← Ch.0684 | Ch.0686 → |
Sau khi mười mấy vị chuyên gia lên đài giám định, hội trường là những âm thanh huyên náo, bảo bối của vị chuyên gia nào mang đến, cũng làm cho người ta lên tiếng bình luận.
Cũng như dự đoán của mọi người, có không ít chuyên gia cũng để bảo bối lại cho ngày cuối cùng, chất lượng những bảo bối vừa lên đài cũng rất tốt, lần này lại xuất hiện những đặc sắc đỉnh cấp.
Phạm Cao, Hòa Lan là những họa sỹ nổi tiếng trường phái ấn tượng, cũng là một trong những nghệ thuật gia thiên tài nổi tiếng thế giới.
Vị họa sỹ nổi tiếng thế giới này lại ẩn danh sớm, ba mươi bảy tuổi liền rút lui về, nhưng nghệ thuật tài phú hắn để lại cũng là vô giá, tranh Phạm Cao vừa xuất hiện, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều chuyên gia nhỏ giọng nghị luận, và lặng lẽ nhìn Lý Dương, anh em nhà Jose và Hawes.
Mấy ngày nay, ngoài bốn người bọn họ ra, những người còn lại cũng không có sức nặng, ngay cả Bạch Minh cũng rất kiên trì, nhưng kết quả chứng minh hắn cũng từng sai.
Trong mắt tất cả các chuyên gia, duy trì việc không giám định sai lầm, chỉ còn lại có bốn người bọn họ.
Tranh Phạm Cao rất nổi danh, đồng thời người bắt chước cũng rất nhiều, người không tiêu chuẩn nhất định, thật không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Dưới năng lực đặc thù của Lý Dương, bức họa này phát ra ba tầng sáng màu vàng nhạt, vô luận giấy vẽ hay nét vẽ cũng phù hợp với niên đại của Phạm Cao, dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương cẩn thận tiến hành phân tích, cuối cùng phán đoán đây là một bức tranh thật.
Hắn chưa từng thấy qua tranh của Phạm Cao, nhưng mấy ngày nay rất nhiều người ngoại quốc mang tranh đến nên hắn thấy không ít.
Khi giám định tranh sơn dầu, Lý Dương từ từ lục lọi một ít kinh nghiệm, dưới hình ảnh lập thể không nhìn ra cảnh vẽ, nhưng lại có thể phân tích rõ ràng từng góc cạnh.
Mỗi một họa sỹ có phong cách riêng, thành tựu của họ cũng không giống nhau.
Bức họa này, mỗi một nét vẽ cũng rất tự nhiên, hài hòa, là bức tranh mà Lý Dương thấy bắt mắt nhất trong mấy ngày nay.
Nếu là hàng bắt chước, vô luận bắt chước giống như thế nào, thật cỡ nào, phẩm chất cũng sẽ có cảm giác không thuận mắt, bởi vì dù sao nó cũng là hàng giả, không thể làm được như tác phẩm gốc, không phải thứ được người đó làm ra.
Hơn nữa niên đại khác nhau, bắt chước dù đạt trình độ nào, trong hình ảnh lập thể nhất định có thể nhìn ra.
Tổng hợp những thứ này, chính là lý do Lý Dương phán đoán là tranh thật.
- Tôi thấy giống như là thật!
Nhìn một hồi, Hoàng lão từ từ gật đầu nói một câu, Tống Học Dân chưa phát biểu ý kiến, nhưng cũng gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Liễu lão, Chu lão yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi chi tiết trên màn ảnh lớn, bọn họ không am hiểu lắm đối với tranh nước ngoài, nhưng từ nội tâm mà nói, bọn họ cũng cho là đây là một bộ tranh thật.
Lúc này, mấy vị này lão tiền bối cũng quay đầu lại liếc nhìn Lý Dương.
Mấy ngày nay biểu hiện của Lý Dương đã chinh phục mọi người, những chuyên gia Trung Quốc khác cũng không ngoại lệ, đừng nói bọn họ, ngay cả những chuyên gia quốc gia khác cũng đều đang lén quan sát Lý Dương.
Trong những người này, thậm chí còn có cả chuyên gia Nhật Bản.
- Tôi đồng ý ý kiến của Hoàng lão!
Lý Dương lại nhìn một hồi, cuối cùng từ từ gật đầu, Hoàng lão thở phào nhẹ nhõm, có Lý Dương tán thành, ông nhất thời cảm giác tự tin nhiều.
Ngay cả chính ông cũng không phát hiện ra cái bất đồng rất nhỏ này.
Lý Dương, đã hoàn toàn dùng thực lực để chứng minh tất cả, ngay cả Hoàng lão – bậc Thái sơn bắc đẩu như vậy, cũng coi Lý Dương ngang hàng với mình, thậm chí còn có địa vị cao hơn bản thân ông một chút.
- Các vị chuyên gia, bức tranh này do Phạm Cao vẽ ......
Tiếng của người chủ trì lại vang lên, thời gian giám định bắt đầu, sau khi người chủ trì nói xong, hội trường cũng chưa ai bật đèn, cho đến mười mấy giây sau, mới có mấy đèn đỏ sáng lên.
Hiện tượng này cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện, đã thấy nhiều lần, các chuyên gia cũng đều cẩn thận hơn.
Sau vài đèn đỏ, lại có hai đèn đen sáng lên, sau đó, càng ngày càng nhiều đèn đỏ sáng lên, trong đó cũng rải rác có mấy đèn đen.
Hơn ba phút sau, các chuyên gia giám định mới kết thúc.
Bức họa này, có mười sáu vị chuyên gia cho là giả, mười sáu vị chuyên gia này cũng là chuyên gia bình thường. Lý Dương, anh em nhà Jose và Hawes cũng là đèn đỏ, điều này làm cho rất nhiều người ổn định trong lòng.
Ngoài bốn người bọn họ ra, tất cả chuyên gia hằng ghế thứ hai đều lựa chọn đèn đỏ, này mười sáu vị chuyên gia không biết sẽ nghĩ như thế nào, nhưng cũng không mấy người coi trọng bọn họ lắm.
Vị chuyên gia kia cầm bảo bối đi xuống đài, rất nhiều người còn đang nghị luận.
Buổi sáng nay mới xuất hiện không tới hai mươi món bảo bối, nhưng đã xuất hiện bình Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử xuống núi và tranh của Phạm Cao. Trừ ngày thứ nhất ra, không có bất kỳ một ngày nào mà chất lượng có thể so sánh với ngày hôm nay.
Điều này làm cho vẻ mặt Lâm Lang vui vẻ càng tăng lên, đây là một lần hoạt động quốc tế thành công, ảnh hưởng của họat động lần này, sẽ rất có lợi cho hắn sau này.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Hơn ba mươi món bảo bối lên đài, hội trường lại xôn xao, xôn xao lần này, so với tranh Phạm Cao và bình Thanh Hoa xuất hiện trước đó còn kịch liệt hơn.
Lần này xuất hiện vẫn là tác phẩm thư họa, nhưng lần này xuất hiện là một bức họa của Michel Angelo.
Michel Angelo, đây chính một trong ba người đại tài trong văn nghệ thời kỳ phục hưng, đích điêu khắc gia, kiến trúc gia, hội họa và thi nhân nổi tiếng nhất, vị này chính là một đại tông sư, tranh của ông ta gây chấn động thế nào có thể tưởng tượng được.
Vừa nhìn thấy bức tranh này, Lý Dương liền mở rộng năng lực đặc thù.
Dưới hình ảnh lập thể, sau khi thấy bức tranh này, Lý Dương không nhịn được lắc đầu.
Bức tranh này bắt chước rất thật, thậm chí giấy vẽ cũng là mấy trăm năm trước, cùng thời đại Michel Angelo.
Màu sắc, kỹ thuật vẽ cũng được chọn lựa cực kỳ tỉ mỉ, cơ hồ giống với tranh của Michel Angelo như đúc, đáng tiếc làm giống như thế nào đi nữa, giả chính là giả, nó cũng không phải thật. Ngoài trang giấy vẽ có nhiều vòng sáng ra, còn có một vòng sáng nhỏ, loại phối hợp này, chứng minh bức tranh này chính là kết hợp cổ và hiện đại.
Nói đơn giản, giấy cổ, màu vẽ cổ, người hiện đại vẽ.
Bức tranh này làm giả thật rất công phu, thậm chí ý cảnh cũng bắt chước được tương đối, hơn nữa nếu lấy giấy vẽ của tranh này để đoán cũng không ra kết quả gì, đủ để lừa gạt phần lớn các công ty bán đấu giá trên thế giới.
Lý Dương quay đầu lại nhìn chung quanh một lượt, khi hắn nhìn người khác, rất nhiều người cũng đang nhìn hắn.
Hoàng lão có chút do dự, hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nói không được, hơn nữa hắn nhìn tranh này quả thật là giống như thật, để cho hắn lựa chọn, chọn là thật có khả năng rất lớn.
Michel Angelo, đây chính là tông sư thiên cổ, tác phẩm cuả ông ta nào có dễ dàng làm giả như vậy.
Bức tranh này, triển lãm trong thời gian dài nhất, sau khi triển lãm, các vị chuyên gia bắt đầu giám định.
Lần này tốc độ giám định so với tranh Phạm Cao còn nhanh hơn một chút, đèn đỏ cái này tiếp nối cái kia sáng lên, Hoàng lão do dự, cuối cùng vẫn ấn đèn đỏ.
Tống Học Dân, Chu lão, Liễu lão cũng giống nhau.
Lý Dương nhẹ lắc đầu, lần này hắn không đồng ý giám định như vậy, cũng không nhắc nhở Hoàng lão bọn họ. Lần đại hội giám định này vốn là một cơ hội thể hiện năng lực của người giám định và người sưu tầm, ra kết quả giám định theo người khác, vậy còn không bằng không đến.
Người có thể tới tham gia hoạt động, phần lớn cũng là người có địa vị tương đối cao.
Đầu ngón tay Lý Dương đặt ở trên nút màu đen, hắn còn chưa ấn đèn, hội trường đã có đèn đen sáng lên, Lý Dương quay đầu lại nhìn một chút, là hướng Hoắc Tư tiên sinh, lần này nhấn đèn đen chính là Hawes. Khẽ thở dài, Lý Dương quả quyết ấn nút đèn màu đen.
Hai đèn đen, Lý Dương vừa ấn đèn đen, lại có hai đèn đen cùng nhau sáng lên.
Anh em Jose cũng đã ấn.
Rất nhiều chuyên gia cũng ngẩng đầu nhìn, khi bọn hắn thấy bốn vị này lựa chọn không coi trọng món đồ này, sắc mặt họ cũng thay đổi, nếu là bốn người bình thường, bọn họ căn bản sẽ không để ý.
Nhưng bốn vị này, là những người biểu hiện tốt nhất hội trường, được mọi người tin phục nhất, cũng là bốn vị chuyên gia duy nhất chưa từng giám định sai lầm. Trong bọn họ xuất hiện một người thì thôi, bốn người lại cùng ra kết quả giám định giống nhau. Cho dù là người tự tin nhất hội trường này, trong lòng cũng dao động. Chân lý, không nhất định nằm trong tay đa số.
Sắc mặt vị chuyên gia cầm bảo bối trên đài cũng khó coi, bức tranh này là ông ta mất rất nhiều tiền mới có được, đi tìm rất nhiều chuyên gia xem qua, còn cố ý làm giám định kỹ thuật, tất cả đều nói này bức họa là thật, đến nơi này, lại bị bốn vị chuyên gia có uy vọng nhất giám định là đồ giả.
Kết quả này thật đúng là để cho ông ta có chút không thể tiếp nhận. Nhưng đã có quy định trước, cho dù có ý kiến, cũng không được nói ra tại chỗ, sau này còn có giám định lần hai, đến lúc đó có thể hỏi tự do.
Tranh của Michel Angelo vẽ, bất kể thiệt giả, cũng lần nữa mang đến không khí cho hội trường, buổi sáng tổng cộng giám định hơn sáu mươi món bảo bối, có tám món xuất hiện đèn đen, trong đó hai món còn là đèn đen toàn hội trường, đây là bảo bối ban tổ chức cố ý cho vào, hai món này cũng coi là có tài nghệ bắt chước nhất định, đáng tiếc không lừa gạt được chuyên gia tham dự.
Sau giờ nghỉ trưa, hoạt động buổi chiều tiếp tục.
Hoàng lão, Tống lão hai người họ cũng lên đài, số lượng bảo bối buổi chiều cũng tương đương buổi sáng, nhưng chất lượng lại có chút chênh lệch, món bảo bối thứ nhất trong buổi chiều xuất hiện chính là một món quốc bảo.
Món bảo bối này là bội kiếm của Napoléon, mấy năm trước thanh bội kiếm này đã bị bán đấu giá một lần, giá sau cùng là hơn năm ngàn vạn nhân dân tệ, nghe nói là hậu nhân của Napoléon mua được. Nhưng người mang món bảo bối này đến hôm nay cũng không phải là hậu nhân của Napoléon, xem ra lời đồn không phải là hoàn toàn có thể tin tưởng.
Bội kiếm của Napoléon là thật, món bảo bối này rất nhiều người đều đã thấy, lần nữa nhìn thấy cũng không xa lạ, thanh kiếm nầy cũng khuấy động không khí trong họat động buổi chiều. Một ngày hôm nay, món mở đầu buổi sáng và buổi chiều có thể nói đều là rất tốt. Sai kiếm của Napoléon, Hoàng lão rốt cục cũng lên đài.
Bình thường mà nói, thời điểm này cũng không tốt, bảo bối tốt ngay phía trước tất sẽ ảnh hưởng đến bảo bối phía sau, nhưng khi Hoàng lão lên đài dường như không hề để ý, nụ cười cũng vô cùng thật.
Hoàng lão vừa lên đài, các đại biểu đoàn chuyên gia Trung Quốc cũng ngồi thẳng người.
Ở bên cạnh, vị trí của các chuyên gia Đông Nam Á, Lương lão, Khổng lão và Sở Tính lão nhân cũng đều ngưng nói chuyện, dốc sự chú ý lên trên đài.
Bọn họ đều biết Hoàng lão, cũng là một người bọn họ vô cùng bội phục, lúc này trong lòng của bọn họ cũng có chút mong đợi.
Hoàng lão mang theo hai cái hộp, mỗi tay một hộp, ông đặt cái hộp bên tay phải lên trên đài triển lãm, từ từ mở ra, nhẹ nhàng lấy bảo bối bên trong ra.
← Ch. 0684 | Ch. 0686 → |