Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0677

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0677: Bí mật bức tranh cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


- Tôi theo. Shan-ben-tai-lang nói.

Lời của y thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ván bài lần này còn nhanh hơn ván vừa nãy, chỉ là một tay mới chơi bài, đến bài vẫn chưa chia xong, đã Lăng Hà rồi (thành bộ).

Chu Văn lắc đầu không còn cách nào khác, quay lại nhìn Lý Bồi.

Biểu hiện nét mặt của Lý Bồi và y giống nhau, lần này không cần đi thức tỉnh, đã cùng ở với nhau đã 4 năm, bọn y vẫn chưa bao giờ thấy Lý Dương điên cuồng đến như vậy, lần này cũng sẽ không cần đi thức tỉnh hắn nữa.

Nhưng điều này thì bọn y hiểu rõ, Lý Dương thật sự không giống trước đây, hơn nữa, bọn y với hắn có sự cách biệt rõ rệt, 6 triệu đô la Mỹ, vấn đề ở đây không phải là 6 triệu đô, mà là Lý Dương đến mắt cũng không chớp đã đẩy nó ra phía trước rồi.

Nếu đổi lại là bọn y, nhất định sẽ không có gan này.

Bọn Bạch Minh, Liễu Quân mắt vội nhìn nhanh, tim cũng đập mạnh, 6 triệu đô, tương đương 300 triệu nhân dân tệ, thêm vào với nhau đã là hơn 700 triệu rồi. Nếu đổi chỗ này thành tiền mặt, còn không đủ bày trên một cái bàn ý chứ.

Hơi thở của mấy chuyên gia Nhật như Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang cũng có phần gấp gáp.

Hôm nay có thể nhìn thấy bức hoạ của Cừu Anh quả là ngoài dự liệu, lại được nhìn thấy ván bạc nhanh như thế này, khiến bất kì ai cũng không giữ được tâm trạng bình thường.

Nhưng trong lòng những chuyên gia Nhật này, ít nhiều đều hi vọng Shan-ben-tai-lang có thể thắng được Lý Dương. Không nói đến chuyện khác, bức hoạ này của Cừu Anh tuyệt đối là bảo bối quý giá của quốc gia, hơn nữa lại có khả năng tăng giá rất lớn nữa, bảo bối như vậy, tất nhiên không hi vọng địch thủ cướp mất đi rồi.

Lý Dương trước mắt tuyệt đối chính là địch nhân của bọn họ.

Hà Quan giảm bớt hơi thở, chậm rãi chia bài.

Tên Hà Quan này là nhân viên cao cấp của sòng bạc, đã chơi cùng rất nhiều con bạc giàu có, ván bạc vài triệu đô la y cũng đã thấy qua, nhưng giống tay bạc toàn ném tiền đi như thế này, thì y mới thấy lần đầu.

Có người có tiền bước vào sòng bạc cũng không điên cuồng như vậy.

Năm quân bài rất nhanh đã được chia ra, Lý Dương vẫn giống như lúc nãy, không xem qua bài ở dưới, chỉ ngồi nhìn bức hoạ mỉm cười.

Trên quân bài, Shan-ben-tai-lang có hai quân át, một quân 7 và một quân 9, bài dưới là một quân bài đơn vô dụng, trên tay y giấu quân át và 7, nếu đổi quân bài phía dưới, lớn nhất có thể hợp thành ba quân át.

Ba quân át, trong bài Lăng Hà đã là quân nhỏ nhất rồi.

Bài của Lý Dương là 4, 5, 7, 8, thiếu một quân 6 thì đã thành một bộ, nếu bài phía dưới là quân 6, vậy thì bài của Lý Dương ăn bài của Shan-ben-tai-lang. Nhưng nếu bài bên dưới không phải là 6, thì có đổi bài nào đi nữa đều không thắng được y.

Lần lấy bài này, Lý Dương thấy đẹp hơn so với lần trước đó, nhưng nó cũng có hạn, ít nhất trên quân bài chiếm ưu thế so với Shan-ben-tai-lang.

Shan-ben-tai-lang do dự một lúc, cuối cùng bỏ ra thẻ 1000 để thay bài.

Y không ngờ kết quả xuất bài lại là như thế này, bài bên dưới có đổi hay không cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi, kết quả là ba và hai quân át đều như nhau, chỉ cần Lý Dương xuất hiện bộ, y nhất định thua.

Ngược lại, bài của Lý Dương đổi thành một quân khác, thì ván này hắn đừng mong thắng.

Bây giờ, thật sự chỉ có thể mong chờ may mắn, trong lòng Shan-ben-tai-lang thầm cầu nguyện, y ở trên bàn bạc đã rất lâu, chưa hề cầu nguyện qua lần nào, lần này rốt cuộc bị một tay mới vào nghề bức cho đến nước này.

- 6, nhất định là 6.

Bọn người Chu Văn, Lý Xán lúc này cũng đang cầu nguyện, Tam Tỉnh Khang cùng mấy tên Nhật cũng như vậy. Nhưng Tam Tỉnh Khang lại đang cầu nguyện khác hoàn toàn so với bọn Chu Văn.

Bọn y hi vọng bài phía dưới của Lý Dương là quân khác, chỉ cần không là quân 6 là được.

Lý Dương chậm rãi vươn tay ra, lúc vươn tay còn vẫn nhìn Shan-ben-tai-lang.

Shan-ben-tai-lang không nhìn mặt Lý Dương, hai mắt hằm hằm nhìn tay của Lý Dương. Bài dưới tay y căn bản không bày ra, quân này của Lý Dương chỉ cần mở ra kết quả cuối cùng là có thể công bố được rồi.

Cái cảm giác sự may mắn này trong tay người khác khiến Shan-ben-tai-lang rất không thoải mái, nhưng y cũng không còn cách nào khác.

- Tôi nhớ có người đã từng nói, vận khí của tôi rất tốt, tôi tin may mắn hôm nay nhất định đang đứng bên cạnh tôi.

Lý Dương trong miệng thì nói, trên tay đột nhiên nhanh hơn, trực tiếp mở bài. Quân bài dưới tay là màu đỏ, một quân 6 đỏ tươi cùng mấy con bài màu đỏ khác cùng một chỗ thật gai mắt, tất cả những người nhìn thấy bài đều nhịn không được thở hắt ra.

Toàn thân Shan-ben-tai-lang nhảy dựng lên, không dám tin, nhìn lại bài của Lý Dương.

Bốn, năm, sáu, bảy, tám, thành một bộ, những quân bài này coi như đã tuyên bố tử hình đối với y.

Hoàn toàn giết chết y.

Bất luận bài của Shan-ben-tai-lang là gì, đều không thể thắng được, ván này, bàn bạc này, kết thúc rồi.

Thời gian lần này còn nhanh hơn lần trước, Lý Dương chậm rãi đứng lên, trực tiếp đi tới bên cạnh y lấy đi bức hoạ của Cừu Anh. Hôm nay có thể nhìn thấy bức hoạ này, hơn nữa có thể thắng về tay, đối với hắn mà nói cùng là một việc mừng ngoài dự liệu rồi.

Thua rồi, Shan-ben-tai-lang lại thua nữa rồi.

Thuật đánh bài của y cao siêu như vậy, thậm chí chuẩn bị trước cả bài muốn nhanh thắng nhưng đều không có tác dụng gì, đã thua một cách triệt để như thế này.

Giây phút này, trong lòng Shan-ben-tai-lang tràn ngập hối hận, y hối hận vì đã tìm Lý Dương để đánh cược, hối hận vì đã cùng hắn chơi bài Lăng Hà, đáng tiếc là hối hận lúc này cũng đã vô dụng.

Lý Dương cầm bức hoạ, đi về phía người của mình, bọn Bạch Minh, Mao Lão nhìn đều rất kích động, bức hoạ này đã trở thành của Lý Dương, vậy chẳng phải là, đợi sau khi trở về, bọn y lại có thể được thưởng thức nó nữa sao. Sau khi về nước, chỉ cần nghĩ nhìn thấy Lý Dương là thấy rồi.

- Lão Đại vận khí thật tốt nha. Nhìn Lý Dương đầy hưng phấn, Châu Văn đột nhiên nhỏ tiếng nói đầy cảm xúc, lúc nãy Lý Xán đã nói qua vận khí của Lý Dương tốt, bọn y vẫn không để tâm, lúc này đều đã hiểu ra, vận khí của Lý Dương rốt cục có bao nhiêu thay đổi.

Nhưng lần này rốt cục có thật là do vận khí tốt không, sợ chỉ có một mình Lý Dương là người hiểu rõ nhất.

- Ha ha, Nhị ca lần này anh tin chưa, tôi đã nói Lý Dương nhất định sẽ thắng mà.

Lý Xán biểu hiện còn phấn khích hơn cả Lý Dương, gọi một tiếng, lập tức chạy lại bên Lý Dương, chúc mừng thu hoạch hôm nay của y.

Thu hoạch hôm nay quả không nhỏ, nhìn bức hoạ này của Cừu Anh, nếu đấu giá ở trong nước cũng được 4, 5 trăm triệu, thêm 6 bức khác nữa, Lý Dương hôm nay ít nhất cũng kiếm được 7, 8 trăm triệu nhân dân tệ.

Đây chỉ là đơn thuần dùng tiền để ước lượng mà thôi, nếu nhìn từ góc độ nghệ thuật mà nói, thu hoạch hôm nay thực sự là vô giá.

- Không, ta còn muốn cược nữa. Shan-ben-tai-lang đột nhiên kêu to một tiếng.

Mắt y chuyển thành có tia đỏ, không cam tâm, lúc này trong lòng y chính là có cảm giác này, thuật đánh bạc của y căn bản không phát huy tác dụng, hoàn toàn là do thua sự may mắn của Lý Dương, khiến y không cam tâm.

Lý Dương quay đầu lại nhìn Shan-ben-tai-lang nói khẽ:

- Cược cũng được, nhưng hôm nay thế này thôi, còn có một cái là, tôi chỉ cược bảo bối thôi, không cược tiền. Ông nếu còn có những bảo bối khác, có thể đến tìm tôi.

Shan-ben-tai-lang bây giờ là kẻ thua trận, xem ra rất đáng thương, nhưng Lý Dương trong lòng thật sẽ không nổi lên bất cứ lòng thương nào, chỗ bảo bối này, vốn dĩ đã là tổ tiên của bọn y năm đó cướp từ Trung Quốc đi. Bây giờ chỉ là đem những bảo bối lưu lạc này trở về quê hương mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lý Dương lại có chút vui mừng, thật may những bí mật trong những bức hoạ này vẫn chưa bị lộ ra. Nếu như bị lộ ra, y còn có thể gặp được tên "chưa biết gì" này sao?

Sau khi nói xong, Lý Dương cũng không quay đầu lại nữa, bước những bước lớn ra cửa. Bọn Triệu Vĩnh mấy người qua nhận mấy bức cổ hoạ, Lý Cương đi lấy những chi phiếu để mua mã thẻ về, mấy người cùng nhau ra khỏi phòng.

Trong căn phòng, Lý Dương trước sau ở lại cũng không quá nửa tiếng.

Thời gian nửa tiếng, vốn dĩ là Shan-ben-tai-lang muốn lấy thời gian của Lý Dương, bây giờ bảo bối đều bị thua sạch, một người không còn gì giờ lại là y, kết cục này thực sự khiến y không chấp nhận được.

Nhưng may mà y vẫn không có điên cuồng, không có làm việc gì kích động.

Ra khỏi sòng bạc, trời đã rất tối. Dưới sự dẫn đường của Lâm Bá Văn, mấy người rất nhanh đã tìm thấy một quán ăn, ăn một bữa tiệc lớn.

Bữa ăn này cười nói không ngớt, mọi người đều rất vui vẻ.

Trong khi ăn, Chu Văn, Lý Bồi hiểu nhiều hơn về Lý Dương trong mấy năm nay. Lý Dương và Lý Xán cũng biết về cuộc sống của bọn y trong thời gian đó.

Nói ra, trong huynh đệ 6 thì hai người bọn hắn được xem như là trải qua hai năm trên thuyền lênh đênh khổ nhất, tiền không kiếm được bao nhiêu, chịu sương gió hai năm nay, suýt chút nữa còn bị bắt cóc, cũng là vì lần đó bị doạ cho sợ, nên khiến hai người bọn hắn quyết định lên đất liền, không ra biển nữa.

Trong hơn nửa năm nay, việc chính của bọn hắn cũng là mới có khởi sắc, Chu Văn cũng là vừa lập gia đình mới một tháng, lại xảy ra chuyện này, so sánh với Lý Dương mà nói, vận khí bọn y thực sự không ra gì.

Điều này cũng khiến hai người bọn y uống không ít rượu, cuối cùng đều say khướt.

Trở về quán rượu, thời gian cũng đã hơn 10 giờ đêm, Chu Văn và Lý Bồi đều bị Lý Dương đưa về quán rượu, hai bọn y còn được bọn Triệu Vĩnh đưa vào giường.

Tiễn Bạch Minh và Mao Lão cùng với bọn Lý Xán, Liễu Tuấn xong, Lý Dương mới mang bảy bức cổ hoạ chiến lợi phẩm về phòng mình.

Ngồi trên sô pha, Lý Dương từ từ mở bức hoạ thị nữ của Cừu Anh ra, khẽ sờ lên giấy vẽ.

Giấy vẽ bức hoạ này khác với giấy vẽ thông thường, hơi dày hơn một chút, nhưng thời Minh, không phải không có giấy vẽ dày, điểm này không có vấn đề gì.

Bức hoạ này, cũng đích thực là bút tích của Cừu Anh, dưới nhãn quang năng lực đặc biệt của mình, cho thấy thời gian vẽ bức hoạ này và thời đại Cừu Anh sống là hoàn toàn tương đồng.

Có những chỗ không giống những bức cổ hoạ khác, chính là bí mật lớn nhất của nó, bí mật này ở đằng sau bức hoạ.

Nó không phải là một bức hoạ hoàn chỉnh, phía sau và phía trước không dùng chung một loại giấy vẽ. Nói đơn giản là, bức hoạ này dùng hai loại giấy vẽ mà thành, phần phía sau thực ra chỉ là một tờ giấy trắng mỏng, dán trên tờ giấy dày mà thôi.

Ở đây dùng là một thủ thuật gắn kết tinh xảo để đính chúng lại với nhau, khiến người khác khi nhìn nó chỉ là như dùng một tờ giấy vẽ.

Lý Dương mở bức hoạ ra, khẽ sờ lên mép tờ giấy vẽ, cẩn thận dùng tay nhằn nó ra.

Vương Giai Giai dựa vào bên người hắn, Lưu Cương vừa pha cà phê xong, từ sau khi bảo bối của Lý Dương xuất hiện, Lưu Cương luôn luôn ở cùng một chỗ với hắn.

Chỗ bọn Lý Dương ở là một căn phòng lớn, có hai phòng ngủ, trong đó một phòng là cho Lưu Cương.

Điều này cũng là để thuận tiện hơn trong việc bảo vệ Lý Dương.

Sau khi nhằn tờ giấy một lúc, tờ giấy mỏng đã bị Lý Dương tách ra một chút, hắn khẽ thở ra một tiếng, cẩn thận từ từ tách tờ giấy mỏng ra.

May mà nó chỉ là tớ giấy dán bên ngoài, chứ không phải dán thật vào, không thì hắn thực sự không dám trực tiếp tách nó ra.

*****

-Lý Dương, việc này, việc này là như thế nào?

Nhìn từng lớp giấy của bức hoạ từ từ được bóc ra, Vương Giai Giai mở to đôi mắt đẹp ra nhìn, trông càng đáng yêu, Lưu Cương cũng đi tới, tạm thời để cà phê sang một bên.

Lý Dương không ngoái đầu lại, khẽ nói:

-Đừng gấp, một lúc nữa các ngươi sẽ biết thôi.

Lớp giấy này không dễ lộ, nếu không thì cũng đã không giấu được nhiều người trong nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, Lý Dương tiếp tục nhằn, không dám dùng sức quá mạnh, phòng trừ làm tổn hại đến bức hoạ.

Lưu Cương vẫn là ngồi im lặng một bên, nhìn kĩ từng động tác của hắn.

Y không kinh ngạc giống Vương Giai Giai, vì thời gian y theo Lý Dương hơn Vương Giai Giai rất nhiều, biết rằng Lý Dương rất cẩn thận, thường có thể phát hiện ra những thứ mà người khác không phát hiện ra được.

Sau khi tờ giấy phía sau bị bóc ra, phía dưới hiện ra một ít hình vẽ, 1 bức tranh giống như mặt trước.

Bây giờ hình ảnh đó vẫn còn chưa rõ, nhìn bức hoạ này, Vương Giai Giai lại há hốc miệng, cuối cùng lại không dám hỏi gì.

Nhìn Lý Dương tự ý bóc bức hoạ ra như thế này, nhìn thế nào đều cảm thấy giống như đang phá hoại nó vậy, nhưng Vương Giai Giai biết là không phải, Lý Dương làm như vậy chắc chắn có dụng ý của hắn, chỉ là bây giờ cô ta vẫn chưa rõ mà thôi.

-Lý ca, đây là mặt sau của bức hoạ.

Lưu Cương đột nhiên nói, Vương Giai Giai ngẩn ra một lúc, vội vàng chăm chú nhìn vào bức hoạ.

Phía sau mờ mờ hiện ra hình vẽ, mới bắt đầu Vương Giai Giai cũng đã trở thành mặt sau của bức hoạ rồi, màu sắc trong suốt hiện ra, vì vậy mới có cảm giác Lý Dương đang phá hoại bức hoạ cổ.

Bị Lý Cương thức tỉnh như vậy, sau khi nhìn kỹ lại Vương Giai Giai cũng phát hiện ra, hình vẽ trước mắt tuy không rõ, nhưng tuyệt đối không phải là hình thị nữ mà bọn họ mới nhìn thấy, mà ngược lại càng giống núi non, hoa lá, chim chóc hơn.

Vương Giai Giai ánh mắt loé lên, trực tiếp nói:

-Lẽ nào trong bức hoạ này còn có bức hoạ khác?

-Trong tranh có tranh, mặt sau bức hoạ của Cừu Anh có, sẽ là tranh của ai?

Lưu Cương cũng nói theo, trên mặt y đầy kinh ngạc, trong mắt còn có chút nóng lòng.

Theo Lý Dương lâu như vậy, y không hiểu việc kí kết, nhưng cũng biết một chút kiến thức cơ bản thông thường, cũng biết địa vị của Cừu Anh trong giới thư hoạ.

Cừu Anh đã là người thầy đứng đầu rồi, tranh của ông có giấu bảo bối, điều này thì Lưu Cương thật chưa dám nghĩ tới.

-Trí tưởng tượng của các người thật phong phú!

Lý Dương cười ha ha nói tiếp:

-Đây đích thực là trong tranh có tranh, rốt cục là như thế nào, một lúc nữa có kết quả sẽ biết ngay thôi.

Trong tranh có tranh, nghiêm túc mà nói thì không phải như vậy.

Bức hoạ này chính xác là một bức hoạ hai mặt, một tờ giấy, hai người vẽ, mặt chính, mặt phụ đều có.

Hiện tượng này là vô cùng hiếm thấy, giấy vẽ sau khi thấm mực cơ bản không thể vẽ thêm được nữa, sẽ ảnh hưởng tới mặt vẽ kia, trừ phi là loại giấy đặc biệt, đặc biệt dày. Giấy vẽ trước mắt tuy dày, nhưng vẫn chưa tới mức độ như vậy.

Điều này cho thấy, bức hoạ này là hai người cùng lúc vẽ hai mặt, chỉ có như vậy mới có thể lưu lại được tranh của hai người trên cùng một tờ giấy được.

Người có thể cùng Cừu Anh cùng lúc vẽ tranh không nhiều, lại có thể khiến hai người cam tâm tình nguyện cùng lưu bút vẽ của mình trên cùng một bức hoạ lại càng hiếm, nghĩ một lúc, thấy người vẽ mặt sau bức tranh này hầu như rất bằng lòng.

Đường Bá Hổ, Văn Chính Minh, Trầm Châu, cũng chỉ có người Thiên Môn Tứ Kiệt như Cừu Anh mới có tư cách này.

Toàn bộ tờ giấy vẽ mỏng ở mặt sau đều đã bị Lý Dương bóc xuống hết.

Khẽ thở ra một tiếng, Lý Dương cẩn thận để tờ giấy đã bóc sang một bên, lại trở về phòng lấy một chiếc bàn chải mềm nhỏ chưa dùng qua, nhẹ nhàng chà lên mặt sau bức hoạ.

Mặt sau tờ giấy vẽ hình như có một lớp thứ gì đó không ngừng bị bàn chải chải mất, mà mặt dưới bức hoạ cũng trở thành càng ngày càng rõ hơn.

-Chim chóc, núi non.

Vương Giai Giai nhìn ngẩn ngơ chỗ vừa bị bàn chải chải ra, có hai con chim đang vui sướng bay trên bầu trời, phía dưới lộ ra góc một ngọn núi, bất luận là chim hay là núi, trong bức hoạ hình vẽ rất chân thực.

Lúc này, hai người không hiểu biết lắm về thư hoạ như Vương Giai Giai và Lưu Cương đều cảm nhận bức hoạ bên dưới thông qua một loại linh khí khác nhau.

Loại linh khí này không nói ra được, nhưng nó khiến người ta thấy rất thoải mái.

Lý Dương từ từ chải, trong lòng cũng có chút kích động.

Tranh hai mặt, bản thân người vẽ đã rất khó khăn rồi, để hoàn thành quả không dễ, những hoạ sĩ thông thường đều không thể làm được như thế này, chứ đừng nói đến bậc thầy về thư hoạ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một bức cổ hoạ hai mặt, hơn nữa, đây lại còn là một tác phẩm do hai bậc thầy về thư hoạ cùng vẽ, hai người đều là những hoạ sĩ nổi tiếng, bất cứ tên tuổi người nào được truyền ra ngoài đều có thể làm chấn động giới sưu tầm tranh.

Cùng với làn sóng những động tác chải không ngừng của Lý Dương, bức hoạ bên dưới ngày càng hiện rõ nhiều hơn, càng có nhiều chim chóc trong tranh hiện ra.

-Đây là cái gì?

Vương Giai Giai đột nhiên kêu lên một tiếng, Lý Dương chải làm lộ ra một cái đầu chim rất to, chỉ nguyên cái đầu của con chim thôi đã to hơn những con chim khác rồi, hơn nữa, cái đầu chim này lại vô cùng đẹp đẽ, cao quý.

-Phượng hoàng.

Vương Giai Giai mở to mắt, không đợi Lý Dương trả lời, đã tự mình nói nhỏ một câu.

Cái đầu chim to lớn này, đích thực là giống Phượng hoàng, bức hoạ bên dưới được chải lộ ra càng nhiều, hình dáng nó càng rõ, hình dáng Phượng hoàng càng hiện ra rõ ràng, chính xác hơn.

Vương Giai Giai trong lòng có chút động, lập tức ngoái đầu, lặng nhìn Lý Dương, hỏi nhỏ:

-Lý Dương, đây là, "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" (trăm con chim cùng hướng về Phượng Hoàng)

"Bách Điểu Triều Phượng", đừng nói là Vương Giai Giai, chính Lý Cương lúc này cũng nhìn ra, con Phượng hoàng và những con chim nhỏ trên một nửa bức hoạ này đã hiện ra quá rõ ràng rồi.

"Bách Điểu Triều Phượng Đồ", cũng đích thực là một bức hoạ nổi tiếng, Lý Dương dừng chải lại, nhìn Vương Giai Giai gật gật đầu.

Hai người Vương Giai Giai, Lý Cương tim đập có chút nhanh, "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" không chỉ có một người đã vẽ qua, nhưng muốn vẽ ra bức nổi tiếng nhất, chỉ có một người.

Người này chính là Đường Bá Hổ, vừa đúng sống trong cùng một thời đại với Cừu Anh, nhiều hơn Cừu Anh 10 tuổi.

Hai người cùng vẽ tranh, cũng không phải không có khả năng, huống hồ trên bức hoạ của Cừu Anh vốn dĩ đã có đề bút của Đường Bá Hổ rồi.

Nhìn Vương Giai Giai và Lưu Cương kinh ngạc như vậy, Lý Dương khẽ cười, tiếp tục chải, làm lộ ra hoàn toàn bức cổ hoạ bị ẩn giấu. Hôm nay, lúc chiếu bức hoạ dưới hình ảnh ba chiều hắn đã phát hiện ra trong này có giấu bí mật gì đó, vì vậy phản ứng còn mãnh liệt hơn hai người kia.

Bức hoạ hai mặt này, đích thực là do Cừu Anh và Đường Bá Hổ cùng vẽ, mặt chính vẽ "Cung Đình Thị Nữ Đồ" của Cừu Anh, mặt sau chính là bức hoạ nổi tiếng "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ.

Hai mặt này, hai người cùng lưu lại đề bút, bên bức của Cừu Anh là một bài thơ của Đường Bá Hổ, còn mặt bị giấu sau tranh lại là một đoạn văn của Cừu Anh, miêu tả quá trình hai người cùng vẽ tranh.

Lý Dương chải tiếp, Vương Giai Giai và Lưu Cương đều không nói gì, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào bức cổ hoạ hiện ra ngày càng rõ bên dưới.

Sau 5, 6 phút, Lý Dương khẽ bỏ bàn chải xuống, thổi lên mặt bức hoạ.

Mặt bức hoạ lúc còn gắn kết với tờ giấy vẽ đều đã bị Lý Dương chải đi đa số rồi, nhưng lớp bụi phủ trên mặt bức hoạ lâu như vậy, vẫn cần phải tiến hành sửa lần nữa. Lần sửa này đối với bức hoạ vốn dĩ không có bất cứ ảnh hưởng nào, sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của nó.

Nhìn bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" trước mặt vẫn còn mờ mờ, Lý Dương lại bắt đầu thổi.

Đây chính là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay của hắn.

Đường Bá Hổ, Cừu Anh, cùng trên một tờ giấy vẽ vẽ tranh, hơn nữa còn cùng lưu đề bút, bức hoạ này cũng trở thành hai bức. Nhưng hai bức này không phải là những bức hoạ đơn giản, bình thường. Chúng kết hợp cùng nhau sinh ra một năng lượng, đủ để khiến vô số người bị sốc.

Bức hoạ này vốn dĩ có thể có giá trị tới bốn, năm mươi triệu nhân dân tệ, nay thêm bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ nữa, thì nó đã không còn có thể dùng chục triệu làm đơn vị tính nữa, còn về việc nó có giá trị bao nhiêu, không ai có thể tính ra được.

Chỉ có bán đấu giá, hoặc ở trên thị trường mới có thể biết được giá trị thật của nó.

Nhưng nếu bán đấu giá hoặc để trên thị trường, cũng không chắc có thể đưa ra giá trị đích thực của nó. Đây là bức hoạ độc nhất vô nhị, Đường Bá Hổ và Cừu Anh cùng vẽ, tuy không sánh bằng tranh trong nước của tôn sư Ngô Đạo Tự, nhưng trong giới bậc thầy, hầu như không có ai sánh bằng.

Lý Dương thưởng thức kĩ trên dưới bức cổ hoạ trước mặt. Dưới hình ảnh ba chiều, bức hoạ đã bị hắn xem qua mấy lần, nhưng cảm giác phân tích vật chất toàn bức hoạ trong hình ảnh ba chiều, và dùng mắt thường nhìn hoàn toàn là hai sự khác biệt.

Dùng mắt thường để nhìn, mới có thể có cảm nhận thực sự được chiêm ngưỡng tranh.

Bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" này, động tác của mỗi một con chim nhỏ trên tranh đều không giống nhau, truyền thần nhất chính là mắt của chúng, trong mắt mỗi con chim đều đại diện cho một loại tư tưởng khác nhau.

Có con chim ngẩng đầu kiêu hãnh, cung kính nhìn con Phượng hoàng đứng trên cao, trong mắt nó chỉ có sự tôn thờ vô cùng, dường như chỉ cần Phượng hoàng hạ lệnh, dù cho trước mắt có là rừng đao biển lửa nó cũng sẽ không từ mà xông pha.

Còn có một số con chim, cúi thấp đầu, không động đậy, giống như là thuộc hạ trung thành nhất đang lắng nghe nữ vương.

Ngoài ra, phía xa xa còn có những con chim cầu vồng càng đặc sắc hơn, vươn cái cổ dài về phía trước, như là đang khẽ gật gù.

Biểu hiện của chúng càng giống như đang vui đùa, không để tâm cái gì, hai cánh đập đập, thể hiện một niềm tự hào, thần thái phong phú, như là chỉ cần Phượng hoàng nói xong một câu, chúng liền gật đầu bay đi.

Hình thái mỗi con chim không giống nhau, nhưng đều có khí chất và tư tưởng đặc thù của mình.

Đây chính là ý cảnh, bậc thầy chỉ có thể có cảm nhận, không thể có ý cảnh truyền đạt bằng lời."Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ xứng đáng là tác phẩm nổi tiếng mọi thời đại, nhìn những con chim khác nhau trên bức hoạ, Lý Dương dường như cũng đang tới ngọn núi này, ở giữa những con chim đó.

-Tranh rất đẹp.

Lý Dương nhịn không được tán thưởng một tiếng, hắn đối với phương diện tranh chữ vẫn còn nông cạn, có thể khiến hắn cảm ngộ sâu như thế này, có thể nghiệm mạnh mẽ như thế vậy thì bức hoạ này tuyệt đối có thể nói là tuyệt phẩm.

Thậm chí ở một mức độ nào đó, còn đẹp hơn bức hoạ của Cừu Anh ở mặt bên kia.

Bức hoạ này cũng có thể là cố ý bị giấu đi, trong quan niệm của thế gian, giấu đi thì nhất định là tốt, vì vậy mới bị lộ ra Cừu Anh ở mặt chính, mặt sau là Đường Bá Hổ.

-Đích thực là tranh đẹp.

Chính là đối với Lưu Cương và Vương Giai Giai bất động, lúc này cũng gật gật đầu đồng tình, bức hoạ này bọn y cũng nhìn ra không ít thứ, thực sự là một bức hoạ đẹp, bất luận người hiểu hay không đều bị thu hút mất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)