← Ch.0630 | Ch.0632 → |
Sự kinh ngạc trong mắt Lý Dương chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
Khóe miệng Lý Dương, từ từ lộ ra một nụ cười khoái trá, có thể thấy được món bảo bối ở nơi này đúng là niềm vui ngoài ý muốn, ít nhất chuyến này tới Canada không phải tay trắng.
Hai vị khách vừa rồi lại vào thêm, khiến cho không khí có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn mười khách và chỉ hai ba khách cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Lý Dương quay đầu lại nhìn, cách đó không xa một nhân viên phục vụ đang đứng, nhân viên phục vụ này đang giới thiệu với khách hàng, thỉnh thoảng còn quan sát Lý Dương bọn họ bên này.
Lâm Bá Văn đi tới trước mặt, đứng bên cạnh Lý Dương, mỉm cười hỏi:
- Lý tiên sinh, có nhìn trúng bảo bối nào không?
Lý Dương quay đầu lại, khóe miệng há rộng hơn, nói:
- Tạm được, chắc là có thu hoạch!
Khi nói chuyện, Lý Dương lại nhìn một chút góc trái phía dưới kệ trước mặt, nơi đó có một đống nghiên mực, cũng chất đống cùng nhau, ở trong góc cũng không mấy nổi bật.
Đống nghiên này phần lớn là nghiên chế phẩm hiện đại, cũng có số ít là nghiên cổ Minh Thanh chân chính.
Những nghiên này, vô luận là hiện đại hay đồ cổ đều có một cùng đặc điểm chung là không hoàn chỉnh, không phải là sứt mẻ thì cũng bị hỏng hóc, nghiên cổ rất quan trọng sự hoàn chỉnh, không hoàn chỉnh thì giá trị tự nhiên sẽ không cao.
- Anh Lý.
Lưu Cương đột nhiên đi tới nhỏ giọng nói một câu, Lý Dương, Vương Giai Giai và Lâm Bá Văn cũng nhìn một chút ngoài cửa hàng, sắc trời bên ngoài quả nhiên tối đi không ít.
Nhìn khí trời âm u này cũng biết, hôm nay rất có thể trời sẽ mưa.
Cũng may bây giờ không phải là mùa hè, không phải nói mưa lad lập tức mưa xuống, đoán chừng còn phải chờ một lát mới có thể mưa xuốn, sau khi Lý Dương thấy sắc trời bên ngoài sau, không muốn chần chờ, lập tức ngoắc tay ra hiệu cho phục vụ viên tới đây.
- Tiên sinh, cần thêm gì ạ?
Nhân viên phục vụ này chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng trẻ tuổi, nhưng so với Lý Dương bọn họ mà nói lại có vẻ già hơn một chút.
Lý Dương chỉ chỉ những cái nghiên trong góc đó, nói:
- Những cái nghiên đó, có thể lấy ra để cho tôi xem không?
Những nghiên này nằm ở vị trí rất khó thấy, khi nhân viên phục vụ nhìn thấy Lý Dương chỉ vào đồ, trên mặt hơi có chút thất vọng.
Mấy người Lý Dương tuy trẻ tuổi, nhưng khí độ bất phàm, ăn mặc cũng không kém, thoạt nhìn rất giống khách hàng có tiền, không ngờ bọn họ lại nhìn trúng những thứ tàn phẩm này.
Nhân viên phục vụ không mấy hăng hái, nhưng vẫn là đem đồ vật lấy ra, từ vẻ mặt không hề che giấu của hắn có thể nhìn ra, khách hàng hắn đang phục vụ hoàn toàn không sánh bằng vị khách lớn tuổi vừa vào cửa hàng.
Nghiên đã được bày ra ngoài, trong mắt Lý Dương lại chợt lóe lên, không chú ý suy nghĩ của phục vụ viên này nữa, lập tức lật bên trong đống nghiên.
Không lâu sau, hai nghiên cổ một nghiên có đáy rất tầm thường, và một nghiên không hoàn chỉnh được Lý Dương lấy ra ngoài, trên mặt và thân nghiên toàn là bụi bậm, không biết bị vứt ở nơi này bao lâu rồi.
Nhìn nghiên cổ này, trên mặt Lý Dương lại lộ ra thần sắc hưng phấn, nhưng cũng có một cảm giác đau đớn vô hạn, rất mâu thuẫn.
- Nghiên cổ này, bao nhiêu tiền?
Lý Dương giơ lên nghiên cổ trên tay, nhẹ giọng hỏi.
Nghiên cổ không chỉ bị hư hại, còn không hoàn chỉnh, mặc dù có niên đại nhất định, đáng tiếc hư hại quá nghiêm trọng, giá trị nên cũng không cao, giới sưu tầm nước ngoài, theo đuổi tính hoàn mỹ của đồ cổ còn nghiêm khắc hơn quốc nội.
- Ba trăm!
Phục vụ viên nhẹ giọng nói một câu, nói xong lại bổ sung:
- Nghiên này là nghiên cổ, còn là đời Minh, cho nên mặc dù tổn hại nghiêm trọng, cũng có giá trị nhất định, mấy vị nếu là tới du lịch, mua nghiên cổ này về tuyệt đối sẽ không lỗ.
Ba trăm đồng Canada, không tới hai ngàn nhân dân tệ, cái giá tiền này quả thật không tính là cao, ở trong nước cũng tầm giá này, dù sao cũng là nghiên cổ đời Minh Thật, cũng rất tinh xảo.
- Được, tôi mua!
Lý Dương lấy ví từ trên người ra, ở trong bao tiền có một ít tiền đổi thành đồng Canada, chính là để tiêu vặt.
Lý Dương còn chưa lấy ra để đổi thành đồng Canada, Lâm Bá Văn đã giành móc tiền ra trước.
- Lý tiên sinh, chút đồ này, để cho tôi trả nhé!
Lâm Bá Văn trực tiếp đưa tiền, rồi nhếch miệng cười cười với Lý Dương, món đồ này giá trị không cao, chút tiền lẻ này với hắn căn bản không cần Lý Dương trả lại.
Nhưng nói ngược lại, đừng nói ba trăm, cho dù đồ ba vạn đồng Canada, Lâm Bá Văn cũng sẽ tranh trả tiền cho Lý Dương.
- Lâm công tử, ý tốt của cậu tôi nhận, tiền thì để tôi tự mình trả được rồi!
Lý Dương mỉm cười, kéo tay Lâm Bá Văn trở lại, lại từ trong ví lấy ra ba trăm đồng Canada đưa ra, nhân viên phục vụ tò mò nhìn bọn họ mấy lần, lúc này mới nhận tiền của Lý Dương.
- Vậy cũng được!
Lâm Bá Văn nhẹ nhàng sửng sốt, ngay sau đó liền cất tiền vào, hắn không hiểu mấy thứ rẻ tiền đáng giá ba trăm đồng Canada của Lý Dương, nên cũng không tranh trả tiền nữa.
Viêt hóa đơn tiến hành rất nhanh, một lát nhân viên phục vụ liền mang theo một tờ hóa đơn được đánh máy vi tính ra cùng một cái hộp tinh sảo, nghiên cổ mặc dù cũ nát, nhưng hắn cẩn thận bao bọc rồi bỏ vào trong hộp, thái độ này đáng tán dương.
- Lão Đại, anh vừa mua cái gì?
Lý Dương cầm lấy cái hộp, Lý Xán và Liễu Tuấn đã trở lại, trên tay Liễu Tuấn còn cầm một cái hộp hình chữ nhật dài, vừa nhìn cũng biết là cất tranh, Liễu Tuấn cũng đã mua đồ.
- Không có gì, một nghiên cổ nhìn khá tầm thường!
Lý Dương hắc hắc cười một tiếng, mua được nghiên cổ này khiến cho tâm tình của hắn cũng rất khoái trá. Nếu Lý Dương không nhìn lầm, nghiên này có niên đại cổ, giá trị không rẻ, lần này lại mua hời.
- Liễu Tuấn mua tranh cổ, anh mua nghiên cổ, em không có gì cả!
Lý Xán xòe tay, tràn đầy oán trách nói một câu.
Liễu Tuấn liền gõ đầu Lý Xán, lớn tiếng nói:
- Vừa rồi có tranh của Lưu Độ, cậu không mua, chê đắt, bây giờ lại còn có ý oán trách hả?
- Bọn họ ra giá quá cao, về nhà em còn muốn mua tranh như vậy, không bằng em đi phố đồ cổ Trịnh Châu mua, nói không chừng cũng có thể mua được, giá tiền rẻ hơn nhiều!
Lý Xán hắc hắc cười, Lý Xán giám định đồ cổ cũng có thiên phú, nếu không chú hắn sẽ không yên tâm đem một tiệm bán đồ cổ giao cho hắn, đáng tiếc Lý Xán hiểu rằng, mình cũng không phải là thích sưu tầm, rất nhiều thứ hắn chỉ nhìn giá trị kinh tế trong đó.
Tựa như những thứ kia, chỉ là vì muốn sưu tầm thì hắn tuyệt đối sẽ không mua, đồ có thể kiếm được tiền hắn mới có thể mang về.
Lý Dương cũng cười, khẽ lắc đầu, bên kia, Mao Lão và Bạch Minh cũng đi tới bên này.
Trên tay hai người cũng cầm đồ, Bạch Minh cầm chính là một cái hộp bằng hộp bánh gatô, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, xem ra hắn thu hoạch rất tốt.
Mao Lão cầm cái hộp nhỏ một chút, nằm gọn trong tay, thoạt nhìn càng giống như là một hộp tinh phẩm.
- Lý lão đệ, thu hoạch thế nào?
Còn chưa đi tới gần, Bạch Minh liền lớn giọng kêu lên, phục vụ viên bốn năm mươi tuổi dẫn họ theo lúc trước cũng đi theo tới đây, cười híp mắt nhìn bọn họ.
- Không tệ, đại thu hoạch!
Lý Dương giơ giơ cái hộp, cười lớn nói, lần này đối với Lý Dương mà nói, chích xác là đại thu hoạch, sự cao hứng của hắn căn bản cũng không hề che giấu.
- Thật sự lại có đại thu hoạch?
Bạch Minh hơi sững sờ, ánh mắt lại sáng lên, bước nhanh tới bên Lý Dương, liền định lấy cái hộp trong tay Lý Dương.
Lý Dương đột nhiên đưa cái hộp vừa mua, thuận tay giao cho Lưu Cương, cười hắc hắc, nói:
- Đừng nóng vội, mọi người cũng mua cái gì đó?
Trên tay Bạch Minh còn cầm cái hộp lớn, nhìn lý dương, lại nhìn cái hộp trong tay Lưu Cương, hắn càng muốn Lý Dương càng không để cho hắn xem, trong lòng hắn lại càng nóng.
- Lý lão đệ, chừng nào cậu cũng học được cái trò bí mật ấy? Cậu đừng thấy tôi mua nhiều đồ, toàn là không đáng tiền, một món nhỏ của Mao Lão cũng đắt hớn những thứ này nhiều, cậu nói nhanh lên, trong hộp của cậu rốt cuộc là cái gì?
Bạch Minh kêu to, nhưng không giành đồ trên tay Lưu Cương, hắn quen Lý Dương thời gian cũng không ngắn, biết Lưu Cương thoạt nhìn là một người nho nhã, nhưng lại có thân thủ bất phàm.
Hơn nữa thân phận của Lưu Cương, Bạch Minh cũng mơ hồ hiểu một chút.
Mao Lão nghe Bạch Minh nói đến mình, cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cậu mua cũng mảnh đồ sứ, tôi đây mua đồ sứ dân gian thời Hoằng Trì, là thứ hoàn chỉnh, không giống nhau, điều này cũng phải so sánh sao?
Lý Dương nhìn Bạch Minh, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc bất ngờ.
Bảo tàng của Bạch Minh chính là bảo tàng đồ sứ, triển lãm các mảnh đồ sứ các thời kỳ, cho nên Bạch Minh hễ đi công tác, là sẽ thu tập những đồ sứ ở đó.
Mảnh đồ sứ cổ cũng rẻ, nhưng cũng không phải không đáng giá, những năm gần đây vì thu tập những thứ này, Bạch Minh tốn không ít tiền, từ trong nước mà nói, cũng không có người nào nhiều mảnh đồ sứ cổ hơn Bạch Minh.
Là người yêu thích đồ sứ chân chính, cũng không hứng thú lắm với mảnh đò sứ cổ, đồ sứ Hoăng Trị giá trị đều không thấp, cho dù là đồ dân gian, chỉ cần là hoàn chỉnh đều có giá trị nhất định, tự nhiên không thể so sánh với mảnh đồ sứ vỡ.
Trên thực tế cũng là như thế, đồ sứ Mao lão mua tốn hai vạn đồng Canada, sang nhân dân tệ cũng phải mười mấy vạn, những mảnh đồ sứ của Bạch Minh tất cả vẫn chưa tới hai ngàn đồng Canada, chênh lệch có thể đến mười mấy lần.
- Ha ha, mọi người cũng biết cả rồi, tôi khỏi cần nói, Lý lão đệ, chúng tôi đã nói tất cả, cậu cũng nên để cho chúng tôi biết cậu thu hoạch cái gì đi?
Bạch Minh kêu to, trên mặt còn có vẻ rất căng thẳng, khiến Lý Dương và Mao lão lại cười ầm lên.
Tính nóng của Bạch Minh đoán chừng đời này là không đổi được.
- Lần này thu hoạch của tôi là nghiên cổ, nghiên cổ này rất tốt, khi về tôi sẽ cho mọi người thấy!
Lý Dương chỉ chỉ cái hộp trên tay Lưu Cương, khi nói trên mặt lại mang chút kiêu ngạo.
Hồi tưởng lại hình ảnh lập thể, trong nghiên cổ xuất hiện hoa văn kỳ lân cùng với kim tinh chói mắt, khóe miệng Lý Dương càng ngày càng rạng rỡ.
Nghe được lời của Lý Dương, mắt Bạch Minh chợt sáng lên, vội vàng kêu lên:
- Nghiên cổ, rốt cuộc là nghiên cổ gì, có thể để cho chúng tôi xem trước một chút hay không!
Lý Dương mỉm cười xua tay, lại chỉ chỉ sắc trời bên ngoài lúc này đã càng ngày càng mờ, đoán chừng không bao lâu nữa, mưa sẽ rơi xuống.
Tay Lý Dương vừa chỉ ra bên ngoài, Bạch Minh và Mao lão bọn họ cũng đều nhìn ra phía ngoài theo tay Lý Dương, bọn họ lập tức cũng sửng sốt một chút.
Ngoài cửa một nguời vội vã đi tới, sau khi nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra tia vui sướng, bước nhanh đi vào trong cửa hàng.
← Ch. 0630 | Ch. 0632 → |