Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0660

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0660: Đao gãy làm đôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Tất cả các vị chuyên gia phía dưới đều nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, nhưng không nói lời nào..

Cây đao này cũng không phải là một tác phẩm nghệ thuật có thể tùy tiện mua trên đường, cũng không thể là một đạo cụ không mấy quan trọng khi đóng phim. Đây đích thị là một bảo bối thực sự, hơn nữa đối với mỗi quốc gia mà nói, còn là một thần khí lừng lẫy tiếng tăm.

Đấu kiếm một lần, đều không sao thì tốt, vì chỉ có một chút hư hại cũng là hư hại không thể cứu vãn lại được.

Đối với đề nghị này của Lý Dương, không hiểu sao người nghe đều cảm thấy đây như là một trò đùa không hơn không kém

Đứng ở phía trên, Lý Dương không nói gì, chỉ tủm tỉm cười rồi nhìn Hắc Điền Tiểu Lâm

Trên nét mặt của hắn ta có chút do dự, nếu chỉ là một thanh kiếm bình thường, thì nhất định không có gì phải do dự mà ngay lập tức đồng ý, thế nhưng đây lại là thanh thần kiếm của Trung Quốc, cứ cho là hắn đấu thắng đi, thì cây đao của hắn cũng sẽ bị mẻ một chút, điều đó cũng trở thành tội nhân vạn kiếp.

Trong suy nghĩ của hắn, thanh kiếm Trạm Lư không thể so sánh với thanh Muramasa của hắn được.

Phía dưới, Hoàng lão há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lý Dương, đến ông ta cũng không thể nghĩ đến rằng cậu ta có thể đưa ra một yêu cầu như vậy.

Chu lão và Liễu lão nhìn nhau, trên mặt họ biểu lộ rõ vẻ lo lắng, chỉ có điều trong lòng họ, mười thanh Muramasa cũng chỉ bằng một thanh Trạm Lô mà thôi, điều mà họ đang nghĩ bây giờ chính là, lỡ như thanh kiếm Trạm Lô chỉ cần có một chút hư hại dù là nhỏ nhất, thì Lý Dương lập tức đã có thể trở thành tội nhân thiên cổ rồi.

Lý Xán, Liễu Tuấn và Vương Giai Giai lúc này cũng đang đứng sững tại chỗ đó.

Một lát sau, trên mặt Lý Xán lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, Vương Giai Giai cũng nở một nụ cười tươi tắn, đáng yêu.

Hai người bọn họ là những người hiểu rõ Lý Dương nhất, Lý Dương nhất định sẽ không làm việc gì mà không chắc chắn, nếu Lý Dương đã nói như vậy, thì chắc chắn đã có quyết tâm rồi. Thanh kiếm Trạm Lô đang ở trong tay của cậu ta, cũng giống như báu vật mà cậu ta vẫn thường quan tâm tới, những lời nói thiếu suy nghĩ, cậu ta sẽ không bao giờ mạo hiểm mà nói ra.

-Trả lời đi, mau trả lời đi.

Trong lòng Lý Xán không nguôi thúc giục, xém chút nữa là hô lên thành tiếng, thanh Muramasa thì giỏi lắm sao, nó mà gặp thần kiếm Trung Quốc ta thì cũng phải chịu lép vế mà thôi.

Tốt nhất là chặt cây đao kia ra làm 2 phần thôi, chỉ như vậy mới có thể trút hết giận này được.

Liễu Tuấn mặc dù không hiểu Lý Dương như hai người kia, nhưng trong lòng đột nhiên cũng khá kiên định, Lý Dương là như vậy, làm bất cứ việc gì, cũng đều có một lòng tin vô tận.

Biệt thự ở Bắc Kinh, nhà Hà Lão Gia.

- Thế nào rồi?

Hà Kiệt vội vàng chạy đến, ngày hôm nay, lẽ ra cũng muốn đến xem trực tiếp, đáng tiếc là đúng lúc đó thì có việc quan trọng phải giải quyết, Lão Gia Tử không cho phép hắn vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến công việc, vì vậy hắn phải đi làm việc kia trước sau đó mới có thể quay về.

- Anh Kiệt, anh quay lại rồi à, a đã bỏ lỡ mất màn hay nhất rồi!

Nhìn thấy Hà Kiêt, Hà San San ngay lập tức cười to một tiếng, Hà Kiệt đúng là đã bỏ lỡ một màn rất hay, lúc Lý Dương thu phục được Tam Tỉnh Khang ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hả giận, sảng khoái không gì sánh bằng.

- Màn hay nhất cũng diễn xong rồi, tên Lý Dương ngươi thật là, ít ra cũng phải đợi tôi quay về cùng thu phục chứ...

Hà Kiệt vội vàng ngồi xuống, sau khi nghe lại những gì mà San San miêu tả, lập tức đưa ra lời oán hận, chưa kịp dứt lời, đã bị Lão Gia Tử quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

- Anh muốn thu phục ai?

- Không có, cháu thu ... dọn lại căn phòng!

Hà Kiệt cuống quýt trả lời, khuôn mặt nghiêm túc của Lão Gia Tử bỗng nở lại nụ cười.

- Hắn ở bên kia có thể khống chế được tất cả mọi chuyện chắc? Lại còn đòi trừng trị, tôi thấy anh mấy hôm nay tự do quá rồi đấy, lúc nào, để tôi "thu phục" anh trước!

Lão Gia Tử cười lớn, chậm rãi nói, có thể thấy, lúc này đây ông cảm thấy vô cùng vui vẻ, dùng những lời lẽ nửa như đe dọa Hà Kiệt kia xem ra rất hiếm thấy.

Hà Kiệt cũng phối hợp với ông kêu thảm một tiếng:

- Ông, đừng, cứ coi như cháu chưa nói gì cả, xem ti vi, chúng ta xem ti vi thôi!

Nói đến đó, trong lòng Hà Kiệt lại cảm thấy, ông nội của mình đối với Lý Dương còn tốt hơn cả đối với đứa cháu nội của mình, cứ như thế trong lòng hắn lại bắt đầu có cảm giác ghen tị.

Hà Kiệt không biết rằng, Lão Gia Tử lúc này trong lòng rất hạnh phúc, lấy lại được ngọc ấn truyền quốc theo cách này nên quả thật là quá đỗi vui mừng, giờ đây đang cảm thấy hãnh diện vì có Lý Dương, Hà Kiệt đến đây bỗng dưng gặp trận lôi đình thế này âu cũng là do hắn ta gặp xui mà thôi.

Đang xem ti vi, Hà Kiệt từ từ quay sang hỏi Hà San San, sau khi vừa biết được những gì xảy ra vừa nãy, tim bỗng nhiên đập thình thịch, không khỏi tiếc nuối, không ngờ được mình đã bỏ lỡ một chuyện hay và phấn khích đến như vậy.

Cũng may là có thể ghi lại chương trình vừa phát sóng, nên chốc nữa hắn vẫn có thể xem lại chương trình này một lần nữa.

- Chém, chém, đem yêu đao kia chém thành 8 mảnh cho ta.

Xem hết chương trình ti vi, sau khi biết hết được sự việc vừa xảy ra, Hà Kiệt ngay lập tức hét to lên một tiếng, còn vẫy vẫy tay, nếu như khi ấy hắn trực tiếp ở đó, không biết hắn có túm lấy thanh kiếm Trạm Lô đi chém cái tên người Nhật Bản kia không nữa.

Trong khi Hà Kiệt đang hét lớn, thì Trịnh Khải Đạt cũng cùng lúc kêu lên

Bọn họ đều biết tính cách của Lý Dương, nếu như Lý Dương nói như vậy, thì hắn nhất định có lí do, việc lần này ai cũng nghĩ rằng Lý Dương đã dạy cho những tên người Nhật kia 1 bài học nhớ đời.

Trên inte, sự việc này ngày càng được lan truyền rộng rãi.

Cây đao Nhật Bản dám đứng ra khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất kiếm, điều này khiền hầu hết mọi người đều không thể nào chịu nổi, việc Lý Dương đưa ra lời đề nghị đấu kiếm để xem vũ khí của ai sắc bén hơn, những người trẻ tuổi trên mạng đều nhiệt liệt cổ vũ bằng cả hai tay.

Những người trên mạng đều không hiểu rõ về hai thứ vũ khí này, nhưng đối với bảo vật của đất nước mình lại luôn tin tưởng một cách mù quáng.

Lần này, Trạm Lô và thiên hạ đệ nhất kiếm đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên inte, đứng tiếp sau đó là Murasama

Những gì diễn ra ở trường quay khiến Hắc Điền Tiểu Lâm vẫn còn có chút phân vân, hai hàng lông mày của Thanh Mộc Vị Ương từ từ nhíu lại vào nhau.

Tam Tỉnh Khang thật lòng không muốn Hắc Điền Tiểu Lâm chấp thuận yêu cầu, tốt hơn hết là cứ để cho thanh kiếm Trạm Lô của Lý Dương bị chẻ hỏng còn, như vậy vừa giữ lại được chút thể diện, vừa khiến hắn có thể hả giận

Tam Tỉnh Kết Y thì càng không cần phải nói đến cũng biết trong lòng hắn đang thầm nguyền rủa Lý Dương đến mức nào.

- Ba, bác Lương, bác Bá, mọi người nói xem trong hai thứ vũ khí ấy, thứ nào lợi hại hơn?

Khổng Huyên quay đầu sang dãy bên kia dành cho những người đến từ các nước Đông Nam Á, hỏi mấy vị trưởng bối ngồi bên cạnh, Lương lão với Sở lão cùng nhìn, cả hai đều không nói gì.

- Từ danh tiếng của các thanh kiếm mà nói, thì thanh yêu đao Muramasa có nhiều tiếng tăm hơn thanh Trạm Lô một chút. Ở Nhật Bản, tiếng tăm của thanh kiếm Muramasa khá vang dội, nhưng trải qua chiều dài lịch sử, nó lại không sánh bằng thanh Trạm Lô. Hơn nữa thanh Trạm Lô sắc bén thế nào, chúng ta đều đã tận mắt trông thấy rồi, thế nên bây giờ quả thật rất khó để phán đoán xem thanh nào lợi hại hơn thanh nào.

Khổng lão chậm rãi nói một câu, nhưng lại hoàn toàn là 1 lời nhận xét khá chung chung, thanh Muramasa có lịch sử không dài nhưng trong mỗi lần xuất hiện của nó đều khiến cho người khác đều phải cảm thấy kinh ngạc, cho nên cũng không thể xem thường được.

Huống hồ thanh Muramasa thần kì này còn là thanh Muramasa lợi hại nhất còn tồn tại.

Khổng Huyên bĩu môi nói:

- Lịch sử? Lịch sử thì có tác dụng gì chứ? Cái quan trọng ở đây vẫn là tính thực dụng của nó, để cho cháu nhận xét, cháu vẫn cho rằng thanh Muramasa lợi hại hơn.

- Tiểu Huyên!

Lương lão đột nhiên trừng mắt nhìn, Khổng lão cũng lôi cô một chút, nét mặt của của Sở lão cũng bị biến sắc.

Mặc dù bọn họ là người ngoại quốc, nhưng vẫn mang trong người dòng máu của Trung Quốc, hơn nữa lại nghiên cứu về văn hóa cổ nên đối với văn hóa cổ mà nói có tình cảm sâu nặng.

Mức độ hiểu biết của họ về đất nước hiện nay có thể không cao, nhưng lại có lòng trung thành tuyệt đối đối với vật báu quốc gia. Khổng lão đứng ở góc độ trung gian để đánh giá thì có thể hiểu được, còn Khổng Huyên lại trực tiếp đi nói thần khí của Trung Quốc lại không bằng thanh kiếm của Nhật Bản thì thật khó có thể mà chấp nhận cho được.

Trong lòng bọn họ cũng là muốn Lý Dương có thể thắng được Hắc Điền Tiểu Lâm.

- Cháu biết rồi!

Khổng Huyên lè lưỡi, mấy vị trưởng bối cùng trừng mắt nhìn cô ta, khiến cho cô cảm thấy hơi chột dạ. Cô từ nhỏ đến lớn đều sống và lớn lên ở nước ngoài, lại có không ít thành kiến đối với Lý Dương, nên vừa rồi mới nói ra những lời như vậy.

- Các vị nói xem rốt cuộc là kiếm lợi hại hơn hay đao lợi hại hơn?

- Tôi thấy cây đao này của Nhật Bản là tam đại danh đao trên thế giới, hơn nữa cây đao này mới chỉ có mấy trăm năm lịch sử, còn thanh kiếm kia lại là vật có hơn hai nghìn năm lịch sử, làm sao có thể bì được chứ?

Các vị chuyên gia phía dưới đều bắt đầu xì xào tranh luận, lúc đầu bọn họ đều lo bảo vật quốc gia sẽ bị hư hại, nhưng nhìn thấy không khí náo nhiệt như vậy, cũng muốn đưa hai thứ vũ khí này ra so tài một chút.

Đương nhiên là cũng có một số ít người thực sự có tấm lòng quảng đại, thật tâm không muốn cho đao kiếm đấu nhau, bất kì thanh nào bị hư hỏng cũng đều là chuyện không tốt cả, nhỡ không may cả hai thanh đều bị hư hại thì quả thật càng thê thảm hơn.

- Quản lí, đạo diễn lại vừa nói lại tăng lên rồi, tỉ lệ khán giả xem truyền hình từ đầu đến giờ đã tăng lên bốn lần rồi đấy.

Bên phía đài truyền hình, một nhân viên làm việc vội vã chạy đến thông báo với cấp trên, quản lí nghe thấy vậy liền cười lớn đắc chí, tăng gấp bốn lần, giờ vẫn đang tiếp tục tăng nữa. Lần phát sóng trực tiếp này chỉ e rằng sẽ trở thành chương trình truyền hình thành công nhất trong lịch sử của đài truyền hình từ trước tới nay, đến lúc đó, muốn ngừng phát sóng cũng không được nữa rồi.

Bây giờ, vị quản lí này, càng xem càng thấy có hứng thú với Lý Dương. Trong lòng thầm nghĩ Lý Dương chính là phúc tinh của ông ta. Từ khi có sự xuất hiện của hắn, tỉ lệ người coi truyền hình đã không ngừng tăng lên, đấy không phải là phúc tinh thì là cái gì cơ chứ.

- Lý tiên sinh, cậu đùa chẳng lấy gì làm thú vị cả. Hắc Điền tiên sinh là một người rất nghiêm túc đấy.

Lâm Lang bước lên khán đài, cười cười rồi nói, cậu ta đã nhìn thấy sự sắc bén của thanh Trạm Lô, nhưng vừa nãy cũng chứng kiến thấy cây đao Muramasa cũng không phải loại thường, nên có chút lo lắng cho Lý Dương.

Cây Muramasa bị phá hủy thì cũng bị phá rồi, nhưng thanh Trạm Lô cũng có chút bị hư hại, e rằng hắn sẽ đau lòng.

- Lâm tiên sinh, tôi nghĩ đây là cách tỉ thí tốt nhất, cũng là cách có thể tiết kiệm thời gian nhất. Nếu Hắc Điền tiên sinh không muốn, chỉ cần trước mặt mọi người thừa nhận đây là thanh kiếm sắc bén nhất, mạnh hơn cây đao của tiên sinh nhiều, tôi sẽ không theo nữa.

Lý Dương mỉm cười, lắc lắc đầu, Lâm Lang ngẩn người, trên mặt lộ rõ sự chua xót.

Lý Dương đây là thêm dầu vào lửa à, hắn vốn định hạ mình một chút, giờ đoán rằng hạ mình cũng chẳng ích gì, qủa nhiên, Lý Dương vừa dứt lời, nét mặt của Hắc Điền Tiểu Lâm trông không thể nào khó coi hơn được nữa.

- Được, ta đồng ý với ngươi, ta chọn cách đấu kiếm

*****

Hắc Điền Tiểu Lâm lớn tiếng, vốn dĩ hắn cảm thấy có chút do dự, bởi lẽ nếu cây đao này có bất kì sự hư hại nào, hắn cũng không thể nào mà gánh được hậu quả mà nó gây ra, cho nên không dám mạo hiểm.

Dù sao thì thanh kiếm này trông cũng không đến nỗi nào, hơn nữa còn là một thanh kiếm bình thường của Trung Quốc cổ đại, hắn chưa suy nghĩ gì đã lập tức đồng ý.

Chỉ có điều bây giờ những điều này đều không còn quan trọng nữa, chịu một đòn đả kích của Lý Dương, hắn không còn chút do dự nào nữa, cảm thấy bất chấp tất cả, lần này nhất định phải dạy cho tên tiểu tử Trung Quốc này một bài học.

Khi chấp nhận, hắn đã tự đưa ra cho mình yêu cầu, tranh thủ điều kiện có lợi nhất.

Chấp nhận, Hắc Điền Tiểu Lâm chấp nhận rồi.

Dưới khán đài, các vị chuyên gia đều ngồi thẳng người, Hoàng lão há hốc miệng, chỉ muốn đứng hẳn lên để có thể nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Dương rồi lại ngồi thẳng người xuống, lúc này Hoàng lão có lòng tin không tưởng đối với Lý Dương.

Sau khi Hắc Điền Tiểu Lâm nói xong, thì trừng mắt nhìn thẳng vào Lý Dương.

Ưu điểm lớn nhất của cây đao Muramasa là độ sắc bén, đó cũng là điều mà hắn luôn tin tưởng, không chút nghi ngờ. Ở điểm này, đó cũng là một tiểu xảo của hắn, hình thức chém sẽ do hắn chọn, hắn sẽ có thể chọn hình thức có lợi cho mình nhất, Hắc Điền Tiểu Lâm định xông vào rồi chém thật mạnh.

Đao, bản thân của nó đã thích hợp với việc dùng lực, một khi có đà, đến chết rồi vẫn bổ mạnh xuống được, còn thanh kiếm của Lý Dương thì xem ra cũng chỉ sáng mà thôi, chứ không có chút sát khí nào cả, Hắc Điền Tiểu Lâm tin rằng mình có thể chém đứt thanh kiếm đó.

Chỉ cần chém nhanh một chút, cây đao của hắn sẽ không bị hư hỏng gì hết, với cách này, đã có không biết bao nhiêu người bị một đao chém thành 2 phần rồi.

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, ánh mắt trông càng lạnh lùng hơn.

Nếu như không phải đang ở trên khán đài thì Lý Dương sẽ không kiên trì được như thế. Khi đứng ở đó và lấy ra báu vật này, không chỉ đại diện cho mình hắn nữa, mà giờ đây đã trở thành đại diện cho cả một quốc gia.

Mặc dù Hắc Điền Tiểu Lâm đang khiêu khích Lý Dương, nhưng trên thực thế, hắn đang khiêu khích cả quốc gia, bởi vậy, Lý Dương không thể lùi bước.

Cũng giống như việc hắn vừa vạch trần Tam Tỉnh Khang, làm cho hắn một phen nhục nhã, người NHật Bản cũng cảm thấy được đó như là một nỗi nhục quốc thể.

- Được, bắt đầu đi!

Hắc Điền Tiểu Lâm ngẩng đầu lên, tay phải cầm chuôi đao, từ từ rút ra khỏi bao, thân đao lóe sáng, lại một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.

Từ trên khán đài, Lý Dương cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ cây đao, cơ hồ cũng sánh ngang với Ngư Trường kiếm.

Hắc Điền rút cây đao ra, nắm chắc bằng hai tay, vỏ đao đặt ở một bên.

- Mang thanh kiếm của ngươi ra đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.

Hắc Điền hai tay cầm đao, đến luồng sát khí kia cũng toát lên trên người hắn, khiến cho bọn Lưu Cương và Triệu Vĩ cũng phải rùng mình.

Cây đao này, quả thật đã giết không biết bao nhiêu người, không chừng phải đến cả trăm người, cũng có khi lên đến vài trăm người cũng nên, chỉ có một thanh kiếm đã từng giết chiết nhiều sinh mạng như vậy mới khiến cho người cầm đao mang trên mình một luồng sát khí như thế.

- Lý huynh, hay để tôi cho!

Lý Dương đang quay người lại để lấy thanh kiếm, đột nhiên Lưu Cương đứng ra nói, hắn đang lo lắng cho Lý Dương, cả hai thứ vũ khí này đều không đơn giản chút nào, cây đao mà khiến cho Lý Dương bị thương thì thực sự rất phiền phức.

- Không sao đâu Lưu Cương, tin tôi đi.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, lần đối kiếm này chỉ có thể là hắn, hắn chủ động đưa ra lời đề nghị đấu, nhưng thực ra trong lòng hắn đã nắm chắc 100% chiến thắng rồi.

Chuyện này đã nắm chắc thắng rồi, nhưng chỉ có tự tay hắn làm, mới có thể trở thành sự thật.

Lý Dương cầm thanh kiếm lên, lúc đó Lý Dương đột nhiên lặng người đi một lúc, hắn cảm nhận được sự vui mừng, thân kiếm còn rung lên nhè nhẹ.

Cái cảm giác đó thật khó diễn tả thành lời, nhưng lại là một sự thật rõ ràng đang tồn tại, giống như thanh đao này cũng có linh Kiếm vậy, có thể hiểu được lời nói của đối phương.

Lý Dương cầm dọc thanh kiếm ngay trước mặt, cười không ngớt.

Sau khi có được cảm giác đó, Lý Dương không còn chút do dự nào nữa, quay ngươi đi thẳng về phía Hắc Điền Tiểu Lâm, trông hai người thật giống nhau, người thì cầm kiếm, người thì cầm đao, đứng cách nhau một khoảng, giống như hai người đang đứng tỉ thí võ nghệ trên khán đài vậy.

Lâm Lang đưa mắt nhìn xung quanh, bất đắc dĩ đành cúi đầu.

Hoạt động của buổi trưa nay đã chiếm không ít thời gian, có điều thoạt nhìn đã thấy hiệu quả của nó xem ra cũng không đến nỗi nào, ít nhất tính đến thời điểm hiện tại chưa có vị chuyên gia nào chủ động đề xuất ý kiến.

Ngược lại, rất nhiều chuyên gia tỏ ra rất hứng thú ngước lên khán đài, nhưng đó vốn dĩ không phải chủ ý của họ, đợi qua buổi trưa, nhất định phải đưa ra thêm vài quy định nữa, không thể tiếp tục xảy ra tình trạng như vậy được.

Đứng trên khán đài, Hắc Điền Tiểu Lâm đột nhiên cảm thấy không thoải mái, không biết là tại sao, nhìn thấy Lý Dương nhếch mép cười một cách thản nhiên nên cảm thấy có chút khó chịu, càng lúc càng buồn bực.

Lý Dương và Hắc Điền Tiểu Lâm thì hoàn toàn trái ngược nhau, lần này cầm thanh kiếm trên tay, hắn có một cảm giác kì quái mà từ trước đến nay chưa bao giờ thấy.

Lúc này, hắn như đang chìm đắm trong một ánh sáng ấm áp nhất, vặn người bẻ cổ một cách thoải mái, khiến hắn không cưỡng lại được mà nhắm mắt lại tận hưởng, không thèm nói tiếng nào.

Nhìn thấy Lý Dương nhắm nghiền mắt, Hắc Điền Tiểu Lâm có chút sửng sốt, sự phẫn nộ ngay lập tức càng hiện rõ trên nét mặt.

Lý Dương nhắm mắt lại cùng hắn đối kiếm, điều này khiến hắn không thể nào thuận mắt cho được, khiến cho Hắc Điền Tiểu Lâm càng thêm phẫn nộ, thiếu chút nữa là phát điên lên.

Nhìn thấy Lý Dương như vậy, khán giả phía dưới cũng ngẩn người.

Những chuyên gia Trung Quốc như Hoàng lão và Chu lão cũng không tránh khỏi lo lắng, đây chính là trận tỉ thí giữa hai thứ vũ khí sắc bén, chỉ cần một chút không cẩn thận, có thể sẽ gây thương tích đến cả người.

Những chuyên gia đến từ các nước khác trong lòng lại đều có chung một suy nghĩ: phải chăng Lý Dương quá tự cao tự đại, lúc như thế này mà còn dám nhắm mắt?

Lương lão và Khổng lão cũng hơi sửng sốt, không hiểu.

Ngược lại, Khổng Huyên lại cười đầy ẩn ý, giống như châm chọc Lý Dương không biết tự lượng sức mình.

Trước ti vi, rất nhiều khán giả cũng không thể hiểu được hành động đó của Lý Dương, có những người cùng người thân tranh luận, thầm dự đoán xem kết quả sẽ như thế nào?

Nhắm mắt lại, hắn tựa hồ như không nghe thấy bất kì một âm thanh nào từ bên ngoài, dường như trong không gian của trời đất, chỉ tồn tại một mình hắn, hoặc cũng có thể nói, chỉ còn lại mình hắn với thanh kiếm, ngoài ra không còn vật gì khác bên cạnh nữa cả.

Cái trạng thái đó khiến cho hắn bị mê hoặc, vô cùng thích thú.

Nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian chìm đắm trong cái trạng thái mê hoặc ấy, hắn đột nhiên đi đến một nơi trắng xóa trên thế giới này, tất cả mọi vật trên thế giới đó, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu.

Nhìn tất cả xung quanh, hắn thấy đôi chút kinh ngạc nhưng lại không lấy gì làm xa lạ.

Thứ mà hắn nhìn thấy, chính là hình ảnh lập thể được thấy bởi năng lực đặc biệt trong hắn. Hình ảnh lập thể lần này tự động hiện ra trước mắt.

- Có thể bắt đầu được chưa?

Hắc Điền Tiểu Lâm cố kìm nén sự tức tối, buồn bực, thở sâu một cái rồi lạnh lùng hỏi.

Hắc Điền Tiểu Lâm bình thường là người thận trọng, nhưng thực ra thì tính tình cũng khá là hấp tấp, nóng vội, nếu không lúc trước cũng đã không chất vấn, khiêu khích Lý Dương. Cảm giác lúc này của hắn rất khó chịu, không biết mình còn có thể kiên nhẫn được bao lâu nữa, nếu cứ tiếp tục đứng ở đó, hắn không chừng sẽ phát điên lên mất.

Tại sao hắn lại không suy nghĩ như vậy, trong lòng hắn bây giờ, chỉ nghĩ xem làm cách nào để chém thanh kiếm kia làm 2 khúc.

- Bắt đầu đi!

Lý Dương vẫn nhắm nghiền mắt, giơ thanh trường kiếm lên, thuận theo yêu cầu của Hắc Điền, hai bên phải dùng hết sức của mình để cho hai thứ vũ khí va chạm vào nhau có lực là mạnh nhất, cũng giống như trong bộ phim về thời cổ đại vậy, hai cao thủ, cùng xông thẳng vào bên đối phương, để phân thắng bại.

Trong phim, tất nhiên là người tốt sẽ thắng và kẻ xấu sẽ mất mạng, chỉ có điều bọn họ bây giờ chỉ là đấu vũ khí, chứ không làm thương đến người.

- Aaa!

Hắc Điền Tiểu Lâm hét to một tiếng, nắm lấy đao, nhanh chóng hướng về phía Lý Dương mà xông tới, Lý Dương vẫn nhắm nghiền mắt, không hề có động tĩnh gì cả.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Lý Dương, hắn càng cầm chặt lấy cây đao hơn, nheo mắt một cái rồi lao nhanh về phía trước.

Uy lực lớn nhất của cây đao Muramasa chính là dùng lực chém khi công kích, thái đao là thực chiến của đao, như vậy mới có thể phát huy được hết uy lực lớn nhất của nó.

- Lý Dương, cậu ta đang làm cái quái gì thể?

Hoàng lão đứng phắt dậy, Chu lão và Liễu lão bên cạnh cũng đứng lên, Hắc Điền Tiểu Lâm đã xông lên rồi, không hiểu cậu ta còn đứng đó làm gì, mắt lại còn vẫn nhắm lại nữa chứ, thật là không thể hiểu được.

- Lý lão đệ!

Bạch Minh gào to lên, Hắc Điền Tiểu Lâm sắp tiến đến chỗ cậu ta rồi mà cậu ta vẫn không hề nhúc nhích tí nào, khiến cho các chuyên gia Trung Quốc không khỏi cảm thấy lo lắng, không biết hắn bị bệnh gì nữa.

Trên khán đài, Lâm Lang cũng mở to mắt ra nhìn trừng trừng, lúc này, hắn có muốn ngăn lại cũng đã quá muộn rồi.

Các chuyên gia phía Nhật Bản bên giới cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù sao cục diện như vậy cũng có lợi cho bọn họ, nên ai cũng cười đầy ngụ ý, đến Tam Tỉnh Khang cũng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Lương lão, Khổng lão và Sở lão cũng đều cau mày lại, bọn họ đều giống nhau, không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì nữa.

Còn Khổng Huyên thì cười khoái trá, cô thấy, xem ra tên Lý Dương này nhất định là sợ quá mà choáng váng đầu óc rồi.

Tất cả những người xem truyền hình đều có cảm giác như vậy, Lý Dương đứng yên không động đậy giống như chờ đợi cú chém đó vậy, chuyện này không giống hắn bình thường chút nào, bất thường nhất vẫn chính là vẻ mặt của hắn lúc này.

Mắt thì nhắm, miệng thì cười, thế nào cũng đem đến cảm giác kì quái cho người xem.

Biểu lộ trạng thái kì quái nhưng lại mang đến cho người khác cảm nhận được ánh hào quang, không có bất cứ sự kì lạ nào, khiến cho khán giả và các vị chuyên gia tại trường quay càng khó hiểu hơn.

- Tên tiểu tử này muốn làm gì đây?

Ngồi trước ti vi, Hà Kiệt cũng bất giác hét lớn, Hà San San cũng khá lo lắng, Lão Gia Tử thì nghiêm túc nhìn tivi không nói lời nào, cũng không biểu hiện cảm xúc gì.

Trong khi mọi người vẫn đang đoán già đoán non thì Hắc Điền Tiểu Lâm đã xông tới chỗ Lý Dương, lúc này, Lý Dương cuối cùng cũng bắt đầu hành động.

Cứ như mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước, hình ảnh đã được tập luyện thuần thục rất nhiều lần rồi, Lý Dương nhẹ nhàng giơ thanh kiếm Trạm Lô lên, cây đao của Hắc Điền Tiểu Lâm lướt qua thanh kiếm, rồi hắn chạy thêm vài bước về phía trước.

Trên khán đài hai bên đã tách ra, phía dưới ai ai cũng mở to mắt ra nhìn cho kĩ.

- Choang!

Có tiếng của vật nào đó rơi xuống đất, sau đó không còn bất kì âm thanh nào nữa, cũng không có tiếng binh khí va vào nhau, cũng không thấy đao kiếm va vào nhau tóe lửa, hai người dường như chỉ thoáng lướt qua nhau mà thôi.

Cuối cùng Lý Dương cũng mở mắt ra, nhìn vào thanh kiếm hoàn mĩ không một tì vết trên tay, cười sung sướng.

Khoảnh khắc đó, thanh kiếm như người anh em của hắn, cảm giác ấy thật kì diệu, không thể thốt lên thành lời, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.

Thanh kiếm lúc đó cũng như tự hãnh diện về mình, có cảm giác đang rung nhẹ nơi thân kiếm.

Xông lên rồi lại chạy thêm vài mét nữa, nên giờ tên Hắc Điền đang thở hắt ra, hắn cảm thấy cây đao của mình đã chém đúng vào thân của thanh trường kiếm kia, có điều cắt qua rất nhanh, khi ấy, hắn nghĩ mình đã chém thanh kiếm đó thành hai mảnh rồi chứ.

Hắn có niềm tin sắt đá đối với thứ bảo vật sắc bén này.

Sau khi dừng lại. khẽ lấy hơi, cầm đao giơ ra trước mặt mình, khoảnh khắc đó, hắn tròn xoe mắt, chớp liên hồi, nhãn cầu như sắp lồi cả ra ngoài đến nơi.

Trước mặt hắn, rõ ràng cây đao chỉ còn lại một nửa, cái nửa ấy vẫn còn lại chuôi dao, vết cắt trơn tru, trông có vẻ vẫn rất hoàn chỉnh.

Một cây đao bị chém thành hai mảnh, đích thị là như vậy, nhưng không phải là vật nào khác mà chính là bảo đao của hắn, giờ đây đã biến thành hai mảnh.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1111)