng nói vô cùng quen thuộc đối với Âu Dương Lượng
Hơn nữa, Lý Dương trông có vẻ hơi lớn tuổi đang đứng trước mặt và Lý Dương trong ấn tượng của ông ta cũng có một vài điểm giống nhau.
- Giáo sư Vương Cương, nhà tôi cũng có một ống đựng bút rất đẹp, tuy nhiên nó thuộc thời Quang Tự nhà Thanh!
Lý Dương lại giải thích.
Tất cả mọi người đều giật mình, chả trách mà lúc đầu Lý Dương không nói gì, vừa nhắc đến ống đựng bút là hắn thao thao bất tuyệt như vậy, thì ra là hắn cũng có thứ này, vì vậy có chút hiểu biết cũng là điều bình thường thôi.
Mọi người lại vỗ tay, Lý Dương đã ba lần liên tiếp đoán đúng, đoán đúng giá của trọng khí, hai bảo bối sau hắn cũng đoán được chính xác thật giả, là người có hi vọng đoạt được giải thưởng nhất trong ba vị khách mời. Tuy nhiên lúc những vì khách khác phát biểu thì hắn chỉ ngồi nghe, suýt nữa thì thành cái bóng rồi, bây giờ đến đồ vật hắn biết tất nhiên phải thể hiện một chút.
Mọi người tỏ ra rất hiểu, nếu là bọn họ, nếu có cơ hội thể hiện chắc chắn sẽ không bỏ qua, dù sao đó cũng là dịp để tuyên truyền cho bản thân.
Trương Ngọc Lan quay đầu lại, câu giải thích của Lý Dương làm cho cô không nghĩ nhiều nữa, nhưng Âu Dương Lượng vẫn chau mày.
Vương Cương cười nói:
- Không ngờ Lý Dương cũng là người thích sưu tầm đồ cổ, ống bút thời Quang Tự rất đẹp, có dịp cũng nên mang đến cho mọi người cùng thưởng thức!
- Không thành vấn đề, lúc khác có cơ hội sẽ mang đến, tuy nhiên đó chỉ là một ống bút bình thường, giá không cao!
Lý Dương cười trả lời, ống bút đó là Lý Dương mua ở Hồng Kong, thuộc loại tiểu lậu, trị giá một vạn tiền Hồng Kong, giá thị trường khoảng 5 vạn Nhân dân tệ, là một ống bút có hoa văn rất bình thường, hiện đang được đặt trong phòng khách của hắn.
Vương Cương cười nói:
- Văn hóa coi trọng ở bên trong, giá cao thấp không quan trọng, xin hỏi các vị khách còn có câu hỏi nào nữa không?
- Tôi muốn hỏi một chút, nếu ống bút này là thật thì giá của nó là bao nhiêu?
Lưu Tĩnh cầm mic hỏi, Trương Hải Dương cũng muốn nói nhưng bị Lưu Tĩnh nói trước mất nên vội vàng quay lại.
Âu Dương Lượng quay đầu lại nhìn Lưu Tĩnh rồi cười nói:
- Câu hỏi này lát nữa mời những vị chuyên gia giải thích được rồi, nếu là thật thì giá sẽ rất cao, còn giả thì không đáng một đồng!
Câu hỏi này đồng nghĩa với việc không nhận được câu trả lời, tuy nhiên Lưu Tĩnh vẫn không cảm thấy không vui, trong mắt mọi người Âu Dương Lượng trở thành một người khiêm tốn và lễ phép. Cộng thêm người cầm đồ giám định số 2 lúc nãy, lúc nào cũng nhấn mạnh đồ của mình nhiều tiền, ai cũng có ấn tượng tốt đối với Âu Dương Lượng
Có ấn tượng tốt với người thì càng có ấn tượng tốt với vật, lúc nãy rất nhiều người công nhận món đồ này, bây giờ ai cũng cho rằng đây là bảo bối thật.
- Người cầm bảo bối đến muốn các chuyên gia nói thì tôi cũng nói một câu vậy, nếu món đồ này là thật thì chắc chắn giá sẽ cao hơn món lúc nãy!
Chuyên gia giám định Hoắc Ái Dân cười ha ha nói.
Hoắc Ái Dân đã 50 tuổi, ông rất hay cười, cũng là một nhà cố vấn có thâm niên trong giới chơi đồ cổ, rất nhiều người thích ông ta.
- Cám ơn giáo sư Hoắc!
Âu Dương Lượng cười nói.
- Nếu là thật thì giá sẽ cao hơn món lúc nãy, tuy nhiên nếu là giả thì nó đúng là không đáng một đồng, ba vị khách đã suy nghĩ xong chưa, bây giờ mời đưa ra lựa chọn của các vị!
Vương Cương không cho khách có thêm cơ hội phát biểu nữa, câu nói này cũng nhắc nhở mọi người là món đồ này bây giờ vẫn chưa xác định được thật giả, đừng bị lời nói của chuyên gia làm gián đoạn sự phán đoán của mình.
Trương Hải Dương lắc đầu, hắn quay về phía khán giả trao đổi, khán giả phía sau hắn đều cho đây là đồ thật.
Bên Lưu Tĩnh cũng vậy, trao đổi với khán giả xong, Lưu Tĩnh là người đưa ra quyết định đầu tiên:
- Giáo sư Vương Cương, tôi nghĩ đây là thật!
Vương Cương cười nói:
- Đừng nhìn người ta trẻ đẹp trai, vì sao cho rằng đây là thật?
Khán giả lại cười rộ lên, vỗ tay ầm ầm làm Lưu Tĩnh phải ngại đỏ bừng mặt.
Sau khi tiếng vỗ tay nhỏ lại, Lưu Tĩnh tiếp tục nói:
- Ống đựng bút này mang lại cảm giác dễ chịu cho người xem, không giống như cái lúc nãy, nhìn có vẻ rất chướng mắt!
Lưu Cương cười gật đầu rồi khoát tay nói:
- Lưu Tĩnh nói rất hay, nhìn rất dễ chịu, lý do rất đơn giản, tuy nhiên lúc nhìn vật cảm giác đầu tiên là rất quan trọng, đồ sứ cũng có cách nói là nhìn để hỏi, đầu tiên là phải quan sát, còn ý của Trương Hải Dương thì sao?
- Tôi và khán giả ở đây cũng đồng ý cho rằng đây là thật!
Trương Hải Dương không thích Âu Dương Lượng, nhưng hắn không muốn rước phiền phức cho mình, nghe theo ý mọi người để đưa ra lựa chọn cho mình, Âu Dương Lượng càng cười tươi hơn.
Lúc đầu Âu Dương Lượng không để ý đến chương trình này, khách tham gia đều đoán bậy bạ, nếu không phải là muốn hâm nóng một chút thì hắn đã không đến tham gia chương trình này. Nhưng sau khi đến hắn mới phát hiện là mình cũng giống như những người khác, đều rất muốn được các vị khách công nhận, muốn họ nói đồ của mình là đồ thật.
Đặc biệt là Lý Dương, Âu Dương Hải vẫn chưa dám khẳng định đây chính là người mà hắn đã gặp ở Thượng Hải, tuy nhiên lúc này hắn rất muốn nghe Lý Dương nói hai từ "đồ thật".
- Trương Hải Dương cũng cho rằng đây là đồ thật, Lý Dương và tiểu sưu tầm gia, hai người nghĩ như thế nào?
Vương Cương tiếp tục cười hỏi, thực ra trước khi hỏi hắn đã biết câu trả lời, Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh thuần túy là dựa vào cảm giác, Lý Dương là nhân vật cấp chuyên gia, chắc chắc sẽ biết được thật giả.
- Ông Lý Dương, chúng ta cũng chọn là đồ thật!
Khán giả phía sau có người nhắc Lý Dương, lúc nãy Trương Hãi Dương và Lưu Tĩnh đều tham khảo ý kiến của khán giả còn Lý Dương thì không, làm cho mọi người đứng phía sau hắn đều rất lo lắng.
Lý Dương quay lại cười một cái rồi nói với Lưu Cương:
- Tôi cho rằng đây là giả!
Câu của Lý Dương rất đơn giản, chỉ có 5 chữ, làm cho Lưu Cương nhất thời sững người ra, Âu Dương Lượng lúc đó không thể cười nữa, hai vị khách khác đều kinh ngạc nhìn Lý Dương.
Ba vị chuyên gia cũng vậy, Trương Ngọc Lan gật đầu, người có tên là Lý Dương này tuyệt đối không phải là người mà cô quen.
Vị Lý Dương đó trình độ không kém hơn mình, không thể nhìn không ra món đồ tốt này được, cũng không thể nào biến đồ thật thành đồ giả.
- Ông Lý, nhiều người đều nói là thật, hay là ông suy nghĩ thêm một chút, ý kiến của khán giả là vô cùng quan trọng!
Âu Dương Lượng không nhịn được liền nói một câu, Lý Dương vừa nói đây là đồ giả thì hắn cảm thất rất phẫn nộ, cảm giác được hai vị khách công nhận lúc nãy giờ không còn nữa, cũng có thể là hắn rất để tâm đến ý kiến của Lý Dương.
Trong lòng hắn còn đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi, chỉ tiếc là nỗi sợ hãi đó đã bị sự phẫn nộ đè lên rồi.
Lý Dương cười lắc đầu:
- Không thay đổi nữa, thật là thật, giả là giả, đồ thật không thể biến thành đồ giả, và đồ giả cũng không thể trở thành đồ thật được!
Phát ngôn của Lý Dương làm cho tất cả khán giả phía sau bàn luận sôi nổi, rất nhiều người lúc này đã thay đổi cách nhìn đối với Lý Dương, không ít người cho rằng hắn lấy lòng mọi người.
Chỉ có Lý Quân Sơn, Vương Giai Giai là mỉm cười nhìn Lý Dương, đặc biệt là Vương Giai Giai, Lý Dương đã nói là giả thì chắc chắn là giả.
Lưu Cương cũng như vậy, hắn luôn mỉm cười nhìn Lý Dương, trong lòng hắn, thứ mà Lý Dương nói là giả thì không bao giờ trở thành thật được.
- Tiểu sưu tầm gia, ý cậu sao?
Vương Cương không hỏi Lý Dương nữa mà hỏi sang Tiểu sưu tầm gia, nếu cậu ta thay đổi thì vẫn còn cơ hội để hỏi Lý Dương, Vương Cương cũng không biết là có phải Lý Dương đang phối hợp với chương trình của hắn nói sai một cái hay không, tuy nhiên bây giờ rõ ràng không phải là lúc để phối hợp.
- Cháu cũng giống chú của cháu, là giả!
Tiểu sưu tầm gia nói xong mọi người đều cười rộ lên, tuy nhiên không ai vỗ tay cả, rất nhiều người không đồng tình với ý kiến của Lý Dương và Tiểu Thuận Thuận, vì vậy thật khó để vỗ tay tán đồng.
Âu Dương Lượng lại chau mày, cảm giác vui vẻ lúc nãy giờ tan biến hết, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
- Được rồi, ba vị khách đã đưa ra sự lựa chọn của mình, bây giờ mời các chuyên gia cho ý kiến!
Ba vị chuyên gia bắt đầu giám định kết quả, giám định xong đóng một dấu lớn, Vương Cương bước lên phía trước cầm tờ giám định tuy nhiên hắn không mở ra, mà có mở hay không thì hắn cũng biết trước được kết quả.
← Ch. 0604 | Ch. 0606 → |